Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 13: Đế vương vô tình, nữ nhân bi ai

Tiểu thuyết gốc · 1046 chữ

"Họa Ảnh, nàng có nghe trẫm nói gì không? Mau tỉnh lại đi!"

"Họa Ảnh! Họa Ảnh!"

Là ai vậy? Sao lại gọi tên ta nhiều như thế? Thật khó chịu quá!

"Họa Ảnh, nàng mau tỉnh lại cho trẫm!"

"Hoàng thượng, nô tì nghĩ Nương nương còn mệt nên..."

Hai giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc cứ quanh quẩn mãi trong đầu nàng. Nàng có cảm giác mình đang chìm xuống một dòng nước lạnh buốt, lồng ngực bị chèn ép đến khó thở. Mọi thứ rất mơ hồ, vừa huyền ảo vừa chân thật tựa như có một tấm màn trắng che trước mắt nàng, khiến nàng không thể nào nhìn rõ cảnh vật trước mắt.

"Họa Ảnh, nàng còn không tỉnh, trẫm liền ban chiếu giết nô tì của nàng ngay!"

Đột nhiên như một cái bạt tai vả nàng tỉnh, đôi mắt nhắm chặt cuối cùng cũng chịu mở ra. Con ngươi ngơ ngác nhìn xung quanh, Tiểu Hoa vui mừng đến rơi nước mắt, vội chạy tìm chén nước tới cho Họa Ảnh uống.

"H...o...a...n...g...T...h...u...o...n...g"

"Đừng nói gì cả! Nằm im đấy!" Dạ Trạch chỉ tay vào Tiểu Hoa "Còn ngươi, lui ra ngoài cho trẫm!"

Tiểu Hoa nhìn nàng rồi lại nhìn hắn, cuối cùng cầm chậu nước mang ra ngoài. Trước khi đi lại ngoái lại nhìn thêm lần nữa rồi mới an tâm rời khỏi.

"Họa Ảnh, ta có một yêu cầu, nàng sẽ đồng ý chứ?"

Không hiểu sao lúc này trong lòng nàng có một dự cảm không lành, nàng muốn nói không nhưng hắn lại mở lời tiếp...

"Họa Ảnh, Diệp Phi đang bị bệnh rất nặng, nàng biết không?"

"C...a...i...g...i?...T...a...i...s...a...o...v...a...y?" Từng tiếng, từng chữ đều ngắt quãng, giọng của nàng càng ngày càng khản đặc. Mỗi lần nói, cổ họng đều nóng rát, đau buốt.

"Nàng không cần biết. Chỉ cần đúng giờ Thìn ngày mai đến trước cửa Vĩnh Tình Cung là được!" Hắn nói với cái giọng bình thản hơn bao giờ hết như thể đó chẳng phải là chuyện của hắn, mà cũng phải, đó cũng có phải là chuyện của hắn đâu? Đế vương vô tình, nữ nhân bi ai cũng chẳng xa lạ gì!

Nàng cố gắng gượng ngồi dậy nhưng chẳng thể làm được, thân thể này quá yếu! Đó là A Diệp, người đã gắn bó với nàng suốt mười bảy năm trời cơ mà, nàng phải làm sao bây giờ?

"Tại sao nàng không nói gì? Nàng muốn chối từ?..."

"Thiếp...cần...đ..ế..n...đó....l...à...m...g..ì?"

Lần này hắn không trả lời, khoảng không tĩnh lặng đến đáng sợ. Tưởng chừng việc nàng đến đó sẽ gặp một chuyện rất kinh khủng vậy.

Lẽ nào hắn không hề quan tâm đến sống chết của nàng dù chỉ một lần sao?

"Hoàng thượng....chẳng lẽ chàng chưa từng yêu thiếp một chút nào sao?"

"Chưa từng và không bao giờ!"

Năm chữ, chỉ năm chữ ấy thôi cũng khiến con tim nàng đau đớn. Vẫn là như vậy, nàng vẫn không thể quan trọng bằng nàng ấy! Nàng không hiểu, rốt cuộc tại sao hắn lại thay đổi nhiều đến như vậy? Trạch Caca ấm ấp trước kia của nàng đi đâu mất rồi?

Nàng biết, hắn có nhiều thê thiếp, nhiều công việc phải làm nên quên mất nàng nhưng....một chút quan tâm cũng không thể sao?

Đã không còn yêu nàng, tại sao lại cho nàng hi vọng rồi cướp mất nó như vậy? Tại sao?


Giờ Thìn, trước cửa Vĩnh Tình Cung...

Nữ nhân gầy yếu tựa cành cây khô, một cơn gió thổi liền có thể gục ngã. Nữ nhân cẩn trọng bước từng bước trên nền đất. Vĩnh Tình Cung hôm nay yên tĩnh đến lạ thường cũng chẳng đủ để nàng bận tâm. Lúc này, nàng chỉ có một ý nghĩ là có thể dùng tính mạng mình đem đổi cho người mà nàng coi như tỷ muội ruột mà đối đãi kia.

Còn chàng, nàng nghĩ nàng có thể buông bỏ được rồi.

Chàng không cần nàng, nàng cũng không cần chàng nữa.

Đêm qua, nàng đã suy nghĩ rất lâu rồi, tình cảm của nàng dành cho chàng đã tan biến theo những giọt nước mắt cuối cùng.

"Tỷ tỷ, người tới rồi a~" Giọng nói vui vẻ kia, chẳng phải ai khác, là Lâm Phi.

"Tỷ tỷ, mau vào đây, bên ngoài trời lạnh như vậy, không cẩn thận liền có thể đổ bệnh a~" Lâm Phi lôi lôi kéo kéo tay áo của nàng. Giọng nói êm tai ghe như mỉa mai bên tai nàng, nàng đổ bệnh do ai đây? Đúng là một nữ nhân độc ác!

"Buông!"

"Tỷ nói gì vậy? Muội nghe chưa rõ!"

"Ta...nói...Buông!"

Chuyện gì thế này? Lưu Họa Ảnh yếu đuối nhu nhược đi đâu rồi? Chẳng lẽ....con thỏ nhỏ bị dồn vào chân tường cũng có ngày hóa sói? Thật nực cười, ả ta có bao nhiêu sức lực mà đòi đấu với nàng chứ?

"Được, muội buông, tỷ vừa lòng chưa?" Nói xong liền ngúng nguẩy đi vào phòng. Căn phòng rộng rãi, trống trải đến rùng rợn. Cảm giác xấu dâng trào lên trong lòng nàng một cách mạnh mẽ.

"Bang"

Khung cảnh trước mắt trở nên tối đen, ý thức cũng dần mất đi.

Đau!

Đau quá!

Cứu với, đau quá!

Làm ơn, cứu với, đau quá!

Cơn đau nhẹ nhàng rồi chợt co thắt lại. Có cảm giác như hàng trăm con kiến đang bò lên người nàng. Một vật sắc nhọn cứa vào da nàng, hình như nàng đang chảy máu. Một bàn tay luồn vào phía sau lưng nàng, lấy cái gì đó trong cơ thể nàng, cảm giác đau đớn không hề dừng lại mà càng tăng thêm, đau buốt tận tâm can.

Làm ơn, dừng lại đi!

Ai đó, cứu tôi với!

"Tong, tong, tong!"

Nàng nghe thấy tiếng nước chảy, từng giọt từng giọt rơi trên trán nàng. Lúc đầu thì chỉ cảm thấy man mát, rất dễ chịu nhưng cứ như vậy mãi lại đau như búa bổ, cực kì khó chịu!

"Họa Ảnh, đây là món quà ta dành cho ngươi!Ở đó mà chịu cực hình đi!"

 ------------------------------------------------------------------------------------

Hoàn thành ngày: 17/03/2019

                                                                          ~Ps~
Bạn đang đọc Nàng Là Hoàng Hậu Của Trẫm sáng tác bởi UyểnNghi1234
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi UyểnNghi1234
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.