Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nàng Dâu 8x, Mẹ Chồng 6x - Chương 30

Phiên bản Dịch · 6507 chữ

Trong tay Tống Ca là thẻ số, đứng trong hành lang trước cửa phòng khám phụ khoa của bệnh viện, nhìn những người phụ nữ đang chờ khám đều được chồng đưa đi cùng, Tống Ca thấy tim mình đau nhói. Cô không biết là lúc này Vương Tân cũng đang trong bệnh viện, chỉ có điều là ở bệnh viện khác mà thôi.

Vương Tân đang ở trong phòng bệnh nhân khoa tim mạch để chăm sóc người bố đang phải nằm viện. Tối hôm đó, Vương Tân và mẹ vừa đi vào thang máy tòa chung cư, mẹ Vương Tân vốn hay nghĩ, bèn bắt chuyện với người đó:

- Phiền anh xem giúp tiền điện nhà số 1 lầu 9 đã nộp chưa?

Người nhân viên quản lý bèn mở cửa sổ ra:

- Có phải nhà Hứa Tịnh Như không?

Mẹ Vương Tân nói:

- Không đúng. Phải là họ Tống chứ?

Vương Tân đứng cạnh vội vàng kéo áo mẹ, nói nhỏ:

- Mẹ Tống Ca họ Hà.

Nhân viên quản lí nói:

- Hôm qua vừa nộp rồi, hai người có quan hệ gì với họ à?

Mẹ Vương Tân khỏa lấp:

- Họ hàng, họ hàng.

Thang máy xuống tới tầng một, Vương Tân vội vàng kéo mẹ đi ra, không ngờ mẹ Vương Tân kiên quyết không chịu về, Vương Tân hỏi tại sao, mẹ anh nói phải lên trên đó hỏi Tống Ca vì sao lại lừa bà? Rõ ràng căn nhà này là của mẹ cô, vậy mà nói với bà là của một người bạn của bố. Nhà cô đã có nhà mà còn ép bà phải mua nhà, bắt bà phải bấm bụng bán hết cổ phiếu đi, đã thế còn khiến cả nhà bà từ lớn đến bé phải làm việc như bán mạng để trả tiền mua nhà. Vương Tân không cho mẹ anh lên đó, mẹ Vương Tân nói:

- Con sợ nó nhưng mẹ không sợ, cùng lắm thì sau này nó không nuôi bố mẹ, bố mẹ cũng phải hỏi xem tại sao con cái nhà làm quan lại khinh người như thế?

Vương Tân thấy mẹ cứ kiên quyết đòi lên thì bực bội nói:

- Mẹ, con với Tống Ca chẳng còn quan hệ gì nữa, cô ấy chuyển tới đây con cũng không biết, mẹ tìm cô ấy thì có tác dụng gì?

Mẹ Vương Tân nói:

- Con đừng có bảo vệ nó, hôm qua con vẫn còn về ở với nó cơ mà, sao hôm nay đã không còn quan hệ gì nữa?

Vương Tân nói:

- Mẹ con mình về nhà trước rồi con kể cho mẹ nghe.

Đang nói thì điện thoại của mẹ Vương Tân đổ chuông, trong đó vang lên một giọng nói xa lạ:

- Bác có phải là người nhà của thầy Vương không? Tôi là khách hàng của thầy, thầy Vương đang ở nhà của tôi sửa đàn thì bỗng dưng thấy khó thở, tôi đang lái xe đưa thầy tới bệnh viện thành phố, bác mang tiền lập tức tới bệnh viện chờ chúng tôi, tới nơi thì liên hệ với tôi.

Mẹ Vương Tân ngoác miệng ra khóc hu hu, đưa điện thoại cho Vương Tân:

- Bố con, bố con… - Ngay cả một câu hoàn chỉnh bà cũng không nói được.

Vương Tân giằng lấy điện thoại:

- Bố tôi làm sao?

Bên kia nói:

- Bây giờ đã khỏe hơn lúc nãy rồi. Anh nói chuyện với thầy Vương nhé.

Trong điện thoại vang lên giọng nói yếu ớt của bố anh:

- Tiểu Tân, bố không sao, chút bệnh cũ tái phát thôi mà, đừng để mẹ con lo, khách hàng cứ bắt bố phải đi bệnh viện, thực ra uống thuốc vào là không sao rồi.

Vương Tân nói:

- Bố, con và mẹ sẽ tới thẳng bệnh viện, bố chờ con, tới ngay đây.

Vương Tân nói xong bèn kéo mẹ chạy nhanh ra ngoài cổng, đón một chiếc taxi rồi vội vàng đi tới bệnh viện.

Bệnh viện chẩn đoán là bố Vương Tân bị tắc động mạch vành, Vương Tân và mẹ ngồi canh cả một đêm trong phòng cấp cứu. Bác sĩ nói những người bị mắc bệnh như bố Vương Tân sau này không nên làm việc quá vất vả, cũng không được để kích động, Vương Tân biết bố anh vì muốn giúp anh mau chóng trả hết tiền thuê nhà nên mới bị bệnh như thế, anh vừa thấy xấu hổ, vừa tự trách mình. Khi đi học, bố mẹ phải nuôi, giờ học xong rồi,vì muốn cưới vợ, thành lập gia thất mà bắt bố mẹ phải thêm cực nhọc, mà số tiền mấy chục vạn tệ còn thiếu đó, dựa vào đồng lương còm cõi, ít ỏi của bố anh thì đến bao giờ mới trả nổi? Tới ngày căn nhà thực sự thuộc về mình, chỉ sợ bố mẹ anh đã sớm không còn trên đời này nữa. Nhìn cơ thể gầy gò và khuôn mặt tiều tụy của bố, Vương Tân quyết định, khi bố anh được xuất viện, anh sẽ lập tức bán căn nhà kia đi, anh không thể để bố mẹ anh phải chịu thêm bất cứ áp lực nào vì anh nữa, cho dù anh có phải sống độc thân cả đời.

Tới lượt Tống Ca vào khám, bác sĩ hỏi cô cảm thấy không khỏe ở chỗ nào? Giọng Tống Ca nhỏ tới mức gần như không nghe thấy gì:

- Tôi… tôi có thai rồi.

Bác sĩ lại hỏi:

- Dừng kinh mấy tháng rồi?

Tống Ca nói:

- Gần 2 tháng.

Bác sĩ nói:

- Cụ thể một chút, nếu không thì tôi không thể tính ngày sinh cho cô được.

Tống Ca nói:

- Bác sĩ, tôi không muốn đứa bé này, tôi muốn chị giúp tôi kê ít thuốc, tôi nghe nói dùng thuốc để phá thai sẽ đỡ đau hơn.

Bác sĩ hỏi:

- Cô đã kết hôn chưa?

Tống Ca lắc đầu, bác sĩ đưa quyển bệnh án cho Tống Ca:

- Bạn trai cô đâu? Ít nhất thì cũng bảo người ta đi cùng cô, tôi tùy tiện kê thuốc cho cô, nhỡ có vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm? Hơn nữa, bệnh viện cũng có quy định, cô phải bàn bạc chuyện này với người nhà, bảo họ đưa cô tới đây.

Tống Ca thu hết can đảm nói:

- Bác sĩ, chị giúp tôi đi, tôi vừa mới đi làm, không muốn cơ quan và người nhà biết chuyện này.

Bác sĩ bỏ ngoài tai lời cầu khẩn của cô:

- Những người như cô tôi gặp nhiều rồi, coi tình yêu tình cảm như trò đùa, không chịu trách nhiệm với sức khỏe của mình, cũng không chịu trách nhiệm với đứa con trong bụng mình, thực sự chẳng biết các cô nghĩ gì nữa! - Giọng nói của chị không có chút tình cảm nào, cứ tuôn ra như đã được lập trình sẵn.

Tống Ca đứng lên, cắn chặt môi, chạy ra khỏi phòng khám, trước cổng bệnh viện, dưới anh mặt trời chói chang, Tống Ca đứng khóc như mưa.

Ngô Lệ Hồng giao mọi việc trong quán ăn cho Liễu Thúy Hoa lo liệu, còn có năm ngày nữa là con gái bà sẽ ra nước ngoài, bà muốn ở nhà với con mấy ngày, giúp cô thu dọn hành lý.

Sau bữa cơm trưa, Ngô Lệ Hồng trải chăn ga đã giặt sạch sẽ lên giường, rồi bảo Lâm Đan Phong ôm cái mền bông đã mang giặt khô từ mấy hôm trước, định làm cho cô một cái chăn mới. Hai mẹ con vừa làm vừa nói chuyện, cái ti vi trong phòng khách đang phát chương trình bản tin của thành phố, bỗng dưng một bản tin tại hiện trường của nữ phát thanh viên khiến Ngô Lệ Hồng dừng tay lại, chạy ra khỏi phòng:

- Xưởng dệt của thành phố tối qua xảy ra một vụ hỏa hoạn lớn, khiến hơn ba mươi công nhân bị thiêu cháy…

Bà thẫn thờ nhìn hình ảnh trong ti vi, cái xưởng dệt cháy đen, khói bay nghi ngút, trong lòng Ngô Lệ Hồng thấy đau nhói, đó là xưởng dệt bà làm việc hơn hai mươi năm trước, mặc dù sau khi được cá nhân tiếp quản, nhưng sáu, bảy năm nay, chưa có ngày nào là bà quên nó, nơi đó có rất nhiều người chị em mà bà thân quen, không biết họ như thế nào rồi? Ngô Lệ Hồng nói với con gái:

- Tiểu Phong, mẹ tới xưởng xem thế nào, hơn ba mươi người cơ mà, họ đều là đồng nghiệp cũ của mẹ.

Lâm Đan Phong nói:

- Mẹ, con đi với mẹ, để mình mẹ đi con không yên tâm. Chưa biết chừng ở đó đã bị người ta phong tỏa rồi, mẹ không vào được đâu.

Ngô Lệ Hồng nói:

- Thế thì mẹ cũng phải đi. Haiz, Tiểu Phong, con nhìn kìa, đó chẳng phải Phó thị trưởng Hà sao?

Trong tivi là hình ảnh khuôn mặt tiều tụy và lo lắng của Phó thị trưởng Hà, bà đang an ủi những người bị thương và người nhà của người chết. Ngô Lệ Hồng nói:

- Mình tới bệnh viện, con bào dì Hoa làm ít đồ ăn mềm, mình chẳng giúp được gì thì lo liệu chuyện ăn uống cho người bị thương với người nhà họ cũng được, chưa biết chừng có thể giúp Phó thị trưởng Hà bớt lo lắng. Haiz, số bà ấy đúng là khổ, nhỏ thì là chuyện của nhà mình, lớn thì là chuyện liên quan tới mạng người, làm quan đúng là chẳng dễ dàng gì.

Khi hai mẹ con tới tiệm ăn, Liễu Thúy Hoa đã làm cơm gần xong, mấy hôm nay bà gọi cả chồng tới giúp đỡ, nghĩ là để cho Ngô Lệ Hồng yên tâm ở nhà với con gái, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Liễu Thúy Hoa nói:

- Em cũng vừa mới nghe chị nói, chị không tới thì em cũng định bụng bớt chút thời gian tới bệnh viện xem có giúp được gì không, nghe nói là đường dây điện cũ quá nên bị chập mạch rồi mới gây ra hỏa hoạn, hồi hai chị em ở đấy đi, thành phố đã bảo lão họ Tôn tiếp quản cái xưởng, lão ta nhận lời cũng chỉ vì muốn kiếm tiền mà không quan tâm tới sự sống chết của người khác? Cũng may hai chị em mình nghỉ làm rồi, em đã nói từ lâu, cái xưởng ấy sớm muộn gì cũng bị hủy trong tay lão ta, giờ thì đúng thế rồi! Lão ta kiếm đủ tiền rồi, chỉ có chị em mình chịu khổ thôi.

Ngô Lệ Hồng vừa nghe Liễu Thúy Hoa nói, vừa nhanh nhẹn múc cháo vào thùng giữ nhiệt, Lâm Đan Phong cũng giúp mẹ đặt mấy thùng cháo lên chiếc xe ba bánh, Liễu Thúy Hoa thì mượn thêm một cái xe nữa, đặt thức ăn lên đó, bốn người tới thẳng bệnh viện thành phố.

Trong bệnh viện, người nhà bệnh nhân chen chúc đứng đầy, để tránh bị nhiễm trùng, bệnh viện chỉ cho phép một người nhà đi theo người bệnh, những người khác phải đứng ngoài sân chờ tin tức. Khi mấy mẹ con Ngô Lệ Hồng tới nơi đã nhìn thấy nhiều người thân của đồng nghiệp cũ. Nghe nói họ mang cơm miễn phí tới cho người bị thương, một cán bộ của thành phố nói đã lo liệu chuyện cơm nước cho các bệnh nhân rồi, Ngô Lệ Hồng và Liễu Thúy Hoa cùng bàn bạc với nhau, quyết định mang cơm nước cho những người nhà bệnh nhân còn đang chờ tin tức, họ đã chờ tin tức từ tối qua tới bây giờ, tâm trạng buồn bực, ăn chút cơm nóng có thể ổn định được tinh thần, coi như không uổng công bà tới đây.

Ngô Lệ Hồng dừng xe cẩn thận, bảo Lâm Đan Phong chuẩn bị cơm hộp, gọi gần trăm người trong sân ra ăn cơm, Liễu Thúy Hoa cũng chào hỏi những người mà mình quen biết, đưa cơm hộp trong tay cho họ. Có người chủ động ăn cơm trước, đám người vừa nãy còn nhao nhao vây lấy mấy cán bộ thành phố để chất vấn, giờ cũng bình tĩnh lại, nhận hộp cơm, có người còn len lén chùi nước mắt.

Chuyện vụ hỏa hoạn Tạ Siêu Phàm nghe bố mình kể chuyện, vốn dĩ anh cũng không mấy chú ý tới vấn đề này, trên thế giới có ngày nào mà không có các vụ tai nạn: động đất, lũ lụt, rơi máy bay, tàu hỏa trật đường ray… Tạ Siêu Phàm cảm thấy mình đã tê liệt rồi, nhưng những câu nói sau đó của bố khiến anh không thể ngồi yên được, Tạ Chí Viễn nói:

- Để ổn định lại ảnh hưởng xã hội, thành phố đã quyết định cắt chức Phó thị trưởng Hà, người chuyên phụ trách về an toàn sản xuất.

Phó thị trưởng Hà là mẹ của Tống Ca, đòn đả kích này khiến một người cao ngạo như Tống Ca làm sao có thể chịu đựng được? Tạ Siêu Phàm lập tức gọi điện thoại cho Tống Ca, điện thoại đổ chuông nhưng không ai nhấc máy, Tạ Siêu Phàm lại gọi tiếp, vẫn không ai nghe máy, liệu có phải Tống Ca nghĩ không thông không nhỉ? Tạ Siêu Phàm vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Đan Phong, Lâm Đan Phong đang giúp mẹ lấy cơm, nhận được điện thoại của anh, vội vàng đi ra một chỗ vắng người:

- Chắc không phải đâu! Vừa nãy em vẫn nhìn thấy bác Hà trên ti vi mà.

Tạ Siêu Phàm nói:

- Đây là tin tức nội bộ, tối nay bản tin thời sự sẽ thông báo tin này, chắc là Tống Ca cũng biết việc rồi, vừa nãy cô ấy không nhận điện thoại của anh, anh lo…

Lâm Đan Phong hỏi:

- Thế hay là mình đi thăm cô ấy nhé? Nhưng ai biết cô ấy sống ở đâu?

Tạ Siêu Phàm nói:

- Anh biết địa chỉ nhà mới cô ấy, Tiểu Phong, cho dù vụ hỏa hoạn này, Phó thị trưởng Hà có phải chịu trách nhiệm trực tiếp không nhưng trong lòng chúng ta, bác ấy là một người tốt, Tống Ca lúc này chắc chắn là đang buồn, chúng ta đi thăm cô ấy đi.

Lâm Đan Phong nói:

- Vâng, anh tới bệnh viện thành phố đón em, em với mẹ mang cơm tới đây cho người nhà bệnh nhân.

Trần Thần nghe bố nói tới việc thành phố sẽ cách chức Phó thị trưởng Hà, ngay lúc đó, anh gọi điện thoại cho Bạch Như Tuyết, Trần Thần biết hồi còn đi học, Bạch Như Tuyết thân với Tống Ca nhất. Bạch Như Tuyết nghe nói vậy lập tức gọi điện thoại cho Tống Ca, nhưng vẫn không ai nhấc máy. Bạch Như Tuyết biết Tạ Siêu Phàm vẫn giữ liên lạc với Tống Ca, bèn gọi điện nói với anh về nỗi lo lắng của mình, không ngờ Tạ Siêu Phàm nói anh đang lái xe tới đón Lâm Đan Phong, hai người họ cũng không yên tâm về Tống Ca. Bạch Như Tuyết nói:

- Cho tớ với Trần Thần đi cùng được không? Tớ… tớ sợ Tống Ca nghĩ không thông. – Giọng nói cô run rẩy rồi vỡ òa trong tiếng nấc. Lúc này, Bạch Như Tuyết mới hiểu thì ra trong thẳm sâu trái tim mình, chưa có một giây phút nào cô quên Tống Ca.

Tạ Siêu Phàm nói anh đi đón Lâm Đan Phong xong sẽ qua đón họ.

Thấy xe của Tạ Siêu Phàm lái tới, Lâm Đan Phong nói với mẹ chuyện Phó thị trưởng Hà, nói là cô với Tạ Siêu Phàm phải tới Bắc Kinh để thăm Tống Ca, Ngô Lệ Hồng nói luôn:

- Ừ, đi đi con, ban đầu bà ấy giúp đỡ nhà mình nhiều, bây giờ người ta gặp nạn, mình chẳng giúp được gì, mau đi an ủi bạn con đi, nếu không được thì đón nó về nhà mình ở mấy ngày.

Cú điện thoại của bố tối hôm qua đã giúp Tống Ca hạ quyết tâm, giọng nói của bố trong điện thoại vô cùng nặng nề, đến nỗi phải một lúc lâu sau, Tống Ca mới hiểu ra ý của bố. Bố cô nói:

- Xưởng dệt của thành phố xảy ra vụ hỏa hoạn nghiêm trọng, mẹ con chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn, chỉ sợ lần này không về nổi nhà.

Tống Ca hỏi:

- Chuyện của doanh nghiệp phải do giám đốc phụ trách, liên quan gì tới mẹ con? Chẳng nhẽ bắt mẹ ngày nào cũng phải tới xưởng dệt kiểm tra về tình trạng an toàn sản xuất hay sao? Chẳng phải chính phủ vẫn nói không được can thiệp vào việc kinh doanh của các doanh nghiệp hay sao? Tại sao lúc xảy ra chuyện lại bắt cán bộ nhà nước chịu tội?

Bố cô nói:

- Con còn nhỏ, những chuyện chính trị con không hiểu nổi đâu, bố bây giờ hy vọng con yên tâm làm việc, cho dù nghe thấy cái gì cũng không được nói bừa, mấy ngày nay con tạm thời đừng về nhà, đám phóng viên nhiều chuyện ấy suốt từ tối qua cứ bao vây lấy cổng tiểu khu không chịu đi, vào cái thời khắc phi thường này, bố con mình đừng gây thêm phiền hà cho mẹ nữa, mẹ con có tin gì bố sẽ thông báo với con ngay, chúng ta phải tin vào tổ chức, phục tùng quyết định của tổ chức.

Tống Ca cả đêm trằn trọc không ngủ được, cô vặn loa máy tính lên tới mức cao nhất, nghe đi nghe lại mấy bài hát mà đã lâu lắm rồi Vương Tân không còn hát cho cô nghe.

Trong tiếng nhạc, những ngày tháng chung sống cùng Vương Tân lại hiện lên trong đầu cô, vòng ánh sáng bao quanh Vương Tân lúc mờ lúc tỏ, cuối cùng mọi thứ chìm trong bóng tối.

Tiếng nhạc vang lên suốt đêm…

Nước mắt Tống Ca lặng lẽ rơi, mỗi giọt nước mắt như cứa đứt của cô từng khúc ruột…

Sáng sớm, Tống Ca tắm rửa sạch sẽ, ép mình phải ăn chút gì đó rồi tới thẳng bệnh viện tư. Cô nghĩ mình không thể để cho bố mẹ thêm lo lắng về mình.

Tống Ca nằm trên bàn mổ, hai tay bám chặt vào thành giường, cảm giác trong cơ thể mình có cái gì đó đang đâm mạnh, đau nhói, lại giống như lục phủ ngũ tạng đang bị người ta rút hết ra, sắc mặt cô vàng vọt, nước mắt lã chã rơi…

Trong cái ba lô đặt ở ngoài phòng phẫu thuật, chiếc điện thoại đổ chuông liên tục.

Ca phẫu thuật hoàn tất, Tống Ca yếu ớt bước ra khỏi phòng, bụng cô vẫn đau nhói, cô men theo bờ tường, đi từng bước ra khỏi bệnh viện, điện thoại di động lại đổ chuông, Tống Ca nhìn lên màn hình, vẫn là Tạ Siêu Phàm và Bạch Như Tuyết. Tống Ca không nghe, cố nhịn đau ngồi taxi về nhà.

Ngay trước cổng chung cư, Tạ Siêu Phàm và Trần Thần đang nói chuyện với bảo vệ, bảo vệ nói họ phải được sự đồng ý của chủ nhà mới có thể vào trong được. Lâm Đan Phong và Bạch Như Tuyết thì sốt ruột nhìn xung quanh, Bạch Như Tuyết lo lắng nói:

- Sao Tống Ca không nghe điện thoại? Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Lâm Đan Phong lắc đầu:

- Không đâu, Tống Ca mạnh mẽ lắm, cô ấy không phải người yếu đuối, tớ đoán chắc là lòng tự trọng của cô ấy cao quá nên không muốn chúng ta biết tình trạng của cô ấy hiện nay mà thôi.

Một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt họ, Tống Ca chầm chậm từ trên xe bước xuống, móc tiền ra trả xong, cô yếu ớt bước đi.

Lâm Đan Phong vừa nhìn thấy cô, xúc động gọi lớn:

- Tống Ca…

Tống Ca kinh ngạc nhìn các bạn, cô còn tưởng rằng họ vẫn đang ở quê, chỉ gọi điện để quan tâm cô mà thôi, không ngờ họ đã tới tận đây, cô cố ghìm lại mấy giọt nước mắt đang chực trào ra, kéo tay Bạch Như Tuyết và Lâm Đan Phong. Sự xúc động và hư nhược khiến cô loạng choạng, Lâm Đan Phong dịu dàng cô, Bạch Như Tuyết thì nắm chặt tay cô, lo lắng hỏi:

- Tống Ca, cậu thấy không khỏe ở đâu? Sao tay cậu lạnh thế?

Tống Ca bất giác sờ tay lên bụng, lắc đầu, cố mỉm cười gượng gạo:

- Tớ không sao, đi, vào nhà tớ nào.

Bạch Như Tuyết còn định hỏi gì đó nhưng Lâm Đan Phong đã kéo tay cô lại, cô ngủi thấy có mùi của bệnh viện trên người Tống Ca, dáng vẻ yếu ớt và bàn tay lạnh buốt của Tống Ca đã chứng tỏ cô vừa trải qua một nỗi đau vô cùng lớn, mà nỗi đau này khó có thể nói được thành lời. Căn bệnh gì khiến Tống Ca không thể kể cho bạn bè biết? Lâm Đan Phong cúi đầu xuống, vô tình phát hiện ra một vệt máu đỏ ở góc quần của Tống Ca, cô giật mình, nắm chặt tay Tống Ca, bàn tay còn lại ôm lấy eo bạn, để bạn dựa hẳn vào mình.

Tống Ca dựa lưng vào ghế salon, uống một ngụm nước nóng Bạch Như Tuyết đưa cho, lúc này mới thấy cảm giác đau đã giảm đi chút ít.

Tạ Siêu Phàm hỏi:

- Mấy hôm nay Vương Tân bận gì thế? Sao không thấy anh ấy ở bên cậu. Không được, bọn tớ đã đến đây thì không tha cho anh ấy được, để tớ gọi điện thoại.

Nói rồi anh móc điện thoại ra, nhưng Tống Ca đã ngăn anh lại:

- Đừng, không cần nói với anh ấy, bọn tớ… bọn tớ chia tay rồi.

Mọi người quay lại nhìn nhau. Tạ Siêu Phàm hỏi:

- Có phải vì chuyện của dì Hà không?

Tống Ca lắc đầu:

- Không phải, bọn tớ không hợp nhau từ trước. Sau này tớ sẽ kể cho nghe.

Lâm Đan Phong nói với Tạ Siêu Phàm:

- Siêu Phàm, anh với Trần Thần đi gần đây xem có quán ăn nào ngon không, lát nữa anh mời mọi người ăn một bữa. Lâu lắm rồi cả bọn mới có cơ hội ngồi với nhau, để ba bọn em nói chuyện một lát.

Tạ Siêu Phàm hiểu ý của Lâm Đan Phong, bèn kéo cậu bạn Trần Thần ngốc nghếch ra ngoài. Anh cũng đang muốn ra ngoài, anh nghĩ mình cần phải gặp Vương Tân, cho dù thế nào thì lúc này Vương Tân cũng không nên rời xa Tống Ca.

Thấy Tạ Siêu Phàm và Trần Thần đã đi, Lâm Đan Phong đóng cửa lại, dìu Tống Ca ngồi dậy:

- Tống Ca, đừng gắng sức nữa, về giường nghỉ ngơi đi.

Trong lúc Bạch Như Tuyết ngồi an ủi Tống Ca, Lâm Đan Phong vào phòng bếp, lặng lẽ gọi điện thoại cho mẹ, sau khi đã hỏi rõ vài điều, Lâm Đan Phong bèn tìm ít mì, rồi lấy ra hai quả trứng trong tủ lạnh, nấu cho Tống Ca một bát mì nóng.

- Tống Ca, ăn chút mì nóng đi, mẹ tớ nói phụ nữ vào lúc này không nên giận dữ, lo lắng, cũng không nên tự ngược đãi bản thân.

Lâm Đan Phong ngồi ở đầu giường, tay bưng bát mì nóng, kiên quyết đòi bón cho Tống Ca.

Tống Ca kinh ngạc nhìn Lâm Đan Phong, cô tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt, cô không biết sao Lâm Đan Phong lại nhận ra, những giọt nước mắt cố kìm chế từ nãy cuối cùng cũng lăn ra, cô bụm miệng khóc không thành tiếng.

Bạch Như Tuyết ngạc nhiên nhìn Lâm Đan Phong, cô không biết bạn nói thế là có ý gì, Lâm Đan Phong chỉ vào cái quần của Tống Ca, lúc này Bạch Như Tuyết mới phát hiện ra đằng sau quần có một vệt máu tươi.

Bạch Như Tuyết lắc người Tống Ca, khóc nói:

- Cậu vừa đi phá thai hả? Mình cậu đi sao? Sao cậu không biết thương xót bản thân mình như thế? Việc gì cậu phải tha cho gã khốn Vương Tân đó? Sao cậu không nói với bọn mình? Để một mình phải gánh vác nỗi đau này!

Tạ Siêu Phàm gọi điện thoại cho Vương Tân, biết là anh đang ở bệnh viện chăm sóc bố, Tạ Siêu Phàm nghĩ chuyện này không thể nói rõ ràng trong điện thoại, nên cùng Trần Thần mua ít quà rồi tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Vương Tân và mẹ anh đều ngồi ở đó, Tạ Siêu Phàm và Trần Thần đặt túi quà xuống, Vương Tân nói khách sáo vài câu, mẹ Vương Tân thì không nói gì, bà đã nghe con trai nói Tạ Siêu Phàm là bạn học cấp ba của Tống Ca, bà lạnh nhạt nhìn Tạ Siêu Phàm và Trần Thần, rất muốn biết Tống Ca sai hai người tới đây là có mục đích gì?

Tạ Siêu Phàm hỏi thăm tình hình bệnh của bố Vương Tân, an ủi vài câu rồi nói với Vương Tân:

- Anh ra ngoài một chút, bọn tôi có chuyện nói với anh.

Vương Tân còn chưa thể hiện thái độ gì thì mẹ anh đã chen lời:

- Có chuyện gì thì cậu cứ nói ở đây, chuyện tốt không cần phải giấu giếm.

Tạ Siêu Phàm nhìn Vương Tân, Vương Tân nói:

- Nếu cậu định nói chuyện của tôi và Tống Ca thì không cần phải nói nữa,tôi và cô ấy sẽ tự giải quyết.

Khi Vương Tân còn yêu Tống Ca, Tống Ca thường xuyên nhắc tới Tạ Siêu Phàm, khi đó vì muốn Tống Ca vui nên Vương Tân cố áp chế bản thân, bây giờ anh cảm thấy mình chẳng cần thiết phải lấy lòng ai nữa.

Tạ Siêu Phàm không ngờ Vương Tân lại có thái độ này, nhất thời không biết phải nói gì, nhưng Trần Thần đứng cạnh thấy ngứa mắt:

- Vương Tân, anh đúng là chẳng ra gì.

Mẹ Vương Tân lao lên, chen vào giữa Trần Thần và con trai:

- Cậu nói cái gì? Thế nào mà con trai tôi không ra gì? Cậu có tư cách gì mà nói con trai tôi như thế?

Tạ Siêu Phàm kéo tay mẹ Vương Tân, nói:

- Dì, dì đừng giận, bạn cháu không biết nói chuyện, là thế này, gần đây công việc của mẹ Tống Ca gặp một chút vấn đề, áp lực của cô ấy rất…

Mẹ Vương Tân ngắt ngang lời anh:

- Xảy ra vấn đề gì? Có phải tham ô hay nhận hối lộ không? Hay là bị bắt rồi?

Trần Thần không nhịn được nữa:

- Dì Vương, dì là người lớn mà sao dì lại nói năng như thế? Làm gì có ai như dì?

Vương Tân bèn kéo mẹ lại:

- Mẹ, mẹ nói bớt đi vài câu được không? Để họ nói xong đã.

Mẹ Vương Tân vẫn không buông tha:

- Tôi nói như thế đấy. Đáng đời! Báo ứng! Các người nhìn xem con trai tôi gầy đi như thế nào? Chồng tôi cũng vì chúng nó mà làm việc cực nhọc, giờ bị tắc nghẽn động mạch, tôi phải bán hết cổ phiếu để trả tiền đặt cọc nhà cho cô ta, kết quả thì sao, mẹ cô ta có nhà mà không thèm nói cho tôi biết, đã thế còn hại cả nhà tôi ra nông nỗi này, còn muốn nhà tôi làm thế nào? Các người thấy Tống Ca là người tốt thì các người cưới nó đi, nhà tôi nghèo đói không cưới nổi con nhà quan!

Cô y tá nghe thấy tiếng bèn đi vào, Tạ Siêu Phàm và Trần Thần bị đuổi ra khỏi bệnh viện.

Vương Tân đuổi theo, đi tới trước mặt Tạ Siêu Phàm:

- Phiền cậu chuyển lời tới Tống Ca, bây giờ tôi không đi được, mấy hôm nữa tôi sẽ tới thăm cô ấy!

Tạ Siêu Phàm đấm mạnh vào mặt Vương Tân:

- Vô dụng, anh không giải quyết được mối quan hệ giữa mẹ anh và bạn gái anh, anh còn có thể làm được cái việc gì? Anh còn xứng làm đàn ông không? Tôi thấy xấu hổ thay anh! Căn nhà của mẹ Tống Ca là nhà cũ mua của một người Hàn Quốc, tại cô ấy thấy nhà anh không mua được nhà nên mới bắt mẹ cô ấy mua, nếu không phải vì anh với mẹ anh không chịu mua nhà thì giữa anh với cô ấy có bị hiểu lầm như thế không? Giờ đã có cơ hội, nếu anh còn là thằng đàn ông thì mau đi tìm Tống Ca đi, mẹ anh với cô ấy có thù oán gì với nhau sao?

Vương Tân ôm một bên mặt, căm phẫn nói:

- Sao cậu lại biết những chuyện này? Tại sao Tống Ca lại nói cho cậu biết mà không nói cho tôi? Cậu đừng tưởng rằng tôi không biết chuyện của cậu với Tống Ca trước kia, nếu không phải vì cô ấy còn nghĩ tới cậu thì cũng không khiến tôi thành ra thế này!

Trần Thần bước lên đẩy Vương Tân:

- Anh nói năng cho cẩn thận, ngày trước Tống Ca từng theo đuổi Tạ Siêu Phàm, nhưng người Siêu Phàm yêu là Lâm Đan Phong, thế thì sao? Không thành người yêu thì thành bạn! Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn dám sỉ nhục tình bạn giữa Tống Ca và Tạ Siêu Phàm, tôi sẽ đánh cho anh liệt nửa người luôn!

Tạ Siêu Phàm kéo tay Trần Thần:

- Đi, chúng ta đừng nói chuyện với loại người này nữa. Vương Tân, chúng tôi là bạn bè, nếu không phải vì tốt cho anh và Tống Ca, hôm nay bọn tôi cũng sẽ không tìm đến đây đâu. Lúc đêm khuya thanh tịnh, hãy hỏi lại mình đi, anh làm thế có xứng tình cảm giữa anh và Tống Ca không? Gia đình cô ấy gặp khó khăn, hơn nữa tình trạng sức khỏe của cô ấy cũng không tốt, anh thực sự không quan tâm gì tới Tống Ca sao? Có thể sau này anh sẽ không thấy hối hận, có thể tìm được một người bạn gái tốt hơn Tống Ca, nhưng khi anh nhớ lại chuyện này, liệu lương tâm anh có yên ổn được không?

Bộ mặt Vương Tân đang đứng trơ như gỗ đá, Tạ Siêu Phàm và Trần Thần bực bội bỏ đi.

Khi Tạ Siêu Phàm và Trần Thần về tới nhà Tống Ca, Lâm Đan Phong đang thuyết phục bạn xin nghỉ phép vài hôm, cùng họ trở về quê, nếu ở nhà không tiện thì có thể tạm thời tới ở nhà Lâm Đan Phong, thứ nhất là để cô ở đây một mình không ai chăm sóc, thứ hai là bố mẹ cô cũng sẽ không yên tâm về cô, khi nào mọi chuyện đã ổn định lại, sức khỏe Tống Ca khá hơn, cô có thể về nhà để chăm sóc bố mẹ.

Lúc đầu nói gì Tống Ca cũng không đồng ý, Lâm Đan Phong bèn móc điện thoại ra, tìm cái tin nhắn mà cô vẫn lưu trong máy suốt hơn bốn năm nay: Hôm nay là ngày tiếp dân của Phó thị trưởng Hà.

Tống Ca không ngờ tới hôm nay Lâm Đan Phong vẫn còn giữ lại tin nhắn mà cô tưởng rằng không ai biết là do cô nhắn tới này. Lâm Đan Phong kéo tay Tống Ca nói:

- Cậu có biết mẹ tớ muốn cảm ơn cậu như thế nào không? Mẹ tớ từng nói, sau này cho dù dì Hà có làm phó thị trưởng nữa hay không, cho dù bà có thực sự trở thành một người bình thường như bao người khác thì bà vẫn là ân nhân của cả nhà tớ. Công và tội của dì Hà, trong lòng người dân nào ở thành phố mình cũng rõ, về với bọn tớ đi, cậu khỏe mạnh rồi thì mẹ cậu cũng bớt lo lắng hơn.

Tống Ca thật sự cảm động trước tấm lòng của Lâm Đan Phong, đồng ý cùng họ quay về, khi vào nhà tắm thay quần áo, Tống Ca không kìm nổi, lại rơi nước mắt, cho tới hôm nay cô mới hiểu vì sao Tạ Siêu Phàm lại yêu Lâm Đan Phong. Bao nhiêu năm nay, cô luôn coi Lâm Đan Phong là tình địch của mình, cố ý không chấp nhận ý tốt của bạn, không ngờ Lâm Đan Phong luôn giữ trong lòng sự cảm kích với cô và mẹ cô, biết rõ Tạ Siêu Phàm không hề cắt đứt tình bạn giữa anh và cô, vậy mà Lâm Đan Phong không hề đố kỵ, cũng không hề ghen tuông, hơn nữa vào lúc cô yếu đuối nhất, vẫn cùng người yêu xuất hiện trước mắt cô, nếu cô là đàn ông, có lẽ cô cũng sẽ yêu Lâm Đan Phong, Lâm Đan Phong giống như một tấm gương khiến Tống Ca soi vào đó và nhận ra sự bướng bỉnh, ích kỷ của chính mình.

Xe đi được nửa đường thì điện thoại di động của Tống Ca đổ chuông, Tống Ca nhìn màn hình, không nhấc máy, Tạ Siêu Phàm hỏi:

- Có phải Vương Tân gọi không?

Tống Ca ừ một tiếng, Tạ Siêu Phàm lại nói:

- Tống Ca, nghe đi, né tránh cũng không phải là cách.

Lâm Đan Phong nắm chặt tay bạn như muốn cổ vũ, Tống Ca ấn nút nghe, trong điện thoại, giọng nói của Vương Tân rất nhỏ:

- Tống Ca, anh không biết giữa chúng ta liệu có còn cơ hội nữa không? Bố anh phải nằm viện, anh tạm thời không tới thăm em được.

Tống Ca im lặng một lát, cuối cùng cũng mở miệng:

- Vương Tân, xin lỗi anh, thời gian này vì em mà cả nhà anh phải đảo lộn nhịp sống, thay em xin lỗi bố mẹ anh! Anh cứ yên tâm chăm sóc bố anh đi, em rất khỏe, cảm ơn anh đã cho em rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc, chúc anh sau này tìm được một người con gái hợp với anh hơn, chúc hai người mãi mãi hạnh phúc!

Nói xong, Tống Ca tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên trần xe, nước mắt lặng lẽ rơi.

Lâm Đan Phong và Bạch Như Tuyết cùng ôm chặt cô, trong xe im lặng như tờ.

Một lúc lâu sau, Tạ Siêu Phàm lên tiếng hỏi:

- Tống Ca, có phải cậu kích động nhất thời không?

Tống Ca lau nước mắt, giọng nói bình tĩnh khác thường:

- Không phải, sáng nay trước khi tới bệnh viện, tớ đã nghĩ rồi, tình cảm tớ và Vương Tân trải qua nhiều chuyện như thế đã không còn nguyên vẹn nữa, mặc dù cả hai đứa đều cố gắng để giữ gìn tình cảm, nhưng những ám ảnh đó sẽ đi theo hai đứa suốt đời, một tình yêu tàn tật chỉ có thể mang lại một cuộc hôn nhân cũng tàn tật, tớ muốn đánh một dấu chấm ở đây, tớ cũng muốn đánh một dấu chấm cho sự bướng bỉnh và trẻ con của mình. Tiểu Phong, cậu cứ đi du học trước đi, một thời gian nữa tớ sẽ đi tìm cậu, có thể sau này các cậu sẽ không nhìn thấy một Tống Ca vui vẻ yêu đời nữa, nhưng chắc chắn các cậu sẽ không còn nhìn thấy một Tống Ca tay trắng nữa.

- Đời người giống như một ván bài, quan trọng không phải là bắt được một quân bài hay mà là phải chơi bài thật hay. Tống Ca những lúc yếu đuối, tớ thường tự nói câu này để an ủi bản thân. – Lâm Đan Phong ôm chặt vai bạn.

- Đời người quan trọng không phải là nơi mình đang đứng, mà là nơi mình đang hướng về. Tống Ca, những lúc lạc đường, tớ thường nghĩ tới câu này! - Bạch Như Tuyết cũng nắm chặt tay bạn.

Trần Thần nói:

- Ui chà, vợ tôi thành triết gia từ lúc nào thế? Sao tôi không biết nhỉ? Siêu Phàm, cậu lái xe mau lên, tớ phải về nhà bảo mẹ tớ nấu mấy món ăn chúc mừng!

Bạch Như Tuyết bật cười đấm nhẹ lên lưng Trần Thần ngồi phía trước.

Tạ Siêu Phàm nhìn khuôn mặt hạnh phúc Trần Thần, đùa:

- Trần Thần, hái được hoa khôi của trường Nhất Trung, mà còn không biết ngoan ngoãn, Tiểu Phong, Tống Ca, anh lái xe không buông tay ra được, mau đòi lại công lý cho con trai bọn anh đi!

Lâm Đan Phong và Tống Ca nhìn nhau, hai người cùng giơ nắm đấm lên.

Tống Ca nói:

- Tôi phải báo thù cho con trai trường Nhất Trung.

Lâm Đan Phong nói:

- Tôi phải báo thù cho con gái trường Nhất Trung.

Trần Thần ôm đầu xin tha mạng

Vui vẻ, tiếng cười vui vẻ của những cô cậu thanh niên vang lên không ngớt trong xe.

Tạ Siêu Phàm vô vàn cảm khái, anh nắm chặt vô lăng, điều khiển chiếc xe. Âm thanh ngoài xe mà anh nghe thấy dường như không phải tiếng gió mà là tiếng ca hát của thiên nhiên…

Tuổi trẻ thật tốt, cái gì cũng có thể sửa chữa được, vết thương, vết sẹo đều sẽ được thời gian xóa nhòa, thứ có tên gọi là “quá khứ” sẽ là một loại phân bón tốt để tưới ướt cuộc đời chúng ta sau này.

HẾT

Bạn đang đọc Nàng Dâu 8X, Mẹ Chồng 6X của Lý Miên Tinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.