Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 1058 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Gã sai vặt bỏ thuốc xong không khỏi âm thầm đắc ý, hai thỏi vàng này kiếm thật nhẹ nhàng. Chỉ cần Phương Vân Tuyên nhận món điểm tâm cuối cùng thì gã lập tức xoay người chạy ra Hồi Vân sơn trang. Đến lúc đó thần không biết - quỷ không hay, vụ kiện tụng này không liên quan gì đến gã.

Gã cười ha ha đưa khay tới, chỉ còn chờ Phương Vân Tuyên xoay người đến nhận.

Phương Vân Tuyên trả lời xong câu hỏi của Tri phủ đại nhân định xoay người nhận khay.

Còn chưa chờ hắn vươn tay thì Vi Trọng Ngạn đã vọt lên đài cao chạy nhanh đến trước mặt gã sai vặt, trong miệng hét lớn một tiếng duỗi tay cướp khay kia qua, nhấc chân đá gã sai vặt lăn lộn trên mặt đất.

“Mọi người đang quan sát mà cũng dám phá rối, thật to gan! Người đâu, trói lại cho ta!”

Vi Trọng Ngạn giống như cuồng phong tia chớp chạy như bay lên, không đợi mọi người phục hồi lại tinh thần đã khống chế gã sai vặt.

Tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả gã sai vặt cũng mơ màng, còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì trên bắp chân đã ăn một chân. Gã đứng không vững, vừa mới ngã quỵ tiếp theo đã có người mang dây thừng trói chặt hắn lại, còn trói rất chắc chắn.

Gã sai vặt không ngừng giãy dụa, trong lòng kêu lên “không xong”, bỏ thuốc không thành còn bị người bắt hiện hình. Bây giờ có trăm cái miệng cũng khó biện minh, nói hay không nói đều chỉ một con đường chết, cũng chỉ có thể cắn răng nói không biết, chỉ mong kéo thêm chút thời gian cũng được.

Mã Thành An cũng ngây ngẩn cả người. Vi Trọng Ngạn đột nhiên nhảy lên đài cao không nói hai lời đã trới gã sai vặt bưng thức ăn lại, vô duyên vô cớ làm như vậy cũng quá không xem vương pháp ra gì.

Vi Trọng Ngạn từng nhậm chức Phó tướng tam phẩm, luận ra cao hơn chức Tri phủ tứ phẩm này của Mã Thành An một bậc. Gã lại là thuộc hạ hầu cận của Đỗ Ích Sơn. Mã Thành An cũng không dám lập tức trở mặt, sắc mặt chỉ trầm xuống hỏi Vi Trọng Ngạn: “Vi đại nhân, ngài đây là ý gì? Không biết gã sai vặt này phạm phải sai lầm gì lại chọc cho Vi đại nhân nổi giận như thế? Ngay cả chờ yến tiệc tan cũng không chờ được?”

Chờ? Lại chờ thêm một lát mấy đại nhân nếm thức ăn như các người cũng không biết phải biến thành dáng vẻ nào.

Vi Trọng Ngạn đặt khay lên trên bàn, một tay xách gã sai vặt đứng lên đưa đến trước mặt Đỗ Ích Sơn và Mã Thành An: “Hầu gia, đại nhân, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy tên này lén lút, thừa dịp vừa rồi mấy vị nói chuyện cố ý cúi thấp người, dùng ống tay áo che lấp, cổ tay run lên, cũng không biết bỏ cái gì vào trong điểm tâm.”

Có vết xe đổ sao Đỗ Ích Sơn có thể không cho người âm thầm đề phòng chứ. Sáng sớm đã sai mấy huynh đệ âm thầm nhìn chằm chằm từ khi cuộc tỷ thí bắt đầu đến bây giờ, vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm người bên cạnh Phương Vân Tuyên. Từ gã sai vặt nhóm lửa thêm củi cho đến trợ thủ phụ bếp cho Phương Vân Tuyên, có một người tính một người. Chỉ cần có thể tiếp xúc đến Phương Vân Tuyên và món ăn hắn làm Đỗ Ích Sơn đều kêu người nhìn chằm chằm, sợ giống như lần trước sẽ có người ngầm bỏ độc.

Người khi làm chuyện trái với lương tâm sẽ chột dạ, ánh mắt cũng sẽ láo liên khắp nơi. Trừ phi tố chất tâm lý của gã đã mạnh đến mức thái sơn sập trước mặt mà không đổi sắc. Nếu không ở dưới sức nặng gã rất khó giữ vững một lòng bình thường.

Gã sai vặt bưng thức ăn kia vừa rồi bắt đầu thì động tác lén lút, hai mắt láo liên không ngừng, còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía Trần Hưng dưới đài cao, có thể không làm cho người ta nghi ngờ ư.

Vi Trọng Ngạn lập tức nổi lên lòng nghi ngờ, gã sai vặt này nhìn lạ mắt, cũng không phải người hầu trong Đỗ gia. Gã suy nghĩ một hồi, Hồi Vân sơn trang trong ấn tượng cũng không có một hạ nhân như vậy. Khi gã kêu quản gia đến hỏi mới biết được là bởi vì hạ nhân không đủ mới mướn tạm từ bên ngoài đến.

Nếu là người lạ, lại cử chỉ khả nghi, Vi Trọng Ngạn càng thêm cẩn thận lưu ý. Gã lập tức bất động, vẫn luôn lặng lẽ nhìn chằm chằm mỗi một cử động của gã sai vặt kia. Trước đó còn chưa có gì, tất cả như thường, cũng không nhìn ra có gì không thích hợp. Nhưng đến cuối cùng nội dung chính là món điểm tâm cuối cùng kia, chỉ thấy gã sai vặt kia đột nhiên cúi người chặn tầm mắt người ngoài, còn cố ý dùng ống tay áo che tay phải lung lay hai ba cái ở trên điểm tâm.

Vi Trọng Ngạn lập tức bắt đầu cảnh giác không dám khinh thường. Lúc này mới một bước xông lên đài cao cướp khay điểm tâm kia và trói gã sai vặt lại.

Chỉ bắt lấy phạm nhân còn thiếu chút vật chứng. Vi Trọng Ngạn kêu người ấn gã sai vặt kia xuống cẩn thận tìm kiếm ở trên người, quả nhiên tìm được hai thỏi vàng và một bao giấy nhỏ.

Mở bao giấy ra nhìn bên trong còn một ít bột phấn màu trắng, ngửi ngửi, không

Bạn đang đọc Nam Xấu Khó Gả của Thẩm Như
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.