Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra Mắt Triệu Vương

Tiểu thuyết gốc · 1652 chữ

-"Lão Lư ông giờ này mới về à, có biết bọn ta chờ bao lâu rồi không", Bàng Quyên liền hỏi.

-"Ta thật không biết các người tới nhanh đến vậy ta cứ tưởng phải mất mười ngày nữa cơ", Lư Thực gãi đầu đáp.

Quả thật Bàng Quyên chỉ nói vui với Lư Thực mà thôi chứ nếu tính như đi đường thông thường thì phải hơn mười ngày nữa mới tới được Nam Kinh, nhưng vì do sử dụng xe ngựa kéo của Duy Long nên việc di chuyển có thu ngắn lại.

-"Ha ha lão Lư, ta nói đùa với ông thôi đến Nam Kinh nhanh đến vậy thì phải nhờ vào đám nhóc này, ông có để ý đến hai chiếc xe ngựa kéo ngoài cổng nhà ông không".

Bàng Quyên vỗ vỗ vai Lư Thực rồi sao đó chỉ vào Duy Long, Hàn Tín cùng Viên Linh giải thích.

-"Xe ngựa kéo", Lư Thực ngơ ngác.

-"Đúng vậy, là thứ do ba tên nhóc này làm ra, phải nói ngồi trên đó vừa thoải mái, khoảng cách đi đường cũng rút ngắn", Lưu Thọ ngồi bên nói.

Lư Thực nghe xong liền minh bạch rồi nhìn sang ba tên thiếu niên đang rụt rè trước mặt mỉm cười.

-"Đứa nào là con của Hồ Bân vậy", Lư Thực lên tiếng hỏi.

-"Đây, nó đây", Chu Tham tiến tới kéo Duy Long đi lên.

Lư Thực nhìn Duy Long thật lâu rồi sau đó gật đầu mỉm cười.

-"Tốt, tốt cái tên Hồ Bân đó coi vậy mà có được đứa con trai như thế này đây".

-"Thúc thúc biết cha cháu", Duy Long hiếu kì hỏi.

-"Ha ha, không phải chỉ một mình ta biết thôi đâu mà cả Triệu Quốc này danh tiếng của cha ngươi lớn lắm đấy", Lư Thực cười lớn đáp.

Duy Long nghe vậy liền ngạc nhiên, ở Sơn Mễ Thôn từ khi hắn biết đi đến giờ chỉ biết được cha hắn chỉ là một thợ săn bình thường mà thôi, khi đến Uy Thành ở nhà Chu Tham và Bàng Quyên cũng chẳng nghe nói gì đến danh vọng gì của cha mình mà khi đến Nam Kinh này thì chấn động khi nghe Lư Thực nói Hồ Bân ở Triệu Quốc danh tiếng rất lớn.

-"Thúc thúc nói sao chứ, cha của cháu chỉ là một thợ săn ở Sơn Mễ Thôn làm sao ở Triệu Quốc danh tiếng lớn được", Duy Long lí nhí đáp.

-“Ha ha nhóc con, cái này thì để đại vương nói cho ngươi biết, ngày mai theo ta vào cung một chuyến gặp mặt đại vương”, Lư Thực xoa đầu Duy Long nói.

-“Này lão Lư, lần này đại vương có hay không xóa bỏ vụ kia đối với đại ca”, Chu Tham lên tiếng.

-“Ta cũng không biết, đợi mai chũng ta vào cung gặp đại vương rồi hỏi rõ mới được, hiện nay biên giới với Lương Quốc đang trong tình hình căng thẳng nên cần giải quyết việc này càng sớm càng tốt mới được”, Lư Thực lắc đầu đáp.

Lư Thực sau khi hỏi thăm một chút rồi nhanh chóng cho người dẫn bọn người Duy Long đi nghỉ ngơi còn bản thân Lư Thực cùng Chu Tham, Bàng Quyên và Lưu Thọ thì đang chè chén ôn lại chuyện cũ.

-“Lão Lư, ông thấy ngày mai đại vương sẽ phản ứng ra sao”, Bàng Quyên mỉm cười hỏi.

-“Ha ha còn sao nữa, cậu cháu gặp nhau không lẽ đại vương không bỏ qua chuyện cũ mà triệu hồi đại ca trở về”, Chu Tham ở bên cười ha hả đáp.

-“Hai ngươi tưởng ta làm ra chuyện này là vì cái gì, hiện nay loạn lạc khắp nơi, Triệu Quốc chúng ta lập quốc chưa lâu nếu như mâu thuẫn giữa đại vương và Hồ Bân còn kéo dài thì ta e rằng không tốt lắm, dù sao cũng hơn mười năm rồi mà”, Lư Thực đáp.

-“Đúng vậy, hai tên đó đúng là cố chấp, đến lời của ta năm đó cũng không làm bọn hắn thông suốt”, Lưu Thọ vuốt râu nói.

-“Lưu đạo trưởng, người không phải không biết tính tình của đại ca A Bân, năm đó đại ca gây ra chuyện lớn như vậy…….”, Chu Tham thở dài nói.

-“Thôi nào, chuyện ngày mai thì để ngày mai tính, bây giờ thì chúng ta cạn ly nào, cùng nhau chờ đón đại tướng quân Hồ Bân quay về”, Lư Thực lớn giọng nói.

-“Đúng…cạn ly nào, chờ đón đại ca trở về”, Chu Tham cùng Bàng Quyên đáp lại.

Ở phía xa nơi của đám người Lư Thực lúc này, ba tên thiếu niên Duy Long, Hàn Tín cùng Viên Linh đang lo lắng về cuộc gặp mặt người đứng đầu Triệu Quốc ngày mai.

-“A Long, A Tín ta lo lắng quá, không biết ngày mai đại vương sẽ hỏi gì đây!”, Viên Linh lo âu.

Cũng khó trách được Viên Linh xuất thân là nô bộc trong phủ của Chu Tham và Bàng Quyên hằng ngày ngoài lo việc đốn củi gánh nước nhà bếp ra thì không tiếp xúc với bất kì ai, lần này hắn lại có cơ hội gặp gỡ Triệu Vương thì lo lắng là điều không thể tránh khỏi.

-“Viên đại ca yên tâm, ngày mai thì để ngày mai tính, bây giờ chúng ta đi ngủ thôi”.

Duy Long lên tiếng trấn an nhưng trong lòng lại lo lắng, lo vì ngày mai phải gặp mặt Triệu Vương là thứ nhất, còn thứ hai là chuyện về Hồ Bân.

Ngày hôm sau mọi người thức dậy thật sớm chuẩn bị theo Lư Thực vào vương cung ra mắt Triệu Vương.

Duy Long, Hàn Tín cùng Viên Linh lúc này đã thay y phục mới cùng một màu lam sắc, tóc được búi cao nhìn ngũ quan rất thanh tú đang dìu Lưu Thọ lên xe ngựa kéo phía sau, chiếc xe ngựa kéo phía trước được ba người Lư Thực, Chu Tham cùng Bàng Quyên chiếm giữ.

Rất nhanh chóng theo sự chỉ đường của Lư Thực nô bộc của Chu Tham đã nhanh chóng đánh xe từ từ tiến về phía vương cung nước Triệu. Duy Long đưa mắt nhìn ra cửa sổ nhỏ bên hông xe lúc này thì thấy được từng quan viên lần lượt được nô bộc nhà mình khiên trên chiếc ghế gỗ thong thả đi vào cổng vương cung.

-“Đứng lại, đây là vương cung đây là cái gì thế này”, một giọng nói của lính canh vang lên.

-“Là ta đây, đây là xe ngựa kéo chuyên dụng của ta, mau chóng cho qua”.

Lư Thực ở xe ngựa kéo thứ nhất nhanh chóng vén màn nói danh tính của mình cho tên lính canh cổng biết.

-“A thì ra là Tả Trung Đại Phu”.

Hai tên lính canh cổng ngơ ngác nhìn Lư Thực rồi nhìn hai chiếc xe ngựa kéo đầy hiếu kì rồi nhanh chóng cho hai chiếc xe ngựa kéo đi qua.

-“Này Mạc Ly, lúc nãy Tả Trung Đại Phu gọi hai thứ kỳ quái kia là gì nhỉ? Xe ngựa kéo sao”. Một tên lính tiến lại hỏi.

-“Ừ đúng vậy, thôi mau về vị trí đi không thôi Lý tướng quân lại phạt bây giờ”, Mạc Ly đáp.

Trong đại điện vương cung Triệu Quốc lúc này, Triệu Bàng toàn thân mặc y phục đen tuyền bên trên có hoa văn rồng uốn lượn, trên đầu đội cổn miện uy phong ngồi ở bên trên, phía dưới lúc này quan lại Triệu Quốc chia ra hai bên một văn một võ đứng ngay ngắn.

-“Cho gọi đám người Lư Thực vào đây”, Triệu Bàng lên tiếng.

Lúc này một tên nội quan bên cạnh mau chóng bước ra cất giọng the thé:

-“Đại vương cho gọi Tả Trung Đại Phu Lư Thực vào điện”.

Sau tiếng gọi the thé của vị nội quan thì từ bên ngoài Lư Thực, Chu Tham, Bàng Quyên, Lưu Thọ cùng đám tiểu tử Duy Long theo thứ tự tiến vào bên trong đại điện, tất cả nhanh chóng quỳ xuống hướng về Triệu Bàng lớn tiếng hô:

-“Đại vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.

-“Người đâu mau chóng ban tọa cho Lưu đạo trưởng”.

Triệu Bàng trên cao nhận ra Lưu Thọ trong đám người quỳ bên dưới liền ra lệnh ban tọa cho ông rồi sau đó cho đám người Lư Thực đang quỳ bên dưới đứng lên.

-“Chu Tham, Bàng Quyên hơn mười năm ở quân doanh Uy Thành có khỏe hay không?”, Triệu Bàng lên tiếng hỏi.

-“Tạ ơn đại vương, huynh đệ chúng thần đều khỏe”, Chu Tham cùng Bàng Quyên đồng thanh đáp.

-“Tâu đại vương, như lần trước thần đã báo, ở nhà của hai vị đại nhân Chu Tham với Bàng Quyên thần vô tình thấy được những món đồ đặc biệt được chế tạo bằng gỗ rất đẹp, cái bàn xoay bằng gỗ thần dâng cho người cũng được lấy từ phủ của hai vị đại nhân, nay người tạo ra nó cũng có mặt ở đây”, Lư Thực liền thi lễ nói.

-“Ồ, mau dẫn bọn hắn ra đây”, Triệu Bàng liền nói.

Bên dưới lúc này Lư Thực, Chu Tham cùng Bàng Quyên đứng tránh ra để lộ ba tên tiểu tử phía sau, đám người Duy Long thấy vậy liền nuột một ngụm nước bọt rồi tiến lên quỳ xuống nói, tuy nhiên trong lời nói có chút run run.

-“Tiểu dân Duy Long người Sơn Mễ Thôn xin ra mắt đại vương”.

-“Tiểu dân Hàn Tín người Sơn Mễ Thôn xin ra mắt đại vương”.

-“Tiểu dân Viên Linh người Uy Thành xin ra mắt đại vương”.

……………Hết chương 8………………..

Bạn đang đọc Nam Việt Đế Quốc sáng tác bởi ThiênHạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.