Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Nam Kinh

Tiểu thuyết gốc · 1532 chữ

Việc Triệu Vương yêu cầu gặp mặt lúc này cũng rất dễ hiểu, mấy ngày hôm trước bằng hữu của Chu Tham và Bàng Quyên là Lư Thực là quan Tả Trung Đại Phu có việc ở biên giới nên ghé qua Uy Thành thăm hai người Chu Tham và Bàng Quyên.

Khi đến phủ hai người thì liền cảm thấy ngạc nhiên vì những món đồ gỗ bên trong phủ, phải nói là mọi món đồ gỗ ở đây cho dù có đi khắp mười nước hiện giờ cũng không thể nào thấy được cái thứ hai nên sau khi quay về Nam Kinh Lư Thực đã dâng bản tấu lên cho Triệu Vương, vốn Triệu Bàng yêu thích nhân tài nên khi nghe Lư Thực nói xong liền nhanh chóng hạ lệnh gặp mặt này.

Chu Tham sau khi thông báo xong thì liền đi tìm Bàng Quyên cùng Lưu Thọ bàn bạc ngày lên đường đến Nam Kinh yết kiến Triệu Vương, trong sân nhà bếp lúc này chỉ còn lại Duy Long, Hàn Tín và Viên Linh đang ngơ ngác.

-“A Long, A Tín không phải Chu lão gia nói đùa chứ, Triệu Vương muốn gặp chúng ta”, Viên Linh hưng phấn hỏi.

Duy Long ở bên nhìn thấy vậy cũng chỉ cười cười, hắn không ngờ là mấy món đồ gỗ này tùy tiện làm ra mà sao lại lọt vào mắt của Triệu Vương được chứ.

-“A Long, đệ đang nghĩ gì thế, không vui sao?”, Hàn Tín ở bên hỏi.

-“Đệ đang nghĩ không biết tới Nam Kinh chúng ta sẽ như thế nào”, Duy Long liền đáp.

Hàn Tín cùng Viên Linh nghe xong cũng im lặng, bọn họ cũng không biết gặp Triệu Vương thì sẽ như thế nào, một người là nô bộc, một người là dân chạy nạn, một người là đứa trẻ mười tuổi đi gặp người đứng đầu một nước thì phải nói làm sao.

-“Viên đại ca, thứ đồ mà đệ nói huynh chuẩn bị đến đâu rồi”, Duy Long liền lên tiếng.

Viên Linh nghe Duy Long hỏi đến liền đứng dậy đi ra một góc đằng xa đẩy vào bốn vật hình tròn bằng gỗ được làm rất chi tiết, Duy Long sau một hồi kiểm tra nhiều lần thì liên tục gật đầu hài lòng.

-“A Long, cái bánh xe này của đệ là dùng làm gì vậy a”, Hàn Tín liền hỏi.

-“Ba ngày sau các huynh sẽ biết, hiện tại thì giúp đệ làm các chi tiết cuối cùng của xe ngựa đi nào”.

Lúc đầu Duy Long định rằng sẽ làm yên ngựa nhưng suy đi nghĩ lại thì làm yên ngựa sẽ không khả thi lắm nên Duy Long quyết định cùng Hàn Tín và Viên Linh làm ra xe ngựa kéo. Ở thời này người ta chủ yếu vẫn còn đi bộ hoặc cưỡi ngựa chứ chưa hề có xe ngựa nhưng đối với Duy Long mà nói phải ngồi trên lưng ngựa mà đi tới Nam Kinh chưa kịp gặp Triệu Vương thì cái mông của hắn cũng chịu không nổi.

Ba ngày sau sau khi từng chi tiết một của chiếc xe ngựa kéo đầu tiên này được lắp ghép hoàn chỉnh thì cũng là ngày mọi người phải lên đường đến Nam Kinh.

Việc chiếc xe ngựa này của ba người Duy Long, Hàn Tín với Viên Linh ra đời đã làm trong nhà náo động, trước hết là Chu Tham với Bàng Quyên đang ở quân doanh cũng vội vã quay về nhìn thử.

-“A Long, cái thứ đồ này tên là xe ngựa kéo đó sao”, Bàng Quyên liền hỏi.

-“Đúng vậy Bàng thúc thúc nhưng muốn điều khiển được xe ngựa kéo này thuần thục thì phải tìm người để huấn luyện mới được”, Duy Long liền đáp.

Thế là trong phủ Duy long chọn được hai tên nô bộc nhanh nhẹn rồi sao đó hướng dẫn hai người bọn họ cách điều khiển xe ngựa kéo đi cho đúng hướng.

Sau nhiều lần tập luyện thì hai tên nô bộc này cũng nhanh chóng quen dần và vô cùng thích thú với cái món xe ngựa kéo này của Duy Long.

Sáng sớm hai ngày sau, mọi ngừa lục đục đi ra khỏi phủ, hành lí tay nải đều được đem lên xe ngựa kéo, có hai chiếc xe ngựa kéo này thì tốc độ đi đường đến Nam Kinh cũng được rút ngắn hơn một chút. Bình thường nếu như đi bộ thì phải mất hai mươi lăm ngày đi đường, cưỡi ngựa thì cũng mất hai mươi ngày còn theo Chu Tham dự đoán nếu di chuyển bằng xe ngựa kéo này của Duy Long thì chỉ mất mười hai hay mười lăm ngày là tới Nam Kinh.

Sau khi hai chiếc xe ngựa kéo di chuyển từ phủ đi ra khỏi Uy Thành đã kéo theo vô số ánh mắt nhìn ngơ ngác của dân chúng, thậm chí đi đến cổng còn bị quân lính chặn lại.

-“Lưu gia gia, ông thấy cái xe ngựa kéo này của đám A Long thế nào”, Chu Tham trong xe cười hỏi.

-“Ha ha không ngờ con trai của A Bân lại thông minh đến thế có thể sáng tạo ra thứ tốt như vậy, nếu như thân già này mà phải ngồi lưng ngựa đến Nam Kinh thì......”, Lưu Thọ cười đáp.

-“Đứa trẻ này học chữ, học võ đều rất tốt nay lại có thể sáng tạo ra những thứ kì lạ nhưng hữu ích như vậy, đại ca đúng là có phúc mà..” Bàng Quyên ở bên cảm khái.

-“Ngươi quên đại ca chúng ta là ai rồi à, tuy huynh ấy đã từ quan nhưng uy vọng của huynh ấy trong quân đội Triệu Quốc ta vẫn còn, ngươi nói nếu như đại vương biết A Long là con trai của đại ca thì sẽ ra sao...ha ha”, Chu Tham cười nói.

-“Cái tên A Bân đó cũng thật là, A Bàng hắn cố chấp một thì A Bân hắn cố chấp mười...Haizz”, Lưu Thọ ở bên thở dài.

A Bàng trong lời nói của Lưu Thọ chính là Triệu Bàng là Triệu Vương của Triệu Quốc và cũng chỉ có Lưu Thọ mới được quyền gọi Triệu Bàng như vậy.

Thế là hai cỗ xe ngựa kéo nhanh chóng rời xa Uy Thành cũng đã được mười ngày, hai tên thiếu niên ngồi trên xe ngựa kéo hồi hộp nhìn mặt nhau cố gắng tìm một chút bình tĩnh bởi vì không giống như Chu Tham dự đoán, mới đi được mười ngày đường mà hai cỗ xe ngựa kéo chỉ còn cách Nam Kinh hai trăm dặm.

-“Chiếc xe ngựa kéo này tốt thật, mất mười ngày là đã sắp vào thành Nam Kinh rồi”, Viên Linh hoảng hốt nói.

-“Viên đại ca, bình tĩnh chút được không”, Duy Long ở bên gắn gượng nói.

-“A Long đệ xem A Tín còn lo lắng hơn cả ta kìa”.

Duy Long nhìn qua Hàn Tín thì thấy hắn đang nhắm chặt hai măt nhưng tay thì run run làm Duy Long không khỏi cười khổ.

Trong cung điện của Triệu Quốc lúc này đang có hai người đang nói chuyện với nhau, một người thì uy nghiêm còn một người thì khúm núm.

-“Lư Thực, khanh nói xem Chu Tham với Bàng Quyên khi nào mới đến”.

-“Thưa đại vương theo thư mà Chu Tham lần trước đưa đến thì có lẽ còn hơn mười ngày nữa bọn hắn sẽ tới Nam Kinh”, Lư Thực nhanh chóng đáp.

-“Lâu vậy à, mà thôi khi nào đến thì bảo hai người bọn hắn vào cung gặp ta”, Triệu Bàng nói xong liền nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Lư Thực đứng bên mỉm cười nhìn theo bóng lưng Triệu Bàng, hắn biết rằng giữa Triệu Bàng và Hồ Bân còn có một mối quan hệ đặc biệt, nếu lần này thành công hóa giải mối bất hòa giữa cả hai người thì đối với Triệu Quốc là một niềm vui lớn biết bao nhiêu.

Lư Thực nhanh chóng rời khỏi Cung rồi trở về phủ của mình, khi cưỡi ngựa về đến phủ thì thấy được hai vật kì quái phía trước có hai con ngựa kéo thì thấy làm ngạc nhiên thì một nô bộc ở ngoài cửa thấy được liền chạy đến nói:

-“Thưa đại nhân, bên trong có Chu Tham đại nhân và Bàng Quyên đại nhân từ Uy Thành đến”.

Nghe nô bộc nhà mình nói xong thì Lư Thực lấy làm kinh ngạc , phải nói mười ba ngày trước hắn nhận được thư của Chu Tham thì không ngờ hiện giờ bọn hắn đã đến Nam Kinh nhanh như vậy rồi, lập tức Lư Thực tiến vào bên trong thì thấy nhóm người Chu Tham đang ngồi bên trong đại sảnh.

-“Lão Chu, Lão Bàng tới rồi à”.

Lư Thực nhanh chóng chào hỏi hai người Chu Tham, Bàng Quyên rồi sau đó thi lễ cúi chào Lưu Thọ.

............Hết chương 7.......................

Bạn đang đọc Nam Việt Đế Quốc sáng tác bởi ThiênHạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.