Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết Xuống U Minh Giới

Tiểu thuyết gốc · 1633 chữ

Sài Gòn, 10h30 ngày 22 tháng 8.

Bên ngoài lúc này trời đang đổ những trận mưa nặng hạt, trong quán nước quen thuộc Hồ Duy Long đang dán mắt vào màn hình laptop thì bỗng từ đằng xa một thanh niên hớt hơ hớt hải chạy vào nhìn cậu thở dóc nói:

-“Long, mày đã làm xong bản vẽ mà thầy Phương giao chưa, cho tao mượn tham khảo chút với”.

Duy Long đưa đôi mắt nhìn thằng bạn cùng lớp đang ướt sũng vì cơn mưa bên ngoài rồi nói:

-“Tao đã vẽ xong hết rồi, cũng có sao lưu lại một bản để tao gửi qua mail cho mày, phải rồi hôm nay tao sẽ về quê Nguyên, ngày mai là đám giỗ năm đầu của cô ấy rồi”.

Cậu thanh niên kia nghe Duy Long nói xong cũng bất ngờ chợt nhớ ra điều gì đó rồi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh bạn mình.

-“Nhanh vậy à, mà thôi mày cứ về đi, lúc thắp hương cho Nguyên nhớ nói với cậu ấy là Hải ròm này xin lỗi vì không về dự được”.

-“Tao nhớ rồi, ngày mai nhớ điểm danh giúp tao là được, chờ mưa bên ngoài tạnh là tao sẽ lên xe”, Long vẫn không rời mắt khỏi màn hình laptop đáp.

Cậu thanh niên tên Hải ròm kia thấy vậy cũng không quan tâm vì kể từ lúc Nguyên mất đi thì thằng bạn thân tên Long này của hắn cứ dán mắt vào những bộ phim, nhưng không phải thể loại tình cảm sến súa gì mà hơn một năm trời chỉ quanh đi quẩn lại là phim bộ về chiến tranh cổ đại, thậm chí đến cuốn “Tôn Tử Binh Pháp” còn được lót dưới gối nằm của nó.

-“Này, mày định xem bộ phim này tới mấy lần nữa đây, tao nhớ tháng trước mày nói với tao là mày đã xem lần thứ mười một rồi đó”, Hải ròm càu nhàu rồi sau đó đem ly nước mà nhân viên vừa đem tới uống cạn.

-“Kệ tao, hiện giờ ngoài việc học ở trường thì rãnh rỗi có biết làm gì đâu, mày không nhớ là Nguyên rất thích xem bộ phim này à, mỗi lần xem còn nói với tao là muốn làm Điêu Thuyền nữa chứ”, Long lên tiếng.

-“Hầy, bố thua mày, thôi hình như ngoài trời ngừng mưa rồi, có đi thì tao cho quá giang ra xe?”, Hải ròm huých vai Long một cái rồi hỏi.

-“Được thôi, coi như mày trả công cho bài vẽ của tao”.

Hải ròm trợn mắt nhìn Long rồi sau đó nhanh chóng đi ra lấy xe, nhìn thấy Hải đi xong Long cũng mau chóng thu dọn lại đồ đạc của mình vào balo rồi đợi nhân viên hoàn lại tiền thừa rồi nhanh chóng ra bên ngoài.

Long mau chóng ngồi lên yên sau xe máy của Hải ròm rồi từ từ chậm rãi di chuyển dưới làn đường xe cộ đông đúc.

-“Này, mày chạy chậm thế, trễ chuyến xe của tao thì sao, tăng tốc lên nào người anh em”, Duy Long đằng sau rít gào.

-“Mày không thấy đường đang trơn à, tao cho mày xuống cuốc bộ bây giờ”, Hải ròm quát lại.

Cứ thế cả hai chậm rãi di chuyến về bến xe, khi tới nơi thì đồng hồ cũng đã điểm mười bảy giờ đúng.

-“Thôi tao đi đây, mày xuống đó nhớ cho tao gửi lời hỏi thăm cha mẹ Nguyên luôn, khi lên nhớ mua thêm tí đặc sản ở đó lên cho tao à nha”, Hải ròm dặn dò.

Long gật đầu rồi nhanh chóng đi vào bên trong lấy vé đã đặt, chẳng mất bao lâu thời gian, khoảng chừng năm phút đồng hồ Long đã có mặt ở chỗ ngồi của mình, xe cậu chọn là loại ghế nằm nên cũng rất thuận tiện cho việc nghỉ ngơi khi đi đường xa.

Hai mươi phút sau, chuyến xe miền Tây cuối cùng cũng lăn bánh, ở trên xe lúc này Long đang vừa nghe nhạc vừa nhìn ra bên ngoài cửa kính dòng xe xuôi ngược nối đuôi nhau.

Bất chợt Long nhớ lại kỉ niệm cậu cùng Nguyên vẫn hay đi, con đường gợi nhớ bao kỉ niệm mà mỗi chuyến về quê cậu vẫn hay đưa Nguyên về mà giờ đây cảnh còn người đi mất. Đôi mắt Long bắt đầu trĩu nặng vì lời bài hát buồn mà cậu đang nghe.

Màn đêm dần phủ xuống, lúc này xe đang lăn bánh nhanh trên đường cao tốc và Long cũng đã ngủ được một giờ đồng hồ.

-Bim

-Bim

-Bim

-Rầm.

Tiếng còi xe bấm lên in ỏi rồi sau đó là tiếng “Rầm” vang dội trên con đường cao tốc tối mịt ánh đèn thưa thớt. Chiếc xe Long đang đi va chạm với một xe tải chạy tốc độ cao ngược chiều.

Vụ tai nạn nghiêm trọng trong đêm khiến ba mươi tám người có mặt trên xe kể cả Long đều không qua khỏi. khi cảnh sát thông báo cho người thân của nạn nhân về vụ tai nạn thảm khốc này đều khiến họ đau lòng ngay cả cha mẹ Long cũng vậy.

Ba ngày sau, cha mẹ Long đem xác cậu trở về để tổ chức tang lễ, Hải ròm lúc này khóe mắt đỏ hoe nhìn vào di ảnh bạn mình, đối với Hải ròm lúc này đây là mất mác lớn nhất của cậu, trong vòng hai năm Hải ròm đã mất đi hai người bạn thân nhất của mình.

Tang lễ của Long mau chóng được diễn ra dưới sự thương tiếc của nhiều người, trong đó có cả cha mẹ Nguyên, khi nghe hung tin hai người đã đi suốt quãng đường ba trăm năm mươi cây số để về quê Long, đối với họ mà nói Long giống như một đứa con vậy.

Trong lúc mọi người đang thương tiếc Long thì lúc này linh hồn của cầu đang trôi dạt ở một mảnh không gian xa lạ.

-“Đây là đâu thế này, mình nhớ rằng mình đang ở trên xe về quê của Nguyên cơ mà”, Long thì thầm nói.

-“Long, anh đến rồi”.

Một âm thanh bỗng chốc vang lên, âm thanh này đối với Long mà nói nói rất quen thuộc, phải đó chính là âm thanh của Nguyên, người yêu cậu.

-“Nguyên, em ….sao em lại ở đây”.

Long bất ngờ khi nhìn thấy Nguyên đứng trước mặt mình, Nguyên vẫn vậy gương mặt xinh đẹp ấy làm Long không bao giờ quên. Nhưng khi Long định tiến đến thì đã thấy Nguyên biến mất, cậu ngỡ ngàng kêu gào giữa không gian tối tâm vô tận.

-“Này, ngươi kêu gào cái gì thế hả, mau báo họ tên cho bản quan rõ”.

Lúc này một thân ảnh trung niên mặt mũi bậm trợn mặt y phục cổ trang kì quái màu đen xuất hiện cất tiếng nói làm cho Long cảm thấy sợ hãi.

-“Chú, chú là ai, chú có thấy cô gái lúc nãy đứng ở đây không”, Long vội vã hỏi.

-“Ai là chú ngươi, ta là phán quan của U Minh Giới, nơi ngươi đang đứng là nơi mỗi linh hồn sau khi chết xuống sẽ tập hợp ở đây điểm danh rồi theo ta tới gặp Diêm Vương phán tội”.

-“Phán Quan, U Minh Giới, Linh Hồn”

Long nghe xong liền thất thần, vì cõi U Minh là nơi của người chết.

-“Không…không lẽ ta chết rồi sao”, Long vội vàng hét lên.

-“Đúng vậy ngươi đã chết, hơn nữa ba mươi tám người đi cùng chuyến xe với ngươi cũng đã chết, bọn họ đã được phán tội, chỉ còn lại một mình ngươi thôi đấy”, Phán Quan nhàn nhạt nói.

Đầu óc của Long quay cuồng vì lời nói vừa rồi của phán quan, cậu không chấp nhận được sự thật rằng mình đã chết, còn phán quan lúc này đang kéo Long vào điện.

-“Ở phía dưới là ai, mau báo rõ họ tên cho bản vương tra sổ sinh tử”

Một âm thanh hung tợn gai góc vang lên, Long ngước mắt lên chỉ thấy một thân ảnh to lớn gương mặt hung tợn giống như bức ảnh Diêm Vương mà mình từng được thấy.

-“Con….con tên Hồ Duy Long, năm nay hai mươi mốt tuổi vẫn còn đang là sinh viên”.

Diêm Vương trên cao nghe xong liền lập tức vung tay viết tên của Long vào sổ sinh tử để tra nhưng cuối cùng vẫn không tra được tên của cậu.

-“Ngươi giỡn mặt ta đó hả, sao tra sổ sinh tử không có tên ngươi”, Diêm Vương giận dữ quát.

-“Thưa, đó là tên cha sanh mẹ đẻ đặt cho, không dám dối gạt người”, Long sợ sệt đáp.

-“Phán quan, như vậy là thế nào, nếu tên hắn không có trong sổ sinh tử thì chứng tỏ mệnh số của hắn chưa hết, sao hắn lại chết được”, Diêm Vương nhìn Phán Quan hỏi.

-“Dạ thưa Diêm Vương, thần cũng không biết nữa”, Phán Quan vội vàng đáp.

-“Không biết! ngươi có nhớ linh hồn một năm trước xuống đây không, lần đó ngươi nói là do sơ suất của ngươi, còn bây giờ không phải là cũng sơ suất nữa chứ”.

Phán Quan run run không đáp lời lại càng khiến Diêm Vương trên cao giận dữ hơn.

-“Dẫn tên này xuống cho nhập hồn về lại xác, nếu như xác đã không còn thì dẫn hắn đi cửa luân hồi đầu thai qua kiếp mới”, Diêm Vương giận dữ nói.

………….Hết chương 1…………….

Bạn đang đọc Nam Việt Đế Quốc sáng tác bởi ThiênHạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThiênHạo
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.