Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 7437 chữ

Mới một đêm, một lần hẹn hò, cô đã vứt vũ khí đầu hàng.

Thư Muội Dao bị hai đứa bạn cùng phòng cười đến đầu không ngẩng lên được.

“Dao Dao, không cái gì ha ~” Chung Hân Di mặt cười mờ ám, “Ai da, tớ sao còn nhớ rõ mấy hôm trước có người mới nói cái gì nha?”

“Thật nhanh nha.” Văn Bội Vân nụ cười càng hàm súc, nhưng nên mệt, cô cũng không thiếu. “Ai, tớ vốn còn lo lắng Muội Dao lần đầu đi hẹn hò sẽ rất khẩn trương, không nghĩ tới……”

Ba cô bạn cùng phòng tay mỗi người ôm một chiếc gối, toàn bộ chen chúc trên giường Thư Muội Dao, đem cô làm nhân bánh kẹp bên trong.

Vừa mới xong có ngày thứ hai, lúc Thư Muội Dao ăn cơm cùng bạn trai trở về, vừa tắm rửa xong liền bị hai cô bạn cùng phòng kẹp giết, hình phạt chính là quang minh chúc mừng vụng trộm trêu tức.

“Anh trai tớ tốt lắm! Yên tâm ở một chỗ cùng ảnh, bảo đảm hài lòng!” Không hổ là huynh muội tình thâm, Chung Hân Di không quên giúp nói tốt cho huynh trưởng còn đẩy mạnh tiêu thụ.

“Tớ còn chưa nói anh ấy không tốt.” Thư Muội Dao đỏ mặt, không có sức lực bác bỏ.

“Oa, chưa gì đã giúp bạn trai nói chuyện nha.” Văn Bội Vân kinh hô, cô xấu hổ dùng gối đầu công kích, hai người đùa giỡn đứng lên.

“Hừ, anh trai của tớ tốt như vậy, giúp ảnh nói chuyện có gì không tốt chứ!” Cô tuyệt đối đứng về phía anh trai bên này.

“Cậu không phải trước kia nói ảnh rất trạch?” Văn Bội Vân đối với Chung Ấn Nghiêu nhận thức không nhiều, ấn tượng đều là do Chung Hân Di kể lại.

“Làm ơn, trạch mới tốt được không!” Hoàn toàn đã quên lúc trước người ngại anh trai mình trạch chính là cô, nay gió chiều nào che chiều ấy giúp huynh trưởng nói về nói đến, “Nói cho cậu nhá, trạch nam rất là tốt, tuyển chồng nên tuyển loại này.

“Cậu xem anh trai tớ đi, nhân cách tốt, giao hữu đơn giản, không sợ xằng bậy, lại biết kiếm tiền, trừ bỏ mấy cái mô hình của ảnh cũng sẽ không loạn hoa, hơn nữa người như bọn họ nha, một khi mê cái gì sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ, anh trai tớ đến bây giờ còn giữ lại cái mô hình đồ chơi đầu tiên của ảnh, cực kì khoa trương!” Phát giác câu này hình như không có tính ca ngợi, Chung Hân Di ho nhẹ hai tiếng, vội vàng lại đem đề tài vòng vo trở về, “Dù sao anh trai của tớ là loại a trạch đã yêu thì sẽ vĩnh viễn sánh cùng thiên địa!

“Ảnh kiếm tiền không xài, thương yêu bà xã, ôn nhu lại có tính nhẫn nại, cậu muốn oán trách, muốn mắng muốn đánh, ảnh cũng không có vấn đề gì, Dao Dao, đảm đương vị trí chị dâu của tớ không tệ đâu!”

Thư Muội Dao lại quăng một chiếc gối qua.

“Cậu xả quá xa!” Còn hơn cả mấy bà thím a! Bọn họ cũng mới kết giao có ngày thứ hai thôi mà.

Ngoài miệng mặc dù nói thế, nhưng mặt Thư Muội Dao lại hồng đến có thể so sánh với “Hồng quy cao”.

“Làm sao nha, anh trai tớ yêu cậu muốn chết, cậu hiện tại mà gọi điện bảo muốn gả cho ảnh, khẳng định ảnh sẽ lập tức mang nhẫn qua cầu hôn.” Chung Hân Di rất “AQ”[2] cãi lại.

[2] AQ là tên nhân vật chính trong tiểu thuyết “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn thuộc loại nhân vật luận đề, thể hiện tư tưởng, quan niệm của nhà văn. AQ mang một tính cách an phận, luôn bằng lòng với những gì mình có, luôn tự thưởng cho mình “phép thắng lợi tinh thần”, dù có bất kỳ điều tồi tệ nào xẩy ra.

Anh em hai người bọn họ đều là loại suy tư thẳng tắp. Trước đây anh trai rất ít có cơ hội quen biết con gái, cũng không chủ động ra quân, đều là mấy cô gái kia nhìn bề ngoài anh mà chủ động tìm tới cửa, anh lại không có cơ hội cự tuyệt, sau khi kết giao vẫn đồng dạng ngây ngốc kém cỏi, mỗi lần đều rơi vào vận mệnh bị đá.

Mà lần này, là lần đầu tiên anh trai hướng cô tỏ vẻ muốn theo đuổi một cô bé, hơn nữa còn hy vọng đòi cô giúp đỡ, tích cực vô cùng — lấy tiêu chuẩn của anh mà nói – cô nhìn ra, chính là yêu thương thôi!

“Còn nói!” Thư Muội Dao xấu hổ đến cũng sắp nói không ra lời, quơ lấy gối hướng người bên cạnh mãnh liệt đập.

Nháy mắt, ba cô gái phảng phất trở về thời kì học sinh, ở trong phòng hét chói tai vui đùa ầm ỹ đại chiến gối đầu.

Tuy nói ở trước mặt bạn cùng phòng vô cùng ngượng ngùng, nhưng khi Thư Muội Dao ở một mình cùng Chung Ấn Nghiêu, ngược lại rất ít thẹn thùng.

Vừa bắt đầu thì không quen, nhưng đúng như Chung Hân Di nói mưa dầm thấm đất,cô nhận thấy anh cũng rất cuốn hút, hơn thế cô còn được thưởng thức tính cách đáng yêu của anh.

Đại nam nhân ba mươi hai tuổi, Chung Ấn Nghiêu tự nhiên có cái lõi đời của anh, nhưng kì thật anh lại càng giống đứa trẻ lớn xác, vẫn rất là hồn nhiên thẳng thắn. Anh rất thông minh, suy nghĩ cũng trực tiếp; Đối với tất cả mọi người rất lễ phép, ở trước mặt cô thì hoàn toàn không che dấu nhiệt tình tràn đầy, quả thực tựa như thiếu niên mười mấy tuổi.

Nhưng anh ôn nhu, cái điểm rất giỏi chăm sóc người khác ấy, làm cô cảm thấy được che chở, an tâm bội phần.

Nay cô tình yêu phong phú đến chậm, may mắn gặp gỡ được một đối tượng tốt đáng giá mình trả giá, cũng may mắn lúc trước mình không dọa anh chạy…… Cô biết, chính mình rất dễ dàng một khi tức giận liền xuất hiện khuynh hướng bạo lực…… Hô ~ may mắn, may mắn. (aoi: vâng…quá may ạ)

“Tiểu Dao?” Vừa xem xong phim, đi tới đi tới, phát hiện bạn gái bên người đang ngẩn ngơ, Chung Ấn Nghiêu ôm sát cô một chút, kêu to.

“Vâng?” Cô phục hồi lại tinh thần.

“Em đang ngẩn người?” Đi đường cũng có thể ngẩn người?

“Không có a, đang nghĩ chút chuyện mà thôi.” Cô cười cười, tiến sát vào lòng anh, anh cao lớn lập tức vòng tay ôm cô.

“Nghĩ cái gì?” Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt hứng thú.

“Không nói cho anh.”

“Không công bằng, chuyện gì anh cũng đều nói cho em.” Anh giống đứa nhỏ giận dỗi tranh thủ quyền lợi của mình. “Vậy em hôn anh đi, thế mới huề nhau.”

Anh vốn chỉ là nói giỡn, không nghĩ tới bạn gái lại thực sự kiễng chân, ở trên mặt anh ấn hạ xuống một nụ hôn. Anh biểu tình kinh ngạc, nhưng Thư Muội Dao còn không kịp giễu cợt, liền bị anh kéo vào trong lòng, trước con mắt công chúng, hôn một cái thật sâu.

Nụ hôn vừa rời đi, hai gò má cô liền đỏ như lửa, vung quả đấm vào anh.

“Rất nhiều người nha!” Cô hạ giọng rống.

“Không có vấn đề gì, dù sao bọn họ cũng không biết chúng ta.” Anh nhún nhún vai, thật sự rộng rãi.

Thư Muội Dao thấy anh cư xử kiểu “AQ” không có cách nào, đành phải đánh thêm mấy quả.

Nhưng đây chỉ là một màn case nhỏ đợi đến lúc hai người lên xe, trong không gian riêng tư, hành động của anh liền lớn mật hơn nữa.

Cả người anh lấn tới, đem cô tựa lưng vào ghế, hôn cô đến mê muội, không thể thở dốc.

Mới kết giao một tuần, hai người trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, Chung Ấn Nghiêu liên tục, muốn tự thể nghiệm phương thức biểu đạt tình yêu của chính mình. Anh không thèm để ý bản thân giống một thằng nhóc nóng nảy, dù sao tình yêu cuồng nhiệt với đàn ông mà nói mặc kệ mấy tuổi cũng đều là bộ dáng tinh trùng xông tới não này — trừ phi anh không được, mới có ngoại lệ.

“Tiểu Dao…… Tiểu Dao……” Anh chà đạp môi của cô xong, lại tiếp tục hướng đến tai cùng cổ của cô cắn nhẹ.

Dưới thế công mãnh liệt của anh, bị hôn đến loạn tình mê Thư Muội Dao còn đang thở dốc, lỗ tai ngứa ngáy làm cô run rẩy, cảm giác trong cơ thể có một cỗ lửa buồn bực thiêu đốt.

Cô giống như ở trong tình yêu cuồng nhiệt, rất khó đẩy anh ra.

Nhưng dù sao trong trường hợp này cũng không ổn, dần dần, động tác của anh ngừng lại, đầu tựa vào cô, yên lặng bất động, cố gắng bình ổn dục vọng.

“Anh không muốn quá nhanh…… Không muốn dọa đến em……” Cũng không thể ở bên trong xe.

Hai người đều còn thở gấp, anh tựa vào bên tai cô nhẹ lẩm bẩm.

Thư Muội Dao cảm tạ anh tự kiềm chế cùng săn sóc. Nếu không hiện tại cô, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, sẽ nguyện ý mặc anh định đoạt.

Cô cuối cùng cảm nhận được, thì ra trong tình yên nam nữ mất lý trí, chính là loại cảm giác này.

Anh dừng lại trong thời khắc đó, cô thật sự xúc động, muốn chủ động đón ý nói hùa anh……

“Muốn đến nhà anh không?”

Câu hỏi thình lình làm Thư Muội Dao kinh ngạc tại chỗ.

“Anh cam đoan sẽ không làm loạn,” Chung Ấn Nghiêu tiếp theo bổ sung giải thích, “Anh chỉ là…… Muốn cho em biết nơi anh ở……” Trừ lần đó ra, anh còn muốn cho cô nhận thức thân thể mình, cùng với anh sở hữu tất cả, bất quá cái này có thể từ từ sẽ đến. “Buổi sáng em không phải đi làm…… Anh không nghĩ đưa em về quá sớm.”

“Được.” Không lo lắng lâu lắm, cô tức thì cho phép.

Bọn họ ở trên xe sau khi thỏa mãn một trận, xe cuối cùng khởi động lên đường, hướng tới nơi Thư Muội Dao không biết chạy đi.

Xe lái vào một chỗ vẻ ngoài nhìn như bãi đậu xe dưới đất ở khu nhà cao cấp, trong một đống xe hơi đen sáng bóng, Chung Ấn Nghiêu mở –chiếc Toyota quả thực giống như món đồ chơi trượt qua.

Thư Muội Dao không xác định mình có nhìn nhầm hay không, nơi này nhìn như rất cao cấp, cao cấp đến nỗi không giống như nơi anh đủ khả năng để sống.

“Anh ở đây?” Mãi cho đến khi vào thang máy, tới lầu 6, nhìn thấy cánh cửa nhận dạng bằng vân tay, thanh văn công nhận cửa công nghệ cao, cô mới ấp úng nói.

“Đúng rồi, anh vốn định ở tầng cao hơn một chút, nhưng A Tường kiên quyết muốn anh ở dưới tầng cậu ta.” Anh có lần đã đề cập với cô về mấy vị bạn tốt cùng phòng. “Cậu ta cho rằng ở cao quá trốn không dễ, thấp quá lại sợ thiên tai, tòa nhà này lầu 7 là vừa vặn nhất, nhưng mà dù bất kì tình huống nào, cậu ta muốn anh ở dưới, A Kiệt ở tầng trên cậu ta.”

Cái người tên A Tường kia quả là bạn tốt, chỉ sợ có chút chứng bệnh ép buộc (?). Thư Muội Dao nghĩ nghĩ. Nhưng trọng điểm không phải cái này!

“Tiền thuê chỗ này chắc bất tiện……” Hơn nữa vì sao anh ở cái nơi cao cấp này, Hân Di lại chạy đi tìm người cùng thuê nhà trọ bình ổn giá?

“Không cần tiền thuê, anh mua chỗ này.” Anh mỉm cười, nói qua quýt bình thường.

Thư Muội Dao nghe được trợn mắt há hốc mồm. “Mua?” Cô thật sự không phải cố ý muốn giống như đứa ngốc mà khâm phục anh.

Được rồi, Hân Di nói qua, anh trai cô ấy kiếm tiền linh tinh, nhưng cũng không nói kiếm bao nhiêu,

Chính cô cũng âm thầm cho rằng, nếu anh có được bằng cấp tiến sĩ, tiền lương khẳng định không thấp, cho nên bình thường hẹn hò ăn cơm cao cấp một chút cũng không để trong lòng, huống chi trừ bỏ bình thường đi làm mặc tây trang, anh mặc bình thường vô cùng, xe lái cũng là loại xe rẻ, những điều đó đều không thể biểu hiện chỗ anh ở là khu nhà cao cấp.

“Ừ, bạn bè đều mua ở đây, anh cũng liền mua theo.”

Đừng có nói đơn giản vậy được không! Cô sắp hét lên.

“Vì sao Hân Di không ở với anh?”

“Con bé vốn dĩ cũng ở cùng, nhưng mà khi đó đúng lúc lại trong thời kì phản nghịch, nói muốn chuyển ra ngoài, anh ngăn cản cũng không được.” Anh bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Cửa mở ra, bên trong đèn cũng mở, Thư Muội Dao đang ở trạng thái á khẩu không nói gì được hạ xuống, bước vào cung điện độc thân của anh.

Mà Chung Ấn Nghiêu cũng như anh cam đoan, sau khi đóng lại cửa, chỉ là ôm cô một cái, cùng lắm là ánh mắt có chút nóng bỏng, rồi sẽ không có hành động gì vượt khuôn khổ.

Anh dẫn cô đi tới, đập vào mắt, là mấy thứ sản phẩm 3c phân tán, cùng với đường dẫn tương ứng, không bẩn loạn, nhưng cũng không thể nói là phòng khách chỉnh tề.

Cô há mồm muốn nói, còn chưa phát ra âm thanh, bên chân đột nhiên cảm giác chạm vào vật lạ làm cô cúi xuống nhìn.

“Đây là cái gì?” Cô cúi đầu trừng mắt nhìn “Đồ vật” kia.

“A, Muội Dao, giới thiệu với em một chút, đây là Elena.” Anh cởi áo khoác tây trên người, vắt lên một cái ghế, quay đầu giải thích, “Elena là người máya. Elena, Tiểu Dao là bạn gái ta.”

Có chút không thể tin được, anh hướng cái đồ vật kia đại khái là một người máy chỉ cao hơn đầu gối cô một chút giới thiệu?

“Vì sao có…… Vì sao có Elena?” Kinh ngạc hình như là vô chừng mực, dọc theo đường đi đến, cảm xúc của cô không ngừng phập phồng.

“Anh làm cô ấy khi học tiến sĩ, khi đó anh đang nghiên cứu a1.” Anh cười, nói vô cùng tự nhiên.

Thư Muội Dao nhìn cái kia rõ ràng có hai chân, nhưng lại lấy hình dáng hoạt động bánh xe đảo quanh bên chân cô, trong lòng kinh ngạc vẫn là kinh ngạc.

Người máy nha! Cô chỉ thấy qua trên TV, hiện tại trước mắt — ách, là dưới chân, thế nhưng có một cái!

Có lẽ Dật Thanh sẽ thích đồ chơi này. Cô nghĩ nghĩ.

Cái người máy kêu Elena kia, ngẩng đầu nhìn Thư Muội Dao, phát ra ánh sáng màu lam, chợt lóe chợt lóe, ở bên chân cô vòng vòng không ngừng.

“Cô ấy đang nhận biết em.” Chung Ấn Nghiêu cười giải thích, “Em ngồi đi, anh đi pha trà.”

Chủ nhân phòng ở tạm thời ly khai, tiểu tử màu trắng kia vẫn ở bên chân cô chuyển động không ngừng.

Thư Muội Dao như là đứa nhỏ nhìn thấy chuyện mới lạ, tò mò rất nhiều, cũng có chút khiếp đảm sợ hãi. Cô thử bước đi, mà Elena cũng đi theo cô, sau khi đi vài vòng rồi, xác nhận không có tính công kích, cô mới tương đối thả lỏng.

Trong phòng khách to như vậy có những thứ đồ điện phân bố ở các góc khác nhau, cô vòng qua đống đường dẫn đặc biệt chỉnh tề, ngồi xuống ghế sô pha, lại cúi thấp người, thử chạm vào xác ngoài màu trắng của Elena, phát hiện đó không phải là kim loại, mà giống gốm sứ hơn.

Cô sờ sờ đầu, sờ sờ thân thể của nó, lại thử cùng nó nắm tay, cái tiểu bất điểm kia từ đầu đến cuối cũng tương đối phối hợp, ánh lam trước người liên tục lóe ra.

Đợi Chung Ấn Nghiêu mang ấm trà phát ra hương vị ngọt ngào trở lại phòng khách, Elena vốn đang chạy loạn vòng bên chân Thư Muội Dao, chuyển hướng chạy sang phía chủ nhân.

“Bra màu phấn hồng, quần lót màu xanh quả táo, ba vòng ba mươi ba, hai mươi lăm, ba mươi lăm……” Elena một bên vừa chạy đến bên chủ nhân, một bên báo cáo thông tin vừa kiếm được. (aoi: =]]]bo đì chị Dao cũng chuẩn hén )

Chung Ấn Nghiêu thiếu chút nữa buông ấm trà trên tay.

“Không, không phải!” Anh bị dọa đến trong lúc nhất thời không biết nên ngăn cản Elena tiếp tục báo cáo, hay là nên giải thích với Thư Muội Dao.

Kết quả anh vội vàng đem ấm trà đặt lên bàn, quyết định đi đuổi theo Elena trước.

Bởi vì nó đã bắt đầu muốn ở trong phòng chiếu phim phong cảnh dưới váy và cổ áo của Thư Muội Dao.

“Elena! Dừng tay! Không thể!”

Nhìn một người một máy trước mắt mình truy đuổi nhau, hơn nữa trên mặt đất xuất hiện hình ảnh quần lót của mình cùng hai khối tròn tròn không phải rất mãnh liệt dưới cổ áo, Thư Muội Dao lại trợn mắt há hốc mồm đến nói không ra lời.

Thật vất vả đợi Chung Ấn Nghiêu mang theo Elena bị cưỡng chế cắt mất nguồn điện trở về bồi tội với cô, cô chỉ hỏi ra –

“Cô ấy không phải con gái sao?” Bằng không sao lại đặt tên là Elena?

“Elena không có giới tính, cô ấy là trung tính a1, có thể ở chung với con người bằng học tập và bắt chước.”Anh thành thật trả lời.

“Cho nên…… Anh bình thường hay nhìn lén quần lót người khác?”

Nghe vậy, Chung Ấn Nghiêu vẻ mặt đỏ bừng, thề thốt phủ nhận.

“Cô ấy cũng có thể học tập qua mạng hay khi xem ti vi, anh không biết cô ấy bình thường hay nhìn cái gì……” Thật sự là rất mất mặt!

Chẳng lẽ đây là con hư tại mẹ trong truyền thuyết?

“Vậy cô ấy vì sao muốn báo cáo ba vòng của em cho anh?” Thế nhưng lại chính xác, rất thần kì nha.

“Anh cũng không biết……” Xấu hổ nghiêm mặt, anh kiên trì trả lời, “Có lẽ là…… cô ấy cho rằng anh thích em…… mới muốn biết tư liệu về cái đó……” Ách…… Anh cũng quả thật rất hứng thú.

Nhưng dù thế nào, cũng không thể quang minh chính đại chiếu phim người ta như thế……

Chung Ấn Nghiêu không dám thừa nhận chính anh vừa rồi sau khi ngắm ảnh chụp vài lần, thực sự vừa ý, cả người khô nóng — đương nhiên, khô nóng cũng có thể do truy đuổi mà ra. Mặc dù trong cơ thể xúc động không ngừng, nhưng lúc trước đã hứa rồi, nói là phải làm được, đành phải cố gắng đem khô nóng áp chế.

Hơn nữa hiện tại anh càng lo lắng hơn, nếu chuyện này hại hình tượng của anh trong lòng bạn gái bị khấu trừ, vậy nguy rồi. Bạn gái lần đầu đến nhà, anh vốn muốn tạo cho cô ấn tượng tốt, biểu hiện hoàn hảo……

Đáng chết! Sớm biết hôm nay mang Tiểu Dao về nhà, thì đã đem tiểu gia hỏa này giải quyết trước!

“Tiểu Dao, thực xin lỗi…… Cái kia –”

“Nha, không sao.” Cô có chút lăng lăng, cũng là nhìn xem khai. “Này thực khốc nha!”

“Cái gì?” Lần này đổi thành Chung Ấn Nghiêu ngây người.

“Người máy cực giỏi, hơn nữa nó có thể nói, còn có thể tự mình học tập.” Cái này giống như chỉ được thấy trên TV.

Hiện tại trong lòng Thư Muội Dao chỉ có một cảm giác, đó chính là Elena hẳn là còn trai, một tên nhóc bướng bỉnh thích gây sự.

Bị một tên nhóc, là một người máy nhỏ gây sự nhìn lén chụp ảnh, trừ bỏ kinh ngạc, cô vẫn là chỉ có kinh ngạc, muốn giận cũng không giận được.

Mặt khác, cô thật sự cảm thấy Chung Ấn Nghiêu vô cùng lợi hại, thế nhưng có một cái người máy tự chế tạo! Tuy rằng chỉ nho nhỏ, nhưng thoạt nhìn thật thông minh lợi hại, không giống cái loại kim loại cồng kềnh cô xem trên ti vi chỉ biết làm vài động tác đơn điệu. Sùng bái của cô đối với bạn trai, lại được tăng lên mấy bậc.

Chung Ấn Nghiêu ngây ngốc nhìn cô. Tiểu Dao phản ứng, thật sự là ngoài dự liệu của anh.

“Nha…… Đúng, đúng rồi, Elena rất khốc!” Anh đuổi kịp phụ họa, “Cô ấy còn có thể xâm nhập hệ thống bảo toàn của tòa nhà, khống chế khóa cửa của toàn bộ căn hộ –” Gặp biểu tình biến đổi của bạn gái, anh lại vội vàng bổ sung, “Không, nhưng anh nghiêm trọng cấm làm chuyện này! Cô ấy sẽ không xằng bậy!”

Thư Muội Dao thiếu chút nữa bị anh thực sự hù chết, may mắn lời nói kế tiếp của anh, làm cho cô an tâm.

“Elena hẳn là con trai.”Sau khi yên tâm, cô đưa ra cái nhìn của mình với bạn trai. “Một thằng nhóc bướng bỉnh.”

“Ừm…… Đều có thể nha, Elena là trung tính, đem nó thành con trai hay con gái đều được.”

“Cậu ta thực sự sẽ nhận ra em sao?” Cô tò mò. “Thật sự sẽ nhớ kĩ em?”

“Có nha, nhất định sẽ.” Ách…… Xem ra Tiểu Dao không bài xích, ngược lại còn rất hứng thú, giai đoạn nhận thức đầu tiên này, tựa hồ xem như thành công, kế tiếp còn có cả một gian phòng mô hình…… Nhưng cái này có thể nói sau.

Anh một lần nữa mở nguồn điện của Elena, thỏa mãn lòng hiếu kì của bạn gái.

“Quần lót táo xanh, quần lót táo xanh……” Elena vừa mới được thả ra, liền bắt đầu lóe ánh sáng lam, ở cạnh chân Thư Muội Dao đảo quanh.

“Cô ấy kêu Muội Dao! Thư Muội Dao! Không phải quần lót táo xanh!” Chung Ấn Nghiêu cả khuôn mặt đỏ lên. Ở trước mặt Tiểu Dao để cô biết người máy không ngừng kêu “Quần lót, quần lót” do chính mình làm, anh thực xấu hổ.

“Muội Dao, Thư Muội Dao, mặc quần lót táo xanh Thư Muội Dao……”

Lần này không chỉ Chung Ấn Nghiêu muốn dỡ Elena xuống, ngay cả Thư Muội Dao đều đỏ mặt.

Cô không biết sẽ bị nhìn đến…… Nội y của cô là hàng rẻ tiền, còn ít có trọn bộ, nếu sớm biết bị nhìn, cô sẽ mặc trọn bộ ra ngoài……

Ít nhất sắc điệu cao thấp đều nhất trí, cảm giác có vẻ đáng yêu.

Cứ như vậy, Chung Ấn Nghiêu không cần lo lắng mình sẽ xằng bậy với bạn gái, trước lúc đưa Thư Muội Dao về nhà, hai người vẫn bị tên quỷ gây sự này xoay vòng, không rảnh phân tâm nghĩ cái khác.

“Tiểu Dao, giới thiệu với em một chút, mấy người này là kĩ sư phần mềm của chúng ta……Ba người này có sở trường là bảo toàn…… Bọn họ cùng Dật Thanh giống nhau, là nghiên cứu sinh, lúc rảnh rỗi có tình hình đặc biệt sẽ tới đây kiêm chức……”

Quyết định đến Ngải Bảo đi làm Thư Muội Dao đi theo Chung Ấn Nghiêu, cơ hồ đi khắp ngóc ngách của công ty, nhìn thấy người, anh liền giới thiệu với cô.

Nhưng anh hình như không cần giới thiệu cô, nghe nói cô ở trong Ngải Bảo, lúc trước bởi “Sự kiện cái tát” mà thanh danh đã lan truyền rộng rãi.

Một đường đi tới, mỗi người nhìn thấy cô, đều là biểu tình vẻ mặt phong phú, thậm chí còn có người huýt sáo. Cô xấu hổ nghĩ muốn tìm cái động chui vào, cố giữ vững trấn định cùng nhiều người nhất nhất đến chào đón.

Mà người đàn ông bên cạnh, mặt mày lại còn hớn hở, người khác tổn hại anh như vậy mà lại không có chuyện gì, tiếp tục dẫn cô đi.

“Bên này là văn phòng của A Tường, cậu ta chịu trách nhiệm tất cả các nghiên phát (nghiên cứu + phát minh) liên quan đến vấn đề chế tạo.”

Nhìn anh gõ gõ vào tấm bảng treo trên cửa “Tổng chỉ huy quan – Cao Diệc Tường”, Thư Muội Dao trong lòng toát ra nghi hoặc, có loại chức danh “Tổng chỉ huy quan” này sao?

Cô không nghe có người trả lời mời vào, Chung Ấn Nghiêu liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Tiểu Dao, đây là A Tường, bọn anh hồi trước là bạn cùng phòng, hiện tại bọn anh vẫn ở cùng một tòa nhà, anh đã nói qua với em, cậu ta ở lầu trên anh.”

Thư Muội Dao thăm dò đi vào muốn chào hỏi, lại chỉ nhìn thấy một viên đầu màu đen chôn trước máy tính, căn bản không để ý tới có người xông vào văn phòng của anh ta.

“Xin chào, tôi là Thư Muội Dao!” Một đường đi tới, cô đã muốn tự mình lĩnh giáo loại chuyện lặt vặt này với quái già rồi, cô lơ đễnh hướng không khí tự giới thiệu, công đạo xong việc.

“Cao Diệc Tường.” Không nghĩ tới người đang chôn trước máy tính kia lại trả lời. “Bữa sáng của tôi phải có bánh mì, pho mat, trứng, rau dưa, có thể có cơm, không cần thịt đỏ, mỳ sợi, không uống sữa đậu nành, lúa mạch, loại ngũ cốc hoa mạch sữa đậu gì đó, không ăn đồ Trung Quốc, không ăn quá mỡ quá mặn hay quá cay, bữa tối tự tôi giải quyết.”

“Cái gì, cái gì?” Nghe anh ta không đầu không đuôi như vũ bão liệt kê một chuỗi dài các thứ, Thư Muội Dao trợn mắt há hốc mồm phản ứng không kịp.

“Cô không phải phụ trách đặt cơm?” Cao Diệc Tường cuối cùng ngẩng đầu lên.

“Đúng,” Hẳn là. “Là đúng vậy –”

“Vậy nhớ kỹ. Đặt tùy tiện cái gì tôi cũng ăn.” Anh ta lại chôn trở về.

Thư Muội Dao nói không nên lời nửa câu nói. Như vậy gọi là tùy tiện?

Cô ánh mắt trừng thật to, quay đầu nhìn phía Chung Ấn Nghiêu.

“Bọn anh vĩnh viễn không dám đem loại trọng trách mua sắm to lớn này cho cậu ta.” Một bên Chung Ấn Nghiêu bất đắc dĩ ngoắc ngoắc môi. “Chờ tí nữa anh liệt kê cái danh sách đưa em.” Nói xong lại mang cô ra văn phòng.

“Chỗ này là văn phòng của A Kiệt, bọn anh cũng là bạn cùng phòng, cậu ta hiện tại ở lầu trên A Tường.” Anh lại vì cô giới thiệu.

Thư Muội Dao nhìn đến tấm bảng “CEO — Tiền Quán Kiệt”, nhưng cửa bị đẩy ra, bên trong không có bóng người.

“Cậu ta thường chạy trốn không thấy bóng người, trừ phi có hoạt động quan trọng, nếu không cũng không thấy người của cậu ta đâu.”

Cô muốn hỏi, anh cứ như vậy tùy tiện mở cửa phòng người khác ra? CEO không phải là ông chủ sao? Cho dù không phải ông chủ cũng là tầng chủ quản cao thứ nhất thứ hai, anh như vậy không sợ bị fire sao?

Nhưng cô cái gì cũng chưa hỏi ra miệng, đã bị anh lôi kéo tiếp tới một nơi.

Chung Ấn Nghiêu giống như sợ cô sẽ đi lạc trong công ty, từng chỗ đều mang cô đi thăm một lần. Cô nghĩ muốn nói cho anh một lúc không thể nhớ nhiều như vậy được, nhưng nhìn vẻ mặt nóng bỏng của anh, cô cái gì cũng đều không nói được.

Cuối cùng, bọn họ trở lại văn phòng anh.

“Nơi này là văn phòng của anh.” Khuôn mặt tươi cười kia đã muốn mau chóng làm lóa mắt người bên cạnh.

Thư Muội Dao mắt đảo qua môn bài của anh — “Hạm trưởng — Chung Ấn Nghiêu”.

Cô hiện tại bắt đầu hoài nghi chức danh trên môn bài, kỳ thật là chính mình muốn điền cái gì thì điền, không có ý nghĩa, cho nên vừa rồi cái môn bài “CEO” kia, cũng có thể chỉ là tổ hợp ba chữ không có ý nghĩa mà thôi. (aoi: =]] các anh bị xem nhẹ quá đi)

“Em ngồi đi, anh đi pha chén trà cho em.”

Thật sự là đầu óc có chút quá tải, đầu có chút choáng váng não thì căng ra, Thư Muội Dao tạm thời quên mất hôm nay cô đến để trình diện, mà không phải tới làm đại tiểu thư, thuận theo ý anh tìm chỗ ngồi xuống.

Nói tới chuyện đến nơi này làm việc, trở lại thời gian 3 ngày trước, khi hẹn hò ăn tối cùng bạn trai thân ái của cô, nói cho cô công ty bọn họ đang thiếu nhân viên hành chính, chính là làm chút tạp vụ, không cần kỹ năng chuyên nghiệp đặc biệt, tiền lương cùng phúc lợi cũng không tồi, hy vọng cô có thể đến công ty bọn họ nhậm chức.

Cô vốn bởi vì lo lắng em trai em gái, công việc buổi trưa ở cửa hàng cơm hộp đã bị sa thải, suy nghĩ muốn lần nữa tìm việc làm vào buổi sáng, buổi chiều đi giúp đỡ Bội Vân xử lý mạng lưới ảnh. Anh thình lình đề nghị, làm cô sửng sốt.

Cô có mười mấy năm kinh nghiệm làm việc, nói chung không rời khỏi chuyện cơm nước, vệ sinh, đi đưa hàng, hoặc công việc cần sức lao động, hiện tại sinh viên chạy đầy đường, cô ngay cả công ty tổng đài bình thường cũng chưa làm, anh “Mời”, trong lúc nhất thời làm cô có chút lo sợ không yên, sau nghĩ lại, lại có chút nóng lòng muốn thử.

Sau khi trở về, cô còn nghiêm túc tự hỏi rất lâu, cũng tìm Hân Di cùng Bội Vân thương lượng qua, hai cô bạn thái độ cực kì nhất trí, đều cổ vũ cô chuyển đường chạy thử xem.

Chưa học qua đại học như cô, đối với công ty bình thường mà nói, trong lòng cô vẫn có một chút khát khao.

Cho dù công ty này thoạt nhìn, cùng với ước mơ của cô – đàn ông mặc tây trang caravat [ chỉ có mình bạn trai cô ], phụ nữ mặc váy công sở [ sau khi đi làm cô cũng có thể được mặc ] chính là có điểm chênh lệch, nhưng dù sao Ngải Bảo vẫn đúng là một công ty.

“Trà bao hết mất rồi, uống nước được không?” Chung Ấn Nghiêu đang cầm hai cái chén trà trở lại văn phòng.

“Được.” Cô làm sao có ý kiến.

Cô ngẩng đầu, đi theo chuẩn bị tiếp nhận cốc nước từ anh. Kết quả anh không đưa cốc nước, ngược lại chính anh tiến lên, ở môi cô trộm hương một chút.

“Anh……” Thư Muội Dao dừng hạ. “Hiện tại đang ở công ty.” Cô thấp giọng cảnh cáo.

“Anh biết, nơi này là văn phòng của anh.” Anh lại vẻ mặt không thành vấn đề mỉm cười.

Thư Muội Dao không xác định văn phòng có tính riêng tư hay không. Nếu mỗi người đều giống như anh tự xông vào văn phòng của người khác thế kia, vậy văn phòng chỉ sợ so với nơi công cộng cũng không khác hơn là mấy.

“Đâu có, trong công ty mọi việc đều giải quyết chung nha!” Cô hỗ trợ tìm trí nhớ về cho anh.

Tuy rằng hai người đã chính thức lên cấp người yêu, nhưng cô là tới công tác, không phải đến phong hoa tuyết nguyệt, đối với công việc, cô rất nghiêm cẩn (nghiêm túc + cẩn thận).

“Là –” Ý tứ của bạn gái đại nhân, anh nào dám không theo, đành phải thu lại sự thân mật, thay bằng sắc mặt làm việc bình thường — mỉm cười.

“Nội dung công tác của em là?”

Cô căn bản không có phỏng vấn, lý lịch cùng giấy chứng nhận ảnh sau khi bạn trai mang về công ty, liền trực tiếp thông báo cho cô đến để biết hoàn cảnh công việc. Không biết cô trong loại tình huống này, có phải hay không chính là tiêu sái hậu môn[3] trong truyền thuyết?

[3] đi cửa sau

Cô tổng cảm thấy là lạ.

“Chính là giúp đặt bữa sáng, bữa trưa, làm thu phát cùng chuyện chọn mua linh tinh.” Anh ngồi vào bên cạnh cô. “Công ty chúng ta gần như đều là đàn ông, một vài chuyện có vẻ tương đối tùy theo tính chất, giống như không có trà bao, nếu không có người nào nghĩ muốn mua, muốn uống trà liền tự mình ra ngoài mua, hoặc mua cà phê. Chúng ta có máy pha cà phê, nhưng mọi người đều lười ngâm mình trước máy chờ cà phê, vẫn là dùng gói sẵn vẫn tiện hơn, hiện tại gói sẵn cũng không còn.” Toàn bộ phòng trà trống không, nếu không phải bọn họ dùng nướcro, mà là gọi nước thùng đến, hiện tại nhiều người khả năng sẽ phải uống nước vòi ở hệ thống cung cấp nước.

“Các anh –” Không đúng, muốn sửa miệng. “Công ty chúng ta không có phụ nữ?” Một người cũng không có?

“Có ba người, nhưng bọn họ rất ít khi đến công ty.” Anh cười. “Nghiệp vụ của công ty chúng ta phần lớn đều có thể giải quyết qua trực tuyến, rất nhiều kỹ sư đều lựa chọn ở nhà làm việc, chúng ta có thẻ ghi, nhưng chỉ có thực tập sinh cùng người đi làm mới đánh thẻ.” Hiện tại hơn cô một cái. “Công tác của em đại khái chính là làm tạp vụ, dọn dẹp, ngoài ra công ty có mời bác lao công đến, bác ấy mỗi ngày 4 rưỡi chiều sẽ đến.”

Trước mắt nghe qua, công việc của cô hình như không khó, thậm chí rất nhẹ nhàng, chính là hạng mục tương đối hỗn tạp. Chuyện này với cô không thành vấn đề.

“Kỹ sư…… Giờ làm việc không phải rất dài sao?” Sau khi biết thời gian đi làm, cô nhịn không được tò mò hỏi.

Lúc trước cô còn nghĩ rằng anh làm việc liên quan đến nghiệp vụ, thời gian có vẻ co dãn được. Không nghĩ tới toàn công ty đều là hình thức loại này.

Rõ ràng nghe người ta nói, kỹ sư đều ngủ không đủ giấc, quá lao tứ linh tinh, nhưng công ty này cũng khá co dãn, hướng bát trễ lục (?), muộn, về sớm thậm chí không đến cũng không sao, còn quy định không cho phép ở lại công ty tăng ca.

Chung Ấn Nghiêu cười cười. “Thân thể chính là tiền vốn, công ty luôn luôn một mực khởi xướng hi vọng mọi người có thể làm việc nghỉ ngơi bình thường, chúng ta không có biện pháp cưỡng chế yêu cầu hành vi cá nhân, nhưng lựa chọn không giúp đỡ những thứ không lành mạnh.” Anh thân vẫn là cục cưng mẫu mực, có thể nói là kiểu mẫu trong công ty.

“Đã hiểu.” Thư Muội Dao gật gật đầu. “Em khi đi làm…… có chỗ ngồi không?” Cô hỏi biểu tình mang theo chờ mong.

“Về cái này……” Nhìn ánh mắt chờ mong gần trong gang tấc, anh cảm giác trong cơ thể lại bắt đầu ngứa ngáy, thật sự rất muốn giống bình thường được ôm cô.

Con mắt vòng vo chuyển đi, anh đúng là vẫn phải nhịn xuống, vì cô mà giới thiệu cho tốt.

“Công ty chỗ ngồi là tùy ý đăng ký sử dụng, nếu em không thích kiểu văn phòng lớn, có thể lựa chọn văn phòng nhỏ, trên nguyên tắc, một phòng nhiều nhất sáu người đăng kí sử dụng, dưới tình huống không gian đủ có thể một người đăng kí một phòng.

“Nếu…… Nếu em không ngại, chúng ta cũng có cùng sử dụng một văn phòng.” Trước khi cô phản ứng, anh lại lập tức bổ sung. “Không phải anh nghĩ như thế nào! Là chúng ta công ty gần như đều là đàn ông…… Em ở bên ngoài…… Anh không yên tâm lắm.”

Cái này gọi là công tư không phân minh nha!

Thấy bộ dáng đương nhiên của anh, Thư Muội Dao trong lòng thầm trợn trắng mắt.

Cô ít nhiều có thể lý giải được nhiệt tình mãnh liệt của bạn trai, bọn họ chính thức kết giao còn chưa đến nửa tháng, mỗi ngày hẹn hò một lần, nếu là lén, cô cũng thích ở bên cạnh anh, nhưng hiện tại dù sao cũng là đi làm, cô vẫn có khuynh hướng đem công tư phân biệt rõ ràng, miễn cho ảnh hưởng tới công tác của nhau, làm người khác mượn cớ.

Chuyện này, cô phải hiểu rõ hơn.

“Để em suy nghĩ một chút.”

May mắn anh cũng tương đương tôn trọng quyết định của cô.

“Quyết định tốt rồi, phải tìm ai đăng ký?” Cô hỏi.

“Anh.” Người bên cạnh lập tức đáp.

“Anh?”

“Đúng, để anh mở bảng đăng kí chỗ ngồi cho em xem.” Anh đứng lên đến bàn làm việc. “Hoặc là em muốn xem trực tiếp bản giấy, ở tủcđếm ngược từ tầng thứ hai bên trái cặp hồ sơ thứ ba.” Ngón tay anh chỉ hướng ngăn tủ bên tường. “Em có thể điền vào bản giấy đó, xong rồi đưa lại cho anh để nhập vào dữ liệu công ty cho mọi người tiện tuần tra.”

Thư Muội Dao theo tay anh nhìn về phía bên tường, mới rõ ràng phát hiện, người này chức vụ xác nhận nghiệp vụ, hình như cũng kiêm luôn công việc hành chính lặt vặt trong công ty.

Hóa ra là chính mình hiểu lầm, anh cũng không có lấy công làm tư, anh đưa cô nhận thức công ty, căn bản chính là bởi vì cô tiếp nhận công việc lặt vặt trên tay anh cùng nghiệp vụ không hề liên quan.

Ách…… Nói như thế, nếu anh là tiền bối của cô, cô cần giao tư liệu đều là cho anh, vậy ở cùng một gian phòng hình như không có gì là không đúng ha? Ừm…… Cô vẫn nên suy nghĩ thêm thì tốt hơn.

Trở lại bàn làm việc gõ lên bàn phím mấy cái, Chung Ấn Nghiêu đột nhiên nghĩ đến ngẩng đầu. “Đúng rồi, Tiểu Dao, em muốn xin máy tính của công ty không? Hay là muốn mang máy của mình đến, mặt khác có thể xin phí hao tổn.”

“Ách! Cái kia……” Thư Muội Dao ngồi trên ghế sô pha nghe vậy buông cốc nước, bất an chấn động. “Kỳ thật em…… em…… em không…… Không dùng máy tính.”

Biết rõ bạn trai về phương diện khoa học kỹ thuật là cao thủ, nhưng cô hình như hiện tại mới ý thức được chính mình tiến vào là một công ty “Khoa học kỹ thuật”……

Giống như có chút quá muộn ha?

“Không dùng máy tính?” Từ trên bàn ngẩng đầu lên, Chung Ấn Nghiêu khó được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hư hư thực thực.

Thư Muội Dao đỏ mặt, gật đầu.

“Trình độ máy tính của em đại khái đến đâu rồi?” Kinh ngạc trong chớp mắt đã biến mất, anh nháy mắt mỉm cười trở lại biểu tình ấm áp kiên nhẫn.

“Này…… Em cũng không rõ ràng……”

Anh vẫy tay, cô co quắp đứng dậy đi tới.

“Công ty máy tính đều là là hệ thốnglinux, khả năng em dùng không quen.” Đừng nói không thói quen, hình ảnh trước mắt, Thư Muội Dao ngay cả thấy cũng chưa thấy qua.

Cô thấy tay anh không ngừng ở trên bàn phím gõ lệnh, hình ảnh liên tục thay đổi, một bên con chuột chỉ như là đồ trang sức, hoàn toàn không cần dùng đến nó.

“Anh sẽ cài windows chuẩn bị máy tính cho em, em quen dùng 7? Hay là XP?”

“XP.” Hô ~ ít nhất cái này cô còn nghe qua.

“Ừ, anh cũng biết XP có vẻ ổn định hơn.” Anh mỉm cười. Nhưng Thư Muội Dao căn bản không biết cái này có gì buồn cười.

Cô bắt đầu tự hỏi, có lẽ cô quyết định đến đây làm việc là sai lầm……

“Em xem một chút, đây là sở hữu chỗ ngồi hiện tại của công ty chúng ta, màu lam là có đăng ký, màu trắng là chỗ trống.” Trên màn hình xuất hiện biểu đồ máy móc, nhưng Thư Muội Dao mới đi qua một hồi như vậy, ngay cả đông tây nam bắc đều nhanh phân không rõ, làm sao nhớ rõ chỗ trống là ở đâu.

“Em có thể nghĩ thêm không?” Cô suy yếu hỏi.

“Có thể, nghĩ kĩ rồi nói với anh là được, hoặc là em có thể tự mình đăng kí.”

Anh thái độ phi thường thân thiết, thật sự. Tươi cười hòa ái thành khẩn, nói chuyện nhẹ nhàng giọng nói nhỏ nhẹ, khá ôn nhu, như ngày thường giống nhau.

Nhưng Thư Muội Dao lại cảm thấy cô có ý nghĩ muốn công kích trán của anh. Anh rốt cục là đánh giá cao năng lực cùng cá tính của cô? Hay là chỉnh cô nha?

“Nếu……” Cô khó khăn nổi lên thanh âm. “Nếu em không biết máy tính, có thể hỏi anh không? Nhờ anh dạy em?”

“Đương nhiên có thể.” Làm bạn trai như anh, nghe được bạn gái cần mình giúp, ánh mắt anh tỏa sáng, tinh thần nháy mắt phấn chấn.

“Em đã rất lâu rồi không động tới máy tính, có khả năng anh phải giúp em ôn lại một chút……” Ánh mắt thẹn thùng, làm hại bạn trai đang ngồi cũng phải xao động.

“Đương nhiên không thành vấn đề……” Đại khái là phấn chấn quá, Chung Ấn Nghiêu thân thể nóng lên mà hoạt động chỗ dưới. “Em đại khái đối với phần mềm ấn tượng có vẻ mơ hồ? Anh giúp em ôn tập, mặt khác cũng giúp em chuẩn bị chút tư liệu.”

Thư Muội Dao sau khi nghe vậy khuôn mặt lộ ra nụ cười, cơ hồ làm anh choáng váng.

Nếu không phải trong thời gian hoàn cảnh không đúng, anh khẳng định sẽ hôn cô, đem cô ôm lên chính đùi của mình, hai tay quay chung quanh, sâu xa mềm mại hôn cô.

Anh gần đây rất thích chạm đến thắt lưng của cô, eo thon nhỏ mềm nộn nộn.

“Em nghĩ muốn khởi động máy bắt đầu ôn tập.” Cô vui vẻ tuyên bố.

Gương mặt tình dục mê loạn trước mắt nháy mắt thay đổi.

Thư Muội Dao mặt cũng thay đổi.

Gương mặt anh vui giận không bộc lộ rõ ràng, chỉ chân thành, kinh hách thật sự chân thành.

Cũng bởi vậy, anh chiếm được một chưởng phẫn nộ của bạn gái.

Bạn đang đọc Nạm Vàng Ăn Cỏ Nam của Tiểu Trư Tước
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.