Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường về Tây Đô

Tiểu thuyết gốc · 2639 chữ

Mặt trời dần trốn mình sau những ngọn tre màu xanh ngọc, những cánh chim tìm đường trở về tổ qua một ngày dài. Con đường mòn nối liền Nguyễn Xá với Tây Đô có một đoàn binh lính đang lặng lẽ di chuyển, những binh lính này người giáp trụ được dẫn đầu bởi một tráng hán một thân giáp trắng cao lớn.

Đi giữa đoàn binh lính là một chiếc xe ngựa đơn giản được che mành trúc kín kẽ, chiếc mành cửa sổ thi thoảng bị vén lên để lộ một khuôn mặt trắng nhợt nhưng đôi mắt sáng rỡ, vừa đi vừa ngắm phong cảnh vẻ mặt hớn hở, vẻ mặt hớn hở ấy kết hợp với sự trắng nhợt và làn môi khô khiến người khác thương cảm không thôi. Đó là một tiểu hài tử mới hơn mười, hài tử đưa mắt nhìn xung quanh rồi quay đầu hỏi :

- mẫu thân, sắp đến tây đô rồi sao ??

Một bàn tay thon ngọc trắng muốt, cầm mành che cửa sổ lại để tránh gió thổi quá nhiều vào trong. Nam hài mong đợi nhìn mẫu thân. Ngồi bên cạnh nam hài là một nữ nhân xinh đẹp tuổi đôi mươi, đầu đội khăn trắng được quấn theo lối chữ nhân gọn ghẽ, một thân váy trắng dài cùng một chiếc khăn dài vắt qua vai chéo xuống hông được thêu những hoa văn cẩn thận đặc trưng của người chiêm thành. Nàng trìu mến nhìn nam hài nói:

- uh ! Sắp đến rồi, hơn canh giờ nữa thôi. Con chợp mắt lúc đi, đến ta gọi con dậy nhé !

- vâng, mẫu thân

Nam hài nhu thuận đáp lời rồi nhào vào lòng mẫu thân mình, khuôn mặt non nớt mỉm cười yếu ớt rồi nhắm chặt mắt, hơi thở dần đều đều..

Thiếu phụ khẽ vuốt ve bờ tóc mai của nhi tử, thi thoảng nàng đưa mắt nhìn kẽ mành nhìn xung quanh, nhìn phu quân đang dẫn đoàn phía trước. khẽ thở dài lẩm nhẩm " thời buổi rối ren thì nơi nào là chốn bình yên ?".

Nàng chỉnh lại rèm che cửa cho kín hơn rồi nhẹ nhàng cất tiếng hát ru dịu dàng. Tiếng hát của nàng như tiếng suối reo giữa rừng già bình lặng trước khi gặp thác ghềnh.

Ngoài trời màn đêm dần buông, một màu đen bao trùm tất cả như cách rối ren cuốn lấy triều đại này.

Nàng họ Ba tên Thanh Hiên, một cái Tên lạ vì vốn dĩ nàng là con của một tiểu thần dưới trước Chế Bồng Nga nhưng về sau phụ thân đã đầu phục Trần triều, giờ nàng là phu nhân phủ nội hầu, danh tướng Trần Khát Chân Long Tiệp bổng thần nội vệ Thượng tướng quân, Vũ Tiết quan nội hầu.

Lần hồi kinh này vì phu quân nàng phải tham dự hội thề trên đỉnh Đôn Sơn nên nhân tiện nàng đưa nhi tử thăm thú Tây Đô kinh thành đôi chút như ước muốn của nhi tử nhưng không hiểu sao lòng nàng chẳng yên luôn có một dự cảm chẳng lành có khi nào đây là một quyết định sai lầm ?.

" cộp" "cộp" " hí hí.."

Tiếng bước chân ngựa vang lên trên con đường đất nhưng bỗng dừng lại vì tiếng ngựa hí lớn phía trước, Trần Khát Chân ra hiệu cho tất cả dừng lại rồi nói với người cưỡi ngựa kế bên nói :

- ngươi đi xem chuyện gì ?-

- rõ , thưa tướng quân

Tên phó tướng vâng lệnh thúc ngựa lên phía trước, gã nhận ra thanh âm phát ra là của mấy gã sĩ binh mở đường phía trước.

Khát Chân nhìn trời đêm, khẽ đưa mắt nhìn về xe ngựa ngẫm nghĩ " đi một ngày đường có lẽ mẫu tử nàng đã mệt, nên nghỉ chút vậy " nghĩ rồi hắn đưa tay cất tiếng nói:

- tất cả nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ

- vâng

Đám binh lính dõng dạc hô, rồi nhảy xuống ngựa cầm giáo mác buộc cương ngựa, lấy nước uống đồ dùng, Khát Chân cũng nhảy xuống ngựa tiến lại gần xe ngựa, hắn vén rèm lên định cất lời nhưng chợt dừng lại vì khung cảnh khiến hắn có chút chạnh lòng, hai mẫu tử Thanh Hiên đang ngủ dựa vào thành xe, nét mặt mệt mỏi đôi chút phờ phạc, Khát Chân khẽ buông rèm nhẹ nhàng vì không muốn đánh thức hai người.

Hắn chưa kịp buông thì bàn tay Thanh Hiên đã nắm lấy tay hắn hỏi :

- Nội hầu, sao dừng lại vậy có chuyện gì sao ?

Khát Chân nhìn nàng khuôn mặt hài hòa như mây họa ánh trăng, nhưng trong đáy mắt vẫn có chút gì đó, lòng thầm cười khổ gã gật đầu nói :

- phía trước có chút chuyện phải xử lý, ta đang cho mọi người nghỉ ngơi chút, định gọi nàng cùng con xuống thư giãn chút nhưng thấy hai người đang ngủ định thôi !

- ra vậy, Nội hầu đợi chút chúng ta xuống liền .

Nàng đáp lời rồi mới buông tay Khát Chân ra.

Khát Chân hiểu ý che rèm lại, rồi đi ra khoảng đất rộng sai mấy sĩ binh kiếm củi nhóm một đống lửa để soi sáng.

Thanh Hiên lay gọi nhi tử trở dậy rồi chỉnh sửa trang phục một chút, dù ở đây là nơi hoang vu hay những người bên cạnh đều là thân tín phủ nội hầu nhưng nàng vẫn giữ thần thái vì địa vị của phu quân ..

Đống lửa được nhóm lên những sợi màu đỏ lay động trong gió nhẹ bay, Khát Chân đặt đại đao xuống bên cạnh, khẽ đưa tay đỡ Thanh Hiên cùng nhi tử ngồi xuống khúc cây được sĩ binh mang lại bên đống lửa rồi ân cần đưa đồ ăn và thức uống, tranh thủ nghỉ ngơi chờ đợi.

Lại nói đến tên phó tướng, hắn là Hắc kiên vốn là một gã thân tín của Trần Khát Chân từ thủa Khát Chân đầu nhập quan đạo cùng trải qua qua những trận chiến từ nhỏ đến lớn trước đây, quan hệ giữa cả hai như huynh đệ đồng tâm. Hắc Kiên vâng lệnh tướng cưỡi ngựa tiến lại nơi phát ra thanh âm của đội mở đường trong lòng hắn nổi lên sự lo lắng nhè nhẹ vì hắn đang đi ngược gió mà trong gió có mùi vị hắn quá đỗi quen thuộc, dù chỉ hơi nhè nhẹ nhưng hắn không thể lầm đó là mùi " huyết tinh".

khung cảnh càng gần, mùi huyết tinh huyết tinh càng nồng đậm hơn.

" Hí hí "

" rầm " "bịch"

" nguy hiểm "

Hắn lo lắng phi ngựa thật nhanh để tìm hiểu nguyên nhân, ngựa dường như bị ngăn cản phía dưới chân đổ xầm xuống, trong đầu hắn một suy nghĩ nảy ra " nguy hiểm, bị tập kích" đạp mạnh chân xuống bàn đạp, hắn tung người lên cao, đạp chân vào đại thụ bên cạnh tung người trên không mấy vòng mới an toàn đáp xuống đất.

Con ngựa bị ngã đổ sập xuống đất bị rê đi vài thước mới dừng lại, nhưng không thấy động đậy xem ra đã tuyệt khí, Hắc Kiên chân vừa chạm đất không suy nghĩ nhiều, tay rút đại đao bên hông hoành lên trước mặt cảnh giác cảm nhận xung quanh.

không gian thinh lặng, không một tiếng động, hắn di chuyển người quay sang tứ phương tám hướng phòng bị.

" vút " "vút " "vút "

Tiếng tiễn như xé gió từ các hướng khác nhau bay đến...

" keng "" keng "" keng"

" rầm " "bịch" ...

Hắc Kiên như một cây phi lao trong gió nhanh nhẹn dùng đao đón đỡ những ngọn tiễn giữa đêm đen, hắn hướng chú tâm vào vào hướng về phương tiễn bay đến mà chém ra mấy đợt đao phong, tiếng cây đổ, xác người rơi xuống làm rúng động xung quanh, đám chim giật mình bay lên tời kêu toán loạn một vùng.

Hoắc Kiên nhìn thấy nhưng không di chuyển mà cất cao giọng nói :

- tiểu tặc phương nào ? có giỏi ra mặt chơi với gia gia , đừng bày trò mèo tốn thời gian

không gian thinh lặng hơn, không một tiếng hồi đáp. nhưng không vì thế mà khiến hắn lơi lỏng đi tiếp hay quay trở lại. vì chiến trường dạy hắn một điều, đừng bao giờ quay lưng lại trước đối thủ của mình.

" xoạt" " xoạt "...

" bộp" " bộp"

- tốt tốt ...Không hổ là chiến tướng, đáng tiếc ta quả thật đang muốn ngươi mất thời gian đấy.

Tiếng bước chân đạp trên những chiếc lá khô, tiếng vỗ tay rồi tiếng nói cất lên, từng người từng người xuất hiện, vô hình chung đưa Hắc Kiên vào trung tâm. Hắc Kiên tay nắm chặt đao nhìn về đám hắc y nhân này cảnh giác hơn, nhưng vẫn kiên định truy vấn :

- các ngươi là ai ? các ngươi có biết ám toán mệnh quan triều đình đó là trọng tội liên đới không ? khôn hồn bó tay chịu trói .

- hahaha.. Hắc Kiên tướng quân giỡn rồi ! bó tay không phải nhiệm vụ của ta hôm nay, người bó tay có lẽ là tướng quân đấy biết đâu ta tha mạng cho ngươi.

Người cầm đầu nói cười nhìn Hắc Kiên, vị chiến tướng này hắn đã được cảnh báo rất khó đối phó nhưng vậy là đã sao ? hổ lạc đồng bằng thì cũng chỉ là mèo ốm mà thôi, nếu mà lấy được thủ cấp này xem chừng được trọng thưởng không nhỏ .

Hắc Kiên nghe vậy xem ra đối phương chủ đích nhắm tới mà đến, chứ không phải loại thảo khấu cướp đường thông thường, từng suy nghĩ xuất hiện trong đầu " những tên này chủ tâm mà đến, cung cách không giống như người trong giang hồ, mà mùi vị trên người có vị thiết huyết, hơn nữa mũi tiễn vừa rồi nó... rõ ràng là của quân đội triều đình vậy mục đích chỉ có thể là ...."

- Bản tướng với các ngươi chẳng thù không oán đi, các ngươi làm gì cứ làm đi bản tướng còn có chuyện trong người, thứ lỗi không thể tiếp đãi lâu hơn.

- e rằng không thể để ngươi đi được, ta có lệnh giữ ngươi ở đây, để ta tiễn tướng quân một đoạn đường.

Nói rồi đám hắc y nhân nghe lệnh xông đến, ánh kim loại sáng loáng một vùng. Hắc Kiên gặp nguy không loạn, đao trong tay như trường giang đại hải, uốn lượn thân hình như len lỏi giữa vạn quân không nhiễm một bụi, đao xuất lấy mạng, máu chảy như mưa bụi. mùi tinh huyết ngày càng trở nên nồng đậm hơn, hắc y nhân ngã xuống nhưng lại đến những người khác.

Hắc Kiên muốn nhanh kết thúc trận chiến này, để có thể đến trợ giúp tướng quân, nếu tướng quân có mệnh hệ nào hắn khó thể nào ăn nói với bộ tướng khác vì để đi về kinh lần này hắn đã phải vượt mặt mấy tên gàn dở kia ah. nhưng hắn tự nhủ những lúc như này càng không thể vội vàng được, một sai lầm nhỏ thôi thì vạn kiếp bất phục, chỉ hy vọng trở về không quá muộn .

Khát Chân tay cầm thanh đại đao chờ đợi, từ lúc Hắc Kiên đi cũng gần nửa canh giờ mà chưa trở về, thêm nữa động tĩnh vừa rồi giữa đêm khiến hắn biết điều chẳng lành đang chờ đợi. hắn không đi giúp Hắc Kiên vì hắn có điều quan trọng phải bảo hộ ở nơi này, trên hết hắn tin tưởng người bạn này của mình sẽ không dễ dàng bỏ mạng ở nơi này được. bởi một chiến tướng đi ra từ chiến trường khi trở về với bình yên không thể dễ dàng mất mạng bởi lũ khấu phỉ được.

Hắn nhìn các binh sĩ còn lại nói :

- tất cả các ngươi đưa phu nhân cùng công tử đi, nhớ bảo vệ cẩn thận.

- Tướng quân, mạt tướng muốn ở lại cùng ngài .

Một thân giáp trụ cao lớn, trên vai vác một đại phủ tiến lên cúi người nói. những kẻ khác cũng gật đầu hưởng ứng không thôi, muốn tiến lên nhưng khi bị nam tử này liếc mắt thì không một ai dám di chuyển nửa phân, vì đôi mắt người này quá dọa người đi , đôi mắt to với những tia đỏ ngoàn nghèo như đang di chuyển sống động .

Khát Chân, nhìn nam tử này bất đắc dĩ vỗ vai hắn nói :

- Nguyên Trấn, nghe ta hãy bảo vệ hai mẹ con nàng ấy giúp ta được không ? họ đối với ta còn quan trọng hơn mạng sống của chính ta. ta tin đệ được không ?

Nam tử Nguyên Trấn liếc nhìn về phía xe ngựa trầm tư :

- tướng quân, nhưng an nguy của tướng quân ...mạt tướng..

- đừng nói nữa..ta sẽ không sao đâu hãy giúp ta.

- vậy hãy để mấy huynh đệ ở lại với tướng quân .

- không cần thiết, cảnh nội đại việt không phải chiến trường, người đến sẽ không quá nhiều nhưng hơn hẳn là thuộc hàng cao thủ, ta không muốn huynh đệ đổ máu vô ích.

Khát Chân nói rồi khoát tay ra hiệu rời đi, chúng binh sĩ bất đắc dĩ trách mình bản lĩnh thiếu sót. chúng nhân quỳ xụp xuống rồi lặng lẽ rời đi, tự nhủ dù bán mạng cũng phải đảm bảo an toàn của phụ nhân với công tử. Nguyên Trấn nhìn Khát Chân một hồi lâu mới gật đầu đổi theo xe ngựa.

Chiếc xe ngựa yên lặng lẩn khuất trong màn đêm không một tiếng động, bởi bánh xe đã được bọc vải cũng như những chiếc móng ngựa đã được xử lý để giảm thiểu âm thanh phát ra, tuy sẽ ảnh hưởng đến tốc độ nhưng sẽ thích hợp trong tình huống tránh truy bắt này.

Thanh Hiên, khẽ đưa tay vẫy rồi lặng thinh. nàng không muốn nói nhiều vì nàng biết đó là không cần thiết, chẳng phải nàng sắt đá mà vì đó là quyết đinh của nam nhân nàng, nàng tin đó là tốt nhất, nàng sẽ chờ , nàng tin người sẽ trở về.

Khát Chân nhìn chiếc xe ngựa lẩn mình trong bóng tối đến khi không còn cảm nhận nhận thấy mới thôi. hắn lặng im ngồi bên ngọn lửa, tay khẽ cầm thanh đại đao, đưa tay kia cầm bầu rượu ngẩng đầu nuốt một ngụm thật lớn, rồi thổi mạnh vào một tảng đá lớn . đưa thanh đao lên lặng lẽ đẩy tay từng tiếng ma xát vang lên như thanh âm người thợ rèn cần mẫn, hắn khẽ ngâm một bài thơ của một danh tướng đời trước:

"Hoành sóc giang sơn kháp kỷ thu,

Tam quân tì hổ khí thôn ngưu.

Nam nhi vị liễu công danh trái,

Tu thính nhân gian thuyết vũ hầu. "

Không gian như tĩnh lặng, vì sợ làm lỡ hứng thi nhân. Nam tử một mình dưới trăng nhưng lại không mang cảm giác cô độc, mà lại mang trong mình dòng nhiệt huyết sôi sục. biết điều gì sẽ đến nhưng không sợ hãi mà điềm nhiên đón nhận nó vì sao ?? vì ta muốn sống không phải nuối tiếc với bản thân.

Bạn đang đọc Nam Thiên Phong Vân Ký sáng tác bởi _AnnA_

Truyện Nam Thiên Phong Vân Ký tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _AnnA_
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.