Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông Mẹ Nó Nếu Trước Đây Bớt Nói Hai Câu Mẹ Tôi Cũng Liền Có Thể Sống Lâu Hai Năm!!

Phiên bản Dịch · 2711 chữ

_Edit + Beta: Snail _

Ngày hôm sau Mạch Đương cùng Trì Yến đến chỗ Mạch Nha đón Mạch Manh, vừa nghe giọng Mạch Đương Mạch Manh liền nhảy một mạch từ phòng khách ra bổ nhào vào lòng cậu, bị nhiệt tình của nó làm cảm động, Mạch Đương vừa định ôm nó cọ hai cái liền bị nó cào hai vuốt, cúi đầu liền thấy Mạch Manh trừng mắt với cậu, vẻ mặt khó chịu.

Mạch Đương: “…” Tâm mệt.

Mạch Nha vừa thấy cậu bị cào, cười ha ha: “Ây dô, cuối cùng cũng cân bằng một chút, em cho anh biết, mấy ngày nay em nuôi không phải cháu em, mà là một vị tổ tông!! Dụ ăn dụ uống dụ ngủ, thiếu chút nữa bức điên em rồi.”

Mạch Manh như biết cậu nhóc đang phun tào mình, nhe răng kêu một tiếng.

“Đúng, chính là một tổ tông.” Mạch Đương cười sờ sờ đầu Mạch Manh, Mạch Manh hừ kêu một tiếng, ở trong ngực cậu tìm một vị trí thoải mái nằm úp sấp.

Ở nhà Mạch Nha một lúc hai người liền rời đi trước, trên đường trở về Mạch Đương vẫn ngồi phía sau lải nhải cùng Trì Yến tối nay hai người ăn cái gì, đối với yêu cầu của cậu Trì Yến đáp ứng từng cái, hai người một đường nói nói cười cười về tới khu lão thành.

Giống như bình thường, bà chủ cửa hàng thức ăn nhanh đầu hẻm thấy cậu vừa trở về liền lên tiếng chào hỏi, trải qua lần tìm được đường sống trong chỗ chết này, một lần nữa nhìn thấy bà Mạch Đương cảm thấy đặc biệt thân thiết, đi tới đưa tặng bà nửa túi trái cây mình vừa mua, sau đó kéo Trì Yến chạy nhanh đi, lưu lại bà chủ ở phía sau cười mắng cậu thằng nhóc thúi.

“Em từ nhỏ đã lớn lên ở đây, mọi người đều rất tốt, nhất là bà chủ quán vừa rồi cùng mẹ Mạch Nha, thường xuyên quan tâm bữa cơm của em.” Lúc lên lầu Mạch Đương nói với Trì Yến chuyện khi còn bé của mình.

Trì Yến lẳng lặng nghe, chờ cậu nói xong mới nói: “Về sau cơm của em tôi sẽ lo.”

“Được, lo hôm nay trước đi.” Mạch Đương nói, “Hôm nay ăn cá hấp nha.”

“Được.” Trì Yến vừa nói xong, Mạch Manh trong ngực cũng kêu theo một tiếng.

“Chậc, không có phần của mày.” Mạch Đương đưa tay gãi gãi cằm nó, “Ngoan ngoãn ăn đồ hộp đi tổ tông.”

“Meo!!” Mạch Manh vỗ một vuốt về phía cậu, Mạch Đương nhanh tay, một tay bắt lấy gáy nó, “Càng ngày càng càn rỡ, có tin tao để mày ở nhà chú hai hai ngày nữa không?”

Mạch Manh bị cậu túm sau gáy, dùng sức quay đầu duỗi móng vuốt cào cậu, một người một mèo ầm ĩ đến long trời lở đất, Trì Yến bận tâm vết thương trên tay cậu, đẩy tay cậu ra: “Cẩn thận miệng vết thương.”

“Không sao đâu, chút thương tích này với em như muỗi cắn ấy, em…” Mạch Đương nhìn thấy người đứng trước cửa nhà mình, giọng nói ngừng lại, bước chân cũng dừng theo, cửa nhà mình đang bệ vệ mở ra.

Trì Yến cũng thấy được, cùng dừng lại, nhìn mấy người toàn thân áo đen kia thì khẽ cau mày, đang muốn hỏi Mạch Đương quen biết đối phương không, tiếp đó liền nghe người áo đen cầm đầu đám người kia tiến về phía họ một bước, ngữ khí cung kính nói: “Thiếu gia Mạch Đương, lão gia tử ở trong phòng chờ cậu.”

Thiếu gia Mạch Đương? Trì Yến nghe vậy quay đầu nhìn Mạch Đương, liền nghe Mạch Đương mắng một câu, nói với anh “Chờ em một chút” liền trực tiếp chạy đi đẩy người ra, vào trong phòng, anh vội vã muốn theo sau, vừa đến trước cửa liền bị ngăn lại, phía sau tiến lên một người đàn ông ước chừng trên dưới năm sáu mươi tuổi, nói với anh: “Chào cậu, tôi là quản gia Cao gia, tôi họ Vương, thiếu gia Mạch Đương cùng cha cậu ấy có chuyện quan trọng muốn nói, xin đừng quấy rầy.”

Trước đó Tưởng Ninh Ninh rõ ràng nói qua chuyện cha nuôi Mạch Đương ngồi tù, vậy lúc này cha trong miệng bọn họ chắc là cha ruột của Mạch Đương, ỷ thế lớn như vậy, đối phương khẳng định không phải người dễ nói chuyện. Trì Yến thoáng suy tư một chút, ôm Mạch Manh đứng sang một bên, xuyên qua khe hở giữa bọn họ nhìn nhìn trong phòng, sau đó dùng di động gửi tin nhắn cho Cao Nguyệt.

Mạch Đương không ngờ mình vừa trở về liền nhìn thấy cửa nhà bị cạy, đối phương còn không xin phép mà vào. Cậu đen mặt xông vào trong nhà, ở phòng mình thấy được người đến, cha ruột cậu, Cao Hoành Viễn.

Đối phương đang đứng trước bàn máy tính của cậu, trong tay cầm ảnh chụp cậu cùng mẹ nhìn chăm chú, nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, tầm mắt hai người đối diện nhau, Cao Hoành Viễn mở miệng: “Con trở về…” Lời còn chưa dứt Mạch Đương đã bước một bước dài xông lên đoạt lấy khung hình trong tay ông, sau đó kéo ra hai bước khoảng cách, nói: “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ông chạm vào đồ tôi!”

Cao Hoành Viễn nghe vậy nhíu mày: “Ai dạy con nói chuyện như vậy?”

Mạch Đương mặc kệ ông, nghiêng người làm ra tư thế mời: “Cút đi.”

Hai chữ được coi là “xúc phạm” kia khiến mặt Cao Hoành Viễn trầm xuống, gậy chống nặng nề giậm trên đất một cái, “Cao Tầm! Lễ phép cùng gia giáo của con đi đâu rồi?”

Mạch Đương hoàn toàn không để ý cơn giận của ông, đối với cái tên “Cao Tầm” này càng không muốn để ý, nhếch khóe miệng cười lạnh một chút, “Ông kêu ai? Gia giáo? Không xin phép mà vào là tặc, đường đường chủ tích Cao gia mà ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao?”

“Ta đến đây không phải để cãi nhau với con.” Cao Hoành Viễn nói rồi dùng một tay kéo cái ghế bên cạnh chuẩn bị ngồi xuống, Mạch Đương lại trước ông một bước nắm lấy mép ghế dùng sức lôi kéo, cái ghế bị cậu hất ra văng vào tủ quần áo, phát ra một tiếng “Ầm”, kinh động người bên ngoài.

Trì Yến nghe được tiếng vang không nói hai lời liền đi vào trong nhà, bị người cản lại như trước, anh dùng tay tách đối phương ra: “Để tôi đi vào.”

Đối phương thờ ơ, vẫn chắn trước người, mặt quản gia Vương không thay đổi nói với anh: “Xin đừng quấy rầy.”

Nếu có thể thừa dịp chủ nhà vắng mặt liền phá cửa mà vào, nói vậy cũng không phải người dễ đối phó gì, Trì Yến không để ý tới lời ông ta, gạt tay trước mắt ra muốn đi vào, đối phương thấy thế trở tay muốn bắt anh, bị anh thuận thế bắt cổ tay lại khẽ lật đẩy người ra, bước chân vừa nâng lại bị người ngăn chặn, lần này đối phương hiển nhiên là thật sự làm thật, lực túm vai anh vô cùng lớn, anh đang muốn tránh ra, Mạch Manh trong ngực đột nhiên nhảy dựng lên cào mặt người kia một phen, nào ngờ người kia vậy mà lại không hề phản ứng, một tay túm lấy Mạch Manh liền muốn ném ra, tay vừa giơ lên, phía sau bay tới một cái ghế nhựa trực tiếp nện lên gáy gã, sau đó liền nghe tiếng Mạch Đương: “Ông mẹ nó muốn chết đúng không?”

Tay của người kia cương cứng lại giữa không trung, Mạch Manh nhân cơ hội cựa ra vọt vào phòng nhảy lên người Mạch Đương, Mạch Đương ôm nó, nói với Trì Yến: “Em không sao, anh ở ngoài chờ em một lúc.” Nói xong lại xoay người vào phòng.

Cao Hoành Viễn trong phòng sắc mặt vô cùng kém, trong ánh mắt nhìn Mạch Đương có lửa giận rõ ràng, hiển nhiên là đối với hành vi ném ghế vừa rồi từ tay mình của cậu vô cùng không vui, thấy Mạch Đương tiến vào đang muốn trách cứ, sau khi nhìn thấy con mèo trong ngực cậu liền sửng sốt một chút, tức giận đáy mắt dưới đáy mắt chậm rãi biến thành ngơ ngẩn, theo cậu đến gần, không tự chủ được mở miệng: “Con nuôi mèo?”

Mạch Manh vừa rồi chủ động chạy tới, Mạch Đương thuận tay ôm nó vào, phản ứng của Cao Hoành Viễn khiến cậu nhớ tới chút chuyện không tốt trước kia, thả Mạch Manh xuống đất, đẩy đẩy về phía cửa, “Đi ra ngoài trước.” Mạch Manh trừng mắt nhìn nhìn cậu vài giây, xoay người ra khỏi phòng.

“Không ngờ con vậy mà lại nuôi mèo.” Giọng điệu Cao Hoành Viễn có chút kinh ngạc, nhìn Mạch Manh ra ngoài, đáy mắt thoáng hiện cảm xúc hoài niệm, “Ta còn tưởng rằng con giống mẹ con, đối với…”

“Ai cho phép ông nhắc tới mẹ tôi? Ông xứng sao?!” Mạch Đương chợt ngắt lời ông, âm thanh trầm đến dọa người, mang theo tức giận ẩn nhẫn, “Hôm nay tôi không muốn ầm ĩ với ông, bây giờ ông mang theo người của ông lập tức rời đi, về sau cũng đừng bước vào nơi này nửa bước.”

Cậu nói không chút khách khí khiến ánh mắt vốn ngơ ngẩn của Cao Hoành Viễn chậm rãi trở nên tỉnh táo, là người nắm quyền Cao gia, cả đời ông đều là tồn tại khiến người kính nể ngưỡng mộ, chưa từng bị người đối xử vô lễ như vậy, mà người trước mắt này hoàn toàn không để ông vào mắt, người nói ra những lời đáng giận như thế lại là đứa con trai ruột duy nhất của ông! Dưới nền tảng đó ông phải đè xuống lửa giận của mình, nói: “Lần này ta lại đây không phải muốn cãi nhau với con, thu dọn đồ đạc cùng ta về Cao gia, là một trong những người thừa kế Cao gia, con định ở nơi tầng chót này sống hết đời sao?!”

“Ha, ông nghe không hiểu tiếng người sao?” Mạch Đương khó chịu nói, chỉ vào cửa lặp lại lần nữa: “Không ai hiếm lạ Cao gia một phần một chút nào, hiện tại ông có thể Cút! Đi! Ra! Rồi!”

“Làm càn!” Cao Hoành Viễn nặng nề vỗ một chưởng lên mặt bàn, cơn giận được đè nén hoàn toàn bị sự không thức thời của Mạch Đương khơi lên, trầm mặt quát: “Không ai dạy con tôn trọng trưởng bối thế nào sao? Ta là cha con, mẹ con sao lại dạy ra cái đứa không biết lớn nhỏ như con chứ!!”

“Rầm–” Tay trái Mạch Đương đấm mạnh vào tử quần áo bên cạnh, gắt gao nhìn chằm chằm ông, bởi vì quá mức phẫn nộ, đáy mắt nhuộm lên tơ máu nhàn nhạt: “Ông câm miệng cho tôi, đừng nhắc tới mẹ tôi!! Ông mẹ nó nếu trước đây bớt nói hai câu mẹ tôi cũng liền có thể sống lâu hai năm!!”

Thù hận trong mắt cậu mãnh liệt như sương đỏ phun trào, đem Cao Hoành Viễn đang nổi giận chấn động đến mức tay cầm gậy run run một chút, hoảng hốt như thấy được dáng vẻ Mạch Đương mười hai tuổi năm đó chỉ vào mình mắng mình là hung thủ giết người, đứa nhỏ năm đó đã trưởng thành, thù hận với ông theo tuổi tác lại càng ngày càng sâu, bị con ruột mình hận cũng không phải chuyện khiến người vui vẻ, ánh mắt Cao Hoành Viễn phức tạp nhìn Mạch Đương: “Con vẫn còn trách ta, chuyện mẹ con năm đó ta cũng…”

Cơn giận của Mạch Đương đã kéo căng tới cực điểm, cậu nắm chặt tay mình, lúc nện lên tủ quần áo vừa rồi rất dùng lực, miệng vết thương trên tay lại rách ra, nhưng cậu không cảm thấy đau, phảng phất như cảm quan toàn thân chỉ còn lại tức giận bành trướng, cậu âm u từng bước đến gần Cao Hoành Viễn.

Cao Hoành Viễn nhìn cậu, chống lại đôi mắt mèo lửa giận tăng vọt kia, vậy mà lại phảng phất như thấy được cô gái mỹ lệ nhiều năm trước kia, lúc đó cô cũng mở to đôi mắt như vậy tức giận mắng mình, thậm chí còn đập đồ đạc trong phòng ép ông rời đi, mà thiếu niên trước mắt này, là con trai của mình và cô.

“… Mạch Kỳ.” Trong lúc giật mình, ông gọi lên cái tên khiến mình vướng bận nhiều năm kia, mà sau khi ông kêu ra cái tên này, Mạch Đương đã một tay túm cổ áo ông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nghe không hiểu tiếng người phải không, tôi để ông…”

“Mạch Đương!!” Phía sau truyền đến tiếng Cao Nguyệt, Mạch Đương vừa quay đầu đối phương đã đi tới trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu kéo ra, “Em bình tĩnh chút đi!”

Theo cô tiến vào còn có Trì Yến, vừa rồi tiếng Mạch Đương dùng nắm tay đập vào tủ anh cũng nghe được, vừa vào liền bắt lấy vai Mạch Đương, trên dưới quan sát cậu: “Làm sao vậy? Có chỗ nào bị thương không?” Vừa nói xong liền nhìn thấy miệng vết thương trên tay cậu bị rách, phía trên rướm ra chút máu, anh vội nắm tay Mạch Đương ra khỏi phòng, ở phòng khách lấy hòm thuốc ra giúp cậu cầm máu.

Mạch Đương lẳng lặng nhìn anh dùng tăm bông giúp mình đè lại miệng vết thương, cảm xúc kịch liệt vừa rồi chậm rãi dịu xuống, chỉ còn lại vết hồng nhàn nhạt nơi đáy mắt, cậu nhìn Trì Yến cau mày, động tác trong tay cẩn thận từng ly từng tí, lên tiếng nói: “Em không sao, anh không cần lo lắng.”

Trì Yến ừ một tiếng, sau khi cầm máu lại dùng băng gạc dán lên, “Được rồi.”

“Cảm ơn.” Mạch Đương nói.

Trì Yến không nói gì, đặt hòm thuốc lại chỗ cũ, lúc này Cao Hoành Viễn cùng Cao Nguyệt từ trong phòng đi ra, Cao Nguyệt nhìn thấy băng gạc trên tay cậu, liền vội vàng bước tới nắm lấy tay cậu lật xem: “Sao lại bị thương rồi?”

“Không sao, không cẩn thận chút thôi.” Mạch Đương không để ý nói.

Lúc này Cao Hoành Viễn mới chú ý tới vết thương trên hai tay cậu, giật giật miệng muốn nói gì, cuối cùng vẫn trầm mặc.

“Tự mình cẩn thận chút, đừng mãi không coi ra gì.” Cao Nguyệt nói.

“Biết rồi biết rồi, chị mau về đi.” Mạch Đương phất phất tay, ngụ ý là mang mấy người này về hết đi.

Cao Nguyệt ở chung với cậu lâu như vậy, hiểu rất rõ ý tứ của cậu, vừa rồi ở trong phòng cô cũng khuyên qua lão gia tử, lúc này lưu lại chỉ càng thêm kích thích Mạch Đương thôi, lập tức lại dặn dò Mạch Đương vài câu, cùng đám người Cao Hoành Viễn rời khỏi nhà Mạch Đương.

Sau khi bọn họ rời đi Mạch Đương lập tức đi qua đóng cửa lại, một bộ nhắm mắt làm ngơ, cửa đóng xong vừa quay đầu lại liền thấy Trì Yến đang yên lặng nhìn mình, đáy mắt đều là quan tâm, hít sâu một hơi làm dịu đi cảm xúc của mình, cậu đi qua, “Em cho anh biết một ít chuyện trước kia đi?”

Trì Yến lẳng lặng nhìn cậu một hồi, vươn tay giúp cậu sửa sang lại mái tóc, nói: “Em nói.”

Bạn đang đọc Nam Thần Nhảy Quảng Trường của Công Tử Như Lan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.