Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm Nay Muốn Cùng Nam Thần Ngủ Trên Giường Của Anh? Ngay Sau Khi Hai Người Xác Định Quan Hệ

Phiên bản Dịch · 2640 chữ

_Edit + Beta: Snail _

Trì Yến cúi đầu nhìn giữa hai chân Mạch Đương, quả nhiên phát hiện chỗ đó của cậu hơi hơi nhô ra chút độ cong, bởi vì đang mặc quần jean nên độ cong cũng không rõ ràng, nhưng xác thực như lời cậu nói, cứng rồi.

Vì một nụ hôn liền cứng, thật đúng là… Trì Yến không biết vì sao nhưng lại bật cười, bả vai run run, Mạch Đương vốn hơi xấu hổ, cuối cùng bởi vì phản ứng của Trì Yến mà có chút không biết nói gì, đẩy anh một cái, “Cười cái gì? Đều do anh làm ra.”

Trì Yến dùng nắm tay đặt trên miệng để giảm cười, ho nhẹ một tiếng khôi phục bình tĩnh dĩ vãng, hơi hơi nghiêng người, cúi đầu dán bên tai Mạch Đương nhẹ giọng nói: “Được, tôi làm, tôi phụ trách.”

Lúc anh nói lời này môi nhẹ nhàng lướt qua vành tai Mạch Đương, bởi vị vừa hôn qua nên phía trên còn hơi ướt át, dính trên tai Mạch Đương lành lạnh, quá trình hai người miệng lưỡi quấn quít rất kịch liệt, Mạch Đương bị anh trêu đến giật mình, Mạch Ji Ji lại run lên một chút, nỗ lực ngẩng đầu.

Ngọn lửa trong nội tâm cháy lên rừng rực, không tiết hỏa căn bản không chịu nỗi, vì thế Mạch Đương bất chấp nghiêng đầu ôm lấy Trì Yến hôn lên, sức lực so với vừa rồi càng thêm hung ác, tựa hồ như vậy mới có thể bổ khuyết khát vọng trong lòng.

Trì Yến bị cậu đụng cho lung lay một chút, một tay chống giường ổn định thân hình, vươn đầu lưỡi ra cùng cậu quấn quít, dần dần ngay cả chính anh cũng nổi lên phản ứng, ngực phập phồng một chút, tay vốn đang đặt trên vai Mạch Đương chậm rãi đi xuống, trượt đến bên hông cậu, ở đó tạm dừng một lúc liền muốn chui vào bên trong, nhưng ngay lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng của Trì Bảo: “Anh ơi, mấy anh nhanh lên chút xuống dưới, mẹ gọi mấy anh ăn cơm kìa.”

Giọng trẻ con ngây thơ lập tức bừng tỉnh hai người đang đắm chìm trong dục vọng, môi dán vào nhau đột nhiên tách ra, bởi vì quá vội vàng, nước bọt không kịp nuốt xuống trong lúc hai người tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc, đứt đoạn đọng trên khóe môi Mạch Đương, Mạch Đương không có tâm tư quản nó, mạnh quay đầu nhìn về phía cửa, cửa phòng không có đóng, cùng với tiếng Trì Bảo còn có tiếng bước chân lên lầu, nếu không phải nhóc hô trước một tiếng, khẳng định sẽ trông thấy hình ảnh hai người hôn môi.

Mạch Đương chỉ nghĩ đến hình ảnh kia, đều cảm thấy chua lét rồi, những người khác còn chưa tính, đối phương lại là đứa con nít nha!!

“Nói với mẹ tắm xong lập tức xuống.” Trì Yến nói với Trì Bảo đã đi tới cửa, Trì Bảo ứng tiếng “Dạ được” liền xoay người đi xuống lầu, Mạch Đương nhẹ nhàng thở ra, Trì Yến buồn cười nhìn cậu, vươn tay lau đi sợi tơ bên khóe môi cậu, ánh mắt liếc xuống giữa quần cậu, nói: “Tắm rửa trước đi, Mạch Đương Đương.”

… Không tắm còn có thể làm sao đây?!! Mạch Đương trừng mắt nhìn đũng quần anh, ý là anh cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Trì Yến khẽ nhếch khóe miệng, đưa quần áo cho cậu, “Em ở trên lầu tắm đi, nước ấm đã chỉnh xong rồi.”

“Anh không cùng tắm sao?” Mạch Đương thốt ra.

Trì Yến vốn muốn đi lấy khăn mới cho cậu, nghe cậu nói bước chân liền dừng lại, quay đầu hỏi: “Em xác định?”

Mạch Đương rất muốn, thế nhưng thời gian và địa điểm đều không quá đúng, nhất là người nhà Trì Yến còn ở bên dưới… Nghĩ đến đây, Mạch Đương mạnh từ trên giường đứng lên, giữ chặt anh: “Đúng rồi, vừa rồi Trì Bảo nói là ý gì? Cái gì chị dâu? Không phải anh đi tìm em sao? Sao lại biến thành tìm… chị dâu?”

Trì Yến nhướn mày, “Em thật sự nghe không hiểu?”

Kết hợp với phản ứng của Trì Đông Minh cùng Lưu Hồng Nhạn trước đó, một khả năng không chút khả thi chợt lóe trong lòng, Mạch Đương kinh ngạc mở mở miệng, không dám tin nhìn anh, “Anh, anh…”

“Tắm rửa đi.” Trì Yến xoa xoa tóc cậu, thuận tiện giúp cậu sửa lại mái tóc lộn xộn, “Nhân tiện nhớ gọi đầu, em còn hôi hơn tôi ấy.”

Mạch Đương: “…” Mọi người đều hôi như nhau, hơn nữa hôn cũng đã hôn, liền đừng ghét bỏ người ta.

Lúc Mạch Đương tắm rửa xong đi ra, Trì Yến vừa lúc cũng tắm xong lên lầu, anh thấy trên tay Mạch Đương bưng chậu quần áo bẩn, trong tay còn nắm quần lót đã giặt sạch, liền nhận lấy chậu đem đến đặt ngoài ban công, Mạch Đương cũng đi theo ra, “Em mang về giặt là được.”

“Không cần, mẹ sẽ giặt, quần lót đưa tôi.” Trì Yến nói rồi lấy quần lót từ tay cậu, giúp cậu phơi.

Hình ảnh nam thần giúp mình phơi quần lót này, quả thực cùng giúp mình tuốt không có gì khác biệt, Mạch Đương cảm giác ngọn lửa nhỏ mình vừa đè xuống lại nhanh chóng truyền ra, vội vàng mặc niệm “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.”

“Đi, đi xuống ăn cơm.” Trì Yến phơi xong quần lót nói.

Mạch Đương nhìn nhìn quần áo bẩn trên mặt đất, do dự hỏi: “Thật sự không giặt sao? Để mẹ anh giặt có thể không tốt lắm không?”

“Để đó là được, mai dì sẽ giặt.” Âm thanh Lưu Hồng Nhạn vang lên từ phía sau, hai người quay đầu nhìn lại, liền thấy bà đã lên lầu hai, hiển nhiên nghe được đối thoại của bọn họ.

“Nhưng mà… rất bẩn.” Mạch Đương ngượng ngùng nói, thật không dám nhìn Lưu Hồng Nhạn, bởi vì đã rất nhiều năm không có trưởng bối giặt đồ cho cậu, ngoại trừ xấu hổ ngoài mặt, đáy lòng cậu còn có chút chờ mong nho nhỏ.

“Con cũng nói là bẩn, lấy về con giặt cũng chả sạch được.” Lưu Hồng Nhạn trêu ghẹo nói.

Bị trưởng bối trêu chọc, mang tai Mạch Đương đỏ một chút, không dám nói mình cầm về khẳng định là sẽ ném đi, cuối cùng cậu đành ngại ngùng cười với Lưu Hồng Nhạn, cúi rạp người nói: “Vậy liền làm phiền dì, cảm ơn ngài.”

Liên tục hai lần bị Mạch Đương cúi rạp người, lần này tâm tình của Lưu Hồng Nhạn hoàn toàn không giống với lần trước, lần trước bà không biết tình huống gia đình Mạch Đương, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này lễ phép quá mức, hiện tại xem ra đã hiểu được ước chừng là cậu không biết làm sao chung đụng với trưởng bối đi.

Thật sự khiến người ta không thể không đau lòng mà. Bà xem Mạch Đương có chút thận trọng lại rõ ràng có chút cao hứng, suy nghĩ dưới đáy lòng chậm rãi tán đi, ôn hòa nói: “Cảm ơn cái gì, tắm rửa xong liền nhanh xuống dưới ăn cơm đi, một hồi đồ ăn nguội hết.” Nói xong xoay người xuống lầu trước tiên.

Mạch Đương đi theo tới cửa nhìn xuống theo, thấy bà đi tới lầu một, mới nhỏ giọng hỏi Trì Yến: “Mẹ anh, như vậy, có tính là… gì kia không?”

Trì Yến đi qua: “Tính là cái gì?”

“Đừng làm bộ làm tịch.” Mạch Đương nói, “Hai ngày em không ở đây đến cùng xảy ra chuyện gì? Anh nói cho…”

Trì Yến cúi đầu hôn cậu một cái, ngắt lời cậu: “Ăn cơm trước, tối nay nói cho em biết.”

Mạch Đương sờ sờ môi, không khống chế được nở nụ cười, “Được.”

Cảnh tượng ăn cơm cùng lần trước không có gì khác biệt, Lưu Hồng Nhạn vẫn gắp đồ ăn cho hai người họ, càng không ngừng nhắc nhở Mạch Đương ăn cái này ăn cái kia, vẫn là địa điểm đồng dạng, nhân vật đồng dạng, nhưng bởi vì quan hệ cùng Trì Yến đã sáng tỏ, mà cha mẹ Trì Yến cũng ngầm chấp nhận quan hệ của bọn họ, tâm cảnh của cậu cùng lần trước sớm đã bất đồng, ngay cả cơm trắng cũng cảm thấy đặc biệt thơm ngọt.

“Mạch Đương nói cho dì biết tình huống mấy ngày nay con ở bên kia đi, sao trên tay lại bị thương nghiêm trọng như thế? Còn có trên mặt nữa, làm sao bị thương một mảng lớn như vậy?” Lưu Hồng Nhạn nhìn tay bưng chén của Mạch Đương hỏi, trong mắt tất cả đều là thân thiết.

Mạch Đương sợ bà lại rơi nước mắt giống lúc ở phi trường hôm nay, vội vàng dừng động tác ăn cơm lại, an ủi nói: “Không nghiêm trọng ạ, chỉ là chút vết thương, dưỡng vài ngày liền tốt.”

“Dù sao cũng bị thương, một hồi ăn cơm xong nhanh chóng thoa chút thuốc.” Lưu Hồng Nhạn nói.

Ngoại trừ mấy chỗ vết thương tương đối sâu, bộ phận vết thương trên tay Mạch Đương vốn đã kết vảy, nhưng bởi vì vừa rồi thời gian tắm quá lâu, vết thương bị ngâm nước lại có chút dấu hiệu chảy máu, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, ai bảo trên người cậu quá bẩn, thật sự muốn tắm sạch chút.

Lúc này Trì Yến bên cạnh lên tiếng giải thích: “Vết thương trên tay là do cứu viện tạo thành, lúc con qua đó em ấy đang ở hiện trường giúp đỡ cứu nạn.”

Lưu Hồng Nhạn cùng Trì Đông Minh vốn tưởng rằng cậu bị thương là do động đất tạo thành, không nghĩ tới là vì cứu nạn, thời điểm mọi người đều lo lắng cậu xảy ra chuyện, vậy mà cậu còn đi hỗ trợ cứu người, điều này khiến Lưu Hồng Nhạn vừa bực mình vừa buồn cười, lại cũng bởi vì vậy càng không nỡ trách cậu, chỉ đành nói: “Lần sau nhất định phải chú ý an toàn, cũng đừng khiến mọi người lo lắng, biết không?”

Loại quan tâm đến từ trưởng bối này rất ấm áp, đối với ánh mắt đau lòng của Lưu Hồng Nhạn, Mạch Đương ngẩn ra một lát mới hồi phục tinh thần, trái tim đau thương bất nhập nhiều năm như vậy bỗng sinh ra một trận chua xót, cậu đè thứ cảm giác xa lạ kia xuống, lộ ra một nụ cười gần như ngây thơ, nghiêm túc gật đầu nói: “Dạ!”

Lưu Hồng Nhạn cũng cười theo, xa xa thoạt nhìn, bọn họ ấm áp như người một nhà vậy.

Chỉ có một người tâm tư không nằm ở đó, chính là Trì Bảo, nhóc còn đang đắm chìm trong vấn đề “Vì sao không có chị dâu, chị dâu ở nơi nào”, (đau lòng anh bạn nhỏ).

Sau khi ăn xong Mạch Đương chủ động giúp Lưu Hồng Nhạn dọn bàn, Lưu Hồng Nhạn đẩy đẩy cậu, nói: “Không cần con, đi bôi thuốc đi.”

Mạch Đương đứng không đi, chờ mong nhìn bà, nói: “Nhưng mà con muốn giúp, bình thường con đều không có cơ hội.” Câu sau của cậu giọng có chút nhỏ, nhưng Lưu Hồng Nhạn vẫn nghe được, trong nháy mắt liền kịp phản ứng ý của cậu, không đuổi cậu nữa, nhưng cũng không để cậu rửa chén, chỉ bảo cậu hỗ trợ cầm chén đũa dọn đến phòng bếp là được, đối với chuyện này Mạch Đương vô cùng vui sướng, để Lưu Hồng Nhạn ngồi trên băng ghế còn một mình cậu ôm đồm toàn bộ.

Lưu Hồng Nhạn nhìn dáng vẻ cậu tới tới lui lui bưng chén dĩa, sau đó tìm khăn lau bàn, từng chút lau sạch mặt bàn, trái tim chậm rãi mềm xuống.

Chờ Mạch Đương bận rộn xong, Trì Đông Minh lấy ra một hòm thuốc giúp cậu cùng Trì Yến bôi thuốc, vết thương trên tay Trì Yến ít, trọng điểm là Mạch Đương, bôi thuốc xong, Mạch Đương bị cưỡng chế ngồi yên trên sopha không được động đậy, chỉ có thể chờ nước thuốc tự động ngấm vào, giữa chừng nhìn thấy Lưu Hồng Nhạn bưng trái cây qua, cậu liền “cọ” muốn đứng lên giúp, bị Lưu Hồng Nhạn quát một tiếng ngừng, lại ngoan ngoãn ngồi lại.

“Me anh thật cường thế nha.” Mạch Đương nhỏ giọng kề tai nói với Trì Yến.

Phương thức sống chung của nhà họ Trì là: bên ngoài nghe theo Trì Đông Minh, ở nhà nghe theo Lưu Hồng Nhạn, Trì Yến đã sớm quen, liền nói: “Chờ sau này em quen thì tốt rồi.”

Tầng ý khác trong lời anh rõ ràng có thể thấy được, Mạch Đương ho nhẹ một tiếng, trộm nhìn Trì Đông Minh bên cạnh đang xem báo giấy, thấy ông không có phản ứng mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng vui như nở hoa, cẩn thận dùng ngón tay mình ngoéo ngoéo ngón tay Trì Yến.

Ý của Lưu Hồng Nhạn là nếu đã tối, để Mạch Đương ngủ ở đây luôn, Mạch Đương đồng ý bà liền đứng lên thu dọn phòng khách, tiếp đến lại nghe Trì Yến nói: “Mạch Đương ở cùng phòng với con là được.”

Lưu Hồng Nhạn nghe vậy quay đầu nhìn bọn họ, Mạch Đương có chút chột dạ kéo Trì Bảo qua ôm, tỏ thái độ: “Con cùng Trì Bảo ngủ là được, cục cưng có phải không?”

Trì Bảo gật đầu: “Dạ được.”

“Trì Bảo ngủ không thành thật, trên tay em có thương tích.” Trì Yến nói.

“Em ngủ rất thành thật mà, anh hai anh…” Trì Bảo phản bác cuối cùng thua dưới ánh mắt Trì Yến, nhỏ giọng nói thầm, “Anh nói không thành thật thì không thành thật đi, hừ.”

Tuy rằng tiếp nhận chuyện Mạch Đương cùng Trì Yến ở bên nhau, nhưng để hai người ở một phòng Lưu Hồng Nhạn vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, có điều ngẫm lại, trước đó lúc Trì Yến đến nhà Mạch Đương phỏng chừng hai người đã sớm ngủ không biết bao nhiêu lần, nghĩ vậy bà cũng liền lười phản ứng, đuổi hai người lên lầu để bọn họ nghỉ ngơi sớm chút, dù sao đã mệt mỏi mấy ngày.

Sau khi đóng cửa phòng Mạch Đương thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi lúc Trì Yến nói muốn ở một phòng cậu thật sự sợ Lưu Hồng Nhạn tức giận đuổi cậu ra ngoài, nơi nào có người yêu ngày đầu tiên ngủ lại nhà liền ngủ chung một phòng, kết quả không chỉ không đuổi ra, còn để cho hai người ở cùng nhau.

… Chờ đã! Ở cùng nhau?!!

Sau khi ý thức được điều này, lưng Mạch Đương dán vào cửa lập tức thẳng tắp, cho nên tối nay… là muốn cùng nam thần ngủ trên giường của anh? Ngay sau khi hai người xác định quan hệ.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Mạch Đương nhìn về phía Trì Yến, cơ hồ đã đem anh lột sạch.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mạch Đương: Ngủ chung!

Mạch Ji Ji: Mi có thể lui xuống, trẫm tới.

Trì Ji Ji: Chờ cưng rất lâu rồi.

Bạn đang đọc Nam Thần Nhảy Quảng Trường của Công Tử Như Lan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.