Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạch Đương Kinh Ngạc Nhìn Trì Yến Hôn Đầu Ngón Tay Bị Thương Của Cậu, Cánh Môi Ấm Áp Mềm Mại Chạm Vào Đầu Ngón

Phiên bản Dịch · 2417 chữ

_Edit + Beta: Snail _

“Mạch Đương, đến giúp một tay.” Mạch Đương vừa buông đồ xuống, liền nghe bác sĩ cách đó không xa gọi cậu, cậu vội vàng đi qua hỗ trợ đem người bị thương đang hôn mê lật người, sau đó ở bên cạnh làm trợ thủ, chờ bác sĩ nói không cần cậu nữa mới xoay người rời đi, tới chỗ vật tư cầm chai nước đến nơi khác nghỉ ngơi.

Sáng sớm sau khi gọi điện cho Trì Yến Mạch Đương yên tâm một chút, chí ít tin tức mình không có chuyện gì đã truyền cho Trì Yến, giọng nói dồn dập nôn nóng của Trì Yến trong điện thoại còn vọng bên tai, biến anh lo lắng cho mình, Mạch Đương vừa ngọt ngào lại không nỡ, ý nghĩ hiện tại của cậu chính là sớm trở về, sau đó cùng anh thẳng thắn tất cả, kỳ thật căn bản không có Mạch Nha gì đó, vẫn luôn chỉ có một mình Mạch Đương cậu, cậu thích anh thích đến không chịu được.

“Chờ em.” Mạch Đương vươn tay ngăn ánh mặt trời chói mắt, hướng về phía mảnh nắng chiều kia nhẹ giọng nói.

Đứng trong chốc lát, Mạch Đương đưa tay kéo kéo quần áo dính trên người, quần áo bởi vì lần lượt cứu viện nên hết ướt lại khô, dán trên người khiến toàn thân khó chịu, cánh tay dùng lực quá độ cũng đau nhức không thôi, nhất là tay phải có vết thương cũ, cậu nắm cổ tay phải nhéo nhéo, khom lưng cầm chai nước từ dưới đất lên vặn mở nắp chai ngửa đầu rót, vừa rót hai cái lại đột nhiên bị người từ phía sau dùng lực mạnh ôm lấy, người phía sau hiển nhiên là xông lên, đụng vào làm cậu lảo đảo hai bước về phía trước, động tác này khiến một ngụm nước kẹt trong cổ họng cậu, lập tức phun ra.

Hiện tại dưới tình huống vật tư khuyết thiếu, chút xíu nước đều cực kỳ trân quý, Mạch Đương đau lòng nhìn nước mình phun ra nhanh chóng thấm vào bùn, vừa giãy khỏi đối phương vừa tức giận mắng: “Mẹ kiếp, Dương Kính cậu muốn chết phải không?! Nhanh buông ông ra, xương cốt đều muốn bị cậu…”

“Đừng động!” Hơi thở của người tới run rẩy bên tai, giọng nói quen thuộc khiến động tác của Mạch Đương đột nhiên ngừng lại, biểu tình dại ra trong nháy mắt, hai chữ này như đang nổ tung trong đầu cậu, cậu trừng mắt nhìn, hầu kết lăn vài cái, từ hôm qua đến giờ, cái tên thì thầm mấy trăm lần trong lòng được thốt ra: “… Trì Yến?”

Hai tay người phía sau siết càng chặt hơn, sức lực lớn đến mức cánh tay Mạch Đương vốn đã đau nhức không thôi lại càng thêm đau đớn, nhưng cậu không nỡ giãy ra, mà chậm rãi nâng tay nắm lấy cánh tay đối phương, cậu giật giật môi, muốn nói chút gì đó, hai ngày nay trong lòng nghẹn vô số lời muốn nói với anh, gặp mặt trong nhất thời lại không biết nên nói từ đâu.

“Đừng động.” Trì Yến lặp lại một lần, âm thanh khàn khàn, “Để tôi ôm một chút.”

Giọng anh mang theo âm rung rõ ràng, Mạch Đương nghe thấy tâm thần liền chấn động, vội vàng nói: “Tui không sao, anh đừng lo lắng! Tui tốt lắm, hơn nữa… trên người tui quá bẩn.” Nói đến phần sau cậu có chút quẫn, chung quy đã hai ngày không tắm rửa, ra không ít mồ hôi, còn quệt một thân bùn đất.

Trì Yến không có động tĩnh, chỉ là gắt gao ôm cậu, lồng ngực dán vào lưng cậu, trái tim kịch liệt nảy lên, xuyên thấu qua quần áo hai người truyền đến trong lòng Mạch Đương, khiến cậu có loại cảm giác tiếng đập mãnh liệt kia như vọng lại từ ngực mình vậy.

Mạch Đương không cách nào tưởng tượng trong hơn ba mươi giờ mất liên lạc này, nội tâm Trì Yến lo âu cùng khủng hoảng bao nhiêu, cũng vô pháp biết được dọc theo đường đi nhìn thấy thảm trạng tai nạn liền lo lắng cỡ nào, anh một đường tìm đến, hỏi vô số người, tìm vô số cứ điểm, rốt cuộc ở chỗ này tìm được cậu.

Rõ ràng chỉ mới hai ngày không gặp, lại phảng phất như mấy ngàn con thuyền đều trải qua, lúc anh phản ứng lại, bản thân đã xông lên gắt gao ôm lấy Mạch Đương, tựa như chỉ có như vậy mới xác định cậu thật sự bình an vô sự.

Hai người duy trì tư thế như vậy ước chừng nửa phút, loại vui sướng khi gặp lại sau kiếp nạn khiến bọn họ căn bản không rảnh bận tâm ánh mắt người khác, chỉ có chân thật ôm lấy đối phương mới khiến sợ hãi trong nội tâm giảm bớt một ít.

Mà nếu không phải dưới loại tình huống này, Mạch Đương cảm giác mình nhất định sẽ không chút cố kỵ hôn môi Trì Yến, đây là khát vọng lớn nhất trong lòng cậu, muốn chạm vào người này càng sâu hơn.

“Chờ đã.” Cuối cùng vẫn là Mạch Đương kéo tay Trì Yến xuống, xoay người hỏi anh, “Sao anh lại tới đây?! Không phải tui đã nói tui không sao sao? Anh có biết nơi này là nơi nào không? Anh cứ vậy chạy…”

“Tôi tới tìm em.” Trì Yến đánh gãy cậu, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh dĩ vãng, nhưng gợi sóng nơi đáy mắt còn chưa tán đi toàn bộ, một tay anh vững vàng nắm lấy tay Mạch Đương, lặp lại một lần, “Tới tìm em.”

Lời còn lại của Mạch Đương đều bị câu này của anh ngăn trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu: “Không phải tui đã nói với anh tui không sao sao…”

“Có sao hay không tự tôi nhìn mới biết được.” Trì Yến nói.

Mạch Đương không cùng anh tranh luận, giãy khỏi tay anh đem anh xoay một vòng, khẩn trương hỏi: “Anh có bị thương không? Làm sao tới đây được?”

“Bị thương là em.” Trì Yến bắt lấy bả vai cậu, ánh mắt dừng trên má trái cậu, vị trí xương gò má Mạch Đương bị trầy xước một mảnh xấp xỉ 3 cm, miệng vết thương đã kết vảy nhàn nhạt, nhưng xung quanh còn có chút sưng đỏ, Trì Yến đưa tay chạm mặt cậu, “Có đau không? Thoa thuốc chưa?”

“Vết thương nhỏ, đã sát trùng rồi.” Mạch Đương không để ý nói, duỗi tay nắm lấy tay Trì Yến, giây tiếp theo liền bị Trì Yến cầm ngược lại, tháo xuống bao tay rách nát, mở tay cậu ta cẩn thận nhìn, lòng bàn tay Mạch Đương có rất nhiều chỗ bị đã quẹt trầy da, trong miệng vết thương tích tụ một ít bùn đất thoạt nhìn đen kịt, móng tay ngón trỏ phải của cậu bởi vì đào khoét hòn đá dẫn tới tét phân nửa, vết máu khô khốc ở kẽ hở móng tay còn chưa kịp rửa, cái gọi là tay đứt ruột xót, có thể tưởng tượng lúc vừa tét ra có bao nhiêu đau.

Trì Yến nhìn vết thương chồng chất trên tay cậu, tràn đầy đau lòng, ngón tay nhẹ nhàng sờ qua miệng vết thương trong lòng bàn tay cậu, Mạch Đương bị anh sờ có chút nhột, ho nhẹ một chút, nói: “Nhìn cái gì chứ, không có chuyện gì lớn, đàn ông mà, một chút vết thương nhỏ…” Câu nói kế tiếp ngưng bặt, cậu kinh ngạc nhìn Trì Yến cúi đầu hôn đầu ngón tay bị thương của mình, cánh môi ấm áp mềm mại chạm vào đầu ngón tay, làm cho cậu trực tiếp run rẩy, động tác muốn rút tay về cũng quên luôn.

Trì Yến ngẩng đầu yên lặng nhìn cậu, đau lòng cùng tình yêu nơi đáy mắt nhìn không sót một thứ gì, Mạch Đương nghe được anh nói: “Đừng nói không sao, em bị thương một chút, với tôi mà nói đều là chuyện lớn.”

!!!

Khuôn mặt Mạch Đương trực tiếp đỏ bừng lên, không biết là vì nụ hôn vừa rồi hay là vì lời tâm tình như muốn đòi mạng kia, hoặc là vì Trì Yến lúc này không chút che lấp, ánh mắt thẳng thắn đến mức khiến tim người rung động, cậu cảm giác máu toàn thân như núi lửa nhỏ đang phun trào, tuôn ra từ lòng bàn chân, phá tan tất cả chường ngại, bộc phát ra ngoài.

“Anh… biết anh đang làm gì không?” Mạch Đương hỏi, lúc hỏi ra câu này, đáy lòng cậu mang theo chờ mong cực lớn, lại mang theo bất an cực lớn, không chút nghi ngờ nếu lúc này Trì Yến trả lời không phải như mình mong muốn, vậy quả thực giống như bị phán tử hình.

Câu trả lời của Trì Yến là cười khẽ một tiếng, tay vừa chuyển liền cùng cậu mười ngón đan xen, từng chút kề sát vào cậu, nói: “Tôi rất rõ ràng, nếu em không rõ ràng lắm, đợi trở về tôi có thể từng chút từng chút nói cho em nghe, tôi cho rằng lần này tôi đến đã chứng minh đầy đủ tâm ý của tôi.”

Lòng bàn tay hai người dán chặt vào nhau, tay Mạch Đương có không ít mồ hôi, khiến lòng bàn tay Trì Yến cũng ướt theo, nhưng cậu tuyệt không muốn buông ra, ngược lại nắm càng chặt hơn, phảng phất như vết thương trong lòng bàn tay đều bởi vì cái nắm này mà dần khỏi hẳn.

Những lời này của Trì Yến hầu như được xem là tỏ tình, nếu Mạch Đương còn không phản ứng, vậy cậu không phải là Mạch Đương, thất thần ngắn ngủi qua đi, cậu nhanh chóng nhìn quét qua xung quanh, sau khi phát hiện không có người khác chú ý, dùng tay còn lại ôm lấy cổ Trì Yến, sau đó sáp đến hung hăng hôn anh một cái, nói: “Đóng con dấu trước, em đã nghe được, bây giờ anh đổi ý cũng vô ích!”

“Được.” Trì Yến gật đầu, đáy mắt nhìn Mạch Đương đều là ý cười, khiến mang tai Mạch Đương lần nữa đỏ lên, rất sợ mình nhịn không được đè người ta ngay chỗ này, vội vàng nói sang chuyện khác hỏi: “Anh còn chưa nói làm sao anh tới được?”

“Buổi sáng lúc em gọi cho tôi tôi đã ở thành phố H, giao thông bên này đã bị phong tỏa, là chị em gọi người đưa tôi tới.” Trì Yến nói giản lược chuyện đã trải qua.

“Chị Nguyệt? Chị ấy cũng biết?” Mạch Đương vừa nghe vội vàng móc điện thoại từ túi ra, “Không xong, để em gọi cho chị ấy, không biết chỉ đã nôn nóng thành dạng gì rồi.”

“Không cần, tôi đã nói với chị ấy.” Trì Yến đè tay cậu lại, nhìn nhìn chung quanh, “Bây giờ em muốn làm gì?”

“Trở về điểm cứu viện hỗ trợ.” Mạch Đương chỉ chỉ một phương hướng.

“Tôi cùng em đi.” Trì Yến nắm tay cậu.

Mạch Đương nhìn tay hai người đan vào nhau, khóe miệng cong lên, “Được.”

Hai người cứ nắm tay như vậy, đi tới chỗ Mạch Đương hỗ trợ cứu viện trước đó, vừa đi hai bước liền nghe được giọng Dương Kính: “Ái chà ôi mẹ ơi, mù mắt chó rồi!”

“…” Mạch Đương không nói gì nhìn thoáng qua cái tên không biết từ đâu xông tới, cười mắng: “Sao chỗ nào cũng có cậu vậy? Chó độc thân.”

“Nghe xem, nghe xem, cậu vừa nói cái gì? Chó, độc, thân?!” Dương Kính lắc đầu vô cùng đau đớn nói, “Hai ngày trước còn kiếm con chó độc thân này khóc lóc kể lể đường tình nhấp nhô, cần chó độc thân tôi tới khuyên bảo, hiện tại vừa qua cầu liền ném chó xuống rồi, quả thực là tán tận lương tâm mà!”

“Cậu câm miệng đi!” Vừa nghe cậu ta nhắc tới chuyện này, Mạch Đương vội vàng ngăn cản, nhanh chóng liếc nhìn Trì Yến.

Trước khi tới Trì Yến đã xem weibo của Mạch Đương, đối với lời Dương Kính nói đương nhiên có thể hiểu được, anh làm bộ nghe không hiểu hai người nói gì, lên tiếng chào hỏi Dương Kính: “Xin chào, tôi là Trì Yến.”

Dương Kính nâng tay cùng anh vỗ một cái, cười nói: “Xin chào, tôi là Dương Kính.” Nói xong hướng về phía Mạch Đương nháy mắt, không tiếng động nói hai chữ “nam thần”.

“Được rồi nhanh đi làm việc đi.” Phòng ngừa Dương Kính lắm mồm tuôn những chuyện khác ra, Mạch Đương kéo Trì Yến rời đi, Trì Yến rất phối hợp theo sát cậu đi về phía trước, Dương Kính cười ha ha vài tiếng, chạy theo chân bọn họ đi qua.

Công việc cứu viện kế tiếp vẫn khẩn trương như cũ theo thứ tự mà triển khai, tình hình tai nạn chậm rãi được khống chế, vật tư cứu nạn cũng lục tục được đưa tới, ngày thứ ba kể từ lúc Trì Yến tới, ba người rời khỏi khu gặp nạn.

Đón bọn họ rời đi vẫn là người Cao Nguyệt an bày, vừa đến thành phố H Dương Kính liền rời đi trước một bước, Trì Yến sợ người trong nhà lo lắng, cũng không cùng Mạch Đương lưu lại thêm, lên chuyến bay gần nhất trở về thành phố G, mấy ngày nay hai người đều rất mệt, vừa lên máy bay liền ngủ, hai bàn tay đan vào nhau che dưới tấm thảm lông, một đường ngủ đến sân bay thành phố G.

Biết bọn họ trở về, Trì Đông Minh cùng Lưu Hồng Nhạn còn có Cao Nguyệt từ sớm liền tới sân bay, ngàn mong vạn chờ rốt cuộc nhìn thấy hai người đi ra, tim Lưu Hồng Nhạn treo lơ lửng mấy ngày cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, hốc mắt nóng lên, liền đi qua nghênh đón.

Bạn đang đọc Nam Thần Nhảy Quảng Trường của Công Tử Như Lan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.