Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 120

Phiên bản Dịch · 2949 chữ

Ngọc Nhi mở mắt nhìn lên trần nhà nứt nẻ. Căn phòng ẩm thấp đã tự trả lời cho người nhìn giá trị của nó.

Và cô- chủ nhân của nơi này - cũng có giá trị hệt như căn phòng này vậy. Tồi tàn, rách nát, bẩn thỉu, xấu xí... Dù dùng tất cả những tính từ để miêu tả sự kinh khủng của cô và nó cũng không đủ. Ngọc Nhi thở dài, giọng ngâm từ từ chuyển sang khàn khàn khó hiểu.

Cô đang vỡ giọng sao?

Hmm ~ Cũng đã 21, tuổi vỡ giọng nên qua lâu rồi mới phải.

Có lẽ là do đã quá lâu không ăn uống, cũng có thể do loại virus kinh khủng kia đã tàn phá lên tận bộ máy xử lý tình huống của cô đến nơi rồi. Ngọc Nhi không biết rõ quy trình làm việc của bọn virus chết người đó nên đành buông bỏ, không suy nghĩ nữa. Cô nhếch môi, cố gắng nhớ lại tại sao mình xuất hiện ở khu nhà cũ nát này. Ai ngờ, lí do không nhớ được, tâm tưởng cô lại bị trôi dạt về đâu..

Một vùng đất trắng đen đan xen lẫn lộn..

Nó mang tên Quá Khứ.

.

.

.

Từ lúc sinh ra tới giờ Ngọc Nhi chưa từng thấy mặt bố. Điều này đối với đa phần đám trẻ trong khu cô sống mà nói là quá bình thường. Vì sao ấy à, vì cả khu này chỉ toàn phụ nữ sinh sống, họ cùng nhau làm cái nghề bị cả xã hội khinh khi ghét bỏ, cái nghề ngày ngủ đêm thức ấy nó mang mỹ danh : Đ**m.

Ngọc Nhi sống cùng một lũ trẻ có chung hoàn cảnh giống cô đó là vô thừa nhận, nhưng tâm tưởng cô lúc nào cũng ghen tị với chúng.

Con A bên cạnh hôm nay được mẹ bón cơm cho ăn, nó đã 3 tuổi rồi, sao không biết tự động tay chân chứ? Đúng là đồ vô dụng! Xem mình đây này, 2 tuổi đã tự xin được cơm ăn rồi nhé, đâu có cần mẹ phải lo?

Nhưng cảm giác được mẹ bón cơm là thế nào nhỉ?

Nhớ ngày xưa có lần mình ốm mẹ đã từng bón cho mình rồi, nhưng lúc đó mê man lại không nhớ gì hết.. Mình cũng muốn được như vậy thêm lần nữa.

Mẹ à?

Mẹ ở đâu??

Trả lời cô chỉ là những tiếng rên rỉ vô nghĩa trong căn phòng không thèm đóng kín ngay đối diện. Ngọc Nhi bó gối ngồi trong góc phòng khách bẩn thỉu, bừa bộn đầu rác, cúi đầu xuống nhìn chân. Chuyện xảy ra trong phòng là Chuyện Người Lớn, mẹ nó trẻ con cấm nhìn, sau này học dốt!

Nói tới học dốt, con B bên kia được mẹ cho đi học lớp 1 rồi mà còn ngu ngốc hơn mình. Chữ cũng không biết đọc nữa, đánh vần thì sai tè le hết cả. Hừ, mình mà được mẹ cho đi học kiểu gì cũng giỏi hơn nó cả vạn lần.

Ừm, mình cũng muốn đi học, nhưng mẹ nói không có tiền phải làm sao bây giờ??

Nhà tằng C ở cuối ngõ, thằng trời đánh nghịch như quỷ, phá làng phá xóm suốt ngày. Nó chuyên gia cắt váy và quần áo của bọn con gái, mỗi lần cắt bị cáo trạng đều bị mẹ nó đánh cho trạch bò đầy chân.. Ôi, tưởng mẹ nó ghét nó cơ, ai ngờ hôm nay sinh nhật nó, mẹ nó mua cho nó cả một bàn đồ ăn.. Bao nhiêu bánh kẹo ngon lành, bọn mình cũng được tới ăn ké nữa.

Từ bé đến giờ chưa bao giờ mình thấy nhiều bánh kẹo như vậy cả.. Nhưng mẹ nói không được phép ăn nhiều, bất lịch sự, đến cả con chó có nhiều xương cũng không ăn một lúc 2 cục, mình không thể không bằng con chó được!

A a a vài ngày nữa là sinh nhật mình 10 tuổi rồi. Mình không cần nhiều bánh kẹo, cũng không cần các bạn chúc mừng, mình chỉ muốn đi học thôi.. Ước gì..

“Ngọc Nhi muốn đi học??” Buổi tối hôm đó không hiểu sao cả khu vực náo loạn. Mình ngồi im trong góc phòng, xem mấy cuốn sách lớp 1 cũ của thằng C ném cho, chăm chú tập đọc. Ai ngờ chưa đọc quá nửa, mẹ đã hỏi vậy rồi.

Ôi, không nhầm chứ?

Mẹ hỏi mình muốn đi học hay không?

Tất nhiên là có rồi!! Nhưng.. chẳng phải mẹ nói nhà mình không có tiền ư? Đi học rất tốn kém, còn tốn hơn cho mình ăn nhiều.. Mẹ lấy đâu ra tiền mà cho mình đến lớp chứ?

“Con có..” Ngọc Nhi sắp 10 tuổi vẫn cố gắng gật đầu, vẻ mặt non nớt ánh lên niềm hạnh phúc kì lạ nhưng rất nhanh biến mất “.. Mà thôi, con không cần! Không cần tới lớp con vẫn biết chữ!”

“Có muốn đi học không?” Mẹ có vẻ thiếu kiên nhẫn, cố gắng nở nụ cười tươi hỏi lại “Muốn không?”

“Dạ..”

“Vậy nghe lời mẹ, tới đây xong về mẹ sẽ cho đi học!” Mẹ vui vẻ kéo Ngọc Nhi vào nhà tắm, lần đầu tiên trong cuộc đời người mẹ ấy giúp cô bé tắm rửa sạch sẽ. Sau đó không để cô kháng nghị đã kéo cô tới cửa một khách sạn gần đấy.

Ngọc Nhi biết nơi này!

Đây là chỗ mẹ làm việc mỗi tối, lần nào từ đây trở về mẹ cũng dẫn theo một vài người đàn ông. Trước đây, cứ mỗi lần như vậy cô đều kiên trì hỏi mẹ xem đó có phải bố mình hay không, nhưng lần nào câu trả lời cũng là cái nhìn coi thường và sự ghét bỏ. Thậm chí có khi mẹ say còn thẳng tay tát cô,nói cô cút qua một bên. Từ đó, tâm trí non nớt luôn mong mỏi có tình yêu ấy của Ngọc Nhi trở nên vừa sợ hãi vừa thèm khát.

Cô muốn có bố, nhưng cũng thật sợ người mang mỹ danh bố ấy.

Nhưng tại sao hôm nay tự dưng mẹ lại dẫn cô tới đây? Chỗ này không phải là nơi chỉ có người lớn mới được tới hay sao??

Ngọc Nhi bị mẹ đẩy vào một căn phòng kín xa hoa. Quá nhiều lần đầu tiên làm cô bé chưa tròn 10 tuổi tròn mắt ngắm nhìn. Ra đây chính là nơi mẹ làm việc, phòng thật lớn, thật sạch sẽ. Riêng thảm trải đã êm gấp ngàn lần giường của cô rồi. Bàn ghế cũng thật cao và tinh xảo, đèn sáng quá, thứ ánh sáng vừa dịu dàng vừa êm ái thật sự thích mắt..

Cô tò mò quan sát hết lượt từ nơi này sang nơi khác cho đến khi cánh cửa bật mở. Người mẹ bỏ con nãy giờ vội vã bước vào, ngồi sụp xuống trước mặt cô vui vẻ dặn dò: “Hơi đau một chút, nhưng sau chuyện này, con làm người lớn rồi thì sẽ được tới lớp!”

“Đau.. Bằng đứt tay không mẹ?” Ngọc Nhi còn nhớ, lần đó cô cố gắng cắt rau, ngờ đâu con dao thật lớn lại sắc lẻm. Một vết cứa làm tay cô đau rát, chảy thật nhiều máu. Nếu không có chị D nhà bên cạnh, nhất định cô sẽ chảy máu đến chết!

“Không bằng!” Mẹ cười, nụ cười ngọt ngào nhất mà cô được thấy. Ngọc Nhi hơi lặng người, mẹ thương mình thế cơ mà, tất cả hàng xóm đều nói dối! Bọn họ dám bảo mẹ không cần cô! Sau hôm nay, để xem.. “Ngoan, nếu không làm xong cái này thì cô giáo sẽ không nhận con vào lớp!”

“Dạ..”

“Anh này sẽ dạy cho con!” Nụ cười ấy nhanh chóng tiêu tán,mẹ trừng mắt nhìn cô cảnh cáo “Phải ngoan!”

Ngọc Nhi rất ngoan!

Đúng vậy!

Cô yên tĩnh ngồi nguyên trên giường lớn chờ đợi. Chỉ vài phút sau, cánh cửa lớn đã bị mở tung, một người con trai đẹp như tranh vẽ nhanh chóng bước vào.

Người ấy rất đẹp, cực kì đẹp.. Mặc dù Ngọc Nhi không rõ ràng cái đẹp có chuẩn mực thế nào, nhưng đây quả thật là người đẹp nhất từ trước tới nay cô thấy. Khuôn mặt cương nghị lạnh lùng, đôi mắt sắc sảo giờ này nhuốm màu đỏ hồng mỹ lệ. Cặp môi bạc hơi mím lại và gò má màu anh đào rực rỡ.

Anh ta chậm rãi bước vào phòng, bàn tay đặt trên ngực áo có vẻ hơi run rẩy. Anh ta đưa đôi mắt đã nhiễm mấy phần hơi nước nhìn qua Ngọc Nhi, vẻ vừa ý đặt trên mặt không hề che giấu.

Sau đó.. Người ấy tới gần, không nhẹ nhàng cũng không mạnh mẽ. Cô bé Ngọc Nhi 10 tuổi đã chính thức biến thành đàn bà.

.

.

.

Quả nhiên sau buổi tối đau đớn ấy cô được tới trường.

Tổn thương về mặt tâm lý đâm sâu trong trí óc non nớt của cô, thế nhưng chỉ những lúc Ngọc Nhi cô độc nó mới hiện hữu, còn không, cô hoàn toàn quên khuấy.

Cuộc sống mới với ngôi trường, thầy cô và bạn bè dạy cho cô nhiều điều. Ngọc Nhi không chỉ thông minh trong vấn đề học tập mà những cuốn sách cô đọc cũng giúp cô mở mang không ít kiến thức xã hội. Cô dần dần nhận định được rõ ràng lớp mây mù mà trước đây cô lạc phải.

Ngọc Nhi biết mẹ cô làm gì.

Ngọc Nhi biết tại sao mọi người nói cô chỉ là đồ bỏ đi, đến cả mẹ ruột cũng không thèm thương tiếc.

Ngọc Nhi biết lý do đêm đó mẹ dịu dàng dỗ dành cô như vậy.

Ngọc Nhi cũng biết, tiền học phí này là do người đàn ông đêm đó để lại trả công cho cô..

Ahaha~ Đứa trẻ vừa qua ngưỡng 10 tuổi không lâu đáng lẽ ra vẫn còn được ngây ngô làm nũng mẹ mới đúng chứ? Vậy mà cô thì sao? Cô thì sao chứ hả??

Ngọc Nhi chua xót cười, thông minh để làm gì? Cô không muốn!

Nhận định rõ ràng tất cả mọi chuyện, Ngọc Nhi âm thầm thay đổi con người của mình. Cô biết, muốn thoát khỏi nơi dơ bẩn này cô chỉ có con đường học. Học thật giỏi, sau đó thi đại học, đi làm, tự mình nuôi sống bản thân..

Nhưng nói nơi này bẩn, cô cũng đã đi khách, có phải hay không thân thể cô cũng thật bẩn??

“Mày đúng là đồ bẩn thỉu!” Lên cấp 2 không lâu, đám đàn chị đã ngứa mắt Ngọc Nhi, muốn xử lí cô.

Ai bảo cô lớn lên xinh đẹp vậy làm gì chứ? Còn chưa dậy thì mà môi đã đỏ, mắt đã phong tình, mỗi bước đi đều làm xao động trái tim bao nhiêu thằng nhóc. Hại bọn nó đến giờ này còn chưa có người yêu, đúng là đáng chết!

Đã vậy nó còn học giỏi, còn làm kiêu, lúc nào nói chuyện cũng ngẩng cao đầu! Thứ con hoang như nó có quyền sao?? Nghĩ cũng đừng nghĩ!!

“Muốn tranh giành với bọn này!? Mơ đi!”

“Con đ* con!”

“Cút!!”

Ngọc Nhi lấy cặp sách che đầu, cô đưa mắt âm thầm nhớ mặt từng đứa một trong đám bắt nạt. Đứa nhóc đứng ngoài hả hê kia có vẻ là thủ lĩnh.. Người ta nói đánh rắn phải đánh dập đầu, tốt nhất nên xử lý nó trước!!

Cô nghỉ học mấy ngày, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của con bé thủ lĩnh, cũng nắm luôn được nó thích ai thế nào, gia cảnh gia đình ra sao .. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Để Ngọc Nhi cho nó biết, chê trách người khác sẽ có hậu quả như thế nào!

“Anh, chị Ly có thư gửi cho anh ạ!” Cô cười sáng lạn đem bức thư tay xinh đẹp được dán kín đưa tới. Tất nhiên chẳng phải của chị Ly nào hết, là do cô viết để lừa người. Đối tượng lừa gạt? Tất nhiên là kẻ mà con nhóc thủ lĩnh - Khánh Ly - đó thích. “Chị ấy nói anh xem xong xin hãy trả lời luôn ạ, đây là giấy bút!”

“Khánh Ly sao?” Thằng nhóc này đúng là xứng đôi với con nhỏ đó vô cùng, ánh mắt xấu xa lướt trên người Ngọc Nhi một lượt mới cầm lá thư lên xem.

Em là Khánh Ly, có lẽ anh không biết nhưng em yêu anh từ rất lâu. Gia đình em sắp chuyển đi rồi, chuyến này đi cũng không biết khi nào mới có thể trở lại đây. Tối nay em và đám bạn có tổ chức party chia tay, anh và bạn của anh cũng tới nhé!

“Ồ, cô ấy mời tôi tới dự tiệc!” Hắn ta cười nhếch, vui vẻ khoe khoang “Em muốn đi không?”

“Haha.. Anh, đây là giấy viết thư, anh hãy trả lời chị ấy đi ạ!”

Tất nhiên chẳng có party nào hết, cũng chẳng có chuyện Khánh Ly đó chuyển đi đâu hết. Tất cả đều là do Ngọc Nhi bịa chuyện!

Cô nhếch môi cười tươi, ném bức thư trả lời vào tủ cho Khánh Ly, ngày hôm sau nhất định có chuyện vui vẻ.

Quả nhiên, hôm sau cô ta không đến lớp. Phải đến vài ba ngày sau mới xuất hiện chặn đường Ngọc Nhi. Có điều, người này không còn khí thế như trước cũng không đi cùng ai hết, mái tóc rối xù, vành mắt thâm đen qúa độ.

“Đêm đó bố mẹ chị không có nhà chắc mấy người chơi vui lắm hả?” Ngọc Nhi không cần cô ta mở miệng cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Haha, hắn còn không đến một mình, lần đầu mà đã được nếm trải tư vị tập thể chắc cả đời cũng không thể quên đâu!

“Mày..” Khánh Ly lao đến,nghiến răng xông vào.

“Thử tát xem, ngày mai chuyện đó sẽ truyền ra cả trường!”

“Ai tin mày chứ? Ai sẽ tin mày??”

“Nói xem!”

“...”

Từ đó trở đi, cuộc sống của cô ở trường vô cùng nhàn hạ. Khánh Ly phục dịch cô một thời gian thì có bầu nên buộc phải chuyển đi nơi khác, lúc cô ta đi, ánh mắt nhìn cô đan xen giữa căm hận và nhẹ nhõm kì dị. Ngọc Nhi có một chút áy náy, nhưng sự áy náy đó rất nhanh bị chìm vào quên lãng vì một chuyện lớn khác biệt.

Mẹ cô kết hôn!

Mẹ Ngọc Nhi kết hôn với một người đàn ông giàu có cực kì, và ông ấy còn đồng ý làm luôn bố của cô!

Lần đầu tiên được ông ấy xoa đầu, bàn tay ấm áp đó khiến Ngọc Nhi âm thầm thề rằng, nhất định phải biến ông ấy trở thành bố thật sự của mình!!

.

.

.

Về Vi gia làm con gái thứ hai.

Ở trên cô còn một người anh trai tài giỏi và một cô chị gái vô dụng cực kì.

Cô ta béo ú, xấu xí, học dốt.. vậy mà sao ai cũng yêu quý như vậy là thế nào?? Tại sao cô ta chẳng có điểm nào đặc biệt mà ông trời lại ưu ái cô ta như thế?? Gia cảnh tốt đẹp, sống sung sướng từ nhỏ đến lớn không phải nhúng tay vào chuyện gì, anh trai bao bọc.. Không! Cô không cam tâm! Cô không chấp nhận!!

Con lợn này không thể nào hạnh phúc hơn cô được!!

Ngọc Nhi này mới là kẻ đáng có được hạnh phúc!

Vậy là Ngọc Nhi dùng tất cả mọi cách từ đơn giản đến phức tạp để bài trừ sự xuất hiện của cô chị gái hờ này. Mục đích của cô là loại bỏ chị ta, biến chị ta thành người thừa trong nhà, để tất cả tình cảm của mọi người đều xoay quanh cô!

Đúng lúc mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp thì cô gặp lại anh ta!! Người đàn ông cực kì đẹp đẽ và cái đêm khủng khiếp khó quên đó! Vừa nhìn Ngọc Nhi đã nhận ra ngay người ấy, thế nhưng anh ta lại chẳng hề hay biết gì. Cứ như đêm hôm ấy, cứ như cô ấy .. chỉ là tồn tại xa lạ chẳng hề liên quan đến cuộc sống của anh ta.

Không được phép!

Anh ta phải nhớ cô! Phải yêu cô! Cả một đời!

Ngọc Nhi phát hiện mình càng ngày càng điên cuồng. Cô cố gắng hết sức biến bản thân trở thành một cô gái quý tộc hoàn hảo. Học hành, lễ nghi, nữ công gia chánh... Tất cả đều được hướng dẫn một cách bài bản, được học một cách chi tiết. Chỉ trong thời gian ngắn Ngọc Nhi đã lột xác thành công!

Đoạn thời gian lúc nhỏ khổ cực kia cô vĩnh viễn không muốn nhớ tới nữa.

Có điều, không muốn là việc của cô, còn ám ảnh cô hay không lại là việc của nó.

Bản chất thâm sâu , hiểm ác, tính cách ganh ghét đố kị.. đã ăn sâu vào tim Ngọc Nhi như gốc rễ, cô có muốn loại bỏ cũng không thể làm được..

Bạn đang đọc Nam Phụ! Theo Em Về Nhà! của SM098
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ahihi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.