Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 4135 chữ

Hạc không ngờ hắn lớn tướng như vậy rồi mà ngủ mơ vẫn gọi mẹ, chẳng khác nào một đứa trẻ. San tiếp tục nói mơ, nhưng lần này phun ra một loại ngôn ngữ lạ, chỉ có một hai câu lặp đi lặp lại vài lần. Cô không rõ hắn nói gì, nhưng có thể đoán đó là tiếng Hàn. Hạc chưa bao giờ nghe hắn nói bất kỳ tiếng gì khác ngoài tiếng Việt. Cho nên khi loại ngôn ngữ xa lạ kia phát ra từ miệng hắn, cô mới bất giác nhận thức được một chuyện, hắn thật sự mang nửa dòng máu người Hàn Quốc. Trước đây khi nghe mọi người nói, hắn nói, nhưng cô đều cảm giác mơ hồ, có lẽ vì cô không nhận ra sự khác biệt trên người hắn. Điều này hiện tại dường như rất rõ ràng.

San vẫn ôm lấy bàn tay cô. Hạc cố gắng gỡ tay hắn ra. Nhưng càng gỡ, cả cơ thể của hắn dường như cũng càng cuộn lại để giữ lấy tay cô. Hạc dở khóc dở cười, nghĩ tên này rốt cuộc bám mẹ tới mức nào. Sao lại cứ nắm chặt cứng như sợ cô, hoặc trong tiềm thức là mẹ hắn, đi đâu mất như thế?

Không thể tháo tay ra, cô đành phải ngồi kế bên ghế sofa, chờ cơ hội hắn thả lỏng người sẽ yên lặng rút lui. Trong phòng rất tối, chỉ có ánh đèn đường xuyên qua những khe cửa nhỏ hắt xuống sàn. Mắt cô vốn đã quen với bóng tối, có thể nhìn được đại khái đường nét hình dáng khuôn mặt hắn. Còn biểu cảm nét mặt của hắn cô không thấy rõ. Cô chỉ biết tay cô hắn ôm trong ngực ấm ấm hâm hấp.

Thật ra khi hắn ôm tay cô gọi mẹ như thế, Hạc cảm thấy hắn thì ra cũng có lúc đáng yêu, không ồn ào, đanh đá, chua ngoa, miệng lưỡi như khi thức. Một đứa trẻ thương mẹ như thế, thật khiến người ta không có cách nào ghét hắn.

Cô đưa tay khẽ chạm vào mái tóc của hắn, thấy hắn không phản ứng thì khẽ xoa xoa nhẹ đầu người kia. Tóc San rất mềm, khiến cô có cảm giác cô đang vuốt lông cún. Ngoài chuyện ôm chặt tay cô, hắn ngủ rât ngoan, khi bị xoa đầu cũng không động đậy, vẫn yên ổn thở đều đều.

"Kim San à Kim San, cậu rốt cuộc có phải là bị tâm thần phân liệt hay không?" – Cô không kiềm được mà nhỏ giọng hỏi hắn – "Lúc thì đanh đá chua ngoa không ai bằng, lúc thì lại đàng hoàng đứng đắn, lúc thì lại ngoan ngoãn đáng thương. Rốt cuộc tính cách nào mới thật sự là cậu?"

Tất nhiên không có tiếng ai đáp lại câu hỏi của cô. Hạc cứ thế nghịch tóc hắn một lúc thì ngủ quên.

[...]

Ngày hôm sau cô lại vác bộ dạng nửa mê nửa tỉnh đi làm. Trong vòng mười phút, cô hát xì bảy lần khiến cả phòng làm việc cùng nhao nhao phản kích cô - "Cảm thì nằm nhà nghỉ phép đi. Đừng đến công ty rải vi khuẩn, cả phòng mà bệnh thì chúng ta cùng chết, cuối tháng này có hai dự án lớn và một buổi thuyết trình quan trọng."

Hạc cảm thấy không biết nên vui hay nên buồn cho sự quan tâm lo lắng này - "Em đâu có cảm, do phòng minh bụi nhiều quá đấy chứ."

Vừa nói xong cô lại nhảy mũi một cái. Mọi người xung quanh liền bịt mồm bịt miệng tránh xa cô như tránh tà.

Đến nỗi Hạc phải xuống phòng quét dọn, xin một cái khẩu trang đeo vào suốt ngày làm việc, trong bụng không ngừng chửi rủa Kim San chết tiệt. Tối qua cô rõ ràng dựa vào ghế sofa ngủ, sau khi tỉnh lại thì nằm trên sàn gạch lạnh run.

Cô ngước măt nhìn đồng hồ thì thấy mới 5 giờ sáng, chính xác là vì lạnh quá mà tỉnh giấc. Ngóc đầu lên cô thấy tên kia vẫn còn ngủ, lưng xoay ra ngoài. Hạc kết luận, lúc hắn ngủ say đã hất tay mình ra, còn bản thân cô thì trượt xuống sàn nằm ngủ cả đêm không chăn không chiếu.

Cô không cảm cũng lạ.

Đấu tranh hết một ngày làm việc, cô gắng gượng ngồi xe buýt lết xác về nhà. Lúc về nhà cô thấy phòng khách lẫn sofa đều trống không, nghĩ rằng San đã tự giác về nhà, cô liền đi thẳng lên phòng mình ở tầng trên, định bụng ngủ thẳng một giấc đến sáng mai.

Nào ngờ vừa mở cửa phòng cô đã suýt nữa thét lên một tiếng.

Hạc dụi mắt, quả thật thấy San đang ngồi chễm chệ trên nệm giường của cô. Hắn vẫn còn mặc áo sơ mi trắng và quần dài ngày hôm qua, ngồi dựa lưng vào tường, dùng gối đầu của cô để kê lưng. Trên tay hắn cầm một quyển sổ đọc chăm chú. Từ cửa sổ, nắng buổi chiều khẽ hắt lên mặt hắn, phản chiếu mái tóc đen của hắn, lấp la lấp lánh.

Thế nhưng hắn có phát sáng như kim cương đi nữa cô cũng không thể để tâm, vì tư tưởng của cô dồn toàn bộ lên thứ hắn đang cầm trên tay mà đọc. Cô bước nhanh qua đó, giật quyển sổ khỏi tay hắn, nén giận đến nỗi giọng cũng run lên hỏi hắn – "Cậu đang làm gì ở đây?"

"Về rồi à?" – San ngẩng lên nhìn cô, trên miệng nở nụ cười nhỏ.

"Tôi hỏi cậu đang làm gì ở đây?" – Có lẽ cô gằn giọng quá, khoé miệng hắn nhanh chóng hạ xuống.

Hắn lạnh giọng trả lời - "Bạn chị bảo tôi ở trong này ngồi chờ chị."

Cô quả thật lúc đó chỉ muốn qua phòng Mây hỏi tội rồi sút cho Mây bay tới Thái Lan. Mắc mớ gì lại bảo hắn chờ trong phòng cô?

Dường như đọc được ý nghĩ của cô, San nói tiếp – "Chị ấy ra ngoài rồi."

Hạc lại càng trợn mắt. Hắn và Mây rõ ràng là không quen biết nhau, thế nào bạn cô lại để cho hắn một mình ở trong nhà, không sợ hắn cuỗm hết đồ đạc rồi bỏ chạy hay sao.

"Cho dù là cô ấy mời cậu vào, không có nghĩa là cậu được vào. Đây là phòng của tôi. Càng không có nghĩa cậu được đụng vào đồ đạc của tôi."

San nhíu mày nhìn cô, sau đó từ từ đứng dậy. Khi hắn đứng, vóc dáng hoàn toàn áp đảo cô. Hạc lập tức có cảm giác ngộp thở. Trước vẻ doạ người đáng sợ như sư tử gặp thỏ của hắn, cô tự động lùi lại mấy bước. San trừng mắt từ trên cao nhìn cô – "Chị nổi giận cái gì? Vì tôi đọc nhật ký tình yêu của chị với cái tên 'Huy' kia sao?"

Hạc càng không nói nên lời. Cô lúc ấy chỉ hận mình lúc trước sao cứ tiếc tiền không mua loại nhật ký có khoá. Căn bản cô không hề nghĩ đến sẽ có loại động vật hoang dã mang nửa dòng máu Hàn Quốc như hắn xuất hiện trong phòng của mình, lại còn hiên ngang không biết điều lục lọi đọc trộm nhật ký của cô.

Thấy cô không đáp, San lại lãnh cảm lên tiếng – "Loại đàn ông nhu nhược hèn kém như vậy, đến giờ chị vẫn không thể quên?"

Hạc trừng mắt nhìn hắn – "Tôi cảnh cáo cậu, cậu muốn nói gì tôi cũng được, tôi ngu hay tôi ngốc tự tôi chịu. Nhưng đối với người cậu không quen cũng không hiểu, tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng."

Hắn cũng nổi nóng, giơ chân đạp một phát vào bàn học của cô tạo thành một tiếng rầm rõ to - "Người ta đã không coi chị ra gì, vứt chị như một miếng giẻ rách, chị vẫn lên tiếng bảo vệ anh ta? Là vì tình cũ day dứt hay là vì ngu ngốc hết thuốc chữa?"

Vốn không phải là lần đầu hắn gây sự, Hạc luôn giữ được bình tĩnh nhất định. Cô có cãi với hắn thì cũng chỉ là đấu võ mồm, thật tâm chưa từng gọi là cãi nhau. Thế nhưng lời nói lần này của hắn thật sự chọc đúng điểm nhạy cảm của cô.

Hạc nghe chính mình quát lớn - "Cậu thì hiểu cái gì? Cậu sinh ra đã ngậm một cái thìa bạc trong miệng rồi, đi đến đâu có người cung phụng đến đó thì làm sao mà hiểu được. Anh ấy không giống như cậu, ngoài tôi ra còn có những trách nhiệm khác phải gánh vác. Người như tôi, người như tôi... " – Nói đến đây giọng cô chợt run rẩy, cô nhắm mắt lại nói – "Gặp người như tôi, anh ấy còn có thể làm gì khác sao?"

"Chị thật sự cho rằng cuộc sống của tôi vô cùng sung sướng, bất cứ trách nhiệm gì cũng không phải gánh hay sao?"

Câu hỏi này của hắn khiến cô im bặt. Hơn ai hết, cô là người hiểu rõ, cuộc sống của hắn giả dối thế nào, nặng nề thế nào. Cô chỉ đi theo hắn có vài lần, những bữa tiệc hắn đến, trông bên ngoài thì xa hoa mỹ mãn, nhưng thật chất ăn cũng không được, uống không xong. Người người xung quanh đều cười cười nói nói, nhưng ngay cả cô cũng có thể cảm nhận được, chẳng có gì là thật tâm.

"Còn nữa, sao tôi lại không hiểu chị?" – Hắn nhìn cô, trong ánh mắt ai oán ánh lên rất nhiều bi thương – "Mẹ của tôi..." – Hắn ngập ngừng nói – "Mẹ của tôi mất năm tôi 15 tuổi."

Hạc lặng người. Cô nhớ đến buổi tối hôm qua, khi hắn ôm tay cô giữ chặt trong ngực như sợ cô bỏ chạy, miệng liên tục khẩn khoản lẩm nhẩm loại ngôn ngữ mà cô không thể hiểu.

Cô cảm thấy trong miệng hơi đắng. Sao cô lại ấu trĩ như vậy, vì một chuyện riêng tư của bản thân lại đụng chạm vết thương lòng sâu như thế của người khác?

Hạc cúi đầu nói nhỏ - "Xin lỗi... tôi không cố ý gây sự với cậu đâu. Chỉ là, lần sau cậu đừng tự tiện lục đồ của tôi. Còn nữa, chuyện của tôi và người kia, xin cậu đừng để ý, cũng đừng nói gì cả. Có thể hiện tại chưa quên được, nhưng tôi đang thật sự rất cố gắng. Tôi nhất định sẽ quên anh ta."

Có lẽ vì cô chân thành xin lỗi, Hạc trộm nhìn thấy mặt San dịu đi một chút. Hắn còn hỏi lại cô – "Chị nhất định sẽ quên hắn?"

Hạc cũng thật không hiểu vì sao mình phải giải thích cho hắn, nhưng mà cô cũng gật đầu thay cho câu trả lời.

San đột nhiên nở một nụ cười - "Được, vậy thì tôi sẽ giúp chị."

"Cậu giúp cái gì?" - Cô nhìn hắn nghi ngờ.

"Sau này chị khắc biết." - Hắn nhún vai - "Còn bây giờ, tôi mượn phòng tắm của chị được không?

"Cậu mượn phòng tắm của tôi làm gì?"

"Tôi ngồi chờ chị cả ngày rồi."

"Thì sao?"

"Thì là hơn một ngày tôi đã không tắm rồi."

"Cậu muốn tắm ở nhà tôi?" – Hạc mở to mắt nhìn hắn.

Hắn trừng mắt nhìn cô – "Tôi chỉ mượn phòng tắm thôi sao chị hỏi nhiều thế? Được hay không nói một tiếng là được rồi."

Thấy tư thế gây sự của hắn đã bùng lên, cô đành gật đầu để tránh tai vạ – "Được. Nhưng cậu có đồ thay không?"

Hắn dường như suy nghĩ lời cô nói, sau đó móc bóp tiền trong túi ra đưa cho cô – "Mua dùm đi."

Hạc quả thật muốn liệng cái bóp tiền vào mặt hắn, nhưng cô là người có giáo dục đàng hoàng, đối với một đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình, cô càng phải ra dáng người lớn không chấp nhất. Hạc nhẫn nhịn hỏi hắn – "Sao cậu không tự đi mua?"

San nhếch mày nhìn cô – "Tôi không thân thuộc khu này."

Hạc xoa xoa trán, trong đầu không ngừng vẽ chữ "Nhẫn" to đùng, hỏi lại - "Vì sao tôi phải mua giúp cậu?"

"Chị không mua cũng được, lát nữa tôi tắm xong không mặc gì ra cũng không ngại đâu."

Hắn không nói thì còn đỡ, hắn vừa mở miệng xong đầu óc nhanh nhạy của cô lập tức liên tưởng lệch lạc. Giống như nhìn thấy cô dao động, hắn thuận tiện cũng đưa tay bung nút áo nhìn cô cười cười.

Hạc liền nói – "Tôi mua, tôi mua."

"Vậy thì tốt." – San mỉm cười hài lòng – "Trong bóp có tiền mặt. Nếu không đủ thì có thẻ ngân hàng trong ngăn thứ hai, mật khẩu là XXXX."

Hạc ngẩn người.

San nhìn cô – "Không muốn đi sao?"

"Không phải." – Cô gượng cười – "Chỉ là tôi đang nghĩ, cậu đưa thẻ ngân hang lại còn đưa mật khẩu cho tôi, không sợ tôi rút hết tiền rồi bỏ chạy hay sao?"

"Nhà chị và công ty chị tôi đều biết, chị có chỗ để trốn thoát khỏi tôi sao?" – Hắn cười, nụ cười của hắn lại vô cùng quỷ dị – "Tôi chỉ cần mở điện thoại, chị rút tiền ở đâu tôi cũng sẽ biết. Vả lại, bố tôi quen với bên giám đốc sở cảnh sát. Tôi chỉ cần gọi một cuộc tới sở cảnh sát, chỉ sợ chị chưa chạy được ra tới đầu đường đã bị tống vào nhà lao rồi. Lúc đó không chừng lại phải nhờ tôi bảo lãnh ra. Mà như vậy thì mất mặt lắm đấy. Chị thật sự muốn như thế sao?"

Hạc á khẩu nuốt nước bọt nghe hắn phun một tràng. Đây rõ ràng là dùng danh phận và tiền bạc uy hiếp cô. Hạc lắc lắc đầu - "Không muốn."

"Vậy có đi mua đàng hoàng tử tế không?" – Hắn cười hỏi.

"Có, có." – Hạc gật như mổ thóc – "Tôi, tôi đi mua quần áo, cậu mau đi tắm đi." – Vừa nói cô vừa chạy về phía cửa.

Trước khi cô ra cửa, hắn còn tốt bụng ném thêm một câu – "Nhớ mua đồ lót cho tôi nữa."

Khốn khổ cho đầu óc trong sáng của Hạc, bị hắn liên tục gieo vào bao ý nghĩ đen tối. Hạc chỉ trợn mắt lên nhìn San rồi đùng đùng bỏ ra ngoài sập cửa một cái rầm. Không biết có phải cô tưởng tượng hay không nhưng đi ra rồi vẫn còn nghe giọng của hắn cười vang dội sau cánh cửa.

[...]

Vì nhà Hạc ở đường cái cho nên cũng xem như là thuận tiện, gần nhà cái gì cũng có. Hạc đi vào một tiệm quần áo cách nhà không xa. Tiệm này vốn giá cả hơi cao, cả cô và Mây đều không thường xuyên tới mua. Nhưng không phải cô chi tiền, Hạc cũng không bận tậm. Hạc vừa bước vào cửa thì một nhân viên bán hàng đã đi tới chỉ đường cho cô – "Đồ nữ ở bên kia ạ."

Hạc liền nói - "Em muốn mua đồ nam ạ."

Chị gái bán hàng liền sởi lởi cười nói – "À, chị mua đồ cho bạn trai sao? Đồ nam ở bên này ạ."

Hạc nghe đến hai chữ 'bạn trai' khoé miệng có hơi giật giật, thế nhưng cũng không nói gì. Cô đi theo chị qua bên chỗ quần áo nam. Cô lựa một chiếc áo thun và một chiếc quần jeans đơn giản. Cô vốn không biết sở thích ăn mặc của San, vì thế cô nghĩ càng đơn giản càng tốt. Cũng không biết rõ size của hắn là bao nhiêu cô đành áng chừng lựa đại.

Mua quần áo xong xuôi cô đi dạo một vòng cửa hàng, cuối cùng không tìm thấy thứ cuối cùng người kia đòi, đành cắn răng vác mặt tới hỏi chị gái bán hàng cắn răng cắn lợi hỏi – "Xin hỏi... quần... nhỏ của nam ở chỗ nào hả chị?"

Chị gái bán hàng vừa tủm tỉm cười vừa chỉ dẫn cho cô tới hàng phụ tùng nội y nam. Đứng giữa một dàn nội y Hạc mới toát mồ hôi hột. Cô lần đầu đi mua phụ tùng nam không thể không nói, nhưng chuyện quan trọng hơn là cô không biết size của San.

Sau cùng Hạc quyết định cứ mua mỗi size một cái vậy. Dù sao hắn cũng thừa tiền.

Nghĩ qua được size rồi, lại đến chất liệu gì cũng không biết. Hặc nghĩ hắn là công tử chính hiệu, nếu như mua phải cái gì không vừa ý, không chừng sẽ quất quần lót vào mặt cô.

Thế là Hạc lại phải nuốt đắng cay đến hỏi chị bán hàng lần nữa. Chị bán hàng vô cùng chuyên nghiệp, nghe cô hỏi mặt cũng không biến sắc, ngược lại còn niềm nở giải thích tường tận cho cô loại này thông gió, loại này co giãn, loại này vải khử mùi. Hạc càng nghe mặt càng thấy đau đầu không thể tả, cuối cùng chỉ nói, chị cứ lấy cho em loại đắt nhất là được.

Lúc Hạc đi ra tính tiền, chị ta cười một nụ cười chói sáng còn hơn cả ánh mặt trời nói với cô – "Nhãn hàng này đang có khuyến mãi, mua một quần nam sẽ được tặng một quần nữ cặp chị nhé. Size chị là bao nhiêu để em đi lấy?"

Hạc chính là sợ chết khiếp, liền lắc đầu nguầy nguậy. Kêu cô mặc nội y cặp với hắn, cô thà chết còn hơn.

Chị bán hàng cũng không chớp mắt lấy một cái, liền lên tiếng – "Đây là hàng cao cấp, bán lẻ bên ngoài cũng là 150 nghìn một cái. Quần nam chị mua 3 cái là được tặng tới những 3 cái, tổng cộng là 450 nghìn, chị không lấy rất uổng."

Hạc tròn mắt – "Đắt như vậy sao?"

Chị gái bán hàng thấy cô dao động, chỉ cười cười nói – "Chị mắc cỡ làm gì? Đồ cũng đã mua rồi, không chừng mặc vào anh ấy lại thích thì sao? Nhìn chị chắc size M, chờ một chút để em đi lấy."

Hạc muốn mở miệng khóc, cuối cùng vẫn là trong tiếng cổ vũ của chị bán hàng, cầm một đống phụ tùng nội y bất đắc dĩ đi về.

Khi cô về tới nhà, San đã tắm xong, đang ngồi ở mép giường nghịch điện thoại, ngang hông quấn khăn tắm, để lộ một phần thân trên. Tóc rũ nước, đỏ chói, tuỳ tiện hất ngược ra sau.

Nam giới cởi trần cũng không phải là chuyện lạ, hơn nữa tên kia lại còn nhỏ tuổi hơn cô, thế nhưng có lẽ vì cuộc đối thoại ban nãy với hắn, Hạc lại cảm thấy tốt nhất là đừng nhìn.

Đầu thì bảo như thế, nhưng mà mắt vẫn len lén liếc trộm. Hiếm khi có người tự động loã thể trước mặt, cô không nhìn chính là tội lỗi với thượng đế đã tạo ra loài người. Lần trước vì hắn mà Hạc bị coi hụt cơ thể của Song Seung Hun trong "Tình yêu thứ ba" cô đã tiếc muốn chết. Xem như lần này dòm hắn đỡ để bù đắp đi.

Nhỉn hắn, Hạc không ngừng liên tưởng tới tấm hình ngồi trong phòng tắm của nam thần tượng kinh điển mà Mây khoe cho cô xem mấy hôm trước – Seo Ji Sub. Cô nhất thời tự hỏi không biết hắn có họ hàng gì với anh Sub nhà Mây không.

[Tấm này nè :))]

Hạc còn nhớ mình đã nói – "Cậu thích loại cơ bắp thế này á?"

"Thích." – Mây gật lia lịa – "Có điều chưa được tận mắt nhìn thấy bao giờ. Nếu có thể nhìn thấy body của anh Sub tớ chết cũng không hối hận."

Hiện tại Hạc liền suy nghĩ, không biết có nên gọi điện cho Mây về dòm cho thoả ước nguyện không.

San nhìn thấy cô bước vào thì liền đứng dậy bước lại gần càu nhàu – "Kêu chị đi mua đồ cho tôi, có phải là đi dạo hết cả con phố rồi không? Suýt chút nữa là tôi đã gọi báo cảnh sát."

Khi hắn đứng đối diện cô, tầm mắt của cô vừa vặn rớt lên xương quai xanh của hắn. Khoảng cách gần như vậy khiến cô ngửi được thấy mùi dầu gội đầu và sữa tắm thơm phức toát ra từ người hắn. Tuy đây đều là đồ của cô, nhưng không hiểu sao toả ra từ người hắn lại có một loại mị lực kỳ quái, khiến cô giống như hơi mơ màng.

San cúi người xuống, lấy chiếc túi giấy từ tay cô.

Vì trong túi vẫn còn mấy cái quần nhỏ nữ không thể để cho hắn biết, Hạc liền la lên, giằng lại - "Khoan đã."

Có lẽ vì trong lúc ma mị tỉnh lại, cô không để ý mà giật hơi quá tay. Túi giấy mỏng manh tét làm hai.

Đương nhiên mấy thứ đồ bên trong cũng theo đó rớt ra, bao gồm của nội y đôi của cô và hắn.

Hai người họ cùng bất động. San nhướn lông mày nhìn đống đồ vương vãi trên đất. Sau đó hắn cúi xuống dùng một ngón tay ngoắc cái quần nhỏ của nam lên – "Cái này... của tôi?"

Hắn dùng tay còn lại ngoắc cái quần nhỏ của nữ lên – "Cái này... của chị?"

San nheo mắt một chút rồi kết luận – "Đồ cặp?"

Hai cái quần ở hai đầu ngón tay hắn đung đưa trước mặt cô khiến Hạc chỉ muốn đào cái lỗ chui luôn xuống lõi trái đất. Cô hận mình là cái đồ keo kiệt. Là tiền của hắn, cô việc gì phải thay hắn tiếc của cầm mấy thứ này về? Bây giờ có hối cũng không kịp.

Cô ôm mặt, chỉ chỉ cái quần bên tay trái của hắn, da mặt cô không mỏng nhưng mà gặp chuyện như vậy cũng phải đỏ lên, lúng ta lúng túng như nghẹn phải tóc – "Cái này... cái này không phải của tôi. Người ta khuyến mãi, tôi cầm về dùm cậu."

"Khuyến mãi đồ nữ chị cầm về cho tôi làm gì?"

"Thì..." – Hạc há miệng xong nuốt nước bọt đến mấy lần, cuối cùng nóng nảy – "Ai mà biết. Đem về cho bạn gái của cậu là được rồi."

San nhìn cô, miệng cong lên thành một nụ cười – "Vậy chị cầm đi. Tôi không có bạn gái, cũng không rảnh đem mấy thứ này về nhà đâu."

Vừa nói hắn vừa nhét chiếc quần nhỏ của Hạc vào tay cô, sau đó đủng đỉnh nhặt đồ của mình vào phòng tắm thay đồ.

Hạc cầm cái quần ném về phía hắn, rất tiếc cửa đã đóng lại, quần nhỏ xinh chỉ bay theo đường parabol, va trúng cửa rồi hạ xuống đất. Cô tức tối nằm xuống giường giãy giãy mấy cái, nhắm mắt cố nén cục tức trong cổ họng xuống.

Khi San thay xong quần áo trở ra thì Hạc đã nằm xấp trên giường như cái xác chết. Hắn đến gần mới phát giác cô đang ngủ ly bì.

Hắn lắc đầu. Bà chị này, quả thật là không có chút hình tượng gì hết.

Hắn bước đến định gọi cô dậy. Ngay sau đó, San liền lập tức nhíu mày, mặt cô khá đỏ, hơi thở lại có phần nặng nề. San áp cả bàn tay lên trán cô. Trán Hạc nóng hừng hực đến nỗi hắn giật cả mình.

--------------------------------------------------------

Tác giả: Thật ra cái đoạn mua quần áo, là viết cho truyện bên Gia Kỳ với An Hạ. Tình tiết viết ra rồi tớ thích mà không tạo được hoàn cảnh đưa đẩy để dẫn tới chi tiết này. Thế là tớ đem qua đây, thấy hợp vô cùng để luôn :))

Bạn đang đọc Muôn Trùng Nghìn Dặm của Icey
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.