Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muộn Màng Nhận Ra - Chương 5: Hiểu Lầm

Phiên bản Dịch · 634 chữ

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lãnh Tâm, Phong Dạ dâng lên một cỗ chán ghét. Nếu như lời mà Nhược Nhược nói là đúng, vậy thì hung thủ hại ba mẹ anh không ai khác chính là Lãnh Tâm. Có lẽ cô ta luôn bị mẹ chán ghét và sỉ nhục nên đã muốn giết mẹ anh. Thật sự, nghĩ đi nghĩ lại hắn đều cảm thấy điều này có cái gì đó bất ổn. Nhưng, người ghét mẹ anh đến thấu xương như vậy thì không có ( đây sẽ là bộ đầu tiên và là bộ cuối cùng ta viết 1 nam chính xuẩn như thế này)

" Khụ "

Tiếng ho nhẹ vang lên phá tan suy nghĩ của anh, đưa mắt nhìn người con gái yếu ớt nằm kia, tim anh hơi nhói lên. Phong Dạ, mày điên rồi sao? Cô ta là người đã hại chết bố mẹ mày đó, là hung thủ giết người

Trấn an mình hồi lâu. Phong Dạ xoay người, ôm lấy eo nhỏ nhắn của Bạch Nhược, đi ra ngoài.

" Lãnh Tâm, tôi không thể ngờ cô chính là người như vậy. Tôi rất hối hận vì năm đó đã cứu cô ra khỏi biển lửa, lúc đó đáng lẽ ra cô nên chết đi cho xong. Đúng như mẹ tôi nói, cô chính là một ả đàn bà độc ác, không có tính người. Rõ ràng mẹ tôi có sỉ nhục cô, nhưng bà chưa làm gì cả, còn ba tôi nữa, ông ấy luôn coi cô như con gái ruột của mình. Vậy thì tại sao? Tại sao cô lại làm vậy hả???? "

Tiếng hét trầm thấp của người đàn ông có âm vang cực lớn. Nó đánh bịch một cái vào ngực trái Lãnh Tâm. Cô hơi cúi đầu, những giọt nước mắt cứ thế lăn xuống.

Dạ, anh hối hận vì lúc đó đã cứu em sao? Đúng vậy, em chính là một ả đàn bà độc ác, giết người không ghê tay. Nhưng đó là vì ai chứ? Tất cả đều là vì anh,tậi sao tôi lại phải đi vào cuộc đời tăm tối, một thế giới toàn màu đỏ, toàn những oán hận chồng chất chứ?

Dạ, em nói cho anh biết, thật sự em cũng đã rất hối hận khi lúc đó yêu anh.

" Đúng vậy, kẻ giết người chính là tôi "

Phong Dạ sững người nhìn khuôn mặt lạnh băng hơi ướt của cô, bàn tay trắng bệch đang đưa ra trước mặt mình kia.

" Mau giải đi "

Cảnh sát trưởng đứng đó. Giọng nói uy nghiêm vang lên.

" Không, không, thật sự cô ấy không phải kẻ giết người... "

" Các người không được lôi cô ấy đi đâu hết..."

Toàn bộ đàn em của cô, mỗi người một câu, ai cũng khóc, đến lúc giọng nói khàn đi rồi, họ mới định thần lại. Cô đi rồi, đúng vậy, thủ lĩnh của các cô ( anh) đã bị lôi đi rồi.

" Phong Dạ, về sau anh nhất định sẽ biết rằng. Anh là kẻ ngu ngốc như thế nào, bị một ả đàn bà dắt mũi "

Nói xong, đôi mắt sắc lạnh của anh còn không quên lướt qua người Bạch Nhược.

Tôi, sẽ ngóng mắt chờ em, thiếu chủ à, anh sẽ chết như thế nào.


--3 ngày sau--

Nhìn bộ dạng suy yếu cùng hấp hối của Lãnh Tâm, tất cả đều đồng loạt đờ người.

" Nhớ, khi ta chết, nếu có thể, hãy nói với hắn rằng, cả đời này, Lãnh Tâm ta đã chịu quá đủ rồi. Vậy nên, khi chết ta cũng không mong hắn có thể đến thăm ta. 21 năm, như vậy, là quá đủ rồi "

Bạn đang đọc Muộn Màng Nhận Ra của Mặc Kiều An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.