Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Thúc(2)

Phiên bản Dịch · 1984 chữ

Hồng Linh xuất hiện khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy lạ. Phu nhân của bậc nhất sát thủ Phong Linh Sát lại là tỷ muội với Thanh Thanh của hắn. Theo như hắn điều tra thì nàng ta và Thanh Thanh hẳn là không có quan hệ nếu không hắn cũng sẽ không quá ngạc nhiên đến thế khi thấy nàng ta. – Ta và Thanh Thanh là tỷ muội kết bái. Cũng vì lần kết bái đó mà tuổi thơ của nàng toàn là bị đói đến phải đi trộm thức ăn. – Không thể, nàng và nàng ta có liên hệ sao ta không biết ? Hắn là đã tra rõ những người liên quan Thanh Thanh, nàng là có một người nghĩa mẫu bệnh tật phải dùng dược mỗi ngày mà toàn là dược liệu mắc tiền. Nàng theo cha và nhận ông làm nghĩa phụ năm mười tuổi. Sau đó một năm thì gặp Kinh Mạn rồi được thu nhận vào Thiên Tinh Các. Ngoài ra nàng ta còn một đám đệ muội khất nhi không thân thích nhưng coi nhau như gười một nhà. – À chúng ta gặp nhau là khi ta đến xem náo nhiệt khi quỷ y kén rể tại chân núi ngũ quái. Hắn lúc đó hẳn là không để ý đến được đi chỉ lo tham gia thi làm sao mà để ý được họ gặp nhau. – Sau đó chúng ta chỉ liên lạc bằng thư. Khi thấy muội ấy không liên lạc nữa ta ghĩ hẳn là muội ấy bị độc phát mà mất mạng rồ nên đến xem có giúp được gì không ? – Nàng lúc trước là trúng loại độc gì ? Khiết Phùng bắt lấy tay Hồng Linh đôi mắt ánh lên hi vọng nếu biết là độc gì có thể dùng thêm để khắc chế độc tố còn lại của Tử Kỳ Độc. – Ta không rõ nhưng ta nghĩ là Bách Xà Độc. Nàng ta và ta lúc nhỏ đều là những tử nhi được nuôi để chọn ra giáo chủ của Thiên Linh Giáo những kẻ không được chọn sẽ bị đưa đến đảo Linh Xà tự sinh tự diệt. Ta may mắn được Vũ Đình cứu thoát không bị đưa đến đó. – Là hòn đảo không có gì khác ngoài rắn Bách Linh xà phải không ? Quý Thanh Dã xen vào, ông là có nghe đến có một nơi như thế. – Thế không có gì bọn rắn ăn thứ gì ? Quý Dược Dược ngạc nhiên tròn xoe mắt hỏi nàng là rất tò mò nha. – Rắn lớn ăn rắn bé. Khiết Phùng ở một bên giải thích vì hắn cũng nuôi vài con Bách Linh Xà nên hắn biết. – Thật độc ác, đem bọn trẻ bỏ trên đảo bọn trẻ ăn thịt rắn trúng độc chết, lại trở thành con mồi cho lũ rắn. Nhưng vì sao Thanh Thanh không trúng độc ? Thiệu Mạc Du lo lắng chờ nàng ta đưa ra giải đáp hợp lý, vì hắn dùng thử máu nàng cho vào độc chất của Bách Linh Xà quả nhiên vẫn không được. – Thật ra Thiên Linh Giáo là dạy bọn ta cạnh tranh lẫn nhau vì thế khi được đưa đến đảo bọn họ vẫn tưởng là một cuộc thi nên sẽ không giúp đỡ lẫn nhau. Khi thấy trên đảo không có thức ăn đương nhiên bọn chúng sẽ nghĩ đến ăn thịt rắn sau đó trúng độc và chết. Thế nhưng Tiểu Thanh thì cũng vì không có sự giúp đỡ đó mà sống sót. Thanh Thanh lúc bé rất vụng về, nàng ta không biết cách nhóm lửa.

- Ha…ha..đừng nói đến lúc nhỏ đến tận bậy giờ muội ấy cũng không biết nhóm lửa luôn đi. Vừa đến chưa thấy người nhưng đã thấy tiếng chính là trượng phu của Dược Dược Vân Kinh Mạn. – Thanh Thanh làm sao vậy ? sắc mặt có vẻ không tốt nha. Hắn là nghe thê tử vội vã đi chữa bệnh cho ai đó ở Độc Vương cố liền sắp xếp sự vụ rồi theo đến, người bệnh kia không phải là Tiểu Thanh đi.

- Vậy nàng ta làm thế nào tồn tại được ? Không thèm quan tâm kẻ thô lỗ kia Khiết Phùng quay sang Hồng Linh.

– Nàng ta là uống máu Bạch Linh xà. Con bé lúc trước còn uống cả máu gà khi không biết làm thế nào nướng gà sau khi trộm. – Máu Bạch Linh Xà, thì ra thế máu của Bạch Linh xà không có bài xích với huyết nên nó không làm nàng ta chết ngay vì độc, độc tính lại rất ít nên khi du nhập cơ thể chỉ tích tụ lại. Nhưng nếu uống máu trên một trăm con rắn cũng sẽ mất mạng. – Ừm hình như nàng ta uống máu con rắn thứ chín mười thì được nghĩa mẫu nàng ta dẫn rời khỏi đảo. Là lần trước gặp Lý Thanh nàng ta kể cho nàng nghe nàng ta là làm thế nào thoát khỏi đảo Linh Xà và trúng xà độc – Thanh Thanh nói Độc trong người nàng cứ hai năm lại tăng lên một lần nàng ta đoán chừng mình là sẽ không sống qua tuổi hai mươi sáu.Vì thế mà Thanh Thanh chọn cách dời tử kiếp của hắn lên trên người nàng sao. Khiết Phùng nghe mà cảm thấy đau lòng. Hắn là sẽ không để mất nàng, dù là tử kiếp hay độc phát.

- Còn sáu năm nữa vậy hẳn còn thiếu ba con rắn nữa sẽ đủ độc tố một trăm con Bách Linh Xà. Vậy chỉ cần máu ba con Bách Linh Xà là có thể tiêu trừ độc tố của Tử Kỳ Độc trên người nàng. Khiết Phùng hưng phấn nói, hắn là đã tìm ra cách chứ sống thê tử mình, không chút chần chờ hắn chạy ngay đi bắt mấy con Bách Linh Xà. Nhiều Năm nghiên cứu độc dược thế nhưng hắn nào có nghĩ ra dùng máu của Bách Linh xà là có thể tiêu trừ Tử Kỳ Độc. Thanh Thanh rất nhanh khỏe lại, nàng yếu ớt ngồi dựa vào đầu giường nhìn Khiết Phùng rót li rượu hỷ để nàng cùng hắn uống rượu giao bôi. – Nàng còn chưa khoẻ hẳn đừng uống cạn chỉ nên nhấp môi thôi. Khiết Phùng trìu mến nhìn thê tử mình, nếu không phài vì sứ khỏe nàng còn quá yếu hắn là đã tổ chức hôn sự này lâu rồi. – Ta là khi hôn mê có nghe mang máng ai đó nói yêu ta thì phải ? Dựa vào hắn nàng cười có chút tinh quái khẽ thì thào.

– Ta yêu nàng, ta ngày nào cũng sẽ nói cùng nàng ba chữ này. Hắn là không muốn khi mất đi mới hối tiếc vì chưa nói với nàng tình cảm của hắn. – Thiếp cũng yêu chàng. Nàng ngọt ngào nhìn hắn ở bên hắn là hạnh phúc mà nàng hằng mong ước và nay đã thành rồi.

– Thiếp rất vui vì thiếp là kẻ có phúc khí dày, nếu không cũng không được gặp chàng. Nàng thâm tình nhìn hắn.

– Nói đến phúc khì ta lại nhớ đến đệ muội nghĩ cũng thật buồn cười. – Phúc đệ lấy thê tử rồi sao ? là chàng thay đệ ấy rước dâu sao ? – Ta nào có tâm trạng làm gì khi nàng còn chưa rõ sống chết chứ. Chi là Trầm tiêu thư tự mình tìm đến nói muốn gả cho Phúc đệ xung hỷ xin thêm phúc khí và may mắn nên Phúc đệ dù luôn không đồng ý hôn sự này cũng đành ngậm ngùi bài đường. Sau đó chẳng biết có phải nhờ phúc khí của nàng ta mà đã tìm được cách giải độc cho nàng hay không nhưng mọi người đều nói hưu thê sẽ không may mắn nhất quyết không cho đệ ấy hưu thê. – Phúc khí, ta không rõ nó như thế nào nhưng vì nó nàng suýt nữa mất mạng vì cái phúc khí đó. Nàng thật độc ác nàng có biết không nàng nghĩ ta sẽ có thể sống tốt khi không có nàng sao ?Hắn là nghiến răng nghiên lợi nói đến giờ hắn còn sợ đến mức không muốn nhắc đến. – Thật ra khi nghĩa phụ cho thiếp biết chàng có tử kiếp người và nghĩa mẫu dù thấy trước thế nhưng không thể sửa đổi. Người nói vì sửa tử kiếp cho chàng khiến Mạc Phúc suýt mất mạng. Cũng chỉ sửa tử kiếp dời thêm mười năm nữa, vì thế cần tìm một người chàng yêu thương cũng yêu thương chàng dời tử kiếp sang kẻ đó. Lúc Thiếp biết Nghĩa phụ vì có mục đích mà tiếp cận thiếp thiếp đã rất giận. Ngưng khi biết đó là chàng thiếp liền đồng ý, thiếp mang trong người kịch độc, sống cũng không bao lâu,lại là cứu mạng người thiếp yêu,có gì không tốt chứ. Thiếp nghĩ vậy nên tiếp cận chàng nhưng ở cùng chàng khiến thiếp lưu luyến, thiếp lại muốn sống cùng chàng cả đời. Khi thấy chàng trúng độc, thiếp không chút do dự dùng Diệp Lang Tâm dời chất độc sang mình . Nhưng khi thấy chàng đau đớn thiếp mới nhận ra khi chàng trúng độc thiếp là khổ sở thế nào, đau đớn thế nào vậy mà thiếp lại làm thế với chàng, thiếp sai rồi chàng bỏ qua cho thiếp lần này thôi nha. Nàng bộ dáng nhu nhược kéo kéo ống tay áo của hắn. – Thiếp cũng đâu có chết, nhờ có phúc khí mà khi ở Thiên Linh Giáo thiếp dù võ công dở tệ thế nhưng vẫn có cơm ăn nhờ kết bái với Linh tỷ. Nhờ có phúc khí mà ngay cả việc không biết nhóm lửa cũng cứu thiếp một mạng khiến thiếp không vì trúng độc mà chết. Cũng nhờ Phúc khí mà nghĩa mẫu đến và đưa thiếp rời khỏi trước khi thiếp ăn đủ số rắn khiến mình bị độc phát mà chết. Và Phúc khí kia cũng mang thiếp đến bên chàng, lại dùng tử kiếp của chàng đổi lấy cho thiếp một mạng. Nếu không gặp chàng có lẽ thiếp hẳn sẽ bị độc phát mà chết nha. Và chẳng phải phúc khí kia cũng khiến Phúc đệ tìm được thê tử đó sao ? – Nàng còn dám nói…Phải ta thật không thể nói lại nàng ? Hắn cười ấm áp trìu mến nhìn thê tư cua mình.

– Đương nhiên rồi…vì thiếp nói chính là sự thật mà – Vậy ta phai cảm ta phúc khí của nàng sao ? Hắn nheo mắt nhìn nàng. – Vậy thì không cần chàng chỉ cần cho ta nhiều thêm chút ngân lượng chi dùng hằng ngày là được. Nàng một bộ dáng tinh quái của kẻ hám tiền nhìn hắn đầy mong chờ khiến hắn đang tức giận cũng phải phì cười vì bộ dáng kia của nàng. – Nàng bây giờ không cần kiếm tiền lo tiền thuốc cho nhạc mẫu nữa sao vẫn như thế thích ngân lượng như vậy. Hắn phì cười nhìn nàng ngẩn ra vì câu hỏi của hắn thê tử hắn hẳn là đáng yêu hết thảy ngay cả bộ dáng ham tiền kia của nàng. Khiết Phùng dắt tay thê tử đến kho ngân quỹ mà hắn để ra được từ khi kinh doanh Độc Dược tự thân hắn chế ra. Thanh Thanh bộ dáng tròn xeo mắt nước miếng chảy dài, hắn hẳn là còn giàu hơn cả Tề ca nhà Nhạc tỷ đi.

Bạn đang đọc Mua Thê Tử của akiaki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.