Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tao yêu mày ... thằng ngu!!!

Tiểu thuyết gốc · 887 chữ

'Bạn thân' là 2 tiếng mà Thiên Ngụy căm ghét nhất. Câu chyện của anh bắt đầu như sau:

17 năm trước...

-Thiên Ngụy! Chờ...tao với...

1 cô bé ăn mặc xộc xệch, tóc túm lại với nhau được kẹp vào 1 cái kẹp nhỏ, trên tay lôi xềnh xệch chiếc cặp nhỏ kì dị, toàn đầu lâu trông phát sợ, hớt hơ hớt hải chạy lại gần anh. Thiên Ngụy nhìn cô bé trước mặt, có chút không bằng lòng, giọng nhỏ nhẹ:

-Liêu Môn, mày không thể ăn mặc đằng hoàng đi học sao?

Liêu Môn cười cười, khoác tay lên lên vai Thiên Ngụy_cậu bạn thân của mình:

-Mày nhìn mày xem! Đàng hoàng không cần thiết. Quần áo thì gọn gàng, sạch đẹp,... Tóc tai cũng gọn gàng gớm nhỉ... Hay đỏ mặt, nhẹ nhàng... Chẹp chẹp! Không ra dáng con trai tí nào...

Vâng. Liêu Môn chính là 1 bạn thân super soi của Thiên Ngụy. Mỗi ngày đi học, cô nàng đều soi từng chi tiết gọn gàng của anh ta đến nỗi lúc nào Thiên Ngụy cũng trang bị đầy kẹo cho cô nàng để mua chuộc những lần nàng ta cất giọng. Và lần này cũng thế. Lâm Môn cũng bị mua chuộc bằng những viên kẹo ngọt của Thiên Ngụy.

Là bạn thân nhưng Liêu Môn và Thiên Ngụy khác nhau hoàn toàn. Cô nàng Liêu Môn là kiểu cá biệt, côn đồ. Thiên Ngụy lại là kiểu ngoan hiền, dễ đỏ mặt. 2 người này đáng ra nên đổi giới tính cho nhau.

Cho đến năm Thiên Ngụy 15. Anh đã bắt đầu biết thế nào là thích. Anh lý giải được tại sao anh lại quyến luyến Liêu Môn như thế,... Hoá ra anh thích Liêu Môn. Thiên Ngụy anh thích cô, thích rất lâu, thích đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cô, anh đã tim đập mạnh trong lồng ngực. Khi cô khoác tay lên vai anh quen thuộc thế, anh lại cảm thấy nóng ran ở vùng da cô chỉ xượt nhẹ qua. Có lẽ, Thiên Ngụy đã sớm không thích Liêu Môn nữa rồi. Mà anh yêu cô thật nhiều, thât nhiều...

Cho đến 1 ngày, Liêu Môn hôm nay có vẻ tươi tỉnh đến lạ. Thiên Ngụy đến gần, cô đã nhanh chóng cầm tay anh như thói quen bình thường rồi nhanh nhảu khoe:

-Mày nói xem, con người hạnh phúc nhất là khi nào?

-Tao nghĩ...

Liêu Môn nhanh chóng ngắt lời:

-Là tình yêu a! Mày xem, tao có bạn trai rồi này!

Trong thoáng chốc, nụ cười trên mặt Thiên Ngụy cứng đờ. Anh lấy tay che mặt, gạt Liêu Môn đang vui sướng sang 1 bên, nói giọng trầm:

-Liêu Môn, hôm nay tao không khoẻ, tao về trước.

Rồi rảo bước về phía trước, bỏ mặc Liêu Môn đang đứng nhìn mình trước cổng. Cô biết, anh muốn ở 1 mình bây giờ, nên chắc chắn, cô sẽ tuyệt đối không làm phiền.

Vượt khỏi tầm mắt Liêu Môn, Thiên Ngụy bất chợt vấp ngã. Anh đang cảm thấy, tim mình đang dần thắt lại, đau đến khó thở. Từng nhịp dồn dập đập mạnh liên hồi khiến anh phải gục đầu vào đầu gối mà thở dốc, từng nhịp, từng nhịp 1. Không thể kìm nén tiếng khô khốc trong cổ họng nghẹn lại, Thiên Ngụy chợt nhận ra hàng nước mắt lăn dài trên má mình. Anh nhanh chóng dụi đi từng hàng nhưng có dụi mãi cũng chả hết. Trời mưa rồi.

Tốt quá, thật tốt quá. Mưa sẽ che đi nước mắt của anh, có đúng không? Thiên Ngụy mặc tất cả, nước mắt lại rơi, mặn chát...nhỉ?

Đằng sau có bóng người đang lao đến anh, Liêu Môn ướt sũng người, lo lắng kéo tay áo Thiên Ngụy:

-Mưa rồi! Về thôi nào! Tao biết mày muốn ở 1 mình nhưng sao lại dầm mưa ướt thế này?

Anh lên tiếng Liêu Môn:

-Mày nghĩ tao tốt không?

Bị giật lại, Liêu Môn vuốt khuôn mặt ướt sũng, trời vẫn mưa to quá:

-Tốt!

-Mày nghĩ tao si tình không?

-...

-Tao yêu cô ấy 5 năm! Nhưng hôm nay, cô ấy nói cô ấy...có bạn trai rồi!

Thiên Ngụy hét lên với Liêu Môn:

-Mày nghĩ sao? Mày nghĩ sao hả?

Ngồi thụp xuống, Thiện Ngụy cười lớn, nước mắt lại ứa ra. Liêu Môn vỗ vỗ vai Thiên Ngụy. Thiên Ngụy lặng đi vài giây:

-Tao thì có gì không tốt? Tại sao mày không yêu tao hả Liêu Môn? Tại sao?

Liêu Môn giật mình, bàn tay đang vỗ trên vai Thiên Ngụy cũng dừng lại:

-Mày mệt rồi! Về thôi!

Cô quay người bước đi thì lại rơi vài vòng tay của Thiên Ngụy:

-Tao yêu mày, Liêu Môn! Tao rất yêu mày mà, Liêu Môn! Mày định tao chờ bao lâu nữa?

Trên môi Liêu Môn chợt nở nụ cười, giọng cô cất lên:

-Có vẻ ... tao phải chia tay bạn trai tao rồi!

Thiên Ngụy ngước khuôn mặt đầy nước mưa nhìn Liêu Môn, ngơ ngác. Liêu Môn quay lại, véo mũi Thiên Ngụy:

-Đồ ngốc! Mày muốn tao diễn cái vai bạn thân tốt này bao lâu nữa hả? Tao yêu mày, thằng ngu!!!

Bạn đang đọc Mùa mưa sáng tác bởi nhatmoctu1235ting

Truyện Mùa mưa tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatmoctu1235ting
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.