Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 36

Phiên bản Dịch · 1361 chữ

Sáng thứ hai tôi rời giường cũng đã 9 giờ, làm sao ngủ đến giờ à? Tôi dùng sức bò dậy thì toàn thân truyền đến cơn đau làm tôi kêu cha thét mẹ.

Lý Tam Hỉ đi vào, thấy tôi đã tỉnh thì mang quần áo lại.

“tối hôm qua tôi đã giặt cho cậu, đã khô rồi, cậu mặc vào rồi dậy ăn sáng.”

Tôi cầm lấy quần áo, nhe răng nhếch miệng mà mặc vào. Hắn bên cạnh nhìn chằm chằm tôi, vẻ mặt ấm ức. Tôi biết hắn có chuyện muốn nói nhưng từ hôm qua tôi đã không cho hắn cơ hội, tôi không muốn nghe cũng không thích nghe.

“Ha ha… Tôi phải đi rồi, phải tìm Tiểu Ảnh Tử xin lỗi.” tôi mặc quần áo tử tế rồi nói với Lý Tam Hỉ.

“Cậu ăn chút điểm tâm rồi đi, bằng không dạ dày sẽ đau.” Lý Tam Hỉ ở phía sau nói, giọng nói như đang cầu xin.

“tôi không ăn, ăn xong khỏe mạnh quá thì việc này khó xử lý, ít ra cũng phải cho suy yếu chút. Đúng rồi, nhà cậu có băng gạc không?” Lý Tam Hỉ nhìn tôi một lát tựa hồ không rõ tôi muốn gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy.

“đem nó quấn lấy, dày một chút.” Tôi chỉ vào một vết trầy xước trên cánh tay.

“những chỗ này rất nhẹ, một ngày có thể khỏi rồi, cậu quấn vào lại càng nghiêm trọng..” hắn nhìn bằng ánh mắt oán trách, cuối cùng thở dài rồi nhẹ nhàng giúp tôi, quấn từ cổ tay đến cùi chỏ, băng hết hai cuộn băng. Tôi dơ cánh tay lên, nhíu mày một cái!! Không thể tưởng tượng được nó giày đến thế nào.

“nhìn thế nào? Có giống bị gãy không?” tôi hướng Lý Tam Hỉ mà hỏi.

“giống.” Lý Tam Hỉ nhìn nhìn, bất đắc dĩ mà nở nụ cười.

Tôi đi soi gương, không được, mấy chỗ thũng trên mặt đều không còn, dơ dơ lên nắm đấm nhưng không xuống tay được liền ra bên ngoài cầm tay Lý Tam Hỉ: “cho tôi một đấm.”

Hắn vội vã rụt trở lại, trốn xa xa nhìn tôi, “Tôi cho cậu biết, cậu đừng gọi tôi đánh a! Muốn đánh chính cậu đánh.”

“Được, đây chính là cậu nói.” Quả đấm của tôi mới vừa phất lên đến, Lý Tam Hỉ một bước xa gần như vọt tới, hướng tôi rống: “Cậu có phải bị bệnh hay không a? Không có chuyện gì tự mình đánh mình làm gì? Cậu nếu như dám đánh tôi không tha cho cậu.”

“Có bệnh chính là cậu, là chính cậu không đánh nên nói tôi đánh, tôi cho cậu biết, cậu nếu như không đánh tôi ngày hôm nay sẽ chính mình đánh, cậu nếu cản tôi thì tôi sẽ gặp trở ngại.” Tôi cũng tức rồi, dựa vào cái gì lại rống tôi?

“Được, tôi đánh!” Lý Tam Hỉ thở dài, “Tôi đánh còn có chút chuẩn, sẽ không xuống tay quá nặng.”

Tôi lườm hắn một cái, vẫn là nhắm mắt lại chuẩn bị , đợi nửa ngày cũng không thấy Lý Tam Hỉ động thủ, hại tôi không công căng thẳng nửa ngày. Tôi tức giận mở mắt ra, đúng lúc này, một cái nắm đấm vừa vặn rơi vào trên mặt.

“A ——” một luồng đau nhức kéo tới, tôi hét dài một tiếng, cả người có chút đứng không vững. Trời ạ! Đây chính là hắn nói “Có chút chuẩn, không nặng lắm” sao? Tôi cảm giác cả khuôn mặt như được chỉnh hình . Tôi thở hổn hển vuốt mặt mình, nước mắt ở trong đôi mắt đảo quanh.

“Xin lỗi… đây là cú đánh nhẹ nhất của tôi, lẽ nào cậu còn chê tôi lực này còn nhỏ?” Lý Tam Hỉ còn không muốn sống mà giải thích.

“cảm ơn!!tôi đi” tôi nhấc chân như mang cả tấn đá mà ra ngoài thi nghe thấy Lý Tam Hỉ từ sau vừa gọi vừa chạy đến.

“Ngải Tử Hàm, cậu tối nay về nhà sao?”Tôi dừng bước, không nói gì.

“cậu nếu không trở lại đây, tôi muốn nói với cậu, cậu muốn tôi làm gì tôi đều làm, chỉ cần cậu cao hứng, nhưng chỉ có việc yêu đương là không được, tôi không thể cho cậu.”

“cái gì đều làm? Rất tốt.” tôi quay đầu: “vậy tối nay ngủ cùng tôi, ngủ chung với nhau.”

Tôi nhìn hắn, Lý Tam Hỉ không nói gì, tôi quay đầu nhanh chân rời đi, nước mắt rốt cục rớt xuống. Lừa người, mỗi lần đều nói dễ nghe như vậy nhưng những điều quan trọng đều khôn là được.

“ôi, Tiểu Ảnh Tử.. ôi, chiều hôm qua anh quên mất, à anh sơ sẩy bất cẩn, chưa chăm sóc em chu đáo, hướng em xin lỗi” tôi một bên lau nước mắt bên luyện tập, một ông lão đi ngang qua cười nói: “tiểu tử, không thuận buồm xuôi gió sao? lại đây ông lão xem cho một quẻ, đảm bảo cậu lập tức như ý.”

Tôi ngồi xuống hướng ông lão cười cười: “ông lão à, tôi chưa có người yêu, ông xem lúc nào thì tôi sẽ có đây?”

Ông lão thở dài một tiếng, nhắm mắt lại nắm tay tôi thì thầm một trận rồi mở mắt ra, vẻ mặt đắc ý.

“tiểu tử vẫn tìm kiếm tình yêu không bình thường phải không?” loại tình yêu này vốn ít ỏi, tạm thời không gặp cũng bình thường.”

Tôi ngây người, vốn không tin đoán mệnh đoán tương lai, chỉ muốn đùa chơi thôi không ngờ gặp được cao thủ.

“ông sao thấy được? Nói cho tôi biết đi? sau đó tôi tự tìm chẳng cần thăm dò.”tôi sốt ruột hỏi.

“thiên cơ không thể tiết lộ.” Ông lão ngồi dưới đất không nhúc nhích..

Tôi móc ra 200 đồng tiền, hướng về tay ông lão, “lão gia à, van cầu ông , vừa nãy ông không phải cũng tiết lộ một cái thiên cơ sao! Ngược lại ông biết bao nhiêu cơ, bán cho tôi đi.”

” không thể, chuyện này đối với trời cao là một loại nhục nhã, vì thế tôi đoán mệnh chưa bao giờ lấy tiền.” Đại gia lắc lắc đầu ngón tay.

“Vậy tiền xếp dưới chân ông là từ đâu tới?” tôi chỉ chỉ dưới bàn chân.

“Đây là phần thưởng người ta đưa tôi, không quan hệ gì đén tôi, tôi chưa bao giờ đem đồ phàm tục như này để trong mắt.”

“Ồ!” Tôi cầm lấy cái ống đựng tiền, đem tiền đều bỏ vào trong túi của mình, “Nếu chúng nó mang cho ngài buồn phiền như vậy thì tôi giúp ngài giải quyết, ngài không chịu tiết lộ thiên cơ tôi cũng không miễn cưỡng , tôi đi trước.”

Tôi nhìn thấy ông lão đột nhiên đứng lên, tay run run chỉa vào người của tôi nói: “Cậu sẽ gặp báo ứng! Tôi sẽ khiến ông trời báo ứng cậu!”

“ông lão à!” Tôi làm bộ sợ sệt chạy tới, “Van cầu ông, đừng làm cho ông trời trừng phạt tôi, ông nói đi, nói rồi tiền này trả lại ông.”

Ông lão mới chậm rãi thở ra một hơi, lẳng lặng mà nói: “Cậu muốn tìm người thì ngay ở bên cạnh cậu, chỉ cần cậu thành tâm, thì sẽ nhận được tình yêu chân thành.”

Quá cảm động, “ông thật thật tốt, ông cho tôi động lực, tiền này vốn là của ông, tôi đều trả lại.” tôi cúi đầu nhìn thấy tay ông lão đang cầm chặt tiền trong tay, nhắm mắt tựa như sám hối.

“ông lão tôi đi trước, không làm lỡ ngài.” Gật gật đầu, cũng không mở mắt.

Tôi cúi đầu nhìn cái túi thiếu 200 đồng tiền, trong lòng đắc ý, quay đầu lại nhìn ông lão đang đếm tiền, tôi cọ xát tay rồi chạy đi xa. Ông này quả thực không tệ, tâm tình thực sự tốt hơn nhiều rồi.

Bạn đang đọc Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ của Sài Kê Đản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.