Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 1510 chữ

BUỔI TỐI, RODRIGUES cũng đi đến quán cà phê và ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, về phía Ginia.

- Giọng của em sao rồi? - Anh hỏi, không nghiêm trang nhưng cũng chẳng mỉm cười.

Lúc đó, Ginia cũng đang tìm cách an ủi Amelia, cô nói với bạn là căn bệnh đó có thể chữa được và rất vui vì có người đến. Cô và Rodrigues chỉ liếc nhìn nhau.

Amelia không nói gì, định hỏi mấy giờ, thì Rodrigues liền nói giọng châm chọc:

- Giỏi, giỏi, vậy là em còn dụ dỗ gái vị thành niên nữa há.

Amelia chưa hiểu ngay, còn Ginia thì có đủ thời gian để nhắm nghiền mắt. Khi mở ra cô nghe giọng hăm dọa của Amelia:

- Cái con ngốc, mày đã kể chuyện gì cho anh ta thế?

Nhưng Rodrigues thương hại Ginia nên nói tránh:

- Sáng nay cô ấy đến đánh thức anh để hỏi tin tức về em.

- Nó rảnh rỗi quá nhỉ?

Trong những ngày ấy Ginia cố gắng làm một cô gái ngoan, bởi vì Guido sắp sửa trở về. Cô cũng đi tìm Rodrigues nhưng không còn dám đến xưởng vẽ, chuyện xảy ra bữa trước đến giờ vẫn còn làm cô sợ. Cô còn biết Rodrigues thức dậy rất trễ nên phải đợi đến giờ ăn cô mới đến tiệm mà anh ta và Guido thường ăn trưa. Lúc nhìn thấy anh ta trên đường đến trạm xe điện nên cô cũng nói đùa rồi hỏi anh có tin gì mới không. Cô cũng châm chọc anh ta như Amelia. Rodrigues không còn dám đụng vào người cô nữa. Họ hẹn nhau vào ngày chủ nhật, cô nói sẽ đến xưởng vẽ để dọn vệ sinh, sắp xếp nhà cửa trật tự để đón Guido:

- Đối với bọn mắc bệnh giang mai như tụi anh - Rodrigues nói - thì chẳng có gì để sợ.

Trái lại Amelia không còn quay lại xưởng vẽ nữa. Ginia ở lại làm bạn với cô suốt buổi chiều thứ bảy và đưa bạn đi bác sĩ để chích thuốc. Họ dừng lại phân vân trước cổng chính không biết có nên vào cùng nhau không. Cuối cùng Amelia nói với bạn:

- Đừng lên, nếu không, có thể mày cũng sẽ bị lây nhiễm. - Rồi cô leo thật nhanh lên cầu thang nhưng còn nói với lại: “Chào Ginia” làm cho Ginia, lúc đi vui vẻ nhưng lại rất buồn lúc trở về nhà. Ngay cả ý nghĩ hôm sau Guido trở về cũng không đủ an ủi cô.

Rồi ngày chủ nhật cũng trôi qua như một giấc mơ. Ginia ở trong xưởng vẽ suốt cả buổi chiều, cô quét dọn, lau chùi, sắp xếp lại mọi thứ. Rodrigues không dám quấy rầy cô. Anh phụ cô mang đi đổ cả đống rác và vỏ trái cây. Sau đó họ quét bụi tất cả các chồng sách bỏ trong lò sưởi, xếp chúng lên một thùng gỗ như trên một tủ sách. Khi cùng rửa các cây cọ, Ginia dừng lại một lát như bị thôi miên. Mùi dung môi làm cô nhớ đến Guido, như có anh đang ở gần. Cô mỉm cười vì Rodrigues không hiểu.

- Thằng khỉ đó may mắn quá! - Rodrigues nói khi Ginia chấm dứt công việc và bước ra từ sau màn với chiếc khăn lau tay - Nó không thể nào ngờ.

Sau đó họ pha trà và ngồi uống cạnh lò sưởi, cùng lật xấp tranh vẽ của Guido mà họ đã tìm thấy dưới chồng sách. Nhưng Ginia rất thất vọng vì trong đó chỉ có tranh phong cảnh và cái đầu của một cụ già.

- Chờ một lát, anh biết em đang tìm cái gì rồi - Rodrigues nói.

Sau đó họ bắt đầu lật các tranh vẽ phụ nữ. Giống như những tranh hình nhỏ xíu. Ginia xem và rất thích, vì chúng thể hiện lối thời trang của hai năm trước. Lật tiếp xuất hiện tranh phụ nữ khỏa thân, rồi đến tranh đàn ông khỏa thân. Ginia quay mặt ra hướng khác vì Rodrigues vẫn đứng tựa lưng vào tường và chồm người xuống nhìn. Bức tranh cuối cùng là bức tranh vẽ một người phụ nữ mặc quần áo, đúng hơn là một cô gái nhà quê có khuôn mặt hơi vuông.

- Ai đây? - Ginia hỏi.

- Có lẽ là em gái của nó - Rodrigues đáp.

- Luisa đây hả?

- Anh không chắc.

Ginia ngắm nhìn đôi mắt to và cái miệng rộng. Trông cô ta không giống ai.

- Tranh đẹp đấy - cô nói - không có cái vẻ ngái ngủ mà các họa sĩ thường vẽ.

- Em để dành mà nói với Guido đi - Rodrigues đáp - anh đâu có ăn nhập gì với mấy bức tranh này.

Lúc đó Ginia rất vui, đến nỗi nếu Rodrigues biết, anh ta có thể hôn cô. Nhưng anh ta ngồi thu hình buồn bã trên sô pha, và nếu không còn chút nắng đang xuyên qua cửa kính, Ginia có thể tưởng tượng đó là Guido và có thể cô đã vuốt ve anh. Cô nhắm mắt và tưởng tượng cảnh đó.

- Ôi chao, tuyệt quá - Cô nói lớn.

Sau đó, cô còn hỏi Rodrigues có biết chính xác ngày mai giờ Guido về không. Nhưng Rodrigues cho rằng cũng có thể Guido về bằng xe đạp. Thế là họ nói về quê của Guido, nơi mà họ chưa từng bao giờ đến, Rodrigues ba hoa về những chuồng gà chuồng heo nhà Guido dựng như thế nào, anh còn nói đến những con đường ngập lụt đầy bùn trong mùa mưa nên chưa chắc Guido có thể trở lên đây được. Ginia hờn dỗi và bảo anh ta im đi.

Họ cùng bước ra khỏi nhà và Rodrigues hứa là anh sẽ không để rơi chút tàn thuốc nào lên sàn nhà.

- Tối nay anh sẽ ngủ trên chiếc ghế ngoài công viên, được chứ?

Họ cười và bước ra cổng, Ginia đi đón xe điện và nghĩ đến Amelia, đến những cô gái trong các bức tranh và tự nhiên cô thầm so sánh mình với họ. Hình như chỉ mới hôm qua, ngày họ cùng đi lên ngọn đồi, thế mà bây giờ Guido lại sắp trở về.

Ngày hôm sau cô thức giấc với nhiều ý nghĩ. Mới một thoáng mà đã giữa trưa. Cô đã thỏa thuận với Rodrigues là nếu Guido về đến thì họ sẽ gặp nhau ở quán cà phê. Cô rón rén đi đến quán và nhìn thấy cả hai người đàn ông đang đứng trước quầy. Guido mặc chiếc áo mưa, trông anh gầy đi và đứng tựa lưng vào thành quầy. Ginia khó thể nhận ra nếu anh đứng một mình. Chiếc áo mưa của anh không cài nút, lộ ra chiếc cà vạt màu xám, không phải món quà tặng của cô. Guido, mặc đồ dân sự, trông không giống một thanh niên chút nào.

Anh và Rodrigues đang nói chuyện, cười đùa. Ginia bỗng nghĩ:

“Ước gì có Amelia ở đây. Mình sẽ giả bộ đi tìm cô ấy”. Trước khi quyết định bước vào, cô bỗng nhớ là mình vừa dọn dẹp xưởng vẽ.

Vừa bước đến ngưỡng cửa, thì Guido nhìn thấy nên cô phải bước vào, đi về phía anh giả tảng như một sự tình cờ. Chưa bao giờ Guido tạo trong cô một sự rụt rè như thế. Đứng giữa những người đi và vào trong quán, Guido chìa bàn tay về phía cô nhưng vẫn tiếp tục quay qua với Rodrigues.

Gần như họ chẳng nói với nhau điều gì. Guido còn bận rộn hơn cô vì hình như có ai khác đang đợi anh. Anh cười trấn an cô, và hỏi:

- Em khỏe chứ? - Và khi bước ra khỏi cửa còn quay đầu lại - Hẹn gặp lại!

Ginia đi về phía trạm xe điện, cô bỗng mỉm cười như một con ngốc. Vừa lúc đó có một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, và một giọng nói, giọng của Guido, thì thầm bên tai:

- Chào em Ginetta!

Họ cùng đứng lại. Có những giọt nước trên mi mắt Ginia.

- Em đi đâu vậy? - Guido hỏi.

- Em đang về nhà!

- Không chào anh à? - Vừa nói anh vừa nhìn và dang tay ôm lấy cô.

- Bây giờ em về nhà đi, rồi khi nào đến thăm anh thì đừng có khóc nhé. Tối nay được không?

- Dạ được!

Tối đó, Ginia tắm rửa trước khi đến gặp anh. Cô cảm thấy đôi chân mình như nhũn ra khi nghĩ đến lúc đó. Cô leo lên cầu thang với trăm nghìn nỗi sợ. Đến trước cửa, cô lắng nghe: Bên trong có ánh đèn nhưng không nghe tiếng nói. Cô giả bộ ho lên, như đã làm lần trước, nhưng chẳng ai lên tiếng vì thế cô đành phải gõ cửa.

Bạn đang đọc Mùa hè tươi đẹp của Cesare Pavese
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.