Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 05-06

Phiên bản Dịch · 13790 chữ

Chương 5: Mùa hè chưa từng có

Mùa hè nối tiếp mùa hè mặt trời lặn mặt mặt trời lại mọc

Thời gian cứ thế trôi, em phải đợi đến khi nào anh mới nói rằng anh yêu em?Đến khi nào em mới có thể nắm chặt tay anh cũng anh trải qua mùa hè tuyệt vời nhất?

Haizzz , mùa hè kéo dài mãi

Sợi tơ hạnh phúc mỏng manh trong tay em đã biến thành giấc mơ mãi không tỉnh giấc

Mùa hè lại rầm rầm rộ rộ kéo đến

1.

Suốt ngày mặt trời chiếu cái nắng như thiêu như đốt những điểm sáng đều trở thành hư vô , cuối cùng mọi thứ trên mặt đất như biến thành hư vô cứ thể biến mất

Tiết mục biểu diễn văn nghệ vẫn được tổ chức trong cái mùa oi bức này

Cô giáo Lý giao cho lớp trưởng Te lạc nhiệm vụ nặng nề để cậu khuyên khích các bạn đăng kí một tiết mục biểu diễn. Cô nàng thích nổi trội Đông An An là người đăng kí đầu tiên. Cô ta đăng kí biểu diễn tiết mục hát. Te Lạc đem tiết mục đó báo cáo với cô Lý cô chau mày nói

-Hát đơn thuần thì bình thường quá tốt nhất là có ai đó đệm đàn dương cầm cho

Trong tiết cuối cùng của buổi chiều hôm đó cô Lý đã tổ chức buổi họp lớp vì việc này cô hỏi lớp có ai biết chơi loại nhạc cụ gì không?Có mấy bạn nam đứng lên nói biết chơi ghi ta sau đó cả lớp lại im lặng, Hạ Noãn Noãn giật giật gấu áo Phi NHÌ thì thào nói

Cậu cũng biết hát mà .Sao cậu không đăng ký?

Lê Phi Nhi chỉ vào bụng mình cười gượng gạo lắc đầu

Hạ Noãn Noãn có chút thất vọng nên im bật .Người Phi Nhi càng ngày càng mập ra .Điều này khiến cô luôn cảm thấy lo lắng không yên

Ánh nắng lặng lẽ xuyên cửa sổ lặng lẽ chiếu .Cơn gió thổi vào cây ngô đồng xanh mướt khiến mấy chú chim giật mình vỗ cánh bay phát ra những tiếng kêu dài rồi bay xa

Hạ Noãn Noãn cảm thây hơi âm cuôi cùng tận sâu trong lòng dường như cũng đi theo những chú chim đó rời khỏi cơ thể cô .Thời tiết mùa hè mà cô lại cảm thấy lạnh đến run người

-Tề Lạc biết đánh đàn dương cầm ạ-Đúng lúc đó, Lộ Tiểu Bắc kéo dài giọng nói

Câu nói đó vừa cất lên lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tề lạc dưới ánh mặt trời rực rỡ làn da trắng của bạn nam ấy dần đỏ lên tựa như bông hoa mùa hè nở rộ

-Tề lạc em đồng ý biểu diễn nhé-Cô lý hỏi cậu bằng giọng hòa nhã thân mật

-Vâng em sẽ thử xem Sao-Mai sau cuối cùng Tề Lạc cũng gượng gạo thốt ra mấy từ

Mấy hôm sau là đến ngày tổ chức buổi biểu diễn .Địa điểm là hội trường lớn của trường trung học Mộc Xuyên.

Tối hôm đó tất cả các học sinh đều tập trung ở hội trường .Hội trường vốn rộng lớn vậy mà bỗng trở nên chặt ních. Trong không khí phảng phất mồ hôi có mùi nước hoa của bạn gái nào đó và cả mùi nóng bức của mùa hè .Ba lớp may mắn được xếp ngồi gần sana khấu vì phía truwoc có một hành lang dài hẹp nên ở đây tương đối rộng rãi

Xung quanh Lộ Tiểu Bắc luôn tập trung một nhóm các bạn nữ.Mặc dù ai cũng biết cậu ấy đã có bạn gái rồi nhưng vẫn muốn được đến gần gần hơn nữa

Mấy ngày nay Lê Phi Nhi bị động thai nên xin nghỉ từ sớm.Hạ Noãn Noãn ngồi một mình trong góc từ xa cậu ấy ba hoa như vậy mà lòng chua xót

Trong không khí u buồn dường như phảng phất mùi nước mắt

Buổi biểu diễn chưa bắt đầu mà cả hội trường đã huyên náo ầm ĩ .sau khi tiếng huyên náo rì rầm qua đi cả hội trường trở nên yene tĩnh

Mắt hạ Noãn Noãn không thế nào rời khỏi Lê Tiếu Bắc .Dưới ánh đèn mọi người đều vây quanh cậu ấy cứ như quốc vương xuất hiện cách cô một khoảng rất xa .Khuôn mặt mỉm cười của cậu ta đã in sâu trong mắt cô dây đàn mềm yếu nhất trong lòng đã rung lên cơn đau dữ dội khiến cô theo thói quan ấn tay lên ngực

Mọi người đều ồn ào sôi nổi chỉ duy có mình cô u buồn

Cả hội trường im phăng phắc không ai nói câu nào.Mọi người đều đang chìm sâu vào giai điệu mê hồn này

Nhìn qua ánh đèn sáng rực rỡ nghe tiếng nhạc tận đáy lòng , hạ Noãn Noãn bỗng cảm thây mình chưa bao giờ tự ti đến thế.Cô gái hoàn hảo thế này sao cô ấy lại có thể đoạt tình yêu từ tay người khác chứ? Tình yêu của cô rồi sẽ đi đâu về đâu? Nếu cứ thầm yêu thế này thì liệu đến bao giờ mới tới ngày đơm hoa kết trái

Nghĩ đến đây theo thói quen Hạ Noãn Noãn lại nhìn về phía Lộ Tiểu Bắc .Cô chỉ thấy đôi mắt cậu ấy đang nhìn về phía Đông An An trên sân khấu một cách say mê.Khuôn mặt cậu ấy chưa bao giờ tĩnh lặng và yên bình như thế. Rõ ràng cậu ấy đã yêu cô gái đang hát trên sân khấu sâu nặng

Cơn đau dữ dội áp đến tựa như nước thủy triều nhấn chìm lồng ngực Đau ư? Đau ư? Có đau không?

Tận đáy lòng Hạ Noãn Noãn tự hỏi bản thân dường như muốn khóc mà không thể rơi nước mắt.Điều này khiến chàng trai cô yêu lại đang yêu một cách mug quáng mất đi phương hướng mãi mãi đứng ở nơi cách xa cô rất xa

Dù cho cô có leo lên bậc cầu thang cao nhất thì cũng không thể nào với tới được

Kết thúc tiết mục biểu diễn tràng pháo tay vang lên như tiếng sấm. Te Lạc đứng dậy dắt tay Đông an an cùng nhau bước lên cảm ơn khan giả. Đúng lúc này điều khiến mọi người không ngờ tới đã xảy ra nhanh như xẹt điện Đồng An An đã bất ngờ hôn lên má Te lạc

Cả hội trường òa lên mãi sau dưới sân khấu có người huýt sáo tiếp đó tràng pháo tay giòn giã. Te Lạc đứng trên sân khấu ngại ngùng không biết nên xử sự thế nào .vài giây sau cậu mới thoát khỏi tay Đồng An An vội vã nhảy xuống sân khấu chạy trốn

Hạ Noãn Noãn nhìn trừng trừng vào Đồng an an phẫn nộ.Vừa hay đối diện thẳng với ánh mắt khiêu khsich của cô ta. Dưới ánh đèn nụ cười của

Cô ta ngạo nghễ đôi môi hơi nhếch lên giống như người giương cao lá cờ thắng lợi.

Một chú chim kêu thê lương bay qua

Trong không trung dường như đang có tuyết rơi đầy trời. Sự lạnh giá bao trùm khắp nơi đem theo khí thế hung hăng lạnh lẽo

Hạ Noãn Noãn cảm thấy lòng mình trầm xuống .Cô bất giác nhìn về phía Lộ Tiểu Bắc .Ánh đèn lúc mờ lúc tỏ đang chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của cậu ấy. Cậu ấy ngồi yên như pho tượng đau đớn như có dây mây lấy trái tim cậu cùng với huyết mạch của cậu

Hạ Noãn Noãn chưa từng thấy ai đau thương như vậy. Trong suốt một thời gian dài sau đó hình ảnh ấy cô liên tục nhìn thấy rất nhiều lần

Cậu ấy đang đau đớn ư?LỘ Tiểu Bắc cậu đau đớn lắm ư?

Sau khi có được câu trả lời chính xác của mình .hạ Noãn Noãn lại càng đau khổ hơn. Thậm chí cảm giác tội lỗi trong lòng còn tăng thêm. Cô bỗng thấy hối hận .Nếu lúc đó cô chịu thỏa hiệp với Đồng an an thì có lẽ chàng trai cô yêu sẽ không pahỉ chịu đau khổ như thế này

2.

Tôi sẽ không bao giờ quên dược ngày hôm đó

Trên sân khấu rực rỡ con mặt của beiét bao nhiêu người cô ấy ngạo mạn hôn người bạn thân nhất của tôi. Lúc đo dường như cả thế giới đều trở nên im lặng trong khoảnh khắc .Có một chú chim nhỏ kêu thảm thiết bay qua

Lúc đó tôi bồng thấy hối hận khi đã giới thiệu tề Lạc biểu diễn dương cầm trên lớp.thực ra tôi biết từ sau khi cô gái cậu ấy yêu thương nhất mất đi cậu ấy đã không đánh đàn nữa.Nhung tôi có loáng thoáng nghe được cậu ấy nói về chàng trai cùng thích cô gái đó.Có thể coi họ là tình

địch.Dường như sau đó chàng trai ấy cũng không đánh đàn dương cầm nữa mà chuyển sang thổi saxophone

Có lẽ tình yêu thật sự thường có kết cục thê thảm như vậy.Do vậy có thể thấy lúc đó tôi đã quá yêu cô gái ấy.Đe cô ấy có được cơ hội toot nhất xuất hiện trên sân khấu hào quang tỏa sáng khắp nơi

Tôi thật sự tự nguyện làm mọi thứ nguyện trả noi giá

Ôi tuổi trẻ ít phù phiếm của tôi.

3

Sau buổi beiẻu diễn trong trường có tin đồn Đồng an an và Te lạc có quan hệ với nhau thậm chí có người đồn rằng đã nhìn thấy họ đi vào nhà nghỉ cùng nhau.Họ nói mắt thấy tai nghe dường như là sự thật.Trong chốc lát Lộ Tiểu bắc vị hoàng tử trong mắt mọi người đã biến thành một kẻ bị bỏ rơi đáng thương

Không lâu sau hạ Noãn Noãn phát hiện ra quan hệ giữa Lộ Tiểu bắc vía Te lạc đã xấu đi.hai người ngồi cùng bàn mà cứ như hai người xa lạ không nói với nhau câu nào

Trong suốt một thời gian dài cô không hề nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ quen thuộc vọng lên từ phía sau

Đông an an vẫn giống như một nàng công chúa kiêu ngạo .Ngày nào cô ta cũng nhận được rất nhiều lời ca ngợi của các bạn nam. Lần nào Hạ Noãn Noãn nhìn sang cũng đều thấy cô ta ngoái đầu lại nhìn về phía mình. Tất nhiên là Hạ Noãn Noãn hiếu một phần ánh mắtđó dành cho cô còn phần lớn là dành cho Te lạc.

Mỗi lần như vậy hạ Noãn Noãn đều vô thức ngoải lại đau buồn nhìn bạn nam ngồi phía sau. Tề lạc luôn ngại ngùng cắm đầu vào cuốn sách còn lộ tiểu bắc thì luôn u buồn mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.Ánh sáng chiếu vào đôi mắt xám của cậu dường như có sương mù miên man bay lên

Trái tim hạ Noãn Noãn đã đau mãi rồi.Cô hận là mình không thể ôm cậu ấy vào lòng đem tất cả hơi ấm và tình yêu đến cho cậu ấy nhưng dương nhiên cô hiểu đối với cậu bạn này tình yêu của cô chẳng qua là sự phiền toái mà thôi nó chẳng là gì cả

Dường như tất cả niềm vui của mùa hè đều bị cô gái kiêu ngạo này làm tan vỡ hết. Không khí u buồn miên man khắp nơi

Trong tiết hóa học ngày thứ tư trước khi cho cả lớp sang phòng thí nghiệm cô giáo yêu cầu cả lớp chia thành từng nhóm mỗi nhóm hai người tự do lựa chọn. hạ Noãn Noãn và Phi nhi là một nhóm còn mọi lần chắc chắc Lộ Tiểu Bắc và Te Lạc sẽ cùng một nhóm nhưng lần này mồi người lại ở nhóm khác

Trong phòng thí nghiệm chật hẹp sau khi các chất hóa học phản ứng tạo thành một thứ mùi kỳ quái.Đi vào phòng thí nghiệm chưa được vài phút mặt Phi Nhi bỗng nhiên biến sắc sau đó cô vội vàng dùng tay bịt lấy miệng

Hiểu ra chuyện gì Hạ Noãn Noãn hoảng hồn cô vội chạy đến chỗ cô giáo xin phép đi vệ sinh và lôi Phi Nhi đi theo

Vừa vào nhà vệ sinh Phi Nhi đã ôm ngay cái bồn cầu nôn ra tất cả mọi thứ cuối cùng cô ấy nôn ra nước.

Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng vồ vồ lưng Phi Nhi.Mỗi lần gặp mùi lạ là cô ấy lại buồn nôn. Dường như trái tim cô ấy lại bị ai đó vò nát.Như có dây mây dại mọc ra từ tim cùng với hơi thở tuyệt vọng của một người sắp chết nước mắt Phi Nhi cú thế tuôn trào không có cách nào ngăn được.

Cả buổi chiêu hôm đó Phi Nhi chỉ ngồi ở chồ của mình .Ánh mặt trời rực rỡ nghiêng nghiêng hắt vào khuôn mặt trắng bệch của cô ấy giống như một bông hoa khô héo dường như có thể chết bất cứ lúc nào .Chốc chốc cô ấy lại bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh. Trừ Đồng an an tất cả mọi người đều thấy cô ấy thật kì lạ

Mỗi lần Hạ Noãn Noãn dịu Phi Nhi đi vệ sinh cô đều không ngừng giải thích với các bạn rằng Phi Nhi bị đau dạ dày chỉ cần nôn cái là ổn, nhưng nếu cứ giải thích mãi như vậy sẽ không thể làm cho các bạn bót nghi ngờ .Hơn nữa gần đây cậu ấy lại bỗng mập lên vì vậy những ánh mắt đó ít nhiều cũng đều có vẻ bàn tán nghi ngờ

Sau khi Phi Nhi nôn đến lần thứ chín cuối cùng Hạ Noãn Noãn không thể chịu đựng được .Cô dìu Phi Nhi dọc hành lang đi gọi điện cho An Doãn thần

Trong điện thoại cô gào thét như một kẻ điên

-Anh mau đến đón Phi Nhi .Nhanh lên cô ấy chết mất cô ấy sẽ bị giày vò chết mất

Không đợi đầu dây bên kia trả lời cô đã vội vàng gác máy

Hạ Noãn Noãn thấy An Doãn Thần khi vừa vào tiết thứ ba .Anh ta mặc một chiếc áo phông rộng thùng tình trước ngực in hình đầu lâu màu trắng bước đi cùng tiếng leng keng keng keng

Anh ta xin phép giáo viên đang giảng bải ra ngoài nói chuyện .Không biết họ đã nói chuyện gì vài phút sau .Lê Phi Nhi bị gọi ra trước con mắt kinh ngạc cả lớp

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện. Thiên An nằm trên chiếc giường với ga trải tang tinh hơi thở yếu ớt trên mắt cô ấy bao phủ hào quang của tình yêu hạnh phúc đẹp đến khiến trái tim người khác cũng tan vỡ. Bên cạnh cô ấy là cậu bé đầm đìa nước mắt đang đánh đàn

Tôi nghĩ đây là khúc nhạc bi thương nhất mà tôi từng nghe. Tiếng đàn đó khiến tôi rung động .Lúc đó tôi bỗng thấy hối hả vô cùng tôi cũng hiểu tình yêu là thứ không thể dùng sức mạnh đẻ giành giật được. Tôi chán chường bỏ đi

Sau đó thần an không xuất hiện ở lớp học đàn nữa.Không lâu sau tôi nghe nói cô ấy đã mất. lúc đó tôi mới hiểu khuôn mặt cô ấy tang bệch là có nguyên nhâ.Hóa ra cô ấy bị bệnh máu trắng và tôi người cô ấy tin tưởng lại bị lừa dối khiến cho bệnh tình của cô ấy càng nặng

Sau khi cô ấy mất tôi đã đem theo nồi day dứt tội ác đến trước mộ cô ấy. ở đó tôi gặp Hạ Hiểu Thiên lần cuối. Cậu ta quỳ trước mộ Thần An mặt đầm đìa nước mắt

Dường như dây đàn yếu đuối nhất trong lòng đã gây lên.Tôi hổ thẹn áy náy quỳ xuống nói lí nhí

-Tớ xin lỗi-Tuy tiếng nói không lớn lắm nhưng tôi chắc chắn là cậu ấy nghe thấy

Nhưng cậu ấy không nói gì

Chúng tôi cứ quỳ như vậy từ lúc sáng sớm đến lúc đêm khuya từ lúc mặt trời lên đến lúc mặt trời lan đến tận lúc mưa to gói lớn chẳng ai buồn nhúch nhích

Tôi đợi cậu tát ha thứ cho tôi

Chỉ khi cậu tát ha thứ cho tôi tôi mới thật sự được cứu rỗi

Như trong bài văn tôi đã từng viết tôi vốn không thể phân biệt họ ai là ai

Nhìn qua cửa sổ Hạ Noãn Noãn thấy Phi nHi đang vẫy tay tạm biệt cô khuôn mặt cười rạng ngời hạnh phúc. Bỗng nhiên ánh mắt anh ta lướt qua Hạ Noãn Noãn và dừng lại trên khuôn mặt cô khoảng một giây môi nở nụ cười nahtj nhẽo. Anh ta vòng tay ôm lấy Phi Nhi rồi đi mất

Hạ Noãn Noãn giơ tay lên khẽ vẫy vẫy.Đen khi họ đi xa rồi mắt cô đau nhức cô không thế nào không nhìn về phía đó.Dường như Phi Nhi yêu quý của cô sẽ tan biến như bọt bong bóng

Cùng lúc đó cũng có khuôn mặt hướng lên bầu trời đó là Te Lạc. Chẳng ai có thể ngờ rằng lòng cậu ấy lúc đó như có một chiếc gai nhọn hoắt đâm vào

Tôi không ngờ rằng tôi sẽ gặp lại anh ta-Hạ Hiểu Thiên .Những kí ức u tối đã tan biến nay lại hiện về trong đầu tôi

Sau đó cô giáo hỏi tôi có chút căng thẳng nhưng tôi vẫn trả lời như mọi người nghĩ chắc chắn là Hạ Hiểu Thiên làm. Tôi còn nói cậu ấy ghen tỵ chúng em có đàn nên cố ý làm hỏng để chúng em không đánh được nữa.Khi nói điều đó tôi vô thức nhìn về phía Thần an , ánh mặt trời chói chang chiến thắng lên khuôn mặt trắng bệch của cô ấy.Chsung như xuyên qua cơ thể trong suốt của cô ấy dường như cả cơ thể đều bị bao trùm trong ánh mặt trời

Sang tiết thứ hai tôi đã được toại nguyện không phải nhìn thấy Hạ Hiểu Thiên .Nhưng tôi cũng không thấy Thân an yêu quý nữa.Lòng tôi rối như tơ vò như một kẻ điên tôi vội vã lao thẳng đến nhà cô ấy. Lúc đó tôi mới biết thần An phải vào bệnh viện

Tôi hỏi địa chỉ vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện.

Trong bóng tối dường như bống có một tia sáng chiếu vào.Khuôn mặt đã lâu không cười của tôi dần dần nở nụ cười. Từ cứng nhắc đã trở thành hiền hòa cười vô tư ngày nào cũng vui vẻ như vậy

Nếu không phải hôm nay gặp lại Hạ Hiếu THiên tôi nghĩ mình sẽ chôn sâu kí ức lúc đó.Chôn thật sâu nhưng chàng trai đau dướn và u buồn bấm sinh này một lần nữa lại kéo tôi vào bóng tối

Bầu trời trong xanh của tôi ánh nắng ấm áp của tôi

Chúng đã trôi đi thật xa

Hạ Noãn Noãn Liệu cậu có thể trở thành vị cứu tinh của tớ không?Chỉ có cậu mới có thê cứu ròi tớ

Chỉ có cậu

Trích blog của Tề Lạc tháng 6 năm2004

7.

Lại một ngày trời nóng như thiêu như đốt .Ánh nắng bao trùm khắp mặt

đất .Mọi thứ đều như lao đến như bừa tiệc tử vong rầm rầm rộ rộ này

Mùa hè chôn đi vạn vật ánh mặt trời biến thành ngôi mộ

Trên sân bóng không có một bóng cây sáng lóa đến nỗi người ta không thể mở mắt ra được thầy giáo dạy thể dục thổi còi lệnh ọi người phấn chấn lên. Sau đó người đàn ông có nước da đen bóng và giọng nam trầm khan mộc mạc này bắt đầu đeiẻm danh

Vừa điểm danh thì phát hiện ra thiếu hai người hơn nữa một người lại là lớp trưởng .Điều này khiến cho cả lớp vô cùng sửng sốt.Người kia là Lộ Tiểu Bắc đối với cậu ấy chẳng ai lấy làm lạ

Thầy giáo dạy thể dục nổi trận lôi đình.hạ Noãn Noãn vốn định xin phép cho Lê Phi NHÌ nhưng nhìn thấy tình cảnh như vậy có thế cũng rắc rối hơn nên cô đành bỏ ý định đó đi.Nhưng cô đặc biệt lưu ý đến cô ấy , chỉ sợ có chuyện gì xảy xa với cô ấy

Sau vài phút bực mình thầy thể dục giáo huấn cho cả lớp một bài.Dường như vẫn chưa nguôi giận thấy còn bắt tất cả mọi người chạy nhanh sân bóng năm vòng.Ai không chạy sẽ bị trừ điểm chuyên cần.Thầy tiếp tục thổi còi trong tiếng kêu than ầm trời

Nhóm Hạ Noãn Noãn vừa chạy được vài bước nhưng vì lo cho Phi Nhi nên nhân lúc thây fkhongd dể ý cô đa đổi chồ sang bên cạnh Phi Nhi và kéo tay cô ấy chạy

-Một vòng hai vòng

Dần dần tiếng hít thở vào thở ra còn lại ánh nắng và vi mồ hôi.Tất cả những tiếng thở hổn hển quy tụ thành một chiếc chong chóng bất dodọng

Tốc độ các nhóm chậm dần hạ Noãn Noãn vẫn cố gắng chú ý đến nhất cử nhát động của Phi nHi ướt đẫm mồ hôi cánh mũi phập phồng đôi mắt lim dim lơ đơ

OiỊThượng đê phù hộ vân còn nửa vòng cuối cùng nữa .Xin hãy giúp cho Phi NHÌ của con gặng gượng

Hạ Noãn Noãn thầm cầu nguyện .Cô nắm thật chặt lòng bàn tay ướt sũng của minh

Uỵch!

Nửa tiếng sau cuối cùng Phi Nhi cũng được nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Cô được truyền dịch vào cánh tay .Những giọt nước lành lạnh lặng lẽ ngấm vào máu cô.Khuôn mặt trắng bệch cô dần dần hồng hào trở lai

Hạ Noãn Noãn thấy Phi Nhi đã ổn mới móc điện thoại ra hành lang gọi cho An Doãn thần

Sau khi bắt máy đầu dây bên kia alo alo vài tiếng cô nên giả nói

-Anh đến bệnh viện đi. Tôi tìm anh có việc

-Hả?

Đầu dây bên kia truyền tiếng trả lời lạnh lùng

-Tôi bảo anh đến bệnh viện anh điếc hả?-Hạ Noãn Noãn không thế nào kìm nén cơn giận của mình được'

-Tôi còn có việc

-Việc gì cũng phải bỏ.Anh đến ngay đây không đến không được

-Hà hà cô bé đừng giận -Cuối cùng An Doãn Thần cũng thỏa hiệp và nói-Vayạ cô đến đón tôi đi. Tôi sẽ đến trường của các cô đợi

Gác máy.hạ Noãn Noãn vội vàng chạy về trường.cổng trường vắng tanh không một bóng người, vừa mới nguôi giận thì cơn thịnh nộ của cô lại nôi lên

-An Doãn Thần ! Anh là đồ khốn ! Anh mà không đến tôi sẽ giết anh Hạ Noãn Noãn thầm chửi rủa

Ánh nắng như thiêu đốt khiến cô sốt ruột không yên hơn nữa tim cô đập mạnh đau đớn vô cùng .Cô có cảm giác như có móng vuốt sắc nhọn đang cào cấu da thịt mình khó chịu đến chết đi được

Bên cạnh cổng trường có một quán trà sữa mới mở. Cô lao đến như tìm thấy vị cứu tinh của mình.

Từ xa cô nhìn thấy Te Lạc và Tiểu Bắc xuyên qua ô cửa kính .Hai người ngồi đối mặt với nhau như đang tiến hành đàm phán.Bất giác cô bước chậm lại

-Te lạc cậu có còn là người bạn thân nhất của tớ nữa không.Tớ có thể chia sẻ với cậu mọi thứ nhưng tình yêu thì không thể nhường cho cậu được.-Lộ Tiểu Bắc giận dữ nói

8.

An Doãn Thần

Tôi vừa nghe Hạ Hiếu Thiên nói rằng mình là An Doãn Thần lập tức biết nguyên nhân tại sao.Đã bao năm trôi qua cậu ta vẫn không quên được Thần an. Vậy thì lòng bác ái của cậu ta bây giờ là vì không còn tình yêu ư?

Nhìn theo bóng cậu ta đưa Đuôi Nhỏ rời xa mà tôi bỗng thấy sợ vô cùng

Chàng trai chịu giày vò đến tận cùng này đã biến thành ác quỷ .Cậu ta không có tim. Trái tim cậu ta được làm bằng bê tông cốt thép. Cái chết của Thần an đã mang theo tình yêu và hy vọng cuối cùng của cậu ta .Cậu ta baya giờ ngời hận ra chỉ còn lại cái xác

Oi thượng đế phù hộ mong rằng đây chỉ là ảo giác của con. Đuôi Nhỏ của tớ nhất định cậu phải sống tốt nhé

Thần an nếu cậu ở thế giới bên kia có nhìn thấy thì xin cậu hãy phù hộ cho cô gái này.tớ nguyện gánh chịu bất cứ hình phạt nào, trả bất cứ giá nào.

Trích blog của Tề lạc tháng 6 năm 2004

9.

Trong hành lang phảng phất mùi thuốc khử trùng khiến người ta ngóp thở .Dường như nước mắt ngưng đọng trong không khí tỏa ra vị mặn

Ánh sáng nóng nực chiếu qua cửa sổ bóng râm và ánh sáng giao nhau tạo nên những đốm sáng hư vô tôn thêm vẻ mờ mờ ảo ảo giống như ảnh đen trắng cũ khiến giây phút do dự này trảo thành vĩnh hằng

Hạ Noãn Noãn lặng lẽ đi sau an Doãn Thần .Bên tai thi thoảng lại nghe tiếng leng keng phát ra từ những sợi xích , cô hoàn toàn có thể tuwong tượng ra bộ mặt cậu ta lúc này kiêu ngạo và lạnh lùng .Đối với cô thái độ này giống như một vết thương mãi mãi không thể lành chỉ cần ra ngoài ánh nắng là nó lại đau đớn

Khi họ tới phòng bệnh Phi Nhi vẫn chưa tỉnh.

Người hộ lý đã kéo rèm cửa sổ lên khiến ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Phi Nhi.

Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng gọi phi Nhi nước mắt cô chảy xuống lã chã. Cô không thể kìm được đưa tay lên ấn vào lồng ngực.

An Doãn Thần nhìn cô một cái khuôn mặt khuất sau mái tóc dài đó là nụ cười thấp thoáng .Chẳng ai có thể ngờ rằng lsuc đó anh ta lại xúc động đến thế đẹp như một vị thần

-Tôi có việc muốn cầu xin anh-Hạ Noãn Noãn bỗng quay đầu lại vẻ mặt nghiêm túc nói với An Doãn Thần-Anh nhất định nhất định phải đồng ý với tôi.

-Cô nói đi-Anh ta lấy lại vẻ lạnh lùng mọi khi

-Hãy bảo PHI NHI bỏ đứa trẻ đi .Nhân lúc cô ấy vẫn chưa tỉnh lại .Cô ấy cứ thế thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi học - hạ Noãn Noãn lấy hết dũng khí nói liền một mạch.

-hà hà việc này không do tôi quyết định-An Doãn thần kiêu ngạo cười phá lên.

-Tôi sẽ đi tìm bác sĩ .Phi NHÌ sắp tỉnh rồi.Anh cứ nói anh kiên quyết muốn bỏ-Ánh mắt kiên định của Hạ Noãn Noãn nhìn anh ta , thấy anh ta không nói gì cô lại hạ giọng cầu xin anh ta

Anh Doãn Thần vẫn trầm mặc chỉ có đôi mắt luôn để ý tới khuôn mặt đau khổ của Hạ Noãn Noãn .Nụ cười kỳ dị đó giống như gạn sóng lăn tăn lan dần ra

-Đi nào tôi sẽ đi hỏi bác sĩ-An Doãn Thần lướt qua cô thiếu nữ trên giường bệnh .Mãi sau cuối cùng anh ta cũng cất tiếng nói

-ùm chúng tôi không thể bỏ đứa trẻ được nữa rồi. Thứ nhất đứa trẻ đã quá lớn thứ hai có thể cô ấy quá yếu .Nếu cố bỏ sẽ nguy hiểm

Hạ Noãn Noãn nghe xong chỉ cảm thấy dường như trong phút chốc cả thế giới đã sụp đổ. Cô vốn khó chịu đựng được cơn đau tim lúc anỳ cô càng cảm thấy đau đến trời đát quay cuồng

Cô lao đao vài cái rồi khuỵu xuống

Hạ Noãn Noãn thu dọn cặp sách của cô và Phi NHÌ không ngẩng đâu đáp. Từ sau hôm cô giáo đọc xong bài văn giữa cô và cậu ấy có một vách ngăn đến bản thân Hạ Noãn Noãn cũng không rõ cô sợ điều gì?

Tề Lạc há miệng , yết hầu cứ giật xuống.Cậu cố nuốt nước bọt nhưng miệng vân cứ cứng đơ lại

Thấy vẻ vội vã của Hạ Noãn Noãn cậu có cảm giác chưa bao giờ mình lại đau khổ đến vậy

Chưa đến vài phút Hạ Noãn Noãn đã thu dọn xong cặp sách của hai người. Cô khoác hai chiếc cặp sách lên vai gượng gào cười vẫy tay nói tam biêt Tề Lạc.

Một lát sau bóng cô đã chìm trong ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài.Những tia nắng còn sót lại của ánh hoàng hôn màu đỏ sẫm dần dần nuốt gọn lấy bóng dáng gày gò nhỏ bé của cô

Cho đến khi biến mất không còn nhìn thấy gì nữa

Mãi lâu sau những giọt nước cũng lăn trên khuôn mặt Tề lạc

Hạ Noãn Noãn cậu biết không?

Tớ yêu cậu sâu đậm giống như đã từng yêu Thần an yêu ngay từ đầu gặp cậu cho đến bây giờ.

10.

Hạ Noãn Noãn cô đau đớn ư? Cô đang đau đớn

Khi thấy cô vì Phi Nhi mà rơi những giọt nước mắt đau đớn thấy cô nắm chặt lấy tay cô ấy , thái độ sợ hãi mất mát đó, thấy vóc dáng nhỏ bé của cô run lẩy bẩy

Ong trời biêt rõ tôi vui đến chừng nào

Tôi đã đợi lâu lắm rồi. Cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày đứa trẻ không thể bỏ được

Hạ Noãn Noãn trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi

Sẽ có ngày cô và người cô yêu nhất sẽ phải chịu sự đau giống như tôi đã từng chịu. Tôi đau đớn chừng nào các người sẽ phải đau đớn chừng đó, thậm chí còn đau đớn hơn cả tôi nữa.

Trích blog An Doãn Thần

Chương 6: Tình yêu chỉ là một quân cờ

Khi em đau, anh không hề thấy.

Lúc em khóc, anh cũng chẳng hay.

Nỗi đau giày vò xé nát tim em, anh không hề biết.

Haizzz, hóa ra anh yêu của em, chỉ như một quân cờ mà anh dùng để khống chế người khác.

1.

Chẳng mấy chốc, mùa hè đã sắp trôi qua. Khi mùa thu đến, tin đồn tình yêu đồng tính vẫn được truyền đi trong trường trung học Mộc Xuyên. Bây giờ, bất kể Hạ Noãn Noãn có đi đến đâu đều trở thành nhân vật tiêu điểm. Bản tin báo mạng của trường cũng chưa bao giờ ngừng bàn luận về cồ và Lê Phi Nhi.

Họ còn đề lại lời nhắn chất vấn. Nếu không phải là yêu thì sao lại cứ dính lấy nhau như hình với bóng? Nếu không phải là yêu thì sao lại ôm nhau thân mật như vậy? Nếu không phải là yêu thì sao có thề thì đối phương mà đánh đổi mọi thứ? Nếu không phải là yêu...

Buổi chiều thứ Hai, sau khi họp lớp, cô Lý gọi Hạ Noãn Noãn lên văn phòng. Cồ vừa bước vào thì tất cả các thầy cô giáo đều nhìn cô với vẻ kỳ quặc.

Trong chớp mắt, cô bỗng cảm thấy chưa bao giờ lủng túng như thế. Điều này còn tệ hơn cả việc cô bị người ta đuổi theo chửi là con điếm con ở trên phố.

- Hạ Noãn Noãn. - Cồ Lý thong thả nói từng từ một, - Em nói đi, rốt cuộc chuyện giữa em và Lê Phi Nhi là thế nào?

- Em và bạn ấy chỉ là tình bạn thuần khiết. - Hạ Noãn Noãn bướng bỉnh trả lời.

ẦM

- Được rồi. Cứ coi như là các thầy cô tin em. Nhưng tại sao trong trường lại lan truyền tin đồn như vậy? Hai em có thể chú ý đến ảnh hưởng một chút không? - Rõ ràng là cô Lý có chút giận dữ.

- Lê Phi Nhi là người bạn tốt nhất của em, lẽ nào vì người bạn tốt nhất của mình mà đánh đồi mọi thứ là sai ạ? - Hạ Noãn Noãn không chịu khuất phục phản bác lại.

- Nhưng đây cũng là vấn đề thước đo.- Cồ Lý sắc mặt lạnh lùng nói, ngừng lại vài giây, cồ nói, - Em về đi. Tiện thể em gọi Lê Phi Nhi lên đây cho tôi.

Hạ Noãn Noãn gật đầu, lặng lẽ đi ra. Vừa ra khỏi văn phòng, trong đó truyền ra tiếng thầy cô đang thảo luận châm biến. Như một phản xạ có điều kiện, cô lấy tay bịt tai, nước mắt tuồn rơi, từng giọt từng giọt tuôn rơi.

Hơi ấm luồn qua kẽ tay, trong chớp mắt đã biến thành băng giá.

Đến tận tiết thứ ba, Lê Phi Nhi bị gọi lên văn phòng vẫn chưa quay về. Hạ Noãn Noãn ngồi đợi không yên. Càng nghĩ cô càng thấy ấm ức. Khi chuông vừa reo hết tiết học, cô vội chạy ra khỏi lớp. Vừa chạy tới hành lang thì cô đâm sầm vào người khác.

- Ái chà! Tớ cứ tưởng là ai? Hóa ra là cồ bạn đồng tính đầu tiên của trường chúng mình. Thật là vinh hạnh. - Đồng An An cười mỉa mai nói.

- Tránh ra. Tớ không muốn nói nhiều với cậu. - Hạ Noãn Noãn không chút hứng thú, lạnh lùng trả lời.

- Khi khi! Cậu vội thế làm gì? Chỉ mới có ba tiết không gặp mà cậu đã nhớ người yêu của mình đến thế ư? - Đồng An An càng nói càng khó nghe. - Phải rồi. Cậu có thể nói cho tớ biết, làm sao cậu có thể dung hòa giữa cô ấy và bạn trai của cồ ấy?

- Cậu thích nghĩ thế nào thì tùy. - Hạ Noãn Noãn buông lại một câu, lườm cồ ta một cái rồi chạy nhanh như gió.

Khi đã chạy xa, cuối cùng những giọt nước mắt không thể kìm được của cồ cũng tuồn ra đầm đìa.

Không lâu sau, tiếng chuồng vào lớp vang lên. Dường như Hạ Noãn Noãn không nghe thấy gì, cồ vẫn vội vàng đi tìm Lê Phi Nhi. Trong văn phòng không có ai, các thầy cồ đều đã lên lớp. Căn phòng rộng rãi trống trơn, bầu không khí khiến người ta ngập thở.

Hạ Noãn Noãn chỉ cảm thấy tất cả máu trong cơ thể mình đã dồn lên đỉnh đầu, rồi lại ầm ầm tuôn chảy, nở ra bông hoa màu đen và héo giập.

Ra khỏi văn phòng, người cô bỗng run lên bần bật.

Ôi! Chết tiệt.

Cồ chửi rủa một câu rồi lại bắt đầu chạy như điên

Hạ Noãn Noãn đi tìm khắp cả trường mà không hề thấy Lê Phi Nhi. Dường như chút sức lực cuối cùng trong cơ thề cô cũng bị rút cạn, khắp người cô mệt mỏi đến không thể chịu đựng được. Bỗng nhiên, trong đầu cồ lóe lên một tia sáng. Cồ bỗng bừng tỉnh. Chắc chắn là Lê Phi Nhi đã đi tìm An Doãn Thần.

Lúc này, còn khoảng nửa tiếng nữa mới tan học. Cô không để ý nhiều đến thế, bây giờ còn việc gì quan trọng hơn việc tìm Lê Phi Nhi chứ? Dường như cơ thể cồ lại được tiếp thêm máu. Cô chạy ra cổng trường như một kẻ điên. Vừa ra khỏi cồng turờng liền có đôi bàn tay mạnh mẽ giữ cô lai.

- Cháu làm gì thế hả? Mau quay về lớp đi. - Bác bảo vệ giận dữ gào lên.

- Cháu có việc thật mà. Xin bác hãy để cho cháu đi. - Hạ Noãn Noãn khổ sở cầu xin.

- Đừng nói vớ vẩn nữa. Nếu có việc thì cháu đưa giấy xin phép nghỉ học ra đây. - Bác bảo vệ vẫn quyết túm lấy áo cồ không hề có ý buồng ra.

Hạ Noãn Noãn cố gắng giằng ra. Trong lúc khẩn cấp, cô đã cời áo khoác ngoài của mình rồi lao đi với tốc độ chạy ngắn một trăm mét. Bác bảo vệ chỉ ú ớ được mấy miếng ở phía sau. Trong chớp mắt, Hạ Noãn Noãn đã lên được xe taxi rồi biến mất.

- Bác cho cháu đến phố Đại Diệp Tử. Nhanh lên ạ. - Hạ Noãn Noãn thở hổn hển nói.

- Tôi biết rồi. Tồi cố hết sức chạy nhanh cũng không được đâu. Vượt qua tốc đột sẽ bị phạt đấy. - Bác tài xế hết kiên nhẫn nói.

- Cháu sẽ trả tiền phạt. Như vậy là được chứ ạ. - Hạ Noãn Noãn giận dữ nói.

Bác tài xế nhìn cồ im lặng, chiếc xe lao đi thật nhanh.

Khi trời sầm tối, cuối cùng Hạ Noãn Noãn cũng tìm thấy Lê Phi Nhi ở hộp đêm. Cô ấy đang ngồi uống rượu giữa một đám đàn ông. Cô ấy say bí tỉ đến mức cô đi đến bên mà cô ấy cũng không hề phát hiện ra.

- Phi Nhi. - Hạ Noãn Noãn hạ giọng, nhẹ nhàng gọi. Vừa mở miệng ra, nước mắt cồ đã lã chã rơi.

- Cậu đến rồi. - Hạ Noãn Noãn lim dim nhìn cô rồi tiếp tục quay đầu khua chân múa tay với đám đàn ông đó.

Cơn thịnh nộ của Hạ Noãn Noãn bốc lên.

Chết tiệt! Cô đi tìm cô ấy vất vả như vậy mà cô ấy lại ở đây vui vẻ với đám người này. Lẽ nào cô ấy không biết có người đang lo ình sao?

- Cậu không được uống rượu. Chẳng lẽ cậu không biết điều đó sao? Bác sĩ nói cậu không được uống rượu. - Hạ Noãn Noãn giật lấy ly rượu từ tay Lê Phi Nhi. Trước con mắt kinh ngạc của mọi người, cô lôi cô ấy ra khỏi quán rượu.

- Hạ Noãn Noãn, cậu làm gì thế? Đẻ cho tớ uống. Tớ vẫn chưa uống mà. - Lê Phi Nhi lảo đảo gào lên.

- Cậu quên rồi soa? Trong bụng cậu còn có đứa trẻ. Nếu cậu đã muốn sinh nó ra thì cậu phải có trách nhiệm với nó chứ. - Hạ Noãn Noãn giận dữ chất vấn.

- Ha ha... Đúng vậy. Tớ sắp làm mẹ rồi. - Lê Phi Nhi bỗng cười phá lên. Một giây sau, nước mắt cứ ào ào tuồn ra, - Con của tớ, đứa trẻ đáng thương, nó sinh ra đã không có bố rồi.

Lê Phi Nhi lảm nhảm như người nói mê.

Hạ Noãn Noãn hoài nghi nhìn cô gái đang suy sụp trước mặt. Dường như đã hiểu ra chuyện gì, cồ liền Ồm cồ ấy vào lòng.

- Phi Nhi, đừng khóc. Phi Nhi, đừng khóc. Hãy nói cho tớ biết, chuyện gì đã xảy ra? Có phải An Doãn Thần...

-Anh ấy đi rồi. Không ai biết anh ấy đi đâu. Lê Phi Nhi run rẩy nói.

Dường như có một tiếng sấm nổi lên giữa bầu trời, tiếp sau đó là tiếng rơi vỡ loảng xoảng, trái tim cồ tan vỡ.

- Phi Nhi, cậu đừng sợ. Tớ sẽ tìm anh ta về cho cậu. Đừng khóc nữa. - Hạ Noãn Noãn cố gắng trấn tĩnh bản thân. Lê Phi Nhi khóc lóc giống như một đứa trẻ.

- Không ai có thể thay thế Doãn Thần. Cả cậu cũng không thể. - Lê Phi Nhi không ngừng nói huyên thuyên. Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cô liền đẩy Hạ Noãn Noãn ra, - Hạ Noãn Noãn, tớ không thể làm liên lụy đến cậu. Ngay từ đầu, cậu không nên quen tớ.

- Phi Nhi, rốt cuộc cậu đang nói linh tinh gì thế? Cô giáo làm khó cậu ư? Cậu sợ sao? - Hạ Noãn Noãn bướng bỉnh bước lên, nước mắt lã chã rơi đầy mặt chất vấn.

Ôi! Thượng đế! Xin người đừng tàn nhẫn với con như vậy. Con không muốn mất đi người bạn duy nhất của mình.

- Noãn Noãn, cậu không giống tớ. Bây giờ tớ không còn gì cả. Tớ chỉ là một kẻ phiền toán. Cho dù với ai, tớ cũng là kẻ phiền toán. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà An Doãn Thần mới bỏ đi.

Lê Phi Nhi lại đẩy Noãn Noãn ra, dường như tất cả sức lực của cô ấy đều đã bị rút cạn. Cô ấy ngồi xuống đất, vòng tay ôm lấy mình và gục đầu vào đầu gối.

- Lê Phi Nhi. - Hạ Noãn Noãn ép ra từng từ. - Đời này, cậu là người bạn duy nhất của Hạ Noãn Noãn. Không ai có thể chia rẽ chủng ta. Trừ phi tớ chết. Trừ phi tớ chết. Trừ phi tớ chết.

Dưới ánh đèn đường, mắt Hạ Noãn Noãn lấp lánh ánh kiên định. Lê Phi Nhi từ từ ngẩng mặt lên nhìn qua làn nước mắt lờ mờ, ánh mắt hai người đã gặp nhau.

- Ôi! Noãn Noãn. -Lê Phi Nhi cảm thấy có lỗi ôm lấy cô.

Tối hôm đó, Hạ Noãn Noãn nằm trên giường trằn trọc mãi mà không thể nào ngủ được, khi thì khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Lê Phi Nhi, khi thì hình ảnh Lộ Tiều Bắc trong suy sụp tuyệt vọng. Đồng hồ đổ chuông mười hai giờ, cuối cùng cô không có cách nào kìm nén được những cơn đau cứ ngày một mạnh hơn, cô ấn vào lồng ngực rồi nhảy xuống giường.

Ánh trăng mát dịu, không bật đèn, trong bếp là một mảng tối Ồm như ngôi mộ lạnh lẽo chồn chặt tất cả hơi ấm xuống đó. Cảm giác đau đớn ở lồng ngực dần dần biến thành trống rỗng, cơn thủy triều u buồn kéo đến mạnh mẽ, nhấn chìm mọi thứ. Dường như mỗi bước đi, Hạ Noãn Noãn đều nghe thấy tiếng răng rắc của xương cốt va vào nhau.

Cô đi chân đất mò mẫm đến cửa, đang định mở cửa thì cô nghe thấy có âm thanh từ phòng khách vọng lại. Bất giác cô dừng bước, áp tai vào cửa nghe ngóng.

- Đúng thế. Từ nay về sau, cồ đừng đến nhà tồi nữa. Tôi nhắc lại lần nữa, cô đừng đến nhà tồi nữa. - ông Hạ Thiên Sinh lạnh lùng đoạn tuyệt quan hệ.

- Trong lòng anh, con bé quan trọng như vậy sao? Nó còn quan trọng hơn cả tình yêu của chúng ta sao?

- Giữa chúng ta chưa bao giờ có tình yêu. Tồi đã nói với cô từ trước rồi, tốt nhất là cô đừng có yêu tồi, người tôi yêu chỉ có Y Hạ thôi. Cồ ấy không còn nữa, thế nên Hạ Noãn Noãn chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời tồi. - ông Hạ Thiện Sinh tiếp tục nói.

Dường như có một hòn đá nhỏ rơi xuống lòng hồ, gạn sóng ấm áp cứ thế lan rộng mãi. Cuối cùng, những giọt nước mắt cảm động, hổ thẹn, áy náy đưa nỗi đau ở tận sâu trong lòng thoát ra.

Trong phòng khách, ông Hạ Thiện Sinh vẫn nóng nảy nói. Hạ Noãn Noãn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nỗi đau của bà Bạch Mạn Lệ ở đầu dây bên kia. Không hiểu tại sao, lòng cô bỗng có cảm giác vui vui của việc trả thù.

Cảm giác đó vừa lướt qua thì lại bị thay là cảm giác áy náy sâu sắc. Có lẽ, khi Đồng An An thấy lòng mình đau đớn cũng có cảm giác như vậy.

Hạ Noãn Noãn quay trở về giường, nhắm mắt lại và nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của bà Y Hạ. Những giọt nước mắt từ khóe mắt tuôn ra ào ào, nụ cười hờ hững lúc ẩn lúc hiện trên mồi cồ. Dường như tất cả nỗi oán hận đều tuồn ra cùng nước mắt, mơ hồ, trong cô bắt đầu nghĩ tới bố Hạ Thiên Sinh.

Y Hạ, bà đang hạnh phúc đúng không?

Ông Hạ Thiện Sinh vẫn yêu bà sâu nặng. Cũng vì yêu bà sâu nặng nên ông đã yêu thương con gái của bà như vậy.

Y Hạ, có lẽ chúng ta đều là những người hạnh phúc.

2.

Lại đến mùa lá cây ngô đồng rụng. Đối với lãnh đạo trường và các thầy cồ, cuối cùng tin đồn yêu đồng tính cũng cuốn cờ im tiếng. Trên bản tin báo mạng của trường, mọi thông tin liên quan đều kiên quyết bị dỡ bỏ.

Trường trung học Mộc Xuyên lại trở lại yên bình, Hạ Noãn Noãn thở dài. Nhưng những phiền não và đau khổ của tuồi trẻ vẫn chưa rời xa cồ hoàn toàn. Lộ Tiểu Bắc vẫn là nỗi đau đớn nhất trong lòng cồ.

Mặc dù Lộ Tiểu Bắc đã hết sức cố gắng nhung cậu vẫn không thể nào thoát khỏi tin dữ. Chẳng ai trói buộc Lộ Tiểu Bắc, dường như cậu đã biến thành con người khác, suốt ngày buồn rầu lơ đãng, đi lại với rất nhiều

bạn nữ khác nhau. Trong trường thường xuyên có chuyện các bạn nữ ghen tuông tranh giành cậu ấy. Mỗi lần Hạ Noãn Noãn gặp cậu, cậu đều đi cùng với một bạn nữ khác.

Thi thoảng, cô thấy cậu ấy đi dọc hành lang hoặc ở sân bóng, hòa trong đám bạn nam hút thuốc. Thấy Noãn Noãn, cậu luôn thở ra luồng khói thuốc, mắt lim dim nhẹ nhàng gọi.

- Đuôi Nhỏ.

Khói thuốc xộc vào mặt cô, cô luôn giả vờ không thở được, ho sặc sụa, ho đến giàn giụa nước mắt. Sau đó, Lộ Tiểu Bắc cười nói:

- Noãn Noãn, cậu đủng là một đứa trẻ ngoan.

Hạ Noãn Noãn chưa bao giờ nói gì, cồ sợ mở miệng ra sẽ không kìm được tiếng khóc đau khổ. Trên thực tế, Lộ Tiều Bắc không hề biết đứa trẻ ngoan Hạ Noãn Noãn trong mắt cậu đã sớm biết hút thuốc, ho sặc sụa chỉ vì nước mắt không cách nào để chảy ra.

Cậu ấy không hiểu nỗi đau trong lòng cô, chưa bao giờ hiểu cả.

Mùa thu lá rụng đầy mặt đất, số phận đã định một bi kịch. Thành phố bỏ lại vẻ hào nhoáng, mang nét hoang tàn.

Đây là mùa không có sắc màu.

Bụng Lê Phi Nhi đã to đến mức không thể che giấu được nữa. Dù Hạ Noãn Noãn có giải thích thế nào, ánh mắt các bạn học nhìn cồ ấy cũng đầy vẻ hoài nghi.

Có lẽ phản ứng của người có thai, tính cách cũng trở nên cồ quái. Ngoài Hạ Noãn Noãn ra, Lê Phi Nhi không hề nói chuyện với bất cứ ai. Sự thất thường khiến người ta cảm giác như cô ấy không tồn tại. Đứa trẻ trở thành tất cả những gửi gấm và hy vọng của cuộc đời cô ấy, thậm chí đến cả Hạ Noãn Noãn cũng không được động vào. Đẻ đề phòng bất trắc, cô ấy bắt đầu thường xuyên trốn học, khi lên lớp cũng ngồi yên một chỗ không nhúc nhích, từ chối tham gia bất kỳ một hoạt động nào.

Trừ Hạ Noãn Noãn, chẳng ai có thề hiểu trong lòng cô gái này giấu kín biết bao nhiêu đau khổ?

Có lúc, Hạ Noãn Noãn vồ thức nhìn Lê Phi Nhi lặng lẽ khóc, buồn đến ngạt thở. Cô hận là mình không thể đem toàn bộ hơi ấm của mình truyền cho cô ấy.

Cho dù có cháy thành tro bụi, cô cũng cam lòng.

Hạ Noãn Noãn vốn cho rằng Đồng An An, người biết chân tướng sự việ sẽ đem chuyện Phi Nhi mang bầu kể ra ngoài nhưng kỳ lạ là cô ta lại không có bất kỳ hành động nào. Điều này càng khiến cho Hạ Noãn Noãn cảm thấy không thể nào hiểu được. Một hôm tan học, Đồng An An đuổi theo cô, nhét một gói mận vào tay cô.

- Cậu đưa nó cho Lê Phi Nhi giúp tớ. Đừng lo gì cả. Tớ không bỏ thuốc độc vào đâu. - Cồ ta cười tươi như hoa nói.

Hạ Noãn Noãn nhìn gói mận trong tay rồi lại nhìn Đồng An An, ánh mắt ngờ vực, mồi cồ mấp máy nhưng không thốt nên lời.

- Sao thế? Cậu không tin à? Nếu không, tớ mở ra ăn thử nhé. -Đồng An An nói là làm ngay.

Hạ Noãn Noãn vội vàng ngăn lại, cười ngượng ngùng.

- Khi khi! Cảm ơn cậu. - Đồng An An lại cười, cô ghé sát mặt lại gần Hạ Noãn Noãn, vẻ bí mật nói, - Bố cậu có khỏe không? Cậu bảo ông ấy hôm nào rảnh rỗi đến thăm Bạch Mạn Lệ nhé.

-ờ!

Hạ Noãn Noãn nhét gói mận vào cặp sách, tránh ánh mắt của cô ta rồi lạnh lùng nói.

Hôm đó, khi về đến nhà, Hạ Noãn Noãn kinh ngạc khi phát hiện ra ông Hạ Thiện Sinh luồn về rất muộn đã ngồi trong phòng khách, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười đợi cồ. Thấy cồ bước vào, ồng vội ra đón, còn cầm cặp sách giúp cô.

- Con về rồi. Mau đi ăn cơm thôi. Đồ ăn sắp nguội hết rồi. - Mặt ông Hạ Thiện Sinh rạng rỡ nụ cười, nhưng càng cười thì những nếp nhăn lại càng sâu hơn.

Hạ Noãn Noãn đi theo ông Hạ Thiện Sinh vào bếp, trên bàn bày đầy thức ăn, còn có cả món cá chua ngọt mà hồi còn sống bà Y Hạ thích ăn nhất. Cô bỗng như hiểu ra chuyện gì, nước mắt lại trào ra.

Ồ! Bố đang đối tốt với mình ư?

Hạ Noãn Noãn tự chất vấn bản thân, sau khi có được câu trả lời chắc chắn, cô bỗng cảm thấy áy náy vì mình đã lạnh nhạt với bố suốt một thời gian dài. Tuy ông Hạ Thiện Sinh là bố cồ nhưng trước hết ông là một người đàn ông.

- BỐ, nếu bố thấy buồn thì bố hãy tìm cho con một người mẹ đi. Chỉ cần không phải Bạch Mạn Lệ là được. - Hạ Noãn Noãn nhớ lại câu nói của Đồng An An, nhưng vẫn làm theo cách của mình, thật khó mở miệng.

- Khá khá! Con bé ngốc! Bố chỉ cần có con là đủ. - ông Hạ Thiện Sinh ngơ ngác, mãi sau, ông mới tiếp tục nói, - Đối với bố, không có bất kỳ người phụ nữ có thể thay thế được Y Hạ.

- Bố. - Hạ Noãn Noãn cảm động nói, bỗng cồ cảm thấy trên mặt có những giọt nước lạnh giá đang lăn xuống. Thế nên cô vội xoay người lại lau nước mắt.

- Noãn Noãn, ăn cơm thôi. Tay nghề nấu ăn của bố con vẫn chưa già đâu. - Ông Hạ Thiện Sinh như nghĩ đến điều gì đó vội ngừng lại.

Căn phòng bếp tĩnh lặng, chỉ có tiếng nhai thức ăn. Hạ Noãn Noãn gắp một tiếng cá nhỏ bỏ vào miệng, mùi vị rất nhạt, cũng không có hành tây và tỏi. Cô bỗng như nhớ ra điều gì đó, liều viện cớ đi vệ sinh rồi trốn vào trong đó.

Vừa đóng cửa phòng tắm lại, nước mắt cô như thủy triều dâng dã ngập tràn cả khuôn mặt.

Ông Hạ Thiện Sinh vẫn nhớ khẩu vị của bà Y Hạ, bà thích đồ ăn nhạt, không thích cho hành tây và tỏi vào, bà nói thử đó làm iệng có mùi khó chịu. Trước đây ông Hạ Thiện Sinh luồn quên, nhưng bây giờ, khi bà Y Hạ không còn nữa thì ông lại ghi nhớ.

Ôi! Y Hạ, người mẹ yêu sâu nặng cũng vô cùng yêu mẹ.

Y Hạ, mẹ biết không? Con và bố đều yêu mẹ. Ngày nào cũng nhớ đến mẹ. Dù mẹ đã đi, dù mẹ không còn nữa nhưng tình yêu này sẽ không bao giờ thay đồi hay mất đi.

Y Ha, con nhớ me, con nhớ me, con nhớ me.

4.

Sáng hôm sau, Hạ Noãn Noãn thức dậy từ rất sớm. Cô đặc biệt làm món mì trứng rán cà chua mà ông Hạ Thiện Sinh thích ăn nhất rồi đặt vào lò vì sóng. Sau đó, cồ mới ra bến xe buýt. Chiếc xe từ từ lăn bánh, đi qua nhà hát lớn của Ly Thành, cô nhìn thấy tấm áp phích Harry Potter.

Vồ thức cồ ghi nhớ thời gian chiếu. Cồ lại bắt đầu nhớ đến Lộ Tiểu Bắc mà không có cách nào ngăn được.

Trường trung học Mộc Xuyên ngập tràn ánh nắng ban mai, bao trùm trong tầng sương mù trắng. Một đêm không được quét, con đường dưới bóng cây trong trường đã ngập tràn lá rụng.

Hạ Noãn Noãn đi xuyên qua sương mù, hướng thẳng đến lớp học. Mỗi bước chân, cô đều nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ những chiếc lá rụng dưới chân. Nó khiến lòng cô phải kìm nén ghê gớm.

Mùa thu chết tiệt!

Cô lầm bẩm chửi rửa, cô bỗng thấy ghét cái mùa đầy bi thương này. Nước mắt của mùa hạ có thể bị ánh mặt trời hút cạn nhưng mùa thu thì sao, nước mắt của mùa thu chảy đến phương nào?

- Đuôi Nhỏ.

Hạ Noãn Noãn ngoài đầu lại và thấy Lộ Tiều Bắc, trong mắt cô như dâng lên một lớp sương mù nhẹ. Cô nói với giọng kinh ngạc vui mừng.

- A! Lộ Tiểu Bắc.

- Khi khi! Cậu đi có một mình thôi à? Cồ bạn của cậu đâu rồi? - Lộ Tiểu Bắc đuổi theo cười hỏi. Nụ cười rạng rỡ đó dường như hòa vào lớp sương mù xung quanh cậu, không khí phảng phất mùi hương bạc hà.

Hạ Noãn Noãn nhìn mà tim nhói đau. Sự thực là trong lòng cô rất rỗ, nụ cười này không xuất phát từ trái tim cậu ấy. ồ! Tiểu Bắc, cậu học cách ẩn mình sau nụ cười từ khi nào thế?

Cậu đeo mặt nạ như vậy có đau không?

- Sao thế? Trên mặt tớ có gì à? - Lộ Tiểu Bắc thấy Hạ Noãn Noãn cứ nhìn chằm chằm vào mình gượng gạo hỏi.

- Tớ lau cho cậu nhé. - Mặt Hạ Noãn Noãn hơi ừng đỏ, đến lúc này cồ mới nhớ mình chưa trả lời câu hỏi của Tiểu Bắc. Do vậy lại nói tiếp, -Phi Nhi không đi cùng đường với tớ.

- Ồ! Hóa ra là như vậy. Phải rồi. Tớ quên chưa làm bài tập hôm qua. Cậu làm giúp tớ trong giờ tự học nhé. - Lộ Tiều Bắc cố làm ra vẻ đáng thương nói.

Hạ Noãn Noãn thở dài gật đầu. Rồi như nhớ ra điều gì, cồ lấy hết dũng khí hỏi:

- Tiểu Bắc, cuối tuần này chiếu Harry Potter đấy. Chúng mình đi xem nhé.

- Cuối tuần ư? Để tớ xem nào. - Lộ Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn lên trời, trầm lặng suy tư, Hạ Noãn Noãn căng thẳng vô cùng, lo lắng quan sát những biểu hiện trên khuôn mặt cậu ấy, giống như người đợi phán quyết.

- Ồ! Hình như tớ đã hẹn hoa khôi một lớp đi ăn cơm rồi. - Lộ Tiểu Bắc giơ hai tay tỏ vẻ bất lực, gượng gạo nói.

-ờ.

Hạ Noãn Noãn đáp lại có chút thất vọng.

- Khi khi! Đuôi Nhỏ. Cậu nhớ làm bài tập giúp tớ đấy nhé. Tớ có việc phải đi trước đây

Sau khi thấy Hạ Noãn Noãn gật đầu đồng ý, cậu cười rồi bỏ đi.

Lớp sương mù màu trắng sữa đã nuốt gọn bóng hình của cậu đến mức nhìn chẳng thấy, ngóng chẳng hay.

Hạ Noãn Noãn lấy tay vuốt mặt, bàn tay đầy nước mắt lạnh lẽo.

Hạ Noãn Noãn đã quen với việc Lê Phi Nhi trống học. Mỗi lần, chỉ cần cô ấy cảm thấy bụng mình khó chịu là liền xin nghỉ. May mà chuyện cồ ấy bị ngất trong buổi học thể dục lần trước được thầy thể dục nói cho toàn trường biết. Thế nên tất cả các thầy cồ đều nghĩ là cồ gái này mắc bệnh rất nặng nên chẳng hề nghi ngờ gì cả.

Hạ Noãn Noãn nhân cơ hội này lấy vở bài tập ra làm câu hỏi ồn tập giúp Lộ Tiểu Bắc. Vừa làm xong thì có một tờ giấy bay đến trước mặt, cồ ngẩng đầu lên và nhìn thấy Đồng An An đang tươi cười vẻ ân cần.

Hạ Noãn Noãn bỗng nhớ đến lời nhắn của cồ ta sau khi tan học ngày hôm qua và chợt hiểu ra, Đồng An An đối xử tốt với cô và còn giúp cô giữ cô ta làm thế vì bà Bạch Mạn Lệ, mẹ cô ta.

Sau khi mở tờ giấy ra, quả đủng như cồ đoán. Cồ chỉ nhìn thấy dòng chữ bằng mực đỏ. "Hạ Noãn Noãn, cậu có thay Bạch Mạn Lệ hẹn bố cậu được không?"

Trong đầu Hạ Noãn Noãn bỗng hiện lên cảnh ông Hạ Thiện Sinh ôm bà Bạch Mạn Lệ trên ghế sô pha, đột nhiên cô cảm thấy dạ dày đảo lộn, trái tim đau nhói, bức bối như muốn ngạt thở.

Cô chẳng có chút hứng thú liền vo tròn tờ giấy đó rồi xé một tờ giấy trắng viết chữ thật to: "Bố tớ chỉ yêu mẹ Y Hạ thôi".

Dường như tám chữ đó đã chiếm hết cả trang giấy. Cô cuộn tờ giấy lại rồi nhờ người phía trước chuyển đi. Cô lại cúi đầu xuống tiếp tục làm bài tập.

Sau khi chuyển tờ giấy đi thì không có tờ giấy nào chuyển đến nữa. Hôm đó chính là ngày trời yên biền lặng nhất trong chuỗi ngày thấp thỏm không yên của cô.

5,

Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh như nước thủy triều đổ tràn qua khung cửa hẹp, dòng nước đổ ra ào ào rồi quy tụ lại thành biển nhấn chìm cả trường học.

Hạ Noãn Noãn chen lấn trong đám đông đó. Từ xa, cô thấy Lộ Tiểu Bắc cùng một cô bạn có vóc dáng rất đẹp đang tay trong tay. Cô vô thức nhìn lại vóc dáng gầy gò mảnh khảnh của bản thân, cảm giác tự ti như đám mây đen bao phủ lấy cồ.

Đến khi không còn nhìn thấy họ nữa, cồ vẫn giống như người rơi xuống hố băng không thể nào thoát ra được, toàn thân rét lạnh run rầy.

- Này, Hạ Noãn Noãn! - Đồng An An đuổi theo phía sau, khiêu khích nói, - Tớ hỏi lại cậu lần cuối, cậu có giúp Bạch Mạn Lệ không hả?

- Bố tớ chỉ yêu Y Hạ. Tớ cũng yêu Y Hạ. - Hạ Noãn Noãn nhìn thẳng vào mắt Đồng An An bướng bỉnh nói, - Tớ tuyệt đối sẽ không làm gì phản bôi lai Y Ha.

- Ha ha! Cậu thật là trung thành với ả gái điếm đó. - Đồng An An mỉa mai.

- Y Hạ không phải là gái điếm. Bạch Mạn Lệ mới thật sự là gái điếm. - Cơn giận dữ của Hạ Noãn Noãn bốc lên, cô giận dữ phản bác.

- Cậu nói ai? Cậu nên rửa sạch mồm mình đi. - Đồng An An cũng bốc hỏa lên, - Hạ Noãn Noãn, cậu cũng giống như mẹ cậu đều là đồ gái điếm đê tiện. Lại còn chơi trò yêu đồng tính biến thái nữa. Thật là kinh tởm! Cậu cứ giả vờ đi, giả vờ đi. Cho dù có giả làm đức mẹ đồng trinh thì trên mặt cậu cũng khắc chữ gái điếm rồi. Cả đời này, cậu đừng có mơ xóa đi được.

- Cậu cút đi. - Không biết dũng khí lấy ở đâu ra mà Hạ Noãn Noãn lại có thể hét lên như vậy.

- Được lắm. Dám hét lên. Đồ bẩn thỉu, cậu tự xem lại mình đi. Cậu có tư cách gì chứ? - Đồng An An giễu cợt rồi đẩy Hạ Noãn Noãn một cái.

Dường như đang dẫm trên đám mây bồng bềnh, Hạ Noãn Noãn chỉ cảm thấy cơ thề mình như có thêm đôi cánh, thật nhẹ nhàng!

Nhẹ nhàng lao xuống, ngã xuống.

-Đồng An An, cậu đừng có quá đáng như vậy. - Khi Hạ Noãn Noãn sắp ngã xuống đất thì trong chớp mắt, Tề Lạc đã đỡ cô lên. Cậu không kìm được liền trách mắng Đồng An An.

- Khi khi! Lớp trưởng đại nhân. - Đồng An An vừa nhìn thấy Tề Lạc liền biến thành một con người khác, nở một nụ cười giả dối, - Tớ với cậu ấy đang đọ sức xem ai khỏe hơn? Đúng không, Noãn Noãn?

Hai chữ cuối cùng, Hạ Noãn Noãn nghe mà nổi da gà. Để tránh có thêm một trận cãi cọ nữa, cô đàng gật đầu.

- Lần sau, nếu cậu muốn luyện tập thì đến tìm tớ. - Tề Lạc lạnh lùng nói, rồi xoay người hỏi vẻ quan tâm, - Đuôi Nhỏ, cậu không sao chứ?

Hạ Noãn Noãn lại gật đầu lần nữa. Lúc này cồ mới nhớ ra là mình vẫn đang ở trong vòng tay Tề Lạc nên vội đẩy cậu ấy ra theo phản xạ. Vừa đứng vững, cồ liền đối mặt với ánh mắt của Đồng An An, ánh mắt sắc bén đó bao gồm cả oán hận, ghen tỵ, phẫn nộ, bi thương... vồ cùng phức tạp.

Dường như ánh mắt đó xuyên thấu, xé toạc, rồi cắt nát, giết chết con người cô.

Hạ Noãn Noãn hoang mang né tránh ánh mắt đó.

Khỉ cô ta trong vòng tay Tề Lạc, làm bộ đáng thương, giống như đức mẹ đồng trinh chịu ấm ức vô cớ, tôi thật sự hận đến nỗi chỉ muốn giết chết cô ta.

Người tôi yêu nhất lại đi bảo vệ cho đứa con gái tôi ghét nhất. Tên ngốc này làm sao thế nhỉ? Thật khiến tôi vừa buồn vừa giận.

Hạ Noãn Noãn, đến khỉ nào cậu mới có thể không làm cho tôi ghét cậu nhu" vậy nữa?

Tôi sắp phát điên lên rồi. Bố cậu ức hiệp Bạch Mạn Lệ khiến người đàn bà này cả ngày phát cuồng vừa khóc lóc vừa la hét. Cậu cũng ức hiếp tôi, cướp đi người tôi yêu, đi đến đâu cũng xen vào chuyện của tôi.

Tôi buồn chán, đau lòng, oán hận.

Ôi! Thượng đế, xin người hãy mau làm cho hai bố con đáng ghét này biến mất đi. Con không thể nào chịu đựng được nữa.

Sớm muộn gì, tôi cũng bị bố con nhà đó giày vò cho phát điên mất thôi.

- Trích blog của Đồng An An.

Thứ Sáu, vẫn chưa tan học, vài đám mây đen bay trên bầu trời. Khi sắp tan học, chủng liền biến thành một mảng đen kịt. Ngoài những lớp sắp tốt nghiệp ra, các lớp khác đều được tan học sớm. Hạ Noãn Noãn vội vàng về nhà. Cô vừa chạy đến chân cầu thang thì mưa đã rơi tí tách, tí tách.

Hạ Noãn Noãn bước lên vài bậc cầu thang.

Cầu thang hẹp, sáng tối lẫn lộn khó phân biệt. Trong bóng tối, một bóng người ngồi, lúc ẩn lúc hiện. Bà ta úp mặt vào đầu gối, mái tóc nhuộm màu tóc rồi bù xoa xuống, giống như một bông hoa kỳ dị đang nở rực rỡ.

Ồ! Người đàn bà đó ư? Bà ta... chẳng phải bà ta đã vào bệnh viện tâm thần rồi sao?

Hạ Noãn Noãn cảm thấy như trong chớp mắt, trái tim của mình bị người ta móc ra, toàn thân run rẩy, thậm chí chẳng còn chút sức lực nào để bước đi. Khuôn mặt bà Y Hạ trước khi chết lại hiện về trong đầu cồ, nó phóng to ra, quay cuồng, nước mắt đau đớn kèm theo sự phẫn nộ tuôn ra.

Hạ Noãn Noãn nuốt vài miếng nước bọt, cố kìm nén cơn giận xuống. Cồ đi qua người đàn bà đó, tìm chìa khóa, chuẩn bị mở cửa. Nhưng mấy lần đều không được vì tay cô run quá.

Chết tiêt!

Cô lầm bầm chửi rủa rồi lại cắm chìa khóa vào ổ.

- Hạ Noãn Noãn.

Người đàn bà đó ngẩng đầu lên buồn bã gọi.

Hạ Noãn Noãn giật mình, tay run bắn lên khiến chìa khóa rơi xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo.

- Ồ! Bạch Mạn Lệ. - Hạ Noãn Noãn ngoái đầu lại, giật mình thốt lên.

- Cháu có thể cho cồ vào gặp bố Hạ Thiện Sinh của cháu được không? - Bạch Mạn Lệ lúc này hoàn toàn không hề có vẻ giễu cợt và kiêu ngạo trước đây mà giống như một kẻ ăn mày hèn mọn, xin ăn một cách đáng thương.

Lòng Hạ Noãn Noãn nhói đau nhưng cô vẫn lạnh lùng lắc đầu.

Bạch Mãn Lệ thất thần nhìn cồ trong vài giây, bỗng nhiên bà ta gào khóc ầm ĩ. Nước mắt ướt đẫm mascara màu đen của bà ta cứ thế lăn xuống. Dưới ánh sáng chập chờn, hốc mắt bà ta sụp xuống như vũng nước sâu thẳm. Trông bà ta thật thảm hại, giống như một bông hoa khô héo ùa tàn.

Hạ Noãn Noãn vôi vàng cúi xuống nhặt chìa khóa lên, hoang mang mở cửa. Mùi khói thuốc nồng nặng lập tức bốc lên, xuyên qua làn khói thuốc dày đặc đó, cô nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông. Những nếp nhăn, vết tích của năm tháng kéo dài chằng chịt như kênh rạch, là nỗi bi thương và đau đớn.

- Bố. - Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng gọi, nước mắt không tài nào kìm được cứ thế tuồn ra.

Ông Hạ Thiện Sinh không ngẩng đầu lên vẫn tiếp tục hút thuốc.

Hạ Noãn Noãn nhìn thấy đầu lọc vứt đầy dưới đất, giống như những xác chết sau trận chết ác liệt. Trong chớp mắt, trái tim cồ lại bắt đầu đau nhói.

- Thiện Sinh, Thiện Sinh. Anh đừng rời xa em. Em có thể đồng ý với anh bất kỳ điều gì. Chỉ cần anh đừng rời xa em. Em nguyện làm tất cả mọi thứ. - Bạch Mạn Lệ nghe thấy bên trong có tiếng động, nhân lúc cửa chưa khóa, bà ta xông vào, mặt đầm đìa nước mắt cầu xin.

Hạ Noãn Noãn cố gắng túm lấy người đàn bà điên này lôi ra ngoài cửa nhưng bà ta giống như mọc rễ dưới đất, dù có kéo thế nào cũng không nhúc nhích.

- Cút đi. Bà cút đi. Đừng làm phiền bố tôi nữa. Tôi cầu xin bà. Tôi cầu xin bà. - Ha Noãn Noãn khóc thét lên.

ông Hạ Thiện Sinh ngồi yên trên ghế sô pha nhìn hai người phụ nữ đang giằng co ngoài cửa giống như một pho tượng cứng đờ. Mãi sau, cuối cùng ông cũng dụi điếu thuốc trên tay, quát lên.

- Dừng lại. Hai người dừng cả lại cho tôi.

Hai người phụ nữ một lớn một bé đều đồng thời im bặt, hướng ánh nhìn về phía ồng Hạ Thiện Sinh.

- Noãn Noãn, con về phòng đi. - ông Hạ Thiên Sinh từ tốn nói rồi lại quay sang phía Bạch Mạn Lệ, khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, -Chúng ta ra ngoài nói chuyện. Con bé còn phải làm bài tập.

Bạch Mạn Lệ thất thần như người mất hồn gật đầu, lặng lẽ đi ra ngoài.

Không lâu sau, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân nặng nề đi xa dần.

Hạ Noãn Noãn khóa cửa lại, nhìn ngồi nhà trống trơn, dường như tất cả hơi ấm và sức lực trong cơ thể cồ đều bị rút cạn. Tấm thân gầy gò mảnh khảnh của cồ dựa vào cánh cửa sắt lạnh lẽo từ từ trượt xuống.

8.

Tối hôm đó, Hạ Noãn Noãn gửi tin nhắn cho Lê Phi Nhi. Cồ lại hối, tại sao cả tuần nay cô ấy không đến lớp.

Sau khi gửi tin nhắn, cô để điện thoại ở chế độ rung rồi nắm chặt trong lòng bàn tay đợi tin nhắn trả lời.

Mười phút, nửa tiếng, một tiếng...

Thời gian cứ thế trồi đi nhưng điện thoại vẫn nằm im như chết, không hề có động tĩnh gì. Một tiếng mười bảy phút, cuối cùng như tan vỡ, cô bật dậy, vội vàng mặc áo khoác rồi lao ra ngoài.

Mấy chục bậc cầu thang mà cồ nhảy vài bước đã xuống tới nơi. Với tốc độ chạy một trăm mét, cồ lao vào màn mưa. Chưa chạy được bao xa, cô đã ướt sũng như chuột lột. Cái lạnh không kiêng nề ai cứ thế xâm chiếm lấy cơ thể cồ, không kìm được, cồ run lên bần bật.

Đến lúc ngồi lên xe taxi thì toàn thân cồ đã ướt sũng. Nước mưa từ trên mái tóc nhỏ xuống, rồi hòa với nước mắt cùng lặng lẽ lăn.

Cô đơn, lạnh lẽo.

- Phố Đại Diệp Tử.- Hạ Noãn Noãn run rẩy nói.

- Ôi! Cô em, muộn thế này cồ còn đến phố Đại Diệp Tử làm gì? -Người lái xe ngoái đầu giật mình nhìn cô, nghi ngờ hỏi.

- Anh im đi! Ai là cô em? Ai là cô em? -Hạ Noãn Noãn vừa nghe đến hai từ nhạy cảm đó liền như phát cuồng gào lên.

Người lái xe vội vàng im lặng. Trong xe vô cùng yên tĩnh, Hạ Noãn Noãn còn nghe rỗ cả tiếng tim mình đập, mỗi lần tim đập, cô đều đau đớn như muốn ngạt thở.

Trái tim quặn đau, trái tim quặn đau chết tiệt!

Một lát sau, chiếc xe đã đến phố Đại Diệp Tử. Hạ Noãn Noãn trả tiền rồi vội vã xuống xe. Vào lúc cánh cửa xe đóng sầm lại, cô nghe thấy tiếng người lái xe chửi rủa, đồ điên.

Đồ điên ư?

Ha ha! Đủng vậy. Chẳng qua chỉ là một kẻ điên thôi mà. Nếu có thể biến thành kẻ điên, chẳng đề tâm đến chuyện gì, cả ngày cười ngây dại, có lẽ như vậy còn hạnh phúc hơn bây giờ.

Hạ Noãn Noãn mỉa mai nghĩ. Như kẻ mất hồn cô đi xuyên qua màn mưa dày, men theo con đường quen thuộc, lê đôi chân nặng nề đến nhà Lê Phi Nhi.

Cửa không khóa, cồ nhẹ nhàng đẩy cánh cửa sắt loang lổ vết gỉ bước vào nhà. Không khí trong nhà phảng phất mùi ẩm ướt của nước mưa, mùi thuốc bắc nồng nặc trước đây bỗng không còn nữa. Hạ Noãn Noãn cảm thấy rất lạ, cồ hít thật sâu để xác định cho chắc chắn, không có, vẫn không có.

Hạ Noãn Noãn cảm thấy trong chớp mắt, trái tim mình như nứt ra, rồi những cơn đau nhói đó vỡ vụn, không ngừng, không ngừng rơi xuống, đem cả trái tim cồ cùng rơi xuống hố băng, đến cả máu cũng đông lại.

Cô mới bước được một hai bước thì vội lao đến, dường như cô dùng toàn bộ sức mạnh của cơ thể để lao tới.

Chính giữa phòng, một chiếc bóng đèn mười lăm oái đung đưa chiếu ánh sáng lạnh lẽo u ám. Chính giữa bức tường treo một bức ảnh phóng lớn được che bằng vải đen. Dưới bức ảnh là một chiếc bàn phủ khăn trắng bày mấy cái bát nhỏ. Vài cây nến tỏa ra ánh sáng lúc mờ lúc tỏ, giống như con cá sắp chết, đang thoi thóp thở.

Lê Phi Nhi quay lưng về phía cồ, đầu cồ trùm một mảnh khăn xồ trắng, chiếc khăn dài quét trên mặt đất, như một bông hoa u sầu nở ra từ mát đất.

- Phi Nhi, Phi Nhi, bà cậu... - Hạ Noãn Noãn vừa mở miệng ra thì đã thốt không thành tiếng.

Lê Phi Nhi nghe thấy tiếng động liền ngoái đầu lại mỉm cười. Dưới ánh đèn, đôi mắt cô ấy sáng bừng lên.

Dường như chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ rơi nước mắt.

- Noãn Noãn, cậu đến rồi. Bà tớ rất nhớ cậu, bà luôn nhắc đến cậu, nói muốn ăn cháo cậu nấu. Tớ đã nấu cháo cho bà ăn, cố ý giả làm cậu, bà không nhìn thấy và cứ tưởng là cậu nên ăn rất vui vẻ. - Lê Phi Nhi cười nói thật khẽ. Nụ cười rạng rỡ đó giống như bồng hoa mùa hè lấp lánh.

- Phi Nhi, tớ xin lỗi. Tớ đã đến muộn. Tớ đã đến muộn thật rồi. - Hạ Noãn Noãn chạy đến quỳ sụp xuống. Xương cô va vào nền đất cứng lạnh lẽo phát ra tiếng rắc rắc. Máu chảy ra, ướt đẫm đầu gối nở ra bông hoa kỳ di.

Nhưng không hề đau. Không hề đau.

- Noãn Noãn, bà tớ không cần tớ nữa sao? An Doãn Thần cũng không cần tớ. Liệu cậu có bỏ rơi tớ không? Liệu cậu có bỏ rơi tớ không? -Lê Phi Nhi bỗng như người điên lặp đi lặp lại câu hỏi, không biết vì sợ hay vì lạnh mà toàn thân cồ run lẩy bẩy.

- Phi Nhi, Phi Nhi, cậu tỉnh lại đi. Cậu tỉnh lại đi. Hạ... Noãn... Noãn... mãi mãi không rời bỏ cậu đâu. - Hạ Noãn Noãn mặt đầm đìa nước mắt thốt ra mấy từ.

- Noãn Noãn, tớ sợ, tớ sợ lắm! - Cuối cùng, nụ cười trên mặt Lê Phi Nhi cũng biến mất. Cô ấy giống như một con búp bê bị hỏng nói mê, những giọt nước mắt nóng bỏng cứ thế từng giọt, từng giọt rơi xuống, -Chẳng ai cần tớ nữa. Cả thế giới này đều vứt bỏ tớ. Con của tớ, nó chưa sinh ra đã bị cả thế giới vứt bỏ rồi. Điều không cần tớ. Không cần tớ.

- Ồ! Phi Nhi, cậu có thể làm cho tớ bớt đau lòng đi được không? Đồ ngốc, cậu đủng là đồ ngốc, cậu vẫn còn Hạ Noãn Noãn! Hạ Noãn Noãn! -Hạ Noãn Noãn gào lên như người điên rồi ôm cồ gái đang run rẩy trước mặt vào lòng.

Trong nháy mắt, cô nghe thấy tiếng trái tim vỡ thành từng mảnh như thủy tinh.

Hạ Noãn Noãn hận là mình không thể biến thành lớp vỏ ngoài cứng rắn để bao bọc cho cồ gái đau khổ trước mắt. Không để cho cô ấy phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

- Noãn Noãn, chúng ta sẽ không thể nào ở bên nhau mãi mãi được.

Mãi sau, Lê Phi Nhi ghé sát vào tai cô cười quái dị. Rồi cố hết sức đẩy cô ra, thều thào nói.

Hạ Noãn Noãn, người bạn tốt nhất trong cuộc đời của tớ.

Mong cậu tha lỗi cho tở không thể ở mãi bên cậu. Cuối cùng ,tình bạn của chủng ta vẫn không thoát khỏi vòng hợp tan của cuộc đời. Tở phải đi đây, đi đến một nơi rất xa để tìm người tở yêu nhất. Tở biết sẽ có ngày tở trở lại Ly Thành, bởi vì cậu ở đây. Gốc rễ của tở ở đây.

Hạ Noãn Noãn, cậu biết không?

Tớ và cậu đã là bông hoa kép cùng chung dòng nhựa sống. Bây giờ, tớ chỉ tạm thời biến thành cánh diều để cậu thả lên bầu ười, đi tìm ước mơ. Nhưng cậu cần biết rằng, cậu mãi mãi là người nắm đầu dây. Dù tở bay xa đến mấy thì cậu cũng sẽ kéo tở về. Cậu cuộn dây lại là tở sẽ trở về.

Hạ Noãn Noãn, đợi tớ nhé.

Tở yêu cậu như yêu tính mạng của mình và đứa ừẻ. Trên thế giới này, không ai có thể yêu cậu hơn tớ, cũng như không ai có thể yêu tớ hơn cậu.

Nếu có thể.

Tở nguyện vì cậu mà cháy thành tro bụi. Tớ cam tâm ánh nguyện.

- Trích blog của Lê Phi Nhi.

10.

Sau khi chôn cất bà xong, Lê Phi Nhi cũng biến mất luồn. Cô ấy đã chọn một cách thật tàn nhẫn, đó là bỏ đi mà không từ biệt. Thậm chí, không hề để lại bất kỳ một lời nhắn nào.

Hạ Noãn Noãn như phát điên, cồ đi tìm tất cả mọi ngõ ngoách của Ly Thành nhưng chẳng hề thấy tung tích gì của cô ấy. Cô ấy đã đoạn tuyệt quan hệ như vậy rồi biến imất,đem theo toàn bộ hơi ấm của Hạ Noãn Noãn

Mùa đông năm nay đến sớm vậy.

Cái lạnh trùm kín cả bầu trời và mặt đất, dường như trong không khí có những lưỡi dao sắc nhọn, chỉ cần gió thổi là nó sẽ cứa lên mặt mọi người. Để lại vết sẹo trong suốt, máu tươi được đem đi đặt nền móng cho số phận còn nỗi đau thì lại bị giấu kín đi.

Hạ Noãn Noãn linh cảm rằng Lê Phi Nhi đã đi tìm An Doãn Thần. Có lẽ một ngày nào đó tìm được rồi, cô ấy sẽ quay trở về. Không, không phải là có lẽ mà là nhất định sẽ quay về.

Vì trong tim có niềm tin chờ đợi nên Hạ Noãn Noãn đã đến trường làm thủ tục bảo lưu cho Lê Phi Nhi. Nhưng thủ tục này không hề đơn giản như cô tưởng tượng, cô phải đến phố Đại Diệp Tử lấy giấy xác nhận Lê Phi Nhi là trẻ mồ côi, rồi lại phải làm bệnh án giả là cồ ấy bị bệnh nặng không thể đến trường được. Cuối cùng thì mọi việc cũng ổn.

Thật may mắn là Hạ Noãn Noãn vừa làm xong thủ tục bảo lưu thì trong trường xuất hiện tin đồn, một cồ gái vì có thai nên bị bỏ rơi, cô ấy đã bỏ học đi tìm bạn trai của mình.

Điều càng làm Hạ Noãn Noãn tức giận là trên bản tin báo mạng của trường có người đã đăng ảnh Lê Phi Nhi hát ở hộp đêm. Bức ảnh đó trở thành bức ảnh nóng nhất của Mộc Xuyên, nó đã lập kỷ lục, chỉ trong một ngày mà đã có hàng vạn lượt xem. Hạ Noãn Noãn lật xem những dòng ment bên dưới, vô số người, tập thể kiến nghị đuổi cồ gái này ra khỏi trường để trả lại sự thuần khiết cho trường Mộc Xuyên.

Không cần suy nghĩ nhiều, Hạ Noãn Noãn cũng biết người đó là ai. Chỉ có Đồng An An mới có thể làm những chuyện như thế này.

Dường như có con dao nhọn cứa vào lòng, đau đớn vô cùng.

Hạ Noãn Noãn chưa xem xong đã tắt luôn máy tính, vội vàng tới quầy tính tiền rồi ra khỏi hàng net. Ánh nắng mùa đông bao phủ trên đầu chiếu xuống lớp tuyết dày trên mặt đất, hắt ra những chấm sáng loang lổ, lốm đốm, lấp lánh.

Mắt của cồ như kẻ bị mù đau nhói khó chịu. Mất đi ánh sáng, tất cả cảnh phồn hoa đều trở thành cái bóng trắng rối rắm phức tạp, hoa anh đào run rẩy rụng xuống, nhẹ nhàng chết đi.

Đứng ở đầu con phố ồn ào nhốn nháo, tất cả đều như tĩnh lại, cả thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng. Hạ Noãn Noãn rất hy vọng rằng, lúc này, trong đám đông, có một cô gái đội mái tóc giải màu vàng lao đến vỗ vai cô, rụt rè gọi cồ, Noãn Noãn.

- Hạ Noãn Noãn, tớ quay về rồi.

Hai hàng lệ dài chảy xuống khuôn mặt cồ. Một giây sau, chúng bị gió lạnh thổi khô, chỉ còn lại băng lạnh trên mặt. Tim cũng đóng băng.

11.

Mùa đông năm 2004, mấy năm nay Ly thành mới có một trận tuyết lớn đến nhu" vậy.

Khi những bông tuyết đầu tiên hôn lên mặt đất, tớ lại nhớ tới cậu, Lê Phi Nhi. Giờ này cậu đang ở đâu? Ở nơi đó có tuyết rơi không?

Cậu đi rồi, tuyết cũng đến.

Hóa ra tớ rất ghét mùa đông và chỉ thích mùa hè. Nhưng tớ lại thích mùa đông này, đừng trên tuyết, dang rộng đôi tay, tớ sẽ nhớ đến cậu. Nhớ đến đứa con của cậu.

Tớ mong ngày được gặp lại cậu, cậu bế đứa bé chạy về phía tở. ở! Nghĩ đến ngày này, tớ lại cảm thấy hạnh phúc muốn chết đi được.

Phi Nhi, Phi Nhi dũng cảm của tở, tở là đứa trẻ ngốc được sinh ra bằng tình yêu. Cậu rất giong Y Hạ, nhiều lúc tở còn không thể phân biệt noi hai người ai là ai.

Thượng để phù hộ, xỉn hãy để cho Phỉ Nhỉ của con được hạnh phúc. Dù cho con có cháy thành tro bụi, dù cho con có vì thế mà chết đi, dù cho con mãi mãi không có được ánh yêu của Lộ Tiểu Bắc.

Con cũng cam lòng. Con cũng cam lòng. Con cũng cam lòng.

Vì hạnh phúc của Phi Nhi mà trả bất cứ giá nào.

Trích blog của Hạ Noãn Noãn.

Bạn đang đọc Mùa Hè Năm Đó Chúng Ta Cùng Tốt Nghiệp của Lý Nguy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.