Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Phiên bản Dịch · 2724 chữ

Ánh sáng tràn vào căn phòng ngộp ngộp . Như bật dậy . Nànghoảng hồn nhìn đồng hồ . Bảy giờ rưỡi . Như cuống quít định tung dậy, nhưngnàng chợt nhớ hôm nay là Chủ Nhật . Như thở phào nằm lạI . Bà Phục lên phòngcon gái:

- Như, hôm nay đưa mẹ lên dì HảI nhé

Như uốn éo thân hình, tối qua thức khuya học bài bây giờnàng mới thấy mỏi chi lạ . Bà Phục ngồi xuống giường vuốt tóc con gái:

- Con mệt à ?

Như đưa tay che miệng:

- Dạ, hơi mệt

- Con phải giữ gìn sức khỏe mới được. Đau thì khổ, học cũngvừa vừa thôi chứ

Như thò chân xuống giường tìm đôi dép:

- Để con sửa soạn đưa mẹ đi

Bà Phục lắc đầu:

- Thôi để mẹ nhờ bố đưa đi vậy . Con ngủ tiếp đi

Bà đứng lên ra khỏi phòng. Như nằm thêm chừng 5 phút rồi trổidậy . Nàng muốn đi chơi một chút . Như xuống rửa mặt và trở lên phòng . Cuốnsách trên bàn bay bay làm rơi tờ giấy nhỏ trong sách . Như chợt nhớ hôm quaNghiệp đưa địa chỉ mới dọn lại, bảo nàng rảnh đến chơi . Như cầm lên, địa chỉtrong hẻm, chắc khó tìm … Nàng thay áo bước xuống lầu.

Chạy vòng vòng thật lâu, Như mới tìm được nhà Nghiệp . Ngôinhà khang trang nằm quá sâu trong hẻm đường cái . Khuôn mặt bầu bĩnh của ngườicon gái ló ra . Nghiệp kêu lên:

- Ôi ! Người đẹp

Và nhào ra mở cửa cho Như . Như đẩy chiếc xe vào hẻm nhàNghiệp:

- Dọn nhà xa quá mày

Nghiệp gật:

- Ừ, bà già mua ở đây, bạn bè tìm nhà chết luôn

Như cười:

- Mà tao tìm ra . Sáng chủ nhật mày ở nhà hả ?

Nghiệp gật đầu:

- Nhà mới dọn phải ở nhà trông coi chứ chẳng lẽ bỏ đi chơi,bà già tao chửi chết.

Hai cô gái vào nhà, Nghiệp nói:

- Nhà này kế bên là một Trung Tâm đó

Như ngạc nhiên:

- Trung tâm gì ?

Nghiệp đưa tay lên môi:

- Trung tâm độc thân

Như ngơ ngẩn không hiểu . Nghiệp giải thích thêm:

- Nhà kế bên ấy ông sinh viên mướn . Mà mấy ông ấy hiềnlắm.

Như liếc bạn:

- Mày mới dọn lại sao tài vậy ?

Nghiệp bĩu môi:

- Nhìn biết liền.

Rồi cô bé liếng thoắng:

- Mày ngồi nghe .Tao đi lấy xoài tượng cho ăn

Lát sau Nghiệp bưng ra một khay xoài tượng cắt lát với chénnước mắm . Như nói:

- Thấy món này là thèm chết thôi

Nghiệp gật đầu:

- Ừ, ăn đi tao nói chuyện cho nghe

Như chấm lát xoài vào chén nước mắm đường, chất chua ngọt mêhoặc vị giác . Nghiệp nói:

- Kế nhà có 4 ông mướn, mà tao thấy có một ông “thần” mày à!

Như rùng mình vì miếng xoài chua, hỏi:

- Sao lạI là ông thần ?

- Tao thấy cha lầm lì tối ngày . Lúc nào thấy chả là thấy cảmột sự bất mãn đầy mình . Mày biết không, coi tướng lừng khừng khó ưa lắm.

Như rùng vai:

- Mấy người lừng khừng đó mới là ghê gớm à . Coi chừng màymê.

Nghiệp đấm vào vai bạn:

- Bậy mày . Tao mà mê ai ngoài anh Hóa thì trời sập đất lởliền.

Như nói:

- Biết đâu đó

Nghiệp cãi:

- Ảnh mà nghe mày nói vậy ảnh giận tao.

Chợt Nghiệp ngẩn lên nhìn ra, đập tay Như:

- Kìa ông Thần về.

Như nhìn theo bạn, miếng xoài trên tay rơi xuống đất . Thụđó sao ? Người con trai không nhìn vào nhà Nghiệp, bước hút hành lang bên hôngnhà để vào căn nhà kế

Nghiệp nói không chú ý đến Như:

- Chả có vẻ cóc thèm coi ai ra cái thá gì . Tao chúa ghétcái loại đó, làm phách

Như nghe rất mơ hồ giọng Nghiệp nói . Nàng đã cho tư tưởngmình tự do bay cao, vào cõi thinh không, và cảm nghĩ vô cùng vô tận của miềnngưỡng vọng bao la, mà nàng dành cho người con trai đó . Chàng cao ngạo đối vớitất cả . Chàng là hình ảnh của những từng mây cao ngất ngểu, hay là tinh cầu xahút mắt ngóng chờ . Nghiệp nói:

- Như, sao mày ngẩn ra vậy ?

Như giật mình nhìn lại Nghiệp . Nàng cảm tưởng nó đã đọc thấutất cả ý tưởng của nàng.

Nàng nói bâng khuâng:

- Đâu có, mày định bảo gì thế ?

Nghiệp lắc đầu:

- Không, tao đang nói thằng cha kia mà

- Ờ, hắn học ở đâu vậy ?

- Hình như ở Sư Phạm

- Mày biết tên chứ ?

Nghiệp nhìn Như một thoáng nghi ngờ:

- Chị vậy ? Ờ tên là Thụ thì phải

Như bịa chuyện:

- Hắn là bạn một ông anh họ tao đó

Nghiệp reo lên:

- Thật vậy hả ? Chà tốt quá

Như nhìn bạn:

- Sao lại tốt ?

Nghiệp chắc lưỡi:

- Phá thiên hạ chơi.

Như kêu:

- Thôi đi, mày cho tao xin . Tội nghiệp người ta

Nghiệp cười giọng giễu cợt:

- Thấy không, chưa chi mày đã binh thiên hạ rồi đó . Friendhả ?

- Đâu có, tao đâu có quen . Nhưng tao hỏi thật nhé, mày đãlàm quen chưa ?

Nghiệp lắc đầu:

- Tao mới dọn về đây một tuần, chưa có cơ hội quen. Hơn nữa,theo chỗ tao nhận thấy tên này khó làm quen lắm . Chắc là hắn ghét con gái

Như nhún vai:

- Ghét con gái rồi thương ai bây giờ

- Thương ….con trai …

Đôi bạn phá lên cười dòn dã . Nắng buổi sáng lung linh trênmấy chậu cây kiểng đặt trước hiên nhà . Nắng ùa vào khung cửa sổ nhảy nhót trênnhững sợi tóc dài của Như xõa tung trên bờ vai tròn . Như đứng lên:

- Thôi tao về nghe

Nghiệp giữ:

- Ở lại chơi một chút nữa đi, mày về làm gì sớm vậy ?

Như chỉ tay trên chiếc đồng hồ trên tường:

- Ở đó mà sớm, mày . Gần 11 giờ

- Ăn cơm luôn đi

Như lắc đầu:

- Khi khác mày ơi, bà già đợi tao ở nhà

Nàng đứng lên chạy vào nhà sau chào mẹ Nghiệp . hai cô gáibước ra cửa . Như mở chìa khóa xe

- Mai đi học, nhớ mang dùm cuốn cơ học

Nghiệp gật đầu:

- Ừ !

Như dắt xe ra cổng, Nghiệp:

- Đi cho đàng hoàng nghe chưa, gặp ai dụ dỗ không được đitheo đấy . Mày mà bị bắt cóc thì tao có thác với bà cụ mày

- Yên tâm, chả ai bắt cóc đâu

Như ngồi lên yên xe, chào bạn:

- Thôi về nhé

Nàng đạp máy . Chiếc xe kêu lên vài tiếng xì xịch rồi tắt .Như làm lại nhiều lần, vẫn không kết quả gì,

Nghiệp bước ra cạnh bạn:

- Sao vậy mày ?

Như lắc đầu:

- Chả hiểu sao kỳ quá

- Hay xe mày hết xăng

- Đâu có, tao mới đổ chiều qua

Hai mái đầu săm soi nhìn vào chiếc xe Honda . Như nói:

- Yên, để tao thử lại coi

Nàng hì hục đạp . Mặt trời trưa chiếu xuống đất những tia nắnggắt . Mồ hôi bắt đầu vã ra ướt đầm lưng áo cô gái . Như bực dọc:

- Lạ ghê, cái xe khỉ này

- Mày biết tại sao không ?

- Biết gì mà biết . Lâu lâu nó dở chứng

Nghiệp càu nhàu:

- Xe gì mà kỳ . Mày dang tao đạp lại coi

Cứ thế hết Như lại Nghiệp, chiếc xe vẫn trơ trơ . Như xoatay đỏ hồng lên vì vặn ga.

- Thôi gần đây có sửa xe không ?

Nghiệp lắc đầu:

- Hơi xa

- Đành vậy

Như dợm dắt đi, từ trong, Thụ lững thững đi ra . Nét quenthuộc của người con gái làm anh thoáng cau mày . Như mừng rỡ:

- Anh Thụ!

m thanh như một sự reo vui, của một tình thân hữu . Thụ nhìnthấy trong ánh mắt nàng sóng sánh một ánh mong chờ, một niềm vọng nhớ, và Thụ đếnbên Như:

- À, chào Như . Đi đâu mà lạc vào đây

Như chỉ Nghiệp:

- Như lại thăm cô bạn . Anh đang làm gì đấy ?

Thụ cười khẽ:

- Ở đây

Rồi chàng nhìn chiếc xe:

- Sao thế này ?

Như chán nản:

- Không nổ anh a.

Thụ nói:

- Để tôi thử xem

Và chàng bắt đầu làm cái công việc mà nãy giờ hai người congái đã cố gắng thực hiện nhưng chưa thành công

Như nói với Thụ:

- Thôi để Như mang đi sửa

Có tiếng mẹ Nghiệp gọi tên . Nghiệp nói:

- Thôi xin phép anh . Tao vào nhà nghe mày . Bà cụ kêu

Như gật:

- Ừ, mày vào

Nghiệp bước vào nhà . Như thấy tay chân mình thừa thãi một cáchkỳ lạ . Chàng đó, như những buổi chiều mình đã đứng nhìn và ngóng một mình . Cómột cái gì năng cản giữa nàng và Thụ mà Như linh cảm thấy, nhưng nàng không tàinào tìm ra . Đó không phải là Dũng . Với Dũng, dù chàng thương nàng, nhưng Nhưđã phân ranh tình cảm . Sự ngăn cách mơ hồ từ trong vô thức làm người con gáinghèn nghẹn, tiếng Thụ:

- Gần đây có chỗ sửa xe để tôi dắt đến đó cho Như

Như đi lúp xúp bên cạnh Thụ. Niềm mơ ước dưỡng nuôi từ nhữngđơn phương vô vọng, những tưởng chỉ còn là sự âm thầm, bây giờ là sự thật .Mình đi bên chàng đây . Mình đang làm một người bạn của chàng đây . Hạ biết đượcchắc nó ngạc nhiên vô cùng . Nhưng rất có thể mình chỉ là một người bạn màthôi, đơn thuần và giới hạn ở danh từ đó . Mình khó thể tiến lên . Chàng biếtđâu đã chẳng có người yêu, đang yêu thương một người con gái nào đó không phảilà mình

Thụ chợt nói:

- Dũng vẫn nhắc đến cô luôn

Như không chờ mong một câu nói kiểu như vậy

- Dũng là một người bạn tốt

- Vâng, Như cũng nghĩ vậy

Thụ hỏi bâng quơ:

- Cô Như quen cô bé này …

- Dạ, học cùng lớp

- À, ra thế

Sự im lặng đột ngột trở về, đi bên Thụ, Như không cần phảinghe nói . Nàng chỉ cần thấy chàng

Thụ đẩy xe trước một tiệm nhỏ . Chàng nói:

- Như đứng ở đây chờ nhé . Tôi mang xe vào

Từ bên trong, Thụ nhìn ra cô gái đang đứng tần ngần cạnh gốccây mát, bóng lớn tàn rộng . Chàng nhìn Như, như nhìn một sự thân quen nào đó .Như phản phất một nét mà chàng thấy rất gần với mình . Chính sự cảm nhận đó làmThụ gần gũi với nàng rất nhiều . Chính Thụ lo sợ khi mà, ngay lần đầu tiên gặpNhư, chàng nghe trong mình một cơn xao động lớn . Nỗi xao động đến từ vóc dángdễ thương của nàng hay là từ ý nghĩ thân thuộc của vô thức ? Chịu, Thụ khôngtài nào giải thích được hiện tượng đó, chàng chỉ biết rằng, nó đã có và giờđây, nàng đứng đó một mình, chờ đợi chàng . Thụ thấy phân vân . Chàng còn nhớ,cách đây vài hôm. Dũng có đến chơi, và Dũng tâm sự với chàng về sự cự tuyệt củaNhư . Hình ảnh Dũng thiểu não là hình ảnh đánh mạnh vào tâm trí Thụ nhất …

Như sốt ruột nhìn vào . Thụ bước ra:

- Đợi có lẽ hơi lâu đó Như a.

Như nhìn ra con nắng trưa:

- Trễ quá rồi. Thôi Như gởi xe ở đây, chiều trở lại lấy . Sợnhà chờ

Thụ đứng nhìn đồng hồ:

- Như có thể chờ chừng 10'

Như tần ngần:

- 10' xong chưa anh ?

Thụ gật:

- Có lẽ xong, tôi mời Như lại ngồi uống ly nước nhé

Như bước theo Thụ . Nàng không thể cưỡng ý định tìm cách ngồilại bên chàng lâu hơn một chút, nàng vẫn mộng như vậy mà . Thụ gọI ình lycà phê và hỏi Như:

- Như uống gì ?

- Anh cho Sprite

Ly nước sóng sánh trắng. Ly nước đầy như tình đầy . Như uốngmột ngụm chất ngọt và chất cay

Thụ nói:

- Tôi có cảm tưởng quen Như từ lâu

- Lúc Như gặp anh đến giờ nửa tháng

Thụ gật:

- Như nửa năm

Như lóng lánh niềm yêu đời trong mắt .Buổi trưa nắng mà tưởngnhư trải thêm hồng bầu trời.

Rất tình cờ, mây đen kéo tới thật nhanh . Thoáng chốc bầu trờitối sầm, xám mịt và gió bắt đầu thổi mạnh . Như nhìn ra trời:

- Chết mất . Sắp mưa rào rồi

Thụ gật:

- Có lẽ vậy . Như ngại gì thế ?

- Như sợ ở nhà mong

Thụ nói:

- Giờ này mình về thế nào cũng mắc mưa . Nhưng nếu cơn mưakéo mây kiểu như thế này, sẽ tạnh rất chóng.

Thụ chưa dứt lời thì mưa bắt đầu rơi nặng hạt . Như nhìn ratrời, mưa lớn . Không khí ấm cúng bên trong là một sự tương phản rõ rệt với bênngoài mưa gió . Có gì đang lạnh lẽo cần tìm một mái ấm để nương thân . Thụ nóithật nhỏ:

- Như có yêu mưa ?

- Có anh ạ . Nhưng những cơn mưa thật nhẹ

Thụ tâm sự:

- Hồi trước, mỗi khi mưa tôi vẫn có tật thích lang thangtrong mưa nhẹ, lang thang một mình và không có áo mưa

- Sao anh không đi với một người bạn ?

Thụ lắc đầu:

- Những lúc lang thang như thế là những lúc mình sống thật ình không ai chia xẻ được . Không thể đi với một người khác bởi vì điều đóchỉ làm cả hai ngượng ngùng

Một chút xôn xao, Thụ tiếp:

- Hồi trước, con đường Thành Thái nhiều cây cao bóng mát .Tôi thích đếm bước chân mình, xác lá dưới chân, mây cao trên trời và mưa bụichung quanh. Những lúc đó thấy tâm hồn thanh thoát

- Như cũng vậy, anh Thụ.

- Đi dưới mưa ?

- Da.

Thụ nhìn nàng, thoáng ngạc nhiên . Chàng nhớ đến Mỵ, đến nhữngcái bĩu môi của nàng khi chàng nói với nàng những lần lang thang đó . Mỵ và ngườicon gái này là hai thái cực tương phản nhau . Thụ thấy ở cô bé một cái gì hòa hợpvới mình. Tự dưng Thụ thích tâm sự với nàng . Nói cho nàng nghe cuộc đời chàngtừ thuở bé.

- Ngày xưa, lúc tôi chưa hiểu biết gì, tôi đã nhận sự chămsóc của những người không cùng huyết thống . Tôi lớn lên trong một ký nhi việncủa các dì phước . Cuộc đời tôi lận đận lao đao từ ngày đầu tiên sinh ra và cólẽ kéo dài cho đến ngày cuối cùng.

Thụ ngạc nhiên bắt gặp mình tâm sự với nàng những ý nghĩ lờinói mà chưa từng một lần chàng nói cho bất cứ ai nghe . Tự dưng như vậy . Thụtiếp:

- Khi tôi lớn, tôi bị ảnh hưởng nhiều của thời thơ ấu khôngbình thường và thiếu tình thương đó . Tôi thích những cái gì mà người ta khôngthích . Thí dụ, đi dưới mưa là một điển hình . Người ta trốn mưa, tôi tìm mưa .Khi đi trong trời mưa, mình sẽ không bao giờ phải lo sợ gặp ai . Mọi người tìmnhững nơi ẩn trú, mình thì lang thang . Như thấy đó . Tôi đúng thật là một ngườilang thang có hạng chứ không vừa.

Như im lặng lắng nghe Thụ nói . Phải bảo nàng uống từng lờichàng . Cơn mưa làm tâm hồn người ta dễ dàng xao động hơn một chút , và chínhtrong cơn xao động đó, Ngọc Như nhìn suốt được tâm can mình . Không phải là áitình mơ mộng lẩm cẩm như những buổi chiều vớI Hạ đứng nhìn chàng, không phải lànhững ước mơ không hậu thuẫn mà đây là tiếng nói chân thành và tha thiết củanàng gởi trao ột người nàng yêu mến .

Bạn đang đọc Mưa Cuối Mùa của Lý Thuỵ Ý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.