Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỷ sự thành đôi

Phiên bản Dịch · 6318 chữ

Ngọc Lâm uyển trong bóng đêm tĩnh lặng như một bức họa, chỗ nào cũng được dát bởi ánh trăng lung linh, thỉnh thoảng tiếng côn trùng lại vang lên, những khóm hoa vương vất mùi thơm đang cúi đầu bên con đường nhỏ lát đá, lặng lẽ tỏa hương.

Trong thời gian ngắn nhất Lãnh Hương các được bài trí mới hoàn toàn, đôi nến hỷ long phượng được đốt lên, rèm trướng trước kia đều là màu nhạt thì nay được thay bằng một màu đỏ rực, nhìn đâu cũng thấy không khí của hỷ sự. Thanh Thu ngẩn ngơ ngồi trước nến, trên người nàng vẫn là bộ váy hoa buổi trưa, chưa thay y phục. Tất cả những việc này đều do thế tử sắp xếp, chuyện diễn ra đột xuất nên mọi thứ được đơn giản, nàng vừa được đại phu chẩn đoán rằng có thai, không thể chịu đả kích quá lớn.

Thành thân ư? Tới giờ nàng vẫn cảm thấy có gì đó không thật.

Đám a hoàn đi đi lại lại kẻ nào cũng mặt mày tươi cười, nhún người chúc mừng nàng, cũng đổi luôn cách xưng hô, gọi nàng là “phu nhân”. Hương thơm dìu dịu thoang thoảng trong không trung, đây là mùi thảo mộc, nghe nói có tác dụng an thai dưỡng thần, từ trước tới nay Nam Vu vẫn có tập tục này.

Tất cả đều vì nàng đã có thai.

Đại phu là người có kinh nghiệm nổi tiếng nhất ở thành Vân Châu, đương nhiên sẽ không thể chẩn đoán sai. Việc nàng bị ngất vào buổi trưa khiến mọi người kinh hãi, đại phu đã kê thuốc an thai, dặn nàng phải uống thuốc đúng giờ. Nghĩ đến nụ cười không ngậm lại được trên môi thế tử và giọng điệu dịu dàng của hắn, Thanh Thu chỉ thấy lo lắng, tay không kìm được đặt lên che phần bụng.

Tại sao đột nhiên lại có thai chứ? So với niềm vui sướng của thế tử, nàng lại hoang mang nhiều hơn. Thời gian gần đây đúng là nàng trở nên lười nhác, chỉ là có tâm sự nên mới như vậy, rõ ràng nhìn thấy vết máu trên người Vệ Minh nên mới ngất xỉu, ai ngờ mời đại phu tới xem bệnh lại khám ra có thai.

Thời gian gần đây hai người họ quấn quýt, không phải nàng chưa từng nghĩ đến khả năng mình sẽ mang thai, trước kia ở phủ thế tử nàng không dám có, cũng mừng vì mình không có, nên nàng mới có thể bỏ đi quyết liệt như vậy. Đứa trẻ xuất hiện thật không đúng lúc, nàng cúi đầu cười khổ, hành động này của thế tử có chút trẻ con, nhưng có lẽ vì Vệ Minh nhìn thấu tâm can nàng rồi nên mới làm như vậy.

Có điều thế tử sẽ không hối hận chứ?

Quận vương phi có thể chấp nhận hôn sự này sao?

Gần tối, hai người vái thiên địa, quan khách chỉ có hai người là Phó thái thú và Phạm Thủ Quân trong thành Vân Châu, họ đột ngột bị truyền vào, không ngờ là đến để dự lễ. Nhìn đôi tân lang tân nương chẳng mặc cả hỷ phục, hai vị đại nhân sắc mặt đầy khó hiểu nhưng không dám nói gì, chỉ có thể liên tục chúc mừng.

Hành lễ xong nàng được đưa về phòng, đợi thế tử tiếp xong khách.

Thanh Thu không nghĩ được là lúc ấy mình buồn hay vui, từ sau khi nàng tỉnh lại bị cái tin có thai kia làm cho kinh hãi, sau đó được thông báo lập tức phải cùng thế tử bái đường thành thân, vừa định buột miệng nói “không”, nhưng rồi kìm lại. Tạm thời không nhắc đến việc từ sâu thẳm trong lòng nàng vẫn luôn mong chờ hôn lễ này tới thế nào, mà chỉ nhìn nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh tuấn của thế tử thôi, cũng đủ để nàng thỏa mãn rồi.

Đấy không phải là thế tử, không phải là người tôn quý nhất luôn được tiền hô hậu ủng trong kinh thành, cũng không phải trọng thần được hoàng thượng xem trọng, mà là tân lang của nàng, là cha đứa con trong bụng nàng, là nam tử sẽ sống với nàng cả đời này.

Mặc đồ màu trắng buông lời thề hẹn đời đời kiếp kiếp, Thanh Thu chẳng quan tâm hôn lễ này không được long trọng như nàng mong đợi.

“Phu nhân, ta về rồi đây.”

Nàng vẫn ngồi im bất động, cúi đầu thấp hơn.

Thế tử bước tới gần nàng, người đầy hơi rượu, giọng hắn ngọt ngào vang lên: “Phu nhân, vi phu về rồi.”

Mắt Thanh Thu bỗng thấy cay cay, thế này là thành thân rồi ư? Vệ Minh tự xưng là vi phu, nàng không biết phải đáp lại hắn thế nào.

“Phu nhân?” A hoàn trong phòng che miệng lui ra ngoài, Vệ Minh lập tức dang tay ôm nàng vào lòng, cũng chẳng màng cảm giác nhớp nháp do mồ hôi trong đêm mùa hạ, kéo nàng ngồi xuống bên giường.

Thanh Thu không nhịn được phì cười, ngẩng đầu lên gọi: “Người….”.

“Phu nhân sai rồi, phải gọi ta là phu quân mới đúng, nào, gọi một tiếng xem nào.” Miệng hắn nói, nhưng mắt đã vô thức liếc xuống phía bụng của nàng.

Dù hai người bọn họ sớm đã thân mật gần gũi như vợ chồng, nhưng Thanh Thu vẫn thấy run, hai má ửng hồng, khẽ nói: “Thiếp thấy không quen…”.

Một lòng một dạ với một nam nhân như thế tử không khó, nàng chỉ không thể tin lại dễ dàng thành thân với hắn như thế, rõ ràng là chẳng thể tin được. Thanh Thu thận trọng dựa vào người Vệ Minh, từ từ thả lỏng, cho đến khi hoàn toàn dựa hẳn vào lòng hắn, cũng có thể vì rời khỏi Việt Đô nên việc này mới xảy ra. Hãy để nàng được theo đuổi tình cảm của mình, không muốn nghĩ đến kết quả xấu nhất có khả năng xảy ra nữa, toàn tâm toàn ý cho đêm nay.

Đám a hoàn trong phòng đã lặng lẽ lui ra, nàng cũng dang tay ôm lấy hắn, khẽ gọi: “Thiếp vẫn thích gọi chàng là thế tử”.

Đêm động phòng hoa chúc, chỉ có một đôi nến lặng lẽ rơi lệ.

Ôm cơ thể thơm ngát mềm mại của nàng trong lòng, Vệ Minh lại nhớ đến sự cố bất ngờ mà hắn gặp ngoài ngoại thành hôm nay. Thật không ngờ Thiên phủ lại hành động nhanh như vậy, thích khách võ công cao cường, giết đến người cuối cùng rồi vẫn không chịu dừng lại, chắc đây là tử sĩ được huấn luyện từ lâu.

Lúc này Phạm Thủ Quân trong thành cũng đã phái một số người canh giữ bên ngoài Ngọc Lâm uyển, an toàn không thể an toàn hơn. Thiên phủ dù có muốn lấy mạng hắn tới đâu cũng không dám to gan dùng máu rửa Ngọc Lâm uyển ngay trên đất Nam Vu.

Có điều chưa đạt được mục đích, e rằng bọn chúng sẽ càng hung hăng hơn. Hắn không lo lắng cho bản thân, nhưng lại sợ lúc này Ninh Tư Bình đã biết Thanh Thu đang ở đâu, người này vì Thanh Thu mà chấp nhận để lộ thân phận, e rằng lần này nhất định sẽ hành động.

Thanh Thu sao lại từng có hôn ước với y chứ? Hễ nghĩ tới chuyện này là Vệ Minh thấy khó chịu, thực ra hắn hoàn toàn có thể đợi tới khi hồi kinh rồi chính thức thành thân với Thanh Thu, làm qua quýt thế này thật ấm ức cho nàng. Nhưng Vệ Minh không đợi được, Ninh Tư Bình nhất định sẽ xuất hiện, trước khi chuyện này xảy ra, hắn phải khiến Thanh Thu hoàn toàn thuộc về mình, hơn nữa nàng cũng đã có thai, còn không thành thân thì mới thật sự khiến Thanh Thu chịu ấm ức.

Vệ Minh trước nay chưa từng coi thường Ninh Tư Bình cũng như Thiên phủ đứng sau lưng y, nửa năm nay vì quét sạch đám do thám của Thiên phủ được cài cắm ở Nam Vu, hắn càng hiểu thêm về Thiên phủ. Thế lực lớn mạnh mấy trăm năm nay của Thiên phủ ở Bắc Vu dường như không còn kiên cố như trước, hoàng đế trẻ tuổi của Bắc Vu không cam tâm chịu sự sắp xếp của người khác.

Nền hòa bình của hai nước đã cho Bắc Vu cơ hội để giải quyết tranh chấp nội bộ. Thiên phủ có biến động lớn, lại thêm các điểm cơ sở đặt ở Nam Vu bị triệt phá, lúc này, rốt cuộc Ninh Tư Bình sẽ ứng phó thế nào đây?

Sau khi gặp thích khách, Vệ Minh cho người đi truy tìm đám sát thủ đã may mắn chạy thoát kia, nhưng mãi vẫn chưa có hồi báo. Thiên phủ không dễ đối phó như vậy, nếu không phải lần này cơ duyên vừa khéo đến đúng lúc, nội bộ bọn họ xảy ra tranh chấp, thì căn bản không có khả năng phá hủy cơ nghiệp vững chắc hàng trăm năm nay của Thiên phủ.

Thanh Thu vẫn không quên được cảnh tượng mà mình nhìn thấy vào buổi trưa, buổi chiều lúc tỉnh lại nàng hỏi tại sao hắn lại bị thương. Vệ Minh chỉ trả lời đơn giản rằng khi ra ngoài vô tình bị thương, nhưng nàng lại không cho rằng chuyện đơn giản như thế, nếu không hắn cũng không cần vội vã đưa nàng quay về Việt Đô.

Nếu không phải vì đại phu nói Thanh Thu mới có thai, không được lao lực quá nhiều, nên mới gạt được ý định khởi hành ngay lập tức của thế tử. Có lẽ giờ này họ đang sắp xếp hành lý? Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nàng vẫn hỏi: “Vết thương của chàng thật sự không sao chứ?”.

Hắn lắc đầu, không định bàn thêm về chuyện này nữa: “Giờ nàng phải dưỡng thai, chúng ta nên lên đường quay về sớm thì hơn”.

“Thiếp không muốn về.”

Vệ Minh thu tay lại, có chút giận dữ nói: “Quay về cùng ta khó khăn tới thế sao?”.

Đi cùng hắn tới đâu cũng được, nhưng quay về, nàng không muốn: “Tại sao chàng cứ phải làm khó thiếp, thế tử, thiếp sẽ ở đây đợi chàng”.

“Thật ư?” Giọng hắn có chút trầm lắng, cười khổ đáp: “Nàng không muốn về cùng ta ư?”.

“Thế tử…”

“Nàng còn do dự điều gì? Chúng ta đã thành thân, chẳng ai có thể phản đối, nếu nàng thấy không quen, đợi ta xử lý chuyện trong kinh xong, chúng ta quay lại đây cũng được.”

Thanh Thu hít một hơi thật sâu, Vệ Minh có thể không quan tâm tới thái độ của người khác, nhưng nàng thì không thể, cảm giác khủng hoảng và bất an vĩnh viễn lưu lại trong lòng nàng. Việc muốn được sống cùng thế tử ở Vân Châu là không thể, Vệ Minh là trọng thần của hoàng thượng, quận vương và quận vương phi chỉ có mỗi người con trai là hắn. Nàng có thể ích kỷ giữ Vệ Minh ở đây không? Nàng không thể bình thản đợi mọi việc xảy ra đúng như dự liệu của mình.

Một lúc lâu sau Thanh Thu mới buồn bã hỏi: “Người ta sẽ nói thế nào? Một đầu bếp bé nhỏ, sao xứng với người như thế tử!”.

Nàng không phải làm bộ làm tịch, và những người kia cũng chẳng sai, thân phận nàng đúng là không xứng với thế tử. Không đợi Vệ Minh lên tiếng, nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn hắn: “Thực ra, thiếp đã muốn hỏi thế tử từ lâu, tại sao lại là thiếp?”

Vệ Minh khẽ cười thành tiếng, ôm chặt nàng, “Tại sao lại là nàng? Chính bởi vì nàng là đầu bếp của ta nên ta mới không rời xa được nàng. Giống như tiểu thư họ Khang kia, cô ta liệu có thể nghĩ ra công thức của những món ăn được đặt tên bằng Kinh Thi không? Ta rất thích cách dùng món ăn để chỉnh người khác của nàng, đôi khi thậm chí thỉnh thoảng ta còn cố ý chọc nàng giận, sau đó đợi nàng đem lên cho ta một món ăn độc đáo”.

Tốt xấu gì thì đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc, Thanh Thu vẫn tưởng mình sẽ được nghe những lời tình nồng ý đượm, không ngờ Vệ Minh lại nói như thế. Nhớ lại món “Mãn giang hồng” kia không chỉnh được hắn, ngược lại còn gây chuyện cho mình, lập tức nàng không khách khí đáp: “Thiếp như vậy đã là gì, nếu chỉ vì tài nghệ nấu ăn ngon thì đầu bếp trong cung của hoàng thượng mới xứng lọt vào mắt của thế tử”.

“Nàng không biết ư? Họ toàn là nam nhân, lại không xinh đẹp như nàng, đương nhiên ta chọn nàng rồi.” Vệ Minh lắc đầu, vẻ mặt như cười như không, chỉ có ánh mắt là dịu dàng nhìn nàng: “Nàng sắp là mẹ của con ta rồi, phải nhanh chóng đón nàng vào cửa mới phải”.

Thanh Thu nghe nói thì “hừ” một tiếng: “Thì ra là vì con mà mẹ được phú quý, nếu thiếp sinh con gái thì sao?”

“Ái chà, sao ta lại không nghĩ đến khả năng này chứ, chuyện này thật sự gay go đấy, đã lấy về rồi…” Vệ Minh gian xảo nhìn mặt Thanh Thu đang tối lại, cười phá lên rồi ôm nàng vào lòng: “Đừng nghĩ quá nhiều, giờ nàng hãy tĩnh dưỡng cho tốt đi rồi còn lên đường”.

Muốn thế tử tôn quý nói ra những lời ân ái mà nàng muốn nghe, có vẻ rất khó, Thanh Thu cũng không cố chấp trước vấn đề này nữa, đáp: “Tóm lại, để sau hãy nói”.

Vài ngày trôi qua, trời càng lúc càng nắng nóng, may mà khi xây dựng Ngọc Lâm uyển cũng đã tính toán tới điểm này. Cây cổ thụ cao vút xòe bóng, cùng các con kênh dẫn nước khắp cả uyển, Lãnh Hương các thả rèm trúc, ngăn ánh nắng mặt trời bên ngoài, hằng ngày đều có đá đặt ở các góc phòng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Chỉ là vào một buổi sáng nào đó, sau khi Thanh Thu biết mình đã mang thai, nàng đột nhiên bắt đầu bị nghén, nôn ọe suốt ngày không ăn nổi thứ gì, lại thêm nắng nóng, nàng bỗng gầy đi hẳn. Đầu bếp trong Ngọc Lâm uyển cũng lo lắng theo, chế biến đủ các món nhưng vẫn bị cái miệng kén chọn của Vệ Minh chê. Hắn mắng hết lần này tới lần khác, nhưng khẩu vị của thai phụ này quả thật khó chiều, nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng chẳng ai dám làm đầu bếp ở Lãnh Hương các nữa.

Bản thân Thanh Thu cũng biết nấu ăn, nhưng không biết mình phải ăn gì thì tốt, chỉ cần nghĩ đến món mà mình từng làm, là lại buồn nôn. Thậm chí nàng còn hối hận tại sao mình lại biết nấu ăn, cơm canh nấu có thanh đạm tới đâu, cũng khó mà nuốt nổi, rồi sau đó lại khổ sở nôn ra hết, hằng ngày Thanh Thu chỉ ăn hoa quả để chống đỡ.

Đến chuyện đứa trẻ trong bụng xuất hiện vào thời điểm này có đúng lúc hay không nàng cũng chẳng buồn nghĩ, giờ chỉ bận đốỉ phó với từng cơn khó chịu dồn dập. Nàng vui hay buồn đều ảnh hưởng tới không khí của Ngọc Lâm uyển, Vệ Minh hoàn toàn không biết nữ tử lại có khả năng hành hạ người khác như thế, nhìn thì đau đầu mà không nhìn thì đau tim, hắn đành phải ngồi bên cạnh ra sức an ủi.

Nhưng Thanh Thu lại chẳng hiểu, nhìn một quý công tử như thế tử ngồi trước mặt mình, bộ dạng nhếch nhác, thỉnh thoảng lại giúp nàng đổ chỗ nôn hoặc bưng trà cho nàng uống, ngược lại nàng càng cảm thấy khó chịu, không kìm được chỉ muốn đuổi hắn đi. Thế tử không xuất hiện trước mặt, nàng còn thấy dễ chịu hơn một chút, làm cho Vệ Minh chỉ dám xuất hiện những lúc nàng đã ngủ.

Nhị Xảo là người duy nhất mà Thanh Thu quen ở đây, nhưng nàng ta lại chưa sinh con bao giờ, cũng không giúp được gì. Đúng lúc này, Trần lão gia hiểu chuyện nhắm đúng thời cơ, đưa một phu nhân có kinh nghiệm tới, để chăm sóc cho Thanh Thu. Chồng nữ tử ấy họ Phạm, người ta gọi là Phạm nương tử, nhanh nhẹn hoạt bát, chỉ là xoa chân bóp vai cũng giúp nàng thoải mái không ít.

Vệ Minh vì muốn nàng thoải mái, đã đón anh em Thụy Lân từ trấn Vân Thủy đến, khiến Thanh Thu cũng thấy vui vẻ lên rất nhiều, còn giữ anh em họ ở lại tránh nóng. Có Thụy Phương ở bên cạnh giải khuây, Thanh Thu dần dần không còn khó chịu như trước nữa. Hằng ngày nàng cũng chịu ăn uống hơn khiến Vệ Minh thở phào nhẹ nhõm. Chỉ vì trận ốm nghén này mà hắn phải ở lại thành Vân Châu khá lâu, mất hơn một tháng vẫn chưa lên đường được.

Dù như thế, Thanh Thu vẫn nhận thấy không khí trong Ngọc Lâm uyển ngày một căng thẳng, đến nơi ở của hầu nữ ở phía sau chỗ nào cũng có người canh gác. Vì cơ thể nàng không khỏe, lâu rồi chưa ra ngoài chỉ đi lại trong uyển, thỉnh thoảng bắt gặp một nhóm người, điều này khiến Thanh Thu khó mà bình tĩnh nổi.

Một hôm, nhân lúc không bị nghén, nàng yếu ớt dựa vào lòng Vệ Minh hỏi chuyện này, nhưng hắn lại không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng vuốt đôi lông mày đang chau lại của nàng, điềm đạm đáp: “Chuyến đi này vốn để dẹp loạn, có vài con cá lọt lưới mà thôi, nàng đừng lo lắng”.

Dẹp loạn? Thanh Thu chưa bao giờ nghe nói có loạn thổ phỉ, từ khi Nam – Bắc Vu kết thúc đàm phán tới nay, hai nước luôn sống trong hòa bình. Núi Vọng Xuyên không còn cảnh đao kiếm nữa, cuộc sống của bách tính cũng vui vẻ hơn… Ai dám gây sự với thế tử, người đã lập công hiển hách trên chiến trường chứ? Vệ Minh từng nói lần này hắn tới đây là theo lệnh của hoàn thượng, loạn thổ phỉ thôi mà kinh động đến cả thế tử phải đích thân ra tay ư?

Không hiểu tại sao, Thanh Thu đột nhiên nghĩ đến Ninh Tư Bình, vết máu không rõ đó như chỉ thẳng về hướng Bắc Vu. Một cảm giác hoang mang và hoảng sợ ập tới, bao nhiêu lâu nay, nàng đã quên mất rằng có một ngưòi như thế tồn tại.

Vệ Minh nhận ra sự khác lạ của nàng, nghi hoặc cúi đầu nhìn, mới phát hiện mặt nàng đã trắng bệch, kinh ngạc nói: “Sao thế? Có phải lại thấy không khỏe không, để ta gọi người tới khám”.

“Không, không, thiếp rất khỏe.” Thanh Thu vội vàng ngăn lại, giọng nói thiếu tự nhiên: “Chắc là trời nóng, không ăn được gì, nên giờ hơi đói”.

Vệ Minh không nghi ngờ gì nữa, cười đáp: “Nói thật, ta cũng đói rồi, chưa ăn gì cả”.

Nói xong Vệ Minh gọi người chuẩn bị đồ ăn, không lâu sau Thanh Thư quản gia bèn cho người mang mấy điểm tâm vào, Thanh Thu cũng chỉ động đũa qua loa, Vệ Minh cũng ăn không nhiều. Hắn là người quá kén chọn, trước kia còn có Thanh Thu tận tâm để ý thực đơn, giờ hắn đâu nỡ để nàng phải vất vả.

Thanh Thu có thai, đây là đứa con đầu tiên của hắn, lần đầu làm cha khiến Vệ Minh có chút tự hào không thể diễn tả bằng lời, không biết năm xưa phụ vương hắn có tâm trạng thế nào? Nghĩ đến đây Vệ Minh thoáng động lòng, có lẽ nên báo cho cha mẹ đang ở Việt Đô xa xôi biết tin này, nếu không khi hồi kinh mang theo cả vợ cả con sẽ khiến hai vị ấy sợ chết khiếp.

Nhưng dường như Thanh Thu chẳng vội hồi kinh, Vệ Minh không muốn nói với nàng những chuyện liên quan tới Thiên phủ, một là không muốn nàng lo, hai là… không muốn nàng biết bất kỳ tin tức gì của Ninh Tư Bình.

Từ Bắc Vu có tin vui gửi về, thế lực của Thiên phủ đang dần bị chia rẽ, tất cả mọi chuyện nên kết thúc tại đây. Vị chủ nhân vẫn đứng sau điều khiển giang sơn Bắc Vu từ trước tới nay bỗng nhiên biến mất không dấu vết, không rõ đã đi đâu, dù Ninh Tư Bình có muốn cũng chẳng còn khả năng lết tới Nam Vu.

Vệ Minh không hề buông lỏng cảnh giác, mà phòng bị cho Ngọc Lâm uyển, chỗ nào cũng canh phòng nghiêm ngặt, không ai có thể lẻn vào hoặc rời đi khỏi đó.

Một hôm vào tầm chiều, sau khi Thanh Thu vừa nôn ọe một trận kinh thiên động địa mồ hôi dính khắp người, đầu óc hỗn loạn, thì Thanh Thư sai a hoàn tới báo, là Tống nhị công tử Tống Củng mang theo ái thê đến thăm.

Nàng đón lấy chiếc khăn lạnh mà Thụy Phương đưa đến, lau qua mặt, thầm nghĩ: Tống Củng sao tự nhiên lại đến đây, hắn và Linh Ngọc tiểu thư mới thành thân chưa được nửa năm, theo lý mà nói thì cô dâu mới phải dốc lòng hầu hạ cha mẹ chồng mới đúng, lần này tới thăm nàng, lẽ nào là bên phủ quận vương đã biết rồi ư?

Ngọc Lâm uyển ngoài việc thủ vệ hơi nhiều ra thì phong cảnh cũng không tệ, khiến Tống Củng phải reo lên rằng không uổng chuyến đi này, khen thế tử thật biết cách hưởng thụ. Từ sau khi thành thân cùng Huống Linh Ngọc, hắn đã trải qua những ngày thần tiên, nhớ lại thời gian thường xuyên tới phủ thế tử, hắn vẫn thấy hoài niệm. Khi hắn thành thân, Vệ Minh phụng mệnh hoàng thượng ra ngoài chưa về, trong nửa năm vội vội vàng vàng về được có hai lần, lần này nghe nói Vệ Minh đã tìm thấy Thanh Thu, ở lại thành Vân Châu không về, nên hắn đưa Linh Ngọc đến đây tìm gặp huynh đệ tốt của mình.

Đương nhiên Tiểu Liên cũng đồng hành với tiểu thư nhà mình, nửa năm không gặp, cô bé cũng bạo dạn hơn nhiều, những chuyện tiểu thư không quản kịp Tiểu Liên tự động gánh vác, lúc này đang gọi kẻ hầu tới sắp xếp hành lý của tiểu thư và Tống công tử. Người và đồ mà Tống Củng mang theo khá nhiều, trời lại nóng nực, hắn xác định sẽ ở lại thành Vân Châu một thời gian, tiện thể tránh nóng luôn.

“Vệ huynh, chẳng phải huynh và trù nương kia đang ở cùng nhau sao? Nàng ta đâu rồi?” Tống Củng không phải không thấy đám thủ vệ kia, từ lúc vào Ngọc Lâm uyển tới giờ, hắn thấy rõ sự căng thẳng khác thường ở đây, chỉ là Vệ Minh không nói, hắn cũng không tiện hỏi. Huống Linh Ngọc theo sau hai người, im lặng không nói gì, a hoàn bên cạnh nàng ta đang ôm đàn, chỉ đợi gặp Thanh Thu xin chỉ giáo.

Vệ Minh thấy Thanh Thu dưới tán liễu xanh, vội vàng đi tới đó, nói: “Bọn ta đã thành thân rồi, đệ nên gọi Thanh Thu là tẩu tẩu!”.

Hắn giơ tay đỡ Thanh Thu, từng hành động nhẹ nhàng yêu thương: “Sao lại ra đây, đợi Linh Ngọc ở hậu đường không được ư?”.

“Thiếp nghe nói Linh Ngọc tiểu thư đến rồi.” Thanh Thu không che giấu nổi niềm vui, thấy Huống Linh Ngọc đi từ xa đến đây còn mang theo đàn, nàng cười càng tươi hơn, tiểu thư này một đời sống lương thiện, lại thích đàn, cũng coi như có tri kỷ.

Nàng ăn vận trang điểm theo phong thái của các phu nhân, cả chiếc áo dài đang mặc trên người, điều đó cho thấy Vệ Minh không nói đùa. Tống Củng kinh ngạc trước việc hai người thành thân, lẩm bẩm nhắc lại: “Thành thân?”.

Thấy hai nữ tử cầm tay nhau rời đi, Vệ Minh cười khổ: “Hai người đến cũng tốt, để Linh Ngọc ở bên Thanh Thu, nàng ấy có thai rồi, mấy hôm nay nghén kinh khủng, những tháng ngày này chẳng dễ chịu gì”.

Tống Củng càng kích động hơn: “Có thai?”.

Hắn không thể tưởng tượng được việc Vệ Minh cố chấp yêu một nàng đầu bếp, thậm chí còn thành thân với nàng ta. Nữ tử này diện mạo không quá tuyệt sắc, lại chẳng có thân thế, chỉ biết nấu ăn chơi đàn. Nếu nàng ta giống Tuyết Chỉ đại gia nổi tiếng thiên hạ, nói theo lời phủ quận vương thì là, miễn cưỡng còn có thể cân nhắc. Nhưng, thiên kim tiểu thư cũng chẳng khiến thế tử rung động, lúc này Thanh Thu đang mang thai, chẳng trách Vệ Minh lại tỏ ra yêu chiều như thế.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Tống Củng vẫn lắp bắp hỏi: “Thành thân… Không phải báo phụ mẫu ư?”.

Khi tới đây Tống Củng mang trên mình trọng trách được quân vương và quận vương phi ủy thác, phải khuyên nhủ Vệ Minh sớm hồi kinh. Nếu họ biết được Vệ Minh và Thanh Thu đã thành thân, nàng ta còn đang mang thai, không biết sẽ làm khó Thanh Thu thế nào đây?

“Nếu Thanh Thu đồng ý, để sau này hồi kinh tổ chức lại một lần cũng chưa muộn.” Vệ Minh cười cười, đang định gửi về kinh thành một lá thư, tiếp tục nói: “Đệ và Linh Ngọc thành thân ta không kịp về, lần này đến Vân Châu ta sẽ tiếp đón hai người tử tế coi như bù đắp, chỉ là sau này tính cách chơi bời ngông cuồng nên sửa, đừng phụ Linh Ngọc”.

“Vệ huynh, huynh nói câu này không đúng, đệ ngưỡng mộ Linh Ngọc đã lâu, đương nhiên sẽ trân trọng nàng. Chỉ có huynh, đệ vẫn luôn cho rằng huynh sẽ là người thành thân trước, giờ huynh định thế nào? Khi đệ tới đây, quận vương đã dặn rồi, nhất định phải đưa huynh cùng hồi kinh.”

“Trước mắt sức khỏe Thanh Thu không thể đi được, một thời gian nữa ta sẽ cùng nàng quay về.”

“Tùy huynh thôi, vừa hay đệ cũng muốn ở lại đây thư giãn.” Việc Hiền Bình quận vương phủ liệu có chấp nhận một cô con dâu bình dân hay không, Tống Củng chẳng kỳ vọng. Dù sao đấy cũng là việc nhà người ta, hắn nhớ ra một chuyện, nói: “Sao thủ vệ canh giữ khắp Ngọc Lâm uyển vậy?”.

Vệ Minh ngập ngừng, rồi trả lời ngắn gọn: “Không có gì, chỉ là quan viên của thành Vân Châu biết thân phận của ta, nên cố chấp đưa người tới”.

Về Bắc Vu, Thiên phủ, về hoàng mệnh mà Vệ Minh đang mang, hắn không định cho người khác biết. Tống Củng mặc dù là con trai thừa tướng, nhưng không làm quan, hơn nữa tình trạng sức khỏe của Thanh Thu đang tốt dần lên. Hắn nghĩ chắc không cần bao lâu nữa có thể lên đường quay về rồi, người mà Thiên phủ nhắm là hắn, không cần lôi những người vô can khác vào.

“Đệ còn tưởng xảy ra chuyện gì, không phải thì tốt, ở đây có danh lam thắng cảnh gì? Thời gian huynh ở đây cũng khá lâu, biết chỗ nào có rượu ngon và mỹ nhân không?” Nói mãi nói mãi cuối cùng lại thành nói lăng nhăng.

Vệ Minh biết tính Tống Củng thích trêu đùa, bèn cười mắng: “Không muốn bị ta trói lại mang tới chịu tội trước mặt Linh Ngọc, thì hãy an phận một chút đi!”.

Ngược lại với tâm trạng vui vẻ của Tống Củng, Huống Linh Ngọc lại có chút lo lắng, nhìn những cơn nôn ọe mà Thanh Thu thỉnh thoảng lại phải chịu, nàng ta nghĩ tới bản thân mình cũng sắp phải trải qua chuyện này, không tránh khỏi cảm giác sợ hãi. Linh Ngọc luôn mang đàn theo người, vốn định thỉnh giáo cầm nghệ của Thanh Thu, thấy cảnh này liền bỏ hẳn ý định ấy, do dự hỏi: “Thanh Thu, tẩu thế này bao lâu rồi?”.

Thanh Thu thở dài, dựa người vào gối mềm giơ một ngón tay ra, Huống Linh Ngọc thất kinh kêu lên: “Một tháng?”.

Nàng gật đầu, đại nương hầu hạ nàng phía sau cười đáp: “Phu nhân thế này đã đỡ hơn nhiều rồi đấy, mới đầu còn kinh khủng hơn cơ, nữ tử đang mang thai nghén là chuyện bình thường”.

Mở miệng là “phu nhân”, Thanh Thu đến giờ vẫn chưa quen.

Linh Ngọc sợ hãi hỏi: “Bình thường ư?”.

“Đúng thế, còn có những người nghén tới tận khi sinh con, khổ sở lắm.”

Thanh Thu thấy sắc mặt Linh Ngọc trắng nhợt, vội vàng nói: “Phạm nương tử, bà đừng dọa Linh Ngọc tiểu thư, không đúng, phải gọi là thiếu phu nhân rồi”.

Phạm nương tử vội đổi cách xưng hô: “Thiếu phu nhân đừng sợ, nghén cùng lắm chỉ một, hai tháng thôi. Đợi thai nhi ổn định sẽ khỏe lại, có nhiều nữ tử khi mang thai không nghén, có người thích ăn đồ chua, người thích ăn đồ ngọt, còn có người thích ăn…”.

Nói tới đây bà ta dừng lại, không nhịn được cười nói tiếp: “Thích ăn đậu phụ thối!”.

Một câu nói mà khiến mọi người trong phòng đều phá lên cười, Thụy Phương mở to mắt, không hiểu, hỏi: “Đậu phụ thối là gì ạ?”.

“Thật uổng công cháu theo ta bán đậu phụ, đến cái đấy cũng không biết.” Đậu phụ ở phường đậu phụ làm không nhiều, hằng ngày chỉ làm đủ bán cho người trong trấn Vân Thủy. Dù là bán thừa, cũng được Thanh Thu đem nấu thành các món, Thụy Phương ăn đậu phụ nhiều, không hiểu đậu phụ thối sao có thể ngon được.

Nói chuyện hồi lâu, tinh thần của Thanh Thu khá hơn, liền cao hứng tấu một khúc, thỏa mãn mong ước của Huống Linh Ngọc, nàng ta thở dài: “Thanh Thu đàn hay thật, cũng may có tẩu, nếu không muội chẳng biết thỉnh giáo ai cả. Đúng rồi, không biết tẩu nghe nói chưa, tay của Tuyết Chỉ đại gia bị thương rất nặng, bây giờ không thể chơi đàn được nữa”.

Có chuyện này ư? Thanh Thu trốn đến trấn Vân Thủy, hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Tuyết Chỉ đại gia là đại gia thành danh, không thể chơi đàn sẽ khổ sở biết nhường nào, nàng không muốn nhắc lại chuyện cũ nhưng thân là đồng môn, cũng không thể vờ như thờ ơ, chỉ kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì, không phải nàng ta đã gả về Bắc Vu ư?”.

“Tình hình cụ thể muội không biết, thời gian ấy muội vừa thành thân, chỉ nghe nói thôi. Tẩu lại không ở…” Nàng ta nhìn nhìn đám Thụy Phương, hình như có chuyện gì đó không tiện nói trước mặt người khác.

Thụy Phương ngoan ngoãn nói: “Cháu đi tìm ca ca”.

Sớm biết phu thê Tống Củng đến đây không chỉ đơn giản là một chuyến viếng thăm. Thanh Thu khoát tay, ra hiệu cho Phạm nương tử và a hoàn trong phòng lui ra ngoài, nàng cúi đầu, tay cầm chén trà, đợi Huống Linh Ngọc nói.

Huống Linh Ngọc đang nghĩ xem nên mở lời thế nào, hồi trước Tết quận vương phi lấy hôn sự của nàng ta làm cái cớ, để hôn sự đang chuẩn bị ở phủ thế tử bị tạm hoãn lại, Thanh Thu bèn bỏ đi, vì việc này mà Linh Ngọc vẫn đang tự trách mình. Không ngờ biểu ca và Thanh Thu lại thành thân ở đây, điều này khiến nàng ta thấy nhẹ nhõm hơn, còn những lời quận vương phi dặn khi đến đây, dù thế nào nàng ta cũng khó nói ra được.

Huống Linh Ngọc nhìn Thanh Thu bằng ánh mắt bất an, nói: “Muội biết trước Tết biểu ca đã chuẩn bị thành thân cùng tẩu, sau đó vì chuyện của muội và Tống Củng mà… có phải vì vậy tẩu mới bỏ đi không?”.

Thanh Thu phì cười: “Căn bản chẳng liên quan gì tới muội cả, muội có thành thân hay không, quận vương phi… cũng không tác thành cho hôn sự của ta”.

“Không, không, cô mẫu giờ không còn kiên quyết phản đối như trước nữa, lần này bọn muội biết biểu ca và tẩu ở Vân Châu, là do cô mẫu nói. Người còn đặc biệt bảo muội đi, mặc dù chưa nói rõ, nhưng giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Có lẽ lần này Linh Ngọc tiểu thư tới để làm thuyết khách, Thanh Thu chỉ nghe nhưng không đáp. Không biết quận vương phi làm thế nào biết được Vệ Minh tìm thấy nàng, xem ra họ đã ở lại Vân Châu quá lâu, lâu tới mức những người trong kinh thành bắt đầu chú ý.

Chỉ nghe mấy lời mềm mỏng của Linh Ngọc, nàng không dám hiểu sai ý của nàng ta, quận vương phi cùng lắm vì không thắng được thế tử, nên mới tìm kế hoãn binh, đợi họ nơi lỏng phòng bị quay về, e rằng đó sẽ là cơn ác mộng.

Huống Linh Ngọc thấy vẻ mặt nàng vẫn điềm đạm, chỉ hận mình không biết nói, vội vàng đỡ lời: “Thanh Thu, tẩu hãy tin muội, cô mẫu thật sự có ý đó, giờ tẩu đã có thai, cô mẫu chắc chắn rất vui”.

“Sau đó thì sao? Thân phận của ta không xứng để đứng cạnh thế tử, dù sinh con trai thì quay về cũng chỉ có thể làm thiếp. Phải tận mắt chứng kiến thế tử đón chính thê về, ngày ngày đến thỉnh an chúc phúc. Haizz, Linh Ngọc tiểu thư, trước kia khi rời khỏi phủ thế tử, chính là ta không muốn sự việc phát triển tới mức ấy, việc đã thế này, dù có thai cũng chẳng thay đổi được gì.”

Miệng nàng nói như thế, nhưng trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ, nàng thật sự có thể bình thản đối mặt với tất cả sao? Nếu nàng cố chấp không về, thế tử buông tay hồi kinh, nàng sẽ phải sống thế nào? Nhờ con mà mẹ được hưởng phú quý chuyện này không phải không có, nhưng Thanh Thu không muốn vì có con nên mới được chấp nhận, hơn nữa phú quý có thể tới đâu chứ?

Nếu sau này nàng sinh con gái, tình hình sẽ càng thảm. Nghĩ đến nhị phu nhân trong phủ quận vương, cả tiểu quận chúa nữa, nếu con nàng vừa được sinh ra đã bị người ta mang đi, thì nàng sẽ chết mất.

Đến nay Thanh Thu vẫn chần chừ mãi, thực ra là sự giày vò, trước nay nàng chưa từng quên, có thai rồi vui hay buồn không còn do mình nữa, ốm nghén ư? Đa phần đều do những u uất trong lòng mà ra cả.

Tiểu Liên vẫn đang chỉ huy đám nô tài sắp xếp hành lý của Tống công tử và tiểu thư. Đây là lần đầu tiên tiểu thư xa nhà, đồ mang theo người khá nhiều, đồ ăn đồ dùng thứ nào cũng phải cẩn thận nhẹ nhàng, cô bé phải lo lắng, sắp xếp ổn thỏa mới yên tâm.

Vốn tưởng ở Vân Châu dù tốt tới đâu cũng không sánh được với kinh thành, ai ngờ Ngọc Lâm uyển lại đẹp như thế. Khi vào hoa cỏ cây cối hòn non bộ hồ nước, không thứ nào không khiến người ta vui vẻ quên cả âu sầu. Nghe ý của tiểu thư thì họ sẽ ở lại đây lâu, vì vậy Tiểu Liên cũng chưa vội tới gặp Thanh Thu cô nương.

Đợi đồ đạc sắp xếp xong, nô bộc lui ra phòng ngoài, nhìn cách bố trí giống như ở Tống phủ và lư hương đang tỏa khói, Tiểu Liên mới hài lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô bé quay người đi ra, nhưng lại ngửi thấy một thứ mùi ngọt ngào giống như mật hoa, ngay sau đó liền cảm thấy mơ hồ, hương hoa ở Ngọc Lâm uyển thật vô cùng kỳ lạ…

Bạn đang đọc Một Mối Tương Tư của Thiên Tuế Ưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.