Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1412 chữ

Sáng hôm sau, Lâm Thanh Tuấn đi lên xưởng mộc xin nghỉ vài ngày, ông chủ nghe anh định chuyển ra xây nhà thì vui lắm, anh làm cho ông đã được năm năm, ông coi anh như con cháu trong nhà, ông đã nghe được chuyện nhà của anh từ lâu rồi nhưng đến lúc anh đến làm cho ông thì ông càng thương anh hơn, người ôn hòa lễ phép như anh nhưng lại không nhận được tình yêu thương mà mình đáng được nhận. Ông quay sang cười nói với anh:

"Dọn ra thì tốt, dọn ra thì tốt. Chú biết con sống ở nhà đó cũng không dễ dàng gì, giờ dọn ra rồi thì ráng làm việc chăm sóc cho con bé nhà con đi. Chú cũng coi như là nhìn nó lớn lên, nhìn con bé gầy gò như vậy chú thấy xót lắm. Cứ nghỉ mấy ngày đi. Có gì cần giúp đỡ thì đến đây tìm chú, chú giúp được gì thì nhất định sẽ giúp."

     Nghe ông nói vậy, Lâm Thanh Tuấn cảm động nói:

"Không cần chú giúp gì đâu ạ. Chỉ cần đến ngày ăn mừng nhà mới chú cùng với các anh đến chia vui cùng với con là con đã vui rồi." Nói xong anh chào mọi người rồi ra về.

     Về đến nhà thì mọi người đã ăn sáng xong cả rồi. Hai vợ chồng Lâm Thanh Phong cũng đã đi lên trấn trên. Anh vào nhà bồng Lâm An Nhiên lên trêu bé. Thấy anh vào nhà Lâm Thanh Tùng quay sang nói:

"Thừa dịp giờ này nắng chưa quá gay gắt ba cha con mình đi coi đất rồi xem xét nên xây nhà làm sao luôn đi. Cũng sắp tới mùa đông rồi nên làm nhanh không thì đến lúc đó lại càng bận thêm."

"Cũng được ạ. An Nhiên có muốn đi cùng bố không nào." Lâm Thanh Tuấn nhìn Lâm An Nhiên cười nói.

"Muốn, muốn ạ." Nó xong, bé kề miệng nhỏ đến gần tai bố bé thủ thỉ:

"Xem xong rồi bố dẫn An Nhiên lên núi hái quả dại ăn nha bố." Nói rồi bé nhìn ba cười tít mắt.

"Được được, An Nhiên của bố muốn gì cũng được hết." Lâm Thanh Tuấn nhìn gương mặt lanh lợi của con cười nói.

     Thế là bé con Lâm An Nhiên được ba bế đi đến phía chân núi cùng ông và bác cả. Dọc đường đi hai bố con nói chuyện rất rôm rả. Thường ngày bé đâu được nói chuyện với bố nhiều như thế này, hôm nào bố cũng đi thật sớm, về cũng thật trễ, bé chỉ được ngồi trong lòng bố nói chuyện một xíu đã bị mẹ bắt đi ngủ rồi. Hôm nay và những ngày sau nữa thật vui vì bố nói bố sẽ ở nhà với An Nhiên hết tuần này luôn.

     Đi đến khu đất cũng đã là việc của mười lăm phút sau. Nơi này thật sự rất xa, xung quanh ngoại trừ công trường vừa mới đi qua thì không còn căn nhà nào khác. Nhìn khu đất rộng toàn là cây cối này Lâm Thanh Tuấn nghĩ mình cũng không cần tốn tiền mua gỗ gì thêm, chặc hết cây ở đây có thể xây vài căn nhà luôn í chứ. Anh nói với cha sẽ dọn khu đất ở giữa này để xây nhà, còn những khu đất xung quanh thì hiện tại không cần dùng đến. Anh không có nhiều tiền trong tay ngoại trừ số tiền được chia lúc bàn chuyện ra riêng, số tiền đó chỉ đủ cho anh xây một căn nhà tranh nhỏ thôi. Như vậy cũng không có gì, dù gì ai lúc mới ra riêng mà chẳng như vậy, anh rất có lòng tin gia đình anh sẽ càng ngày sẽ càng trãi qua tốt hơn. Tính xong tất cả Lâm Thanh Tùng cùng Lâm Thanh Hải đi về nhà, còn anh bế bé con lên núi, đã hứa rồi phải thực hiện, nếu không như vậy sau này bé con cũng sẽ học theo mà nói dối.

     Quyết định xong xuôi mọi chuyện rồi liền bắt tay vào làm. Đầu tiên là anh đi tìm nhân công, lúc này vừa thu hoạch vụ thu xong, mọi người đang rảnh rỗi nên tìm nhân công cũng không khó lắm. Lâm Thanh Tuấn cùng Lâm Thanh Tùng và Lâm Thanh Hải cũng đi làm, có thêm người thì bớt đi chút tiền. Đúng như anh nói, chặt hết cây ở đó để xây nhà thì gỗ cũng còn dư rất nhiều. Nhà tranh chỉ cần vài ba ngày liền hoàn thành, trả tiền công xong xuôi anh lại bắt tay vào làm đồ gia dụng. Nhà có tất cả bốn gian, một gian nhà chính, hai gian phòng ngủ và một gian làm phòng khách, còn thêm một kho chứa lương thực cùng đồ lặt vặt, một nhà bếp và hai chòi nhỏ làm chuồng gà cùng chuồng vịt đặt phía sau nhà. Nhà bếp thì cần thêm tủ bát và bàn để thức ăn, nhà chính cũng cần một bộ bàn ghế, phòng khách thì anh làm một cái bàn nhỏ cùng một cái giường đặt vào, phòng ngủ của hai vợ chồng cùng con gái thì đem đồ từ nhà cũ sang. Anh còn lên núi tìm đất để làm bếp lò, tay anh khéo léo nên đồ đạc trong nhà nhìn đâu ra đấy, không thể nhìn ra là đồ tự làm.

     Ngày ăn mừng nhà mới mọi người trong thôn đến rất đông. Một phần vì giao tình của hai vợ chồng cùng mọi người rất tốt, một phần cũng vì mọi người mừng cho hai người được ra khỏi căn nhà đó. Hôm đó Huỳnh Tú Ngọc đến nhìn không khí vui vẻ của cả căn nhà mà bực tức. Cô ta lúc đầu cứ nghĩ Lê Bích Ngọc đi thì Trương Ngọc Mai sẽ thay vào làm hết những việc đó, ai biết được Trương Ngọc Mai kia chẳng những không phải làm việc mà cô ta nói một câu móc mỉa cô thôi cũng bị mẹ chồng mắng. Không phải chỉ học cao một chút đi làm cơ quan nhà nước thôi sao, cô có gì để so với cô ta chứ, cô ta còn sinh được cho nhà họ Lâm tận hai đứa cháu một nam một nữ luôn kia kìa, vậy mà mẹ chồng Chu Quế Hoa kia của cô ta vẫn cứ thiên vị.

     Mọi người đến thấy sắc mặt khó coi của Huỳnh Tú Ngọc thì càng không ưa cô ta, suốt ngày mắt cao hơn đầu đi ức hiếp em dâu không nói, còn cả ngày đi kiếm chuyện cãi nhau với mấy cô con dâu các nhà khác làm người trong thôn từ lớn đến bé đều không ưa cô ta. Nói vậy nhưng cô ta cũng có hội bạn bè, đều là những người có tính cách giống như cô ta, hôm nay đến chỉ để ăn miễn phí, thấy cô ta mặt đen đứng một bên thì liền đi đến, cả hội bắt đầu nói xấu người khác đến quên trời đất, dù là đang ở nhà người khác cũng chẳng có chút quan tâm nào. Đợi người ta dọn thức ăn ra hết, mọi người đều vào mâm họ cũng ngồi vào ăn đến không nể nang ai cả. Ăn xong mỗi người tự mình ai về nhà nấy, mọi người thấy vậy cũng không thèm nói, các cô muốn làm gì cũng được, hôm nay là ngày vui, quan tâm họ chỉ làm mất vui. Mọi người giúp đỡ Lê Bích Ngọc dọn dẹp sạch sẽ rồi mới tạm biệt ra về.

     Hôm nay Lê Bích Ngọc nhận được rất nhiều quà, đều là những món quà dân dã, hầu hết là trứng cùng rau củ của mọi người đến tặng. Tối đó cô làm một bữa ăn thật thịnh soạn để cả nhà ăn thoả thích. Hai người nhìn bé con nhà mình ăn uống say mê liền cảm thấy thật thỏa mãn. Từ hôm nay trở đi bảo bối nhỏ của họ sẽ muốn ăn gì thì ăn đó, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu không cần sợ sệt sẽ bị ai la mắng nữa. Cuộc sống như vậy thật tốt.

Bạn đang đọc Một Đời An Yên sáng tác bởi nha_pham09

Truyện Một Đời An Yên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nha_pham09
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.