Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1726 chữ

Sáng nay Lê Bích Ngọc vẫn như thường ngày. Thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lâm Thanh Tuấn mang theo rồi lại cho gà vịt ăn. Lúc cô dọn đồ ăn sáng ra bàn thì thấy hai bóng người đi từ cổng vào. Người đàn ông hô to:

"Cha, mẹ, con về rồi."

     Từ trong phòng, Chu Quế Hoa hớt hải chạy ra, theo sau đó là Lâm Thanh Tùng cũng đi vội ra. Lúc Lê Bích Ngọc ra đến cổng đã thấy Chu Quế Hoa ôm Lâm Thanh Phong khóc không ra hơi. Nghĩ cũng phải, Lâm Thanh Phong là bảo bối của bà ta mà, mỗi năm lại chỉ về nhà một lần, khóc đến nỗi đó cũng chẳng có gì lạ.

     Mọi người đi vào nhà. Vì có thêm người nên cô vội vào bếp lấy thêm bát đũa. Trên bàn cơm, những gì ngon nhất đều bị Chu Quế Hoa gắp vào bát Lâm Thanh Phong, làm chú ba cảm thấy thật mất mặt, cháu trai cháu gái còn chưa được ăn ngon như vậy nữa. Thế là anh đem đồ từ trong bát của mình chia ra đặt vào bát ba đứa cháu. Chu Quế Hoa thấy anh làm vậy thì rất không vừa ý, liếc mắt nhìn đồ ăn trong bát Lâm An Nhiên bà ta thò đũa vào gắp đi để vào bát Lâm Quỳnh Hoa. Rồi nói:

"Con bé này không có số hưởng đồ tốt đâu. Nó ăn mấy thứ này vào là lại đau bụng mãi thôi."

     Lâm An Nhiên nhìn đồ ăn vừa mới được chú ba gắp cho lại bị bà mang đi mất rồi lại nghe bà nói vậy liền định mở miệng phản bác, bé đâu bao giờ bị như thế đâu. Nhưng bé vừa ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt sắc bén của bà nhìn qua bé đem những lời muốn nói vội nuốt xuống. Thấy bé ngồi an tĩnh lại ăn uống rồi bà ta mới thu mắt lại. Hừ, con trai cưng của bà ta không ăn thì cũng chẳng đến lượt cái con bé đó được ăn những thứ này đâu. Lê Bích Ngọc nhìn hành động của bà ta mà tức đến đỏ mắt, ai làm bà mà lại đi so đo với cháu mình cơ chứ. Cô dằn lòng lại rồi đem đồ ăn từ bát mình chia qua cho con, con cô quá gầy rồi. Lâm Thanh Phong nhìn chỉ biết thở dài, tính cách này của mẹ anh không phải ngày một ngày hai. Nhớ ngày đó anh hai còn nhỏ cũng từng bị đối xử như vậy mà cha anh lại là một người không có chính kiến nên cả tuổi thơ anh hai trôi qua cũng chẳng yên ả gì. Lần này anh về, biết anh hai có ý định ra riêng đã lâu mà vẫn chưa được chấp thuận thì liền lựa chọn ở lại nhà, anh ở nhà thì nhà anh hai chẳng còn chỗ ở, đương nhiên mẹ anh sẽ lựa chọn để anh hai dọn ra cho anh vào ở. Mong ra riêng rồi thì cuộc sống của gia đình họ sẽ tốt hơn.

     Ăn uống xong Lê Bích Ngọc lại đem bát đũa đi rửa. Đang rửa thì thấy thím ba Trương Ngọc Mai đi về phía này ngồi xuống rửa cùng. Hai người đã gặp nhau nhiều lần, tính cách cũng hợp nhau nên nói chuyện rất là rôm rả. Thím ba có thân hình mảnh mai yểu điệu cùng với gương mặt thanh khiết xinh đẹp và cách phối đồ lịch sự trang nhã càng làm cho thím ấy trở nên xinh đẹp hơn. Hai chị em nói chuyện một lúc cũng đã rửa sạch bát đũa rồi hai người cùng nhau đi vào phòng cô. Hôm nay có chú ba về nên ba chồng cùng anh cả cũng không đi ra đồng nữa mà ngồi ở nhà chính nói chuyện với chú ba. Hai chị em cô vào phòng rồi bàn việc ra riêng, dù gì giờ này mọi người đều ở nhà chính cả rồi, không ai quan tâm đến các cô nên cũng không cần câu nệ như vậy. Nghe thím ba nói chú ba sẽ xin cho gia đình cô mảnh đất dưới chân núi. Nhà chồng cô tuy không giàu có nhưng ngày xưa gia đình cụ tổ lại rất sung túc, đất đai rất nhiều, tuy qua nhiều năm cũng không còn được bao nhiêu nhưng trong thôn ngoài thôn cũng còn vài mảnh đất, đương nhiên đất quê thì bán được gì đâu nên đất này chỉ để chia cho các con sau này. Mảnh đất dưới chân núi là mảnh đất lớn nhất mà nhà cô có, lúc bình thường chắc chắn cha mẹ chồng sẽ chẳng cho vợ chồng cô mảnh đất này đâu, nhưng hiện tại cách đó không xa đang xây dựng nhà máy nên khu vực đó rất ồn ào, không ai định đến đó xây nhà cả. Cô nhớ đến khói bụi cùng tiếng ồn mà những hôm đi qua công trường để lại thì có hơi không muốn, nhưng không lấy mảnh đất này thì chắc chắn là mẹ chồng sẽ chỉ cho vợ chồng cô cái mảnh đất cạnh cây cổ thụ đầu thôn, mảnh đất đó nhỏ đến chỉ có thể dựng lên một cái chòi nhỏ thôi chứ đừng nói đến xây cả một căn nhà, cô nghĩ kĩ thấy chỉ cần có đất là được rồi, dù gì công xưởng xây cũng sẽ hoàn thành mà, lúc đó công xưởng gần nhà cô cũng dễ dàng đi làm hơn, đúng, cô muốn làm công nhân, dù gì chuyển ra thì cũng sẽ phải lo đến việc tiền nong, hiện giờ nhà cô chỉ có Lâm Thanh Tuấn là làm ra tiền, nhưng như vậy thì làm sao nuôi được cả nhà, thêm nữa hai năm sau bé con nhà cô còn cần phải đến trường, tiền là nhất định phải cần.

                   ----------🌸----------                   Ăn cơm tối xong cả nhà tập trung ở nhà chính. Lâm Thanh Tùng nói:

"Em ba của mấy đứa hôm nay về là vì được chuyển công tác nên sẽ ở đây luôn, không về thành phố nữa. Nhưng nó định ở lại nhà, không xây nhà mới, mà nhà ta thì chỉ có bốn gian, một nhà chính và ba gian phòng ngủ, được chia ra cho cha mẹ, anh cả chị cả, anh hai chị hai con một phòng nên nếu thằng ba muốn ở lại thì một trong hai đứa con phải chuyển ra." Nói xong ông nhìn qua chỗ Lâm Thanh Hải cùng Lâm Thanh Tuấn. Đột nhiên Chu Quế Hoa xen vào:

"Gì mà một trong hai đứa. Thằng hai, phòng của cậu để lại cho em cậu đi, cậu chuyển ra ngoài."

     Dù rằng biết trước mọi chuyện nhưng khi nghe được câu này của mẹ Lâm Thanh Tuấn cũng vẫn không nén được bi thương. Từ bé đến lớn luôn là vậy, cái gì tốt cũng đều đem cho anh cả cùng em ba, mà anh, chỉ biết đứng trong mong mẹ một lần để mắt đến mình, có thể một lần ôm anh vào lòng vỗ về như đã làm với hai người kia, nhưng đến tận lúc này anh vẫn không biết được cảm giác đó là như thế nào.

"Con không có ý kiến gì ạ."

     Thấy anh ngoan ngoãn, nét mặt Chu Quế Hoa thoáng hạ xuống. Bà quay sang nhìn Lâm Thanh Tùng, ý bảo ông mau mau chia đất cùng đồ đạt.

"Các con cũng thấy, nhà ta chẳng phải giàu có gì, chỉ có mấy mảnh đất mà tổ tiên để lại, giờ cha sẽ chia cho nhà thằng hai trước, khi nào hai đứa này phân nhà sẽ chia tiếp. Nhà mình có vài mảnh đất nhưng lớn nhất cũng là mảnh ở dưới chân núi kia, nay cha cho các con mảnh đất đó." Nghe đến đây chị cả Huỳnh Tú Ngọc có vài phần không nỡ, phải biết miếng đất đó rất rộng, từ khi gả tới đây đến nay cô ta cứ nghĩ nó cuối cùng sẽ thuộc về chồng cô ta ai ngờ cuối cùng lại như thế này. Nhưng cô ta đã được mẹ chồng nói qua, khu đất quanh đó không ai ở, gần đó lại có một cái công trường ồn ào, dù công trường hoàn thành thì nghe đến những nhà máy xả thải ra ngoài làm đất đai không còn tốt được thì cô ta suy nghĩ lại. Hừ, để cô ta coi lấy đất nhiều thì tốt đến đâu. Cô ta lại nghe cha chồng nói tiếp.

"Nhà ta hiện nay nuôi mười con vịt cùng mười lăm con gà, cha sẽ cho các con mỗi loại hai con, một trống, một mái, còn về heo, các con cũng biết nhà ta chỉ nuôi có hai đầu heo, nó lại là nguồn thu nhập chính của gia đình nên cha để lại cho gia đình ta dùng. Còn về đồ lặt vặt trong bếp cha sẽ chia cho các con mỗi loại một cái. Về ruộng thì nhà ta chỉ có hai mẩu ruộng nước cùng bốn mẩu ruộng cạn, mà nhà con lại chỉ có mình Thanh Tuấn là lao động chính, nó lại đi làm ở xưởng mộc nên chia thì các con cũng không đảm đương nổi nên cha để lại. Các con còn thắc mắc gì không?" Ông nói xong quay sang nhìn Chu Quế Hoa, được bà gật đầu mới thở phào nhẹ nhõm. Ông biết chia như vậy là không đúng nhưng ông lại chẳng thể nói được vợ mình. Chỉ mong sau này cuộc sống của con cái sẽ trải qua tốt hơn.

"Tất cả rất tốt ạ." Lê Bích Ngọc nói. Chia như thế đã quá sức tưởng tượng của cô rồi, cô còn tưởng không được đem gì ra khỏi nhà cơ.

     Mọi việc được giải quyết nhanh chóng. Lâm Thanh Phong chỉ ở lại nhà đêm nay, qua hôm sau hai người sẽ lên thị trấn ở tạm để đợi Lâm Thanh Tuấn xây nhà xong và để sắp xếp công việc trên này luôn.

Bạn đang đọc Một Đời An Yên sáng tác bởi nha_pham09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nha_pham09
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.