Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh Sát Hỏi Cung

Tiểu thuyết gốc · 1486 chữ

Francis vệ sinh cá nhân, có lẽ ngày mai cậu sẽ đến trường.

“Đừng nghĩ ngợi nhiều”

Cậu tự nhìn mình trong gương tự nhủ rồi chạy xuống nhà phụ mẹ làm bữa tối.

“Con đã ổn chứ?”

“Vâng, có lẽ do hôm đấy con uống nhiều quá”

“Uống kiểu gì mà ngất tại cửa nhà. Lần sau không uống được thì đừng cố”

Bữa tối đã chuẩn bị xong giờ chỉ cần đợi khoảng 7h30 là bố về và cả nhà sẽ cùng dùng bữa. Francis nằm dài trên ghế bật TV xem tin tức và rồi cậu phải ngưng lại nhìn cô phát thanh viên đang tường thuật lại tin tức sáng nay với tiêu đề [Cái chết bí ẩn của nam sinh] và nạn nhân không ai khác chính là Michael. Nhưng thật lạ cái chết của Michael phải đến một tuần sau mới được công bố chả lẽ do cái chết quá bất thường nên cảnh sát phải giấu kín? Nhưng nhìn cảnh mẹ Michael nhận xác con mình trong bọc đen, cậu thất thần nhìn TV, một nỗi sợ hãi lan cả người.

“Ting---Doong!!!!!”

Francis giật mình, nhìn lên đồng hồ mới có 6h52. Là ai? Bố thì chả bảo giờ về nhà vào khung giờ này nhưng không hiểu sao cậu hơi run mặc dù bên ngoài cửa sổ nhìn ra vẫn có khá nhiều người đi lại.

“Con xem ai đến đấy”

“Vâng”

Francis lật đật đến cửa.

“Ai vậy?”

“Mở cửa cho bố” Là giọng bố cậu từ phía ngoài.

Francis nhanh chóng mở cửa nhưng ở ngoài đó không có chỉ mỗi bố cậu mà còn năm cảnh sát và vẻ mặt bố cậu không hài lòng có lẽ là nghĩ cậu gây chuyện. Trong thâm tâm cậu thì như chết lặng “Toi rồi, cảnh sát đã đến”

Một cảnh sát có lẽ là đội trưởng tiến phía trước giơ tấm thẻ.

“Tôi là cảnh sát hình sự – Lusi Henry”

“Con không mời họ vào nhà sao?” Bố cậu có lẽ sắp phát cáu rồi.

“Vâng, mời vào”

Phòng khách, bố mẹ Francis không được tham gia vào cuộc hỏi cung chỉ có thể đứng ngoài thì nhìn, luôn miệng nói với các viên cảnh sát là cậu đã làm gì.

Henry lôi ra trong túi một cuốn sổ và bắt đầu hỏi.

“Cậu có quen Michael?”

“Cũng không hẳn là quen nhưng mối quan hệ trong phương diện thành viên cùng lớp thì không tệ”

“Chắc cậu biết sự việc đáng tiếc của Michael?”

“Vâng, cái chết cậu ấy thật kinh khủng”

“Hử? Tôi chưa nói cái chết của Michael như thế nào? Đến tôi còn chưa được nhìn. Xem ra cậu có vẻ biết rõ” Henry nhìn Francis với ánh mắt nghi ngờ.

Francis rất hối tiếc về những lời nói bộp chộp khi nãy của mình và bây giờ không biết phải đối đáp lại như nào.

Nhưng Henry dường như đã thấy có sự lúng túng, anh ta lại lôi trong túi bên cạnh một bọc giấy ni lông trong suốt, Francis trố mắt nhìn cái thứ trong đó. Là điện thoại di động của cậu sao nó lại trong tay cảnh sát.

“Cậu nhận ra nó chứ?”

“Vâng, đó là điện thoại của tôi”

“Vậy cậu giải thích tại sao nó lại ở gần nơi xảy ra vụ án Michael”

“Cái đó…”

Francis muốn nói ra sự thật nhưng điều đó làm sao mà để cảnh sát tin được.

“Tôi biết là tôi đang trong diện nghi ngờ nhưng sự thật tôi không liên quan đến cái chết Michael”

“Vậy cậu phải nói rõ vì sao” Henry có chút bực mình.

“Sự thật là…là do…do vampire”

“Vampire? Quỷ hút máu? Ý cậu là vậy?”

“Vâng”

“Cậu đang đùa tôi phải không?”

“Không, làm ơn hãy tin tôi nếu không sẽ còn nhiều người sẽ chết”

“Đã 9h tối rồi. Cậu đã làm gì với Michael”

Tuyệt, Francis như muốn hét lên trước mặt Henry nhưng buộc phải kiềm chế, anh ta không hề nghe cậu và chốt thẳng một câu như đã xác định cậu là hung thủ. Tất cả những gì cậu có thể là giải thích một cách yếu ớt.

“Tôi không liên quan đến cái chết Michael”

“Ok, tôi tin cậu”

WTF, tại sao anh ta lại tỏ thái độ như đang mỉa mai cậu?

Henry có vẻ như biết rằng Francis không tin anh ta, vì vậy anh ta nói lại một lần nữa

"Thật đấy, tôi thực sự tin cậu, vụ án này quả thực có nhiều điểm lạ nhưng cậu vẫn là tình nghi số một mặc dù chúng tôi khám xét hiện trường và thi thể nạn nhận không có dấu vân tay của cậu. Chỉ là cậu hãy trả lời sự thật câu hỏi cuối. Cậu đã thấy gì đêm hôm đó"

“Như tôi đã nói là do vampire”

Henry ngạc nhiên khi nghe Francis một mực khăng khăng về điều đó

"Còn gì nữa không?"

“Con vampire đó là một cô gái”

“Cô gái? Vậy cậu có nhớ khuôn mặt? Hay là quen biết gì không?” Henry vội hỏi.

Francis lắc đầu.

“Không, cô gái đó tôi không quen mà lúc đó tôi cũng bị ngất đi”

“Oh”

Biểu hiện của Henry cho thấy rằng anh ta nghĩ cậu đang nói dối, anh ta nói sau khi thở dài.

"Tôi biết cậu sẽ không nói cho tôi biết sự thật."

Anh ta dừng lại một lúc và tiếp tục

“Được rồi, tôi chỉ hỏi vậy nhưng cậu đừng nghĩ là rời khỏi thị trấn này, chúng tôi sẽ còn để mắt đến cậu. Đây là danh thiếp của tôi, để dùng trong trường hợp cậu muốn nói.”

Sau đó anh ta đưa một danh thiếp màu trắng đặt lên bàn. Francis nhặt tấm danh thiếp lên, anh ta nói với một giọng trầm

"Gọi cho tôi nếu cậu cảm thấy điều gì đó sẽ xảy ra trong thời gian tới.”

Francis nằm chặt tấm danh thiếp mặc dù biết rằng sẽ không dùng tới.

Cảnh sát đã về hết sau khi nói chuyện sơ qua với bố mẹ cậu. Bữa tối diễn ra trong sự im lặng đến ngột ngạt.

“Con ăn xong rồi”

Francis đứng dậy với động tác uể oải.

“Khoan đã”

Bố cậu lên tiếng.

“Có chuyện gì vậy bố”

“Con trai, bố tin con”

Như một động lực, Francis bỗng nở nụ cười rồi gật đầu.

“Cảm ơn bố”

Ngày hôm sau, Francis đến trường nhưng không thấy nhóm William, hỏi ai thì cũng lắc đầu, chỉ biết là họ thường như vậy từ trước, thi thoảng lại biến mất vài ngày. Lại nhìn sang góc bàn Michael, nó trống trơn và lạnh lẽo, cậu cảm thấy buồn thay cho cậu bạn hiền lành, mà trên hết ánh mắt Lia thì đang nhìn chằm chằm vào cậu. Francis cố né tránh cái khuôn mặt đó, mong sao tiết học trôi đi thật nhanh.

Căng tin trường, Francis chọn một góc không có người ngồi, hay tay xoa hai thái dương. Hình ảnh Michael bị hút máu nó cứ đọng mãi trong não.

“Trời ạ, mình không thể nào xóa cái hình ảnh đó”

“Cậu không nghe lời tôi”

“Oái”

Francis suýt ngã ngửa bởi giọng nói có phần u ám của Lia, cậu ôm ngực nhìn cô gái lập dị.

“Cậu không nghe lời cảnh báo của tôi”

“Cậu đến đây là để trách móc tôi? Nếu vậy thì đúng rồi đó”

Francis bực bội bóc hộp sữa mà như muốn dằm nát nhưng đột nhiên cậu trợn mắt nhìn Lia.

“Này, có phải cậu đã biết vampire xuất hiện?”

Lia gật đầu.

“Vậy đó là con vampire duy nhất hay còn nữa”

Lia nhìn xung quanh rồi nói nhỏ.

“Tôi chưa xác định còn bao nhiêu nhưng tôi dám chắc cái nhóm mà cậu chơi. Bọn chúng là vampire cấp cao. Cậu tin tôi chứ?”

Francis hoảng sợ chả lẽ cậu dang giao du với vampire rồi sau đó cậu sẽ bị rút máu tới chết, khuôn cậu tái nhợt với những ý nghĩa kinh rợn. Chả biết như thế nào mà Francis đã tin lời Lia.

“Có lẽ tôi nên chuẩn bị nước thánh, tỏi, cọc, thánh giá” Fracnis thần thần lo lắng.

“Cậu đúng là ngốc”

“Vampire sợ mấy thứ đó còn gì?”

“Cậu nghĩ vẩy nước thánh, cho chúng ăn tỏi, đâm cọc vào tim là chúng chết sao? Không nhé, cậu phải chặt đầu nó bằng bạc sau đó thiêu chúng hoặc là một kỹ thuật khác”

“Vậy sao tôi có thể nhận biết ai là vampire”

“Không rõ lắm nhưng dựa vào các đặc tính vật lý như khỏe hơn, nhanh hơn người thường nhưng điều đó cũng không kết luận được chỉ có theo liệt kê những kẻ tình nghi thôi”

Bạn đang đọc Monster Hunter sáng tác bởi mymyvodoi

Truyện Monster Hunter tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymyvodoi
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.