Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếp này đã định vô duyên

Tiểu thuyết gốc · 6782 chữ

Ven dòng vong xuyên có một hòn đá người ta gọi là Tam Sinh Thạch, hòn đá đễ xem kiếp trước của các vong hồn, bên hòn đá đứng đó một người, không phải quỷ, không phải ma, càng không phải vong hồn, chỉ đơn giản là một người, trên người mang một bộ áo bào trắng, gió thổi tà áo bay phất phới.

Nam tử này ngẩng đầu nhìn về phía hòn đá kia thẩn thờ, mái tóc đen suôn mượt thả tung bay theo từng làn gió thô rát ở nơi đây, người khác chỉ cần nhìn vào bóng lưng của hắn thôi là đã có cảm giác u buồn tịch mịch.

Từ trong Vọng Hương Đài một bóng hình thiếu nữ đang từ từ bước ra, giáng người thướt tha, uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp lạ thường với chiếc màn đỏ che một nửa gương mặt, giọng nói làm người ta nghe mà phải sầu phải khổ.

"Ái tình là chi, mà đem theo đau khổ?

Nhớ nhung là gì, mà làm người bi thương?

Duyên phận trái ngang, làm nồng tình lỡ dở

Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp bi thương

Chấp nhất sâu nặng, không thể xóa

Tình cảm khắc cốt, làm sao tan?

Đời đời kiếp kiếp, mang nỗi nhớ

Ngàn năm luân chuyển, vẫn còn si"

Nghe được bài thơ người kia cũng không có quay lại mà hửng hờ đáp.

"Ta đã đứng đây gần được nghìn năm rồi, chỉ mong một lần có thể nhìn thấy nàng đến luân hồi". Giọng nói trầm thấp mà không khỏi than sầu.

"CôĐơn ,gần một nghìn năm rồi, ngươi hà tất phải vì tình mà đau khổ, với tu vi của ngươi cần cái gì mà không thể không có". Người con gái đứng bên cạnh cũng nhìn về phía Tam Sinh Thạch nói.

"Ta yêu nàng, dù nàng chẳng yêu ta ,ta biết nàng ấy từng bị tổn thương, không muốn vướng bận vào chuyện tình cảm, nhưng ta yêu nàng, chỉ cần như thế là đủ . Thực chất ta cũng rất muốn một ngày nàng sẽ mỡ rộng trái tim chào đón ta, nhưng chuyện năm đó.."

Người đàn ông tên CôĐơn trả lời lòng đầy hoài niệm, giọng nói của hắn đã buồn nay lại càng buồn hơn.

"Mạnh Bà! Ngươi biết không". Hắn thở dài rồi tiếp tục nói.

"Mà sao ngươi biết được chuyện xảy ra hồi đó cơ chứ ".

"Ngươi có thể gọi ta Nhất Thiếu, còn chuyện năm đó ta cũng muốn biết". Người con gái tên Mạnh Bà nghe đến đây lòng tò mò được giấy lên.

"Nhất Thiếu, Nhất Thiếu ". Hắn lẩm bẩm tên nàng ,sau đó cười tự giễu.

"Tên ngươi sao mà giống tên của nàng, đã nghìn năm rồi, ta sắp không còn nhớ tên nàng nữa rồi!".

Hắn lâm vào hồi ức của nghìn năm về trước!!!

Khi đó hắn tu luyện một môn nội công có tên là "Mộng Thiên Quyết "một môn nội công của tiên gia, phải dùng thuần âm chi khí để kết hợp với thuần dương chi khí có trong cơ thể để tạo nên thái cực, tu luyện đến đại thành có thể dùng thái cực quay ngược thời gian .

Lúc đó hắn luyện công pháp cũng gần đến mức cực hạn, nhưng hắn vẫn còn thiếu, thiếu cái gọi là cơ hội và ngộ nên hắn đã ngao du khắp thiên hạ.

Đến một hôm trong rừng trúc hắn nghe được tiếng đàn, tiếng đàn mà hắn nghe thôi cũng thấy lòng nặng trĩu, mất mát.

Hắn đi về phía tiếng đàn, trong lúc vô ý thức hắn làm một câu thơ:

"sầu làm chi khi tình đã hết

Nhớ làm gì chỉ làm lệ thêm cay"

Nghe được câu thơ người con gái dừng tay nhìn về phía hắn làm hắn cười ngượng ngùng.

Ánh mắt nàng đượm buồn đỏ ran và khóe lệ rưng rưng như vừa khóc than nhìn về phía hắn rồi cố gắng gượng cười một cái rồi nhẹ nhàng đứng dậy, gương mặt nàng bị một lớp vải mỏng màu đen che phủ lấy hơn một nửa gương mặt nhưng cũng khiến hắn phải xao xuyến, cặp mắt phượng mở lớn với con ngươi đen nhánh cuốn hút. Nàng đưa tay lên lau đi phần nước mắt bi ai đó lại vô tình để lộ hai hàng lông mi dài cong vuốt và hai hàng mày liềm thon gọn.

Toàn thân nàng khoác một bộ váy dài màu đen huyền bí từ phía trên cổ xuống tới lưng chừng mắt cá trông rất bí ẩn. Tay này đỡ lấy một bên thành ghế rồi gắng gượng đứng dậy rời đi về phía xa mà không hề quan tâm lấy hắn.

Dáng vẻ cô đơn buồn khổ của nàng khiến hắn nhìn vào bóng lưng thôi mà cũng bị đắm chìm ở trong đó, ánh mắt hắn dán chặt lên thân thể nàng mà không có một cái chớp mắt, phải chờ đến lúc bóng hình người kia mất hút hắn mới tỉnh dậy. Vì gián đoạn khúc hát của nàng ta nên hắn chỉ biết lủi thủi nói lời xin lỗi nhưng nàng đã đi rất xa rồi nên không thể nghe thấy lời của hắn nói.

"Xin lỗi vì đã quấy rầy".

Khi nhận ra bóng dáng nàng đã biến mất, hắn lúc này chỉ lắc đầu tiếc nuối, rồi cũng lặng lẻ quay người rời đi.

Mọi thứ có lẽ vẫn bình thường cho đến một hôm hắn đi vào một khu rừng tre, nhìn thấy một căn lều nhỏ trông khá là xinh sắn, hắn ngẩng đầu lên cao trông thấy bầu đã sập tối, lại có dấu hiệu trời sắp đổ mưa. Hắn nghĩ rằng nơi đó đơn sơ như thế chắc có lẽ không có ai sống nên lặng lẽ bước vào mà không hề hay biết ở trong kia còn có một người khác. Nhưng....

Bước lại gần cánh cửa, hắn đang tính gọi vào xem thử có ai ở bên trong hay không? Nhưng lại thấy cánh cửa đang hé mở, nghĩ rằng không có ai ở bên trong nên hắn mạnh dạn đẩy cánh cửa rồi tiến vào.

"két!!!".

Cánh cửa làm từ thân cây trúc có lẽ do lầu rồi không có người ở nên bây giờ không còn trơn trượt nữa mà phát ra những tiếng kêu chói tai, bụi bặm từ trong nhà xông vào mũi khiến hắn ho lên "khụ khụ" mấy cái, lấy tay khua khua trong không khí rồi mới tiến vào bên trong.

Nhưng ngay khi hắn nhìn lại, chân còn chưa kịp bước vào thì trước mặt hắn xuất hiện một cảnh tượng khiến hắn phải giật mình. Dưới sàn nhà trong góc có một hắc y nhân nằm úp người ở đó bất động, tưởng chừng như ai đó chỉ đang nằm nghỉ ngơi nhưng khi hắn tiến vào bên trong. Do căn phòng quá nhỏ, chỉ có hơn 10m vuông mà thôi, ở khoảng cách gần như vậy hắn liền nghe được hơi thở từ hắc y nhân kia rất yếu đuối.

Rất có thể người này đã bị thương nặng nên cố gắng đi vào bên trong tỉnh dưởng, chắc có lẽ người này trong lúc bị thương đang tìm điểm trú chân nên mới đẩy cửa tiến vào nhưng do thương thế quá nặng mà bị ngất đi.

"Ai bảo hôm nay ta muốn ở đây, cứu ngươi một mạng vậy".

Hắn thở dài, nói rồi hắn tiến lại gần rồi đưa tay dự định bế hắc y nhân lên rồi giúp hắn trị thương, nhưng khi vòng tay xuống phía dưới, hắn lại cảm nhận được trong lòng bàn tay có một cảm giác rất mềm mịn, mặc dù bị mấy lớp áo vải bên ngoài chắn lại nhưng cái cảm giác này lại không lẩn vào đâu được.

Hắn vô tình kéo người đó quay trở lại, thì mới giật bắn người. Ở trong tay người đó đang ôm chặt cái đàn mà lúc trước hắn gặp phải một người ở trong rừng trúc kia. Hắn mới chợt nhớ lại bóng dáng nàng ta, mặc dù không chắc chắn và nghĩ là trùng hợp mà thôi. Nên hắn muốn thử kiểm tra lại cho chắc chắn.

Hắn giơ tay tháo lớp áo khoác bên ngoài đi để lộ rõ cái đàn màu trắng, đúng là đàn của nàng ta.

"Là nàng!!!".

Hắn lúc lắc đầu rồi tiếp tục nói.

"Đúng thật là đi mòn gót tìm không thấy, lúc tìm thấy lại chả tốn chút công sức nào".

Chưa kịp vui mừng được một lúc thì hắn mới giật mình tỉnh lại sau dòng suy nghĩ miên man hắn mới nhớ là nàng đang bị trọng thương.

Nâng lên bàn tay ngọc thô rát kia lên rồi vén tay áo lên để lộ cổ tay nàng trắng sáng như tuyết, không chần chừ them một lúc nào nữa, hắn đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng, đôi hàng mi nhíu chặt rồi thốt lên.

"Nội thương quá nặng, lại còn trúng độc nữa, cứu được nhưng ảnh hưởng sẽ rất lớn".

Hắn không ngờ được nàng ta lại bị người khác ám toán, lời nói của hắn lộ rõ vẻ lo lắng không thôi. Hắn nhẹ nhàng hạ tay nàng xuống rồi chuẩn bị giúp nàng trị liệu.

Trong đầu hắn dần dần xuất hiện bóng dáng của nàng khi không một mảnh vải che thân khiến hắn dâng trào lên ý định nhưng vì mục tiêu trước mắt, hắn cố gắng tĩnh tâm lại, hắn đưa tay lên nhéo má mình một cái thật đau rồi lắc đầu, ánh mắt lững lờ của hắn nay đã trở lại với vẻ kiên định như trước.

Vì phải truyền công liệu thương nên hắn phải cởi bỏ hết y phục trên người của nàng. Và hắn nghĩ đó là một điều rất hiển nhiên.

Hắn nhẹ nhàng đưa tay lên rồi gỡ bỏ phần thắt lưng của nàng rồi từ từ cởi bỏ lớp áo đen ở bên ngoài, đệ lộ ở bên trong là một bộ y phục màu trắng tinh khiết với một cái yếm đào hồng hào ở bên trong. Hắn liếc mắt nhìn từ trên xuống thấy được phần cổ của nàng trắng nỏn thon gọn với hàng xương quai xanh nổi trội và làn da có phần hơi xanh xao, dường như nàng đã chịu nội thương một thời gian. Lúc này hắn mới nhớ tới lúc trước nàng rời đi có phần bị trở ngại.

Mặc dù biết là đang liệu thương cho nàng nhưng với cảnh tượng này lại khiến hắn khó mà kiềm chế được dục hỏa ở trong người. Hắn gồng cứng người lên rồi cắn mạnh vào cặp môi cho tới lúc chảy máu mới có thể tỉnh táo trở lại.

Tiếp đến, hắn nhẹ nhàng nâng thân thể của nàng ngồi dậy rồi cởi bỏ lớp áo trắng còn lại, trước mắt hắn là một thân thể có bờ lưng tương đối gầy và xanh xao. Chưa hết, trên thân thể nàng có những vết sẹo với rất nhiều vết thương sâu và dài. Và mới nhất, ở trên lưng nàng có một vệt kiếm dài thấu tận xương từ bờ vai trái kéo dài xuống tới lưng hông. Chưa hết, ngay ở trên miệng vết thương đó còn có một chưởng ấn màu đen kịt do chất độc gây ra và dang rận máu đen xạm rỉ ra bên ngoài.

Hắn trông thấy cảnh tượng này mà run lên, lời nói hắn thều thào mà giận giữ.

"Tên khốn kiếp nào có thể ác độc như vậy!!!".

May mắn thay, trên cơ thể nàng chỉ có duy nhất một vết kiếm này cùng chưởng ấn đó mà thôi.

Có vẻ như tến hạ sát nàng đã nương tay ở điểm cuối cùng nhưng nhìn vào số lượng thương tích trên lưng nàng thì hắn đã chắc chắn một điều là kẻ đó không có giết nàng mà tựa như đang tra tấn nàng vậy?

Với công lực hiện tại của hắn, nội thương bình thường không thể làm khó được hắn, nhưng bây giờ vừa phải ổn định tâm mạch, lại phải bức độc ra ngoài làm hắn hao tổn quá nhiều tinh thần và nội lực.

Hắn cố gắng đẩy nội lực đi vào bên trong cơ thể giúp nàng ổn định nội thương ở bên trong rồi mới có thể bức ép chất độc ra bên ngoài được. Thời gian một canh giờ dần trôi đi và nội thương của nàng nay đã thuyên giảm hẳn, lúc này y phục của cả hai người đã ướt đẩm mồ hôi.

Đặc biệt là bộ y phục thiếp thân của nàng đả mỏng nay còn bị mồ hôi làm ướt, dính sát vào da thịt ,lộ rỏ đường cong quyến rũ.

Hơn một canh giờ nữa qua đi ,hắn thu tay về, vổ mạnh phía sau lưng nàng, làm nàng nôn ra một ngụm máu đen xì, tanh hôi.

Hắn mỉm cười toại nguyện, đở nàng nằm xuống, đắp lên cái chăn mỏng, đang tính bước đi tìm nước uống, vừa bước được nửa bước chân, hắn phun ra một ngụm máu, trời đất tối sầm lại, thân thể bổ nằm trên mặt đất ngất đi.

Trời vừa sáng, tia nắng đầu tiên chiếu xuyên qua vách cửa sổ dọi trên khuôn mặt của giai nhân làm nàng một đôi mi thanh tú cau lại ,đôi mắt đang khép từ từ mở ra, vô ý thức đưa cánh tay lên che đi phía trên cho đỡ chói, làm lộ ra cổ tay trắng ngần tuyệt đẹp.

Nàng ngồi dậy vươn vai cho vơi đi mệt mỏi trên thân thể, làm chiếc chăn trên thân tuột xuống, nàng giật mình khi gió lạnh thổi qua, khi nhìn lại mới thấy trên thân chỉ mang một bộ thiếp thân quần ảo mỏng, cảnh xuân lộ hết ra ngoài, lúc này nàng mới dần hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào tối qua, tâm không khỏi hoảng loạn hét lên.

"Là ai, là ai giúp ta trị thương, với thương thế như này chỉ có cao thủ hàng đầu may ra mới có thể cứu được, là ai có bản sự như vậy chứ,... "

Một đống suy nghĩ lóe lên nhưng rồi nàng lại tức sạm mắt rồi giận mà quát.

"Liệu thương thì thôi đi, làm gì mà phải cởi bỏ y phục. Hừ".

Nói rồi nàng với tay lấy cái áo khoác lên người, tính đi tẩy rửa thân thể thì giật mình phát hiện có người nằm úp trên mặt đất chỉ để lộ một bên mặt, nhìn cũng tiêu sái anh tuấn.

Mặt nàng lạnh hẳn lên rồi nàng cầm cái kèo trên bàn đi về phía hắn, hai tay cầm kéo giơ lên cao quá đầu rồi đâm nhanh xuống.

"Nhìn thấy thân thể của ta chỉ có thể chết".

Xuất lực chuẩn bị đâm xuống thì bị một giọng nói làm cho giật mình.

"Có phải đối sử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy không?".

Nghe được giọng nói nàng hốt hoảng, cái kéo đang cầm trên tay bị rơi xuống đất, người cũng mất cân bằng từ từ chao đão ngã xuống.

Nàng giật bắn người rồi nhẹ nhàng phản ứng, thân thể mặc dù thương thế vừa mới được chữa trị nhưng nàng vẫn cố gắng xoay người tránh né thân thể của hắn.

Trông thấy cảnh tượng này, hắn bất chợt hơi xìu xuống. Đã gắng gượng nằm ở dưới chờ đợi nàng ngả xuống rồi kiếm được chút gì đó nhưng lại phải thất vọng. Trong đầu hắn dần dần xuất hiện một suy nghĩ.

"Haizzzz. Ta liệu thương cho nàng mà lại không được thứ gì đó sao?".

Ánh mắt mong đợi của hắn dần dần chuyển hướng nhìm về phía mà nàng ngả xuống , trời cao cũng không có phụ lòng người vì giờ đây cái áo nàng khoác trên người trong lúc vội vàng tránh né đã rớt ra ngoài, bao nhiêu cảnh xuân tốt tươi rực rỡ đều được hắn thu hêt vào mắt.

Nhìn thấy hắn nằm đó hai mắt mở to nhìn mình nàng lúc này mới kịp phản ứng lấy áo choàng lên người, trong lòng không ngừng tức tối " đúng thật là háo sắc!!! " nhưng nói thế nào người ta cũng là ân nhân cứu mạng, giết người diệt khẩu lại không thành, nàng đành quay mặt nhìn về phía hắn.

"Dù sao cũng đa tạ ngươi đã giúp ta liệu thương, xem như ta nợ ngươi một mối ân tình".

"Ta xưa giờ không ai nợ ai nên ngươi cần gì cứ nói nếu trong khả năng của ta thì ta sẽ làm".

Nàng ta hai tay nhẹ nhàng phát lực đẩy người đứng dậy rồi nói, lời nói của nàng rất chắc chắn khiến hắn phải lâm vào trầm tư. Trên đời lại có nữ nhân mạnh mẻ như nàng hay sao?

Hắn lâm vào suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng trả lời.

"Không biết nàng tên gọi là gì? Nếu có thể thì đàn hát cho ta nghe một bài được hay không?".

"Đó là yêu cầu của ngươi?". Nàng nhẹ nhàng chỉ một ngón tay trắng ngần thon gọn về phía hắn rồi hỏi ngược lại.

Hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái xem như trả lời.

Nàng ta ngay khi nhận được cái gật đầu của hắn rồi nhanh chóng quay người đưa tay ra rồi kéo cái đàn rồi đặt lên trên hai chân đang xếp vòng lại.

Mười ngón thay thon gọn của nàng nhẹ nhàng đặt lên từng nốt dây ở bên trên rồi vuốt nhẹ một cái cảm nhận. Rồi một lúc sau, những ngón tay đầu tiên của nàng bắt đầy gảy xuống.

"Tình tinh... tinh tình....".

Ngay khi tiếng đàn vừa cất lên thì giọng hát của nàng cũng vì thế mà vang lên. Lời hát du dương ai oán cùng tiếng đàn sầu bi khổ não khiến ai nghe thấy cũng phải não lòng.

"Ái tình là chi, mà đem theo đau khổ?

Nhớ nhung là gì, mà làm người bi thương?

Duyên phận trái ngang, làm nồng tình lỡ dở

Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp bi thương

Chấp nhất sâu nặng, không thể xóa

Tình cảm khắc cốt, làm sao tan?

Đời đời kiếp kiếp, mang nỗi nhớ

Ngàn năm luân chuyển, vẫn còn si".

Hắn ngồi nghe nàng ta đàn hát mà ngây ngẩn hết cả người, ánh mắt chú tâm nhìn ngắm lấy dáng vẻ đệm đàn của nàng cùng hai tai mở lớn nghe rõ như muốn khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn vậy.

Có phải do lời hát cùng tiếng đàn của nàng quá hay mà khiến hắn cũng cùng chung một tâm trạng, ánh mắt sầu bi tiếc thương nhìn lấy nàng mà quên đi thời gian ở xung quanh.

Dường như lúc này hắn đã không còn là con người như trước nữa, trái tim hắn lúc nghe nàng ta đàn hát mà sao lại xao xuyến, tim đập liên hồi. Sau khi nghe xong khúc đàn hát này hắn lại xác định lại tâm thần của mình. Trái tim đến bây giờ vẫn đang còn rung động và bài hát kia lại khiến hắn rất đau đớn.

Trong đầu hắn dần dần hiện lên một ý nghĩ. "Có lẽ đây là thứ gọi TÌNH YÊU".

Ngay khi nàng ta đàn hát xong liền cất bước đi ra ngoài mà không một lần ngoảnh mặt về phía hắn.

Trông thấy bóng dáng thướt tha của nàng đi ra ngoài mà hắn lại không dám hỏi lấy một lời mà chỉ biết lặng nhìn cho tới khi bóng dáng của nàng biến mất.

Lúc lâu sau khi quay lại nàng đã thấy giữa sân có người đang ngồi nướng thứ gì đó và một mùi thơm của thịt đang phảng phất ở trong không khí, bụng nàng lúc này không khỏi sôi réo lên.

Nhìn vào bóng lưng nàng thấy sao mà quen thuộc nhưng tạm thời lại không nhớ ra được mình đã gặp ở đâu ,như cảm nhận được có người đang nhìn mình từ phía sau người kia quay lại trên miệng mang theo nụ cười từ ái, hắn còn đưa đưa con gà vàng ươm lên cao như khoe với nàng ta vậy.

"Đói rồi phải không, qua đây cùng ăn đi".

Nhìn thấy khuôn mặt người kia nhiệt tình như vậy nên khiến nàng khó mà từ chối được, nàng ta cất bước từ tốn tiến lại gần rồi lấy một phần gà vừa đủ rồi đi vào bên trong. Cho tới lúc này, tấm màn che gương mặt của nàng vẫn chưa được gở xuống và diện mạo của nàn vẫn đang một ẩn số đối với hắn, nhưng với một nửa gương mặt kia cũng đủ để khiến hắn phải xiêu lòng.

Một lúc lâu sau, nàng ta đi từ trong ra với trên tay là một đùm xương còn sót lại mang ra bên ngoài vứt đi, ngay khi quay trở lại thì hắn vẫn đang ngồi bên cạnh đám lửa đó rồi lâu lâu lại liếc mắt nhìn nàng trong âm thầm.

Ngay khi nàng tiến lại gần đột nhiên lời nói của nàng cất lên.

"Đa tạ, thịt nướng của ngươi rất ngon. Nhưng khi ăn xong ngươi có thể rời đi, đây là nhà của ta, không tiện để nam nhân khác ở tại".

Giọng nói băng lảnh gắt gỏng của nàng như tạt một gáo nước lạnh về phía mặt của hắn vậy. Ngay lúc chưa kịp quay đầu và nói điều gì thì nàng ta đã lặng lẽ tiến vào bên trong.

"Lúc ta vào đây rõ ràng nhà đã lâu rồi không có người ở, sao lại là nhà nàng chứ "hắn lắc đầu khó hiểu nhưng cũng không thể vác cái mặt mo mà đi hỏi được nên đành thôi.

Sang ngày hôm sau!

Nàng ta thức dậy từ sớm rồi đi ra ngoài, ngay trước sân nhà, bóng dáng người nam nhân kia đang trải một lớp lá dày dùng thay nệm để ngủ qua đêm. Nàng ta thấy vậy nên đi vào bên trong lấy ra một cái chăn khác phủ lên người hắn.

Do hôm qua hao tổn nội lực quá nhiều nên lúc này hắn chìm sâu vào giấc ngủ mà không biết nàng ta từng đắp chăn cho hắn. Ngay khi cái chăn được phủ lên tới cổ thì đột nhiên hắn hé miệng một cái rồi nói mộng "thơm quá".

Nàng ta nghe thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu một cái rồi rời đi.

Nàng ta rời đi cho tới tối đen mới quay trở lại và vẫn thấy bóng dáng người nam nhân kia đang nướng thịt ở bên bếp lửa và đã để dành một phần cho nàng.

Những ngày tiếp theo!

Ngày 1!

Ngày 2!

Ngày 3!

Rồi nhiều ngày sau đều như vậy, lúc thì gà, lúc thì heo, lúc thì là thỏ. "Hắn tính nuôi béo ta rồi thịt hay sao vậy không biết..." một ý nghĩ không may hiện lên trên đầu làm nàng thấy rùng mình, nhưng rồi nàng vẫn nhận và ăn hết.

Rồi một hôm nàng quyết hỏi cho ra lẽ nên đã đứng đợi hắn ở ngoài sân từ sáng sớm, nhưng người chờ đợi nàng lại lạ bóng hình của một tên hắc y nhân xa lạ, trên tay hắn cầm theo thanh kiếm sáng bóng đang từ trên cao bay xuống đâm vào phía nàng, nàng chỉ đứng đờ ra đó nhìn thanh kiếm đâm xuyên qua ngực của mình.

"Ân oán ta đã trả, TÌNH DUYÊN nay ta đã dứt. Mọi thứ trên đời đều không ai nợ ai, thân ta nay có thể được thoải mái mà yên nghỉ".

Nàng nhìn tên hắc y nhân đang nắm chặt chuôi kiếm kia rồi thản nhiên nở một nụ cười nhẹ dưới lớp màn che phủ rồi nói, lời nói yếu ớt của nàng vừa rung động vừa khiến người khác nghe vào mà không khỏi đau xót.

"KHÔNG... " một tiếng hét thất thanh đầy hoảng loạn làm nàng nhìn lại.

Cuối cùng, tấm màn đen kia che phủ lấy nửa gương mặt của nàng rơi xuống để lộ toàn bộ diện mào xinh đẹp của nàng. Gương mặt trái tim trắng hồng nay đã chuyển qua màu trắng bệch rồi dần dần xuống sắc, cặp mắt rưng rưng nước mắt khiến người ta phải buồn thay, sống mũi của nàng cao ráo thon gọn nay hơi thở còn không ra nổi và khuôn miệng ánh đào nhỏ gọn rỉ ra một ít máu và đang chảy ra nhiều thêm.

Ánh mắt vô hồn của nàng nhìn về phía hắn rồi nở một nụ cười rất mãn nguyện khiến lòng hắn càng thêm đau nhói.

Hắn lúc này đã không còn suy nghĩ gì được nữa, trong tâm trí hắn chỉ có một ý định giết chết tên hắc y nhân kia rồi cứu nàng.

Toàn thân khí lực của hắn được đẩy cao lên đến tột cùng. Thứ hắn cần lúc trước để đột phá bình chướng nay đã bị cảm giác đau đớn tột độ của hắn xé rách, toàn thân công lực tăng trưởng một cách chóng mặt, một cái cảnh giới mà hắn thầm mơ ước trong mơ nay lại đạt được như vậy. Nhưng hắn chẳng hề quan tâm đến.

Hai chân hắn giẩm xuống nền đất rồi đột nhiên biến mất mà không để lại một cái tàn ảnh. Chưa tới 1 giây sau, thân ảnh hắn đã xuất hiện ở bên cạnh tên hắc y nhân kia rồi vô tình tung một chưởng cực mạnh về phía tên đó.

Quá bất ngờ trước hành động của hắn, tên hắc y nhân chưa kịp phản kháng liền bị chưởng ấn đánh trúng rồi bắn mạnh ra xa. Dưới lớp vải che mặt, hắn hun ra một ngụm máu rất lớn, thân thể hắn như nỏ mất đà rồi liên tục va chạm, cự lực mạnh tới nỗi mà rừng trúc ở bên ngoài bị hắn đụng trúng đều bị gãy làm đôi rồi va chạm mạnh vào thành núi. Thân thể của hắn bị một mỏm đá nhọn cắm xuyên qua ngực rồi gục xuống.

Không để ý đến tên hắc y nhân kia, hắn nhanh chóng chạy lại rồi đở lấy thân thể của nàng ta với gương mặt mếu máo, hai hàng nước mắt chảy xuống lem lấm lên vạt áo của nàng.

"Sử xuất Âm Dương xoay chuyển càng khôn, lấy công lực nghìn năm quay ngược thời gian. Mở".

Chỉ thây hắn khuôn mặt tỏ ra vẽ quyết tuyệt rồi hét lớn trong vô vọng, hai vòng xoáy xoay tròn trước ngực rồi dần dần hình thành một vòng xoáy hình âm dương đều đặn mà không hòa lẩn vào nhau, trong miệng hô lớn xuất hiện một hiện tượng đông kết.

Nhưng đúng lúc này. Công pháp hắn thi triển sắp hoàn thành thì bị bàn tay của nàng ta ngăn lại, hơi thở của nàng dần dần yếu đi, sắc mặt tái xanh do mất quá nhiều máu.

Hắn như muốn ngăn lại bàn tay của nàng nhưng không kịp, hắn lúc này chỉ có thể nằm lấy tay nàng rồi gào lên. Tiếng hét của hắn làm rung động cả toàn bộ khu vực.

Ngay lúc cuối cùng này, hắn không biết phải làm gì nữa mà chỉ có nắm lấy lòng bàn tay nhỏ nhắn của nàng với hai hàng nước mắt chảy xuống liên hồi. Hắn gồng mình hết bình sinh rồi hỏi nàng.

"Ta tên Cô Đơn, không biết nàng tên là gì?".

Lời nói ngọng ngịu của hắn rất nhỏ nhẹ, lúc này toàn bộ bình sinh tỉnh táo của hắn đều vụt mất và chờ đợi câu trả lời của nàng.

Nàng cố nâng lên bàn tay yếu ớt được hắn cầm lấy, lau đi nước mắt trên khuôn mặt của hắn, bàn tay mò mẫm trên khuôn mặt như muốn mãi mãi ghi nhớ khuôn mặt này.

Nàng cười trả lời hắn, trên khuôn mặt hai hàng lệ cũng đang lăn dài.

"Ta tên là Nhất Thiếu????".

"Ta là một người không tốt, không đáng để ngươi phải dốc tâm như vậy? Ngoài kia nữ tu tốt hơn ta rất nhiều, ngươi cố gắng tìm một người...".

Lời nói yếu ớt của nàng còn chưa kịp hết câu mà nàng ta không còn cố gắng giữ lại được thêm nữa, nàng cố gắng nở một nụ cười tươi tắn tặng cho hắn rồi tiên tán đi toàn bộ khí lực. Toàn thân nàng mềm nhũn với bàn tay đang nằm được hắn nắm lại rồi nhẹ nhàng rơi xuống chạm trên nền đất. Hơi thở yếu ớt của nàng dần vụt tắt, quả tim ngừng đật, nàng ta lúc này hoàn toàn mất hết sinh cơ, lúc này cho dù hắn có mạnh thế nào đi nữa thì củng đã quá muộn.

"Không được a!!!".

Hắn cúi người xuống rồi ôm chầm lấy thân thể của nàng vào trong lồng ngực rồi gào khóc rất lớn, không khí bi ai xung quanh nặng trĩu. Hai hàng nước mắt của hắn trải dài lăn trên gò má rồi nhỏ giọt bên gương mặt của nàng.

"Ta yêu nàng aaaaaa".

Cho tới phút cuối cùng, hắn không kịp nói lời thổ lộ, dù thời gian quen biết chưa lâu nhưng hình bóng của nàng lại chiếm cứ một phần rất lớn trong trái tim của hắn. Cảm giác của hắn vào lúc này như mọi thứ bị sụp đổ, tâm trí của hắn lúc này hoàn toàn lâm vào biến loạn mà không hề suy nghĩ gì được thêm nữa.

Hắn như một người mất hồn, hắn bước chân bế nàng ta tiến vào trung tâm của rừng trúc rồi dặt nàng xuống phía bên dưới. Lòng bàn tay cào xé trên nền đất của hắn nay đã chảy máu, dòng máu màu đỏ thẩm nhuốn một vùng rồi hòa trộn với đất. Hắn đưa từng nắm đất rồi từ từ rải xuống, ánh mắt hắn u sầu lướt qua thân thể nàng một lúc.

Dù đã chết đi nhưng gương mặt của nàng lại nở một nụ cười tươi như vậy, giống như nàng đã chọn cái chết từ trước. Và lần biến cố này mặc dù hơi khác nhưng mong ước bấy lâu của nàng đã thành hiện thực.

Chôn cất thi thể của nàng xong, hẳn thẩn thời ngồi phía trước bia mộ với trên tay là từng vò riệu lớn.

Hoàng Tuyền một người đàn ông đang nhìn lấy nàng, người này chính là Diêm Vương cai quản sống chết , người nắm giữ sổ sinh tử trên thế giới này, lời nói trầm ấm của lão vang lên như khiến nàng thức tỉnh.

"Ngươi không thuộc về thế giới này, ta không quản lý được sự sống còn của ngươi, ngươi đi đi thôi".

Nói rồi Diêm Vương tính quay người rời đi, bị giọng nói của hắn níu giữ.

"Chẳn phải dưới này còn thiếu một người hay sao?".

"Ta không cần luân hồi, ta sẽ giúp người khác quên đi đau khổ, ta sẽ trở thành Mạnh Bà".

Nghe đến đây Diêm Vương thấy hoảng "Không được, mặc dù ngươi không phải người của thế giới này làm sao có thể".

"Sao lại không thể, ta đã rũ bỏ hồng trần, nhân sinh, tình duyên của ta đều đã đoạn thì việc này có khó là bao?".

Nàng ta đáp lại với thanh giọng rất là chắc chắn, ý chí kiên đinh của nàng khiến Diêm Vương không thể nào từ chối được mà phải gật đầu đồng ý rồi nhẹ nhàng bay đi.

Trên rừng trúc hắn vẫn ngồi đó, dưới đất vò rượu đã lăn long lóc, rồi trong đầu một âm thanh vang vong "Luân hồi, Luân hồi... " ,giọng nói như làm hắn tỉnh ngộ, hơi men như bị bốc hơi hết " tại sao ta không nghĩ ra chứ, vòng luân hồi, cầu nại hà, ta có thể gặp nàng ở đó, hi vọng nàng còn chưa uống mạnh bà thang " nói rồi hắn nắm chặt hai tay, tự đoạn kinh mạch,làm vỡ trái tim, đã hương tiêu ngọc vỡ.

Hắn đứng ở cầu luân hồi, ánh mắt đảo xung quanh nhưng không thấy nàng, hắn lại lâm vào tuyệt vọng " chẳng lẻ ta tới muộn rồi sao?"

Lúc này một giọng nói làm hắn tỉnh " Lại một kẻ không thuộc luân hồi, không phải là người của thế giới này, ngươi đi đi, nơi này không chào đón ngươi " .

Hắn nhìn người kia " Ngươi là ai, sao ngươi biết ta không thuộc về thế giới này"

Người kia nhìn hắn " ta là Diêm Vương, còn ngươi, nơi đây không chào đón ngươi, ngươi nên rời đi "

"Không được, ta phải đợi nàng. Đúng! Cho ta nghìn năm, nghìn năm sau ta nguyện hóa thân nơi đây dẫn đường cho các linh hồn lạc lối "hắn nhìn về phía Diêm Vương đây chờ mong

Diêm Vương thở dài "ây cũng được, nhớ lấy nghìn năm " ,nói rồi Diêm Vương quay người bước đi, "hôm nay gặp toàn người không đâu, cứ thích ở dưới này cơ ".

Quay lại hiện tại, giọng nói của Nhất Thiếu làm hắn bừng tỉnh hồi ức. "Ngươi nói ngươi chỉ là linh hồn nhưng giờ sao ngươi lại là người trần mắt thịt , còn nữa ngươi có từng thấy nàng trên luân hồi? ".

Hắn quay lai, nở nụ cười nhìn nàng, đã nghìn năm rồi giờ hắn mới lại cười "Ta tu luyện là Mộng Thiên Quyết, như là luân hồi, luân chuyển không ngừng, từ đó sử dụng thiện địa vạn vật dẫn dắt làm nhục thể, còn nàng ấy, đã nghìn năm vẫn chưa một lần gặp lại trên luân hồi."

Hắn lại hỏi Mạnh Bà: "Nhất Thiếu ngươi biết vì sao canh trước giờ ngươi nấu lại không ngon không?". Nàng lắc đầu nhìn hắn, vẻ mặt chờ mong hắn giải thích.

"Một giọt lệ sống

Hai khoảng lệ già

Ba phần lệ khổ

Bốn cốc lệ hối tiếc

Năm tấc lệ tương tư

Sáu chén lệ bệnh tật

Bảy thước lệ biệt ly

Tám giọt lệ đau lòng của Mạnh Bà"

"Canh ngươi thiếu chính là giọt lệ đau lòng của ngươi".

"Còn ta, đã đến lúc phải hoàn thành sứ mệnh rồi".

Trên má hai hàng nước mắt cứ lăn dài, nhỏ xuống bờ sông, thân thể hắn cũng dần tan biến.

"Nhất Thiếu ta vẫn không đợi được nàng". Nói song thân thể hắn đã hoàn toàn tan biến, lình hồn của hắn dần dần tan biến thành những hạt bụi nhỏ rồi hòa mình vào trong không khí nhưng.

Nhất Thiếu, nàng ta lại làm một hành động khiến giây phút cuối cùng của hắn chợt nhớ lại từ trong ký ức sâu thẳm. Cái vẩy tay nhẹ nhàng như lúc triệt tiêu công pháp của hắn, bàn tay trắng nỏn của nàng nhẹ nhàng vung lên rồi dần dần hướng hắn đến luân hồi.

Trong giây phút cuối cùng này, chiếc màn màu đỏ che một nửa gương mặt của nàng dần dần rơi xuống. Diện mạo của nàng vẫn xinh đẹp như xưa mà không hề có sự thay đổi nào.

Hắn trước lúc tiến nhập luân hồi liền quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy diện mạo của nàng, gương mặt đau khổ của hắn càng ngày càng lộ rõ, hai hàng nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, trái tim của hắn lúc này đang đau thắt lại. Lúc này hắn chỉ nói được một lời cuối cùng.

"Hah hah hah. Đúng là trêu ngươi, Nhất Thiếu à. Tưởng chừng như rất xa nhưng ai ngờ được ta với nàng đã cạnh nhau suống 1000 năm mà không hề hay biết... Hah hah hah".

Cuối cùng, thanh âm to lớn của hắn vang vọng, mọi tình cảm cuối cùng của hắn đều gửi gắm vào thời khắc này.

"Nhất Thiếu, ta yêu nàng!!!".

Đáp lại, nàng ta lại nở một nụ cười tươi giống như trước lúc chết ở hạ thế.

Rồi nàng đi về phía Vọng Hương Đài đứng trước nồi canh, bất tri bất giác từng giọt nước mắt trên mắt nàng chảy ra, rơi vào trong nồi canh, nồi canh bốc lên mùi vị thơm ngát, sông vào mũi làm nàng bừng tĩnh "Ta đau lòng sao, vì sao ta đau lòng chứ". Nàng múc lên một muỗng canh nếm thử, canh vừa vào miệng, bao nhiêu ký ức tự nhiên lại ùa về. Trên gương mặt nước mắt lại càng chảy nhiều hơn.

Trước lúc luân hồi, hắn chỉ nhận được lời nói còn lại của nàng. "Ta với ngươi hữu duyên nhưng không phận..... Cảm ơn". Lời nói của nàng vẫn như xưa, vừa băng lãnh vừa vô tình, nhưng tiếng cảm ơn cuối cùng kia lại chứa trọn đầy ý vị, đó chính là lời nói thật lòng của nàng. "Nợ xưa, nợ mới này đã trả, hai ta lúc này không còn ai nợ ai".

Lời nói này khiến trái tim hắn bị bóp nghẹt lại và vào thời khắc cuối cùng, và những lời nói phía sau lại khiến hắn không hiểu. Trước mắt hắn, nàng ta đưa chén canh Mạnh Bà lên uống một ngụm lớn rồi nuốt xuống, lúc này hắn muốn vùng vẩy để ngăn cản nhưng không thể nào làm được, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn nàng mà thôi.

Hắn nhìn thấy nàng ta uống hết chén canh lớn rồi không còn nhìn về phía hắn nữa, lúc này cũng đã tới lúc dung nhập luân hồi, hắn cứ nghĩ là hồn siêu phách tán nhưng ai ngờ, toàn bộ con đường của hắn đã được trải sẳn từ trước mà hắn không hề hay biết. Cải biến linh hồn, mở một con đường nghịch thiên, làm trái lệnh trời, tội của nàng không thể tha thứ được.

"Cuối cùng là như vậy sao???????".

Lời nói cuối cùng này của hắn cất lên, vang vọng trong luân hồi.

Nàng đi về phía mà Cô Đơn từng đứng, chỉ thấy nơi đó có một cái cây chỉ có lá mà không có hoa, nàng thở dài buồn bả "Một nghìn năm hai ta ở cạnh nhau, ta nhớ nhưng không hề nhắc lại, người quên thì đã quên. Mong người chuyển kiếp tìm được ý trung nhân".

(Nhưng nàng làm sao biết được dù luân hồi, ký ức đó của hắn vẫn mãi bị chôn sâu, cứ mỗi đêm lòng hắn lại nặng đau, mỗi sáng thức dậy vô tri vô giác trên má đã ướt lệ, hẵn vẫn luôn hỏi tại sao?)

"Ái tình là chi, mà đem theo đau khổ?

Nhớ nhung là gì, mà làm người bi thương?

Duyên phận trái ngang, làm nồng tình lỡ dở

Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp bi thương

Chấp nhất sâu nặng, không thể xóa

Tình cảm khắc cốt, làm sao tan?

Đời đời kiếp kiếp, mang nỗi nhớ

Ngàn năm luân chuyển, vẫn còn si"

Ngàn năm là một thời gian không quá dài nhưng nàng lại đón nhận vô vàn ký ức bi thương của hàng ngàn vạn vong hồn nơi đây. Trông nàng có vẻ mạnh mẻ nhưng ký ức bi thương một lần nữa ùa về khiến lệ của nàng rơi đầy đất, giọt lệ cuối cùng của nàng lại rơi đúng vào cái cây kia rồi chỉ thấy lá úa tàn rồi rụng đi, thay vào đó lại nỡ rộ bông hoa màu đỏ thắm rất đẹp nhưng tràn đầy bi ai.

Tên gọi loài hoa này là "Bĩ Ngạn".

Còn nàng từ đó cũng không còn ai nhìn thấy. Mạnh Bà tên Nhất Thiếu đã tiêu biến ở nơi này.

----

Ps:

- Nội dung, hành văn: SiêuCôĐơn.

- Người viết: HoàngChiNhấtThiếu.

Bạn đang đọc Mộng Thiên Quyết ( Mối Tình Ngoại Truyện) sáng tác bởi SiêuCôĐơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SiêuCôĐơn
Thời gian
Cập nhật HoàngChiNhấtThiếu
Lượt thích 6
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.