Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nợ em lời thổ lộ

Phiên bản Dịch · 1868 chữ

Đêm đó, tai tôi nóng, đầu choáng váng, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng vẫn nhớ rõ hai chân Quýt Nhỏ quấn quít lấy chân tôi, tôi và em kích tình đỏ ửng…Hai người chúng tôi cùng thân mật, hỗn loạn, trúc trắc, nóng nảy chuyển động.

Buổi sáng, khi tác dụng của thuốc hết, tôi tỉnh lại, trước nhìn con thú nhỏ tối qua cắn gặm loạn xa cướp đoạt trinh tiết của tôi, giờ phút này lại dựa lưng vào tường, co chân ngồi xuống, giống đứa trẻ cúi đầu khi phạm lỗi.

Chỗ em ngồi chăn nệm hỗn loạn, có một màu đỏ chói mắt, nhắc tôi nhớ cảm giác đau đớn và sung sướng, mê say lại mang theo buồn bực trong lòng.

Từ nhỏ Quýt Nhỏ đã rất tùy hứng, nhưng mà tôi không nghĩ em sẽ ‘hư hỏng’ đến vậy. Em lừa tôi, xúc phạm tôi ra sao cũng được, chỉ là phương thức này thì không thể.

Tôi tức giận, rất rất rất tức giận!

Bất kể em cẩn thận lấy lòng như nào chăng nữa, cùng ở trong một nhà, tôi trực tiếp xem em là người vô hình.

Cùng ngày đó, Tiểu Phỉ gửi đơn từ chức cho tôi.

Tôi không níu kéo.

Ba từng nói, mềm lòng là khuyết điểm của tôi, nhưng đi theo ông nhiều năm như vậy, mắt thấy nhiều chuyện, tôi sớm đã học được sự quyết đoán.

Chỉ là, Quýt Nhỏ không nghĩ vậy, em có vài chuyện muốn nói lại thôi, bị tôi cự tuyệt giao tiếp! Bóng dáng yếu ớt cứ uể oải và áy náy.

Ba tuần sau, Quýt Nhỏ bắt đầu ngủ nhiều, tôi đưa em đi kiểm tra phụ khoa, quả nhiên em mang thai.

Biết được kết quả như mong muốn Quýt Nhỏ vừa mừng vừa sợ, tôi lại buồn phiền.

Tôi thậm chí buồn phiền đến mức, đêm cũng trằn trọc khó ngủ. Quýt Nhỏ cùng sống chung một nhà há có thể không biết gì? Nụ cười mừng rỡ khi biết tin được làm mẹ của em dần dần ảm đạm, cho đến khi biến mất không thấy.

Lòng tôi thương em, biết có thể em đã nghĩ sai rồi, nhưng cơn giận tôi còn chưa tan biến, không thể giả vờ lừa em được.

Đàn ông dám làm dám chịu! Ba ngày sau, tôi cố lấy dũng khí, mặt dày gọi điện cho ba, báo tin, rằng tôi và Quýt Nhỏ phải lập tức kết hôn.

Ba năm trước khi tôi bỏ nhà đi, đã nói với ba: tuy tôi chỉ là một đứa mồ côi ăn nhờ ở đậu, nhưng xin hãy cho tôi thời gian chứng minh, tôi là người xứng đáng để ông gửi gắm Quýt Nhỏ!

Muốn có Quýt Nhỏ, với tôi hiện giờ, còn rất xa chưa đủ! Ít nhất chờ hai, ba năm nữa, tôi mở rộng quy mô tòa soạn của ba ở Hong Kong gấp đôi! Khi đó, dù Quýt Nhỏ không còn tình cảm với tôi, tôi cũng sẽ van xin ông gả em cho tôi!

Nhưng bây giờ đã bị em làm rối như thế này…

“Ba, Quýt Nhỏ mang thai. Con muốn nghỉ việc ở Hong Kong, quay về nhậm chức ở tổng công ty. Lúc chuyển giao công việc, có thể để mẹ đến Hong Kong chăm sóc Quýt Nhỏ trước, giúp em an ổn vượt qua thời kì đầu không?”. Tôi lo lắng rất lâu, ba không muốn xa mẹ, sẽ không để mẹ ở Hong Kong lâu, mà giờ là thời kì đặc biệt của Quýt Nhỏ, nếu không có mẹ có kinh nghiệm phong phú chăm sóc, tôi lo lắng như thế.

Hạ thấp tôn nghiêm đàn ông, buông tay sự nghiệp, buông tay cơ hội chứng minh bản thân, quay về Thượng Hải đi, đây là sự sắp xếp tốt nhất cho Quýt Nhỏ.

Khiếp sợ, gào thét, ba và mẹ bay chuyến gần nhất đến Hong Kong.

Nhưng sau khi nghe nói, Quýt Nhỏ lại lắc đầu, “Không được, em không đi đón đâu”.

Tôi nghĩ thân thể em không thoải mái lắm, cho nên không miễn cưỡng em, lai bỏ qua quyết tâm chợt lóe trong mắt em.

Ở sân bay thấy bọn họ, ba tức giận tặng cho tôi một cú đấm vào mặt:

“Chết tiệt! Tao cho hai đứa ở chung một chỗ, nhưng không khiến mày làm to bụng nó nhanh như vậy!”

Tôi bị đánh ngã đập vào tường, nháy mắt hai má đau rát, nhưng không quan trọng, quan trọng là…trong lúc vô tình ba đã lộ ra một chuyện!

Mẹ thấy tôi bị thương, cực kì đau lòng, tức giận trừng ba: “Quýt Nhỏ là sinh mệnh của anh, nhưng đứa con này cũng là mạng của chúng ta! Anh không kìm được tức giận sao? Bởi vì anh chia cắt hai đứa nó, ba năm này, anh có thấy tinh thần nó sa sút, đau lòng không? Con trai ngay cả giao thừa cũng không về nhà, không sợ sệt?”

Ba buông tay, quay người đi không tự nhiên.

“Tính cách đứa nhỏ Phi Phàm này chân thật, mười năm như một ngày, mới có thể bị anh khinh thường! Nếu ngay cả nó cũng không được, còn có người nào lọt được vào mắt anh? Anh chủ động trừ bỏ quan hệ nuôi dưỡng, sau đó nguyện ý nói với Quýt Nhỏ, Phi Phàm thích nó, hơn nữa cho phép nó đi Hong Kong, chẳng lẽ không muốn cho hai đứa ở chung một chỗ với nhau sao?”

Ba chật vật: “Anh không đồng ý cho Quýt Nhỏ đến Hong Kong! Là em thấy con bé thích nó quá, nói nếu anh không để cho nó theo đuổi hạnh phúc, thì sẽ chết cho anh xem đó!”

Ba thật sự cho phép tôi và Quýt Nhỏ? Chỉ là, ông rõ ràng nói, tôi không phù hợp mà!

Lòng tôi nhức nhối như có đá đè xuống, cả người mừng rỡ như điên: “Ba, cám ơn ba!”

Tôi đưa bọn họ về nhà, cũng kể lại tình trạng hiện tại của Quýt Nhỏ: không nôn nghén, nhưng ăn uống không ngon miệng.

Mẹ thân thiết hỏi có ra máu* hay không, tôi cười lắc đầu, tình hình đều rất ổn.

_ *chỗ này là ‘kiến hồng’, chuyển thô thành ‘thấy đỏ’, mình cũng không hiểu là gì @@ _

Lúc đi ra bãi đỗ xe, mẹ đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào lối vào sân bay quốc tế không xa: “Phi Phàm, con nhìn xem người đang kéo hành lí kia, có phải là Quýt Nhỏ hay không?”

Tôi quay đầu lại, bóng dáng nhỏ bé yếu ở biến mất ở lối vào kia, khiến cho đầu tôi trống rỗng.

“Quýt Nhỏ kéo hành lí định đi đâu? Nó trốn mẹ và ba sao?”. Mẹ nghi hoặc, nói một cách sâu sắc.

“Làm loạn! Người mang thai chưa đầy ba tháng, sao lại lờ mờ như vậy? Xảy ra chuyện này giờ sao đây?”. Ba nóng nảy, tưởng tượng đến con gái lơ mơ lỡ đâu đẻ non, từng trải qua kinh nghiệm của vợ, chân ông bỗng mềm đi.

Không chỉ có ba, nếu vạn nhất Quýt Nhỏ có chuyện gì, tôi cũng sẽ nổi điên!

Không kịp nói thêm gì với ba và mẹ nữa, tôi đuổi đến cửa bán vé quốc tế trong sân bay, kịp thời cầm chặt cổ tay kia, giành lấy thẻ đăng kí của em.

Nhìn thấy tôi đột ngột xuất hiện, ánh mắt em chợt lộ vẻ kinh ngạc.

“Vì sao xuất ngoại?”. Tôi sẵng giọng hỏi dồn.

Nếu máy bay của ba mẹ không hạ cánh trễ, bây giờ tôi đã lỡ mất em rồi!

Quýt Nhỏ trầm mặc trong chốc láy, sau đó em ngẩng mặt lên mỉm cười dũng cảm: “Anh Phi Phàm, em định ổn định ở Australia sẽ liên lạc với anh và ba mẹ! Mọi người đừng lo lắng, em có bạn tốt du học ở Úc, sau khi em đến đó, bạn em sẽ chăm sóc em!”

Tôi ngơ ngác? Em không cần tôi chăm sóc sao? Tôi hoàn toàn luống cuống.

“Anh Phi Phàm, em mang thai, ba nhất định bắt anh cưới em, anh là người có trách nhiệm, nhất định sẽ đồng ý, cho nên, em phải trốn trước!”. Quýt Nhỏ cười miễn cưỡng: “Ba nói cho em biết, anh từng nói anh thích em, như vậy em vui rồi! Sau khi đến Hong Kong em mới phát hiện ra, hóa ra tất cả không như xưa, anh đã có Tiểu Phỉ bên cạnh!”

“Anh, thật xin lỗi, em rất khó chịu, rất ghen tị, mới có thể làm chuyện sai như vậy! Mấy ngày nay anh hờ hững với em, em mới phát hiện, chẳng thà mất anh, em không chịu nổi anh hận em”. Em cúi đầu, rơi lệ: “Thật xin lỗi, chuyện đứa bé, em sẽ tự xử lí! Anh và Tiểu Phỉ quay lại với nhau đi!”

Từng câu từng câu xin lỗi khiến lòng tôi đau đớn. Tự xử lí? Dựa theo tính tình của em, tuyệt đối sẽ không bỏ đứa trẻ, như vậy, ý em tính tự mình nuôi đứa bé? Ngay cả em cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ lớn xác, sao em có thể nuôi đứa bé được?

Tôi nhìn nụ cười trên môi em, đôi mắt vẫn còn vương nước mắt, cảm thấy rất suy sụp. “Quýt Nhỏ, sao em lại cảm thấy không giống lúc trước? Đơn giản chỉ là lời đùa của người khác, khiến cho em không cảm thấy trái tim của anh? Với Tiểu Phỉ, chuyện anh có thể làm chỉ là thay cô ấy viết thư giới thiệu đến tòa soạn khác, giúp cô ấy có được công việc tốt! Trừ lần đó ra, không còn gì khác! Bởi vì anh chưa bào giờ hy vọng nếm thử mùi vị đào hoa!”

Em ngây người, nghe lời thổ lộ của tôi: “Nhưng mà, anh đỏ mặt với Tiểu Phỉ…”

“Bởi vì cô ấy nói anh thường xuyên nhìn cô ấy ngẩn người, sau đó anh không thể không thẳng thắn với cô ấy, trên mặt cô ấy có hình bóng tươi cười phấn chấn của Quýt Nhỏ, khiến cho anh hoài niệm không thôi!”. Nói ra hết, hai má của tôi nóng lên.

Nụ cười xán lạn lại nở rộ trên mặt Quýt Nhỏ: “Nhưng mà, gần đây anh rất lạnh lùng với Quýt Nhỏ!”

Câu này hình như là làm nũng, tôi xấu hổ trừng mắt nhìn em: “Vì em gạt anh, xâm phạm anh, anh không thể buồn bực sao?!”

“Vậy là, chỉ buồn bực thôi? Có thể, tất nhiên là có thể!”. Quýt Nhỏ giơ tay ôm lấy tôi, tôi cũng dang rộng tay ôm em, gắt gao ôm lấy châu báu trong lòng tôi.

Sau đó, tôi chậm rãi thì thầm bên tai lời thổ lộ đã nợ em từ lâu:

_ Quýt Nhỏ, anh yêu em, cảm ơn em đã đến bên cạnh anh! _

HẾT

Bạn đang đọc Mối Tình Đầu của Dị Thanh Trần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.