Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi khổ của người nô lệ.

Tiểu thuyết gốc · 1554 chữ

Chapter 7: Nỗi khổ của người nô lệ.

-Anh Dun!!...anh tỉnh dậy rồi sao?- Giọng con bé Sara vang vọng trong đầu tôi.

Chuyện gì thế? Tôi lại bị ngất xỉu sao? Ahhh! Sao người đau nhức thế nhỉ? Tôi cố mở mắt ra để xem chuyện quái gì đang xảy ra với tôi thế này.

-Anh Dun!! Anh Dun….Huhu làm ơn đừng làm em sợ thế nữa nhé. Em tưởng anh đã chết rồi cơ.- Con bé ôm chầm lấy tôi.

Khổ thân nó. Người nó vẫn nóng ran lên đây này. Ôm con bé mà tôi cứ tưởng như đang ôm đống lửa cơ.

-Em có sao không? Họ có cho em uống nước chưa?- Tôi lo lắng.

Lắc đầu

Mẹ kiếp! Lũ khốn này đúng là không có tí tình người nào thật. Cứ thế này chắc con bé sẽ chết mất. Làm sao bây giờ? Nghĩ đi H. Dùng cái đầu của mày đi.

-Anh này…- Con bé đụng vào vai tôi.

-AHH!

Tôi kêu lên đau đớn. Vai tôi…Nó giống kiểu như sắp rụng xuống nếu có ai đụng vào vậy. Cởi áo ra thì thấy nó đã bầm tím và sưng một cục to đùng rồi.

-Em…em xin lỗi…em không cố ý đâu. Anh chắc do bị ngựa kéo lê cả buổi nên mới thành ra thế này…hức hức.- Sara che miệng khóc nức nở.

-Thôi không sao! Em đã cố thử xin họ nước chưa? Em sốt cao thế này không lo cho bản thân đi còn lo cho anh làm gì? – Tôi lắc đầu.

Con bé gật đầu rồi nhìn sang hướng lũ buôn nô lệ đang nhậu nhẹt quanh đống lửa.

-Em thử rồi, nhưng mà…họ nói là lũ nô lệ như chúng mình phải làm việc mới được ăn uống.

Tôi câm nín không biết nói gì nữa, Vậy là chúng tôi thành nô lệ thật rồi sao? Giống trong mấy bộ phim họ sẽ cầm roi đánh đập bắt chúng tôi làm việc đúng không?

-LÀM ƠN!! LÀM ƠN CHO TÔI MỘT ÍT NƯỚC… CHO TÔI MỘT ÍT THỨC ĂN… TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI!!!- Xa xa những người nô lệ khác cũng chẳng kém gì bọn tôi. Họ đói, họ khát, họ cầu xin để được miếng ăn, miếng uống.

Và…bọn chúng chẳng mảy may quan tâm gì cả. Thâm chí còn có 1 tên cầm chiếc đùi gà lại trước mặt bọn tôi và ăn một cách ngấu nghiến, ngon lành. Tên khác thì cầm chai nước đổ từng giọt xuống mặt đất như một cách để trêu ngươi bọn tôi vậy. Lũ cầm thú!

-HÁ HÁ HÁ!!! Khát lắm đúng không? – Tên mặt sẹo cười khoái trá rồi tu từng ngụm nước một.

-LÀM ƠN!! LÀM ƠN CHO CON TÔI MỘT MIẾNG. NÓ CHẾT MẤT!!! CẦU XIN MẤY NGƯỜI. – Một người đàn bà đau khổ cố gắng đưa tay hứng lấy từng giọt nước mà bọn thối tha kia đổ xuống đất.

-Tao nói rồi, bọn mày phải có làm mới có ăn. Nhưng mà thôi, hôm nay tao sẽ ban một đặc ân cho lũ súc vật như tụi mày. Nói to: “ BỌN TÔI LÀ NHỮNG CON CHÓ SẼ VÂNG LỜI ÔNG CHỦ”. Nói đi rồi tao sẽ suy nghĩ cho chúng mày một vài giọt.

Và có vẻ đúng như vậy thật. Mọi người xem thứ hắn nói là một “ĐẶC ÂN”. Họ gào lên, chen nhau từng tiếng một để lặp lại lời hắn: “ TÔI LÀ MỘT CON CHÓ…..VÂNG LỜI ÔNG CHỦ”. Tôi và Sara sửng sốt hoàn toàn. Họ…họ điên rồi….!!!

-HÁ HÁ HÁ HÁ!!!! Đúng rồi…nói to nữa lên tao xem nào. –Hắn vừa nói vừa cười một cách sung sướng.

Tôi bặm môi đến bật cả máu nhìn lũ người thối tha ấy “phát nước” cho nô lệ. Bọn họ thậm chí còn không được uống nước một cách tử tế nữa. Họ lè lưỡi, há to miệng, bò trườn dưới đất để hứng dòng nước bọn chúng đang đổ xuống. Tôi…tôi đang ở trong cái thế giới gì thế này? Làm ơn…đưa tôi trở lại đi.

-Thằng kia! Mày không muốn uống nước hay sao? Còn không mau nói!!- Hắn tiến về phía tôi trừng mắt đe dọa.

Kéo áo - Sara nhìn tôi lắc đầu nguầy nguậy rồi bật khóc. Chắc con bé cũng không muốn tôi phải làm những hành động đáng khinh bỉ đó.

-Đừng lo. Anh hứa với em có chết anh cũng không nói những lời đó đâu.- Tôi mỉm cười nhìn con bé.

Dứt lời tôi ôm nó vào lòng như một cách để an ủi. Con bé đã chịu đủ cú shock rồi. Tôi mà còn làm những hành động đó trước mặt nó nữa thì sau này chết sao dám đi gặp Alen đây.

-Thằng ranh con này cứng đầu nhỉ? Không muốn uống thật sao? –Hắn đổ từng giọt nước xuống áo quần tôi.

Mát quá…nước…nước…tôi khát!!!…nhưng mà, không được làm thế. Tôi đã hứa với con bé rồi. Có chết tôi cũng không làm.

-KHÔNG UỐNG THẬT SAO?- hắn gằn giọng rồi bắt đầu đổ nước lên đầu tôi.

Nước…Tôi muốn uống nó…Không được H! Mày phải bình tĩnh…Dù cho chết khát cũng không thể làm theo lời lũ thối tha này được.

-CÚT ĐI!!!- Tôi hét lớn.

-Mẹ kiếp! Lỳ lợm thật. Đập nó một trận cho nó tỉnh ra đi. –Hắn đạp tôi một phát rồi đứng dậy.

Ngay sao đó lũ đàn em bay vào đánh đập tôi một chập. Đau không à? Đau lắm chứ…Đau muốn khóc lên được…nhưng mà, tôi là con người….

-ANH DUNNNN!! HUHU!!! MẤY NGƯỜI LÀM ƠN THA CHO ANH ẤY ĐI!!! LÀM ƠN…ANH ẤY CHẾT MẤT HUHU!! BỌN TÔI LÀ CON CHÓ NGHE LỜI ÔNG CHỦ!! HUHU….làm ơn tha cho anh Dun đi mà…- Con bé thét lên đầy đau khổ.

Sara….Sao em…Sao em lại làm như vậy? Tôi trừng mắt nhìn lũ khốn đã bắt con bé nói những câu bẩn thỉu đấy. Hôm nay chúng mày chết chắc rồi.

-LŨ KHỐN!! THẢ TAO RA!!! TAO SẼ GIẾT HẾT LŨ CHÓ TỤI MÀY.- Tôi húc vào mặt chúng nó rồi gào một cách điên cuồng.

“BỤP” – bọn chúng đạp thẳng vào đầu tôi không thương tiếc.

Tội choáng váng ngã xuống đất và rồi chỉ biết ôm đầu chịu đòn roi của bọn chúng. Đau quá…ai đó giết bọn chúng đi. “Hắc thạch” cứu tao. Elena, mọi người đang ở đâu? Mau cứu tôi với. Tôi chịu không được nữa rồi…

……………………………..

……………………………..

Trời đã chuyển về đêm. Người tôi bầm tím hết lên không khỏi đau nhức. Lũ đấy sao không đánh chết tôi luôn đi cứ để tôi sống làm gì không biết. Nhiều lúc tôi muốn cắn lưỡi tự tử quách cho rồi nhưng mà…Tôi sợ…Haizz! H ơi!! Mày còn tính vô dụng đến nhường nào nữa?

-Anh Dun…anh không sao chứ? – Sara nhìn tôi, gương mặt con bé vẫn lem luốc nước mắt.

-Sao..sao em lại làm như vậy?- Tôi đau đớn nhìn con bé.

-Nếu không…chúng giết anh mất. Hức hức.- Nó lại òa khóc.

-Yên tâm! Chúng không dám giết anh đâu. Chúng cần đảm bảo bọn mình còn sống nếu không bán sẽ không được giá. – Tôi nói câu này mà tự cảm thấy nhục nhã. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm thấy mình không khác gì một món hàng vậy.

-Nhưng mà…

-Chúng đã cho em uống nước chưa?- Tôi chen vào lời nó.

lắc đầu

Mẹ kiếp lũ chó này. Tôi bực mình đứng lên tính ăn thua đủ với bọn nó lần nữa.

-Anh Dun !! Đừng mà…làm ơn. Anh mà chết thì….hức hức…-Con bé kéo áo tôi lại rồi khóc thút thít.

-Anh biết rồi…nhưng mà…em sốt cao quá. Nếu không được uống nước em sẽ chết đấy.- Tôi lo lắng nhìn con bé.

-Không sao mà !! Nếu lấy được nước anh cứ uống đi. Em biết…em chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu…nên là…

-IM NGAY !!! Em không được nói những thứ như thế.- Tôi hét lên. Sao nó có thể nói được những câu như vậy cơ chứ.

Con bé lắc đầu nhìn tôi rồi lại bắt đầu khóc. Sao thế ? Tôi bắt đầu cảm thấy chuyện gì đó chẳng lành.

-Em…em sao vậy ? Đau ở đâu à ? Mau nói cho anh biết mau lên.- Tôi lo lắng ngồi dậy nhìn nó.

-Em…em…anh cầm lấy đi.- Nó đưa tôi 1 khúc gỗ nhọn, có vẻ lượm được ở trên đường.

-Là…sao?- Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Linh cảm cho tôi biết có chuyện gì đó rất kinh khủng xảy ra với con bé.

Nó ngước mặt lên nhìn tôi rưng rưng nước mắt rồi nói:

“Em sắp chết rồi…Anh hãy cố gắng sống…hức…tìm lại mọi người nhé...Mau giết em đi..”

Con bé òa khóc đầy đau khổ. Chuyện gì xảy ra với nó thế này?

-Huhuhu…Em…..huhuhu em không muốn chết. Cứu em với huhuhu.- Nó lao vào ôm lấy tôi. Tiếng khóc bi thương mỗi lúc một to hơn.

-Sao thế? Chuyện gì mau kể anh nghe…ĐỪNG LÀM ANH SỢ NỮA.- Tôi bắt đầu hoang mang.

-Em bị Dead cắn rồi….

………………………………………………………..

Bạn đang đọc MOB 2 - Trò Chơi Nhân Tính. sáng tác bởi cupidnolove21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cupidnolove21
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.