Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các bạn học

Phiên bản Dịch · 1476 chữ

Đều nói miệng nhiều người cũng nung chảy càng, tích nhiều hủy xương cốt.

Tuy rằng trong phòng học các bạn học không có mắng hắn, khiêu khích hắn, vẽ mặt hắn, khinh bỉ hắn, xem thường hắn.

Thế nhưng trốn học hai tuần lễ, Chu Bạch vừa đi vào phòng học, vẫn theo bản năng cảm giác được rất nhiều ánh mắt đâm chọc hắn, để cho hắn cảm giác không được tự nhiên.

"Chu đại ca, anh tới học rồi?" Cảnh Tú thấy đi tới Chu Bạch, vẻ mặt vui mừng nói: "Đến đến đến, anh ngồi bên cạnh em."

Nhìn Cảnh Tú tránh một chỗ ngồi, Chu Bạch có chút ngượng ngùng nói: "Anh không phải đến đi học, chính là. . . Chính là cái kia, Cảnh Tú em có thể cho anh mượng bài ghi chép của em một chút? Anh muốn nhìn một chút các môn học đến đâu rồi."

"A?" Cảnh Tú còn chưa lên tiếng, Hạ Lệ ngồi trên bàn Cảnh Tú đã nghiêng đầu xuống.

Từ lần trước, liên tục vài ngày đi đập cửa Chu Bạch, đều bị Chu Bạch coi như người dưng, về sau, Hạ Lệ nhìn Chu Bạch ngày càng không vừa mắt.

Đặc biệt hồi tưởng lại cha mẹ của chính mình chiến đấu hăng hái ở trên đầu, chính là vì họ tranh thủ mọi người thời gian tu luyện và vật tư, nàng nhìn Chu Bạch thì càng nổi giận thêm.

Chỉ thấy nàng trừng mắt Chu Bạch: "Không phải cậy không đến đi học sao? Mượn sách Cảnh Tú làm gì?"

Chu Bạch: "Mắc mớ gì tới ngươi, ta nói chuyện với Cảnh Tú chứ."

Hạ Lệ vội vàng nhìn Cảnh Tú nói: "Cảnh Tú, cậu đừng cho người kia mượn vở ghi chép, như vậy hắn không thể không đến học."

Cảnh Tú nhìn Hạ Lệ, lại nhìn Chu Bạch một chút, nàng bắt đầu lâm vào tình thế khó xử.

Đúng lúc này, một bóng người đi tới trước mặt Chu Bạch, đó là một học sinh cao hơn hai thước, thân hình to con,nhìn qua giống như một cục thịt đi tới.

Trong đầu Chu Bạch hiện lên tên của đối phương: 'Đỗ băng, khảo nghiệm nhập học xếp hạng thứ tám.'

Đỗ Băng hờ hững quét ánh mắt qua người Chu Bạch, chậm rãi nói: "Chu Bạch, ngươi làm cho cả khóa 503 hổ thẹn."

Hôm nay là Thiên Đình 503 năm, khóa 503 dĩ nhiên chính là bọn Chu Bạch lần này.

Nghe được Đỗ Băng nói, Chu Bạch lộ vẻ bất đắc dĩ, bởi vì hắn biết đối phương nói không sai.

Lần này xuất hiện một học sinh trốn học như hắn, những người khác nói đến khóa 503, đệ nhất danh cũng trốn học, thực sự là một đời không bằng một đời. . . Mọi việc như thế mà nói...

Đối với chuyện này, Chu Bạch cũng không có cách nào, hắn cũng không thể bởi vì chuyện này mà lên lớp.

Cho nên hắn nhìn Đỗ Băng, lắc đầu nói: "Bạn học Đỗ Băng, kỳ thực ta. . ."

Không có cho Chu Bạch cơ hội nói chuyện, chỉ thấy vẻ mặt Đỗ Băng thành thật nhìn Chu Bạch: "Bạn học Chu Bạch, tuy rằng ngươi làm cho cả khóa 503 hổ thẹn, nhưng ta cũng sẽ không bỏ rơi của ngươi.

Đỗ Bằng ta không muốn thấy nhất, chính là bạn học của mình bị vứt bỏ, trở thành trò cười của tất cả mọi người. Cho nên ngươi coi như lạc hậu nhiều hơn nữa, yếu hơn nữa, không có năng lực hơn nữa, Đỗ Băng ta cũng tuyệt sẽ không bỏ rơi ngươi."

Nhìn vẻ mặt nóng bỏng của Đỗ Băng, hình dạng như muốn ôm mình, Chu Bạch nhanh lên lùi về phía sau vài bước, ngượng ngùng nói: "Ngươi đừng như vậy. . ."

Đỗ Băng: "Bạn học Chu Bạch, không cần phải sợ, nắm lấy tay ta, chúng ta cùng bước lên đường tu đạo. . ."

Chu Bạch mạnh mẽ bỏ qua tay của đối phương: "Ngươi đừng lôi kéo ta! Ta tìm đến Cảnh Tú, không có quan hệ gì với ngươi! !"

Nhìn bóng lưng Đỗ Băng thất vọng rời đi, Chu Bạch tiếp tục nhìn nói với Cảnh Tú: "Cảnh Tú, anh muốn hỏi mượn vở ghi của em, thế nhưng em thấy khó khăn, vậy quên đi. . ."

Cảnh Tú ngượng ngùng cúi đầu đến: "Chu đại ca, em nghĩ, em vẫn không thể cho anh vở ghi, anh vẫn nên đến học đi, học tập trong vở ghi của em, rất nguy hiểm, em cho anh mượn vở ghi cũng là hại anh."

Hạ Lệ cười ha ha nổi, thân thể xinh xắn nhảy lên trên bàn học, trực tiếp ôm gương mặt Cảnh Tú: "Cảnh Tú, làm tốt lắm! Không nên cho người này mượn cái gì!" Nói xong, Hạ Lệ làm mặt quỷ với Chu Bạch: "Ngươi đi nhanh lên, không đến đi học, ở đây không chào đón ngươi."

Cảnh Tú lúng túng nhìn Chu Bạch, dáng dấp bối rối không biết làm sao.

Chu Bạch thở dài, quay đầu nhìn về phía những bạn học khác, mặc dù mọi người không nói gì, thế nhưng Chu Bạch nghĩ cũng biết, hắn muốn hỏi mượn những người khác là điều không thể.

Ngay thời điểm hắn gần rời khỏi phòng học, Tiền Vương Tôn cách đó không xa phất tay với hắn.

Chu Bạch đi tới, Tiền Vương Tôn cười đưa vở cho hắn: "Này, đây là vở tôi, cho cậu mượn."

Hai mắt Chu Bạch sáng lên: "Cậu. . ."

Tiễn Vương Tôn nở nụ cười, vung mái tóc màu vàng nói: "Đầu tư đầu tư mà, vạn nhất cậu đổi đời, thì tôi buôn bán lời."

Chu Bạch cảm động nhìn Tiền Vương Tôn: "Cảm ơn." Thế nhưng hắn lật vở ra, mặt của hắn lạnh xuống.

Chỉ thất nội dung trên vở ít đến thấy thương, hơn nữa Chu Bạch còn cảm thấy thiếu sót rất nhiều, một ít chữ không rõ, hắn không nhận ra chữ viết, cuối cùng chỉ có một cảm giác lệ rơi đầy mặt, so với vở ghi sạch sẽ của Cảnh Tú, quả thật khác nhau một trời một vực.

Ngược lại các tranh vẽ con gái trông rất sống động, Chu Bạch nhìn qua cũng âm thầm khen ngợi.

"Đồ bỏ đi."

Chu Bạch ném sách về cho Tiền Vương Tôn, trực tiếp đi ra phòng học.

Tiền Vương Tôn nói: "Ai ai ai, thứ tốt a, đều là cảm ngộ học tập của tôi! Cậu từ bỏ thật sao? Về sau cậu không cần báo đáp tôi, mời tôi ăn một bữa cơm là được. . ."

Thất vọng rời khỏi phòng học, Chu Bạch thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ phải đo học? Ta cũng không biết bọn họ trên đến đâu rồi. . . Ai, mà thôi mà thôi, mất thể diện thì mất thể diện, tổn thất Lại khí thì tổn thất, đường tu đạo, an toàn là đệ nhất."

Ngay Chu Bạch nghĩ như vậy, đi tới trên tầng giáo viên, suy tính lúc nào đi nghe giảng, đột nhiên một giọng nói vang lên.

"Chu Bạch, nghe nói ngươi vẫn không có đi học?"

Chu Bạch ngẩng đầu nhìn lại, là Tả Đạo không biết lúc nào xuống, đứng ở góc tường nhìn hắn.

"Ta phi, ngươi vẫn không biết xấu hổ nói ta." Thấy Tả Đạo, Chu Bạch vội vàng nói: "Hiện tại rõ ràng là thời gian đi học, ngươi cũng không đi học sao?"

Tả Đạo bĩu môi: "Ngày hôm này Hình Quân lão sư xin nghỉ, ngày hôm nay ta không có tiết."

Nói xong, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Chu Bạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Bạch, mặt không thay đổi nói: "Thắng được ta, còn là đệ nhất nhân khảo nghiệm nhập học, không phải là rác rởi."

Chu Bạch không biết nói gì, đây cũng là một tên kinh thường hắn sao.

'Hắn ư, một tên hai tên cũng đến dạy dỗ ta, tin lão tử nằm xuống đánh các ngươi tan tành.'

Tả Đạo từ trong lòng ngực móc ra một đồ vật, ném tới trước mặt Chu Bạch: "Đây là tâm đắc trước khi nhập học, ta tăng đạo hóa độ tử 0 đên 1%. Ngươi lấy về mà học."

Nói xong, hắn đi tới trước mặt Chu Bạch, dùng ngón tay chọc lên ngực Chu Bạch, lạnh lùng nói: "Có cái gì không biết, buổi tối tới phòng ngủ hỏi ta, ta sẽ phụ đạo ngươi.

Đánh bại ta, không phải là rác rưởi, nửa tháng sau, ta muốn đánh bại ngươi,thắng ngươi không còn vết nhơ nào. Ngươi nghe rõ ràng rồi chứ?"

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tình_nhạt_như_nước
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.