Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường - Chương 10: Chắp Tay Giang Sơn

Phiên bản Dịch · 7072 chữ

Trong tiếng sấm đinh tai nhức óc, ưu nhã nhu hòa tiếng nói xuyên phá trọng trọng màn mưa rõ ràng truyền vào tai: “Pháp Vương quả nhiên thần thông quảng đại danh bất hư truyền, bản hầu lĩnh giáo. Tiếp tục kéo dài thật không thú vị, động chân chương đi!”

Pháp Vương khặc khặc cười quái dị nói: “Lạc lạc lạc, y theo lời mỹ nhân.”

Lại thêm một đạo thiểm điện, màn trời đen đặc thình lình bị một mũi nhọn rực rỡ xé rách. Hai người trên vách đá đều tự lùi lại mấy bước, vận khởi suốt đời công lực. Pháp Vương cúi đầu niệm khởi chú ngữ thấp âm cổ quái, ám kim sắc Phật quang tại phía sau hắn ngưng tụ thành một hộ pháp kim cương cực lớn. Mật Tông Tối Cao Áo Nghĩa: Phẫn Nộ Không Hành Giả!

Triệu Thuyên tóc dài như tuyết, bàn long côn trong tay ngân mang chớp động, cuối cùng ở giữa thân gãy thành hai đoạn, lập tức hai mũi ngân nhọn rất nhanh xoay tròn, giữa không trung hình thành một đồ án âm dương ngư thật lớn, âm dương luân chuyển, xoắn ốc xoay quanh, động tĩnh tương kiêm, cương nhu tịnh tể, chính là Thái Cực Chân Khí tầng thứ chín!

Băng lãnh nước mưa theo gương mặt uốn lượn chảy xuống, chợt có hàn lãnh thấu xương thâm nhập vào thân thể, Tuệ Thâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vách núi. Trong tiếng mưa xối xả, nỗi lòng ngược lại càng trở nên không minh.

…Nửa năm trước, Triệu Thuyên tại đỉnh Kỳ Tú bị trọng thương, tuy không phải trí mạng, nhưng cũng tuyệt đối không thể hoàn toàn khỏi hẳn. Hắn vào lúc này lại cường đề nội tức, đột phá cực hạn bản thân mà thi triển Thái Cực Chân Khí tầng thứ chín…

Chân khí vận chuyển, ống tay áo đẫm nước phất động, Tuệ Thâm khẽ quát một tiếng, thân hình chợt khởi, dùng hư lăng không lược mà lướt lên vách núi, đứng ở bên cạnh Triệu Thuyên. Hai người kia đều là ngạc nhiên không hiểu nhìn qua.

Tay phải Tuệ Thâm hai ngón trỏ giữa nhẹ nhàng đáp trụ, giống như niêm hoa, hướng đối diện Pháp Vương nở nụ cười. Sát na, trong mưa lớn cuồng phong như có bạch liên bừng nở, hương hoa tràn ngập, từ ái bi mẫn mỉm cười xuyên thấu trùng trùng điệp điệp màn mưa mà rực rỡ ánh quang. Phật Tổ niêm hoa, Ca Diếp mỉm cười. Tuyệt học Thiền tông Niêm Hoa Chỉ!

Ầm ào mãnh liệt một trận tật vũ, ba người song song xuất thủ.

Hùng hồn cương mãnh kình khí Phật quang kịch liệt chạm nhau, loạn vũ kích phi, quang diễm tận trời, ngay cả bầu trời đen đặc cũng được rọi sáng lên. Dưới vách núi đệ tử của Pháp Vương đều sợ đến cả người đều phát run, quỳ rạp trên đất, chuyển động thủ ma ni luân, tụng niệm Lục Tự Chân Ngôn, khẩn cầu Phật tổ phù hộ.

Oanh một tiếng nổ qua đi, cơn mưa to như trút nước dần dần ngớt hạt, hạt mưa to như hạt đậu biến thành mưa bụi nhuyễn như tơ lất phất rơi, trời đất trở nên an tĩnh rất nhiều. Chợt có tiếng hạc thê lương vang lên, cắt ngang bầu trời. Pháp Vương bị Triệu Thuyên cùng Tuệ Thâm liên thủ một kích bức lùi lại mấy bước, tới sát vách núi, bạch hạc Sơ Ảnh trung tâm hộ chủ, từ không trung vụt xuống tấn công, bị hắn trở tay một chưởng đánh rơi vách núi. Hôi hạc Ám Hương kêu một tiếng thê lương, lao thẳng xuống vực, đuổi theo.

Không trung có sương linh lông hạc phiêu linh rơi xuống, lả tả như mưa. Triệu Thuyên cấp nộ công tâm, cắn đầu lưỡi phun ra một búng máu, bàn long côn tế thượng giữa không trung, xoay tròn càng nhanh, đồ án âm dương ngư lần thứ hai xuất hiện, giữa bầu trời đen như mực ngân quang lóe ra.

Tuệ Thâm thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: “Pháp Vương, ngươi đi đầu thai đi thôi. Nếu môn hạ đệ tử ngươi không phục, nhớ kỹ tìm Thế ngoại ngũ tuyệt chúng ta báo thù, đừng liên lụy đến người khác.” Tay phải giơ lên, lần thứ hai bấm tay bắn ra.

Niêm hoa hữu ý phong trung khứ, vi tiếu vô ngữ tu bồ đề. Niệm niệm hữu sinh diệt tứ tương, đạn chỉ sát gian kỷ luân hồi. (Niêm hoa hữu ý bay theo gió, mỉm cười không nói Tu Bồ đề. Niệm niệm bốn tướng có sinh diệt, sát na chớp mắt đã mấy lần luân hồi)

Luân hồi trong lúc, tâm vừa khẽ động, chớp mắt ngàn năm.

… Thái Hoa, ngươi đoán đúng rồi, ta dù rằng tâm như thiết thạch, nhưng tuyệt không có biện pháp mắt mở trừng trừng nhìn ngươi tao ngộ tử kiếp. Mấy kiếp tiền duyên mới có thể đổi được kiếp này gặp nhau, một chút vô ý, thiền tâm đã động, làm sao có thề bình tĩnh thong dong, hờ hững thờ ơ?

Lúc trước ta ở trước mặt Pháp Vương có vài phần thoái nhượng, không dùng toàn lực phản kích, chính là cố kỵ mình xung động có thể đẩy Thiền Tông và Mật Tông vào thế nước lửa. Nhưng mà, cho tới cục diện hiện tại, cũng chỉ đành phải vậy…

Thế ngoại ngũ tuyệt hai người toàn lực xuất thủ, bậc nào uy thế?

Thật lớn Âm Dương Ngư cùng Bạch Liên Hoa lần lượt tại không trung phóng ra, giữa những hạt mưa như tơ, quang hoa vạn trượng, giống như minh nguyệt trên cao chiếu khắp thế gian đại địa, sáng tỏ rực rỡ tràn ngập thiên lý! Mây đen sương mờ trong nháy mắt tan biến vô tung.

Pháp Vương đứng ở vách đá, cười khặc khặc quái dị, đang định xuất thủ, bỗng nhiên đứng yên bất động, kêu lên một tiếng đau đớn, quát: “Đồ ngu ngươi … %@#&%&!” Đúng là hồn của Cát Ô lại áp thần thức của Bổn Ba!

Cao thủ so chiêu, hơn thua chỉ một chút.

Giữa không trung mây mù thối tán, vân phá nguyệt lai, trong khoảnh khắc ánh sáng tràn ngập, như vô biên vô hạn sóng lớn ập đến đây! Pháp Vương điên cuồng hét lên một tiếng, không kịp né tránh, thân thể đã bị đánh bay, kích phi khí lưu đưa hắn đi thật xa lao vào lòng sông. Dưới vách núi chúng đệ tử đều kinh hãi, phát một tiếng hô to, tán loạn bỏ chạy.

Tàn vũ tung bay, thiên địa yên tĩnh. Tuệ Thâm chậm rãi thu tay lại, nhìn dòng sông phía xa xa, vẻ mặt bình thản. Lặng lẽ quay đầu, Triệu Thuyên đứng ngay sau lưng hắn, nâng lên tay, ôm lấy eo hắn, ghé vào bên tai hắn thổi khí: “Tử Du, ngươi không giận ta nữa?”

“…Bần quái pháp hiệu Tuệ Thâm”

“Tử Du Tử Du! Ta thấy vẫn là Tử Du nghe êm tai. Tử Du nguyện ý xuất thủ giúp ta, ta rất cảm động!” Thái Hoa Hầu sắc mặt tái nhợt, bên môi ngấn máu, nhưng vẫn nhếch lên khóe môi cười đến xảo trá, giống như một con tiểu hồ ly vừa trộm được gà.

“… Câm miệng!”

Một cái tát đem gương mặt vô lại hầu như tiến đến chóp mũi phách qua một bên, Tuệ Thâm phất tay áo liền đi. Đi mới được mấy bước đã nghe từ phía sau truyền tới tiếng thống khổ rên rỉ, nghĩ muốn không thèm để ý tới, nhưng mà đi được hai bước vẫn là nhịn không được mà dừng bước quay đầu lại.

Bàn long côn mất đi nội tức quán chú, biến trở lại là một dải lụa bạc, nằm giữa vũng bùn, mũi nhọn lóng lánh nằm ảm đạm trong bóng tối. Triệu Thuyên chống Không hầu miễn cưỡng đứng thẳng, trong miệng tràn đầy là máu, ho khụ không ngớt. Tử y gấm vóc sớm bị mưa to ướt đẫm, mất đi phiêu dật linh động phong tư. Tóc trắng như tuyết, giống như tơ lụa buông xuống gương mặt, giữa trời chiều hôn ám phiếm ra nhàn nhạt oánh quang.

Bình tĩnh đứng lại, chừng nửa khắc, rốt cuộc vẫn là quay trở lại.

“Tay ngươi quy củ một chút!”

“Ôi chao, Tử Du, ta là người bệnh, chỉ là đỡ mà thôi.”

“… Ta muốn biết, ngươi thực sự bị thương sao?”

“Y nha nha, Tử Du, đầu của ta bỗng nhiên choáng váng choáng váng, ta muốn phải hôn mê!”

“Ngươi!” Giận không thể át, phanh một cái, lưu tinh bay lên trời.

Tống Thiệu Hưng năm thứ hai mươi tám, Kim Chính Long năm thứ ba, tháng bảy. Thời cuộc phân loạn, dã tâm xâm nhập phía nam của Kim đế Hoàn Nhan Lượng người người đều biết, hai nước chiến sự hết sức căng thẳng.

Triều đại nam Tống, nhi tử duy nhất của hoàng đế Triệu Cấu là Nguyên Ý Thái tử chết non, cũng không sinh thêm được người con nào khác. Chư triều thần thay nhau thượng biểu, thỉnh cầu hoàng thượng chọn một người trong hoàng tộc làm con thừa tự, sớm ngày sắc lập Thái tử. Nhưng mà, từ lúc quân Kim công hãm Biện Kinh thì, Thái Tông nhất mạch hoàng tộc con cháu đều đã hầu như không còn. Vì vậy, có đại thần tiến gián muốn đưa Thái Tổ nhất mạch lên ngôi. Triệu Cấu mặt rồng tức giận.

Giang hồ đệ nhất thần y “Bất tử bất cứu Tà dược sư” vào cung hiến thần dược, nghe nói có thể giúp hoàng thượng đại chấn hùng phong, đản hạ long tử. Vua dân nội ngoại đều mỏi mắt mong chờ.

Tháng bảy khí nóng vẫn chưa hết, mưa phùn mang tới hơi lạnh khí trời. Yên nguyệt mông lung, bóng đêm mênh mang.

Lâm An Ngọc Long Sơn, bên bờ hồ Thiên Nhất. Thiên Nhất Các rường cột chạm trổ, bên dưới đấu củng mái cong ánh đèn ấm áp hạ lạc, chiếu rọi qua mành châu, quang hoa lưu chuyển.

Toàn thân tử y dựa vào lan can mà ngồi, xa xa nhìn xuống dưới chân núi. Chân núi vừa có thêm một mẫu hồ sen, ánh trăng sóng sánh, một hồ sen tàn nghe tiếng mưa rơi.

Chính là Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên.

Tràn đầy một bồn băng vụn trong suốt đựng trong ngọc bồn phỉ thúy, ướp lạnh rượu nho Tây vực tam chưng tam nhưỡng. Mỹ tửu đỏ sẫm như máu nằm trong dạ quang bôi, khẽ nhấp một ngụm, khắp miệng thanh hương, huân nhiên dục túy.

Trên bàn dài bằng gỗ lim giữa các, hộp gấm hé mở, bên trong là một tập huân hương tố tiên, đều là thư từ ghi chép bao năm qua lại giữa hắn và Tử Du. Đêm dài đằng đẵng, cô chẩm nan miên, khổ sở chờ đợi mà người vẫn chưa tới, hắn chỉ có thể đọc lại bút tích, giải nỗi tương tư.

Khổ đợi đến nửa đêm, đi vào lại đi ra, bên ngoài đình mưa rào đã dần dần trở nên im ắng, người kia vẫn là chậm chạp chưa tới. Lúc này hắn nhấc lên rèm, đi ra khỏi đình các, đã thấy trời quang sau cơn mưa, trời trong như tẩy, một vầng trăng sáng từ sau mây chậm rãi ló ra. Vân khai vũ tễ rồi, ánh trăng đặc biệt nhu hòa sáng sủa.

Mờ mịt cúi đầu, chỉ thấy trong nước hồ trong suốt của Thiên Nhất Trì, không có một gợn sóng, mặt hồ phẳng như gương, chiếu ra một vòng trăng thật sáng. Nhớ lại đêm Trung thu năm ngoái, trên đỉnh Hoa Sơn, hắn ở dưới ánh trăng sấn túy khởi vũ, giành được Tử Du một nụ cười, thổi sanh xướng họa, bậc nào phong nhã khoái ý.

Tối nay ánh trăng, càng hơn trước kia.

Trong gió mơ hồ truyền tới rất nhỏ tiếng tay áo vũ động, Tuệ Thâm đạp trăng mà đến. Đi tới sườn núi xa xa nhìn lại, Thiên Nhất Các cung đăng chiếu sáng, giữa bầu trời đen đặc lại có mơ hồ một loại cảm xúc ấm áp, thấm vào nhân tâm.

Bỗng nhiên, trong bóng đêm yên tĩnh lại có nhỏ vụn tiếng nước vang lên, trên mặt hồ Thiên Nhất sương khói mịt mờ, mông lung sương trắng lượn lờ vấn vít, như mộng như ảo. Tuệ Thâm cũng không suy nghĩ nhiều, đi thẳng qua đó.

Tiếng nước càng lớn, trong mê mông sương mù, hắn nhìn thấy Triệu Thuyên đứng ở trong hồ, hơi cúi xuống, dùng tay vớt ánh trăng. Lập tức sóng nước xao động, vỡ nát một vòng ánh trăng, hóa thành một hồ lấp lánh quang ban, tinh tinh điểm điểm ẩn hiện.

Nghe được tiếng bước chân của hắn, Triệu Thuyên quay đầu, hướng hắn mỉm cười. Tuyệt lệ gương mặt dính nước, tựa như hồng liên hé nở, minh diễm chiếu nhân, không thể dời mắt.

Trong lòng áy náy một chút, lập tức thanh tỉnh trở lại, Tuệ Thâm mặt đỏ tới mang tai mà nói: “Triệu Thái Hoa! Ngươi, ngươi đang làm cái gì!”

Triệu Thuyên còn đang cười, hẹp dài mắt phượng tràn đầy lưu quang, sáng rực dị thường: “Ai, Tử Du, ngươi cuối cùng cũng tới. Bản hầu đang vớt ánh trăng…”

Tuệ Thâm nhất thời vẻ mặt hắc tuyến: “Ngươi uống say rồi?”

Tập trung nhìn lại, giữa mênh mông sóng nước chiếu rọi, tử y nhân mắt phượng ẩn tình, môi đỏ mang cười, tuyệt sắc phong hoa không thể che đậy. Đáng tiếc hồng nhan chưa lão đã bạc đầu, một đầu tóc như tơ phất phơ hạ xuống, đuôi tóc uốn lượn trên mặt nước, ngân quang ẩn hiện, như sương như tuyết.

Trong lòng đau xót, Tuệ Thâm tiến đến bên bờ hồ, ôn nhu hỏi: “Vì sao lại muốn vớt ánh trăng?”

Tuyệt lệ gương mặt đã tưới đẫm thủy quang, dưới ánh trăng mỹ đến mức khiến người ta phải nín thở, quyến rũ mắt phượng tà tà nâng lên, diễm trung mang sát. Chỉ là, sóng mắt ngày thường luôn luôn linh động giảo hoạt dường như được phủ một tầng sương bạc, sương khói mịt mờ, mông lung hoảng hốt. Hắn mở miệng, phảng phất nói mê: “Bởi vì, Tử Du chính là ánh trăng trên bầu trời… Bản hầu nếu như có thể đem ánh trăng vớt lên, Tử Du vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không ly khai nữa…”

Tuệ Thâm ngửi được trong hơi thở của hắn có mùi rượu, nguyên lai, thực sự là say. Tim lại lỗi nhịp, nhìn dưới ánh trăng nghiêng đầu cười đến hài lòng Triệu Thuyên, hắn nhất thời mờ mịt, không biết nên làm thế nào cho phải. Bước tới một bước, hắn đi tới bờ hồ, vươn tay, ôn nhu dụ dỗ: “Thái Hoa, ngươi trước hết ra khỏi nước đã.”

Triệu Thuyên nheo mắt nhìn hắn, vẻ mặt chần chờ. Tuệ Thâm không thể làm gì khác hơn là tự mình vươn tay kéo hắn.

Hai tay nắm lấy, Triệu Thuyên liếc hắn, bỗng nhiên khóe môi cong lên, dật ra bướng bỉnh ý cười, trên tay dụng lực, rầm lạp một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Tuệ Thâm bất ngờ không kịp đề phòng, đã bị hắn kéo vào trong hồ.

“Ngươi-” Tăng bào đều bị thấm nước, Tuệ Thâm nổi giận, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo bị đối phương ôm vào lòng, lời nói của hắn bỏ dở.

Trước mắt là một mảnh trắng bạc.

Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mái tóc dài phi phất của Triệu Thuyên trắng xóa như sương tuyết, phiếm ra nhàn nhạt ngân quang. Theo tư thế nghiêng người về trước của hắn, dương phi thành một đường vòng cung mỹ lệ, sau đó mạn mạn rơi xuống, uốn lượn trên mặt nước, mang theo một vòng lại một vòng sóng gợn. Có vài lọn tóc phất qua bên cổ hắn, tán loạn nhiễu tại bên tai bên mặt hắn, có chút ngứa, ngay cả tâm cũng theo đó mà nhẹ nhàng rung động.

“Tử Du, ta bắt được ngươi rồi… Ánh trăng của bầu trời, đã lọt vào trong lòng ta rồi…” Triệu Thuyên ghé vào bên tai hắn triền miên thì thầm. Gần trong gang tấc, hơi thở lẫn nhau, thanh phân rượu hương quanh quẩn bốn phía, huân nhiên dục túy. Tuệ Thâm tửu lượng không có, không khỏi cảm thấy choáng váng.

“Thái Hoa, ngươi say rồi, buông ta ra.” Cảm giác khác thường nảy lên trong lòng, Tuệ Thâm cố sức đẩy hắn ra, trong lòng bàn tay, nóng rực nhiệt độ xuyên qua tử y đẫm nước trận trận kéo tới, hắn trong lòng rung động.

Giương mắt, chống lại đôi mắt phượng diễm trung mang sát, con ngươi chuyên chú thâm tình nóng cháy như muốn thiêu đốt hắn. Tuệ Thâm quên mất lảng tránh, tim một trận loạn nhịp mà để hắn tùy ý nghiêng người đền đây, đem cực nóng bờ môi hôn lên hắn. Quen thuộc nam tính khí tức đem hắn vây vào giữa, không thể động đậy.

Hai tay cố chấp mà ôm trọn lấy hắn, Triệu Thuyên hôn rất chuyên chú, như là muốn đem toàn bộ thần hồn dung nhập vào trong xương máu hắn. Trằn trọc hấp duyện, môi lưỡi dây dưa, trong mắt phượng một mảnh thủy quang liễm diễm, yên khí mê ly, giống như ma mị hồ nước dưới ánh trăng, một khi tới gần, tất sẽ cam tâm tình nguyện, chết chìm trong đó.

Một nụ hôn thật dài, trong miệng vẫn còn phảng phất mùi rượu, giống như nhen nhóm toàn thân huyết dịch, Tuệ Thâm kinh hách trợn mắt, kiệt lực giật lại cự ly giữa hai người: “Thái Hoa, …buông ta ra, ngươi -”

“Đừng trốn, Tử Du…” Triệu Thuyên kéo lấy ống tay áo của hắn, mày kiếm nhíu chặt, đầy mắt thống khổ, “Thật vất vả vớt được ánh trăng, lại vỡ nát, nhưng mà không phải ta cố ý…” Ướt đẫm tóc bạc dán tại bên mặt hắn, trơn bóng thủy quang phiếm ra tươi đẹp thanh huy.

Tuệ Thâm không tự chủ được mà lui lại phía sau một bước, giống như có một loại kiên trì không hiểu được sắp bị phá vỡ, trong lòng sợ hãi. Ống tay áo phất động, một hộp gấm rơi xuống, phá vỡ ánh trăng trong ao. Nắp hộp bung ra, mảnh vụn trà hương rơi lả tả phủ kín mặt nước, thanh ngọc trâm gãy thẳng tắp chìm vào đáy nước, chỉ để lại một chuỗi thật nhỏ bọt khí nổi lên.

Triệu Thuyên ngơ ngẩn mà nhìn cây trâm chìm vào trong nước, môi mấp máy, mờ mịt tựa như một bất lực hài tử. “Đã gãy… Ánh trăng vỡ nát, trâm cũng đã gãy… Tử Du của ta, cũng không gặp nữa…”

Càng là yêu thương lại càng lo sợ nghi hoặc. Càng là trân quý lại càng chua xót.

Một khoảnh khắc tình triều cuồn cuộn, ngũ tạng lục phủ như bị liệt diễm thiêu đốt, Tuệ Thâm vươn tay, ôm lấy thắt lưng Triệu Thuyên, dùng toàn bộ sức lực gắt gao ôm hắn.

Được khích lệ, Triệu Thuyên trở tay ôm chặt hắn, nóng rực bờ môi rơi xuống cổ, hạ xuống một chuỗi liên tiếp khẽ hôn, mãn ý mà nhìn thân thể hắn bởi vì bất an mà run rẩy không ngừng. Thon dài ngón tay nhẹ nhàng cởi bỏ y kết của hắn, tay giương lên, quần áo vì thấm đẫm nước mà trở nên nặng nề đều trượt xuống, xa xa ném lên bờ.

Bị gió đêm thổi qua, trên người lại không còn quần áo, toàn thân thấm lạnh. Tuệ Thâm mở to mắt, cả kinh nói: “Thái Hoa-”

Triệu Thuyên trầm thấp mà nở nụ cười, nghiêng đầu, nhẹ nhàng mút vành tai hắn. Tê dại cảm giác giống như điện lưu chạy khắp toàn thân, Tuệ Thâm eo chân đều mềm nhũn, thân thể cơ hồ đứng không vững, ở trong hồ lung lay muốn đổ. Đôi tay hữu lực của Triệu Thuyên vững vàng ôm lấy hắn, đem hắn đặt trên cự thạch bên bờ hồ.

Trắng nõn thân thể loả dục dước ánh trăng thuần khiết, hàng mi dài của Tuệ Thâm khẽ run rẩy, nhu hoà âm thanh cũng bởi vì * mà trở nên khàn khàn: “Có tiếng người đi qua…”

Triệu Thuyên vuốt ve dưới tay phiếm ra một tầng bạc hồng trơn bóng da thịt, quyến luyến không dứt, đáp được mạn bất kinh tâm: “Không ai đến đây, ta đã sớm bảo các nàng tránh đi rồi…” Lưu loát mà xả hạ quần áo của mình, hắn cúi người, dịu dàng mà áp lên Tuệ Thâm thân thể…

Một màn tóc bạc phủ xuống, phảng phất giống như từ sinh ra cho đến nay cả thế giới ngay tại trước mắt khuynh đảo. Dưới thân là cự thạch băng lãnh cứng rắn, trên trời ánh trăng sáng tỏ thanh huy, Thiên Nhất Trì sóng nước lân lân, nguyệt ảnh đung đưa, không còn yên ả. Nhưng mà, mười ngón chặt chẽ đan vào nhau, hơi thở nóng rực như lửa, giống như một cạm bẫy dịu dàng lại không cho phân thuyết, đem thân tâm hắn toàn bộ đều bao phủ. Tuệ Thâm than nhẹ một tiếng, khép lại hai mắt.

Gió thổi phướn động, rốt cuộc là gió động, hay là phướn động?

-chỉ cần là tâm động, sẽ không có đường lui. Tam sinh minh ước, ngàn năm luân hồi.

Khi tỉnh lại, người đã nằm trên giường trúc tương phi ở Thiên Nhất các. Đỉnh đầu là bích tiêu yên la mỏng như thiền cánh, thấp thoáng ánh trăng trong trẻo, mơ hồ xuyên qua màn thêu tinh xảo phức tạp hoa văn. Lư hương mạ vàng đang đốt thanh tâm an thần Long Tiên Hương, lượn lờ vấn vít, nhuộm đẫm một phòng yên tĩnh tao nhã.

Người nọ lại không có bên người.

Tuệ Thâm cắn chặt môi dưới, cũng không nhúc nhích.

Tránh mặt không gặp cũng tốt, sự tình ra như thế này hắn hoàn toàn không biết phải làm sao ứng đối.

Lúc này gặp mặt mà nói, thật sự rất xấu hổ –

“Ôi chao, Tử Du ngươi tỉnh?” Màn châu lay động, Triệu Thuyên ló đầu vào, dạ quang bôi trên tay dưới ánh trăng loé ra lộng lẫy ánh đỏ.

Tuệ Thâm nhìn hắn, bỗng nhiên đầy mặt ửng hồng.

“Y nha nha! Tử Du ngươi xấu hổ!” Triệu Thuyên giật mình một cái, nửa cúi người ghé vào tai hắn cười trộm: “Ngươi sẽ không đem bản hầu ăn sạch sẽ rồi bỏ chạy đi? Ôi chao, Tử Du ngươi cái gì cũng có thể hoài nghi, nhưng không thể hoài nghi ta một mảnh chân tình…”

Lời ngon tiếng ngọt vô cùng thuần thục mà ra khỏi miệng, Tuệ Thâm tức giận trừng hắn một cái, quay đầu qua chỗ khác.

“Đúng rồi, Tử Du ngươi có nóng hay không? Rượu nho tam chưng tam nhưỡng của Tây vực, đã được ướp lạnh qua, mát lạnh ngon miệng, tình sự xong uống một chung, phiêu phiêu dục tiên a.” Triệu Thuyên gật gù đắc ý, cười đến mặt mày đều loan loan.

Quay đầu, trừng.

Triệu Thuyên mất bò mới vội vàng lo làm chuồng: “Ôi chao, thuần tuý là trùng hợp. Ta cũng không phải chuẩn bị sẵn rượu ngon để chờ cuộc diễm ngộ từ trên trời rơi xuống này!”

Tuệ Thâm trong lòng chợt động, thật chậm thật chậm mà quay đầu lại nhìn hắn, ôn rộng mắt đen lộ ra hồ nghi thần sắc. Triệu Thuyên vô ý thức đưa tay bịt miệng, nụ cười trên mặt cứng ngắc biến dạng, cũng đã không kịp thu hồi.

Thái dương gân xanh nổ ra, bĩnh tĩnh giọng điệu ẩn chứa phong ba khí tức: “Thái Hoa, ngươi vừa rồi, căn bản là không có say-”

“Ôi chao, việc này…” Có điểm chột dạ.

“Vớt ánh trăng, cũng là chuẩn bị cho tốt làm cho ta xem?” Tuệ Thâm nghiến răng.

“Không phải, tuyệt đối không phải!” Triệu Thuyên kích động đứng lên, tiện tay buông cái chén, đề cao thanh âm vì mình biện giải.

Tuệ Thâm căm giận mà trừng mắt, rõ ràng là không tin. Triệu Thuyên bị hắn trừng đến nỗi phát bực, nhưng trong lòng lại có điểm chột dạ. “Thực sự là không phải…”

Bỗng chốc, Tuệ Thâm mở to hai mắt nhìn, vươn tay nắm lấy một nắm tóc bạc bên mặt hắn: “Đây -”

“Ôi chao?”

Ngón tay chậm rãi chà xát lũ tóc, một dàn hắc tuyến từ trên mặt hạ xuống. Triệu Thuyên đột sinh cảnh giác, cười gượng vài tiếng nghĩ thối lui, lại bị nắm tóc không thể động đậy.

Trên ngón trỏ nhuộm đầy một ngón trắng bạc, sợi tóc vì dính nước mà mất đi ngân quang, khôi phục lại đen kịt lượng lệ ban đầu. Tuệ Thâm ngẩng đầu, gân xanh tĩnh mạch sau gáy thình thịch đập.

Một trận quỷ quyệt trầm mặc. Triệu Thuyên trong lòng biết đại sự không ổn, rốt cuộc cúi đầu nhận tội.

“Đây tuyệt đối không phải là chủ ý của ta! Là tên vô lương đại phu kia nói Tử Du ngươi ăn mềm không ăn cứng…”

“Ngươi cho là đem sự tình đổ hết lên đầu dược sư là có thể thoát tội sao, hắn tuy rằng buồn chán nhiều chuyện háo sắc lưu manh, nhưng nhiều ít cũng ý thức được đại thể, chưa bao giờ giống ngươi như vậy làm xằng làm bậy, gây chuyện thị phi!”

“Y nha nha, Tử Du ngươi không biết, tên vô lương đại phu kia tuyệt đối không giống như ngươi tưởng tượng như vậy tinh khiết thiện lương. Kỳ thực thuốc nhuộm tóc là ta yêu cầu, rất trong sáng. Hắn lúc trước nhưng thật ra liều mình hướng ta quảng cáo cái gì Long Tinh Hổ Mãnh Hoàn… Khụ, hắn còn nói dùng thuốc này nhuộm tóc, dính nước cũng tuyệt không phai màu, lừa đảo, tuyệt đối là lừa đảo!”

“Phanh” một cái, Triệu Thuyên viền mắt đen một bên. Tuệ Thâm nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi một đám cấu kết với nhau làm việc xấu!”

Triệu Thuyên tự biết đuối lý, ai oán mà bưng con mắt lui về góc tường ngồi vẽ vòng tròn.

Cách một lát, cơn giận nguôi được một chút, Tuệ Thâm trầm giọng nói: “Ngươi lúc nào thì cùng hắn hỗn cùng một chỗ?”

“… Là ngay sau mồng tám tháng chạp ngày đó.” Sợ hãi âm thanh, mang theo vô hạn uỷ khuất. “Ta thấy Tử Du ngươi thực sự rất giận, mà tên vô lương đại phu kia lại nói trong tay có một bình kỳ dược có thể giúp ta đạt thành tâm nguyện, cũng chỉ có thể muối mặt mà đi tìm hắn…” Trăm phương ngàn kế rốt cuộc cũng lấy được Thái Cực Chân Khí của bản hầu, dược sư a, trận tranh chấp này ngươi mới là người thắng lớn nhất a.

“Hừ, thảo nào mồng bảy tháng giêng hắn đã giúp ngươi làm thuyết khách! Cái gì kỳ dược, hay là cái thuốc nhuộm tóc quỷ quái này?”

“Ôi chao, sao có thể? Một lọ thuốc nhuộm tóc đã có thể đổi được Thái Cực Chân Khí của ta, đâu có chuyện tốt như vậy! Kỳ thực, hắn cho ta chính là Long Tinh Hổ Mãnh Hoàn…”

“Ân?” Hung hăng mà trừng qua.

“A, không, kỳ thực là Kim Thương Bất Chấn Hoàn…”

“Triệu, Thái, Hoa, ngươi -”

“Y nha nha, Tử Du, ta không có nói dối a!” Triệu Thuyên nhấc tay bảo vệ mặt, “Đừng đánh! Đánh người không đánh mặt a! Tuyệt thế mỹ mạo của bản hầu a-”

Trong tiếng kêu rên, Tuệ Thâm rốt cuộc cũng hiểu được trước sau ngọn nguồn.

Triều đại Nam Tống hiện nay hoàng đế Triệu Cấu không có con trai, Thái Tông nhất mạch cũng không có con cháu gì. Tuy có triều thần dâng tấu xin trả về Thái Tổ nhất mạch, hoàng thượng nhưng không cam nguyện. Nguyên lai, Triệu Cấu có một lần lâm hạnh hậu cung thì, vừa lúc cận thần dâng tấu quân Kim xâm chiếm khẩn cấp quân tình, hắn bị chấn kinh, vẫn chưa gượng dậy nổi. Nhưng trong thâm tâm vẫn nghĩ sinh hạ long tử kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Đáp ứng Triệu Thuyên sở thác, đầu tháng bảy, Tà dược sư được triều thần theo phe Thái Tổ tiến cử vào cung, mượn cớ thay hoàng thượng trọng chấn hùng phong, dân lên chính là “Kim Thương Bất Chấn Hoàn”, vĩnh tuyệt năng lực sinh dục.

Sau lưng sưu sưu thảng hạ mồ hôi lạnh, Tuệ Thâm vẻ mặt hắc tuyến: “Các ngươi hảo độc…”

Triệu Thuyên ngửa mặt cười nói: “Cứ như vậy, Thái Tổ nhất mạch không cần đánh cũng có thể thu hồi ngôi vị hoàng đế, không cần chiến trường tranh phong, tinh phong huyết vũ. Tử Du, ngươi hài lòng rồi chứ?”

Tuệ Thâm bỗng nhiên thấp giọng nói: “… Thái Hoa, ngươi vẫn muốn làm hoàng đế sao?”

Triệu Thuyên thấy thần sắc hắn ảm đạm, nghi hoặc chỉ chốc lát, bỗng nhoẻn miệng cười, mừng đến tâm đều nở hoa: “Tử Du, ngươi là lo lắng ta trở thành hoàng đế rồi, tam cung lục viện thất thập nhị phi, bỏ quên ngươi sao? Y nha nha, Tử Du ngươi không cần lo, nước chảy ba nghìn ta chỉ lấy duy nhất một bầu. Bản hầu đã sớm cùng bọn họ thương nghị rồi, để nhi tử bá tông Tú An Hi Vương Triệu Tử Xưng làm con thừa tự của Triệu Cấu trở thành Thái Tử. Tiểu tử này là lục thế tôn của Triệu Đức Phương, cũng là tử tôn nhất mạch của Thái Tổ…”

“… Ngươi thật sự buông tha sao?” Bị đối phương mặt dày vô sỉ đánh bại, nghĩ mắng chửi, lời lẽ trong miệng trăn trở nửa ngày, rốt cuộc chỉ thở dài ra.

“Ôi chao, xưa có Chu U Vương vì một nụ cười của Bao Tự mà phong hoả hí chư hầu. Bản hầu tự thấy, tình ý của ta đối với Tử Du tuyệt đối không thua hắn. Chắp tay giang sơn có là cái gì!”

“Ngươi – “đó là hôn quân nổi danh trong lịch sử có được hay không? Không hiểu ngươi đắc ý cái gì! Không biết độ dày tường thành cùng với da mặt ngươi so ra, cái nào dày hơn?

Nhìn vẻ mặt, hình như có điểm không ổn, Triệu Thuyên biết điều mà chuyển hoán trọng tâm câu chuyện: “Ôi chao ôi chao, Tử Du, đúng rồi, ngươi để tóc dài trở lại đi? Ta yêu nhất tóc của ngươi. Sơ Tổ đản thần ngày đó, ở trước Tam Sinh Thạch vuốt ve mái tóc của ngươi, ta hai ngày sau vẫn luyến tiếc không rửa tay!”

“Phanh” một tiếng, tuyệt mỹ gương mặt lại tăng thêm một con gấu mèo mắt, một trái một phải, tôn nhau lên thành thú. Tuệ Thâm đứng dậy, rời giường liền đi.

Tử y nhân đi theo phía sau hắn, luôn miệng lải nhải: “Tử Du ngươi đừng đi! Để tóc dài trở lại đi thôi.”

“… Đừng tưởng!”

“Ôi chao, Tử Du, dù sao thì ngươi cũng đã phá giới không làm được hoà thượng, vì sao…”

“Câm miệng!”

“Tử Du Tử Du…”

“… Được rồi, đừng ồn nữa, chờ qua mùa hè rồi hãy nói.”

“Y nha nha, Tử Du Tử Du!” Tâm đều nở hoa.

“Đi, đem một bát nước ô mai ướp lạnh đến uống, trời rất nóng.”

“Được, Tử Du ngươi đừng đi, ta đi một lát liền về.”

Ngồi ở bên bàn gỗ lim, Tuệ Thâm tay chống má, chờ tên kia trở về. Ánh mắt lướt qua hộp gấm trên bàn, ngực rung động. Đây rõ ràng là hộp gấm Trung thu năm ngoái hắn đem đựng lông hạc đưa cho Triệu Thuyên, nghĩ không ra, Thái Hoa Hầu yêu thích xa hoa lại vẫn giữ lại…

Nhẹ nhàng mở ra nắp hộp, một tập giấy viết thư ánh vào trong mắt. Tiện tay giở ra vài tờ, đều là thư từ qua lại giữa hai người bao năm qua.

“Trọng thu dạ, đương như ước nhi lai, dữ quân lâm hiên ngoạn nguyệt, sanh hiết tương thù.” Hồi âm Trung thu năm ngoái cũng ở bên trong, Tuệ Thâm nhắm mắt nhớ lại hắn tại đỉnh Hoa Sơn đón gió khởi vũ phong tư, khoé môi cong lên một nụ cười.

Ngoài đình các chợt có tiếng hạc trong trẻo vang lên. Xuyên thấu qua màn lụa xanh biếc, Tuệ Thâm nhìn thấy bạch hạc Sơ Ảnh cùng hôi hạc Ám Hương giữa không trung xoay quanh bay lượn, vỗ cánh quay về, một dạng hoà thuận.

Chính là, từ lúc Sơ Ảnh bị Pháp Vương đả thương sau, Ám Hương sẽ không chống cự chán ghét nó thân cận nữa. Mà nhờ có linh đan của dược sư, thương thế của Sơ Ảnh rất nhanh khỏi hẳn, trình độ tham ăn càng hơn hẳn trước kia. Nếu cứ tiếp tục mập lên, không biết nó còn có thể bay nổi nữa hay không.

Tiện tay ở trên bàn cầm lấy một khối điểm tâm, nghĩ đem ra cho Sơ Ảnh, nhưng cánh tay lại đụng trúng hộp gấm, thư từ rơi xuống đầy đất. Hắn cúi người nhặt lại, bỗng nhiên một bài từ ánh vào mắt, điệt lệ chữ viết, khiêu thoát bay lên, chính là nét chữ của Triệu Thuyên. Điều ký “Lâm Giang Tiên”, từ viết:

Túy lý tiếu đàm thiên hạ sự,

Vấn quân thiên cổ hưng vong.

Thừa phong khởi vũ ái sơ cuồng.

Sanh ca thù xướng,

Minh nguyệt chiếu nghê thường.

Nhất dạ ngọa thính hà ngạnh vũ,

Vi thùy lưỡng tấn như sương?

Tương tư tối khổ đoạn nhân tràng.

Giang sơn như họa,

Củng thủ hựu hà phương!

(Khi say nói cười chuyện thiên hạ

Hỏi người lẽ hưng vong từ nghìn xưa

Theo gió khởi vũ thuở ban đầu yêu say đắm

Sanh ca xướng hoạ

Trăng sáng chiếu khúc Nghê Thường.

Một đêm ngồi nghe mưa rơi trên sen

Vì ai mái tóc như sương?

Tương tư rất đau lòng thống khổ

Giang sơn như hoạ

Chắp tay lại có ngại gì!)

Như vậy ngạo mạn khinh cuồng nam nhân, đã từng chỉ điểm giang sơn, bễ nghễ phong vân, nhưng đêm dài không ngủ, ngồi nghe mưa rơi trên tàn sen, thê lương thương tâm đến mức nào? Khi đó, hẳn là đang do dự đi?

Dùng Thái Cực Chân Khí làm đại giới, đánh đổi được dược sư vào cung, khiến cho Triệu Cấu tuyệt hậu. Triều Thần đại thể đều thuần phục, Đại Tống hoàng quyền quy về Thái Tổ nhất mạch đã là kết cục đã định. Giang sơn hoàng vị, trở tay là được, trên đời này có nam nhi nào không động tâm?

Vậy mà, vương đồ phách nghiệp khổ tâm mưu tính lâu như vậy, cuối cùng vẫn là kiên quyết buông tha, giang sơn đã tới tay lại chắp tay nhường cho người ta, chỉ vì muốn hắn hồi tâm chuyển ý…

Viền mắt bỗng không hiểu chua xót, hắn đem giấy tờ nhất nhất nhặt lên, bỏ lại ngay ngắn trong hộp. Quẻ xâm ngày đó tại Nguyệt lão từ cũng nằm lẫn trong thư từ, xem kỹ lại một lần, quả nhiên là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Tiểu sa di đoán xâm nói: “Hai bên phải có một bên gác lại sự nghiệp nhượng bộ theo bên kia, mới có thể có kết quả viên mãn. Nếu như hai người không ai nhường ai, ai cũng không muốn thối lui một bước, vậy chỉ có thể là suốt đời nuối tiếc.”

Cho tới cuối cùng, nhượng bộ quả nhiên chính là Thái Hoa. Cái gì dã vọng hùng tâm hết thảy đều như nước chảy về biển đông. Chỉ cần hắn tao ngộ nguy nan, Thái Hoa cho dù mang nội thương trong người, cũng không tiếc tổn hại công lực, liều mình cứu giúp. Một đêm đầu bạc tuy rằng là một lời nói dối, nhưng tình ý của hắn lại quá rõ ràng…

“Duyên phận của hai người thoạt nhìn không có bất cứ dấu hiệu thành công nào, nhưng… Có chút hành vi tưởng như không quan trọng lại có khả năng rung động được đối phương.”

“Mọi sự dùng mưu kế cũng được thuận lợi.”

Vèo một tiếng, hắn nhẹ cười ra tiếng. Ha hả, “Dùng mưu kế cũng được thuận lợi” là chỉ người này nhuộm tóc đến lừa hắn sao? Trong u ám có lẽ có trời xanh phù hộ, khiến cho hai người bọn họ gặp dữ hoá lành, gặp nan trình dạng.

-nếu đã vậy, trời cao thần phật làm chứng, đệ tử Tuệ Thâm, thân trúng dục tiễn, rơi vào tình nghiệt trần duyên, khó có thể đắc đạo thành Phật. Duy nguyện suốt đời không đổi, cùng người đó làm bạn đến già…

Lúc Thái Hoa Hầu bưng nước ô mai ướp lạnh vào, đã thấy Tuệ Thâm ngồi sau bàn giấy, quay nhìn hắn mỉm cười, tựa như bạch liên bừng nở.

Trong lòng áy náy, hắn thăm dò mà mở miệng:

“Tử Du?”

Tuệ Thâm tiếp nhận nước ô mai, uống một ngụm nhỏ, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Chờ trận chiến sự này tạm lắng, hai chúng ta cùng đến chân núi Sư Tử Phong, khai sơn trồng trà đi.”

“Ôi chao? Trồng trà?” Triệu Thuyên da mặt co quắp. Ta đời này chưa từng làm qua việc nhà nông a!

“…Không muốn thì thôi.” Tuệ Thâm vẻ mặt hầm hầm.

Triệu Thuyên kinh ngạc, trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng lúc hộp gấm từ trong tay áo hắn rơi vào Thiên Nhất Trì, ngoại trừ thanh ngọc trâm còn có mảnh vụn Cốc Vũ Bạch Vân trà…

Thế tục hôn điển, hai bên song phương tất lấy trà làm lễ, thậm chí còn gọi hôn lễ là “trà lễ”

Đó là bởi vì, cây trà a, một khi trồng xuống sẽ không thể di dời. Cho nên coi như là đính ước, là tình ý kiên trinh không đổi. Từ xưa đến nay, một bên tặng trà, tức là biểu thị cầu hôn ước đính…

Thanh âm vui mừng đến thay đổi, Triệu Thuyên run giọng nói: “Muốn muốn, thế nào lại không muốn?”

Thấy Tuệ Thâm đuôi mày ẩn tình, khoé mắt mang cười, hắn càng hí hửng, mắt phượng xếch lên cười đến tà mị:“Y nha nha, vậy để ta kêu Tiểu Trúc các nàng đi nghĩ danh sách sính lễ, bạch ngọc bích san hô thụ, thúc bạch quyên đoạn, mũ phượng khăn quàng, kiệu tám người khiên, một thứ cũng không thể thiếu! Nhất định phải khiến Tử Du ngươi phong phong quang quang mà xuất giá! Ôi chao, đúng rồi, dược sư bên kia, ta nhất định phải nhớ mua của hắn tốt nhất mỡ huân hương…”

Tốt, tốt, phi thường tốt. Vừa mới bị ngươi cảm động một chút ngươi lại bày ra một bộ cợt nhả!

Tuệ Thâm gật đầu, bẻ khớp ngón tay răng rắc. Sau một khắc, đấm đến vui vẻ, tử sắc lưu tinh bay ra khỏi đình các, lọt vào Thiên Nhất Trì, bọt nước văng tung toé. Sáng sớm ánh nắng vàng nhạt chiếu vào trên mặt hắn, kẻ bị đánh thế nhưng vẫn còn si si mê mê cười hề hề như một tên kẻ trộm.

Bạch hạc cùng hôi hạc song song bay qua, phảng phất giống như đang cười nhạo chủ nhân chật vật, vang dội mà kêu lên mấy tiếng.

Gió chợt nổi… Hồ sen ở chân núi, sen tàn chập chờn, từng giọt sương đọng lăn xuống, rơi vào trong hồ làm phiếm khởi tinh tế gợn sóng. Trong nắng sớm mờ mờ, kim quang loé ra.

Đêm trăng dưới hiên nghe sen bi thương ký ức, lặng lẽ ẩn vào trong gió. Đã từng đau lòng đứt ruột thống khổ cùng không cam, trở thành suốt đời bí mật thủ khấu như bình của cả hai bên. Ẩn sâu tận đáy lòng, ôn nhu tuyển vĩnh.

Giang sơn như họa, chắp tay có làm sao?

… Tử Du, giang sơn phách nghiệp ta đều không muốn, chỉ cần ngươi ở lại bên cạnh ta là tốt rồi.

Tống Thiệu Hưng năm thứ hai mươi ba, Cao Tông Triệu Cấu thoái vị nhường ngôi cho con nuôi, vốn là con của bá tông Tú An Hi Vương, tức Triệu Thận. Lấy hiệu là Tống Hiếu Tông, niên hiệu là “Long Hưng”, ngôi vị hoàng đế Tống triều lần thứ hai trở lại với con cháu của Tống Thái Tổ, từ nay về sau lại tiếp tục truyền thừa. Cho nên, trong lịch sử, hoàng đế của triều Bắc Tống đại thể đều là hậu đại của Triệu Khuông Nghĩa, trong khi hoàng đế của Nam Tống triều lại là hậu đại của Triệu Khuông Dận.

Mà lãng mạn truyền kỳ về một kẻ bất ái giang sơn ái mỹ nhân, cũng đã bị chôn vùi cùng bụi mù năm tháng, không ai hay biết. Chỉ có người đọc được cố sự này là ngươi, mới biết được chân tướng của lịch sử thôi!

Hoàn.

Bạn đang đọc Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường của Mộc Vũ Linh Âm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.