Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 7609 chữ

CHƯƠNG 10

“Ta thuận miệng nói gì cũng tin, chẳng lẽ bọn họ không có đầu óc sao?”

“Người khác có phải con giun trong bụng cậu đâu mà biết cậu nghĩ gì, biết phải nghĩ tốt hay xấu về cậu đây?”


Vì có nhiệm vụ trên người nên Kinh Như Phong không thể suốt ngày bảo vệ Thanh Lạc. Cũng may Lâm phu nhân không phải người lòng dạ hiểm độc gì, ngoại trừ việc gào khóc đòi thắt cổ thì cũng không nghĩ ra được cách gì mới.

Thường ngày Lâm Tử Thông rất kính sợ mẫu thân, một phần vì nghĩ đến mẫu thân đã ở góa cơ hàn nuôi con nên hắn không muốn làm phật ý bà; phần khác cũng do hắn sợ màn khóc lóc nháo nhào của bà. Nhưng lần này vì A Đoan, hắn quyết tâm không nhượng bộ nửa bước. Thỉnh thoảng Lâm phu nhân lại chạy tới trước cửa hờn dỗi, trong nhà ai cũng được căn dặn trước nên tuyệt nhiên không để bà bước vào, đương nhiên bà không cách nào làm loạn được nữa.

Rốt cuộc Lâm phu nhân bó tay nên đành an phận. Bà đóng cửa trong nhà vặn óc suy nghĩ. Không lâu sau như thể đã nghĩ thông suốt, bà nói với Lâm Tử Thông sẽ sẵn lòng tiếp nhận Thanh Lạc, còn muốn hắn dọn đến phủ chính mà ở.

Dĩ nhiên, không ai ngờ được biến chuyển lần này.

“Ngươi thấy sao?” Ba người tập hợp nhau bàn bạc, Thanh Lạc hỏi Kinh Như Phong.

Kinh Như Phong trầm ngâm đánh giá: “Chỉ sợ bên trong có gian dối. Di mẫu là người rất trọng sĩ diện, giả như chuyện A Đoan lan truyền ra ngoài thì sẽ thành trò cười trong kinh thành. Đây là tử huyệt của di mẫu, chắc chắn không khi nào người bằng lòng đâu.”

Thanh Lạc lại quay sang Lâm Tử Thông: “Ngay cả y cũng nói vậy thì lấy lòng mẹ ngươi đúng là khó ăn.”

Kinh Như Phong bất bình: “Ý ngươi là sao? Bảo ‘ngay cả ta’ cũng nói là sao?”

“Ây da, ngươi cũng nghe ra à, hiếm thấy đó nha.” Thanh Lạc tinh quái đưa đẩy đôi mắt phượng của mình.

“Ta cảnh cáo ngươi, đừng có được nước mà lấn lướt hoài.”

Thanh Lạc bật cười: “Ta cứ lấn lướt vậy đó, ngươi làm gì hả?”

“Ngươi-”

Ánh mắt Lâm Tử Thông hết ngó qua rồi ngó lại, thấy một bên thì dợm cười còn bên kia hơi vờ giận, quả thật hòa hợp ăn ý tới không thành lời. Bản thân đứng đây có hơi dư thừa thì phải.

Cũng không biết tên kỹ nam này làm cách nào quyến rũ được biểu đệ của hắn nữa? Lâm Tử Thông có chút buồn bực, nhưng cũng ngạc nhiên đánh giá lại Thanh Lạc: cái dáng điệu lẳng lơ và thái độ điêu ngoa lúc mới gặp hắn đã không còn nữa, giờ diện mạo hắn đã dịu lại. Thần thái phấn chấn giống tiểu ngoan đồng ranh mãnh mà cũng có nét đáng yêu.

Bất chợt Lâm Tử Thông giật mình. Không chừng trước khi đặt chân vào kỹ quán Thanh Lạc cũng là một thiếu niên thuần khiết như A Đoan, chỉ tiếc thay cuối cùng vẫn bị lấm lem. Ngẫm nghĩ một hồi hắn lại lặng người, sao Thanh Lạc có thể so với A Đoan được? Bất luận A Đoan của hắn có xuất thân từ đâu đi nữa cũng sẽ không bao giờ trụy lạc.

Thanh Lạc vẫn một mực không chịu dọn đến Lâm gia ở nên Lâm phu nhân cũng hết cách. Nhưng dường như bà thật lòng muốn làm thân, lại còn tới tận cửa ân cần thăm hỏi nữa. Một mặt vừa lau nước mắt vừa kể lể gia môn bất hạnh này nọ, vì đứa con nên cũng cam đành thế thôi, còn tặng hắn rất nhiều món quý hiếm.

Tất nhiên Thanh Lạc không tin câu nào từ miệng của bà nói ra. Mỗi khi bà tới, Thanh Lạc đều cười nhạo “Chồn mò tới nữa kìa” rồi dẫn A Đoan vòng ra hậu viện, không cho y ra ngoài.

Ban đầu A Đoan cũng không yên lòng lắm, suy cho cùng y cũng đã thấy sự hung hãn của Lâm phu nhân. Thế nhưng bị Thanh Lạc trừng mắt một cái y đã cụp đầu không dám nói câu nào.

Hôm nay Lâm phu nhân nói chuyện với Thanh Lạc: “Gần đây ta cứ thấy tâm thần bất định, tối qua còn nằm mơ thấy Bồ Tát hiện lên trách tội nữa. Bồ Tát nói, chuyện của ngươi và Tử Thông không thuận theo thiên lý nhân luân, là cực kỳ không nên. Ngươi có biết là không thể đắc tội với thần linh không? Ta đắn đo mãi, trong lòng thấy lo sợ lắm, chi bằng ngươi theo ta tới Nam Sơn tự thỉnh tội với Bồ Tát cúng vườn bố thí đi, nói không chừng sẽ tiêu trừ tai họa được.”

Thanh Lạc chớp mắt: “Sao lạ vậy ta? Nếu Bồ Tát muốn giáng tội thì phải là ta với Tử Thông chứ, sao hai chúng ta không ai nằm mơ thấy Bồ Tát vậy?”

“Cái này…” Nhất thời Lâm phu nhân lúng túng, bèn vội nói: “Là do ngày thường ta luôn thành kính nên Bồ Tát mới nói riêng cho ta, bằng không người sẽ trực tiếp giáng tội đó.”

“Nếu vậy một mình phu nhân đi là được rồi, dù sao chúng ta cũng không phải loại thành kính ngoan đạo, có vác mặt đi cũng bằng thừa.”

“Ngươi không đích thân khấn với Bồ Tát thì sao tỏ được thành tâm của mình chứ?”

Thanh Lạc ra vẻ trầm ngâm: “Được rồi, để lát nữa ta gọi Lâm Tử Thông đi chung.”

“Sao được chứ?” Đột nhiên Lâm phu nhân đổi giọng cao thé, “Ngày nào Tử Thông cũng tất bật lo chuyện buôn bán, sao mà rảnh đi được? Để hai chúng ta cùng đi thì tốt hơn.”

Lâm phu nhân đã nói chân tình khẩn thiết vậy mà không đi thì cũng không hay cho lắm. Thanh Lạc thấy không lay chuyển bà được nên đành chấp nhận. Một mặt hắn âm thầm cho người cấp báo với Kinh Như Phong, một mặt lại nói: “Ta dẫn theo tên tiểu tư hầu hạ bên cạnh được không?”

“Tất nhiên là được rồi.”

Thanh Lạc ra lệnh cho người hầu: “Bảo Tiểu Thạch Đầu tới đây.”

Lâm phu nhân thấy tên tiểu tư Thanh Lạc gọi tới vừa gầy vừa nhỏ thì nụ cười trên mặt càng thâm sâu hơn.


Tiền cúng và mâm trái cây đều chuẩn bị đầy đủ, Lâm phu nhân dẫn theo mấy tên gia đinh và vài người tớ già, Thanh Lạc dẫn theo “Tiểu Thạch Đầu” ngồi kiệu cùng từ tốn xuất phát về Nam Sơn. Dọc đường đi Thanh Lạc cứ âm thầm quan sát địa hình xung quanh.

Nam Sơn nằm ở vùng ngoại ô với thế núi bằng phẳng, Nam Sơn tự tọa lạc giữa lưng chừng núi. Gần dưới chân núi còn có hàng bán trái cây và quán trà, càng lên cao thì càng không thấy người đi đường.

Vừa quẹo qua con dốc, bỗng nhiên có mấy tên to con che mặt cầm đao nhảy xổ từ lùm cây ra cản đường quát: “Đứng lại!”

Tình thế như vậy ai lại dám không nghe? Tất cả đều giật nảy mình, không dám bước thêm bước nào nữa.

Lâm phu nhân run rẩy lên tiếng: “Các ngươi muốn làm gì?”

Tên cầm đầu dõng dạc tuyên bố: “Bọn ta là hảo hán ở vùng núi Tụ Phương này. Hai ngày nay huynh đệ bọn ta không có đồng nào, lão phu nhân cho chút tiền xài coi. Bằng không đừng trách đao kiếm bọn ta không có mắt!”

Lâm phu nhân chưa bao giờ thấy chuyện thế này nên sợ tái mét, bà hối thúc: “Mau, mang hết bạc cho họ đi!”

Liền có người bước lên giao hết bạc ra.

Mấy tên này lấy bạc rồi mà chưa chịu đi, tên thủ lĩnh cứ dán mắt vào Thanh Lạc cười cợt: “Mỹ mạo của tiểu nương tử thiệt là khá lắm, huynh đệ bọn ta đang cần một áp trại phu nhân, chi bằng nàng đi theo bọn ta đi.”

Đâu có “tiểu nương tử” hả? Thanh Lạc ngó quanh quất trước sau. Thật ra “nương tử” thì có mấy người đó, nhưng toàn là đại nương, đâu có ai khớp được chữ “mỹ mạo” chứ. Hắn dè dặt hỏi: “Không lẽ… các người nói ta sao?”

Tên kia lên tiếng: “Đương nhiên là nàng rồi. Thế nào, bằng lòng không?”

Thanh Lạc cười sằng sặc: “Ta nói bụng dạ sơn tặc các ngươi đều chột hết, thì ra cả mắt cũng mù luôn sao? Mở to con mắt gian xảo các ngươi nhìn cho rõ, ta là nam nhân đó!”

Tên kia bị hắn cười tới bẽ mặt thì quát lên: “Là nam nhân thì sao? Hôm nay đại gia phải có ngươi cho bằng được! Đi theo ta!” Hắn giằng cổ tay Thanh Lạc.

Sao Thanh Lạc lại dễ dàng để hắn bắt được? Hắn lách cái đã tránh được ngay. Đôi mắt phượng của hắn đảo qua thấy mấy tên gia đinh Lâm phu nhân dẫn theo cứ đứng đó coi náo nhiệt. Trong bụng thấy nghi, hắn bèn cười to: “Ta là nam nhân thì sao làm áp trại phu nhân ngươi được chứ? Có điều ở đây cũng có người khá hợp đó.”

Hắn lách sang bên lộ ra Lâm phu nhân: “Các ngươi coi dáng điệu của vị phu nhân này, vừa cao quý mà da dẻ lại mịn màng. Tuy đứng tuổi nhưng vẫn thu hút lả lướt lắm, đem về làm áp trại phu nhân là thích hợp nhất rồi.”

Hắn vừa dứt lời thì tất cả gia đinh Lâm phủ đồng loạt la lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Tên thủ lĩnh kia cũng lắp bắp, xua tay liên tục: “Sao- sao được chứ?” Hắn vừa nói mà vừa lấm lét nhìn Lâm phu nhân rồi lảng mắt chỗ khác ngay.

Bộ dáng câu nệ cung kính vậy sao giống sơn tặc chứ? Coi bộ giống nô tài Lâm phu nhân nhà ta nuôi thì hơn. Mắt Thanh Lạc lóe lên: “Hay ngươi ngại bà ta già? Cũng phải, con trai bà ta còn lớn tuổi hơn ta nữa, năm nay không sáu mươi thì cũng phải năm mươi mấy. Bất quá được cái là biết điều dưỡng tốt nên nhìn qua cũng chừng bốn mươi là cùng. Thoa chút phấn vào không khéo nhìn ra ba mươi được đó, chấp nhận đại đi.”

Năm nay Lâm phu nhân cũng ngoài bốn mươi vậy mà bị Thanh Lạc nói thành lão yêu quái, sắc mặt bà trắng nhách: “Ta xé nát cái miệng chó nhà ngươi!”

Tên đầu lĩnh cũng tiến lên chộp cổ tay Thanh Lạc: “Ngoài ngươi ra ai đại gia cũng không cần!”

Tới lúc này dĩ nhiên Thanh Lạc đã hiểu hết nhưng vẫn muốn chống mắt coi mấy người này còn diễn thế nào, thế nên hắn vừa giãy giụa vừa la: “Sơn tặc cướp người, cứu mạng, cứu mạng với!”

Mấy tên gia đinh Lâm phủ ngơ ngẩn đoạn chạy lên cứu viện, chưa chi đã bị bọn sơn tặc đánh té nhào.

Tên thủ lĩnh cười ha hả: “Ngươi hôm nay cầm chắc làm áp trại phu nhân rồi!”

“Buông hắn ra!” Bỗng bên hông xẹt ra một bóng người, tiếng vừa quát lên người đã trực diện lao đến thôi một quyền vào bụng tên thủ lĩnh, chính là tiểu tư Tiểu Thạch Đầu mà Thanh Lạc đã chỉ đích danh dẫn theo. Dáng người hắn thấp bé nên một quyền này chỉ trúng tới bụng mà thôi.

Dĩ nhiên tên đầu lĩnh không coi tên tiểu tư này ra gì nên không thèm né tránh. Hắn mẩm mình đã luyện qua Kim Chung Trảo nên đắc ý, phen này xương cốt non oặt tiểu quỷ này chỉ có nước vỡ nát thôi.

Thanh Lạc quay mặt đi không nỡ nhìn.

Một tiếng la đau đớn vang lên, một bóng đen lớn bay cái vèo lên cao đám đông rồi rớt cái bịch xuống đất. Miệng tên đầu lĩnh kia sùi bọt mép, hai mắt giật giật một hồi rồi xỉu luôn.

Thanh Lạc vỗ vai Tiểu Thạch Đầu cười: “Giỏi lắm, quả nhiên Kinh Như Phong nói không sai.”

Hóa ra Tiểu Thạch Đầu này không phải là tiểu tư bình thường. Hắn trời sinh thần lực, từ nhỏ đã theo phụ thân lang bạt khắp giang hồ múa võ. Cách đó không lâu phụ thân hắn bị bệnh chết, Kinh Như Phong thấy hắn tuổi trẻ cơ khổ nên mang về Lâm phủ để hắn chuyên biệt bảo hộ Thanh Lạc được an toàn. Khoảng thời gian này Kinh Như Phong còn tự truyền thụ chút công phu quyền cước cho hắn nên nhân vật tầm thường chỉ là chuyện nhỏ. Hôm nay lấy dao mổ trâu cắt cổ gà quả nhiên đạt hiệu quả khiếp sợ tứ bề, bọn đạo tặc đều đớ cả ra.

Thanh Lạc thấy bọn sơn tặc cuống cuồng thì cười: “Còn ai muốn lên thử nữa?”

Hắn đang vênh vênh tự đắc vậy thình lình có tiếng vù vù xẹt ra trong rừng, lại thêm mười mấy tên bịt mặt phóng ra.

Đến lúc này bọn sơn tặc trước sau cũng phải hai mươi mấy tên, sợ có hai Tiểu Thạch Đầu cũng khó bảo hộ hắn chu toàn. Thanh Lạc thầm rầu rĩ: Xem ra không muốn mọc cánh thoát cũng không được.

Vậy mà hai nhóm sơn tặc này lại không cùng phe nhau. Đám sơn tặc trước không thèm đề phòng Tiểu Thạch Đầu nữa mà lại chĩa đao về “đồng bọn” mình: “Các ngươi là ai?”

Đám sơn tặc sau lên tiếng: “Còn các ngươi là ai?”

“Bọn ta là hảo hán trong núi Tụ Phương, thức thời thì mau cút đi!”

Đám sơn tặc sau nói: “Nói bậy, bọn ta mới là hảo hán núi Tụ Phương! Hôm nay bọn ta nhận tin có gia quyến nhà giàu đi dâng hương nên đã mai phục ở đây chuẩn bị hốt trọn. Thức thời thì mau tránh ra, đừng cản tài lộ của các đại gia.”

“Phu nhân không xong rồi, bọn chúng là sơn tặc thật đó!” Mấy người tớ già nghe thì kinh hoàng cả lên — Tuy các bà hung ác nhưng cũng chỉ dám dữ dằn với đám nha hoàn trong phủ, gặp sơn tặc thì chỉ biết co rúm thôi.

Lâm phu nhân đã xụi lơ trong kiệu từ lâu, lắp bắp không ra lời: “Cứu… cứu…”

Cảnh tượng tiếp theo chỉ có thể dùng từ hỗn loạn để hình dung: hai đám sơn tặc nhào vào xáp láp cà không bên nào chịu lui; mà bọn gia đinh bị sơn tặc đánh ngã cũng gia nhập trận đánh khi nào không hay; toán tớ già lẫn trong đao thương gậy gộc thì kinh hoàng thét lên, cả đám tẻ ra chạy tán loạn như vịt.

Trong lúc đánh nhau thường xuyên có mấy tiếng la hét như vầy:

“Ê nè, là người một nhà, đừng đánh, đừng đánh mà!”

“Sao ngươi chém ta hả? Ta là lão Lưu đây nè!”

“A xin lỗi, các ngươi ai cũng che mặt, ta nhận không ra.”

“Nếu là người nhà thì mau bỏ che mặt ra, cẩn thận lầm người đó!”

Tiểu Thạch Đầu bị tình thế hổ lốn này làm rối rắm nên cũng không rõ ai là địch ai là bạn, cứ một nắm thiết quyền mà sấn tới, thấy ai cũng cho một phần, quyết không thiên vị.

Thanh Lạc vẫn còn khôn ngoan. Thấy tình cảnh này hắn vừa tức vừa buồn cười, nghĩ thầm Lý Quỳ [1] giả đụng phải Lý Quỳ thật, lần này đúng là có chuyện vui coi rồi.

Giờ không ai chú ý tới hắn, đúng là thời cơ thoát thân tốt nhất. Thanh Lạc lặng lẽ trốn sau một bụi cỏ, chuẩn bị nhân cơ hội lẩn đi.

“Cứu mạng với! Buông ra!” Một tiếng nữ tử thét vang tới tai, Thanh Lạc giật nảy mình nhìn sang, chỉ thấy một gã nam tử che mặt đang kéo Lâm phu nhân từ trong kiệu ra. Đám gia đinh Lâm phủ đang kẹt đánh nhau không dứt ra được, rốt cuộc không có ai cứu bà.

Mấy tên này bắt Lâm phu nhân rồi thì tính làm gì đây? Giết bà ta sao? Hay dùng bà để đòi Lâm Tử Thông tiền chuộc?

Đột nhiên trong lòng Thanh Lạc nảy lên ý hung ác. Tâm địa lão yêu bà này ác độc, tính giả mạo sơn tặc để lừa bán mình đi. Tốt nhất để bà ta bị bọn chúng giết chết, về sau bớt đi một mối phiền toái mà A Đoan cũng không bị khó dễ nữa. Với lại, không phải mình không chịu cứu bà ta mà là thật sự không có bản lĩnh cứu. Sơn tặc không phải người thường có thể đối phó nổi. Mình chạy thoát được đã là may phước lắm rồi.

Chủ ý trong lòng đã quyết mà chân lại không nhấc lên được. Gương mặt hoảng sợ đầy nước mắt của Lâm phu nhân cứ đập vào mắt hắn, bỏ mặc thế này thật sự là lương tâm ray rứt mà.

Hắn thầm thở dài một hơi, không biết khi nào mới sửa cái tật lo chuyện bao đồng của mình đây. Thanh Lạc hốt một nắm đấm trong tay rồi lặng lẽ vòng ra sau hai người đang giằng co kia, vỗ vai tên sơn tặc một cái: “Ê!”

Tên kia vừa quay phắt lại đã bị quăng đống đất vào mặt làm mắt mở không lên, sau đó còn bị người ta thụi cho một cái bên dưới khiến hắn đau tới sụm luôn.

Cú này chính là chiêu “tuyệt kỹ thành danh” của Thanh Lạc. Năm đó trong Cẩm Xuân viên đánh nhau với người ta, mười lần đều trúng cả mười. Ngay cả tay đánh thuê trong viên mà nghe tới tên Thanh Lạc thì cũng nhức bưng bưng cái đầu.

Một chiêu này vừa hiệu quả hắn đã lập tức kéo Lâm phu nhân chạy vào rừng. Trong bụng hắn cứ khấn rằng tốt nhất đám gia đinh với bọn sơn tặc giả và Tiểu Thạch Đầu ngăn chặn bọn sơn tặc kia đi.

Chạy một hồi thì nghe tiếng la hét xa dần, Lâm phu nhân cũng bắt đầu chạy hết nổi. Từ nhỏ bà đã sống trong nhung ấm lụa êm, đi trăm bước ra ngoài thì đã bước lên kiệu, sao mà từng chạy xa như vậy chứ? Ban nãy tình thế nguy ngập phải chạy trối chết nên dĩ nhiên bà đã kiệt sức, bây giờ thấy nguy hiểm đã qua thì toàn thân xuôi xị, nói gì cũng hết hơi chạy rồi.

“Buông… buông tay… ta ra… Ta chạy… không nổi nữa rồi…”

Thanh Lạc dừng lại hổn hển nói: “Còn… còn hai bước nữa, chỗ này vẫn chưa an toàn đâu.”

Còn chạy nữa thì cứ lấy cái mạng già này cho rồi. Lâm phu nhân ngồi bệt xuống đất: “Để… để bọn chúng bắt ta còn hơn… có chết… ta cũng… không chạy nữa đâu…”

Sao lại nhằm lúc này chứ? Lão yêu bà này còn giở cái thói phu nhân ra sao! Thanh Lạc tức tới sôi gan ứa ruột, muốn bỏ phứt bà ta cho rồi mà rốt cuộc vẫn không đành lòng. Hắn ngồi xổm xuống: “Lên đi!”

“Cái gì?”

Thanh Lạc nói: “Thì ta cõng bà!”

“Ngươi… cõng nổi sao?”

Lâm phu nhân có hơi do dự thì cũng dễ hiểu. Dù sao bộ dáng của Thanh Lạc trông khá là “mong manh,” không so được với tráng đinh trong nhà.

“Yên tâm, không quăng chết bà đâu!” Thanh Lạc hơi bực mình, “Không muốn lên sao? Bọn chúng đang đuổi theo phía sau, bà không lên là ta đi mình đó!”

Lâm phu nhân cũng không phải không sợ chết thật, liền cuống cuồng leo lên lưng.

Trước đây Thanh Lạc chỉ cõng có mỗi A Đoan. Lúc đó bất quá hắn mới có mười tuổi còn A Đoan chỉ sáu bảy tuổi là cùng. Hai đứa lên núi cắt rau cỏ cho heo ăn, lúc về A Đoan đã mệt đừ nên Thanh Lạc quăng bớt nửa giỏ cỏ của mình ra, đoạn bỏ A Đoan vào giỏ rồi đèo về. Tới nhà mà hắn không thấy thấm mệt gì, có lẽ vì vậy mà Thanh Lạc rất tự tin vào sức mạnh của mình.

Tới khi cõng Lâm phu nhân lên rồi, hắn mới thấm cái gì gọi là “Thái Sơn đè đầu.”

Nói thực thì dáng người của Lâm phu nhân giữ rất khá, dù bốn mươi nhưng nhìn từ đằng sau vẫn trông như hai mươi, miễn cưỡng cũng có thể xếp vào hàng “thiếu nữ.” Có điều bà lại nặng gấp mấy lần A Đoan năm xưa. Mà mấy năm nay bản thân Thanh Lạc cũng không vận động gì nhiều, thật sự không có tiến bộ là bao.

Thanh Lạc bắt đầu thấy do dự: Hay cứ quăng phứt lão bà này cho rồi, dù sao mạng mình cũng quan trọng hơn chứ?

Lâm phu nhân thấy hắn lảo đảo thì lo lắng hỏi: “Rốt cuộc ngươi có được không đó? Hay bỏ ta xuống đi.”

Thanh Lạc vốn đang dao động, giờ nghe Lâm phu nhân có ý xem thường mình thì cái tính ngang tàng lại trỗi lên, lạnh lùng gắt gỏng: “Ôm chắc vào đi, chút nữa bà trợt tay té ngã cũng đừng trách ta!”

Lâm phu nhân vội yên thân không dám nói hó hé nữa.

Thanh Lạc hít một hơi sâu, rồi lại bước nhanh đi.

Ban đầu vẫn không sao, vì còn sức nên bước chân rất vững vàng nhanh nhẹn. Có điều dần dần thì bắt đầu đuối sức, cái ngọn Thái Sơn trên lưng thành ra hai ngọn, nhưng cái hắn lo lắng nhất vẫn là bên chân phải — Cái chân đã bắt đầu nhói đau, có lẽ do vác quá nặng nên vết thương cũ tái phát…

Mặt đất cứ trồi sụp mãi, đột nhiên hắn khuỵu chân làm cả người lảo đảo.

“Ây da! Ta đã bảo ngươi không được rồi mà, tay chân mảnh khảnh vậy sao cõng người nổi chứ? Mau thả ta xuống đi!” Trong lòng Lâm phu nhân run sợ nên cứ giãy giụa miết, sợ là hắn té thì mình sẽ bị thương.

Bà cứ lắc lư vậy làm hai người thiếu điều ngã nhào. Thanh Lạc nghe bà kêu la thì phát bực: “Câm miệng! Còn không biết an phận ta quăng bà xuống đất đó tin không?”

Từ nhỏ đến lớn Lâm phu nhân chưa khi nào bị quát nạt thế này. Nhất thời bà co rúm, ngoan ngoãn im thin thít.

Vậy nên, bà lặng lẽ quan sát Thanh Lạc và bắt đầu ý thức được một chuyện: Tuy tên “nam hồ ly” này giống thứ nữ nhân quyến rũ con mình nhưng dù sao hắn vẫn là một nam tử, giờ ở nơi hoang dã này mình cũng chỉ có thể dựa vào hắn thôi.

Nghĩ như vậy, cơn sợ trong lòng bà bỗng chốc tiêu tan, người cũng dần thả lỏng ra và hiền đi đôi chút. Người ta thường nói “ác nhân ắt có ác nhân trị.” Từ nhỏ đến lớn Lâm phu nhân đã quen được cưng chiều, ngươi càng tỏ ra cung kính bà sẽ cho là ngươi sợ quyền thế, mà dọa nạt một cái thì bà lại răm rắp nghe theo.

Bước chân Thanh Lạc mỗi lúc mỗi nặng trịch, mồ hôi trán túa dầm dề. Không biết con đường này còn dài bao xa nữa, chạy tới đâu mới hết đây? Biết vậy đã không nổi máu anh dũng còng lưng cõng lão yêu bà này, bây giờ mà nói không nổi thì mặt mũi để đâu?

Lúc Thanh Lạc thấy sắp kiệt sức tới nơi thì đột nhiên Lâm phu nhân la lên: “Nhìn kìa, đằng trước hình như có căn nhà!”

Trong khu rừng xanh biếc ẩn hiện một mái nhà tranh, tất nhiên đây là nhà của người đi săn trong núi sâu. Như thấy được ánh sáng cứu tinh, tinh thần Thanh Lạc cũng phấn chấn lên, bước chân cũng nhanh hơn trước.

Người ra mở cửa là một lão phụ. Bà sống với chồng mình và đứa con trong căn nhà nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc này, săn bắn để sống qua ngày. Hai cha con đi săn chưa về, một mình lão phụ ở lại trông nom nhà cửa.

“Lão bà, chúng ta đang lên núi bái phật thì gặp phải sơn tặc dọc đường. Chúng không chỉ cướp của mà còn muốn lấy mạng chúng ta nữa, giờ chắc vẫn còn đuổi theo. Lão bà có tiện cho chúng ta vào trốn không?”

Lão phụ đưa mắt nhìn Thanh Lạc và Lâm phu nhân, xem xét lời họ không phải giả dối nên mở cửa ra: “Đi theo ta.”

Bước vào cửa, Thanh lạc liền đổ cái rầm xuống ghế thở hồng hộc. Lão phụ thấy vậy bèn múc hai chén nước ra đưa tận tay hai người.

Lâm phu nhân thấy miệng chén bị sứt mẻ, màu nước lờ lợ không biết có sạch hay không thì thấy hơi không ưng ý. Thật tình là không muốn uống, dùng dằng cả buổi lại không nhịn khát được.

Thanh Lạc ực hết chén nước từ lâu, thấy vẻ mặt Lâm phu nhân thì đã biết bà đang lưỡng lự cái gì. Hắn bực tức giằng chén nước lại: “Nhìn cái gì chứ? Bà không uống thì để ta uống!” Hắn hớp cái đã sạch chén.

Lâm phu nhân tức tới run bần bật: “Ngươi-”

Lão phụ thấy vậy thì khuyên can: “Vị tiểu ca này, vậy là không phải rồi. Sao lại ăn nói với mẹ mình như vậy chứ?”

“Bà ta không phải mẹ ta!”

“Ta không phải mẹ hắn!”

Thanh Lạc và Lâm phu nhân cùng mở miệng phản bác, vừa dứt lời cả hai đã căm tức nhìn nhau rồi quay mặt chỗ khác.

“Hai người không phải mẹ con sao?” Hiển nhiên lão phụ bị quan hệ của hai người làm hồ đồ cả. Bà thấy Thanh Lạc cõng Lâm phu nhân vào liền cho rằng đây là hai mẹ con.

Lâm phu nhân nói: “Chúng ta là…”

Phải giải thích quan hệ của bà và Thanh Lạc thế nào đây? Càng nghĩ càng thấy bế tắc, cũng đâu thể nói đây là đứa nam sủng mà con mình chứa bên ngoài chứ?

Thanh Lạc cũng đưa mắt nhìn bà, hiển nhiên cũng đang băn khoăn chuyện đó.

Vì vậy hai người lại cùng nói:

“Đích thực… chúng ta là mẹ con.”

“Đích thực… chúng ta là mẹ con!”

Vì rất đồng thanh đồng thủ nên hai người lại liếc mắt nhìn nhau. Thanh Lạc chớp mắt, cố ý gọi lớn tiếng: “Mẹ!”

Lâm phu nhân hừ một tiếng, không nói câu nào.

Lão phụ thấy hai “mẹ con” đang hậm hực nhau thì cười: “Ta thấy đầu tóc vị phu nhân này rối hết rồi, chi bằng theo ta vào buồng sửa sang lại đi.”

Lâm phu nhân quan tâm nhất là dung nhan của mình, vừa nghe vậy thì sao ngồi yên được, bà vội vàng theo lão phụ vào buồng trong soi gương chải chuốt lại.

Lão phụ thấy Lâm phu nhân đặt cây trâm hình phượng hoàng xuống bàn, đường nét chạm trổ tinh tế rất sinh động thì buột miệng khen: “Cây trâm thật tinh xảo quá, đúng là vật của phú gia không giống đồ thường mà.”

Lâm phu nhân giật mình. Bà không phải người chuộng đồ dùng, trong nhà không biết có biết bao cây trâm thế này nữa. Nhiều khi bà còn tiện tay thưởng cho hạ nhân mà không thấy có gì lớn lao. Giờ đang nhờ vả người ta thì sao không cho lão phụ này chứ?

Vì vậy Lâm phu nhân dúi cây trâm vào tay lão phụ: “Lão tỷ tỷ, nếu thấy thích thì ta tặng nó cho tỷ.”

Lão phụ liền xua tay lia lịa: “Ta chỉ thấy nó đẹp thôi chứ không có ý gì khác. Sao- sao ta có thể tùy tiện lấy đồ của phu nhân được? Hơn nữa ta cũng già cả rồi, đâu cần dùng làm gì.”

Lâm phu nhân cười nói: “Hôm nay chúng ta gặp nhau âu cũng là hữu duyên, huống chi tỷ lại là đại ân nhân của ta, cứ xem như ta cám ơn tỷ đi. Tỷ không cài thì để khuê nữ hay con dâu cài cũng được mà?”

“Ta không có con gái, chỉ có mỗi đứa con trai, mà nó còn chưa có thành thân nữa.”

“Vậy thì càng tốt, vừa vặn để sau này làm sính lễ cho con tỷ luôn.”

Lâm phu nhân là người vậy đó, không cho phép ai trái lệnh bà cả, mà cũng không cho phép ai cự tuyệt hảo ý của bà. Lão phụ thoái thác không được nên đành nhận lấy.

Người trong núi rất đỗi chất phác, vô duyên vô cớ nhận đại lễ thế này nên muốn làm chút chuyện cho người ta, vì vậy lão phụ ướm hỏi: “Phu nhân, vừa rồi ta thấy phu nhân và thiếu gia đang giận nhau phải không?”

Lâm phu nhân hừ một tiếng: “Hắn sao? Hừ!”

Lão phụ cười bảo: “Phu nhân đừng trách ta lắm chuyện, chuyện này phu nhân cũng có phần lỗi. Thân làm mẹ thì sao có thể cáu kỉnh với con mình được? Thiếu gia nhà phu nhân thật sự hiếu thảo lắm đó.”

“Hắn mà hiếu thảo với ta à?” Lâm phu nhân nghĩ thầm, hắn có mà mong ta tức chết để bước vào đại môn của Lâm gia thì có. Hừ, ta mà để hắn toại nguyện sao!

Lão phụ nói: “Tuy rằng ta không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng ta tận mắt thấy thiếu gia cõng phu nhân vào đây. Thấy cậu ta nhễ nhại mồ hôi cả, chắc dọc đường là cậu cõng phu nhân phải không?”

Lời nói đều đúng với sự thật nên Lâm phu nhân đành khẽ gật đầu.

Lão phụ thở dài: “Không phải ta nói chứ, thấy sơn tặc ai mà không lo chạy trối chết, gặp phải người đại nghịch bất đạo thì còn bỏ mẹ già mình đằng sau nữa. Thiếu gia nhà phu nhân nhìn mỏng manh vậy chắc chưa từng chịu khổ phải không? Có thể cõng phu nhân một mạch tới đây, chẳng lẽ tấm lòng hiếu thuận này không đáng kể sao?”

Lâm phu nhân nghe thế thì trong lòng rung động, bà cúi đầu không nói lời nào.

Lão phụ thấy Lâm phu nhân cúi đầu trầm tư thì biết bà đã lay động, vì vậy lão phụ nói tiếp: “Phu nhân có khát nước không? Ta mang chén nước khác cho phu nhân nha.” Lão phụ vén màn cửa ra ngoài, để lại một mình Lâm phu nhân suy ngẫm.

Lâm phu nhân nhớ lại tình cảnh hôm nay, nếu không nhờ Thanh Lạc cứu thì chỉ sợ bản thân đã bị sơn tặc giết chết rồi. Dù bọn chúng vì tiền không giết bà đi nữa thì thế nào cũng phải chịu tra tấn vũ nhục, nếu vậy còn không bằng chết nữa là. Nghĩ vậy bà lại rùng mình phát lạnh.

Vậy sao hắn phải cứu bà chứ? Hay là… hắn cố ý làm ơn để lấy lòng bà?

Tức khắc Lâm phu nhân gạt bỏ phỏng đoán này. Bởi vì bà chết thì sẽ có lợi cho tên “nam hồ ly” này hơn là bà còn sống, lúc đó hắn có thể đường đường chính chính tiến vào phủ chính làm “chủ mẫu” rồi.

Nghĩ đến hai chữ “chủ mẫu” là cơn chán ghét trong lòng Lâm phu nhân lại dâng lên. Cái thứ nam nhân đó!

Tâm tình hơi dao động đã dần ổn định lại, chợt bà nghe tiếng lão phụ ở gian ngoài: “Trời ơi tiểu thiếu gia, chân cậu sao vậy? Vừa sưng tấy vừa đỏ thế này, bị trật gân hay sao? Trong nhà ta còn chút thuốc thoa, để ta lấy cho cậu.”

Lâm phu nhân thấy tò mò nên đứng lên, lặng lẽ vén rèm nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy Thanh Lạc đang gác chân phải lên ghế, giày cũng tháo ra, bà lờ mờ thấy được cổ chân hắn sưng tấy. Vừa lúc lão phụ mang lọ thuốc lại cho hắn.

Bỗng Lâm phu nhân thấy chột dạ, vết thương kia không phải là vì…

“Không có gì đâu lão bà. Lúc trước chân ta từng bị thương, chắc do đường xa hay vận động mạnh quá nên động vết thương cũ thôi. Lâu năm nên cũng quen rồi.”

Lão phụ thở dài: “Chân cậu mang thương tích vậy còn gắng đèo mẫu thân chạy trốn, tấm lòng hiếu thảo này thật đúng là hiếm thấy đó.”

Thanh Lạc phất tay: “Còn cách nào chứ? Không lẽ trơ mắt nhìn bà ta chết sao?”

Lâm phu nhân nhìn chân Thanh Lạc rồi ngẫm lại lời nói của lão phụ thì khóe mắt cũng hơi cay xè. Đang xúc động dào dạt vậy, bỗng nghe câu nói của Thanh Lạc như thể cứu bà là rầy rà lắm thì cơn tức lại trồi lên. Thứ nam hồ ly, ai cần ngươi cứu hả?!

Lão phụ lại lắc đầu: “Tiểu thiếu gia, sao cậu lại nói mẫu thân mình như vậy? Thảo nào lão phu nhân lại bực tức với cậu thế. Người xưa có câu ‘lời êm dịu ấm áp suốt đông trường, câu ác khẩu đả thương hàn tháng sáu’. Cậu vì cứu phu nhân mà gian khổ như vậy, nhưng nói mấy câu vậy thì bao điều tốt đẹp người ta nghĩ về cậu đều bỏ qua hết, chỉ còn oán giận trong lòng thôi.”

Thanh Lạc bĩu môi, đang tính phản bác lại thì chợt nghĩ đến A Đoan. Bản thân mình làm biết bao nhiêu chuyện chăm sóc cho A Đoan mà đứa nhỏ kia có nhớ không chứ? Ngược lại mấy câu chửi rủa đều nhớ mồn một trong lòng. Nghĩ vậy hắn ảm đạm thở dài, đoạn dỗi: “Ta thuận miệng nói gì cũng tin, chẳng lẽ bọn họ không có đầu óc sao?”

Lão phụ mỉm cười: “Tục ngữ có câu ‘mấy ai đoán được lòng người’. Người khác có phải con giun trong bụng cậu đâu mà biết cậu nghĩ gì, biết phải nghĩ tốt hay xấu về cậu đây? Có chuyện dĩ nhiên là phải nói ra rồi. Tiểu thiếu gia, ta thấy da mặt cậu mỏng dính hà, có phải cậu chưa từng tâm sự thân mật với người nhà không?”

“Ta… ta…” Thanh Lạc ngập ngừng một hồi thì chợt đỏ bừng lên, hắn hơi quê nên nổi đóa lên: “Có phải đang hát tuồng đâu, mấy câu buồn nôn đó bà bảo ta nói sao đây?”

“Đúng là mặt mỏng mà.” Lão phụ ngẩng lên thì phát hiện Lâm phu nhân đang nghe lén sau rèm, bèn nói tiếp, “Ngoài miệng cậu nói vậy chứ thật ra trong lòng vẫn rất yêu kính mẫu thân phải không?”

Lâm phu nhân nghe lão phụ nhắc đến mình thì nghĩ, bà năm lần bảy lượt tới quấy rối hắn, tên nam hồ ly đó hận mình tới chết thì sao yêu kính cho được? Nhưng dù nghĩ vậy bà vẫn ráng gồng người, căng tai ra nghe câu trả lời của Thanh Lạc.

Thanh Lạc không chần chừ thốt liền: “Ta mà kính yêu bà ta à? Lão thái bà đó hung dữ bá đạo lại không biết nói phải trái, thấy ta là mắng chửi ỏm tỏi. Cả ngày cứ suy tính ám hại ta thế nào, có qủy mới kính yêu bà ta!”

Lão phụ thầm kêu khổ trong lòng, sao khuyên tới khuyên lui lại vòng về khởi điểm là sao? Lâm phu nhân còn đang đứng nghe kìa. Bà còn đang nghĩ phải giảng hòa ra sao thì Lâm phu nhân đã xuất hiện xỉa mắng Thanh Lạc: “Tên tiểu tử thối tha này, thứ nam… thứ tiểu tử khốn khiếp (bà tính quen miệng mắng là “nam hồ ly,” nhưng vì có lão phụ ở đây nên kềm chế lại) già mồm! Ai cần ngươi cứu, ai mượn ngươi cứu hả? Đừng tưởng ngươi cứu ta một lần rồi muốn đạp lên đầu ta đó!”

Lão phụ thầm nghĩ: Mẹ con các người đúng là y hệt nhau, toàn cứng đầu cứng cổ cả. Bà đã lớn tuổi nên cũng gặp qua biết bao nhiêu người, nhưng thật chưa từng thấy qua đôi “mẹ con quái đản” như Lâm phu nhân và Thanh Lạc vậy, quả thật hệt như oan gia đối đầu mà.

Nhưng cái mà bà không biết là Lâm phu nhân và Thanh Lạc chẳng những không phải mẹ con mà đúng thật là oan gia đối đầu.

Đang nhốn nháo vậy thì có tiếng kêu cửa: “Có ai không? Có ai nhà không?”

Ba người trong phòng vừa nghe đã run bắn lên.

Thanh Lạc phản ứng trước tiên, vừa chụp giày mang vào vừa thì thào hỏi: “Trong này có chỗ nào kín đáo để trốn không?”

Lão phụ suy nghĩ mội hồi: “Sau vườn có gian củi.”

Thanh Lạc lôi Lâm phu nhân đang lúng túng ra sau vườn.

Tiếng kêu cửa vẫn tiếp tục, lão phụ đợi chốc lát rồi mới ra mở cửa. Bà chỉ thấy hai gã nam tử mặt mày sát khí đang đứng ngoài, trong tay mỗi tên đều lăm lăm thanh đao chói lòa. Ánh nắng phản chiếu lưỡi đao nhọn hoắc như chỉa người ta, lão phụ vội nhắm mắt lại niệm kinh.

“Lão thái bà, có thấy một nam tử dẫn theo một phu nhân cỡ trung niên đi qua chỗ này không?”

Thanh Lạc và Lâm phu nhân trốn trong vựa củi nghe được, bất giấc đưa mắt nhìn nhau: Bọn sơn tặc gian trá không chịu từ bỏ lại cố đuổi tới tận đây!

Hai người ráng nín khe, không dám thở mạnh.

Chỉ nghe lão phụ trả lời: “Không… không có thấy. Chúng ta sống trong núi sâu, mấy ngày liền cũng chưa chắc thấy ai. Hôm nay chỉ có gặp hai vị thôi, a di đà phật!”

“Vậy sao? Không được, bọn ta muốn vào trong lục soát.”

Lâm phu nhân khẩn trương nói: “Làm- làm sao bây giờ? Bọn chúng muốn xông vào kìa… cạch cạch…”

Thanh Lạc liếc bà tròng trắng: “Bà cứ ngồi yên bất động thì sẽ không sao. Phải rồi, đừng có đánh bò cạp nữa, bị nghe thấy giờ đó.”

“Nhưng… cạch cạch… mà ta sợ… cạch cạch…”

Thanh Lạc cáu kỉnh trong bụng: Giờ mới sợ chết, oai phong lúc trước của bà đâu hết rồi?

Nhưng bộ dáng Lâm phu nhân giờ thật sự hơi đáng thương, Thanh Lạc thở dài, vươn tay nắm lấy tay bà: “Đừng sợ, có ta ở đây.”

Ngoại trừ phu quân và con trai mình ra, cả đời này đôi tay cao quý của Lâm phu nhân chưa từng bị nam tử nào nắm qua bao giờ. Ngày thường có người đụng tay bà đã im lìm hất ra ngay. Nhưng hiện giờ được Thanh Lạc nắm tay bà lại thấy an lòng, cũng không còn run bần bật nữa. Tính tình của bà rất kiêu hãnh nên có chết cũng không chịu nói câu thua cuộc, thế nhưng ánh mắt bà nhìn Thanh Lạc lại tràn ngập cảm kích.

Trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng đồ đạc va chạm nhau, mẩm rằng hai tên kia đang lục lọi thì bỗng lão phụ thét lên kinh hãi. Sau đó có tên hỏi: “Đây là gì hả?”

Thanh Lạc và Lâm phu nhân căng thẳng nhìn nhau, không biết đối phương tìm được cái gì sót lại nữa.

“Nói mau! Cây trâm này là sao?”

Lâm phu nhân thầm kêu không xong rồi, cây trâm bà tặng lão phụ đã bị phát hiện.

“Đây… đây là lão mua cho con trai làm sính lễ cưới vợ.”

Tên tra hỏi cười phì một cái: “Xem thủ công cây trâm này điêu luyện vầy, ít nhất cũng đáng giá sáu bảy mươi lượng, còn nhiều hơn các người làm trong một năm, sao các ngươi mua nổi hả? Nói mau, có phải bà phu nhân kia để lại không?”

“Không phải… A!”

“Còn dám láo toét? Nhất định là bà giấu bọn họ rồi, mau nói ra, bọn chúng đâu hả? Nếu không nói coi chừng ta cho bà một đao đó!”

Dù không thấy Thanh Lạc cũng tưởng tượng được cây đao kia nhất định đang kề cổ lão phụ. Hắn suy nghĩ chớp nhoáng, nếu lão phụ sợ mà nói ra tất nhiên mình và Lâm phu nhân sẽ khó thoát đại nạn. Nhưng giả như lão phụ không chịu nói thì sợ là bà lão khó bảo toàn tính mạng. Vì mình mà liên lụy người vô tội phải chết thì cả đời này sẽ không thể yên lòng, làm sao đây?

Bất chợt hắn quay sang bảo Lâm phu nhân: “Cởi y phục của bà ra, mau lên!”

Thời khắc này mà nói, câu nói của Thanh Lạc đối với Lâm phu nhân đang sợ tới co cụm người kia quả thực như sắc lệnh vậy, bà vội vàng cởi áo ngoài ra.

“Ngươi muốn làm gì?”

Thanh Lạc khoác áo lên mình: “Ta dụ bọn chúng ra khỏi đây, bà mau thừa cơ chạy đi!”

Lâm phu nhân ngơ ngẩn, định nói sao làm được chứ thì Thanh Lạc đã hít hơi sâu rồi xông ra ngoài.

Hắn chạy từ cửa rào sau vườn ra, cố ý đụng cánh cửa để phát ra tiếng động lớn. Quả nhiên mấy tên trong nhà vừa nghe đã la lên: “Chúng chạy rồi, đuổi theo mau!” Chúng thả lão phụ ra rồi đuổi theo.

Từ khi nhấc chân chạy đi, cơn đau đớn vẫn âm ỉ dưới chân Thanh Lạc. Nhưng hắn cũng biết lần này bị bắt lại thì nhất định khó thoát chết, cho nên có đau cách mấy cũng phải chạy.

Hắn chạy xuyên qua rừng, hàng loạt gò đất trũng cao thấp với đủ loại đá lớn nhỏ trải dài trên đường thỉnh thoảng lòi ra như muốn đối chọi với hắn. Hắn cũng bất kể mà lổm chổm chạy, mặc cho chân cứ rát buốt từng cơn. Mồ hôi trên người khi hắn chạy băng băng (nếu chạy như hắn mà cũng tính là băng băng) cứ nhỏ đồm độp xuống lá cây.

Cuối cùng Thanh Lạc trượt chân ngã nhào xuống. Hắn thở hồng hộc, loay hoay mãi vẫn không đứng dậy nổi.

Phía sau tiếng xột xoạt cứ càng lúc càng gần, tất nhiên là thanh âm vải vóc sạt qua cây cỏ mà ra.

Đuổi tới nơi rồi!

Tức thì đầu óc mụ mịt của Thanh Lạc sực tỉnh, hắn liền cuộn người trốn sau gốc cây đại thụ. Thấy có một cành cây to bằng cánh tay dưới đất, hắn liền vồ lấy rồi siết chặt.

Tiếng bước chân từ sau càng lúc càng tới gần.

Thanh Lạc thót tim: Hôm nay chạy đường nào cũng khó thoát, cứ đánh chết một tên cũng tốt, coi như không uổng sống trên đời này!

Hắn giơ cây lên dồn sức đập mạnh xuống!

Đột nhiên, cổ tay hắn bị chộp lấy rồi lại bị siết chặt.

“Thanh Lạc?” Giọng nói đối phương hơi kinh ngạc pha lẫn lưỡng lự.

Thấy rõ diện mạo người xông tới thì trước mắt Thanh Lạc cũng tối sầm, hắn ngã xuống đất.

◊◊◊

Chú thích:

[1] Lý Quỳ 李逵 là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy hử. Cùng với Lỗ Trí Thâm, và Võ Tòng, Lý Quỳ là một trong những người khỏe nhất của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc, nhưng cũng là nhân vật lỗ mãng nhất ở Lương Sơn Bạc. Với biệt danh Hắc Toàn Phong (黑旋風, Gió Lốc Đen) hay Thiết Ngưu (鐵牛, Bò Sắt), Lý Quỳ ít khi lên chiến mã xung trận. Lý Quỳ dùng đôi rìu để triệt hạ kẻ thù. Dù bên ngoài lỗ mãng và hung hăng, Lý Quỳ rất mực trung thành và tín nghĩa. Lý Quỳ thường uống rượu rất nhiều và thường đánh bại kẻ thù khi đang say. Nhân vật Lý Quỳ có nhiều nét tương đồng với Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa của tác giả La Quán Trung.

Bạn đang đọc Minh Nguyệt Chiếu Hồng Trần của Lưu Thuỷ Vô Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.