Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những tháng ngày cục súc của Ray [Record no.1]

Tiểu thuyết gốc · 1475 chữ

[Chap 96/ Goldy Pond Arc/ tuần thứ 3 ngày thứ 6 sau cuộc trốn thoát/ the shelter]

Sách bảo là nói chuyện với người hôn mê thì sẽ khiến họ nhanh tỉnh lại nhỉ? Nên tui quyết định dùng cái máy ghi âm này, (mới loot được trong phòng nhạc cụ), khi nào nói không nổi thì bật lên nghe cho giống có người nói chuyện

Sách bảo là nói chuyện với người hôn mê thì sẽ khiến họ nhanh tỉnh lại nhỉ? Nên tui quyết định dùng cái máy ghi âm này, (mới loot được trong phòng nhạc cụ), khi nào nói không nổi thì bật lên nghe cho giống có người nói chuyện.

Giới thiệu sơ một chút, không biết kiếp trước tui đã tạo phải cái nghiệp gì, chắc là hủy diệt thế giới hay sao đó, mà kiếp này tui có một người mẹ yêu thương mình đến mức luôn muốn tiễn tui vào họng lũ quái vật. Trước đây tui có một thằng bạn nối khố, nhưng tiếc là nó đã sớm thăng thiên rồi (chuyện dài lắm). Giờ thì gia đình tui có mấy chục đứa em nheo nhóc cộng thêm một cục nợ rắc rối. Sao cũng được, chả quan tâm.

Cuộn băng đầu tiên này tui sẽ dùng để bóc phốt con bạn thân của tui (mà tui nghĩ là có ngàn cuộn cũng chẳng hết), nguồn cơn mọi rắc rối. Nếu tui không ở bên cô nàng từ lúc miệng còn hôi sữa thì tui sẽ không tin được nhỏ là con gái. 'Cô gái' làm ăn vụng về đụng đâu đổ đấy. Đi đứng như con loi choi. Giọng nói cao vút, nhưng cứ tưởng tượng mỗi sáng cái giọng nói ấy cứ hú như một cái đồng hồ báo thức phát ra tiếng chuông cứu hỏa. Tóc tai cam chóe, y như ông trời đã quyết định lắp mặt trời vào đầu nó thay cho tóc vậy (trong trường hợp nó có đầu), còn bù xù như tổ quạ, mà con nhỏ bảo là chải nay không chải cũng thế nên nó quyết định khỏi chải.

[Tại sao một đứa hờ hững như tui lại để ý à? Vì người nắm đầu cô nàng lại chải tóc mỗi sáng là tui chứ ai.]

Con nhỏ bao giờ cũng thừa năng lượng, tưng tưng chạy nhảy khắp nơi và làm cái việc mà nó thích làm nhất: gây rắc rối cho tui. Tui xin thề là hết một arc mà nó không cố gắng đưa tụi tui vào chỗ chết một lần thì chắc cú là nó ăn không ngon ngủ không yên. Tui không biết ở nông trại người ta xếp loại nó là thiên tài gì nhưng trong lòng tôi thì nó đúng là có tài thiên bẩm trong việc bóp đồng đội. Quá phiền phức. Phiền nhất là vừa giữ cho nó còn sống, mà phải thỏa mãn tấm lòng bồ tát của nó. Nào là Ray ơi giúp tớ thế này, Ray ơi giúp tớ thế kia. Tui có thể không quan tâm tất cả, không quan tâm cả bản thân mình. Vậy thì thế quái nào tui vẫn giúp nó nhỉ? Lắm lúc tui ước gì mình chỉ việc bịt mồm nó, trói lại rồi mang đi trốn ngay từ đầu.

Chỉ mới vài tuần trước, lẽ ra tui có thể ra đi thanh thản, sau một mồi lửa. Nhưng không, con mắm kia phải chặn đường thăng thiêng của tui cho bằng được. Sau đấy thì cuộc đời y như một trò chơi cảm giác mạnh không hồi kết. Sáng sớm thì chạy bán sống bán chết để giữ mạng, tối đến thì hai mươi mấy mạng ngủ bờ ngủ bụi màn trời chiếu đất. Mọi sai sót phải trả giá bằng mạng sống.

Nhưng thôi, riết quen, chả quan tâm.

[[[[[[[[Tui sẽ không bao giờ cho bả biết là vì đã chạy trốn mà tui biết được thế giới ngoài kia, thế giới mà tui chỉ được biết qua sách vở, rộng lớn đến thế nào.]]]]]]]

May mà tui ăn ở quá có đức nên ông trời thương cho tụi tui gặp Sung Joo và Musica, không thì chết chùm cả lũ. Thế mà vẫn còn chưa yên với mẹ trẻ, tới bữa, mẹ trẻ lại lăng xăng đi tìm rau cỏ (nhỏ chắc cú là ăn được), định bụng thả vào nồi lẩu, trông hăm hở vui vẻ đến mức nếu không phát hiện sớm là cả đám đi đời. (Thực ra thì có chút không nỡ làm bả buồn vì độ ăn hại của mình) Vì đường sống thì từ đấy về sau thì bọn tui bèn giao cho bả đi săn thịt, chỉ dám thổi lửa nấu cơm mỗi khi bả ra ngoài.

Chưa hết, đêm đột nhập dô cái boong ke này, đụng độ một ông chú dở hơi chơi hàng nóng. Ổng bắt ai không bắt, bắt nay bà nội này làm con tin. Cùng là thân đàn ông với nhau mà tui thấy thương thay cho ổng. Bắt được nhỏ thì kiểu gì chả đui què mẻ sứt. Trong khi bọn tui đang loay hoay tìm giải pháp đàm phán hòa bình, thì con nhỏ lên gối một cú thẳng và bộ hạ của ông chú. Ông chú tội nghiệp thế là tắt điện.

Sau đấy tui với nó và ông chú kia rủ nhau đi phượt. Và chuyến đi phượt ấy lại thành ra ''Chuyến đi giải cứu cục (nợ) vàng''. Nghe đồn ở thế giới loài người có cậu Vàng trứ danh yêu mến chủ, chết vì chủ; nhưng ''cậu vàng'' của chúng tôi thì không được đáng yêu như thế. 'cậu vàng' đã khơi dậy một cuộc bạo động vũ trang nhằm phản đối chính quyền ăn thịt chó. Phiền toái cực.

Hậu quả cảu chuyến đi đu đưa đi là 'cậu vàng' bị chọc 2 lỗ, nằm liệt giường hết xí quách. Tui may mắn là phận nam nhi cho nên được miễn trách nhiệm 'tắm chó' 2 ngày một lần (dĩ nhiên là cậu vàng mê man có tự tắm được đâu). Anh em lo lắng sốt sắng túc trực bên giường 'cậu vàng' ngày ngày, nào là khóc lóc nẳn nỉ ỷ ôi các kiểu. Tui thì dứt khoát không ủy mị như các bé, tui tin rằng bả phúc lớn mạng lớn, và bả sẽ sống và tỉnh dậy để tiếp tục làm phiền tui.

Hiện giờ, ngay lúc này, 3 giờ sáng, đang ngó 'cậu vàng' vừa nằm banh càng vừa chảy dãi vừa cưa gỗ. Nên nhớ là tui chuyển sang ở giường kế bên không phải vì lo cho mẹ trẻ nhé, nhớ nhé, đó là

vì,

ừm,

vì gỉ nhỉ?

Thôi kệ, chả quan tâm.

Chỗ này im lặng quá nhỉ...

Đã 3 tuần rồi tui không nghe cái còi cứu hỏa ồn ào phiền phức kia.

{thật lâu} {Ray đã quên tắt máy}

Mau dậy đi chứ! Mau làm phiền tôi đi chứ! Định ngủ đến bao giờ nữa? Cái đồ lười biếng này! Cái đồ ngốc nghếch này! Cậu không dậy nữa thì tớ phải làm sao...

==========================

Bonus

Mấy bữa nay cô nàng ôm nạng đi tới đi lui, và học thêm một thói xấu mới: chửi thề. Xem cái miệng bé tí đáng yêu thế kia mà tuôn ra mấy lời tục tĩu phát sợ. Ông chú là tác giả chứ còn ai vào đây nữa. Thế là chị đi lên đi xuống trong cái hầm trú ẩn và nói bậy. Chị hẳn là không biết đấy là nói bậy, và ông chú kia rõ ràng là cố tình dạy con nít nói bậy. Thế nhưng chị quá nghễnh ngãng không hiểu chuyện, luôn mồm tía lia mấy từ ngữ phụ khoa và lấy làm thích thú, như thể ta đây hay lắm, lại còn đố tui mấy từ đó nghĩa là gì nữa chứ! Nếu có nắm lá ngón trong tay, à nhầm, nếu có cục xà phòng trong tay, tui sẽ dùng nó để rửa mồm chị.

Thế nhưng chị quá nghễnh ngãng không hiểu chuyện, luôn mồm tía lia mấy từ ngữ phụ khoa và lấy làm thích thú, như thể ta đây hay lắm, lại còn đố tui mấy từ đó nghĩa là gì nữa chứ! Nếu có nắm lá ngón trong tay, à nhầm, nếu có cục xà phòng trong tay...

Cái cục bé bé xinh xinh vậy mà đi gây bao nhiêu rắc rối, nhỉ? Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại, vừa bằng một xô muối biển. Một xô muối biển cắm một cái ăng ten vàng vàng.

<<< bạn đọc kute phô mai que này, thử đoán xem mớ ghi âm này là để cho ai nghe nào?>>

Bạn đang đọc [Miền đất hứa] If sáng tác bởi 2x6_3x9

Truyện [Miền đất hứa] If tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2x6_3x9
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.