Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viên mãn

Phiên bản Dịch · 4113 chữ

A hoàn này chạy hụt hơi, nói gấp, chưa kịp nói xong lại bị Tạ Đằng cắt ngang, kết quả là bị sặc nước miếng, ho sặc sụa một lúc lâu vẫn chưa nói xong lời.

Tạ Đằng nào chờ được? Không thèm quan tâm đến nữ quyến ngồi đầy trong phòng, hắn vội vàng vén rèm vào phòng, hỏi như bị ma đuổi: “Tiểu Mật, nàng thế nào?”

Nhũ mẫu Tạ ma ma của Tạ Đằng nghe tiếng kêu, đứng dậy cản Tạ Đằng, trách móc: “Ba phu nhân đều có hỉ, đang sợ các nàng bị kinh động, tướng quân hô to gọi nhỏ làm gì?”

Ba vị phu nhân đều có hỉ? Nói cách khác, Tiểu Mật cũng có sao? Tạ Đằng nín thở, cẩn thận hỏi lại: “Tiểu Mật cũng có?”

“Không phải đã bảo Điểm Cúc ra báo hỉ rồi à? Chẳng lẽ a hoàn đó nói không rõ ràng?” Tạ ma ma cười đến mặt mày nở hoa, nhưng vẫn không cho Tạ Đằng vào phòng, bà thì thầm: “Sao mà không có được? Đã hơn một tháng rồi!”

Tạ Đằng tắt luôn tiếng thở, sau một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, cả mặt tràn đầy ý cười, vui vẻ ra khỏi phòng, vừa thấy Tạ Thắng và Tạ Nam còn đang đứng đó, Tạ Đằng kéo tay hai người: “Hai tiểu tử này, đánh một trận đi.”

“Đại ca, dù bây giờ Đại tẩu không có bầu, sau này sẽ có thôi, huynh đừng đánh ta.” Tạ Thắng vội vang xin.

“Đúng vậy, không dễ gì Tiểu Tinh nhà ta mới mang thai, huynh đánh ta thành đầu heo khiến nàng sợ thì sao?” Tạ Nam cũng nịnh nọt xin tha, tội nghiệp Đại ca quá, lần này bị tụt lại phía sau rồi sao?

Tạ Đằng nghe vậy ngẩng đầu lên trời cười to, lại sợ tiếng cười của mình khiến tỷ muội Diêu Mật ở bên trong kinh hãi, vội vàng nhịn cười, đưa tay đấm Tạ Thắng và Tạ Nam, vô cùng vênh váo nói: “Nói nhảm gì vậy? Đại tẩu các đệ cũng có. Ta đây đang vui mừng.”

Tới chiều, người người ra vào phủ tướng quân chúc mừng.

Phạm lão phu nhân nghe được tin vội đưa tới ba vị nhũ mẫu dày kinh nghiệm, dặn dò ba bà chăm sóc tỷ muội Diêu Mật.

Đám Diêu Mật cùng mang thai, Tạ Đoạt Thạch sợ các nàng mệt nhọc, tính mời Mạnh Uyển Cầm sang phủ tướng quân giúp chưởng quản gia sự một lần nữa. Tạ Đằng biết được, ngăn cản: “Ông nội, trước đây phủ tướng quân không có nữ quyến, phải nhờ Mạnh phu nhân sang trông nom. Bây giờ tỷ muội Tiểu Mật mang thai, nhưng có a hoàn bà tử hầu hạ, cũng có thể quản lí đôi việc trong phủ, không cần làm phiền Manh phu nhân. Nếu bà ấy tới, không chừng lại xảy ra chuyện.”

Tạ Đoạt Thạch được Tạ Đằng nhắc nhở cũng nghĩ tới, hiện nay tỷ muội Diêu Mật có thai, tâm tư khó không bị phiền nhiễu, nếu Mạnh Uyển Cầm lại dẫn Cố Mỹ Tuyết đến, nhỡ như… Ông gật đầu nói: “Thôi được, đành dặn a hoàn bà tử cẩn thận hơn. Mỗi ngày con tuần quân doanh xong thì về sớm một chút!”

Tạ Đằng gật đầu, cuối cùng vẫn kể lại chuyện lúc trước trước khi xuất chinh Mạnh Uyển Cầm hạ độc trong rượu, nhíu mày nói: “Tiểu Mật có hỉ, chỉ sợ một số người không chịu ngồi yên, cố ý giở trò, vẫn nên đề phòng thì hơn.”

Tạ Đoạt Thạch nghe xong đáp: “Đã như vậy, đừng để mẹ con Mạnh phu nhân tới cửa.”

Ngày hôm sau, Tạ Đằng đích thân đến Cố phủ mời Đại cữu mẫu Tô phu nhân của Diêu Mật đến phủ tướng quân giúp đỡ.

Mạnh Uyển Cầm vốn dĩ chuẩn bị dẫn Cố Mỹ Tuyết đến phủ tướng quân, lại nghe Tạ Đằng đã mời Tô phu nhân đến phủ, biết mình đã xong rồi. Bà hết cách đành phải cố gắng khuyên giải Cố Mỹ Tuyết để nàng chấm dứt ảo mộng. Vừa mới có người đến phủ cầu hôn, nhà trai coi như cũng trung hậu chất phác, bản thân bà cũng mau chóng kết thúc tư tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ của mình, đồng ý hứa gả Cố Mỹ Tuyết thôi. Mạnh Uyển Cầm thở dài: “Nhân duyên không thể cưỡng cầu, không phải của con sẽ không thuộc về con. Của con sẽ dễ dàng đến tay.”

Diêu Mật thấy Mạnh Uyển Cầm không nhân cơ hội đến phủ tướng quân, hơn nữa còn hứa gả Cố Mỹ Tuyết, nàng thầm thở phào. Tai họa ngầm này cuối cùng cũng được giải trừ.

Có Tô phu nhân hỗ trợ chưởng quản gia sự, Diêu Mật ốm nghén cũng không quá cực khổ, ăn ngon ngủ ngon, rảnh rỗi lại tiếp tục viết trích tình lời hai.

Chớp mắt đã hết năm, đầu xuân Diêu Mật viết xong trích tình lời hai, nghe Trương đại nhân bảo bán rất chạy. Ông còn nói thêm mọi người đang chờ truyền kì, chỉ sợ tỷ muội Diêu Mật sắp sinh không thể viết.

Diêu Mật cười đáp: “Dân phụ sắp sinh còn nấu nước làm ruộng, tỷ muội ta cách ngày sinh những mấy tháng, sao bị nuông chiều thành thế này rồi? Đại nhân yên tâm, truyền kì đến tháng năm sẽ viết xong. Còn sau khi chúng ta sinh em bé phải lo chăm con, không có thời gian viết những cái này.”

Trương đại nhân nghe xong cười nói: “Ta chỉ sợ tướng quân trách ta. Rằng ta hối thúc phu nhân viết sách.”

Vừa nói xong, quả nhiên Tạ Đằng đi vào đuổi khách, trừng mắt với Trương đại nhân: “Trương đại nhân, trong kinh thành này đâu thiếu tài tử và tài nữ, ông không để bọn họ viết sách, lại đến làm phiền Tiểu Mật của ta, không được.”

“Ai bảo người trong kinh thích sách phu nhân viết chứ?” Trương đại nhân thầm vã mồ hôi, không dám nán lại lâu, nói xong vội cáo từ.

Tạ Đằng thấy Trương đại nhân đi rồi liền ngồi xuống bóp chân cho Diêu Mật, thấy chân nàng bị phù, không khỏi oán giận: “Thái y ăn gạo của triều đình, chân nàng bị sưng thế này, vậy mà lão không biết cách chữa.”

Diêu Mật bật cười: “Thái y dặn phải năng đi lại, lưu thông khí huyết. Mà ta thì mới đi vài bước đã có cả đám người đến đỡ, chưa từng tự mình hoạt động.”

“Được, khi nào ta đi vài vòng với nàng.” Tạ Đằng không yên tâm để Diêu Mật đi cùng người khác, kiên quyết lúc nào đó tự mình tản bộ trong vườn cùng Diêu Mật.

Diêu Mật yên lặng mỉm cười. Mới đầu nàng sợ mình có bầu, nữ nhân khác sẽ đánh chủ ý lên người Tạ Đằng, không ngờ đến bây giờ trong phủ vẫn yên bình. Nàng cười nói: “Ta sợ ta có bầu, chàng sẽ đi tìm mỹ nhân, không ngờ chàng vẫn quan tâm đến ta.”

Tạ Đằng vừa xoa bóp chân cho Diêu Mật vừa đáp: “Để ý ta nhiều lắm chớ. Hôm trước đi dự tiệc, lúc uống rượu có mỹ nhân hầu rượu. Ta chỉ nâng chén lên rồi giả vờ làm đổ, nói rằng phu nhân ta mang thai không ngửi được mùi rượu trên người ta, người nọ phải kêu mỹ nhân lui. Nhìn xem, ta toàn tâm toàn ý như vậy, sau khi sanh con, nàng phải báo đáp ta.” Nói xong nhìn quanh không có người, Tạ Đằng vội vàng hớp một làn hương trên môi Diêu Mật, rỉ tai nói: “Tối nay ta tới phòng nàng.”

“Đừng, cẩn thận khó sinh.” Diêu Mật hờn dỗi.

DIêu Mật có bầu liền giống như phân phòng với Tạ Đằng, Tạ Đằng kiên nhẫn không được, không bao lâu sau đã len lén đến phòng Diêu Mật, dù không làm gì nhưng lại đùa đến phát ra rất nhiều âm thanh, khiến mấy bà tử gác đêm luôn nghi thần nghi quỷ. Sau này khi biết là Tạ Đằng len lén chạy vào, các bà canh phòng vô cùng nghiêm ngặt. Tạ Đằng tất nhiên có cách qua mặt các bà, tiếp tục ra vào. Kết quả mấy bà tử canh gác đến thần hồn nát tính.

Tháng sáu, tỷ muội Diêu Mật sắp sinh, mọi người không khỏi trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Tạ Đoạt Thạch nghĩ tới sắp được bế ba chắt trai, mặt mày lúc nào cũng hớn ha hớn hở, nhưng lại thầm lo lắng, một người sinh không sao, ba người cùng sinh chỉ lo không được chu toàn.

Hai mợ mợ của Diêu Mật sớm đã đến đóng đô ở phủ tướng quân, để khiến huynh đệ Tạ Đằng yên tâm hơn, hai bà nói rằng đẻ con không nhanh như vậy, nhưng bọn họ vẫn không chịu đi, ngồi chờ cách phòng sinh không xa, mỗi khi nghe thấy tiếng la của tỷ muội Diêu Mật liền hoảng sợ muốn chạy vào trong.

Tô Phu nhân thấy thế thì đau đầu, bên trong sanh con đã đủ loạn, ba huynh đệ này ngồi đây càng thêm phiền!

Có bà tử đến báo Tạ Đoạt Thạch, Tạ Đoạt Thạch đến gọi ba người này đi, Tô phu nhân và Hồ phu nhân lúc này mới thở phào.

Chạng vạng tối, ba huynh đệ Tạ gia lại chạy đến gần phòng sinh đợi, đợi chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng gào thảm thiết, thậm chí còn không phân biệt được giọng của ai, sau đó lập tức ngưng bặt, bọn họ liền run như cầy sấy, bỗng nhiên lại nghe được tiếng trẻ con khóc rất to và khỏe, bà đỡ ở bên trong báo hỉ: “Sinh rồi, sinh rồi, là một tiểu thiếu gia, mẹ tròn con vuông!”

“Con trai của ta!” Ba huynh đệ trăm miệng một lời, tức khắc liền muốn chạy ào vào phòng sanh, lại bị Tô phu nhân ngăn cản: “Không thể vào. Mới chỉ một người sinh, các ngài…”

“Tất nhiên là vợ Tiểu Mật của ta sinh.” Tạ Đằng tự tin, ta là lão đại, con trai ta đương nhiên cũng là lão đại.

Tạ Đoạt Thạch ngồi trong thư phòng nghe tin, không khỏi vê râu cười lớn, “Phủ tướng quân có người nối dõi rồi!” Ông hỏi thêm: “Cháu dâu nào sinh?”

Bà tử còn chưa đáp, lại thêm một bà tử tiến vào, thở gấp thưa: “Lão tướng quân, Nhị phu nhân và Tam phu nhân cùng canh giờ sinh tiểu thiếu gia!”

Sau khi sinh em bé, Diêu Mật mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, lúc nàng mở mắt tỉnh dậy đã thấy Tạ Đằng ôm con ngồi bên mép giường nhìn nàng cười ngây ngô.

Bà tử thấy nàng tỉnh dậy, vội bưng nước nóng vào vắt khăn lau mặt cho nàng, nàng bảo Tạ Đằng ôm con lại gần cho nàng nhìn, tuy còn yếu nhưng nàng vẫn hỏi: “Tú Nhi và Tiểu Tinh có khỏe không? Các nàng sinh con trai hay con gái?”

Tạ Đằng trả lời từng câu, sau đó lại nói: “Hai muội ấy sinh con cùng một lúc, cả hai đều giành làm cậu, không chịu làm cậu ba. Ông nội phải ra mặt nói con của A Thắng gọi là Nhị thiếu gia, con của A Nam cũng gọi Nhị thiếu gia, cả hai đều là cậu hai. Bọn họ mới hết tranh cãi.”

Diêu Mật nghe xong bật cười, hỏi: “Ông nội đặt tên cho mấy đứa chưa?”

“Con chúng ta là Tạ Lang, con A Thắng là Tạ Vĩ, con A Nam là Tạ Tông.”

Hai người đang trò chuyện thì Tạ Lang tỉnh giấc khóc oa oa. Vú em vội ôm bé đi đút sữa. Tạ Đằng nhận chén trong tay bà tử, đút Diêu Mật uống canh, hắn cho bà tử ra đứng ngoài cửa, lặng lẽ mân mê đầu Diêu Mật, khẽ nói: “Nàng vất vả quá!”

Được gả cho đức lang quân như ý, hơn nữa còn là vạn người chỉ có một, Diêu Mật vô cùng ngọt ngào, miệng lại nói: “Đầu đầy dầu, toàn là mồ hôi, chàng đừng sờ.”

“Ta không chê.” Tạ Đằng tiếp tục sờ đầu Diêu Mật, nhịn không được đắc ý nói: “Tiểu Mật nhất nhé, sinh sớm hơn vợ A Thắng và A Nam, ta là lão đại, con trai ta cũng là lão đại, thật uy phong.”

Người thứ hai trong phòng sinh – Tạ Thắng đắc ý nịnh nọt Sử Tú Nhi: “Tú Nhi nhất nhé, cuối cùng cũng làm cho con trai ta lên làm cậu hai giống như ta. Trên có lão đại che chở, dưới có thằng ba kính trọng, không tệ.”

Người thứ ba trong phòng sinh – Tạ Nam ngây ngô cười hi hi, khen lấy khen để Phạm Tinh: “Tiểu Tinh à, nàng thật nhanh nhẹn! Rốt cuộc cũng sinh con cùng lúc với Nhị ca. Con chúng ta không phải làm cậu ba giống như ta, lại làm lão nhị. Nàng xem kìa, con chúng ta thật khôi ngô! Chắc chắn đẹp trai gấp mấy lần con bọn hắn.”

Bà tử đứng bên cạnh trầm mặc: Em bé mới sinh mặt nhăn mày nheo, chỉ có chỏm lông, đâu mà nhìn ra được khôi ngô với chả ngôi khôi? Rồi còn xinh trai hơn con của Đại tướng quân và Nhị tướng quân nữa chứ?

Tin ba vị phu nhân tướng quân sinh cùng một ngày nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Các phu nhân tiểu thư hâm mộ nói: “Các nàng ấy thật may mắn, không chỉ lấy được đức lang quân như ý, mà còn là người chỉ một trong vạn người, bây giờ xem ai dám rung chuyển được vị trí của các nàng trong phủ tướng quân.”

Có đám phu nhân khác lại lặng lẽ bàn tán: “Ba vị tướng quân vốn là chị em họ, tình cảm gắn bó! Bây giờ làm chị em dâu, lại càng khăn khít hơn, vốn dĩ không ai dám động đến các nàng, mới đây còn cùng đẻ con trai trong cùng một ngày, địa vị vững chắc, quý nữ bậc nào cũng không rung chuyển được các nàng.”

“Dù thế, ngoại trừ may mắn mà nói các nàng cũng giỏi giang. Trước đây dám hiến thân không sợ làm quả phụ. Sau này viết sách kiếm bạc, dũng cảm từ hôn không lấy chồng. Làm cho ba vị tướng quân cầu hôn ngay trước mặt mọi người, thề không nạp thiếp. Bản lĩnh như vậy không phải ai cũng có được. Vậy nên các nàng ấy mới được lên làm phu nhân tướng quân.”

Lúc này Diêu Mật đang quạt cho Tạ Lang, nhìn con ngủ say, nàng thở dài: “Bà vú nói em bé không sợ nóng tháng sáu, kiên quyết dùng chăn bọc nó, kết quả là khóc nháo không ngừng, cả sữa cũng không muốn uống. Vẫn phải làm theo lời mợ bỏ chăn, thay quần lót, quạt mát thế này mới chịu ăn chịu ngủ.”

Tô phu nhân cười đáp: “Ta thấy bé trai khỏe mạnh, nghĩ rằng dù sinh sớm vài ngày nhưng không khác những đứa trẻ sinh đủ ngày, thật không ngờ lại sợ nóng.”

Thăm Diêu Mật và Tạ Lang xong, Tô phu nhân lại chạy sang thăm Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, chỉ bảo các nàng những việc sau khi sinh.

Chốc lát có a hoàn đến bẩm báo, La Hãn đã chọn được ngày tốt cưới Đức Hưng Quận chúa vào cửa. Diêu Mật dù sinh chưa tròn một tháng, nghe được tin này vẫn vội sai người chuẩn bị quà mừng đưa sang.

Tô phu nhân thấy vậy, nhất thời nhớ tới Cố Đông Du hôn sự vẫn chưa thấy tin gì, bà không khỏi thở dài, sớm biết Diêu Mật giỏi giang thế này, nên để Cố Đông Du cưới nàng mới phải. Bà lại nhìn Tạ Lang, đột nhiên có suy nghĩ, đứa bé này mới mười ngày tuổi, nhưng mặt mày sáng sủa, có thể thấy là một cậu chàng khôi ngô, chắc chắn cũng là một tướng quân. Đông Du mặc dù không cưới Diêu Mật, lúc này phải nhanh nhanh đón dâu, sinh con kết thân với phủ tướng quân mới phải. Con trai Cố phủ muốn lấy con gái phủ tướng quân hơi khó khăn, nhưng nếu con gái muốn gả cho con trai phủ tướng quân thì rất dễ.

Mấy ngày nay Tạ Đoạt Thạch cười không khép miệng, thoáng cái đã có ba chắc trai, tay phải ôm một đứa, tay trái ôm một đứa, trên đầu gối ngồi một đứa, nhất định vô cùng vui vẻ. Bởi vậy ông định làm một tiệc đầy tháng thật hoành tráng, vội vàng mời Tô phu nhân đến bàn bạc chuyện thiếp mời.

Qua tiệc đầy tháng của ba chắt trai, rất nhanh đã đến lễ Trung thu, nhìn ba đứa chắt, Tạ Đoạt Thạch vui mừng: “Nếu như có thêm mấy chắt gái thì càng trọn vẹn.”

Đến tối, Diêu Mật dỗ Tạ Lang ngủ, dặn dò vú em trông chừng rồi mới trở về phòng. Tạ Đằng ngồi trong phòng đợi một lúc lâu, thấy Diêu Mật vào thì vội ôm chầm lấy nàng, hơi thở tràn ngập khoang mũi Diêu Mật, thấy nàng hít thở dồn dập, sắc mặt như hoa đào y hệt lúc chưa gả, không khỏi động tình, cúi sát bên tai nói: “Chúng ta mau sinh con gái thôi!”

Diêu Mật thổi nhẹ Tạ Đằng, thấy tay hắn vẫn mạnh mẽ như cũ, ôm chặt lưng nàng, không khỏi cười khẽ: “Lại ăn thuốc giải?”

“Không. Là ta rèn được. Chỉ cần cắn chặt răng nhịn vài lần, sẽ hết sợ nàng thổi mê hương.” Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Đằng đỏ sậm, hắn thì thầm: “Bây giờ ngửi, gân cốt chỉ mềm, không tới nỗi ngay tức thì đã ngã xuống.”

Diêu Mật mỉm cười đấm ngực Tạ Đằng, nhẹ nhàng nói: “Con trai không được à? Sao phải sinh con gái?”

Tạ Đằng trả lời: “Có con trai rồi tất nhiên sẽ muốn thêm con gái. Vả lại hôm trước thấy phu nhân Lý phó tướng bế con gái sang, đứa bé đó mềm mềm đáng yêu, rất ngoan ngoãn, ta cũng muốn một đứa con như vậy.”

Diêu Mật cười đẩy trán Tạ Đằng: “Chàng thích con gái Lý phó tướng như thế, lấy về làm vợ cho A Lang chúng ta là được rồi.”

Tạ Đằng cười ha ha, gật đầu nói: “Ý này không tệ!”

Hai người vừa trò chuyện vừa ôm nhau lên giường.

Khi Tạ Lang được một tuổi, thái y chẩn được Diêu Mật có thai, lần này tất cả mọi người đều nói: “Nhất định là con gái!”

Tháng tư năm sau đó, Diêu Mật sinh một con gái, tên là Tạ Viện. Cả phủ vui mừng, ai cũng bảo rằng bé gái này cực giống Tạ Vân, Tạ Đoạt Thạch càng cưng chiều Tạ Viện, chẳng bao lâu ba đứa chắt nọ đã bị lãng quên.

Tạ Viện một tuổi, mặt mày rất đẹp. Mọi người đều nói: “Nhìn dáng vẻ này, lớn lên nhất định còn xuất chúng hơn cả mẫu thân, sau này cầu hôn e rằng đạp gãy cửa.”

Đến ngày thôi nôi chọn đồ, phu nhân tiểu thư các phủ khác tới xem, thấy Tạ Viện còn bé nhưng không luống cuống, càng tấm tắc khen ngợi.

Mấy phu nhân đứng chung quanh thì thầm, một người trong đó mở miệng: “Tin nóng, hổi tin nóng hổi, các bà muốn nghe không?”

“Nói mau.”

“Vừa nghe được tin Hoàng hậu có ý định kết thân với phủ tướng quân, trước đây từng sai người dò la phu nhân tướng quân sinh con trai hay con gái. Còn nói đùa rằng nếu sinh con trai, lớn lên sẽ làm Phò mã. Nếu là con gái, sẽ được giữ làm hoàng tử phi. Bây giờ xem ra, dung mạo này của Tạ Viện không chừng đã trúng ý Hoàng hậu nương nương.”

“Ha ha ha, bà tưởng thật sao? Nghe nói Hoàng thượng chỉ sủng ái một mình Hoàng hậu, Hoàng tử và Công chúa bây giờ đã mười mấy tuổi. Đợi đến khi tiểu thiếu gia phủ tướng quân lớn, Công chúa đã lập gia đình. Hoặc là hoàng tử, ngài sẽ không đợi được đến năm hai mươi mấy tuổi để cưới tiểu thư phủ tướng quân làm phi đâu!”

Mọi người nghĩ tới Thái tử năm này mười một tuổi, Tạ Viện năm nay một tuổi, hai người cách nhau mười tuổi, khả năng không lớn, thoáng chốc đều cười, không để ý nữa.

Các bà đang trò chuyện thì có người vào bẩm báo.

“Thái tử đến!”

Nghe được hai chữ “Thái tử”, mọi người vội vàng ra ngoài nghênh đón.

Thái tử Ngụy Hành năm nay mười một tuổi, tướng mạo giống Hoàng hậu, vô cùng tuấn tú. Từ nhỏ hắn đắc phong làm Thái tử, được nuôi dưỡng dạy dỗ bao năm trong cung đình, nhất cử nhất động đều uy nghi không chút nào giống thiếu niên bình thường. Thoáng cái hắn đi vào, cười nói vài câu rồi bước lên nhìn Tạ Viện chọn đồ.

Tạ Viện tay trái chọn sách, tay phải chọn bút, đang cầm bút đâm đâm vào sách.

Mọi người thấy vậy cười nói: “Ôi, chọn bút và sách, lớn lên nhất định là tài nữ!”

Tạ Viện ngẩng đầu, thấy đai lưng Ngụy Hành buộc một cái chuông tròn thơm bằng vàng, hơi đung đưa, bé thích thú giơ bút và sách, ý bảo Ngụy Hành bế.

Ngụy Hành thấy Tạ Viện đáng yêu, nhịn không được giang tay bế Tạ Viện, cười hỏi Tạ Đằng và Diêu Mật: “Tên em bé là gì?”

“Đại danh là Tạ Viện.” Tạ Đằng thấy Tạ Viện ngồi trên đầu gối Ngụy Hành, dùng bút đẩy lắc chuông trên thắt lưng cậu thì sợ bé ngã, đưa tay muốn ôm bé, không ngờ Tạ Viện né đầu không muốn hắn ôm, Tạ Đằng mỉm cười nói: “Sao, không thích cha?”

Một vị phu nhân bên cạnh chen miệng: “Nàng và Thái tử có duyên đó!”

Dù sao Ngụy Hành cũng là Thái tử, đây là lần đầu tiên cậu ôm trẻ em. Cảm thấy Tạ Viện ấm ấm mềm mềm, trên người thơm mùi sữa, nhịn không được vê ngón tay Tạ Viện, ngạc nhiên nói: “Trên mu bàn tay em bé có lúm đồng tiền.”

Tạ Viện thấy Ngụy Hành bóp tay mình, tưởng cậu muốn giành bút, bé không khỏi bực mình mở khuôn miệng nhỏ nhắn làm động tác muốn cắn người.

Diêu Mật thấy vậy vội bế Tạ Viện lên, nói: “Đợt này Viện Viện mọc răng, ngứa nướu, thích cắn người, Thái tử gia cẩn thận!”

Tạ Viện bị Diêu mật bế đi, không cắn trúng Ngụy Hành, bé không cam lòng ló đầu qua vai Diêu Mật, bất ngờ thổi hơi tới Ngụy Hành.

Ngụy Hành ngửi được hương thơm lạ lùng, chân tay thoáng cái tê dại, cậu phản ứng nhanh, vội tựa lưng vào ghế, trong nháy mắt đã bình thường trở lại, thấy mọi người ung dung dường như không có việc gì, cậu cười nói: “Viện Viện quậy thật.”

Diêu Mật cũng nhìn ra chỗ không ổn, nhất thời chột dạ. Trời ạ, Viện Viện biết thổi mê hương? Thế nhưng còn bé như vậy, chuyện này…

Buổi chọn đồ kết thúc, mọi người cáo từ, Diêu Mật vội kể chuyện này cho Tạ Đằng, Tạ Đằng kinh ngạc, nghĩ cách đùa Tạ Viện thổi khí, lại không thấy gì khác thường: “Chẳng lẽ con chuyện này lúc linh lúc không linh? Hay là khi nào tức giận mới linh?”

Hai người lại đùa một lúc nữa, thấy Tạ Viện không có, đành thôi.

Đang nói chuyện, có a hoàn đến đưa thư. Diêu Mật đọc xong vô cùng vui mừng, nói với Tạ Đằng: “Mẹ ta chuẩn bị lên kinh thành, đã chọn ngày khởi hành, giữa tháng năm sẽ đến.”

Bạn đang đọc Mị Hương của Cống Trà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.