Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Muốn Ngươi Lập Tức Cút!

Phiên bản Dịch · 1348 chữ

"Lắc lư là có ý gì?" Mạc Kỳ Hàn khó hiểu.

Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, "Chính là lừa gạt."

"Bản công tử cần phải lừa sao?" Mạc Kỳ Hàn nhướng mày, nhấn mạnh, "Nhanh một chút!"

Lăng Tuyết Mạn nhẹ thở một hơi, nếu tránh không khỏi vậy thì nhận mệnh đi! Vì thế hạ quyết tâm gối lên cánh tay Mạc Kỳ Hàn, sau đó lập tức nhắm mắt lại tính ngủ.

Nhưng Mạc Kỳ Hàn lại rất tự nhiên dời bàn tay về phía đùi của nàng, cũng bắt đầu sờ soạng. Lăng Tuyết Mạn phút chốc mở mắt ra chụp lấy bàn tay không quy củ, tức giận chất vấn: "Ngươi không phải đáp ứng không chạm vào ta sao?"

"Đúng vậy, ta chưa nói muốn chạm vào nàng, ta là muốn nhìn chỗ nàng té bị thương có nghiêm trọng không, nếu nặng thì nhất định phải bôi thuốc. Ta là nam nhân của nàng, giúp nàng bôi thuốc là việc bình thường a, có cái gì mà xấu hổ?" Mạc Kỳ Hàn nghi hoặc trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, nói.

"Ách, tự mình đa tình, ai thèm coi ngươi là nam nhân!" Lăng Tuyết Mạn lành lạnh trả lời, đẩy tay Mạc Kỳ Hàn ra, nói: "Không bầm, chỉ là hơi đau mà thôi."

"Rốt cuộc có hay không?" Mạc Kỳ Hàn âm trầm.

"Không có." Lăng Tuyết Mạn cười mỉa, "Ha ha, thật không có. Tình nhân, ta chỉ là đùa thôi, không nên tức giận, thật sự không nên tức giận."

Mạc Kỳ Hàn chán nản, đối với tốc độ biến sắc mặt của Lăng Tuyết Mạn mà bội phục từ trong tâm. Nhưng nguyên tắc là nhất định phải giữ, tiếng nói trầm thấp lại cực có uy nghiêm: "Tuyết Mạn, lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa. Nếu còn dám lấy loại sự tình này gạt ta, cũng đừng oán ta phạt nàng. Còn có, ta có phải nam nhân của nàng không?"

"Ách, thân ái, ngươi đi hỏi phu quân đã chết của ta đi! Chỉ cần hắn gật đầu thừa nhận, ta đây không có gì để nói." Lăng Tuyết Mạn cười, không chỉ đùa giỡn hắn mà còn phản cho hắn một đòn. Hừ hừ, hắn nếu dám đến trước linh vị Tứ Vương gia hỏi, phỏng chừng ông trời có mắt sẽ dùng sét đánh chết hắn!

"Ha ha!"

Mạc Kỳ Hàn nghe vậy, lập tức buồn cười ra tiếng, một tay cách lớp vải quần xoa đùi Lăng Tuyết Mạn, một tay nhanh ôm lấy nàng, cũng cúi đầu hôn nhẹ một chút cánh môi mềm mại, mới cười cười nói: "Tuyết Mạn, Tứ Vương gia nhất định là đồng ý, bằng không ta ở trong phòng hắn chiếm đoạt Vương phi của hắn, hắn làm sao không nói nửa lời đâu?"

"Ách." Lăng Tuyết Mạn nghẹn nửa ngày mới nói: "Đó chỉ có thể nói tướng công quá cố của ta rất yếu đuối!"

"Hả?" Mạc Kỳ Hàn kinh ngạc, xấu hổ đen mặt, "Tuyết Mạn, người chết là lớn nhất, nàng không đến mức nói phu quân nàng như vậy đi."

"Nếu hắn trên trời có linh thiêng, hắn sao lại không cứu ta?" Lăng Tuyết Mạn tức giận, đập đầu vào trong ngực rắn chắc hỏi ngược lại.

Mạc Kỳ Hàn thét lớn một tiếng, có chút khó có thể trả lời vấn đề này, liền không nói tiếp mà xoa đùi nàng, lảng sang chuyện khác: "Còn đau không?"

Hắn vừa hỏi, Lăng Tuyết Mạn mới phát giác, lúng túng ngượng ngùng, trên má nổi lên hai đóa đỏ ửng, vội vàng nắm cánh tay Mạc Kỳ Hàn, nói: "Không đau, ngươi đừng xoa, thân thể nữ nhân ngươi thế nào muốn sờ liền sờ a!"

"Ta nào có tùy tiện, chẳng lẽ là nữ nhân ta đều sẽ vô lễ như vậy sao? Nha đầu ngốc, đó là đối với nàng mà thôi, đối với nữ nhân khác ta còn chưa có quan tâm như vậy đâu." Mạc Kỳ Hàn thở dài, chậm chạp nói.

Đối với Ngô Đồng, hắn cho tới bây giờ đều là lấy lễ đối đãi, chỉ hôn nàng mà thôi. Vốn là muốn đêm động phòng hoa chúc của bọn họ sẽ là một đêm đẹp nhất, hắn luôn luôn chờ, thẳng đến khi không thể chờ, thẳng đến khi nàng khóc nói nàng không muốn mười tám tuổi đã làm quả phụ cô độc cả đời.

Nghĩ đến Ngô Đồng, đêm qua tiếng la đau khổ của nàng vang lên ở bên tai, "Hàn ca ca".

Đôi mắt nhắm lại thật sâu, ngực như là bị búa tạ đập, đau không thể nói.

Đối với phần yên tĩnh này, Lăng Tuyết Mạn cảm giác có chút không bình thường, dâm tặc tới đây không phải là muốn chiếm đoạt thân thể của nàng sao? Làm sao lại như vậy?

Trầm mặc một hồi, Lăng Tuyết Mạn nhịn không được, nhẹ giọng hỏi: "Tình nhân, ngươi không phải là không thích ta sao? Vậy ngươi quan tâm ta làm cái gì?"

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn thoáng dao động tinh thần, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Ta muốn chiếm lấy nàng cả đời, đương nhiên không hi vọng nàng xảy ra chuyện không hay. Thật vất vả mới đem con mồi tới tay, sao có thể dễ dàng ném đi?"

"Khụ khụ!"

Trong lòng Lăng Tuyết Mạn mang một chút chờ mong bị sặc tan thành mây khói, quẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai bàn tay nắm chặt, bò lên quỳ ở bên cạnh Mạc Kỳ Hàn, ác độc nói: "Nam nhân thối, ngươi có tí xíu bản lĩnh cũng đã không cần thích ta! Hừ!"

"Ngủ đi." Mạc Kỳ Hàn không quan tâm, tay túm cánh tay Lăng Tuyết Mạn. Lăng Tuyết Mạn nổi nóng, sao chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, liền dùng sức bỏ tay Mạc Kỳ Hàn, "Không ngủ, ta không nằm cùng chỗ với ngươi!"

Mạc Kỳ Hàn hiếm khi không nổi giận như lúc này, chỉ cau mày nói: "Vậy nàng muốn như thế nào?"

"Ta muốn ngươi lập tức cút!" Lăng Tuyết Mạn bật thốt lên.

Bàn tay đang cầm cánh tay nàng phút chốc siết chặt, trong ánh mắt bật ra ý lạnh, Lăng Tuyết Mạn không tự chủ nuốt nước miếng một cái, mềm nhũn xuống, "Ý của ta là… ta vừa rồi…"

"Tốt lắm, vết sẹo lành đã quên đau phải không? Hả?" Mạc Kỳ Hàn rét lạnh mở miệng, âm cuối nói xong, môi mỏng mím thành một đường. xem tại TruyenFull.vn

Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, hít một hơi, ngoan ngoãn nằm xuống, cảm nhận được ánh mắt băng lãnh trên đỉnh đầu, cảm thấy bất an. Do dự một chút, Lăng Tuyết Mạn vươn tay ra, vòng tay bên hông Mạc Kỳ Hàn, lấy lòng đem mặt cọ xát trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Ta sai lầm rồi, ngươi đừng nóng giận được không?"

"Nàng rõ ràng sợ ta, lại làm sao phải lần lượt chọc giận ta?" Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhíu mày, không hiểu hỏi.

Ta thèm vào!

Lăng Tuyết Mạn mím miệng muốn khóc. Ai kêu nàng vô dụng như vậy sa vào tay người khác.

Hít mũi một cái, Lăng Tuyết Mạn vô lực nói: "Sợ ngươi là vì ta tiếc mạng của ta, hơn nữa chọc giận ngươi là chuyện không có cách nào khác. Bản tính của ta như thế không đổi được."

"Ừ, ta nghĩ cũng đúng."

Mạc Kỳ Hàn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, tay không tự giác siết chặt, hưởng thụ cảm giác ôm nàng nhu nhược không xương.

Lăng Tuyết Mạn nhất thời khẩn trương, thân thể hai người chặt chẽ kề nhau, nhiệt độ trên người hắn truyền tới làm cho cơ thể nàng cũng nóng lên theo, vội đẩy tay hắn, nói yếu ớt như muỗi kêu: "Chúng ta… chúng ta tách ra ngủ cho ngon, nóng quá!"

Bạn đang đọc Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn) của Sở Thanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.