Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Muốn Rời Đi

Phiên bản Dịch · 2740 chữ

Đội ngũ hai bên giương cung bạt kiếm, mắt thấy tranh đấu đẫm máu hết sức căng thẳng.

Nếu đổi lại thành lúc trước, Tô Hồng Tụ sẽ không biết sợ hãi đến mức nào, nhất định sớm tìm xó xỉnh hẻo lánh ẩn núp, nếu không cũng phải tìm thứ gì đó che mắt.

Nhưng mà bây giờ, tầm mắt của nàng một khắc cũng không rời bóng lưng cao lớn rắn chắc của Sở Hiên trước mắt.

Tô Hồng Tụ thò hai bàn tay trắng nõn mềm mại, vươn ra trước quấn chặt lấy vòng lưng rắn chắc ấm áp của Sở Hiên, nàng dính thân thể mềm mại không xương của mình lên sát Sở Hiên.

“Thịch thịch”, “Thịch thịch”, nhịp tim mạnh mẽ mà có lực truyền đến từ lồng ngực kề chặt của nàng và Sở Hiên, nói không rõ từ ngực nàng, hay từ trên người Sở Hiên nàng vẫn một mực ôm chặt.

Nhịp tim nóng bỏng mà có lực thật kỳ diệu bình ổn tất cả sợ hãi và hoảng sợ trong lòng Tô Hồng Tụ trong nháy mắt.

Không có chuyện gì, Tô Hồng Tụ nghe thấy lòng mình bình tĩnh, ổn định mà yên ổn nói vậy với mình. Chỉ cần trong ngực nàng có nam nhân kiên cường mạnh mẽ mà anh tuấn kia, bất kỳ nguy hiểm nào trên thế gian, đầu trâu mặt ngựa, yêu ma quỷ quái, dù là bất cứ vật gì cũng không thể lướt qua hắn mà làm tổn thương nàng.

Tô Hồng Tụ ngoan ngoãn, một mực dính sau lưng Sở Hiên, giống như cái đuôi không dứt bỏ ra được, dán chặt thân thể mềm mại trắng nõn của mình lên sau lưng rắn chắc tin cậy của Sở Hiên.

Sở Hiên và thủ hạ của Vệ Thiên giằng co hồi lâu, nhưng vẫn không ra tay.

Trên thực tế, hắn cũng không muốn ra tay với bọn họ, trước đó mặc dù hắn đã phái ra rất nhiều thủ hạ vào Đại Chu, nhưng vẫn không dò ra được hành tung của Vệ Thập Nhị.

Tuy giết chết bọn họ đơn giản, nhưng đáng tiếc người chết sẽ không nói chuyện, muốn cắn nuốt Vệ Thập Nhị, để yêu lực của hắn thành của mình, Sở Hiên còn phải dựa vào những người này.

Bởi vậy Sở Hiên chỉ uy hiếp đe dọa bọn họ một trận, rồi thoáng lui về sau, che chở Tô Hồng Tụ dời đến cồn cát cách đó không xa.

“Nghe đây, ta không thể đi vào cùng nàng, một lát nữa ta đi, nàng vẫn phải theo chân bọn họ.”

Sở Hiên khẽ nói, lòng bàn tay nóng bỏng chậm rãi rời xuống, cẩn thận nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt trắng nõn vẫn ôm lấy eo hắn.

Tô Hồng Tụ không ngừng lắc đầu, hai tay siết lại, giống như rắn nước càng co càng chặt quấn thật chặt lấy Sở Hiên, nói gì cũng không chịu buông tay.

“Ta không muốn! Trừ phi ngươi đi cùng ta, nếu không ta sẽ cầm cục gạch ném nát đầu mình...”

Lời Tô Hồng Tụ còn chưa dứt, Sở Hiên nhanh chóng xoay người, tròng mắt đen thâm thúy điên cuồng, ở giữa phun trào ra lửa giận sáng quắc, gần như muốn đốt cháy thân thể đơn bạc của Tô Hồng Tụ.

“Nói bậy bạ gì vậy? Mau buông tay!”

Sở Hiên tức giận nói, dùng sức muốn tránh khỏi ràng buộc của Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ lại sống chết không chịu buông tay, hai người xô xô đẩy đẩy, cãi nhau, tranh chấp không dứt.

Đang không có kết quả, Vệ Thiên lúc trước bị Sở Hiên lao tới đụng ngã, lăn mấy vòng trên bãi nước cạn được thủ hạ chính là thợ săn giỏi lên, đầu đụng đến bể đầu chảy máu, mặt mũi bầm dập, chẳng biết từ lúc nào đã đuổi thủ hạ ra, tròng mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào Sở Hiên bị Tô Hồng Tụ ôm chặt eo, nét mặt cổ quái đi lên.

“Ngươi... Thật sự là thợ săn lưu lạc quanh đây?”

Vệ Thiên tới trước, không đầu không đuôi hỏi như vậy.

Sở Hiên ngừng lại, tròng mắt đen di@en*dyan(lee^qu.donnn) sắc bén nhíu lại trong nháy mắt, đưa mắt nhanh chóng liếc qua Vệ Thiên, mở miệng nói: “Không phải.”

Sở Hiên nói, lại nhanh chóng lui về sau nhìn Tô Hồng Tụ vẫn dây dưa không buông hắn ra, như kẹo mè xửng dính chặt lấy sau lưng hắn, ánh sáng trong mắt lóe lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vệ Thiên.

“Ta là... Thủ hạ của nàng.”

Sở Hiên nói, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ lấy đôi tay Tô Hồng Tụ đang quấn lấy bên hông hắn.

Nghe được Sở Hiên nói ra hai chữ “Thủ hạ”, ánh mắt Tô Hồng Tụ sáng lên, nhanh chóng buông Sở Hiên ra đi về trước.

“Không sai, không sai. Hắn do ta nhặt, không phải, là ta mua được, là thủ hạ của ta!”

Vệ Thiên hơi suy nghĩ một chút, lập tức đưa tay về phía Sở Hiên, cung cung kính kính nắm tay hắn. “Nếu là thủ hạ của Tô cô nương. Vệ Thiên mạo phạm. Kính xin không nên nổi giận, Vệ Thiên mới vô ý mạo phạm. Chỉ có điều sống chết trước mắt, người... Mọi người đều như vậy.”

Vệ Thiên khẽ nói, thân thể không kiềm chế được bắt đầu run rẩy, chỉ cảm thấy bốn phía lạnh lẽo thấu xương, cóng đến toàn thân hắn cứng ngắc, không thể động đậy.

Rõ ràng mới đầu xuân, thời tiết đã bắt đầu ấm dần, trên người hắn mặc cũng rất nhiều, có vài áo lông tốt thật dày, Vệ Thiên lại cảm giác giống như có người ném hắn vào hầm băng vô cùng lạnh lẽo, lạnh lẽo thấu xương truyền từ chân hắn, từ đỉnh đầu hắn, chui khắp tất cả ngóc ngách trên dưới toàn thân hướng về ngực hắn, giống như có một thanh đao sắc bén xuyên thấu trái tim hắn trong nháy mắt.

Mắt Sở Hiên lạnh lẽo, tròng mắt đen lạnh lùng như dao nhọn, bễ nghễ nhìn Vệ Thiên từ trên xuống.

Hắn rõ ràng không làm gì Vệ Thiên, nhưng Vệ Thiên lại sợ đến run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng không ngừng lui về sau.

Lần đầu tiên Vệ Thiên chân chân thật thật cảm nhận được sát khí ác độc và lạnh thấu xương từ trong mắt người khác.

Thì ra khí thế của người có thể cường hãn bén nhọn đến vậy, Sở Hiên không cần mở miệng, hắn thậm chí không có bất kỳ động tác gì, chỉ đơn giản đứng đó, sát khí tản mát từ trên dưới toàn thân hắn cũng có thể khiến cho người ta nhượng bộ lui binh, không rét mà run.

Tô Hồng Tụ không biết Vệ Thiên đang làm gì, tại sao nói với Sở Hiên xong lại run lên.

Không riêng gì Vệ Thiên, mọi người chung quanh nhìn sắc mặt Sở Hiên không tốt, vừa mang theo kính sợ, lại dần phòng bị thật sâu, nhiều hơn là sợ hãi trí mạng vô cùng vô tận.

“Này, nếu ngươi tin tưởng hắn là dinendian.lơqid]on người của ta, nói cách khác, ngươi không phản đối ta mang hắn cùng đi, đúng không?”

Tô Hồng Tụ vừa nghe được Vệ Thiên nói Sở Hiên thành thủ hạ của nàng, lập tức vui mừng lên, nhất quyết không tha, đuổi theo Vệ Thiên nói không ngừng.

“Có phải không? Ngươi nói ra đi? Ngươi nhất định phải nói, ta... Ta để cho hắn giáo huấn các ngươi, giết chết tất cả các ngươi.”

Tô Hồng Tụ nhìn ra những người này cũng sợ Sở Hiên muốn chết, mặc dù nàng không biết là vì cái gì, rõ ràng Sở Hiên chẳng hề làm gì.

Nàng cố ý nhảy lên một bước, cất cao giọng, vụng về tỏ vẻ uy hiếp.

Tô Hồng Tụ ỷ có Sở Hiên ở sau lưng làm chỗ dựa cho nàng, chân chính ứng với bốn câu kia: Cáo mượn oai hùm.

Nếu không có Sở Hiên đứng sau lưng nàng, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn một đám sau lưng nàng chằm chằm, nhiều hơn một trăm nàng, cũng sẽ không bị bọn Vệ Thiên để vào trong mắt.

Mà bây giờ tình huống lại khác biệt lớn như thế.

Tô Hồng Tụ vừa nói ra bốn chữ giết chết tất cả, Vệ Thiên lại toàn thân run lên, không hề nghĩ ngợi cúi đầu đồng ý: “Được.... Được được, chỉ... Chỉ có điều có một việc, nếu Tô cô nương nhất định dẫn hắn đi cùng, chuyện như vậy Vệ Thiên không thể không nhắc nhở rõ ràng trước.”

Vệ Thiên nói, cúi đầu khom lưng, không ngừng lui về sau, giống như sợ lời hắn nói ra sẽ chọc giận Sở Hiên, đưa tới họa sát thân cho chính hắn.

“Lúc trước Vệ Tướng quân từng có quy định, không cho phép bất kỳ người ngoài nào tiến vào nơi ngài đóng quân, nếu Tô cô nương nhất định dẫn hắn đi cùng, vậy chỉ đành uất ức Tô cô nương ở trong túp lều phía ngoài, chờ Vệ Tướng quân trở lại, Vệ Thiên bẩm báo lại với Vệ Tướng quân, làm bố trí tiếp.”

Tô Hồng Tụ vừa nghe Vệ Thiên nói lời này, vui vẻ rồi, đây coi là điều kiện gì?

Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Sở Hiên, đừng nói là một nhà tranh rách nát đơn sơ, kể cả ăn gió nằm sương, trời làm màn, đất làm chiếu, nàng cũng sẽ không có một câu oán hận.

“Có thể, chúng ta ở ngoài chờ Tướng quân các người về mới thôi.” Tô Hồng Tụ không chút nghĩ ngợi đồng ý.

Vệ Thiên cúi đầu khom lưng, lập tức đáp lại: “Đã như vậy, xin Tô cô nương tha thứ Vệ Thiên bất kính, tạm thời uất ức Tô cô nương rồi.”

Vệ Thiên nói xong, sải bước lên trước, muốn dẫn đường cho Tô Hồng Tụ, mang theo nàng và Sở Hiên vào nơi đóng quân của Vệ Thập Nhị.

Tô Hồng Tụ cực kỳ hào hứng kéo cánh tay Sở Hiên, muốn dẫn hắn cùng nhau tiến vào nơi đóng quân.

Nào biết nàng khẽ kéo, rồi lại dùng sức kéo, Sở Hiên vẫn không nhúc nhích, vẫn cứ đứng tại chỗ, vẻ mặt sắc bén, mặt lạnh như băng sương, mắt lạnh nhìn nàng.

“Ngươi... Ngươi vẫn còn giận ta?”

Tô Hồng Tụ hơi kinh ngạc, đi lên trước mấy bước, rồi lon ton ôm lấy cánh tay Sở Hiên.

Trong nháy mắt đó, nàng đột nhiên ý thức được Sở Hiên thật sự không muốn đi vào cùng nàng.

Hắn không muốn để ý đến nàng, không muốn nói chuyện cùng nàng, thậm chí cũng không muốn thấy nàng.

Hắn chỉ dùng ánh mắt là có thể khiến Vệ Thiên kinh sợ, khiến Vệ Thiên ngoan ngoãn nghe lời của hắn, gì mà cũng die,n; da.nlze.qu;ydo/nn không thể đi chung cùng nàng, gì mà chỉ có một mình nàng đi vào cùng Vệ Thiên. Tất cả đều là lời nói dối hắn lập ra vì để thoát khỏi nàng.

Hắn chỉ không muốn đi vào chung cùng nàng, không muốn nhìn thấy nàng.

Nhìn lại, bây giờ rõ ràng hắn đang đối diện trực tiếp với nàng, ánh mắt bén nhọn u ám, lạnh lùng và xa lánh không nói ra được.

Hắn chính là không muốn sống gần nàng, không muốn ở chung một chỗ với nàng.

Nhưng mà tại sao?

Tô Hồng Tụ không rõ mình đã làm chuyện gì đáng để Sở Hiên nổi giận lớn như vậy, duy nhất giải thích không thông, chính là lúc trước nàng nói cho hắn biết, nàng nhất định phải về nhà.

Chẳng lẽ chính là chuyện này mới chân chính chọc giận đến hắn?

Hắn...

Chẳng lẽ hắn không muốn nàng rời khỏi đây, giống như nàng không muốn rời xa hắn, hắn cũng không muốn rời xa nàng?

Sẽ là như vậy sao? Thật sự là vậy sao? Nam nhân tuổi trẻ anh tuấn, cường hãn dũng mãnh đến trời đất cũng hơi biến sắc này, thật sự sẽ đối với nàng...

Không, sẽ không đâu, hắn nhất định chỉ không muốn mất đi vật hắn sở hữu thôi!

Tô Hồng Tụ suy nghĩ lung tung, suy nghĩ loạn như nồi cháo nóng bị cháy khét, Sở Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng bất động, không giống như định đi lên trước ngăn cản hắn, ánh mắt lạnh lẽo, xoay người rời đi, đi được gọi là không chút do dự.

Trong nháy mắt Tô Hồng Tụ kêu lên sau lưng Sở Hiên: “Ta không muốn ngươi đi!”

Nàng ấp úng, mơ hồ không rõ, giọng vừa khẽ vừa thấp, nhu mì điềm đạm, tràn đầy e lệ.

“Ta... Ta... Cùng lắm thì, sau khi ta đi sẽ thường xuyên trở lại.”

Tô Hồng Tụ khẽ nói, khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt.

Lúc bắt đầu, khi nghe được Tô Hồng Tụ ở sau lưng mình gọi hắn không cần đi, Sở Hiên còn khẽ dừng lại một chút, song khi hắn nghe rõ ràng nửa câu sau của Tô Hồng Tụ, Sở Hiên lập tức nhấc chân, tốc độ biến mất còn nhanh hơn lúc trước.

Tô Hồng Tụ mắt thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Sở Hiên lại muốn biến mất vào sa mạc mịt mờ phía trước, trong lòng quýnh lên, hốc mắt đỏ bừng trong nháy mắt, mắt thấy lại tí tách rơi lệ.

“Ta... Ta...”

“Vậy một tháng ta ở đây, một tháng về nhà.”

Bước chân của Sở Hiên thoáng dừng lại một chút, bóng dáng cao lớn của hắn dừng lại bên gò cát nơi hắn nghiêng mình xuất hiện khi trước.

Mắt Tô Hồng Tụ sáng lên, chạy bước nhỏ lon ton đuổi theo.

Nhưng nàng vừa mới bước về phía trước một bước, Sở Hiên cũng lập tức bước về trước một bước.

Bước chân của Sở Hiên lớn hơn bước chân của Tô Hồng Tụ nhiều, một bước của hắn đồng nghĩa với ba bước chân của Tô Hồng Tụ.

Tô Hồng Tụ vội đuổi theo, Sở Hiên ngược lại cách nàng càng xa.

Tô Hồng Tụ vừa gấp vừa sợ, vội vàng ngừng bước.

Quả nhiên, nàng vừa dừng lại, hắn giống như mọc mắt sau lưng, có thể nhìn thấy cử động của nàng, động tác bước chân cũng không kém nàng chút nào.

Tô Hồng Tụ nghẹn ngào, nhỏ giọng tiếp tục nói ra.

“Ta... Ta...”

“Nếu không một tháng ta ở đây, nửa tháng ở nhà.”

Sở Hiên lại bắt đầu đi về trước, càng chạy càng nhanh, ngay cả bóng dáng cũng sắp không thấy.

Tô Hồng Tụ gấp đến mức “Oa” một tiếng khóc lớn lên.

“Ba ngày ở nhà, hai mươi bảy ngày đều ở đây!”

Nàng tức giận nói, vừa khóc, vừa dùng sức dậm chân, nếu như Sở Hiên không quay lại nữa, có thể nghĩ, không quá bao lâu bàn chân nhỏ trắng nõn mềm mại của nàng sẽ bị rách nát trên tảng đá bén nhọn chỗ nước cạn.

Sở Hiên cuối cùng dừng lại, hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, mặt lạnh như băng mà nói với Tô Hồng Tụ: “Ba tháng trở về một lần, mỗi lần không cho phép vượt quá một ngày.”

“Được.”

Tô Hồng Tụ như phản xạ có điều kiện nhanh chóng đồng ý Sở Hiên.

Đợi nàng phản ứng kịp, nàng vừa mới nói cái gì, nàng quả thật không thể tin vào tai mình.

Nàng điên rồi! Không phải giờ nào phút nào nàng cũng nhớ nhà, tâm tâm niệm niệm muốn trở về sao?

Sao nàng lại dễ dàng đồng ý điều kiện không thể tưởng tượng nổi của hắn như vậy?

Ba tháng trở về một lần, mỗi lần không được vượt quá một ngày, cái này gọi là về nhà sao?

Bạn đang đọc Mị Cốt Thiên Thành của Du Gia Tiểu Kiều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.