Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1828 chữ

Giữa trưa, cuối cùng ba người cũng tới thành trì của Hỏa quốc. Từ xa nhìn lại, cánh cổng thành có một nhóm lính đứng canh gác, cánh cổng mang theo dấu ấn hình lửa to lớn, trên tường thành cao cao là vài tên lính cầm cung, cầm giáo đứng nghiêm trang.

-Nàng đừng sợ, chỉ cần đi theo ta thôi.

Hoàng Miêu hóa thành hình người nắm tay Hân Nhu dắt nàng tiến về phía trước. Toán binh lính thấy hai người liền chặn lại.

-Đứng lại kiểm tra!

Đám lính này tu vi chỉ có trúc cơ, Hoàng Miêu ngán ngẩm thở dài, nơi này linh khí cũng không được tốt như hắn nghĩ, nơi tốt nhất hẳn là trong hoàng cung hoặc đại tông môn.

Một tên lính cầm theo viên linh ngọc trong suốt đưa về phía hai người, viên ngọc vẫn nằm im không động tĩnh, tên lính thu hồi viên ngọc hét lớn.

-Mở cổng!

Thực chất màn kiểm tra này là đề phòng hắc ám hoặc ma tu trà trộn, còn lại người của chín vương quốc tạm thời dưới sự uy thế của Nguyệt Thần nên đã không còn xảy ra chiến tranh.

-Chủ nhân, Hỏa Thần có thật sao?

Hoa Khinh tò mò hỏi, đến Hân Nhu cũng ngẩng đầu nhìn hắn. Hoàng Miêu trầm ngâm một lúc mới cất lời.

-Nơi này được gọi là tu tiên giới nhưng với ta nơi này vẫn chỉ là phàm giới, sau khi các ngươi độ kiếp mới chạm tới tiên giới, và nếu như ngươi lĩnh hội pháp tắc, ngươi sẽ chân chính thành thần.

-Tiên giới ư? Tại sao ta lại chưa bao giờ nghe qua?

Hoa Khinh ngạc nhiên hỏi, nàng tuy ở thôn nhỏ nhưng là số người tu tiên cũng có nên nàng cũng có chút ít hiểu biết.

-Tiên giới cái này nằm giữa phàm giới cùng thần giới. Người tiên giới bình thường sẽ không được nhúng tay vào phàm giới, nếu vi phạm sẽ bị thần giới nghiêm phạt. Bọn hắn có thể xuống phàm trần tu luyện nhưng tuyệt không thể đả thương tới người phàm. Các ngươi nghĩ xem, nơi này linh khí còn loãng hơn cháo, mà nếu lỡ tay đả thương người khác sẽ bị thần giới đánh cho hồn phi phách tán, vậy bọn hắn có muốn xuống nơi này tu luyện hay không?

Hoa Khinh lắc đầu, nơi này tu luyện vừa chậm lại còn vừa không tốt, chỉ người ngu mới xuống đây tu luyện.

-Còn có, ta sau này sẽ không thể thành tiên...

-Tại sao lại vậy? Hoàng Miêu, chàng muốn ta đi cùng chàng mà giờ lại nói không thể thành tiên?

Hoàng Miêu lắc đầu ngăn lại Hân Nhu, hắn thở dài một hơi.

-Ta tu luyện là ma khí con đường, hiển nhiên sẽ đầu nhập ma đạo. Tương đương với tiên giới cũng sẽ có ma giới. Nhưng có điểm khác nhau ở đây, thần giới có 10 vị thần đứng đầu còn ma giới chỉ có 1. Hắn được gọi Ma Thần, bất cứ ai muốn chiếm ngôi đều phải trải qua một trận tử chiến.

Hân Nhu khuôn mặt thoáng trắng bệch, Hoàng Miêu mặc kệ đang đứng giữa đường phố đông đúc ôm nàng vào lòng.

-Không cần lo lắng, ta dù nhập ma đạo cũng sẽ cùng nàng nắm tay tới thiên trường địa cửu.

Hoa Khinh thò đầu ra bất mãn, Hoàng Miêu cười tà đưa tay hôn lên đầu rắn.

-Tất nhiên không thể thiếu Hoa Khinh của ta rồi.

Hai người nam anh tuấn nữ thanh tú đứng ôm nhau rất nhanh được mọi người chung quanh bàn tán, Hân Nhu mặt đỏ bừng đẩy Hoàng Miêu ra đi về phía trước.

-Cho ta một gian phòng thượng hạng!

Hoàng Miêu bước vào một khách điếm được trang hoàng đẹp đẽ đặt lên một viên thượng phẩm linh thạch, tên chưởng quầy mắt sáng lên, hắn đập lấy tên tiểu nhị bên cạnh.

-Khách quan, mời theo tiểu nhân.

Tên tiểu nhị hí hửng mời Hoàng Vương lên lầu, ánh mắt hắn lướt quá Hân Nhu, khuôn mặt thanh tú, dáng người cũng tuyệt hảo, chỉ có điều ăn mặc nghèo nàn.

-Ngươi nhìn gì vậy?

Hoàng Miêu lạnh giọng, sát khí nháy mắt dâng lên. Tên tiểu nhị mới là luyện khí tứ giai sợ đến suýt vãi tè ra quần, hắn vội vàng thu lại ánh mắt khúm núm dẫn hai người lên phòng.

-Khách quan, phòng của người.

Hoàng Miêu nhìn một lượt, căn phòng khá rộng rãi, cũng sạch sẽ ngăn nắp, còn thoang thoảng mùi thơm.

-Tốt!

Hoàng Miêu quăng cho tên tiểu nhị một viên trung phẩm linh thạch. Tên tiểu nhị liên tục gật đầu lui xuống, Hân Nhu lần đầu được ở phòng lớn ngắm xung quanh rồi đặt lưng lên giường.

-Thật thoải mái...

Nàng híp mắt tận hưởng, Hoàng Miêu lúc này cười tà mang theo dị sắc.

-5...4...3...2...1!

-AAAAA!!!!

Tiếng hô lớn kèm theo tiếng nổ vang lên, Hân Nhu giật mình, Hoàng Miêu vội ôm lấy nàng vuốt ve eo thon.

-Không việc gì, đừng sợ, để ta đi xem.

Hoàng Miêu trấn an Hân Nhu liền bước ra ngoài. Lúc này mọi người đã ngừng lại động tác, một vài người yếu bóng vía bị dọa sợ tè ra quần, chỉ thấy tên tiểu nhị toàn thân nổ tung thành thịt vụn.

-Trời ạ! Chết người!

-Chết người!

-Mau báo quan!

Đám người vội vàng kéo nhau chạy khỏi khách điếm, một vài tên to gan tới gần quan sát, Hoàng Miêu khuôn mặt lạnh lùng, dám nhìn nữ nhân của hắn, chỉ có 1 từ duy nhất: CHẾT!

-Chuyện gì xảy ra vậy? A? Tên này vừa đưa ta lên phòng phải không?

Chưởng quầy nhìn bên cạnh, là tên nam nhân đưa ra thượng phẩm linh thạch. Chỉ là người hắn không có khí tức dao động, chưởng quầy dù sao cũng là luyện khí lục giai nên hắn nghiễm nhiên cho rằng nam nhân trước mặt này không phải người giết tiểu nhị.

-Vừa rồi ta còn thấy có bóng đen lướt qua, ta còn tưởng bản thân hoa mắt.

-Bóng đen lướt qua?

Vài tên còn ngồi trong sảnh cùng chưởng quầy sắc mặt đều biến, Hoàng Miêu trong lòng thầm khinh bỉ, bên ngoài thành có dán bố cáo ma tu trà trộn, hắn chỉ là lợi dụng một chút mà đám người này đã sợ đến xanh mặt.

-Khách quan, ngài nên cẩn thận là hơn, ma tu hành tung quỷ dị, giết người như ngóe.

-Ân, đa tạ chưởng quầy đã cảnh báo ta.

Hoàng Miêu cũng giả bộ khách khí chắp tay đi lên phòng, lúc này binh lính có tới hắn cũng chẳng quan tâm.

-Chuyện gì dưới đó vậy Hoàng Miêu?

-Không có gì, vài cái trả thù lẫn nhau mà thôi.

Dứt lời ôm lấy Hân Nhu đặt xuống giường, Hân Nhu mặt đỏ bừng trốn trong ngực hắn nhẹ giọng.

-Đừng mà Hoàng Miêu, bây giờ vẫn là ban ngày...

Hoàng Miêu để Hoa Khinh trở lại hình người, Hân Nhu nhìn đầu hoa xà giờ thành một nữ nhân so với nàng còn đẹp hơn liền sinh ra tự ti.

-Nàng sao vậy?

Hoàng Miêu thấy ánh mắt nàng thất lạc, hắn nhẹ giọng hỏi han, tay vuốt lấy mái tóc của nàng, Hân Nhu lắc đầu không nói gì chỉ úp mặt vào ngực hắn.

-Của ta Hân Nhu xinh đẹp, sao lại không để ta thấy khuôn mặt nàng?

-Ta... ta không có giống tiểu xà kia xinh...

Hoàng Miêu lúc này hiểu ra lí do, hắn bàn tay to lớn áp lấy má nàng.

-Hân Nhu như vậy xinh đẹp đáng yêu, sao lại tự như vậy hạ thấp chứ? Nàng xinh đẹp đến mức ta chỉ muốn ôm nàng vào lòng, sau đó...

Hoàng Miêu thổi khí vào tai nàng rồi ngậm lấy vành tai đỏ hồng kia, Hân Nhu thân thể run lên bám lấy vạt áo của hắn.

-Hân Nhu, nàng xinh đẹp như vậy, thiện lương như vậy, người khác thích nàng thì ta làm sao?

-Ta... ta vĩnh viễn là người của chàng.

Hân Nhu mặt đỏ bừng nép vào ngực Hoàng Miêu, Hoa Khinh nhìn hai người tình chàng ý thiếp liền bĩu môi.

-Hoa Khinh, lại đây.

Hoàng Miêu phất tay đóng lấy cửa sổ, tuy đóng cửa nhưng vẫn là ban ngày nên trong phòng vẫn thấy rõ, Hoàng Miêu một tay ôm Hoa Khinh, một tay ôm Hân Nhu, ba người cùng nằm trên giường lớn.

-Chàng... chàng nhìn ta làm gì?

Hân Nhu nhìn ánh mắt Hoàng Miêu nhìn chằm chằm mình có chút ngượng ngùng, có chút vui mừng cũng có cả lo lắng. Dù sao đây cũng là lần đầu của nàng.

-Ta nhìn nàng vì nàng xinh đẹp.

Dứt lời liền ôm lấy Hân Nhu hôn lên môi nàng, rất nhanh Hân Nhu nhắm mắt để mặc Hoàng Miêu chiếm lấy. Hoàng Miêu lúc này một tay ôm Hân Nhu, một tay kia hắn lại du tẩu trên người Hoa Khinh, chỉ là đột nhiên lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

-Quan phủ kiểm tra!

Hoàng Miêu chửi rủa trong lòng, hắn thả ra Hân Nhu khóe miệng dính sợi chỉ bạc nhắm mắt thở gấp gáp cùng với tiểu xà phía dưới đã ướt nhẹp một mảng bực tức ra mở cửa.

-Kiểm tra phòng.

Hoa Khinh rất nhanh chỉnh đốn lại chính mình cùng Hân Nhu y phục, binh lính nhìn một lượt không thấy gì định bỏ đi thì để ý tới hai mỹ nhân trong phòng.

-Hai nàng là ai?

-Thê tử của ta.

Hoàng Miêu lạnh giọng trả lời, hai tên lính đưa mắt với nhau, đột nhiên Hoàng Miêu vỗ lên vai hai bọn hắn không nặng không nhẹ.

-Hai vị kiểm tra đã xong có thể nhường cho ta không gian?

-Ngươi tưởng con mẹ nó ngươi là ai mà lên giọng với ta!

Một tên lính quát nạt Hoàng Miêu, tên kia vỗ vai hắn ám chỉ phía dưới, hai tên lúc này lưu luyến nhìn theo hai nàng mới không vừa lòng rời đi.

-Bẩm đại nhân, không có gì khả nghi.

-Chúng ta đi!

Đám quan binh vừa ra khỏi cửa đột nhiên phát nổ máu thịt bắn ra tung tóe, những tên không may dính máu cũng bị nổ thành thịt vụn, tên quan sợ hãi đến ngã xuống đất, đũng quần đã chảy ra một mảnh vàng vàng.

-Haha lũ ngu!

Tiếng cười từ bốn phương tám hướng truyền tới, tên quan sợ hãi bỏ chạy, vừa chạy vừa thấy trong quần hắn nhỏ nước tí tách cùng vài cục màu nâu rớt xuống đất.

Bạn đang đọc Meo Meo Bá Chủ Ký sáng tác bởi sausama9x
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sausama9x
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.