Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh Thiện tự

Tiểu thuyết gốc · 1521 chữ

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Năm Vĩnh Trị nguyên niên, tháng sáu.

Sườn núi Bút Sơn, dinh Thái Khang.

Trên đường núi gập ghềnh, một đoàn kỵ binh võ trang hoàn chỉnh đang hộ tống hai chiếc xe ngựa đang ra sức phi nước đại phóng nhanh về phía Minh Thiện tự.

Minh Thiện tự, Bút Sơn đệ nhất đại tự, tọa lạc tại đỉnh núi Bút Sơn, dinh Thái Khang. Núi Bút Sơn có độ cao hơn ba nghìn thước, là một ngọn núi rất cao nổi tiếng ở dinh Thái Khang.

Đoàn kỵ binh cùng hai chiếc xe ngựa nhanh chóng vượt qua đường núi gập ghềnh, chạy đến một thác nước lớn phía trên sườn núi Bút Sơn.

Thác nước khổng lồ mang theo hơi nước dày đặc từ trên trời giáng xuống. Tiếng oanh minh kịch liệt không ngừng từ dưới thác nước vang lên. Dòng nước rơi xuống, mãnh liệt nện vào các mỏm đá phía dưới, hóa thành những tảng nước lớn bay toán loạn ra ngoài, khiến cho toàn bộ thủy đàm phía xa không ngừng bị nước làm rung động mãnh liệt.

Hình ảnh kỳ vĩ, mạnh mẽ không khỏi để cho người xem khiếp đảm trước sức mạnh của thiên nhiên.

Vượt qua thác nước hùng vĩ, đoàn kỵ binh cùng hai chiếc xe ngựa hành trình tiếp tục hành trình còn lại trên đường núi hiểm trở. Cuối cùng, đoàn người ngựa cũng đã tiến đến đỉnh núi Bút Sơn, khuôn viên Minh Thiện tự.

Vừa mới đến nơi, đoàn kỵ binh thân vệ lập tức tự động tản ra xung quanh, nhanh chóng tạo thành một vòng tròn bảo hộ toàn bộ khu vực khuôn viên đại môn Minh Thiện tự.

Hai chiếc xe ngựa theo sau phóng đến trước đại môn Minh Thiện tự thì thắng gấp. Một tên kỵ binh thân vệ vội vàng đến vén rèm chiếc xe ngựa đầu tiên, đón đỡ người phía trong thùng xe bước xuống.

Hiền Vương Nguyễn Phúc Tần bước xuống xe ngựa, khuôn mặt hắn không che giấu được vẻ lo lắng, thương tâm. Ngay sau lưng hắn, Chánh phi Chu Thị Viên cũng đã vội vàng bước xuống xe ngựa, đôi mắt nàng đã đỏ ửng, chứng tỏ đã khóc rất nhiều.

Ở ngay phía sau chiếc xe ngựa đầu tiên, từ phía trong chiếc xe ngựa thứ hai, một thanh niên nam tử tràn đầy quý khí cũng bước xuống. Hắn vội vàng bước lên phía trước, đến vấn an Hiền Vương cùng Chánh phi.

Hiền Vương thần sắc lo lắng nhìn thanh niên nam tử, xua tay tỏ vẻ không cần đa lễ. Hắn xoay người khẽ an ủi, cổ vũ phi tử của mình, đồng thời ra hiệu lệnh cho tên kỵ binh thân vệ đến gõ cửa đại môn tự viện.

Tên thân vệ vội vàng đến gõ cửa đại môn Minh Thiện tự.

Đại môn tự viện chầm chậm mở ra. Một thanh niên tăng nhân từ bên trong thong thả bước ra ngoài. Hắn cẩn thận đánh giá vào đoàn người trước mặt. Nhìn thấy đám người Hiền Vương, hắn hơi do dự hỏi.

- Xin cho hỏi! Thí chủ chính là đương kim Chúa Thượng!

- Chính là ta!

- A di đà phật! Tiểu tăng thất lễ. Kính xin Chúa Thượng lượng thứ! Các vị thái y đang ở bên chăm sóc Khai sơn tổ sư. Xin mời Chúa Thượng dời bước!

- Mau dẫn đường!

Hiền Vương ra hiệu cho thân vệ canh phòng cẩn mật khuôn viên bên ngoài Minh Thiện tự. Hắn cùng Chánh phi và thanh niên nam tử lập tức đi vào trong, theo sự dẫn đường của thanh niên tăng nhân.

Thanh niên tăng nhân dẫn ba người nhanh chóng đi qua một số căn phòng, đại điện trong Minh Thiện tự. Cuối cùng đoàn người cũng đến một khu biệt viện u tĩnh.

Đứng phía bên ngoài biệt viện, đoàn người Hiền Vương đã ngửi thấy mùi thuốc sắc bốc lên theo gió từ phía trong biệt viện bay ra.

- Niệm Thanh Viện! Lão Tứ cuối cùng vẫn không vượt qua được tâm kết này. Hắn vẫn luôn nhớ đến vị nhi nữ kia của Triều Đô hầu.

Ngước nhìn tấm bảng đề tên của biệt viện, Hiền Vương không khỏi thở dài lẩm bẩm.

Chánh phi theo sau Hiền Vương nhìn thấy tấm bảng đề tên của biệt viện cũng không kiềm chế được xúc động, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Ở bên cạnh, thanh niên nam tử ánh mắt phức tạp nhìn biển hiệu xong lại sâu sắc nhìn vào phía trong biệt viện.

Dừng lại trong chốc lát, đoàn người Hiền Vương dự định tiếp tục tiến vào phía trong biệt viện. Bỗng một vị thái y từ phía trong biệt viện vội vàng chạy đến ngăn lại. Hiền Vương buồn bực đang muốn bão nổi thì vị thái y gấp gáp giải thích.

- Chúa Thượng tha tội! Tứ công tử bị bệnh đậu, khả năng truyền nhiễm rất cao. Cần phải mang trang phục bảo hộ và đứng ở khoảng cách an toàn mới tránh được lây nhiễm. Viện trưởng đại nhân lo sợ Vương Thượng không rõ nên mới cử ty chức đến bẩm báo!

Hiền Vương nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, hiểu ra nên không trách tội vị thái y kia, đồng thời truyền lệnh cho quan viên Thái Y viện lập tức hỗ trợ mặc trang phục bảo hộ cho hắn và thanh niên nam tử. Riêng Chánh phi do chính Hiền Vương hỗ trợ mặc trang phục.

Mặc vào trang phục bảo hộ hoàn tất, đoàn người Hiền Vương được sự hướng dẫn của quan viên Thái Y Viện đi vào biệt viện tiến đến một gian phòng.

Bên ngoài gian phòng, Viện trưởng Thái Y viện nhìn thấy đoàn người Hiền Vương liền vội vàng đứng lên ngăn lại, vừa bái lạy vừa nói.

- Tham kiến Chúa Thượng! Tứ công tử bị bệnh đậu đã đến hậu kỳ. Xin Chúa Thượng, Chánh phi cùng Nhị công tử đứng ngoài cửa phòng quan sát để bảo toàn thân thể.

Hiền Vương, Chánh phi và thanh niên nam tử đều nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề liền nặng nề gật đầu đồng ý.

Trong căn phòng u tĩnh của biệt viện, một thanh niên nam tử trên người mặc một bộ trường bào màu xám đang lặng lẽ ngồi dựa vào thành giường, đôi mắt nhắm nghiền.

Thân thể thanh niên nam tử phế tàn, khí huyết suy nhược, hơi thở lúc có lúc không. Trên cánh tay và mặt hắn, từng vết tấy đỏ do bệnh đậu mùa gây ra vẫn còn chảy mủ. Bên cạnh giường là thanh Kim Thương đã theo hắn ngang dọc đại giang Nam Bắc.

- Thuần nhi!!!

Một tiếng kêu xé lòng vang lên. Chánh phi Chu Thị Viên không cầm được cảm xúc của mình, nước mắt giàn giụa khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt.

Kia là con của nàng sao? Đứa con mà nàng mang nặng đẻ đau. Đứa con mà nàng yêu thương, nâng niu từ thuở mới lọt lòng như châu như ngọc đó sao?

Tại sao? Tại sao con nàng lại như thế này? Nàng cảm thấy nghẹt thở. Tim nàng như co thắt lại khiến nàng đứng không vững.

Hiền Vương phản ứng nhanh nhạy vội đón đỡ Chánh phi, ôm nàng vào lòng. Hiền Vương cũng đau lòng không kém khi nhìn thấy thân ảnh thanh niên nam tử trước mắt.

Đứa con trai mà hắn từng cực độ tự hào nay đã đi đến nước này rồi sao?

Vị Nguyên Soái kinh tài tuyệt diễm khiến cả hai triều Nam – Bắc nghe danh đều phải giơ tay tán thán đây sao?

Nhớ đến hình ảnh thiếu niên nam tử oai hùng khi khải hoàng về kinh mấy năm trước, so sánh với cảnh tượng hiện tại. Vẫn con người ấy nhưng thực tế đã khác một trời một vực. Hiền Vương nội tâm thống khổ cực độ. Nỗi đau thương này ai có thể hiểu cho ông đây.

Thanh niên nam tử bên cạnh Hiền Vương nhìn thấy thân ảnh trong phòng thì thân thể hắn khẽ run rẩy, khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối, không thể tin nổi.

Đã có lúc chính bóng người trong phòng kia mới là người sáng giá nhất kế thừa Vương vị Nam triều Nguyễn thị gia tộc.

Đã có lúc chính bóng người trong phòng kia mới là người chấp chưởng Trữ vị được văn võ bá quan Nam triều tán thành.

Đã có lúc chính bóng người trong phòng kia mới chính là người được bách tính bình dân Nam triều tung hô như một vị Chiến thần bất khả chiến bại.

Vật đổi sao dời, tất cả đã là quá khứ, nếu không phải bóng người trong phòng kia từ bỏ, có lẽ hắn cùng hai người thân huynh đệ khác đừng mong mơ tưởng đến Vương vị làm gì.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.