Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiêu bạt

Tiểu thuyết gốc · 1971 chữ

Nam môn, Kim Long phủ chính.

Sáng hôm sau.

Nguyễn Phúc Thuần mặc một bộ áo bào màu xám, tay nải trên vai, ngồi trên lưng ngựa, bên hông là vũ khí Kim Thương đã theo hắn chinh chiến sa trường từ Nam chí Bắc.

Phía sau Nguyễn Phúc Thuần, hai thanh niên nam tử mặc võ phục đang ngồi trên ngựa hộ tống đi theo, họ là người được Hiền Vương phân phó đi theo bảo hộ hắn.

Hôm nay tiết trời hiu hắt. Nguyễn Phúc Thuần ngửa mặt đón gió xuân se se thổi, chậm rãi thúc ngựa đạp lên lá rụng trên đường đi tới. Hai hộ vệ cũng theo sát phía sau.

Trong từng cơn gió lạnh lẽo, Nguyễn Phúc Thuần ly khai Kim Long phủ chính.

Hắn đi từ tòa phủ thành này sang phủ thành khác, lưu lãng không có mục đích, thân ảnh cô tịch lộ rõ vẻ mất mát, tuy thân thể hiên ngang nhưng nhìn theo bóng lưng không khỏi khiến người ta có cảm giác bi thương.

Quẳng danh lợi, bỏ quyền cao, những năm tháng phong vân không còn trở lại, trôi qua như mây khói. Nam triều Nguyên Soái năm nào tung hoành chiến trường, dọc ngang thiên hạ giờ thành thường nhân.

Từ đỉnh cao chuyển thành bình dân, hắn không hề phát cuồng, không than thở mà lặng lẽ đối diện với hiện thức, lang thang khắp các phủ thành, không hề có ý định dừng chân.

Đang lúc tột đỉnh vinh quang nhưng sau một thời gian du lãm, hiện nay dung mạo Nguyễn Phúc Thuần lại như một vị tu hành giả. Hiện tại hắn không muốn làm một vị Vương tử, chỉ cố gắng hòa vào biển người, không hiểu trong những năm tháng hữu hạn còn lại sẽ làm được gì.

Trời tuôn mưa lớn, hắn với tà áo đơn bạc cùng hai người tùy tùng đi trong mưa to, gió lạnh bập bùng. Vào tiết đêm lạnh, hắn thường ho đến cổ họng đau rát. Càng ngày thân thể hắn càng hư nhược, tuy vẫn vươn thẳng lên những không còn vững chãi như xưa.

Mùa thu năm đó, Nguyễn Phúc Thuần cùng hai vị hộ vệ đặt chân đến phủ Quy Nhơn, dinh Quảng Nam ở gần biên cảnh với Nam Bàn quốc.

Nam Bàn quốc vốn là vùng đất thuộc Chiêm Thành quốc năm xưa, diện tích rất lớn, cho đến giờ vẫn chưa ai có thể hiểu biết hết được về quốc gia này.

Phía Tây và phía Bắc của Nam Bàn quốc là dãy núi Trường Sơn chạy dọc theo như một giới tuyến tự nhiên. Bên trong vùng trung tâm Nam Bàn quốc là Tây Nguyên Sâm Lâm với núi non trùng điệp vô biên, cây cối chen chúc dày đặc, dã thú ẩn tàng đông đúc trong đó. Diện tích của vùng Tây Nguyên Sâm Lâm rất lớn căn bản không phải thứ con người có thể hiểu hết được.

Phía Đông và phía Nam của Nam Bàn quốc giáp giới với dinh Quảng Nam, dinh Phú Yên, dinh Thái Khanh cùng trấn Thuận Thành của Nam triều, nhân khẩu Nam Bàn quốc tuy không đông đúc nhưng dân phong rất cường hãn, diện tích quốc thổ rộng lớn khiến người ta phải kinh hãi.

Đi đến các vùng đất gần biên cảnh trong địa phận phủ Quy Nhơn, Nguyễn Phúc Thuần nhìn thấy cảnh bách tính Nam triều khổ sở trăm bề, khung cảnh thê thảm nhà tan cửa nát của người dân nước Việt vì bị dị tộc ức hiếp, giết hại.

Trong một lần Nguyễn Phúc Thuần đi qua một ngôi làng gần biên cảnh với Nam Bàn quốc, tình cờ ngay lúc đó, một toán binh sĩ Nam Bàn quốc đến cướp bóc một ngôi làng của bách tính biên quan Nam triều đã khiến cho hắn nổi giận ra tay diệt sát hết bọn chúng.

“Xoẹt!”.

- A…!!!

Một tên Nam Bàn quốc Man binh vung mạnh đại đao trong tay, chém chết một vị trung niên nam nhân vốn là thôn dân sống ở ngôi làng gần biên quan Nam triều.

- Phụ thân!

Vị trung niên nam nhân đổ gục xuống nằm trong vũng máu, lão đã chết nhưng ánh mắt bất lực vẫn cố nhìn về thiếu nữ bên cạnh như muốn nói “Con gái, mau trốn đi”. Thiếu nữ nhìn về phía phụ thân đã vì bảo vệ mình mà chết, nước mắt lăng dài trên má, đau đớn hét lên.

- Ha ha! Tiểu mỹ nhân, mau lại đây cho đại gia hưởng thụ rồi ta sẽ cho ngươi đi theo phụ thân làm con hiếu thảo!

Đạp lên thi thể trung niên nam nhân, tên Nam Bàn quốc Man binh đôi mắt tràn đầy sắc dục, vươn tay đến định bắt lấy thiếu nữ đang đứng đó đau thương khóc lóc, sau đó sẽ xé nát trang phục của nàng để thỏa mãn dục vọng đê hèn của mình.

Đám Nam Bàn quốc Man binh đồng bạn phía sau hắn thô bỉ nhìn về phía thiếu nữ đang khóc lóc vô vọng cười lớn, chuyện này đối với bọn chúng xảy ra như cơm bữa, coi như chỉ là việc quen tay mà làm.

“Xoạt!”

“Phốc!”

Đương khi thiếu nữ đã tuyệt vọng nhắm mắt nhận mệnh. Một thanh Kim Thương đột nhiên đâm xuyên người tên Nam Bàn quốc Man binh khiến hắn chết ngay tại chỗ.

Thiếu nữ kinh hãi mở mắt nhìn lại thì tên binh sĩ dị tộc đã chết, trên thân thể hắn vẫn còn cắm một thanh Kim Thương, trên đầu thương vẫn còn nhỏ máu. Nàng xoay người nhìn sang thì đập vào mắt nàng là ba bóng người đang cưỡi ngựa đi về phía này. Trong đó dẫn đầu là một thiếu niên nam tử phong trần tuấn lãng, chính người này vừa phóng thanh Kim Thương giết chết tên Man binh cứu thoát nàng.

- Khốn khiếp! Sa Đáp bị bọn người Việt giết rồi! Các anh em giết sạch bọn chúng!

Đám Nam Bàn quốc Man binh phía sau nhìn thấy đồng tộc mình bị giết thì phẫn nộ cực điểm, lập tức cầm vũ khí tấn công nhóm ba người Nguyễn Phúc Thuần.

Nguyễn Phúc Thuần không chút nao núng, bình thản tiếp tục đi về phía trước.

Khi đến khoảng cách chừng năm trượng, đám Nam Bàn quốc Man binh liền vung mạnh đại đao chém mạnh về phía địch thủ. Nguyễn Phúc Thuần không hề dừng lại, ánh mắt đột nhiên phát ra sát khí mãnh liệt, U Linh bộ pháp phát huy đến cực hạn tránh thoát toàn bộ công kích của đối thủ.

Sau đó, trong nháy mắt, Kim Thương trong tay Nguyễn Phúc Thuần như du long xuất hải, U Linh thương pháp từng chiêu từng thức tức thời phát ra tấn công đám Nam Bàn quốc Man binh.

“Phốc! Phốc! Phốc!”.

Chiến đấu nhanh chóng qua đi, Nguyễn Phúc Thuần xoay người lại, đi về phía vị thiếu nữ đang kinh hoảng tột độ.

“Phịch! Phịch! Phịch!”.

Ở phía sau Nguyễn Phúc Thuần, thân thể từng người trong đám Nam Bàn quốc Man binh lần lượt đổ gục xuống, máu tuôn xối xả, trên bộ ngực mỗi người bọn chúng đều có một lỗ máu sâu hoắm do Kim Thương tạo ra.

Sau khi đã nổi giận ra tay diệt sát hết bọn Nam Bàn quốc Man binh đến cướp bóc, quấy phá bách tính biên quan Nam triều, Nguyễn Phúc Thuần liền giúp thiếu nữ an táng phụ thân và đưa nàng đến an bài tại một thôn trang gần đó để sinh sống.

Trải qua sự kiện này, Nguyễn Phúc Thuần quyết định tạm thời ở lại phủ Quy Nhơn giúp đỡ bách tính biên quan Nam triều khỏi nạn cướp bóc, quấy phá của dị tộc và trở thành một vị tu hành giả đặc thù ở đây. Từ đó biên cảnh Nam triều và Nam Bàn quốc có thêm một vị tu hành giả võ công trác tuyệt, thế thiên hành đạo, bốc thuốc cứu người.

...

Chín tháng trôi qua, nội thương của hắn trong trận chiến tại cửa biển Nhật Lệ đột nhiên bộc phát. Vị tu hành giả thân thể yếu nhược dần, cơ hồ không chịu nổi bao lâu nữa.

Trong chín tháng này, nội thương của Nguyễn Phúc Thuần càng lúc càng trầm trọng, khí huyết của hắn ngày càng suy tàn, động tác ngày một chậm chạp, thân thể yếu dần nhưng thủy chung không chịu rời khỏi biên cương, bách tích và quân sĩ ở biên quan nhìn hắn đều thấy lòng đau đớn.

“Phốc! Phốc! Phốc!”.

Từng thi thể Nam Bàn quốc Man binh ngã xuống, tử trạng cực kỳ thê thảm.

“Phốc!”

Nguyễn Phúc Thuần chống Kim Thương xuống đất, thở hổn hển, cổ họng hắn ngòn ngọt, do cố gắng thi triển thương pháp nội thương của hắn lại bộc phát, một ngụm máu tươi ọc ra từ miệng hắn.

Nhìn thấy tên tu hành giả kinh khủng đã hạ sát không biết bao nhiêu đồng bạn của mình đang thổ huyết mất hết sức chiến đấu. Đám Nam Bàn quốc Man binh vội vàng xông tới, hận không thể băm nát địch thủ để báo thù cho tộc nhân của mình. Nguyễn Phúc Thuần nhìn thấy đám Nam Bàn quốc Man binh xông đến, nhưng hắn đã sức cùng lực kiệt không thể làm gì được.

“Keeng!”

- Tiên sinh đi mau! Các huynh đệ mau đưa tiên sinh về quân doanh! Nhanh!

Đương khi ấy một đám binh sĩ Nam triều từ đâu xông đến, bất kể sống chết quyết chiến với Nam Bàn quốc Man binh cứu được hắn trở về quân doanh.

Thân thể suy nhược dần, trở thành như nhược binh, thấy các binh sĩ Nam triều chảy nước mắt đi theo bảo hộ cho mình. Biết mình đã trở thành gánh nặng, Nguyễn Phúc Thuần buồn bã quyết định rời khỏi phủ Quy Nhơn.

Khi Nguyễn Phúc Thuần mang theo thân thể suy bại chuẩn bị rời đi, bách tích và quân sĩ ở biên quan Nam triều chảy nước mắt tống biệt hắn. Hai người hộ vệ vì bảo vệ hắn từ lâu đã chết trong loạn quân. Hắn cầm theo Kim Thương, lặng lẽ ra đi, lưu lại bóng dáng cô tịch, chơ vơ.

Thương hải tang điền, Nguyễn Phúc Thuần lê tấm thân suy nhược đi đến dinh Phú Yên.

Trên đường du hành, hắn lặng lẽ nhìn từng tòa núi đá trập trùng có hình thù cổ quái, từng dòng thác đổ suối reo, biển trời mênh mông, bao la hùng tráng.

Gió thu lặng tắt thổi qua dinh Phú Yên.

Trên mặt đất, từng bải cát màu vàng óng ả, trải đi mênh mang khắp chốn như không có điểm cuối.

Nguyễn Phúc Thuần quần áo lam lũ, đầu tóc rối bù đi trong cơn gió lạnh lùng, cố gắng ăn bánh bao lương khô mạt hạng sống qua ngày. Nhưng hắn không hề cảm thấy mất mát gì to tát lắm.

Từng có địa vị quân lâm thiên hạ, chưa bao giờ thể nghiệm tư vị này, thành ra hắn có thêm cảm ngộ về thế thái nhân tình. Quay lại nhìn toàn thấy bi hoan ly hợp, tuy lòng còn tiếc nuối nhưng đời người như mộng, ai có thể chắc chắn có thể ung dung, tự tại mãi đây?

Cuối cùng, Nguyễn Phúc Thuần đặt chân đến dinh Thái Khang. Hành trang của hắn lúc này chỉ còn chiếc khăn bên trong có một lọn tóc của nàng và cây Kim Thương cầm trên tay.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.