Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thoát ly

Tiểu thuyết gốc · 1740 chữ

Ngự Bình sơn, Kim Long phủ.

Bình minh, từ đông phương, ánh dương quang mờ ảo bắt đầu chiếu xuống đỉnh núi Ngự Bình.

Ngự Bình sơn được mệnh danh là đạo bình phong đầu tiên ở phía nam Kim Long phủ chính. Đỉnh núi có địa hình bằng phẳng. Khắp nơi đều có cây thông, cây tùng mọc lên xanh ngát. Hai bên Ngự Bình sơn là hai tòa thổ sơn đứng đối diện với nhau. Người dân Kim Long phủ chính thường gọi hai tòa thổ sơn đó là Tả Thù sơn và Hữu Bật sơn.

Nguyễn Phúc Thuần đứng tại đỉnh núi, nhìn xuống quang cảnh xung quanh Ngự Bình sơn.

Trên đỉnh núi Ngự Bình, phía trên là bầu trời trong xanh, phía dưới là mây trắng cuồn cuộn như tiên khí, làm cho tim hắn bất giác sôi sục lên. Nỗi lòng xao động đứng trước vẻ đẹp thiên nhiên dần dần dịu xuống, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm thấy tâm hồn trở nên bao la, rộng mở.

Nguyễn Phúc Thuần đưa mắt ngắm nhìn dòng sông Hương giang nằm ở phía Bắc, cách Ngự Bình sơn hai dặm đường.

Dòng sông xanh xanh uốn lượn quanh co tuôn chảy được xưng tụng do trăm dòng chảy, vạn mạch nước hợp thành. Dòng nước Hương giang bốn mùa nước trôi lặng lẽ, không nhanh cũng không chậm. Nước sông trong vắt, mênh mông, không thay đổi nhiều khi thủy triều lên xuống, vẫn luôn tiếp tục uốn lượn chảy về nơi xa.

Trên mặt sông Hương giang, Nguyễn Phúc Thuần có thể mơ hồ nhìn thấy một vài con thuyền chài của những ngư dân Kim Long phủ chính đang nô nức ra khơi trong ánh sương mờ ảo của buổi bình minh.

Hít thở một hơi không khí trong lành của vùng núi rừng yêu tĩnh, Nguyễn Phúc Thuần ánh mắt bình thản ngắm nhìn khung cảnh bao la bình yên trước mặt, thần thanh khí sảng cười nói.

- Sông Hương, núi Ngự đúng là kỳ cảnh của thế gian! Có lẽ vì vậy nên muội mới thích thường xuyên đến đây ngắm bình minh, phải không? Tiểu Thanh!

Sau lưng Nguyễn Phúc Thuần, một ngôi mộ với vẻ ngoài thanh nhã vừa mới được đắp xong trên đỉnh Ngự Bình sơn, trên bia mộ được khắc dòng chữ “Hiền thê Tống Phước Thanh chi mộ. Trượng phu Nguyễn Phúc Thuần lập”.

Xoay người lại, Nguyễn Phúc Thuần từ tốn cất bước đi đến bên cạnh mộ phần của Tống Phước Thanh.

Chăm chú ngắm nhìn bia mộ đến xuất thần, ngẩn người trong chốc lát, tâm thần Nguyễn Phúc Thuần không khỏi nhớ đến tin tức hôm qua hắn vô tình nghe thấy được.

Tiểu Ngọc mất rồi.

Nàng đúng là một người con gái cương liệt, dám yêu dám hận.

Tiểu Ngọc quyên sinh mà mất đi. Nghe mọi người nói nàng nuốt thạch tín, hương tiêu ngọc vẫn. Khi thân nhân phát hiện, Tiểu Ngọc đã đi rồi. Bên cạnh người nàng là một mảnh di thư.

“Phụ thân! Mẫu thân! Tiểu Ngọc có lỗi với hai người, hẹn trả kiếp sau! Tiểu Ngọc phải đến với Tiểu Lâm ca ca! Tiểu Ngọc không muốn Tiểu Lâm ca ca cô đơn! Dưới đất không thể làm cây liền cành, thì nguyện lên trời Tiểu Ngọc và Tiểu Lâm ca ca sẽ làm chim liền cánh! Vĩnh biệt!”

- Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến cho người ta sống chết có nhau!

Nguyễn Phúc Thuần bất giác thì thầm một câu tình thi. Tiểu Ngọc vậy là đã mất rồi. Không, phải nói là nàng đã đi tìm và đoàn tụ cùng Tiểu Lâm rồi.

Nội tâm ngập tràn cảm khái, Nguyễn Phúc Thuần ngẩng đầu ngắm nhìn vầng mặt trời trong buổi bình minh lúc này đã hoàn toàn xuất hiện ở trên bầu trời. Hắn thầm cầu chúc cho nàng cùng Tiểu Lâm kiếp sau sẽ đến được với nhau.

Tâm thần mang theo một chút ưu thương sầu muộn, Nguyễn Phúc Thuần chầm chậm đưa tay lên khẽ ve vuốt bia mộ Tống Phước Thanh, cẩn thận như đang sờ vào thứ gì đó trân quý nhất của mình.

- Tiểu Thanh! Nàng từng nói với ta, nàng thích nhất là ngắm cảnh mặt trời mọc và sông Hương trong buổi bình minh ở trên đỉnh Ngự Bình sơn. Nàng còn nói thời điểm nàng vui nhất là ở bên cạnh ta cùng nhìn ngắm mặt trời từ từ bay lên cao, cùng xem những người ngư dân bình dị đánh cá trong ánh dương quang vào lúc sáng sớm! Hôm nay ta đã làm theo như ý nguyện của nàng! Nàng có vui không, Tiểu Thanh? Nàng có biết không, Tiểu Thanh? Tiểu Thanh….!!!

Hai tay Nguyễn Phúc Thuần ôm chặt bia mộ, hắn kích động vừa khóc vừa hét to vang khắp không gian đỉnh núi Ngự Bình.

Nguyễn Phúc Thuần lại khóc rồi. Trong mấy tháng nay, hắn đã rơi lệ có lẽ bằng cả phần đời trước cộng lại. Một lúc lâu sau, hắn cảm thấy mệt mỏi, nhanh chóng thiếp đi bên cạnh mộ nàng.

Trước khi mất đi tri giác chìm vào giấc ngủ, trong đầu Nguyễn Phúc Thuần chỉ còn đọng lại suy nghĩ.

“Tiểu Thanh! Ta nhớ nàng! Sao nàng lại bỏ ta mà đi! Tiểu Thanh…!”.

Thư phòng, phủ Nguyễn Vương, Kim Long phủ.

Chiều tà, mặt trời lặn dần về hướng Tây, ánh hoàng hôn tuy không rực rỡ nhưng chiếu sáng cả mặt đất.

Song trong thư phòng phủ Nguyễn Vương vào lúc này không khí có phần đè nén, khó thở.

“Xoảng”.

Tách trà rơi xuống đất bể tan tành.

- Lão Tứ! Ngươi điên rồi! Ngươi cút ra ngoài cho ta!

Một tiếng gầm phẫn nộ trong thư phòng truyền ra vang vọng khắp phủ Nguyễn Vương, bọn nô tỳ đứng hầu ngoài cửa bất giác run rẩy cả người.

Bên trong thư phòng, Hiền Vương vẻ mặt không thể tin nổi, nộ khí dâng trào nhìn về phía thân ảnh thiếu niên nam tử đang quỳ dưới sàn kia.

- Xin Phụ Vương thành toàn cho tâm nguyện của thần nhi!

Nguyễn Phúc Thuần thần sắc bình tĩnh đáp lời. Xong, hắn cúi đầu bái lạy Hiền Vương mãi không chịu ngẩng đầu lên.

- Nghịch tử! Ngươi muốn làm gì? Ngươi đường đường là Tứ công tử con của ta, Nguyên soái quân đội Nam triều. Vậy mà … vậy mà ngươi nói với ta, ngươi muốn tu hành, từ bỏ hết hồng trần, không màng thế sự! Ngươi có thấy như vậy là phụ kỳ vọng của ta cho ngươi không? Tức chết ta rồi! Thật tức chết ta rồi mà!

Hiền Vương tâm tình cực kỳ phẫn nộ, la mắng Nguyễn Phúc Thuần không thôi.

Cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy vào trong, Chánh phi Chu Thị Viên vừa nghe tin, liền hốt hoảng chạy đến, nhanh chóng bước vào.

Nhìn thấy tình hình hai người căng thẳng, Chánh phi vội nói.

- Chúa Thượng! Người đừng tức giận. Dù sao cũng là phụ tử. Có gì từ từ nói. Thuần nhi! Mau xin lỗi Phụ Vương đi! Đừng bướng bỉnh làm người giận dữ!

Chánh phi liên tục làm người trung gian điều hòa không khí căng thẳng giữa Hiền Vương và Nguyễn Phúc Thuần.

Nguyễn Phúc Thuần ánh mắt thoáng hổ thẹn, khấu đầu với mẫu phi của mình, rồi quay lại tiếp tục bái lạy Hiền Vương, kiên định nói.

- Phụ Vương! Xin hãy cho thần nhi nói một lời!

- Ngươi nói! Dù sao ta cũng tuyệt đối không cho phép ngươi xuất gia làm sư!

Lúc này, Hiền Vương đã hơi nguôi giận, nhưng khẩu khí vẫn kiên quyết không cho thương lượng.

- Phụ Vương! Thần nhi đích thân trải qua, tận mắt nhìn thấy Nam – Bắc binh sĩ tranh đấu kịch liệt. Trên chiến trường xác chất thành đống, thây phơi đầy đồng, binh sĩ bị thương và tử trận rất nhiều. Thần nhi từ khi trở về chính phủ thì thần trí bất an, ngủ không ngon giấc, tâm thần không sao an tĩnh được. Cho đến khi thần nhi tình cơ nghe thấy các vị thiền sư tu niệm phật kinh thì tâm thần mới trở nên an tĩnh trở lại. Phụ Vương! Thần nhi kính xin Phụ Vương cho phép thần nhi được buông bỏ tư sự, dấn thân tu hành, du lãm thiên hạ, bình tâm tĩnh khí. Thần nhi kính xin Phụ Vương thành toàn!

Nguyễn Phúc Thuần nói xong, tiếp tục bái lạy Hiền Vương, kiên quyết không đứng dậy.

Hiền Vương ánh mắt bất nhẫn, đau xót nhìn nhi tử mà mình yêu mến nhất quỳ dưới sàn, muốn đón đỡ Nguyễn Phúc Thuần đứng dậy nhưng lại sợ sau đó không biết nên xử lý thế nào.

Chánh phi thấy tình thế đã bớt căng thẳng, quan sát nét mặt Hiền Vương bắt đầu do dự, nàng lập tức chớp thời cơ đến bên cạnh Hiền Vương nói nhỏ.

- Chúa Thượng trước mắt cứ đồng ý với đứa nhỏ này. Đợi một thời gian khuây khỏa tâm thần, nhi tử sẽ hồi tâm thôi!

Hiền Vương suy nghĩ một lát, cảm thấy có lý, nặng nề gật đầu, nhìn về phía Nguyễn Phúc Thuần nghiêm giọng.

- Thôi được. Ta đồng ý cho ngươi tu hành. Nhưng có ba điều kiện. Một, ngươi không được xuống tóc. Hai, ngươi đi du lãm thiên hạ ta sẽ phái người theo bảo hộ ngươi. Ba, ngươi phải thường xuyên viết thư thông báo tình hình cho ta và mẫu phi. Nếu ngươi không đồng ý bất kỳ điều nào trong ba điều kiện này thì không cần bàn đến nữa!

- Thần nhi cảm tạ Phụ Vương!

Nguyễn Phúc Thuần tức khắc dập đầu bái lạy Hiền Vương. Sao đó hắn không đứng dậy, mà tiếp tục bái lạy Hiền Vương cùng Chánh phi thêm một lần nữa và thưa rằng.

- Thần nhi bất hiếu! Phụ Vương và Mẫu Phi xin giữ gìn thân thể vạn an! Thần nhi xin phép cáo lui!

Nguyễn Phúc Thuần nói xong, lập tức đứng dậy rời khỏi phủ Nguyễn Vương trong ánh mắt tiếc thương, lo lắng của phụ mẫu mình.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.