Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cút!

Phiên bản Dịch · 2420 chữ

Chương 10: Cút!

* Edit by Jelita*

Ngày thứ hai, Du Lệ mang theo bảo vật gia truyền cùng vệ sĩ, trợ lý cùng ngồi chung chuyến bay đi ra nước ngoài.

Hộ vệ tiên sinh ngồi ở bên người cô, nhìn chằm chằm nữ tiếp viên hàng không đưa bữa ăn trên máy bay tới.

Mặc dù hộ vệ tiên sinh như bình thường không biểu hiện gì nhưng Du Lệ đại khái hiểu hành động của vị này, nhỏ giọng nói: “Chờ một chút máy bay cất cánh, liền có thể ăn rất nhiều, trước nhịn một chút.”

Hộ vệ tiên sinh miễn cưỡng gật đầu.

Có lẽ là đã biết nửa tháng qua, giữa hai người sống chung cũng coi là vui vẻ, mối quan hệ giữa người nuôi ăn và người được nuôi ăn vô cùng củng cố, một ít thời điểm, Du Lệ cũng dám cùng Chử Hiệt nói xa nói gần, hỏi một ít chuyện.

“Chử tiên sinh, tôi có thể hỏi một chuyện không?” Du Lệ hạ thâp giọng nói.

Chử Hiệt từ từ ăn bữa cơm trên máy bay, một chút cũng không ngại khó ăn, sau khi cô đem bữa ăn của mình tới, hắn ừ một tiếng, thanh âm ôn hòa mấy phần.

Vì vậy Du tiểu thư rất thắng thắn hỏi: “Anh tại sao có thể ăn nhiều như vậy?”

Chử Hiệt ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt màu xanh con ngươi trong suốt mà lạnh như bang, nhìn lâu sẽ khiến cho người sinh ra một laoifj cảm giác bị bang xuyên qua, giá rét mà cô tịch.

Du tiểu thư chăm chú nhìn hắn, cũng không có tránh ánh mắt của hắn.

Hồi lâu, hộ vệ tiên sinh nói: “Tôi lúc trước rất lâu không có ăn cái gì, có chút đói quá mức.”

Nghe hắn nói như vậy, Du Lệ nhất thời đồng tình them mấy phần.

“Tại sao không ăn cái gì?” Du Lệ tò mò hỏi.

“Tôi ngủ.”

Du Lệ: “Ngủ? Ngủ rất lâu sao?”

Hộ vệ tiên sinh lại nhìn cô một cái, lúc này không trả lời.

Du Lệ chờ một hồi, thấy hắn không đáp, từ trong túi mò ra một cái kẹo sữa bò đưa cho hắn.

Vì vậy hộ vệ tiên sinh nói: “Cô không cần viết.”

Du Lệ: “À.”

Mặc dù Chử Hiệt không trả lời, nhưng mà Du tiểu thư vẫn tự động bổ não một lần, trong bụng càng đồng tình, quyết định sau này cho hắn mua thật nhiều đồ ăn, nếu như tiền lương hắn không đủ, cô âm thầm bù chút cho hắn.

Dị sĩ tài giỏi mà, có lẽ ăn nhiều cũng là một loại năng lực chứ nhỉ ? Cô sẽ không chê rồi.

“Vậy anh ăn nhiều như vậy, sẽ tổn thương thân thể sao?” Du Lệ tiếp tục hỏi.

Chử Hiệt lắc đầu, thấy cô dung bộ mặt nghiêm túc nhìn qua, con ngươi đen láy nhìn rõ như thủy tinh, có mấy lọn tóc rủ xuống ở gò má, khiến cho cô nhìn khả ái mấy phần, lại có mấy phần ngọt ngào đáng yêu.

“không biết.”

Nghe được câu trả lời của hắn, cô gái kia cười lên, ánh mắt cong cong thành trăng lưỡi liềm, tựa hồ hết sức cao hứng.

Xác nhận Chử Hiệt sẽ không bởi vì ăn quá nhiều mà tổn hại thân thể, Du Lệ cho hắn ăn càng không có gánh nặng.

Cùng Chử Hiệt nói chuyện một hồi, Du Lệ tiếp tục xem kịch bản một chút, cảm thấy mệt mỏi, quyết định nghỉ ngơi một chút, lấy tinh thần và diện mạo tốt nhất nghênh đón công việc sắp tới.

Cho đến khi hô hấp của cô trở nên vững vàng, Chử Hiệt quay đầu nhìn cô, ánh mắt từ trán đi xuống, một tấc một tấc đem mặt cô nhìn kỹ, đột nhiên đưa tay ra, bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng rơi vào trước mặt cô, sau đó dừng lại.

Qua hồi lâu, bàn tay kia dời xuống, đém tấm thảm bên hông cô kéo lên, nhẹ nhàng đắp lên người cô.


Mười mấy giờ sau, phi cơ rốt cuộc hạ xuống.

Du Lệ che miệng ngáp một cái, đeo kính, cùng trợ lý và hộ vệ ngồi xe rời khỏi sân bay.

Bọn họ đi đến khách sạn mà đoàn phim sắp xếp, đợi ngày mai sẽ cùng người trong đoàn phim cùng đi trang viện cổ xưa.

Lúc đến khách sạn đã là chạng vạng tối, đèn nê ông lóe lên, cả thành phố giống như một toà thành, đất nước xa lạ, đường phố lạ lẫm cùng với những người phương Tây cao lớn, cũng tỏ ra hết sức náo nhiệt.

Người đoàn phim an bài đã ở khách sạn chờ họ.

Tiếp đãi hắn ở cửa chính là người đàn ông trung niên dáng dấp bình thường, sau khi đối đãi với người có thân phận, đem chìa khóa đưa cho bọn hắn, một bên thờ ơ nói: “Ngày mai tám giờ tập họp, các người đừng đến trễ.”

Nói xong, thấy cửa khách sạn có người tới, vội vàng nghênh đón, thái độ so với lúc trước càng thêm ân cần .

Dưới sự so sánh, cách tiếp đãi của nhân viên trong đoàn phim đối với Du Lệ thái độ khinh thường hơn rất nhiều.

Nhưng mà cũng không trách bọn hắn, so với Du Lệ một người phương Đông bởi vì giá trị nhan sắc mà được đạo diễn chọn trúng ở trong mắt bọn họ xem ra đây chính là đại biểu bình hoa. Phía sau đi vào là một thiếu nữ tóc vàng mắt xanh, chính là vai chính trong “Bí Cảnh” – Marisa Gibson, là cục cưng Hollywood, danh tiếng tương đối lớn, cũng không trách nhân viên đoàn phim đối với cô ân cần vạn phần.

Du Lệ quay đầu nhìn Marisa Gibson đang được mọi người vây quanh, ngược lại cũng không để ý, đi tới thang máy.

Vừa mới tới trước thang máy, lại thấy một đám người đi tới.

Lúc này đi vào là một người đàn ông tóc nâu, giống như thiên vương siêu sao đi ra ngoài, phía sau là một đám người, trùng trùng điệp điệp mà tiến vào.

Marisa Gibson nhìn thấy hắn, vui sướng mà đi qua, quen thuộc chào hỏi: “Luda, anh cũng tới.”

Người tới là Luda Holson, một người dàn ông rất anh tuấn, cũng là tình nhân quần chúng Hollywood, hắn có một đôi mắt màu xanh thâm thúy, ôn nhu mà đa tình, nghe nói phụ nữ nào từng nhìn thấy hắn, cũng sẽ chìm đắm trong sự ôn nhu đa tình của hắn, yêu hắn sâu đậm.

Giống như mọi người cùng chọn lúc này tụ tập, Luda Holson chân trước đi vào, chân sau lại tới một mỹ thiếu niên tóc vàng, màu da tái nhợt cô cùng đẹp, hấp dẫn nữ minh tinh, mỹ thiếu niên là nam hai của “Bí cảnh” – Alger Guzman, nữ minh tinh gợi cảm là nữ hai, Shiya Keynes.

Lúc này nam nữ chính, nam hai, nữ hai, nữ ba đều tới rồi.

Du Lệ chính là nữ ba.

Xen lẫn trong dàn diễn viên, Du Lệ là người phương Đông có bao nhiêu nổi bật, trong nháy mắt cô cũng cảm giác được nữ chính Marisa Gibson đối với cô khinh miệt, cùng đại đa số diễn viên nước ngoài như vậy, đối với diễn viên phương Đông thành kiễn cùng kỳ thị sâu đậm.

Du Lệ cũng không dính lấy đi lên, mà đứng ở đó chờ thang máy.

Lúc thang máy mở, cô mang theo hộ vệ cùng trợ lý vừa đi vào, phát hiện một người cũng theo vào.

Du Lệ ngẩng đầu, phát hiện là người gọi là Alger Guzman nam số hai, vị mỹ thiếu niên này làn da tái nhợt làm cho mọi người cả kinh, nhưng ngũ quan lại cực kỳ tinh sảo, làn da tái nhợt cùng khuôn mặt làm hắn giống như một kiện phẩm tinh xảo dễ vỡ, mỹ lệ mà lạnh băng.

Nam nữ vai chính cùng nữ số hai đang hàn huyên, phát hiện Alger Guzman nam số hai đã đi rồi, không khỏi nhìn qua, Marisa Gibson nhịn không được nhíu mày, phảng phất giống như Alger Guzman là phản đồ.

Lúc này thang máy vừa vặn đóng lại.

Alger Guzman an tĩnh mà đứng ở đối diện vị trí của đám người Du Lệ, vẫn duy trì khoảng cách xa, hắn từ túi quần lấy ra một cái khan tay tơ lụa trắng tinh đặt ở bên môi che giấu, ngước mắt nhìn về phía Du Lệ ở đối diện, đột nhiên hướng cô cười một cái, nói: “Tôi là Alger Guzman, cô chính là mý nhân Đông Phương của “Bí cảnh” sao?

Du Lệ cũng cười, lễ phép mà trả lời: “Chào anh, lần đầu gặp mặt, tôi là Du Lệ.”

Alger Guzman ánh mắt lướt qua gương mặt cô, đôi mắt nâu xẹt qua cái gì, nói: “Du tiểu thư quả nhiên là mỹ nhân hiếm có, Robert ánh mắt không tồi.”

Câu nói này rõ rang là khen ngợi, nhưng không biết vì sao, Du Lệ vẫn cảm thấy có loại cảm giác kỳ quái.

Nhịn không được nhìn về mỹ thiếu niên rụt rè lễ phép, thấy hắn lại hướng phía mình cười một cái, tươi cười rõ ràng, thoạt nhìn rất tốt đẹp, lại cất giấu một loại lạnh lẽo nói không nên lời.

Thẳng đến khi thang máy dừng lại, sau khi cùng mỹ thiếu niên kia tách ra, trợ lý Trịnh nhịn không được nhẹ nhàng thở một ngụm, nhỏ giọng nói: “Không biết vì cái gì, cảm thấy Alger Guznam kia có chút lạnh lùng, nghe nói thân thể hắn phi thường thần bí, hay là người của quý tộc nước nào đó, rất được người xem hoan nghênh.”

Lai lịch lớn như vậy, không trách được có thể ổn định vững chắc trở thành nam hai của “Bí cảnh”.

Du Lệ gật đầu, tùy ý nói: “Xem ra diễn viên đoàn phim ai cũng có lai lịch lớn, chị chỉ là rễ cỏ.”

Trợ lý Trịnh nhăn mày, trong lúc bất chợt có chút bận tâm Du Lệ bị đám người ngoại quốc này khi dễ.

Chỉ có Chử Hiệt không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn phương hướng Alger Guzman rời đi.


Alger Guzman tiến vào phong khách sạn, đối với trợ lý nói: “Không có chuyện gì, không cần quấy rầy.”

Trợ lý đáp một tiếng, để hành lý xuống liền cung kính rời đi.

Nhưng mà trợ lý vừa ra đến của, liền nghe được một giọng nói vang lên, “Alger, không nghĩ tới ngươi cũng đóng bộ phim này, mới vừa rồi làm soa ngươi không cùng ta nói chuyền liền đi?”

Trước khi “Bí cảnh” mở máy, bọn họ cũng không biết có ai đóng bộ phim này.

Alger Guzman xoay người, đôi mắt màu nâu lạnh như bang nhìn thiếu nữ tóc vàng ở cửa, bọn họ đều là điển hình tóc vàng, phá lệ là màu sắc yêu thích, tiêu chuẩn của Hollywood, nhưng hai người là khác nhau.

Marisa Gibson vui vẻ khả ái, là cục cưng trong lòng đàn ông, là một thiếu nữ ngây thơ vui vẻ, Alger Guzman xinh đẹp lạnh lùng, mọi hành động đều có một vẻ ưu nhã quý tộc, bất kể đối mặt nói chuyện với người nào đều có một loại độc lập, cùng với vẻ ngoài lạnh lùng nên có rất ít người có thể khiến hắn xúc động.

Bất quá người xinh đẹp thật dễ dàng khiến người khác sinh ra hảo cảm, Marisa Gibson đối với Alger Guzman tự nhiên cũng có hảo cảm, ở đoàn phim lúc có người phương Đông không hợp nhau ở đó, Marisa Gibson không nhịn được đem Alger Guzman thuộc về đất nước mình, cùng bài xích người da vàng kia.

“Không có gì đáng nói.” Alger Guzman thờ ơ nói: “Không có chuyện gì, cô đi đi.”

Marisa Gibson đi tới, cô gần đây đang lên, bị những người ái mộ chiều hư, tính khí con gái không tự chủ trở nên kiêu căng ngạo mạn, rất ít đem người nào coi ra gì, tự nhiên cũng không đem lời nói của Alger Guzman để trong lòng.

Cô đến gần Alger Guzman, đua tay tới, Alger Guzman lui về sau một bước, cái khan tay màu trắng trong tay bị Marisa Gibson đụng một cái.

Sắc mặt hắn trầm xuống, ánh mắt lạnh như bang, đè nén thanh âm ẩn chứa hung ác: “Cút ra ngoài!”

Marisa Gibson bị hắn không chút lưu tình làm mất mặt, nhất thời sắc mặt trầm xuống, cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Sau khi cánh của đóng lại, Alger Guzman xuy một tiếng, thấp giọng nói: “Loài người dơ bẩn.”

Sau đó không chút do dự cầm chiếc khăn bị Marisa Gibson chạm qua ném vào thùng rác.


Sau khi Marisa Gibson rời khỏi phòng của Alger, đi qua một gian phong, biết là phòng của người phụ nữ phương Đông kia, không nhịn được hướng cửa phòng đạp một cái.

Trợ lý đi theo cô vội vàng nhỏ giọng dỗ, để cho cô bớt giận.

Marisa Gibson cười lạnh nói: “Alger thẩm mỹ thật là kỳ quái, chẳng lẽ hắn thích con khỉ da vàng kia? Cũng không ngại bẩn!”

Trợ lý nhỏ giọng nói: “Guzman tiên sinh chưa bao giờ bày tỏ hắn thích kiểu người gì, ngài có lẽ hiểu lầm.”

Marisa Gibson hừ lạnh một tiếng, lúc đang chuẩn bị đi, đột nhien của phòng mở ra, lúc thấy người đàn ông cuất hiện ở của, cô sửng sốt một chút, chờ thấy rõ bộ dạng của đối phương, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm.

Đây là một người đàn ông ngũ quan so với Alger còn đẹp hơn, hoàn mỹ hơn, đàn ông làm sao có thể lớn lên bộ dạng đẹp như vậy? Người đàn ông như vậy, mặc kệ ở nơi nào, đều là người tỏa sang, khiến cho phụ nữ mê luyến, đàn ông thì ghen tỵ.

Sau đó, liền nghe được nam nhân tuấn mỹ kia nhàn nhạt mà ngạo mạn nói: “Cút!”

Marisa Gibson: “……”

Bạn đang đọc Vì Ngươi Mê Muội (Dịch) của Vụ Thỉ Dực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jelita1123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.