Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm một người đàn ông có thể cùng cháu sinh con gái

Phiên bản Dịch · 2293 chữ

*Chương 1: Tìm một người đàn ông có thể cùng cháu sinh con gái *

Editor: Jelita

Bầu trời mưa rơi lác đác, toàn bộ con đường, ngõ hẻm đều ẩm ướt, trong không khí lộ ra hơi thở u ám.

Du lệ cẩn thận đi trong ngõ hẻm cũ kỹ. Trong ngõ hẻm đường đi cũng không bằng phẳng, lúc nào cũng có thể thấy vài vũng nước nhỏ trên đường, không để ý một chút sẽ dẫm phải chúng.

Cô lấy tay vuốt vuốt vài sợi tóc bị ướt dính bên má, lau đôi mắt dính nước mưa, trong lúc vô tình liếc thấy trong góc đột nhiên xuất hiện đám mây u ám, phiêu phiêu đãng đãng trong không khí, tựa như không có ý thức, di chuyển chung quanh tò mò thăm dò thế giới.

Cô chợt quay đầu nhìn sang, khuôn mặt bình tĩnh nhìn đám sương mù đang dần sinh sôi.

Dường như đám sương mù kia không chịu được ánh mắt nóng bỏng của cô, run rẩy nhẹ đến mức nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy, nó dần thu vào trong góc rồi rất nhanh biến mất.

Cứ đi trong hẻm vài phút đồng hồ, cuối cùng cô cũng tới trước cửa căn hộ sâu bên trong hẻm.

Cửa rất cũ kỹ, lớp sơn trên cửa tràn đầy dấu vết của năm tháng, khóa đồng rỉ sét loang lổ đã không chịu được vật nặng. Du Lệ thậm chí không cần dùng chìa khóa, chỉ cần đẩy nhẹ cửa liền bị mở ra.

Đây là nơi mà ngay cả ăn trộm cũng không thèm ngó tới.

Trong phòng không có bật đèn, ánh sáng mờ mờ, ánh mắt qua một lúc lâu mới có thể thích ứng được, mới có thể nhìn rõ bố cục trong phòng cùng với bóng người đang ngồi trên xích đu dần cửa sổ.

“Bà cô, sao không bật đèn?” Du Lệ vừa nói vừa mò mẫm bật đèn.

‘Tách’ một tiếng, bóng đèn mờ sáng lên, nhưng có lẽ bởi đường truyền không ổn định hoặc do nguyên nhân gì khác nên ánh đèn lóe một hồi rồi ngoan cường sáng lên.

Sau khi ánh đèn sáng lên, bóng người ngồi trên xích đu dần lộ ra.

Đây là một bà lão tóc bạc trắng.

Bà lão an tĩnh nằm tựa trên xích đu, mí mắt rũ xuống, đối với động tĩnh xung quanh không để tâm, giống như bà đã ngủ thiếp đi lại giống như không còn sức sống.

Du Lệ lên tiếng gọi bà nhưng không có tiếng đáp lại, cẩn thận đi tới sờ tay của bà lão lại thấy lạnh như băng.

Cô yên tĩnh một lúc rồi đưa tay trước mũi bà lão nhưng không cảm nhận được hô hấp.

Cô mở miệng lại gọi một tiếng “ bà ơi”, thấy bà lão vẫn an tĩnh nghỉ , đang muốn lấy điện thoại di động gọi xe cứu thương. Chợt..

“Ai đó?” bà lão đột nhiên lên tiếng.

Du Lệ: “......”

Dưới ánh mắt khó tin của cô, bà lão từ từ mở mắt, nếp nhăn sâu trên mặt biểu hiện tuổi của bà đã rất lớn.

Bà lão híp mắt nhìn người trước mặt, chậm rãi cười lên, “ Là tiểu Lệ à, sao cháu lại tới?”

Du Lệ hừ hừ nói: “Cháu không đến, một mình bà cô ở đây mà xảy ra chuyện gì thì cũng không có ai biết.”

Bà lão đưa tay vỗ vỗ cô, “Đi đi đi, có thể xảy ra truyện gì được chứ? Bà lão này không phải đang sống rất tốt đây sao? Cháu không cần cứng đầu, bà cô rất tốt, không cần cháu đặc biệt quay về đây.”

Du Lệ thấy bà cô vẫn tốt liền yên tâm, đặt hai túi đồ xuống rồi vén tay áo lên bắt đầu dọn dẹp phòng.

Trong phòng rất nhanh liền vang lên tiếng đinh đinh đang đang, trong không gian cũ kỹ yên tĩnh này lại càng thêm có sinh khí, ngay cả sương mù bên ngoài dường như củng mỏng manh hơn.

Cô vô cùng chăm chỉ đem nhà dọn dẹp một phen, thuận tiện đem một số đồ điện bị hỏng nhẹ sửa lại, đóng lại cái chân ghế bị lệch, cầm cái búa nhỏ gõ gõ đập đập,... Cho đến khi căn nhà rực rỡ hẳn lên, cô mới cao hứng lau mồ hôi.

Vài sợi tóc nhỏ mướt mồ hôi dính trên gò má khiến cô lúc này không còn là nữ thần bình hoa giới giải trí nữa mà là chuyên gia về cuộc sống.

Xích đu đung đưa vài cái, bà lão ngồi dựa ở đó, cười ha hả nhìn.

Sau đó Du Lệ đi làm vài món ăn gia đình đơn giản, lại gọi bà lão đang lười biếng nằm trên xích đu dậy ăn cơm.

Bà lão là một người kén chọn, vừa ăn vừa ghét bỏ, “Ăn không ngon, cháu sao không tìm đầu bếp luyện tài nấu ăn?”

Du Lệ bình tình nõi: “Có thể ăn cũng không tệ rồi, bình thường cháu hay quay phim nhận quảng cáo, bận bịu kiếm tiền cho bà dưỡng lão làm gì có thời gian mà học? Ngược lại cháu biết một người, hắn vô cùng lợi hại, làm cái gì cũng ăn ngon, đáng tiếc bà lớn tuổi lại không chịu đi ra ngoài nên không thể đến nhà hắn làm khách, nếm thử tay nghề của hắn.”

“Ai vậy?”

“Hắn là Hề Từ, chồng của bạn thân cháu Úc Linh, vẻ ngoài cũng đẹp trai, lại là một người giỏi việc nhà, thật đúng là một người đàn ông tốt.

“Tốt hơn nữa cũng không phải đàn ông của cháu.” Bà cô mạnh mẽ cắm đao.

Du Lệ: “.....” Cô lại không thể phản bác.

Ăn cơm, Du Lệ nhìn thời gian một chút, nói với bà: “ Bà à, cháu phải đi.”

Bà thoải mái nằm trên ghế xích đu, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Lại muốn đi đâu thế?”

“Qua một khoảng thời gian cháu có thể sẽ xuất ngoại, bây giờ cháu đang chuẩn bị ra nước ngoài phát triển.”

Bà lão đung đưa xích đu, đột nhiên từ phía sau lấy ra một cái hộp đưa cho cô.

“Đây là cái gì ?” Du Lệ tò mò hỏi.

Cái hộp lớn bằng bàn tay, không biết được làm bằng chất liệu gì mà cầm thấy hơi nặng. Trên hộp khắc hoa văn kì lạ, giống như một loại thực vặt nhưng cũng giống loài động vật, rất khó để hình dung, cả chiếc hộp lộ ra vẻ cổ xưa.

Trên đôi môi khô khốc nứt nẻ của bà lão hiện lên nụ cười nhẹ, “Đây là vật gia truyền của Du gia chúng ta, truyền nữ không truyền nam! Cháu lớn rồi, bà cũng nên truyền lại cho cháu.”

Du Lệ nghi ngờ nhìn bà, không quá tin tưởng.

Trê cái hộp có một cơ quan, dưới sự hướng dẫn của bà, Du Lệ cũng mở được chiếc hộp ra nhưng phát hiện trong hộp không có bảo bối gì mà chỉ có một vật gióng như chiếc khuyên tai được buộc bởi sợi dây màu đỏ, trông giống như một khối ngọc màu đen, vừa giống như vảy của loài động vật nào đó, phía trên có đường vân màu đỏ kì quái.

Cô đưa tay sờ một chút, hơi lạnh, nhưng cảm giác thấy....

“Giống như đồ vỉa hè hai đồng một cái vậy, đây thật sự là đồ gia truyền của Du gia chúng ta sao?” Du Lệ bày tỏ hoài nghi.

Bà lão ra vẻ tức giận muốn đánh cô.

Sợ bà lão nổi nóng, cô vội nói: “Cháu biết cháu biết, cháu sẽ giữ gìn cần thận, sau này sẽ truyền cho hậu bối.”

Bà lão lúc này mới vui vẻ, dặn dò: “Nhớ truyền nữ không truyền nam, sau này sinh con gái liền đặt tên là Trái Táo Nhỏ, đem vật này truyền cho nó.”

Du im lặng nhìn bà, “Sinh trai sinh gái cũng không phải do phụ nữ quyết định.”

“Vậy cháu đi tìm người đàn ông có thể sinh Trái Táo Nhỏ là được.” Bà coi đó là điều hiển nhiên mà nói.

Hắc, ngay cả tên đứa bé cũng do bà quyết định.

Quả thực phụ nữ Du gia ai cũng lấy tên từ các loại trái cây, giống như muốn lập một đội quân trái cây vậy. Từ nhỏ đến lớn đều bị trưởng bối gọi “Tiểu Lệ chi” ( Quả Vải Nhỏ ) cô cũng cảm thấy thật xấu hổ.

“Đây là sứ mạng của Du gia chúng ta, tìm một người có thể sinh con gái rồi đem nó truyền thừa tiếp.” Bà lải nhải nói.

“Nếu là không sinh được thì sao?” Du Lệ tò mò hỏi.

Bà nhìn cô một cái rồi dùng giọng điệu chê bai nói: “Không phải cháu sẽ vừa ý người đàn ông không thể sinh được chứ? Nếu vậy thì đi tìm mùa xuân thứ hai, người trẻ tuổi bây giờ không phải đều như vậy sao? Còn có mùa xuân thứ hai, thứ ba, không ai treo cổ mãi trên một cành cây.”

Du Lệ: “.....” Bà thật sáng suốt.

“Vậy nếu sinh bé trai thì sao?” Du Lệ càng tò mò hỏi.

“Chờ con trai của cháu lấy vợ, kiểu gì cũng có thể có con gái.” Bà lơ đễnh nói, “Ông nội cháu chính là một người không có bản lĩnh, chỉ sinh ba cháu, may mà ba cháu không chịu thua kém, sinh được đứa nhỏ là cháu.”

“Trái vải có thể không sinh ra trái táo...” Du Lệ lẩm bẩm một tiếng.

“Cháu nói gì?”

“Không có gì không có gì.”

Sau khi đem vật gia truyền đưa cho cô, bà liền vẫy tay đuổi người.

Du Lệ bĩu môi, đem đồ gia truyền giống hàng vỉa hè hai đồng tiền bỏ vào hộp liền chuẩn bị đi.

Đi tới cửa, cô quay đầu nhìn lại thấy bà đã nằm trở về xích đu, hai mắt nhắm lại, bộ dạng bình bình tính yên ổn giống như tâm nguyện của bà đã xong, không còn gì ràng buộc nữa.

Bà đã rất già, có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào.

Cô đã có chuẩn bị tâm lí, cho dù có một ngày khi cô quay lại đây đột nhiên phát hiện bà đã không còn ở đây nữa thì cũng không quá bất ngờ, chỉ là vẫn rất đau lòng.

Không biết nghĩ đến cái gì, cô lại quay trở lại, nói với bà: “Bà ơi, cháu đón bà về ở cùng đi, một mình bà ở đây cháu không yên tâm.”

Bà rũ mi mắt, ồ một tiếng: “Cháu nói gì? Bà nghe không được.”

Du Lệ: “.....” Rất tốt, bà lại giả vờ điếc.

Du Lệ nhìn bộ dạng giả vờ của bà, cũng biết bà không đáp ứng, không khỏi thở dài.

Thực tế, từ khi cô có năng lực có thể mua được nhà, cô đã muốn đón bà về ở cùng nhưng bà một mực không chịu đáp ứng, nói muốn sống ở đây vì nơi đây giống như mạng sống của bà vậy.

Không miễn cưỡng nữa, cô nói với bà một tiếng liền thực sự rời đi.

Lúc ra cửa, mưa đã tạnh.

Mặc dù giờ là buổi chiều nhưng vì ngỏ hẻm quá sâu nên ánh mặt trời không thể chiếu tới, trong ngõ hẻm ánh sáng mờ mờ âm u. Một đám sương mù màu đen bỗng dưng xuất hiện, trông giống như con yêu quái đang lao đến phía cô, trong đám sương đen tựa như xuất hiện một đôi mắt màu đỏ.

Tình huống như vậy hết sức quỷ dị cũng rất dọa người.

Lúc này sương đen đã rất nhiều, dày đăc, khiến cho cô cũng có chút kinh ngạc.

Mặc dù thích tham gia náo nhiệt hay hóng bát quái nhưng điều kiện đầu tiên là phải bảo đảm an toàn tình mạng. Đám sương quỷ dị này xuất hiện quá nhiều, Du Lệ cũng không dám lấy tính mạng ra mạo hiểm, quyết định rời đi.

Đáng tiếc dù bước chân của cô có nhanh nhưng vẫn bị đám sương dày đặc kia đuổi kịp.

Lần này sương mù tới nhanh, trong nháy mắt trước mắt cô là một mảnh bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón, giống như trời đang từ ban ngày lạp tức thành ban đêm.

Du Lệ lấy lại bình tĩnh, ở trong bóng tối mò mẫm tìm đường ra nhưng lần này sương mù quá nhiều, phạm vi khuếch tán lại rộng nên muốn tìm đường ra cung không phải việc đơn giản.

Quần áo đột nhiên căng, giống như bị thứ gì bắt lấy.

Du Lệ nhướn mày, vỗ ‘bốp’ vào một bên tay áo lại chạm tới một vật lạnh như băng, phía trên bề mặt giống như vảy của con vật nào đó. Vật kia bị vỗ phát ra tiếng kêu gào, giống như tiếng của quỷ lại không phải quỷ vang vọng vào màng nhỉ khiến con người trong tiềm thức muốn bịt tai lại.

Cơ thể cô ngày càng nặng nề, không cần nhìn cô cũng biết bây giờ cơ thể cô đang bị vô số thứ kéo lấy khiến cô nửa bước khó đi.

Đang lúc cô cau mày, suy nghĩ tìm cách thoát ra thì một cánh tay xuyên qua màn sương đen nồng đạm, bắt lấy tay cô rồi kéo về phía trước...

Bạn đang đọc Vì Ngươi Mê Muội (Dịch) của Vụ Thỉ Dực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jelita1123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.