Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trân bảo [Thượng]

Phiên bản Dịch · 3435 chữ

Hoa nở bảy vụ tám vụ,

Nhưng mai khóc than

Vì không sinh nổi một quả

Ngay cả nếu có thể khiến hoa nở thật nhiều

Để sinh bao nhiêu là quả

Thì đó cũng chỉ là chuyện ngoài tầm với.

Di Di: Đó là bài thơ mà Otome đã để lại cho Rihan trước khi bỏ đi. Vì trong truyện không nhắc đến Otome ra đi như thế nào hay nhắc đến việc Otome để lại cho Rihan nên mình đã để bài thơ lên trên để cho mọi người biết. Nói chung là tội nghiệp Otome quá đi TT^TT

Edit+Beta: Lã Thiên Di

“Ha ha, mau chạy đi, chạy đi, bằng không ta sẽ đem ngươi ăn luôn đấy!!!”

Âm thanh này bén nhọn mà âm lãnh mang theo tươi cười sung sướng, Wakana không dám quay đầu lại nhìn, liều mạng chạy hết sức, bóng đen kia cứ như hình như bóng mà đi theo nàng. Nếu nàng ngừng chạy thì nó sẽ lập tức đem nàng xé ra thành từng mảnh.

Nàng cứ chạy mãi trong thời gian dài làm cho hô hấp trở nên ngày càng dồn dập nghiêm trọng. Nhưng cứ chạy mãi nàng cũng không thể tìm được đường ra khỏi công viên, thậm chí xung quanh cũng không hề có một bóng người.

Bóng đen đang truy đuổi nàng ở phía sau đã luôn đi theo nàng vào mấy ngày hôm trước. Bóng đen đó luôn ở chỗ tối rình coi nàng nhưng điều kì lạ là mấy người bằng hữu cùng người nhà của nàng đều không nhìn thấy nó.

Hôm nay sau khi kết thúc công việc làm thêm, nàng thu dọn mọi thứ rồi đi về nhà, vừa mới đi vào công viên này, bóng đen kia đột nhiên đánh về phía nàng, nàng liều mạng chạy trốn, nhưng lại không thể chạy ra khỏi công viên này.

Wakana luôn vùi đầu liều mạng chạy trốn đột nhiên đụng vào cái gì đó ở trước mặt. Thân thể cùng sức lực của nàng đã cạn kiệt nên ngã về phía sau, nàng sợ hãi nhắm mắt lại. Bước chân dừng lại, “cái thứ” đang đuổi theo nàng cũng đã đuổi tới nơi……

Wakana gắt gao nhắm hai mắt lại. Không như trong tưởng tượng của nàng là sẽ truyền đến đau đớn, có một bàn tay ôm lấy bờ vai nàng, vì nàng ổn định lại thân thể. Nhưng nàng đã chạy trong thời gian dài nên khiến nàng vô lực đứng thẳng, khiến nàng ngã ngồi, hô hấp còn chưa có khôi phục bình thường, vẫn như cũ có chút dồn dập, trái tim cũng kịch liệt nhảy lên.

“A, thật sự là một tiểu cô nương vô cùng nỗ lực, chạy được đến đây đã là tốt lắm rồi.”

Âm thanh của nam nhân từ tính mà liêu lòng người vang lên ở bên tai Wakana. Wakana vừa mới muốn ngẩng đầu lên, một bàn tay nhẹ nhàng dừng ở trên đầu nàng, ôn nhu nhẹ nhàng sờ tóc nàng: “Đừng lo lắng, cô đã thoát ly khỏi nguy hiểm.”

Wakana ngớ ra, tâm tình thấp thỏm lo âu tựa hồ bị bàn tay của người nọ làm cho tan biến. Người đó như có năng lực trấn an tâm tình của người khác, tâm tình của nàng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

“Ngao a…… Đáng giận, ngươi cũng dám quấy rầy ta dùng cơm……”

“Thế nhưng lại đem tiểu cô nương đáng yêu như vậy trở thành đồ ăn, ngươi thật đúng là xa xỉ a.”

Rihan tươi cười không kềm chế được, giọng điệu nhàn nhạt có vẻ cực kì tùy ý, ánh mắt màu vàng lạnh thấu xương, rút Nenekirimaru bên hông ra khỏi vỏ, tốc độ cực nhanh huy đao về hướng Ayakashi trước mắt: “Ta không thích những tên xa xỉ lãng phí, cho nên ngươi liền biến mất đi.”

Nghe được đối thoại, Wakana quay đầu nhìn đến bóng dáng cao to phiêu dật của nam tử kia, cơ hồ muốn cùng bóng đêm hòa quyện vào nhau. Mái tóc đen dài hỗn độn theo gió hơi đong đưa. Tuy rằng nàng không nhìn thấy mặt, nhưng ngôn ngữ hành động cử chỉ lộ ra quý tộc tao nhã còn sảm tạp một cỗ bĩ khí, thoạt nhìn là một nam tử cực kì tiêu sái không kềm chế được kiêu ngạo của mình.

Ayakashi kia phát ra kêu rên thông khổ bén nhọn, hoàn toàn không kịp né tránh, bị Rihan dùng Nenekirimaru chém thành hai, máu phun ra tung toé, Rihan dùng tốc độ cực nhanh nhảy về phía sau vài bước, hắn sợ máu sẽ dính trên kimôno của mình. Sau khi mẫu thân qua đời, Yuki-Onna hành tung cũng mơ hồ bất định. Nếu quần áo mà dơ thì lão cha sẽ đem mình ra tẩy cho sạch sẽ.

Rihan ổn định thân thể rồi mới phát hiện đã nhảy tới trước mặt tiểu cô nương mình vừa cứu khi nãy, Rihan theo bản năng nhìn về lưỡi dao dính đầy máu ở trong tay mình. Thật không ngờ nàng còn không có rời đi, dưới tình huống như vậy, một cô bé bình thường đã sợ tới mức phải thét chói tai rồi chạy đi.

Nhưng Rihan không hề nghe thấy được âm thanh hoảng sợ của cô bé này. Hắn có chút kinh ngạc đem ánh mắt dời về phía cô bé mình vừa mới cứu. Dưới ánh đèn đường sáng ngời, cô bé chính là ngửa đầu xem hắn. Nguyên nhân có thể là do bị cảnh tượng khi nãy làm cho kinh hách rồi. Sắc mặt của cô bé tái nhợt, khuôn mặt đáng yêu, xinh đẹp tuyệt trần không có biểu hiện kích động cùng sợ hãi. Đôi mắt sáng ngời ấm áp màu nâu của nàng đang ngơ ngác nhìn hắn.

“Khụ khụ……” Rihan nhẹ nhàng ho khan một chút, không biết vì sao khi bị đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn chăm chú vào hắn, hắn cảm thấy hơi chột dạ.

Nghe được âm thanh ho khan của Rihan, Wakana hoàn hồn, vội vàng đứng dậy đối Rihan cúi đầu nói: “Cái kia, phi thường cám ơn tiên sinh. Ân cứu mạng của tiên sinh, ta sẽ không quên.”

Rihan tao nhã gãi đầu, đã thật lâu rồi không có người nói lời cảm tạ với hắn. Con người ở thời đại này sau khi được hắn cứu đã kích động tới mức chạy trốn rồi. Nghĩ đến đây, nhìn thấy cả người của tiểu cô nương đều sáng ngời cả lên, Rihan ngoéo một cái khóe môi, ngữ điệu lười nhác nói: “Không cần khách khí, ngược lại là ta có chút kinh ngạc đâu, ta nghĩ đến cô đã rời đi đâu.”

“Ân? Vì sao ngài lại nghĩ như vậy, tiên sinh đã cứu mạng sống của ta. Ta cần phải nói lời cảm ơn rồi mới rời đi a.” Wakana tươi cười thẳng thắn trả lời.

“Nga? Cô không sợ hãi sao?”

Nói xong Rihan liếc mắt nhìn về thi thể Ayakashi trên nền đất.

Khoảnh khắc theo ánh mắt Rihan nhìn đến thi thể Ayakashi, thân thể Wakana hơi cứng đờ, lập tức dời ánh mắt, cúi mâu nói: “Đương nhiên sợ hãi a, nhưng không thể bởi vì điều này mà bỏ mặc tiên sinh đang chiến một mình với con quái vật ấy được. Ít nhất cũng phải xác định tiên sinh có bị thương hay không, nói lời cảm ơn rồi mới rời đi!”

Ngôn ngữ của người thiếu nữ thẳng thắn, sáng ngời không có chút khiếp đảm nào làm cho Rihan ngớ ra, lập tức nhịn không được nhẹ nhàng giơ khóe miệng lên. Hắn đã thật lâu rồi không có gặp qua một tiểu cô nương dũng cảm và thẳng thắn như vậy.

“A, đã quá muộn rồi. Nếu không nhanh chóng về nhà mẹ sẽ rất tức giận cho coi.”

Wakana kích động nhặt túi sách ở trên đất lên, ánh mắt ở dừng ở trên người Rihan tuần tra một vòng, xác định hắn không có bị thương liền lộ ra nụ cười tươi đẹp mà đáng yêu nói: “Tiên sinh không có bị thương thật sự tốt quá. Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của tiên sinh đâu.”

Tươi cười của thiếu nữ thuần túy mà sáng ngời tựa hồ có thể cảm nhiễm người khác, Rihan nhắm tả mắt, hữu mắt thâm thúy mà tĩnh mịch, cả người nổi lên một tia quang mang nhàn nhạt, nhẹ giọng nói ra tên của bản thân: “Nura Rihan.”

“Rihan tiên sinh, hôm nay phi thường cảm tạ ngài, ta gọi Wakana.”

Wakana mặt mày cong cong, tươi cười của nàng xinh đẹp tuyệt trần mà đáng yêu, ngũ quan tràn đầy ôn nhu mà tươi đẹp sáng rọi: “Nếu về sau còn có thể được gặp lại Rihan tiên sinh thì tốt rồi, nhất định sẽ là một việc vô cùng vui vẻ.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của người thiếu nữ, Rihan cười nhẹ, vuốt cằm nói: “Ân, nhất định còn có thể gặp nhau.”

“Tái kiến, Rihan tiên sinh.”

Wakana đối Rihan tươi cười sáng lạn vẫy tay. Sau đó mang theo túi sách chạy về nhà.

Rihan nhìn thoáng qua bầu trời u ám, xem bóng dáng Wakana sắp biến mất, hắn nhẹ nhàng thở dài, nghĩ đến nụ cười của thiếu nữ thẳng thắn mà trong sáng, không biết vì sao hắn cảm thấy có chút không yên lòng. Hắn ẩn tàng bóng dáng rồi lặng lẽ đi theo Wakana phía sau hộ tống nàng về nhà.

Ngày thứ hai, sáng sớm Wakana liền rời giường, vừa mới ra khỏi phòng, chợt nghe đến âm thanh kinh ngạc của mẫu thân: “Hôm nay thế nào lại dậy sớm như vậy, không ngủ thêm một chút nữa sao?”

“Ngủ tiếp sẽ trễ giờ học!” Wakana cắn bánh mì trả lời.

Mẫu thân Wakana ló đầu từ phòng bếp ra thăm dò, nhìn thấy Wakane đang mặc đồng phục học sinh, bất đắc dĩ cười: “Hôm nay là thứ bảy.”

“A?” Wakana kích động lấy lịch ở bên cạnh bàn xem ngày, sau khi xác định hôm nay đúng là thứ bảy, nàng nhẹ nhàng vỗ trán: “Con quên mất.”

“Thật là, đứa nhỏ này thế nào lại luôn mơ mơ màng màng.”

Âm thanh mẫu thân lộ ra bất đắc dĩ cùng từ ái, Wakana cong ánh mắt lên, cầm bánh mì trong tay ăn luôn, bưng ly sữa lên nói: “Đúng rồi, mẹ, hôm nay nếu đúng là thứ bảy thì cửa hàng bánh ngọt gần nhà chúng ta sẽ đưa bánh donuts hương vị mới ra thị trường đó.”

“Ân, con muốn ăn sao?”

Nghe được lời mẫu thân nói, Wakana cười gật đầu: “Ân, con muốn nếm thử, ăn xong bữa sáng con phải đi mua.”

“Vậy thì phải nhớ mang theo ô nga. Ngày hôm qua dự báo thời tiết nói là hôm nay sẽ có mưa đấy.” Mẫu thân mỉm cười dặn, lập tức vỗ một chút nói: “Thuận tiện con cũng mua cho mẹ một phần bánh donuts đường nha.”

“Ân, con đã biết.”

Tuy rằng thời tiết hiện tại thoạt nhìn tốt lắm, tựa hồ cũng không giống như muốn đổ mưa, nhưng Wakana vẫn nghe lời mẹ dặn, cầm ô che đi ra khỏi nhà.

Đại khái là vì hương vị mới được đưa ra thị trường, người xếp hàng ở trước cửa hàng bánh ngọt ngoài ý muốn cũng rất nhiều. Wakana đã xếp hàng chờ thật lâu, nhưng khi đến lượt nàng, người bán hàng một mặt thật có lỗi nói: “Thực xin lỗi, hương vị mới của bánh donuts đã bán hết.”

Wakana có chút thất vọng, rõ ràng đã đến rất sớm, cũng đã đợi thật lâu, vẫn là không có bánh donuts mà mình muốn ăn. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt xin lỗi của người bán hàng, nàng đảo mắt, xua tay nói: “Không quan hệ, ta muốn mua bánh donuts hương vị khác.”

Cuối cùng Wakana mua bánh donuts đường mà mẹ thích ăn, còn chính mình thì mua bánh donuts sữa, đi đến gần cửa ra vào nàng phát hiện bên ngoài thế nhưng lại nổi lên mưa to. Wakana mở ô trong tay ra che, nhìn bầu trời âm u, cười nhẹ, rõ ràng bầu trời còn mới sáng sủa, thời tiết thật sự thay đổi bất thường đâu.

Khi đi ngang qua công viên hôm qua nàng bị Ayakashi tấn công, bước chân Wakana hơi dừng một chút. Không biết khi nào thì nàng mới có thể nhìn đến Rihan tiên sinh đâu. Nghĩ như vậy, Wakana cầm ô đi vào công viên.

Bởi vì trời đổ mưa nên người ở trong công viên đều chạy đi tìm chỗ trú mưa. Rất nhanh, trong công viên liền trống rỗng, chỉ còn lại Wakana một người đứng ở nơi đó.

Chung quanh không có một bóng người, Wakana đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua bị Ayakashi tấn công, trong lòng có chút hoang mang rối loạn. Khi nàng bước nhanh chuẩn bị đi ra công viên, phát hiện bóng dáng Rihan đang ngồi ở ghế đá ở trong trung tâm công viên.

Hai mắt Wakana sáng ngời, vừa mới muốn kêu tên của hắn, phát hiện hắn chính là hơi ngửa đầu nhìn chăm chú vào bầu trời u ám. Nước mưa tích lạc ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, dọc theo gương mặt hắn chảy xuống từng giọt, cảnh tượng này giống như là hắn đang khóc vậy. Trang phục cùng mái tóc của hắn đã bị mưa làm cho ướt nhẹp, nhưng hắn vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia.

Wakana cầm ô che hơi căng thẳng, Rihan tiên sinh thoạt nhìn thật thương tâm. Giờ phút này nàng hẳn là không nên đi quấy rầy hắn, nhưng hiện tại bóng dáng hắn như đang kể với nàng, người đó đã cô đơn rất lâu trong một thời gian dài, dị thường cô tịch. Nếu cứ còn tiếp tục đau thương như vậy, linh hồn hắn sẽ héo rũ, chỉ còn lại âm u cô tịch.

“Rihan tiên sinh, nếu cứ tiếp tục dầm mưa như vậy sẽ bị cảm đấy.”

Một giọng nữ mềm nhẹ mà khoan khoái vang lên, cầm lấy ô trong suốt che mưa vì hắn. Rihan hơi hoàn hồn, thần sắc có chút hoảng hốt nhìn Wakana trước mắt đang tươi cười sáng ngời cùng ấm áp, ngữ điệu lười nhác nói: “A, là tiểu nha đầu ngày hôm qua.”

“Ân, không nghĩ tới nhanh như vậy lại được tái kiến Rihan tiên sinh. Cho dù Rihan tiên sinh muốn thưởng thức cảnh mưa rơi cũng nên mang theo ô nha.”

Wakana lấy khăn tay ra, đưa cho Rihan nói: “Lau mặt đi, nước mưa dừng ở trên mặt Rihan tiên sinh, quả thực tựa như Rihan tiên sinh đang khóc đâu.”

Rihan nhẹ nhàng nháy mắt một cái. Thời điểm hắn vừa mới đi đến công viên này, đột nhiên trời lại nổi mưa……

Mưa luôn sẽ làm hắn nghĩ đến ngày đầu tiên hắn gặp được Yamabuki Otome. Có lẽ hắn thật sự rất muốn khóc, nhưng không có nước mắt. Trái tim có khả năng đang đau, nhưng đã không thể cảm nhận được cơn đau. Bởi vì cơn đau đó đã đến cực hạn, mất đi tri giác rồi.

Rihan tiếp nhận khăn tay trong tay Wakana, dùng khăn tay lau nước mưa trên mặt, thấp giọng nói: “Chính là đang tưởng niệm một người mà thôi.”

Hai má Rihan tái nhợt trong suốt cứ như vậy mà trả lời nàng, dường như sẽ té ngã ngay bây giờ, cả người thoạt nhìn cực kì yếu ớt, cặp mắt màu vàng kia bị tầng âm u, cô tịch bao trùm lấy, ảm đạm mà trống rỗng, chỉ có thể làm cho người ta cảm nhận được tĩnh mịch cùng tối tăm. Cả người Wakana lo lắng, bỗng nhiên dâng lên một cỗ bất an.

Wakana đem ô che cùng bánh donuts đều nhét vào trong lòng Rihan, sau đó dùng hai tay vỗ hai má Rihan một chút, lớn tiếng nói: “Thỉnh tỉnh lại một chút, Rihan tiên sinh!”

Bàn tay nàng ấm áp nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào hai má lạnh như băng của hắn, hai má cảm thụ được độ ấm từ lòng bàn tay của thiếu nữ. Rihan có chút kinh ngạc nhìn về phía Wakana, đôi mắt màu nâu sáng ngời trong suốt của người thiếu nữ nhìn chăm chú vào hắn.

“Rihan tiên sinh đang tưởng niệm về một người, người đó nhất định là một người vô cùng quan trọng đối với tiên sinh. Nhớ về người kia, vì sao Rihan tiên sinh lại lộ ra biểu cảm bi thương đến như vậy, chẳng lẽ kí ức về người đó chỉ có bi thương thôi sao?”

“…… Đương nhiên không phải. Mỗi ngày cùng nàng ở bên cạnh nhau thật sự rất hạnh phúc.” Rihan trả lời, trong ánh mắt gợi lên một tia gợn sóng.

Nhìn đến Rihan khôi phục ánh hào quang trong mắt, Wakana nghiêng đầu cười, nhẹ giọng nói: “Tuy ta không biết Rihan tiên sinh cùng người đó xảy ra chuyện gì, nhưng nếu là ta nhất định sẽ không hy vọng chính mình nhớ về người thân quan trọng chỉ có toàn những bi thương. Ta chỉ hy vọng mình có thể nhớ kỹ khoảng thời gian hạnh phúc, vui vẻ với người đó. Cho dù sẽ nhớ đến khoảng thời gian đau khổ, bi thương nhưng vẫn như cũ có thể lộ ra được tươi cười hạnh phúc.”

Rihan kinh ngạc nhìn người thiếu nữ tươi cười sáng ngời ấm áp trước mắt mình. Mưa không biết khi nào thì đã ngừng, bầu trời bị mây đen che lấp đã được ánh mặt trời xuyên thấu, chậm rãi chiếu sáng bầu trời.

“Tuy rằng những lời ta nói chính là ý nghĩ của chính mình, nhưng ta thật sự cảm thấy người kia nhất định hi vọng Rihan tiên sinh sẽ hạnh phúc, mà không phải lộ ra biểu cảm bi thương như vậy.”

Thiếu nữ tươi cười trong suốt mà ấm áp, tươi đẹp làm người ta không dám nhìn thẳng, bừng tỉnh có thể xuyên thấu âm mai quang mang. Nàng cứ cười như vậy, tầng âm mai trong mắt hắn đã được xua tan.

Nàng tươi cười ôn nhu nhẹ nhàng vuốt tóc đen của hắn bị mưa làm rối: “Cho nên, Rihan tiên sinh ngươi nhất định phải hạnh phúc đứng lên a…… Ít nhất không cần lại lộ ra biểu cảm bi thương như vậy.”

Nghe được lời Wakana nói, Rihan đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia, mẫu thân đã từng nói với hắn: ‘Rihan, về sau vô luận trải qua bi thương cỡ nào, đều không cần đem phần cảm tình đó gợi lại trong hồi ức của mình, phần đau khổ trong cảm xúc tươi đẹp khi ngươi nhớ lại ấy sẽ làm thời gian trân quý biến chất, trở nên vặn vẹo. Sự tình đã muốn phát sinh thì không có cách ngăn chặn được. Nếu nỗ lực qua mà không có kết quả, ngươi phải hiểu rõ và chấp nhận nó.’

Hắn đã nói là sẽ luôn ghi nhớ lời dặn của mẫu thân, thế nhưng lại triệt để quên mất lời dặn của nàng. Hắn đã nhớ lại hạnh phúc khi ở cùng với Otome, khi nàng rời đi, hắn không một chút lưu ý đã bị cảm xúc bi thương cắn nuốt không còn một mảnh, phản đối cảm xúc quả thật làm cho quãng thời gian hạnh phúc nhớ lại bị biến chất .

Nhìn người trước mắt – Wakana đang tươi cười sáng ngời ấm áp. Rihan thân thủ sờ vào túi phúc khí đặt ở trong y phục, đó là túi phúc khí mà mẫu thân đưa cho hắn, nói là vì hắn tích góp từng tí một phúc khí.

Mẫu thân đã từng nói qua gặp được Otome là phúc khí của chính hắn. Rihan đột nhiên cảm thấy có thể gặp được người thiếu nữ trước mắt này, có lẽ là phúc khí mà mẫu thân đã tích lũy vì hắn.

Bạn đang đọc Mê Luyến của Lưu Ly Vi Lương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.