Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cẩm Nang Nuôi Dưỡng Ác Khuyển [5]

Tiểu thuyết gốc · 2390 chữ

"Anh tới đây làm gì?" Cố Hạ Nghiên âm dương quái khí mở miệng.

"Tất nhiên là đi thăm em rồi" Cố Hạo giơ hộp giấy trong tay lên, khuôn mặt lạnh lùng nhu hòa đi lại phá lệ tuấn mỹ.

"Ồ" Cố Hạ Nghiên nhạt nhẽo đáp.

Vốn cô còn đang muốn ngủ thêm một chút sẽ tìm Mạc Đông chơi, không ngờ Cố Hạo đã chạy tới điểm danh.

Tên này cách vài bữa lại chạy tới làm phiền, bao nhiêu kiên nhẫn của Cố Hạ Nghiên cũng sắp bị bào mòn rồi có được không?

Cố Hạo nhìn thiếu nữ vẫn còn mặc đồ ngủ màu xanh nhạt, đầu tóc rối tung, vẻ mặt vẫn còn mang theo buồn ngủ thì buồn cười. Còn đâu dáng vẻ kiêu căng ức hiếp người khác của Cố đại tiểu thư?

"Hôm nay anh mang bánh bao cùng há cảo" Cố Hạo vòng tay qua bả vai Cố Hạ Nghiên, dùng sức đem Cố Hạ Nghiên đẩy vào, bản thân cũng tiện thể vào nhà.

"Này! Tôi cho anh vào chưa?" Cố Hạ Nghiên bực dọc, móng tay được cắt tỉ mỉ bấu lấy mu bàn tay Cố Hạo, ác liệt để lại trên làn da trắng tinh một vết hằn sâu.

Cố Hạo cũng không thèm để ý, cậu buông tay, tự nhiên vào bên trong nhà bếp mà chuẩn bị điểm tâm.

Cố Hạ Nghiên tức mà không làm gì được, chỉ có thể mặc cho bóng dáng to lớn bận rộn trong bếp. Tên điên này không biết trong hồ lô giấu cái gì, dù Cố Hạ Nghiên châm chọc cỡ nào cũng không giận, còn luôn chạy tới hưởng thụ. Thật là con mẹ nó quái dị! Đến cả khi cô chạy khỏi nhà chính Cố gia mà tên này còn ám.

Nói về vụ chuyển nhà thì phải quay lại 2 tháng trước. Cố Hạ Nghiên bị Cố Hạo làm cho tâm thần bất an nên phải nháo với Cố phụ một trận trong nhà có tôi thì không có ả ta! Rồi lấy cớ chuyển ra ngoài, mặc dù Cố Hạ Nghiên chuyển sang căn hộ thuộc sở hữu Cố mẫu. Nhưng mà tên điên Cố Hạo vẫn mò ra địa chỉ được, cuối tuần nào cũng sang đưa điểm tâm.

Cô còn tự hoài nghi Cố Hạo sau 3 năm đã tìm ra được cách tra tấn mới, còn tra tấn cô đến nghiện rồi đấy!

Cũng may Cố Hạo hơn Cố Hạ Nghiên 3 tuổi, nên dù học chung một trường nhưng khu vực cấp 2 và cấp 3 tương đối xa nhau, nếu không còn phải chạm mặt chắc Cố Hạ Nghiên sẽ đi thỉnh vị đại sư nào vẽ cho vài tấm bùa, gặp thì dán mất.

Cố Hạ Nghiên càng suy nghĩ càng cảm thấy đau cả óc, cô đành phải đi dẹp chuyện này sang một bên, ngoan ngoãn đi rửa mặt.

"Anh sẽ không hại em" Cố Hạo bưng điểm tâm ra bàn, bất đắc dĩ lặp lại lời thoại lúc nào cũng phải nói với Cố Hạ Nghiên.

Cố Hạ Nghiên vốn đang kéo ghế cũng phải dừng lại mà nhìn Cố Hạo như đang nhìn một con sâu.

"Nếu anh đang me tới tài sản của tôi thì ngại quá, tôi đem rải bể để bơi cũng không cho anh" Cố Hạ Nghiên cười tủm tỉm, động tác gắp há cảo lại như nước chảy mây trôi.

Cố Hạo không thèm tranh luận với Cố Hạo Nghiên, hắn chỉ ngồi đối diện nhìn cô ăn điểm tâm.

Ban đầu có lẽ Cố Hạo muốn tiếp cận Cố Hạ Nghiên vì cô là người mà Lâm Miểu đã gieo vào đầu hắn cái suy nghĩ phải diệt. Nhưng càng về sau Cố Hạo lại chỉ đơn thuần muốn trêu cô mà thôi. Người ngốc nghếch lại không phiền phức để bên cạnh cũng là một loại cảnh đẹp ý vui.

Nhìn bộ dáng Cố Hạ Nghiên tức đến nổ đom đóm rất đáng yêu, cũng rất linh động. Cố Hạo hắn không nỡ đem hủy.

Cố Hạ Nghiên bị nhìn đến rợn cả gai ốc, thật hoài niệm Mạc Đông quá đi mất. 3 năm mà Mạc Đông vẫn bộ dáng người sống chớ lại gần, dù ít nói nhưng ít nhất còn rất biết nghe lời.

Bỗng nhớ tới năm nay Mạc Đông hẳn đã 14 tuổi, cũng là thời điểm Mạc Đông Qua sắp "mất tích" đây mà.

"Giao đồ xong rồi thì về đi" Cố Hạ Nghiên lớn tiếng, cô đang dự tính đi tìm Mạc Đông. Nhìn thấy Cố Hạo vẫn còn đang giương vẻ mặt ôn hòa nhìn mình.

"Em tính đi đâu?" Cố Hạo nhìn Cố Hạ Nghiên đến cả biểu tình cũng lười cho mình mà đã vội đi thay đồ.

"Đến cả đi đâu anh cũng muốn quản à?" Cố Hạ Nghiên sinh khí

"Được rồi anh sẽ về, đừng nóng" Cố Hạo thấy Cố Hạ Nghiên sắp nổi giận thì đành đứng dậy thu dọn bàn ăn, lúc sau mới ra cửa.

Chưa kịp lên tiếng đã bị Cố Hạ Nghiên hung hăng đóng cửa mà lùi về sau. Khuôn mặt vốn mang theo ý cười nhợt nhạt nháy mắt đông lạnh, khôi phục bộ dáng vốn có.

Cố Hạ Nghiên sau khi đuổi được Cố Hạo thì đánh một cuộc điện thoại với Trần thúc.

"Chú lưu ý bên đấy giúp cháu, hối bọn họ đem ông ta lôi đi đi. Còn có phí sinh hoạt của cậu ấy, chú liên lạc phòng tài vụ dùng tiền riêng của cháu mà trả" Cố Hạ Nghiên bóp trán suy tư một hồi mới nói.

Cũng không thể để Mạc Đông sống ở chỗ đấy mãi được, cô dùng 3 năm bồi hắn mỗi ngày mà cái gì hắn cũng không chịu hó hé, làm cô đành phải ở sau lưng giúp một tay.

Nhưng không thể để Mạc Đông phát hiện ra, tỉ như học bổng vào Lam Diệu phải tự hắn giành lấy, còn về sinh hoạt phí nội trú tự nhiên là do Cố Hạ Nghiên nhúng tay.

Nhưng Mạc Đông mãi chưa chịu chuyển vào kí túc xá, chắc là muốn giải quyết Mạc Đông Qua, đúng là phiền phức. Mạc Đông vốn là một người cao ngạo, dù rằng trong lòng hắn bám víu lấy sự ấm áp của cô, nhưng hắn không cần cô thay hắn làm mọi thứ. Mạc Đông tự có thể trưởng thành.

Nhưng Cố Hạ Nghiên không có cách nào làm ngơ được Mạc Đông, còn phải suy xét đến thế giới quan của hắn, quả thật là mệt chết cô mà, nhưng biết sao được, Mạc Đông mình cô bắt nạt là đủ rồi.

Rầu nhất vẫn là Mạc Đông không tin tưởng cô. Nhưng không sao, Cố Hạ Nghiên không những mặt dày còn nhiều tiền, cô có đủ thời gian và sức lực bồi dưỡng tình cảm đôi bên.

Cố Hạ Nghiên đi thay đồ rồi xuống lầu, ở dưới đã có xe đợi sẵn, vị bảo tiêu Trần thúc tìm được cho Cố Hạ Nghiên thấy cô thì chủ động mở cửa xe.

"Đi chỗ cũ, chú ý bọn bám đuôi" Cố Hạ Nghiên nhẹ giọng phân phó với vị bảo tiêu một câu rồi cầm lấy máy tính bảng mà xem tin tức.

Bảo tiêu gật đầu, khởi động xe chạy vòng quanh thành phố một hồi xác định được vài người bám đuôi đã bị đánh rớt mới đi tới con hẻm ước định của Cố Hạ Nghiên và Mạc Đông.

Cố Hạ Nghiên tự mở cửa xuống xe, vị bảo tiêu không nói hai lời chạy đi.

Mới vào thu nhưng không khí đã hơi se lạnh làm Cố Hạ Nghiên phải kéo áo lông lại, chậm chạp đi vào trong hẻm.

Chưa vào sâu đã thấy Mạc Đông ngồi trên ghế đá, thân hình cao gầy có vẻ đơn bạc.

"A Hắc" Cố Hạ Nghiên nhẹ giọng kêu.

Mạc Đông nghiêng đầu nhìn Cố Hạ Nghiên, khóe miệng hơi nhếch, khuôn mặt cũng bớt âm trầm hơn không ít. Ngũ quan sau ba năm càng lúc càng sắc sảo, vì có dòng máu tây phương mà hốc mắt Mạc Đông rất sâu, tựa như một cái đầm lầy, khi nhìn người khác chỉ cảm thấy sâu đến không thực.

"Lại trưng vẻ mặt này" Cố Hạ Nghiên đi tới trước mặt Mạc Đông, dù đang đứng nhưng chỉ cao ngang với Mạc Đông đang ngồi.

Cố Hạ Nghiên thở dài di cái trán Mạc Đông vài cái, cô xòe tay, cười đến mị cả mắt mà đợi Mạc Đông.

Mạc Đông nhìn mà tim như chẫng đi một nhịp, hắn dùng bàn tay bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn nhưng lạnh buốt của cô. Da tay Cố Hạ Nghiên rất mịn, non nớt tới mức Mạc Đông sợ vết chai của mình sẽ làm đau cô. Nhưng Cố Hạ Nghiên luôn luôn nắm rất chặt tay hắn, điều này làm Mạc Đông vừa mê muội vừa sợ hãi.

Cố Hạ Nghiên thì lại đang nghĩ nên cùng Mạc Đông đi ăn gì, khi nãy cô cố ý ăn không nhiều là để bụng đi ăn trưa cùng Mạc Đông. Cuối tuần nào cũng vậy, Mạc Đông bồi Cố Hạ Nghiên từ trưa tới tối, suốt ba năm không ngày nào vắng, kể cả trời mưa tầm tã hai người vẫn sẽ đúng hẹn đi tới.

"Đi ăn đồ nướng!" Cố Hạ Nghiên suy nghĩ nửa buổi, không để ý cả người cô đều dựa vào trong lòng Mạc Đông mới nghĩ ra nên ăn gì.

"Ừm" Mạc Đông đáp cho có lệ, dù sao hắn dễ nuôi, cô thích là được.

Cố Hạ Nghiên cầm tay kéo Mạc Đông đi ra phố, bộ dáng hất cằm kiêu căng, nhưng bù lại dung mạo xinh đẹp, trong nháy mắt đoạt hết tất cả nổi bật. Còn có một Mạc Đông bên cạnh, hai người quả thật là tuấn nam mỹ nữ.

Mạc Đông chau mày chắn mấy ánh mắt săm soi Cố Hạ Nghiên lại. Không dấu vết đe dọa mấy tên mồi chài vào công ty giải trí.

"Thật là, bộ dáng bổn tiểu thư xinh đẹp như vậy, cho mấy người khác coi thì có làm sao" Cố Hạ Nghiên phì cười nhéo lòng bàn tay Mạc Đông.

"Ánh mắt bất thiện" Mạc Đông quay đầu nhìn Cố Hạ Nghiên, thanh âm hắn hơi khàn, lại rất êm tai, dù tóc mái hơi dày khiến khuôn mặt Mạc Đông có chút tối tăm, nhưng vẫn khiến người khác nhìn vào thấy được một loại chuyên chú đến chấp nhất.

"Ừ ừ ai ai cũng bất thiện hết, ai bảo bổn tiểu thư tuyệt vời như vậy" Cố Hạ Nghiên nhún vai, cô lại nhìn Mạc Đông "Nhưng A Hắc cũng giấu bổn tiểu thư nhiều lắm, có phải A Hắc cũng bất thiện không?"

Mạc Đông trong nháy mắt khựng lại, nhưng rất nhanh đã trấn định, dường như không có việc gì. Nhưng nắm tay siết tới mức Cố Hạ Nghiên cũng bị đau.

"Thôi được rồi bổn tiểu thư mặc kệ đấy, nhưng có gì khó khăn không được giấu tôi nghe chưa?" Cố Hạ Nghiên không đành lòng làm khó Mạc Đông, đành phải uy hiếp vài câu rồi đổi đề tài.

"Ừm" Mạc Đông nhìn thiếu nữ thấp hơn mình cả một cái đầu, trái tim căng thẳng dần bình ổn.

Hắn nghĩ tới Mạc Đông Qua, tia sáng lạnh lóe qua đáy mắt rồi chợt tắt, Mạc Đông tất nhiên biết Cố Hạ Nghiên có lẽ đã tìm hiểu hết về hắn rồi, nhưng cái cô đợi là sự thành thật.

Nhưng hiện tại chưa được, chưa phải lúc. Cũng không thể vì một tên rác rưởi như Mạc Đông Qua làm bẩn tâm trí cô.

Mà Mạc Đông phục hồi tinh thần đã bị Cố Hạ Nghiên kéo vào quán thịt nướng, quán ăn vô cùng bình thường có vẻ không phù hợp với bộ dáng quý khí của Cố Hạ Nghiên.

Cố Hạ Nghiên lại không để ý, lôi Mạc Đông vào vị trí trong góc.

"Như cũ nhé" Cố Hạ Nghiên lớn tiếng nói với bà chủ quán.

Bà chủ quán ra dấu một cái rồi chuẩn bị đồ ăn, lúc bưng ra vẫn bị bộ dáng của Cố Hạ Nghiên làm cho mê mẩn một hồi.

"Tôi nói chứ, tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà cô mỗi lần đại giá quang lâm đều khiến cho giá trị quán tăng lên vài chục lần đấy" bà chủ quán cười trêu, đối với Cố Hạ Nghiên rất quen thuộc.

"Biết làm sao được, không phải do chị keo kiệt bủn xỉn không chịu nâng cấp chất lượng mặt bằng à, nhìn cái trần này, em nghĩ một trận mưa cũng sẽ khiến cái quán này ngập luôn đấy, nhưng niệm tình thịt nướng chị ngon nhất khu này, em đành ủy khuất nâng cấp tinh thần chỗ này" Cố Hạ Nghiên nhìn Mạc Đông nướng thịt, nhướn mày cười với bà chủ quán.

Bà chủ quán cười phì phèo, nói vài tiếng rồi vào trong bếp. Cố Hạ Nghiên cũng kéo sự tập trung về thịt nướng, thiên hạ to lớn đồ ăn là nhất!

Mà Mạc Đông nướng thịt vô cùng thành thục, ngẫu nhiên có miếng bị nướng hơi khét liền cho vào miệng. Còn Cố Hạ Nghiên chỉ việc khoanh tay đợi thịt được nướng tốt.

[Chị gái nhỏ không thành thật nha~ Hành hạ Tiểu Đông của người ta~] 13 thấy Diệp Kỳ không có động tác gì thì nhảy ra xoát cảm giác tồn tại.

"Người ta nguyện ý chiêù chuộng, nếu không nhận thì là không niệm tình rồi" Diệp Kỳ không cho là đúng trả lời.

[Ngao ngao ~ Làm biếng cũng tìm được lí do. Nếu không phải nhiệm vụ đầu đơn giản thì chị gái nhỏ còn lâu mới làm biếng được] 13 ve vẫy đuôi.

Diệp Kỳ vốn đang tính trả lời lại bị miếng thịt Mạc Đông đưa qua hấp dẫn, lập tức đem 13 ném tới chín tầng mây.

Bạn đang đọc Mau xuyên: Chiến Lược Đặc Thù sáng tác bởi Bjess0411

Truyện Mau xuyên: Chiến Lược Đặc Thù tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bjess0411
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.