Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cẩm Nang Nuôi Dưỡng Ác Khuyển [4]

Tiểu thuyết gốc · 2034 chữ

Mạc Đông sau khi tạnh mưa thì chậm rì rì mang theo vết thương chỉ được cồn trát sơ sài về nhà, đó là một khu dân cư nhỏ xô bồ, có người vô tình đụng tới Mạc Đông liền dùng vẻ mặt hung dữ nhìn Mạc Đông.

Nhưng không có một ai ngạc nhiên với bộ dáng Mạc Đông bây giờ, đến Mạc Đông cũng không thèm quan tâm, chỉ rũ đầu dùng tóc mái thật dài che lấp ánh mắt lạnh lẽo của mình.

"Mạc Đông!? Mày lăn ra đây cho tao" Chưa kịp bước vào nhà đã nghe thấy tiếng gào ầm ĩ như bị chọc tiết của Mạc Đông Qua.

Mạc Đông hơi co rụt thân mình lại trong chốc lát, đến khi hoàn hồn đã bị Mạc Đông Qua túm lấy tóc giật ngược lên.

"Mày dùng ánh mắt gì nhìn tao đấy hả? Có tin tao móc mắt mày ra không?" Mạc Đông Qua nhìn con ngươi lạnh nhạt không có cảm tình của Mạc Đông mà phát hỏa, hắn ta đưa tay giáng xuống má Mạc Đông một cái tát.

Tiếng chát giòn giã vang lên, chỉ cần nghe cũng biết nó có bao nhiêu lực, không cần nhìn tới khóe môi đã rỉ ra máu của Mạc Đông.

Mạc Đông chỉ im lặng nhìn chằm chằm Mạc Đông Qua, bộ dáng thản thiên này của cậu hoàn toàn chọc giậc Mạc Đông Qua.

Ông ta tùy tiện với lấy cây gỗ, đối với Mạc Đông giáng xuống, trong miệng phun ra lời chửi rủa khó nghe kèm theo mùi rượu nồng nặc. Mạc Đông bị đánh dồn vào góc, chỉ có thể cố hết sức che chắn các bộ phận trọng yếu.

"Biết vậy khi xưa tao không nhận nuôi mày! Không được tích sự gì!" Mạc Đông Qua dừng tay lị một chút "Nếu không phải trường địa phương miễn học phí, thì mày đến chữ viết cũng không biết"

Mạc Đông Qua lẩm bẩm trong miệng "Đúng vậy, mày phải học cho tốt dưỡng lão cho tao! Mày cũng có giá trị"

Mạc Đông nhếch môi trào phúng, đợi Mạc Đông Qua phát tiết hả hê đi ra ngoài. Mạc Đông chậm chạp đứng dậy, mấy vết lằn trên người đau xót khiến Mạc Đông không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Nhìn căn phòng thuê nhỏ hỗn độn cả lên, quả nhiên Mạc Đông Qua chẳng chừa lại thứ gì cho cậu ăn. Mạc Đông đành tùy tiện uống một ngụm nước, cẩn thận lấy ra cuốn sách toán giáo viên cho cậu tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống đọc.

Trong đầu tự dưng hiện ra một khuôn mặt trẻ con kiêu căng, mấy vết thương trên người dường như cũng bớt đau đi không ít. Mạc Đông hiện tại vẫn chưa nhìn ra được tâm tư của mình, chỉ nghĩ chắc là do bản thân bị đánh đến ngốc đi rồi.

Cư nhiên còn nhớ tới cô tiểu thư kia. Mấy người thượng lưu kia sẽ nhớ tới mình hay sao?

Mạc Đông cười yếu ớt, cậu dứt khoát tập trung vào cuốn sách trong tay mình.

Trong lúc đó Cố Hạ Nghiên đang ở trên bàn cơm chuyên tâm ăn phần của mình, một cái ánh mắt cũng không muốn cho Lâm Miểu và Cố Hạo.

Cố phụ bởi vì có hẹn mà không ăn tối chung, để lại cả một bầu trời khó xử cho ba người trong nhà.

Cố Hạo cũng chuyên tâm ăn cơm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Cố Hạ Nghiên.

"Dì nghe nói cháu rất thích ăn sườn" Lâm Miểu tươi cười gắp một miếng sườn để vào chén Cố Hạ Nghiên.

"Trần thẩm, lấy cho cháu một cái chén không" Cố Hạ Nghiên nhìn miếng sườn, nhẹ giọng nói với Trần thẩm đang đứng không xa.

Lúc Trần thẩm cầm ra một cái chén thì Cố Hạ Nghiên đem miếng sườn bỏ vào.

"Miếng sườn này ai cũng không được đụng vào" Cố Hạ Nghiên dặn dò Trần thẩm một câu rồi mới nhìn về phía Lâm Miểu cau mày "Dì không cần lấy lòng tôi, tôi cũng sẽ không kiếm chuyện với dì. Chỉ cần dì đừng có ao ước vị trí Cố phu nhân, trong lòng tôi Cố phu nhân chỉ có một người!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hạ Nghiên rất nghiêm túc, nhưng biểu tình nghiêm túc lại không phù hợp với gương mặt non nớt trẻ con khiến Cố Hạ Nghiên trông có chút quái dị.

Cố Hạ Nghiên nhìn qua Cố Hạo biểu tình nhìn mình rất thích thù thì trợn mắt, một nhà mấy người đúng là đều có bệnh!

Cũng không quan tâm tới biểu tình vỡ nát của Lâm Miểu, Cố Hạ Nghiên bưng ly sữa Trần thẩm mang ra uống một hơi cạn sạch rồi đi lên lầu.

"Mẹ cứ bình tĩnh, nhịn bao lâu không lẽ chút chuyện này cũng không nhịn được sao?" Cố Hạo đưa tay vỗ nhẹ bờ vai Lâm Miểu.

"Một đứa nhóc thôi mà cũng dám kiêu ngạo như thế"Lâm Miểu cười nhẹ, nhưng ngữ khí âm lãnh.

Cố Hạo không cho ý kiến, gương mặt khôi phục bộ dáng lạnh lùng tiếp tục ăn cơm. Còn Lâm Miểu đã bị Cố Hạ Nghiên làm cho mất hết khẩu vị, chỉ có thể kêu người hầu chuẩn bị trái cây.

Cố Hạ Nghiên sau khi đem Lâm Miểu làm cho không dễ chịu thì tâm trạng phi thường tốt, bước chân cũng tự giác nhanh hơn không ít.

"Trần thẩm nhớ để ý bà ta, cũng không được để bà ta vào phòng của mẹ cháu" Cố Hạ Nghiên nhớ tới nguyên tác Lâm Miểu đem phòng của Cố mẫu thành phòng chứa đồ thì ánh mắt tối tăm, nhẹ giọng nói với Trần thẩm.

Cố Hạ Nghiên vào phòng đọc sách một chút rồi mới lên giường, cơ thể này thật sự rất yếu ớt, cũng không có khả năng thức muộn.

Ngày hôm sau lại khác hẳn với ngày Mạc Đông gặp Cố Hạ Nghiên, dù đã gần tối nhưng trời vẫn tương đối sáng. Mạc Đông đang đi bộ về, lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ thì khựng lại.

Bước chân không khỏi đi vào bên trong, lúc nhìn thấy cô bé hôm qua thì giật mình, trong lòng lại có chút mềm mại khó phát hiện.

Cố Hạ Nghiên vẫn mặc đồng phục, nhưng áo khoác lông cừu thật dày đã được thay đi nên thoạt nhìn tươi sáng hơn không ít. Đôi mắt hoa đào khi nhìn về phía Mạc Đông thì lóe sáng vui vẻ, sau đó khuôn mặt lại xụ xuống.

"Cậu biết tôi chờ ở đây bao lâu rồi không hả?" Cố Hạ Nghiên phồng má nhìn Mạc Đông lên án.

Mạc Đông nhìn hai má ửng đỏ phồng lên của Cố Hạ Nghiên, tâm trạng dường như phá lệ tốt nên trả lời Cố Hạ Nghiên.

"Tôi tưởng cậu không tới" Thanh âm khàn khàn của thiếu niên trong thời kì vỡ giọng khá khó nghe, nhưng Mạc Đông nói rất chậm rãi nên cũng thành một phen ý vị khác.

"Ai bảo bổn tiểu thư là người tốt cơ chứ, nên bổn tiểu thư sẽ tha cho cậu" Cố Hạ Nghiên nhếch môi cười, dư quang vừa liếc thấy khóe môi có vết máu của Mạc Đông thì giận dữ "Sao giờ lại nhiều vết thương hơn hôm qua rồi!?"

Mạc Đông theo phản xạ che lại mấy vết thương trên tay, mấy vết roi dài vô cùng chói mắt trên làn da trắng tái nhợt như đang chế giễu uy phong của Cố Hạ Nghiên.

"Đồ của tôi đưa cậu không dùng chứ gì? Tôi sẽ không xen vào chuyện của cậu, nhưng cậu là của tôi! Cái cơ thể tàn này của cậu mà có gì thì bổn tiểu thư sẽ tự tay đánh cậu!" Cố Hạ Nghiên rít gào với Mạc Đông, nhưng đổi lấy chỉ là cái nhìn chăm chú của Mạc Đông.

"Xin lỗi" Mạc Đông không hiểu vì sao lại muốn xin lỗi cô, chỉ là cậu không muốn cô không vui.

Cố Hạ Nghiên ỉu xìu cả người, cảm giác như đang tát vào bông vậy.

"Bổn tiểu thư tên gọi Cố Hạ Nghiên" Cố Hạ Nghiên lôi kéo Mạc Đông ngồi xuống, sau đó cô nghiêng đầu nhìn Mạc Đông.

"Mạc Đông" Mạc Đông hiểu ý trả lời.

"Thật là khó nghe muốn chết, nghe như nghèo suốt mùa đông vậy" Cố Hạ Nghiên bĩu môi "Tôi gọi cậu là A Hắc nhé?"

Mạc Đông nhìn Cố Hạ Nghiên không trả lời cũng không ý kiến, Cố Hạ Nghiên vận não tự cho là Mạc Đông đồng ý nên cười rộ lên, tựa như đóa hoa rực rỡ duy nhất trong cả một vườn hoa chưa nở.

Cố Hạ Nghiên lấy từ trong cặp sách của mình một hộp nhỏ, mở ra thì thấy băng bông y tế cùng thuốc, cô đưa cho Mạc Đông nhìn "Bổn tiểu thư đoán cậu cũng chẳng quan tâm mấy thứ này đâu, nhưng cậu là người của bổn tiêu thư nên cậu phải nhớ cho kĩ! Bị thương phải sát trùng, bị bệnh phải uống thuốc! Nhớ kĩ chưa? Thuốc ở đây đều có đánh dấu hết rồi"

Cố Hạ Nghiên cũng không thèm quản Mạc Đông có nhớ không mà cưỡng chế nhét vào trong lòng cậu, chỉ chừa lại một tuýp mỡ.

Cô mở ra thuốc mỡ, cẩn thận quệt lên đầu ngón tay mà tra lên vết thương của Mạc Đông, bởi vì là lần đầu tiên làm còn mang tâm lý sợ Mạc Đông đau nên đôi khi ngón tay vô tình đè lên miệng vết thương khiến Mạc Đông run rẩy một trận, cơ cũng căng cứng nhưng thủy chung không né tránh động tác của cô.

"Mai bổn tiểu thư sẽ lại kiểm tra, nếu tôi thấy mấy vết thương còn lở loét thế này thì đừng trách bổn tiểu thư!" Cố Hạ Nghiên đe dọa. Thanh âm mang theo đau lòng.

"Vì sao?" Mạc Đông cúi đầu nhìn cô bé đang tra thuốc cho mình, cậu còn có thể nhìn rõ được cánh tay nhỏ gầy thi thoảng run rẩy, động tác vô cùng trúc trắc.

"Vì A Hắc rất giống tiểu Hắc nha" Cố Hạ Nghiên cười tủm tỉm nhìn Mạc Đông, xong sau đó lại xụ xuống "tiểu Hắc là bé cún bổn tiểu thư lượm được, nhưng bị phụ thân ném mất"

Ánh mắt Cố Hạ Nghiên thất thần, bờ môi mím chặt. Mạc Đông bị ví như chó cũng không giận dữ, chỉ lẳng lặng nhìn Cố Hạ Nghiên, ánh mắt chuyên chú đến mức đáng sợ.

"Xong! Nhớ kĩ một ngày bôi hai lần, mai bổn tiểu thư sẽ đích thân kiểm tra!" Cố Hạ Nghiên phục hồi tinh thần ném tuýp thuốc mỡ cho Mạc Đông.

Mạc Đông nhìn tuýp thuốc chằng chịt ngôn ngữ mình không hiểu, nắm tay siết chặt gắt gao giữ lấy tuýp thuốc, đến cả hộp thuốc cũng được cậu ôm trong lòng.

Còn Cố Hạ Nghiên đang phủi váy, cô hất mặt cầm cặp sách ra khỏi hẻm, bên ngoài Trần thúc đang đợi, thấy cô ra cũng không nhiều lời.

[Sao chị gái nhỏ không giúp hắn nhiều hơn nha? Chị gái nhỏ chẳng có gì ngoài có tiền cả đâu đấy a~] 13 tò mò trồi lên xoát cảm giác tồn tại.

"Loại người kiêu ngạo như Mạc Đông sẽ không cần một người thương hại hắn. Cái ta làm là một người gần như đồng cảnh ngộ muốn giúp hắn vì lí do nào đấy. Nói cách khác hắn lợi dụng tiểu Hắc để làm ta giúp hắn, chứ không phải hắn là kẻ đáng thương mà ta sẽ giúp hắn" Diệp Kỳ chậm rãi nói.

[A..Thật khó hiểu nha] 13 cái hiểu cái không nói.

"Người sẽ thành đại boss phản diện tương lai thì làm sao dễ hiểu cho được" Diệp Kỳ phì cười.

Bạn đang đọc Mau xuyên: Chiến Lược Đặc Thù sáng tác bởi Bjess0411
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bjess0411
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.