Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9

Phiên bản Dịch · 1175 chữ

Jackson nói tôi nên trang điểm lại, giống như đã từng làm trước kia. "Lúc đó tao cứ nghĩ là có lẽ Faye Dunaway đến thăm đấy, Ryu ạ", hắn tiếp.

Tôi mặc cái áo choàng ngủ màu bạc mà Saburo nói hắn có được từ một vũ công thoát y chuyên nghiệp.

Trước khi mọi người tới phòng Oscar, một gã da đen tôi chưa bao giờ gặp đến và để lại gần trăm viên thuốc, tôi cũng không biết chúng thuộc loại gì. Tôi hỏi Jackson liệu gã kia có phải là một tên quân cảnh hay nhân viên điều tra tội phạm hay không, nhưng Jackson phá lên cười, lắc đầu trả lời: "Không, hắn là Mắt Xanh."

"Mày không thấy mắt nó xanh thế nào ư? Không ai biết tên thật của hắn, tao nghe nói hắn đã từng là giáo viên trung học nhưng không biết có đúng thế không. Hắn điên lắm, thật đấy, bọn tao cũng không biết hắn sống ở đâu hay là hắn có gia đình không, chỉ biết là hắn đã ở đây lâu hơn bọn tao nhiều, dường như đã ở Nhật Bản một thời gian rất dài. Trông hắn có giống Charlie Mingus[1] không? Có thể hắn đến đây sau khi đã nghe gì đó về mày. Hắn có nói gì với mày không?"

[1] Charlie Mingus (1922 - 1979): Nghệ sỹ nhạc Jazz người Mỹ

Gã da đen đó trông rất bồn chồn lo lắng. "Tao đưa cho bọn mày từng này", hắn nói, và đảo mắt nhìn quanh phòng một vòng rồi bỏ đi vội vã như thể chạy trốn.

Gương mặt hắn chẳng hề đổi sắc khi thấy Moko trần truồng, và khi Kei hỏi gã: "Có thích vui vẻ một tí không?" thì đôi môi hắn rung rung nhưng không nói gì.

"Một lúc nào đó mày cũng sẽ được gặp Chim Đen, mày chưa được nhìn thấy nó, nhưng mày, mày sẽ có thể nhìn thấy nó, mày lọt vao mắt bọn nó rồi đấy, giống như tao." Rồi hắn tóm lấy tay tôi.

Oscar nói đừng có động vào mấy viên thuốc đó, bởi vì Mắt Xanh đã có lần đưa toàn thuốc nhuận tràng. Hắn bảo tôi vứt chúng đi.

Jackson khử trùng cái xi lanh kiểu quân đội. "Tao là lính cứu thương mà", hắn nói, "vì thế, tao là dân chuyên nghiệp trong việc tiêm chích đấy."

Đầu tiên, bọn họ chích cho tôi heroin.

"Ryu, nhảy đi nào!" Jackson vỗ mông tôi. Khi tôi đứng dậy nhìn vào gương, tôi thây một kẻ hoàn toàn khác, thành quả của công cuộc trang điếm tỉ mỉ, vất vả của Moko. Saburo đưa cho tôi điếu thuốc lá và một bông hồng giá hỏi: "Nhạc gì?" Tôi trả lời: "Hãy bật Schubert lên" và tất cả cười ồ.

Một màn sương mờ có mùi ngòn ngọt bồng bênh trước mắt tôi, đầu tôi nặng trĩu và lạnh buốt. Khi tôi chậm rãi cử động chân tay, tôi thấy như các khớp xương của mình đã được bôi trơn, dâu bôi trơn chảy tràn khắp cơ thể tôi. Khi tôi thở, tôi quên đi rằng mình là ai. Tôi nghĩ có nhiều thứ từ từ chảy ra khỏi người tôi; tôi trở thành một con búp bê. Căn phòng tràn ngập không khí ngọt ngào, khói cào cấu phổi tôi. Cảm giác mình là một con búp bê ngày càng trớ nên mạnh mẽ. Tất cả những gì tôi phải làm là di chuyển như họ muốn; tôi là thứ nô lệ hạnh phúc nhất có thể có. Bob thì thầm: "Gợi cám quá!", Jackson nói: "Câm mồm!", Oscar tắt hết đèn, chỉ để một điểm sáng màu da cam rọi vào tôi. Có lúc gương mặt tôi nhăn nhó và tôi thấy hoang mang sợ hãi. Tôi mở to mắt và lắc mình. Tôi cất tiếng gọi thở hổn hển, mút mứt dính trên ngón tay, tu rượu vang, vuốt tóc, cười, đảo mắt, thốt ra những từ ngữ như lời niệm thần chú.

Tôi hét lên vài lời của Jim Morrison[2] mà tôi còn nhớ: "Khi âm nhạc đã tắt, khi âm nhạc đã tắt hãy tắt hết đèn đi, các anh em tôi đang sống dưới đáy biển khơi, chị tôi đã bị giết, bị kéo lên mặt đất như con cá, bụng chị mở toang hoác, chị tôi đã bị giết, khi âm nhạc đã tắt, hãy tắt hết đèn đi, hãy tắt hết đèn đi."

[2] James Douglas Morrison (1943 - 1971): Ca sĩ kiêm đạo diễn, nhà thơ, nhà văn người Mỹ

Giống như nhũng người đàn ông kỳ diệu trong tiểu thuyết của Genet[3], tôi liếm nước bọt chảy ra quanh miệng và đẩy nó vào trong miệng - loại kẹo trắng bẩn. Tôi xoa xoa chân, cào ngực, hông và ngón chân tôi dính nhớp nháp. Đột nhiên tôi sởn hết cả gai ốc và mọi sức mạnh của tôi tiêu tan.

[3] Jean Genet (1910 - 1986): nhà văn Pháp

Tôi vuốt má người phụ nữ da đen ngồi bó gối cạnh Oscar. Cô ta đang toát mồ hồi; móng chân cô ta sơn màu bạc.

Người phụ nữ da trắng béo mập da thịt nhẽo nhợt mà Saburo dắt đi cùng nhìn tôi, đôi mắt cô ta mờ đi vì dục vọng. Jackson chích heroin vào lòng bàn tay Reiko; chắc là đau, má cô giật giật. Người phụ nữ da đen đã uống thứ gì đó. Cô ta đặt tay vào nách tôi bảo tôi đứng lên, rồi cũng đứng dậy và bắt đầu nhảy. Durham cho thêm hashish vào lò đốt hương. Khói tím bay lên và Kei cúi xuống hít hà. Mùi của người phụ nữ da đen cùng với mồ hôi của cô ta quyện chặt vào người tôi khiến tôi suýt ngã. Đó lá thứ mùi rất gắt, tựa như cô ta lên men từ bên trong cơ thể. Có ta cao hơn tôi, hông cô ta tràn ra, cánh tay và chân cô ta rất mảnh khảnh. Răng cô ta trắng một cách đáng sợ khi cô cười to và thoát y. Bộ ngực nhô cao, da nhạt màu hơn, hầu như không nẩy lên nẩy xuống nhiều ngay cả khi cô lắc mình. Cô ta ôm lây mặt tôi và đưa lưỡi vào miệng tôi. Cô ta vuốt ve hông tôi, cởi móc khóa áo choàng ngủ, xoa xoa bàn tay nhớp nháp mồ hôi quanh bụng tôi. Cái lưỡi ram ráp của cô ta liếm xung quanh lợi tôi. Mùi của cô ta hoàn toàn bao phủ lấy tôi; tôi cảm thấy buồn nôn.

Toàn thân lấp lánh vì mồ hôi, người phụ nữ da đen liếm láp thân thể tôi. Nhìn chằm chằm vào mắt tôi, cô ta đẩy đẩy bắp thịt đùi của tôi bằng cái lưỡi có vị thịt hun khói. Cặp mắt đỏ mờ đi, man dại. Cái miệng rộng của cô ta cứ cười hoài không dứt.

Bạn đang đọc Màu Xanh Trong Suốt của Ryu Murakami
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.