Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần 5 - Chương 1-2-3-4

Phiên bản Dịch · 4150 chữ

5

NHỮNG BÀI HỌC VỀ KHÁM PHÁ CHÍNH MÌNH

Những trở ngại chính là những điều sợ hãi mà bạn sẽ gặp khi bạn không nhìn thẳng vào mục tiêu của mình.

Hannah Moore

Tôi nhìn cuộc đời theo cách là nếu muốn có được cầu vồng, thì phải chịu đựng cơn mưa.

Dolly Parton

Người ta thường nói thời gian sẽ làm cho vạn vật thay đổi, nhưng chính bạn cũng thực sự làm cho mọi thứ đổi thay đó thôi.

Andy Warhol

Tôi là ai trên cõi đời này? Ah, đó là một câu hỏi rất tuyệt.

Lewis Carroll

Bạn phải là chính mình. Bạn phải rất thành thật về cái việc bạn là ai hay là gì. Và nếu mọi người vẫn còn yêu thích bạn, điều đó thật tốt. Còn nếu họ không yêu thích bạn, đó là vấn đề của họ.

Sting

Một bài học đau lòng

Trong tất cả những lời nói hoặc chữ viết, thì những lời làm cho người ta buồn nhất là... có lẽ là như thế.

John Greenleaf Whittier

Đó là vào tháng Tám năm 1984, ở Kalamazoo, Michigan, trường Đại học Western Michigan. Trời nắng đẹp và đó là ngày đầu tiên tôi bước vào ngưỡng cửa đại học. Và dường như những điều đó vẫn chưa đủ, đó là ngày đầu tiên tôi gặp Cindy.

Nàng đẹp một cách hồn nhiên. Một nét đẹp làm cho những cái đầu phải ngoái nhìn. Nàng chẳng cần phải trang điểm nhiều cũng đã đẹp rực rỡ và cảm thấy rất tự tin về vẻ đẹp ấy. Vẻ đẹp không cần phải phô trương.

Cindy và tôi gặp nhau trong một tình huống bất ngờ vào cái ngày đặc biệt ấy. Khi đang lên cầu thang máy ở ký túc xá, nàng nhoẻn miệng cười với tôi, làm tôi phải cười đáp lại. Chúng tôi bước ra khỏi thang máy trên cùng một tầng, điều đó làm cho tôi thật ngạc nhiên vì nghĩ rằng nàng đã nhầm chăng. Chẳng lẽ con trai và con gái lại ở cùng một tầng? Trong trường đại học? Tôi nhún vai, vẫn không tin được. Khi đang đứng bên ngoài lớp học, đợi anh trai mang bánh mì đến, tôi thấy Cindy đang đi dọc theo hành lang về phía tôi. Khi nàng tiến gần đến tôi, tôi có cảm giác như mình muốn nổ tung. Bề ngoài tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tự tin và vui vẻ. Tôi bình thản cười và nói với nàng một câu, “Mình không phải đứng chờ bạn đâu nhé.” Nàng đá lại tôi một câu, “Thật ngớ ngẩn” và đưa chìa khóa mở phòng kế bên. Tôi không thể nào tin được một cô gái đẹp như vậy trong toàn ký túc xá lại sống ở ngay phòng bên cạnh. Tôi quả là may mắn.

Tôi đã vượt qua được ấn tượng ban đầu khao khát ấy và chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Đến khoảng giữa tháng Mười một thì chúng tôi đã trở thành một đôi thật khắng khít. Chúng tôi đã yêu nhau. Đối với tôi, đây là mối tình đầu thật tinh khiết. Ở chúng tôi có những điểm chung. Cả hai chúng tôi đều rất thoải mái, luôn vui vẻ, và cùng có một sở thích âm nhạc. Chúng tôi cùng hưởng thời gian một-năm-rưỡi tuyệt vời nhưng dữ dội. Tình cảm yêu đương đã mang lại trong tôi nhiều cảm xúc khác lạ, đặc biệt là những cảm xúc tích cực. Tuy nhiên cũng có vài cảm giác làm tôi không được hài lòng lắm. Những cảm xúc tiêu cực tôi chưa bao giờ gặp phải, chẳng hạn như ghen tuông là cảm xúc mạnh mẽ nhất trong số các cảm xúc này.

Rồi Cindy và tôi chia tay nhau, vĩnh viễn, vào tháng Hai năm 1986. Tôi đã để cho sự ghen tuông gặm mòn, đốt cháy và phá hủy tình yêu đầu tiên của mình. Khi lần cuối cùng gặp Cindy, cảm xúc mà chúng tôi trao cho nhau chỉ là sự giận dữ. Sự giận dữ đã thôi thúc tôi đưa cho cô ấy một phong bì đầy những bức ảnh năm tháng chúng tôi đã ở bên nhau. Những bức ảnh mà, trong lúc giận dữ, tôi đã xé nhỏ ra thành cả ngàn miếng. Tôi không chừa lại một tấm nào. Cindy mở phong bì ra và thấy những tấm ảnh. Những lời cuối cùng mà nàng dành cho tôi cũng là những lời nàng đã nói với tôi lần đầu tiên: “Thật là ngớ ngẩn.” Lần này thì nàng đã đúng. Mãi mãi tôi sẽ còn nhớ những lời cuối cùng tôi đã nói với nàng. Tôi nhìn vào mắt nàng, với ánh mắt không còn mang nét yêu thương nữa, và nói, “Anh sẽ chẳng bao giờ thèm gặp lại em hoặc hỏi về em nữa đâu.” Và tôi đã quay đi.

Thật không may cho tôi là câu chuyện đâu dễ dàng kết thúc như thế. Trong năm đó, tôi bắt đầu trưởng thành. Tôi cảm thấy rất hối hận về những gì tôi đã đối xử với Cindy chỉ vì ghen tuông và giận hờn. Tôi cảm thấy thật hối tiếc những gì tôi đã nói và đã hành động mà bắt nguồn sâu xa từ những cảm xúc của tôi. Tôi khao khát muốn quay lại để xin lỗi, để nối lại tình cảm và nói với nàng rằng tôi không bao giờ có ý muốn làm cho nàng đau khổ. Tôi muốn nói cho nàng biết rằng nàng đã đúng, rằng tôi là một thằng ngớ ngẩn, và nếu như nàng không tha thứ cho tôi thì tôi đã biết tại sao. Tôi muốn nói cho nàng biết rằng nàng thật là một người đặc biệt đối với tôi và tôi sẽ mãi mãi yêu nàng.

Cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm mà gọi cho Cindy vào một đêm tháng Mười hai, nhưng không có ai trả lời. Hai tuần sau tôi mới biết rằng tình yêu đầu đời của tôi đã thật sự chết rồi. Vào chính cái đêm tôi gọi để nói lời xin lỗi, Cindy đã lìa bỏ cõi đời vì bị một gã say rượu nào đó đâm phải. Nàng mất đi mà chưa kịp biết rằng tôi rất hối hận về những gì mình đã làm. Và như thế, lỗi lầm của tôi không bao giờ còn chuộc được.

RICK REED

Đừng bao giờ hỏi “nếu…?”

Đó là ngày 2 tháng 8 năm 1999, cái ngày tôi sẽ không bao giờ quên. Thật ra, đó là sinh nhật thứ năm mươi ba của ba tôi, nhưng trong ngày hôm ấy, một sự kiện khác không kém phần quan trọng đã xảy ra. Tôi điện thoại cho ba để xem ông có muốn đi ăn trưa với chúng tôi nhân sinh nhật của ông không. Ba đồng ý, và nửa giờ sau tôi đã đến trường của ông. (Ba tôi là hiệu trưởng một trường tiểu học). Ba đã đặt bánh mì kẹp thịt ở một nhà hàng gần đó.

Chúng tôi cùng nhau đi bộ đến một nhà hàng nhỏ bán thức ăn nhanh. Hai cha con vừa đến gần cửa thì có hai cô gái trẻ cùng bước vào: ôi, thật là hai thiên thần tuyệt đẹp. Bọn họ nhận ra ba tôi, và tiến về phía chúng tôi. “Xin chào thầy Margheim,” hai cô đồng thanh nói.

Ba tôi từng là hiệu trưởng trường tiểu học của họ, vì thế ông giới thiệu chúng tôi với nhau. “Chance, đây là Stephanie.”

“À, xin chào,” tôi nói. Tôi không biết tên cô bạn của Stephanie. Tôi đoán hiện họ đang là học sinh trung học. Chắc hẳn ba tôi đã đọc được ý nghĩ của tôi nên ông hỏi tuổi của họ. Thật là bối rối, tôi xoa hai bàn tay vào má, hoang mang trước vẻ đẹp của họ. Liệu h biết tôi bị choáng ngợp hay không, tôi có lộ liễu quá hay không?

“Chúng em đang học năm ba ạ,” bọn họ lại đồng thanh nói. Tuyệt vời, tôi nghĩ. Tôi đang học năm cuối.

Thật không may, cuộc hội thoại đã dừng ở đó. Cả hai đều phải vào ca, nên tôi nghĩ tốt nhất là không nên nói chuyện nhiều nữa. Hai cha con tôi ngồi vào bàn. Ba tôi ăn ngon lành, còn tôi thì không thể nào ăn được. Ruột tôi như sôi lên trước vẻ đẹp của Stephanie; tôi cứ thế âm thầm đợi Stephanie tiến lại phía mình, tóc nàng tung bay, còn đôi mắt thì lấp lánh…

Hình như tôi đợi có hơi lâu cho tới khi ba huých tôi một cái. “Ăn đi rồi còn đi làm”, ông thì thầm.

Khi chúng tôi ra về, Stephanie chào tôi theo lối thông thường. “Tạm biệt, rất vui được gặp anh.”

“Anh cũng thế,” tôi nói thật khẽ khàng, hạ giọng xuống.

Chúng tôi lái xe trở về trong lặng lẽ. Thường thì tôi là người mở đầu các câu chuyện, nhưng hôm nay tôi cảm thấy quá bần thần. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mơ tưởng. Tôi suy nghĩ mông lung khi bước ra khỏi xe và đi vào phòng của ba tôi. Sau một hồi tính qua tính lại, tôi quyết định hỏi cho ra cô gái này! Tôi ôm lấy ba, chúc ông một sinh nhật thật vui và tạm biệt.

Trong đầu tôi hiện đang có hàng ngàn câu hỏi. Nếu... biết bao là chữ nếu. Tôi đã quá mệt với những cái nếu này rồi.

Tôi đỗ xe vào bãi xe của nhà hàng thức ăn nhanh, không bước ra khỏi xe mà ngồi cả tiếng đồng hồ suy tính phải hành động thế nào. Tôi cảm thấy rụt rè, quá rụt rè, quá hồi hộp đến nỗi trái tim như sắp bay ra khỏi lồng ngực. Tôi tưởng đâu mình sắp lên một cơn đau tim. Tôi hít một hơi thật sâu, cầu nguyện và bước vào nhà hàng. Stephanie đang nói chuyện với ai đó, nên tôi chờ tại quầy. Một lúc sau, mắt nàng bắt gặp ánh mắt tôi, và nàng tiến về phía tôi. Sau một hồi lâu tưởng như cả tiếng đồng hồ ngơ ngẩn tôi mới có thể mở miệng và thốt lên những lời cần nói.

“Ừm, anh biết nói điều này chắc là ngốc ngếch lắm, nhưng không biết em có thể đi chơi với anh một bữa nào đó được không?”

Thật là một sự giải thoát! Cuối cùng thì tôi cũng đã mời một người nào đó đi chơi! Tôi quan sát nét mặt của Stephanie, đọc từng phản ứng trên mặt nàng.

“À, ừm, tuyệt lắm, nhưng hiện nay em lại đang bận việc.”

“À, được thôi, đừng quan tâm nhiều đến chuyện đó,” tôi nói, “tốt thôi.”

“Dù sao thử hỏi thế cũng tốt, đúng không anh?” Cả hai chúng tôi cùng phì cười. Cuộc trò chuyện của hai đứa kết thúc bằng một cái bắt tay thân mật và một câu chào, “gặp lại lần sau nhé.”

Thật là ngạc nhiên, tôi không hề thất vọng. Thật thế, tôi thật lòng muốn về nhà ngay và kể cho mọi người nghe rằng cuối cùng thì tôi cũng đã dám hẹn hò với ai đó; và vì thế, tôi cảm thấy vô cùng sung sướng! Cuối cùng thì tôi đã dám đối mặt với nỗi sợ hãi của mình và tôi đã chiến thắng nó. Hơn bao giờ hết, tôi rất tự hào về mình.

Lần đầu tiên trong mười bảy năm qua, tôi đã đối mặt với nỗi sợ của mình. Hôm ấy khi về nhà, lần đầu tiên, tôi không còn tự hỏi mình câu “Nếu…?”

CHANCE MARGHEIM

Người yêu tuổi mười bảy

Ở tuổi mười bảy, tôi mong muốn đến tột cùng được trở thành một người lớn, và tôi tin rằng mình đang trên đường trở thành người lớn. Hầu như ngày nào tôi cũng cạo râu, và tôi đã có xe hơi riêng. Điều duy nhất tôi muốn lúc này là có được một người yêu.

Tôi thấy nàng đi phía trước, cách tôi một dãy nhà. Dáng nàng dong dỏng cao, tóc nâu xõa xuống vai. Chúng tôi cùng học một trường công, nhưng nàng thường mặc chiếc váy sọc, hệt như nữ sinh của một trường tư. Tôi nhấn ga lao lên từ phía sau, chỉ có ngồi trong xe như thế này tôi mới không cảm thấy thiếu tự tin. Bỗng một chuyện bất ngờ xảy ra. Nàng quay lại nhìn tôi. Cảnh tượng hệt như phim quay chậm, những cử động chậm rãi, tóc bay phấp phới, một vầng hào quang xung quanh nàng. Mắt nàng vẫn dõi theo cả khi xe tôi đã chạy qua. Cả ngày hôm ấy, đi đâu tôi cũng thấy mình thật hãnh diện.

Sự may mắn của tôi không chỉ dừng ở đó. Hóa ra đứa em họ tôi với nàng là chỗ bạn bè. Nó cho tôi biết tên nàng và cả số điện thoại. Chiều hôm ấy, tôi nhấc ống nghe của chiếc điện thoại lên mà tay cứ run run và mồ hôi thấm ra liên hồi, và đó là lần đầu tiên tôi được nói chuyện với Kristen. Cuối tuần ấy, tôi lái xe tới cái nơi mà mắt chúng tôi lần đầu tiên gặp nhau, để đón nàng. Đó là cuộc hẹn hò đầu tiên, thật sự đầu tiên trong đời tôi.

Tôi hình dung ra mình đang ngồi xuống bên cạnh nàng, người con gái tuyệt vời này, trong căn phòng khách tuyệt vời, và được cha mẹ của nàng hỏi thăm. Tôi đến nơi, nhưng những gì tôi mong đợi lại bắt đầu làm cho tôi nghi ngờ. Không có con chó đáng yêu ở sân trước, không có những cọc hàng rào để ngăn nó chạy ra ngoài. Tôi chưa kịp gõ cửa thì Kristen đã hé cửa ra vừa đủ để lách ra ngoài. Sau đó nàng mỉm cười với tôi và trở lại tuyệt vời như cũ. Chúng tôi đi chơi và cùng cười đùa với nhau suốt buổi.

Sau tối hôm ấy, chúng tôi không rời nhau nữa, điều này làm cho bạn bè chúng tôi phát khùng lên. Nàng làm cho tôi cảm thấy mình là một người đàn ông thực th ngay cả khi nàng gọi tôi là gã trai bé nhỏ. Trước giờ tôi chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với ai như thế. Nhưng một buổi sáng, khi tôi đón nàng đi học và nàng lách ra khỏi cửa, có một điều gì đó hơi khác lạ. Nàng không còn những nụ cười rạng rỡ như trước nữa. Nàng ngồi trong xe mà cứ nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Tôi hỏi có chuyện gì không, nàng chỉ trả lời nhát gừng, “Không có gì.”

Không có câu trả lời nào tệ hơn thế. Nó làm cho tôi nổi khùng. Tôi muốn giúp nàng. Tôi muốn nàng phải cười. Nhưng trên hết, tôi muốn nàng thổ lộ hết với tôi. Nếu tôi là một người lớn, đó là lúc để tôi bắt đầu thể hiện mình.

Tôi nói phủ đầu, rằng tôi biết có chuyện gì đó không hay với nàng. Tôi biết nàng đang gặp rắc rối ở nhà, và tôi biết là tôi có thể giúp nàng nếu nàng nói cho tôi biết. Bỗng nàng bật khóc, rồi choàng tay qua người tôi, áp mặt vào ngực tôi. Nước mắt của nàng làm ấm chiếc áo sơ mi của tôi.

Thế rồi tôi biết lâu nay nàng phải chịu sự hành hạ và đè nén ở nhà. Ở nhà, nàng không thể thoát được cái quá khứ của mình. Nhưng khi ở ngoài với tôi, nàng cố gắng tỏ ra thật hoàn hảo. Khi nàng khóc, nàng không còn giả vờ được nữa, và nàng đã thổ lộ hết với tôi. Tôi cũng không thể lừa dối mình nữa. Có những lúc tôi thấy mình không còn mạnh mẽ và sáng suốt nữa. Có những lúc tôi thấy mình chẳng phải là một người lớn nữa.

Và trong suốt sáu năm, Kristen và tôi đã chia sẻ cho nhau cả nước mắt lẫn nụ cười. Tôi đã có đủ thời gian để tìm hiểu nụ cười của nàng. Tôi nhận ra nụ cười đó không hoàn hảo, và vì thế mà nó trở nên đẹp hơn. Nàng tiếp tục làm tôi ngạc nhiên, và vượt quá sự mong đợi của tôi, nàng đã dạy cho tôi nhiều điều trong cuộc sống, hơn cả những gì tôi tưởng tượng ra mình cần phải học. Chúng tôi đã tính đến chuyện hôn nhân và có gia đình riêng, nhưng chúng tôi cũng không vội vã gì để chờ cho đến khi thật khôn lớn. Cuộc đời còn rất dài trước mặt chúng tôi.

MARC GAUDIOSO

Terri Jackson

Vào ngày đầu tiên của lớp su, tôi ngồi trong lớp học quen thuộc im ắng, liếc quanh phòng và nhận ra rằng tất cả đám học sinh trung học đều diện những bộ quần áo đẹp đẽ nhất trong ngày đầu nhập học. Mắt của tôi dừng lại ở một đứa con gái trông có vẻ rụt rè ngồi ở cuối lớp. Nó mặc chiếc áo sơ mi đã ố màu và chiếc quần bò đã sờn đi nhiều vì chắc rằng đã có nhiều người mặc qua trước khi đến lượt nó. Nó mang đôi giày mà trước đây đã từng có màu trắng và một đôi vớ xếp lớp màu hồng đã xơ ra nhiều vì thời gian. Tóc của nó ngắn một cách không bình thường và không được gội chải kỹ lưỡng. Tôi chợt nghĩ, “Thật kinh tởm. Lẽ nào nó không biết cái bồn tắm là gì?” Khi nhìn quanh, tôi hình dung những đứa khác chắc cũng đang nghĩ như thế.

Giáo viên bắt đầu điểm danh, đứa nào được gọi đến tên thì giơ tay lên.

“Terri Jackson?” Giáo viên gọi, ngón tay cô lần theo danh sách. Im lặng. “Em Terri Jackson, có không?”

Cuối cùng chúng tôi nghe một tiếng trả lời lí nhí ở cuối lớp, theo sau là một tiếng xoạc của quần áo bị rách. Tất cả chúng tôi đều nhổm người quay ra sau xem có chuyện gì xảy ra.

“Terri vì quá sợ hãi đã xé toạc nách áo rồi!” Một đứa con trai trêu.

“Ô, tao cá cái áo đã một trăm tuổi rồi!” Một đứa con gái khác họa vào. Cứ thế, hết lời bình này đến lời bình khác tạo thành một trận cười huyên náo.

Chắc hẳn tôi là đứa cười to nhất. Thật đáng buồn, việc làm cho Terri mất bình tĩnh đã khiến cho tôi thấy tự tin hơn. Trận cười đó đã phá tan cái không khí rụt rè lặng lẽ không lấy gì làm thoải mái trong ngày đầu nhập

Terri Jackson chính là đề tài chọc ghẹo của chúng tôi trong suốt năm lớp sáu đó. Nếu không còn chuyện gì để nói, chúng tôi lại bắt đầu tán phét bằng việc Terri đi ăn trưa ở phòng ăn. Chiếc váy do-bà-ngoại-để-lại của nó, cái răng cửa bị sún và bộ quần áo tập thể dục bị hoen ố là đề tài châm chọc của chúng tôi hàng giờ liền.

Vào sinh nhật lần thứ mười hai của tôi, mười đứa con gái tinh nghịch, nhiều chuyện, đang chơi trò Thật hay Thách, một trò chơi được thích nhất trong các bữa tiệc. Chúng tôi vừa mới tán gẫu về Terri xong. Bây giờ là đến lượt tôi chơi trò chơi này.

“Ừm… Sydney! Thật hay Thách?” Một đứa bạn tôi hỏi.

“Thách nhé? Hãy nói ra đi. Tớ sẽ làm bất cứ điều gì.” Ôi, giá mà tôi có thể biết được nó sắp nói điều gì.

“Được lắm, tớ thách cậu mời Terri Jackson đến nhà chơi vào thứ Sáu tới trong hai giờ liền!”

“Trong hai giờ hả?! Hãy thách cái khác đi, tớ van đấy!” Tôi năn nỉ. “Làm sao mà có thể làm chuyện đó cơ chứ?” Nhưng câu hỏi của tôi đã được cả bọn con gái nhiều chuyện nghe cả rồi, và chúng cùng vỗ tay rào rào, bò lăn ra nền nhà mà cười cho thật là to.

Ngày hôm sau, tôi đi một cách thận trọng đến bên Terri như thể cái mùi của cơ thể nó sẽ làm cho tôi ngã lăn ra mà chết vậy. Tụi bạn tôi đứng túm tụm lại ở một góc và theo dõi xem tôi có dám làm hay không.

Tôi cố gắng bật ra một lời, “Này, Terri – thứ Sáu này cậu có muốn qua nhà mình chơi trong hai giờ không?” Tôi không kịp nhìn thấy mặt của Terri bừng lên vì lúc ấy tôi đang quay mặt về đám bạn làm một cử chỉ khôi hài. Khi đã thỏa mãn với những nụ cười đồng ý của bọn chúng, tôi quay lại với Terri. Nó đang che mặt bằng đôi bàn tay dơ dáy; nó khóc. Tôi không thể nào chịu đựng nổi điều đó. Tôi vừa cảm thấy thật thương hại cho nó, nhưng đồng thời lại muốn tát cho nó một cái vì đã làm cho tôi trông có vẻ độc ác và nhẫn tâm.

“Điều gì đã làm cho cậu bực mình vậy? Mình chỉ muốn mời cậu tới chơi nhà thôi mà,” tôi thì thầm, cố gắng không để lộ sự lo lắng của mình.

Nó ngước lên và cứ nhìn tôi chằm chằm. “Bạn nói thật chứ?” Nó chỉ có thể nói được đến thế. Vì đã lâu không ai nghe được giọng của nó nên giờ đây cái giọng ấy đã làm cho tôi giật cả mình.

“Thật hay không là tùy cậu,” giọng tôi nghe có vẻ thành thật một cách kinh ngạc. Tôi chưa bao giờ thấy cái miệng sún của nó cười một cách rạng rỡ như thế. Trong suốt cả ngày hôm ấy tôi có một cảm giác sung sướng, và tôi không còn sợ cuộc viếng thăm hai giờ đồng hồ như trước nữa. Tôi chỉ mong cho sớm đến ngày ấy.

Chẳng mấy chốc thứ Sáu đã đến. Thời gian Terri và tôi chơi với nhau trôi qua thật nhanh như một cái chớp mắt vì chẳng mấy chốc hai giờ đã biến thành bốn giờ, và tôi đã nhận ra rằng chơi chung với Terri thật là thú vị. Chúng tôi tâm sự với nhau, Terri kể tôi nghe về hoàn cảnh gia đình và cuộc vật lộn với sự túng thiếu của nó. Chúng tôi nhận ra rằng cả hai đều chơi được vĩ cầm, và buổi chiều hôm ấy trở thành buổi chiều thích nhất của tôi vì nó đã chơi vĩ cầm cho tôi nghe. Tôi ngạc nhiên quá đỗi vì không ngờ nó lại chơi hay như thế.

Tôi muốn nói cho các bạn biết một điều là hai chúng tôi đã trở thành bạn thân của nhau, và kể từ đó tôi chẳng thèm quan tâm đến những lời bình phẩm của bọn bạn tôi nữa. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Không những tôi không còn hùa theo bọn bạn chế giễu Terri, tôi còn bênh vực cho Terri, và thậm chí còn muốn mọi người hãy làm quen với Terri.

Terri không còn học chung với chúng tôi sau năm lớp sáu. Chẳng ai biết có điều gì đã xảy ra với nó. Tôi nghĩ rằng nó đã xin chuyển trường vì ở đây tụi bạn đã trêu chọc nó thô lỗ quá. Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về Terri và tự hỏi hiện giờ bạn ấy đang làm gì. Tôi chỉ mong sao dù ở đâu Terri cũng được mọi người thương mến.

Giờ đây ngẫm lại năm học lớp sáu, tôi thấy mình nhút nhát và yếu hèn quá. Tôi đã hùa theo cả bọn bạn để trêu chọc Terri một cách độc ác, bởi lúc ấy tôi thấy cái trò hà hiếp ấy thật là vui. Nhưng những trò đó vui chẳng qua là vì nó kích thích sự tự tin giả tạo ở trong tôi; tôi cảm thấy mình như vĩ đại hơn khi hạ thấp một ai đó. Lúc này tôi mới biết rằng sự tự tin thật sự không phải là xúc phạm lòng tự trọng của người khác, mà trái lại, tự tin phải là có đủ sức mạnh để bảo vệ cho tất cả những Terri Jackson trên thế giới này.

SYDNEY FOX

Bạn đang đọc Màu sắc cầu vồng của Nhiều tác giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.