Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật lòng quan tâm

Tiểu thuyết gốc · 2458 chữ

Biệt thự của gia đình Manabu ở cách khu du lịch thường bị bỏ trống, nhưng vì chuyến đi này mà mấy hôm trước Hikari đã chủ động liên lạc với người đến dọn dẹp, nên mọi thứ sớm đã tươm tất đâu vào đấy.

– Ừm, căn này chỉ có năm phòng ngủ thôi, nên là sẽ có hai người dùng chung một phòng. – Hikari đứng trỏ tay suy nghĩ.

– Vậy tôi và Hikari sẽ dùng chung một phòng. – Kazumi nhanh chóng chạy lại, khoác khuỷu tay của Hikari, trông vô cùng thân thiết.

Kirihito lén trút ra tiếng thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay anh rất lo rằng vì anh mà chuyện tình bạn giữa Kazumi và Hikari gặp trục trặc, nhưng có vẻ hai người vẫn rất tốt.

“Chậc, còn mình thì vừa rắc rối với cả Kazumi và Hitoshi, cũng thật mệt quá đi. Mấy ngày này phải trông chờ vào Hoshi rồi.” Nghĩ xong, anh quay sang nhìn Hoshi, dương con mắt long lanh lấp lánh cố gắng truyền tín hiệu cầu cứu. Otaka Hoshi tuy không hiểu lắm, nhưng cũng vô thức cười nhạt.

– Sáng nay nghỉ ngơi chút nhỉ. – Hitoshi trước khi vào bên trong, gãi nhẹ đầu nghĩ ngợi. – Chelsea lên kế hoạch ăn uống đi chơi đi nhé.

– Ừm, em biết rồi! – Chelsea hào hứng.

Thế là mọi người dần dần tản ra các phòng riêng…

.

.

.

Buổi chiều ở Karuizawa, đương nhiên là phải đi biển.

Trên một bãi biển tấp nập khách du lịch, có một trai đẹp đứng cạnh một trai đẹp đứng cạnh một trai đẹp, một mĩ nữ đứng cạnh một mĩ nữ đứng cạnh một mĩ nữ, cộng thêm việc mấy người họ là nhân vật chính nữa, hào quang chắc chắn còn rực rỡ hơn ánh mặt trời.

Khách du lịch đi qua đều không thể ngừng chĩa ánh mắt vào mấy người họ, một vài chiếc camera cũng được giơ lên, những lời bàn tán xôn xao không ngớt. May mắn là cũng không có chàng trai cô gái nào rơi mất liêm sỉ tới mức lại buông câu đùa cợt rủ rê, không thì hậu quả gánh cũng đủ.

– Đau đầu quá. – Cặp chân mày của Hitoshi về cơ bản thì không thể nào nheo chặt hơn được nữa.

Mấy con người này, đương nhiên rất rất rất ít khi đến những bãi biển như thế này. Sự lựa chọn của họ luôn là bãi biển tư nhân, hoặc các khu resort cao cấp, vì vậy hạn chế được số lượng người, quang cảnh cũng sạch sẽ hơn mà cũng đỡ ồn ào hơn. Nếu không phải vì Yuhi kia ham mới lạ thì mấy người họ chắc chắn sẽ không đến những nơi như thế này.

– Thích thật đấy! – Yuhi kêu ầm lên. – Trong shoujo manga, kiểu gì bên cạnh những câu chuyện thường ngày ở trường học thì sẽ không thể nào thiếu những chuyến du lịch xa! Tôi thật sự được sống trong viễn cảnh xinh đẹp ấy rồi.

Cả mấy người kia cười ngờ nghệch. “Hóa ra là Otaku…”

– Cơ mà Kazumi dáng vóc cũng không chuẩn lắm nhỉ… – Hikari nhìn bộ bikini mà Kazumi đang mặc, lại không cầm nổi mình, cảm thán một câu.

Kazumi này đương nhiên cũng đỏ mặt quá đi. Hitoshi thì được phen cười vỡ bụng, ôm bụng cười quằn quại khoái trá lắm.

– Há há! Đương nhiên, cái con nhỏ này lép kẹp! Đồ cup B!

– Hanagato Hitoshi! Đồ biến thái! – Kazumi thẹn quá hóa giận, thẳng tay phang vào đầu Hitoshi.

Otaka Hoshi im lặng nãy giờ cũng phải bật cười, chen thêm một câu:

– Nhưng mà anh thấy ở đây có người thích cup B lắm á. – Chỉ vì một câu nói của Hoshi liền có thể hướng sự chú ý của mọi người vào anh. Hoshi chỉ lẳng lặng liếc mắt về phía Kirihito, bồi thêm. – Cậu ta không nhìn ra chỗ khác luôn.

Kirihito bị chỉ điểm, liền đỏ mặt, luống cuống quan sát phản ứng của Kazumi để tùy cơ xử trí. Thế nhưng, ban đầu Kazumi có một chút ngượng ngịu, rồi cũng hất cằm đi, tỏ bộ giận dỗi ra mặt.

– Hazz… – Kirihito buông thõng vai, thở dài.

– Đừng lo, Kazumi là tsundere thấy rõ. – Hoshi vỗ lưng anh, an ủi. – Mấy ngày này cứ quan tâm con bé đi, còn lại anh sẽ giúp.

– Cảm ơn anh.

Hikari nghe không ra hai người kia đang nỏi chuyện gì, nhưng giống như là đang cố gắng che giấu mọi người chuyện gì đó.

Phát hiện ra Manabu Hikari đang hóng hớt, Otaka Hoshi mỉm cười như để trấn an cô, rồi bước lên xoa đầu:

– Sao thế? Mọi người bắt đầu xuống biển rồi, sao em chưa đi?

Hikari ngây ra một lúc rồi mới giật mình:

– Em đợi anh và Kirihito.

– Vậy giờ cùng xuống biển nhé?

– Được. – Hikari gật đầu, rồi nhanh chóng cầm tay Hoshi và Kirihito kéo đi, trước khi hai người bị bỏ lại.

Hitoshi không muốn xuống biển, nằm gọn dưới tán ô che nắng. Mọi người ở dưới biển bơi rất vui, đùa nghịch nước, cảm giác ai nấy cũng có gương mặt tươi tắn, rạng ngời. Kazumi thì bơi rất giỏi, càng làm Hikari thêm tôn sùng vị nữ thần cup B toàn năng này. Yuhi vắt người trên phao, trôi qua trôi lại như một con sứa.

– Tôi lên trước nhé, tự nhiên thấy hơi lạnh. – Hikari bắt đầu thấy cơ thể mình không ổn, liền cười gượng gạo rút lui.

– A, Hikari đợi tôi. – Kazumi gọi với theo.

– Ừm, anh cũng muốn lên. – Hoshi gật gù.

– Thế thì cùng lên luôn.

Sau chừng nửa tiếng ngâm nước biển, mọi người đều rút lui lên bờ. Cũng bởi thời tiết đã bước sang mùa thu, dù mấy ngày này trời nắng nhưng nhiệt độ không còn quá nóng như mùa hè nữa.

– Bóng chuyền bãi biển thì sao? – Kirihito đột nhiên nảy ra một ý. – Bọn mình chia hai, mỗi đội ba người cùng chơi.

– Được đấy! – Kazumi vô thức hào hứng, reo lên. Lát sau nhận ra kia là ý của Kirihito, lại nhận ra mình đang dỗi anh, liền che miệng lại, nhanh chóng bày ra mặt lạnh hất cằm quay đi.

Hitoshi nằm duỗi người dưới tán ô, cuối cùng lại bị Yuhi nhõng nhẽo đòi ra. Kết quả chia team được quyết định bằng bốc thăm, nhanh chóng, Hitoshi, Kirihito và Yuhi cùng một team, Hoshi, Hikari và Kazumi cùng một team. Mọi người mặc thêm áo vào, rồi đứng về đội hình.

Vốn chỉ là trận bóng chuyền ngẫu hững, nhưng đội ngũ này cũng thật xinh đẹp quá đi! Du khách đang ở biển liền nhanh chóng tụ tập lại, vây kín quanh chỗ họ chơi, những đoạn live stream cũng dần xuất hiện trên mạng xã hội.

– Này, kia là Chelsea đúng không? Bạn trai tớ hay lưu hình của cô ta lắm. – Mọi người bắt đầu bàn tán.

– Vấn đề là Chelsea được gọi là mỹ nhân xinh đẹp nhất châu Á, nhưng đứng ở trong đội hình này cũng không nổi bật lắm đúng không? Bạn nữ tóc màu nâu sáng kia thật giống búp bê quá đi.

– Chết mất! Anh ta là con lai kìa, không chỉ đẹp mà vóc dáng cũng chuẩn, Bạch Mã hoàng tử của đời tôi!

– Mau nhìn anh trai kia, tướng mạo xuất chúng hơn người…

Lúc trận đấu vừa bắt đầu, mọi người chỉ mải bàn tán về ngoại hình, nhưng rồi chỉ chừng vài phút sau đó, đám đông đều nín thở hồi hộp theo dõi trận đấu. Không chỉ ngang tài ngang sức, mà cảm giác như ai cũng giỏi, còn tưởng là đội tuyển nào đấy chứ không giống như khách du lịch đến chơi chỉ cho vui.

Trong này chỉ có Yuhi hầu như không chơi thể thao, có Hikari khả năng tầm trung. Năng lực thể thao của Kazumi có thể cho là ngang bằng với con trai, xuất chúng. Kirihito thì lần đầu chơi bóng chuyền trên cát, di chuyển có chút khó khăn, còn Hitoshi và Hoshi thực lực hơn người. Năng lực hai bên tạm cân bằng, cho dù hiện tại bên Hitoshi đang dẫn trước hai bàn.

– Ghen tị quá đi, tôi cũng ước có một nhóm bạn thế này… – Đám đông vang vọng lại tiếng ca thán.

Kirihito nhảy phốc lên, tay cuộn thành nắm đấm đấm mạnh vào trái bóng. Kazumi liền căn được góc, nhanh chóng đón đường, chuyền sang cho Hoshi. Hoshi vung tay một phát, nhanh chóng ghi thêm một điểm,

– Được lắm nha! Còn ba phút nữa hết trận, ghi thêm hai bàn là mình thắng rồi. – Hikari tươi cười bật ngón cái, rồi quay sang Hoshi, đập tay anh, cười hớn. – Hoshi, nhớ giữ phong độ! Anh lúc ghi điểm đẹp trai lắm!

– Haha, thế thì anh phải cố ghi bàn thôi. – Hoshi cười ngượng nghịu.

Tiếng tặc lưỡi phát ra khá to đến từ phía thanh niên Hanagato Hitoshi. Yuhi quay sang nhìn anh, phát hiện ra sắc mặt của anh đen kịt, tay cuộn chặt thành nắm đấm.

Đến lượt bên Hitoshi phát bóng, tay trái tung quả bóng lên, tay phải cuộn lại dùng sức đánh. Chỉ là trong lúc Hitoshi thiếu tập trung đã dẫn đến việc phát sai, khiến quả bóng đập vào khung lưới, bẩy ra.

Hikari hoảng hốt vội lao lên cứu bóng, nhưng rồi điều không may đó cuối cùng lại xảy ra. Cô không quen di chuyển trên đội hình cát, vô tình vấp ngã, cổ chân trẹo sang một bên, miệng ú ớ chưa kịp kêu lên tiếng nào thì bị quả bóng chuyền đánh thẳng vào đầu, ngã lăn xuống.

– Hikari! – Cả mấy người họ hoảng hốt chạy lại.

Hikari ngã sõng soài trên mặt đất, chân đau tới tê tái, bị quả bóng rơi trúng đầu còn làm cô ong hết cả lên, nhức không chịu được.

Hitoshi vội vàng chạy qua, nhưng bước chân anh đột ngột khựng lại vì Otaka Hoshi đã nhanh chóng chạy lại bên cạnh cô. Anh nâng cổ chân cô lên, xem xét qua rồi tặc lưỡi.

– Em chắc bị bong gân rồi. Đầu có đau gì không?

– Hơi choáng một chút, chắc không sao. – Hikari ngượng nghịu gãi đầu.

Hoshi vội quay lưng lại cho cô, gấp gáp:

– Leo lên đi, anh đưa em đến bệnh viện.

– Đúng đấy, kiểm tra sớm vẫn chắc ăn hơn. – Kazumi bồi thêm một câu, rồi đỡ Kazumi leo lên lưng của Hoshi.

– Phiền anh quá, phiền mọi người rồi. – Hikari tỏ vẻ áy náy.

– Không sao đâu, em nên lo cho em ấy. – Hoshi dịu dàng, ra sức trấn an cô. – Vậy mọi người về biệt thự chuẩn bị bữa tối trước nhé. Anh sẽ đưa Hikari về sớm thôi.

Mọi người gật đầu với anh, dõi ánh mắt đầy lo lắng nhìn theo Hikari. Dù sao vẻ bề ngoài của Hikari cũng quá mỏng manh rồi, bị thương một chút liền khiến cho người ta đau lòng chịu không nổi.

Hitoshi giương ánh mắt nhìn theo, anh chưa bao giờ cảm thấy đố kị và tức giận bản thân đến như vậy.

.

.

.

Sáu giờ tối, Hoshi đã kịp thời đưa Hikari từ bệnh viện trở về, vừa kịp lúc tiệc BBQ buổi tối sắp bắt đầu. Mắt cá chân của Hikari hơi sưng, được băng kín lại. Cô ngượng nghịu cười:

– Bác sĩ bảo không nặng, hai tuần là khỏi. Nhưng thời gian đầu tôi vẫn không được di chuyển nhiều. Lần du lịch này phiền mọi người quá. – Hikari được Hoshi đỡ lại ngồi sẵn trên bàn ăn, nhìn mọi người cặm cụi nướng thịt mà thấy áy náy vô cùng.

– Không sao mà, Hikari-chan ăn cánh gà nhé? – Yuhi vội lắc đầu trấn an cô, nâng một que găm ba cái cánh gà lên vỉ nướng, cười.

Hikari gật đầu, rồi lặng lẽ theo dõi mọi người. Yuhi đang cùng Hoshi đứng nướng thịt, Kirihito đang giúp sơ chế nguyên liệu, Kazumi thì bày dọn bàn ăn. Mỗi người một việc, chỉ không thấy Hitoshi biến đâu mất rồi.

“Nhưng may mắn là bầu không khí tốt lên rất nhiều. Có lẽ là nhờ anh Hoshi…” Hikari thầm nghĩ, ánh mắt bất tri bất giác lại nhìn theo Hoshi. Ở Hoshi luôn tỏa ra một ánh hào quang rực rỡ, một nụ cười rất dịu dàng và một sự quan tâm chân thành. Tiếp xúc gần với Hoshi, Hikari phải thừa nhận rằng anh mang lại cho cô cảm giác vô cùng an toàn và ấm áp.

Hoshi nhận thấy cô đang nhìn mình, hai người mắt chạm mắt trong một khoảnh khắc. Anh đặt vỉ nướng xuống, bước lại chỗ Hikari, dịu giọng như đang dỗ dành một đứa trẻ:

– Bị bong gân nên hạn chế ăn đồ mỡ. Em có muốn ăn gì khác không? Anh làm cho em.

– Hả? Không cần đâu. – Hikari vội vàng xua tay. – Em phiền mọi người như thế quá nhiều rồi.

Hoshi khẽ bật cười, rồi xoa đầu cô, càng ôn nhu:

– Đừng nghĩ em làm phiền, vì anh thực lòng muốn quan tâm em.

Hikari lại vì lời nói này của anh mà cảm thấy cảm động.

Hoshi đứng dậy, xắn lại tay áo, vẫn vô cùng ân cần:

– Anh nấu cháo cho em nhé? Nếu em thích ăn BBQ, lát anh sẽ lựa mấy miếng thịt nạc cho em. Em có muốn gì nữa không?

– Không sao mà, anh cứ để em tự đi lấy.

Hikari thật sự ngượng chín mặt rồi. Cô tuy rằng từ nhỏ đến lớn luôn được các bạn trai quan tâm, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy sự quan tâm của họ chân thành đủ để khiến cô động lòng. Nhưng không hiểu sao, đối diện với sự ân cần săn sóc của Otaka Hoshi, tâm cô lại động đến mức đấy.

Hoshi ngoảnh đầu lại nhìn cô, điềm nhiên:

– Hikari, đừng độc lập quá. Thời gian này, anh sẽ làm đôi chân cho em

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.