Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người bạn không thể đánh mất

Tiểu thuyết gốc · 2530 chữ

Hitoshi bị kích động, vung tay lên, cuộn chặt thành quyền, thế nhưng chứng kiến bộ dạng điềm nhiên của Kirihito, căn bản không thể ra tay, bất lực buông cổ áo anh ra. Hanagato Hitoshi hừng hực bỏ ra khỏi nhà ăn.

Tất thảy mọi người trong nhà ăn ngây ngốc nhìn, ai nầy đều đơ ra, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Minatozaki Yuhi luống cuống, hết nhìn theo Hitoshi, rồi nhìn sang Kirihito. Cô ta dẫm mạnh chân, tặc lưỡi, ném ánh nhìn cao ngạo đem vứt xuống Kirihito:

- Oga Kirihito, cậu đừng tưởng tôi không nhìn ra cậu đang suy tính cái gì.

Thế rồi, Yuhi liền bỏ Kirihito ở lại đó, vội vàng chạy theo Hitoshi.

Kirihito ngồi phịch xuống ghế, sửa lại cổ áo vì Hitoshi mà xộc xệch. Ở bàn bên kia, nhịp tim của Hikari vốn không tài nào chậm lại sau cơn thịnh nộ của Hitoshi, ngay cả Kazumi ngồi bên cạnh cũng nơm nớp không yên.

- Cậu đang lo cho Hanagato Hitoshi đúng chứ? - Hikari ái ngại nhìn sang Kazumi. Nhìn bộ dạng bồn chồn không yên kia ngay lập tức có thể đoán ra.

- Anh ấy đang tức giận, nhưng không thể nào đánh được Kirihito vì Kirihito là bạn tốt của Hitoshi. Nếu anh ấy đang trong trạng thái đó, dễ giết người lắm...

Hikari giật mình nhìn, cô ít khi chứng kiến Kazumi đang hoảng hốt như thế, có thể chứng tỏ mọi chuyện đang tồi tệ như thế nào.

Kazumi và Hitoshi là thai long phượng, là anh em sinh đôi, hai người họ căn bản rất hiểu nhau, rất yêu thương nhau, tuy hai mà một.

- Vậy tại sao em không đuổi theo cậu ta đi? - Kirihito bước lại gần, nhìn Kazumi, nghiêng đầu. - Cách đây một hai năm, không phải cậu ta cũng bỏ đi trong tình trạng đó, kết cục lại đánh con nhà người ta tới mức nằm viện hai tháng, không phải sao?

- Có Chelsea đuổi theo rồi. - Kazumi cố gắng dẹp bỏ sự lo lắng, cúi đầu uống một ngụm nước.

- Chelsea cũng không can được.

- Ha, anh đang cố gắng đuổi em đi để được ở riêng với Hikari à? - Kazumi trừng mắt nhìn Kirihito, hằn học.

Kirihito toan đáp lại, liền để ý thấy Hikari tái mét mặt, đập bàn đứng dậy. Cơ thể nhỏ nhắn của cô run rẩy, để rồi giống như bị một thần lực vô hình nào đó thúc giục, liền bỏ chạy ra ngoài.

Kirihito nhìn theo Hikari, ánh mắt phức tạp.

- Tiếc quá, người ta lại không hề để ý đến anh rồi. - Kazumi dùng khăn giấy lau miệng, đứng dậy rời đi.

- Kazumi, em đang hiểu lầm rồi, nghe anh giải thích. - Kirihito vội vàng nắm lấy cổ tay cô, nội tâm vô cùng bối rối.

- Em chẳng có gì để hiểu lầm anh cả, anh thôi coi em như một đứa con nít, chỉ cần dỗ ngọt vài câu liền xong đi! - Kazumi giận dữ giằng tay anh ra. - Oga Kirihito, quá đủ rồi!

Hơi thở của anh đột ngột ngưng lại, bàn tay vô thức buông tay cô ra. Kazumi trót hối hận vì sự mất bình tĩnh của mình, liền dịu giọng:

- Thời gian này, em muốn yên tĩnh một mình. - Thế rồi cô liền bỏ ra ngoài.

Gian canteen sau một đoạn thời gian căng thẳng tới cùng cực, mãi đến khi Kirihito rời đi, mọi người ai nấy mới dám thở ra thành tiếng. Cả đám đông liền nhao nhao lên:

- Rõ ràng hội trưởng và Oga mâu thuẫn rồi!

- Ngay cả tình bạn của Oga và thủ lĩnh cũng vỡ ư? Nhìn mấy người họ xem, giống như đang gặp vấn đề vô cùng lớn ấy.

- Trời ơi mấy người đứng đầu trường mình đều mâu thuẫn thế này, những ngày tháng tới còn phải quan sát sắc mặt họ mà sống đó...

.

.

.

Hikari chạy hồng hộc ra khỏi tòa nhà E, quay đi quay lại tìm một người. Cô thở hồng hộc không nên hơi.

- Hai thằng đó xui tận mạng, dám nghị luận về chuyện của thủ lĩnh ngay khi thủ lĩnh đi ngang qua. - Hai nam sinh mặt mày tái mét, đi ngang qua Hikari, nói chuyện bằng chất giọng đầy ám ảnh.

- Tôi thấy thủ lĩnh giống như sắp giết bọn nó rồi ấy.

Hikari vội vàng chặn bọn nó lại, hoảng hốt:

- Ở đâu? Hanagato Hitoshi tên đó... đang ở đâu? - Hikari thở gấp gáp không nên hơi.

- Hả? Thủ lĩnh ở sảnh nhà B...

Manabu Hikari vội vàng buông ra, rồi chạy một mạch. Cô rất sợ, ban nãy nhìn bộ dạng sặc mùi chết chóc đó, cô thực sự rất sợ khi thấy anh như thế. Thế nhưng, từ sâu bên trong, cô phải thừa nhận rằng mình đang lo lắng cho anh.

Bước chân cô sải dài, đến khi thấy anh ở trong tầm mắt. Anh đang đem hết phẫn nộ trong lòng trút lên hai nam sinh kia, Minatozaki Yuhi run rẩy không dám can. Mọi người đều cố gắng né chỗ đó, thấp thỏm đi qua như không thấy gì.

Hikari vội vàng lao đến, ngay lúc anh chuẩn bị giáng một cú đấm trực diện vào mặt một nam sinh, cô thu tay về, dồn lực đạo đấm vào cổ tay anh. Hitoshi giật mình, liền bị cô khóa chặt cổ tay lại.

- Chạy nhanh đi! Tôi không cản được lâu đâu! - Hikari hoảng hốt quay lại nhìn hai nam sinh kia, thúc giục. Họ liền nhân cơ hội bỏ chạy đi.

- Cút ra, Manabu Hikari! - Hitoshi gầm lên. - Tôi phải giết hai tên khốn đó!

- Dừng lại đi, bọn họ sẽ chết đấy! - Hikari đang rất sợ, nhưng cô đã dồn hết can đảm cản anh.

Hitoshi nhanh chóng phá được thế khóa của cô, nhìn hai tên đó đã chạy xa lại càng phẫn nộ. Thấy một người đang cản mình, lí trí mất đi, nắm đấm của anh liền vung lên.

- Hanagato Hitoshi, cậu đã nhận ra tôi là Manabu Hikari cơ mà! Cậu có thể đánh tôi sao? - Hikari dùng hai tay giữ chặt vai anh, tỏ ra bình tĩnh.

Bàn tay của anh liền ngưng lại.

Trống tim Hikari đập thình thịch, gương mặt tái đi, nhưng cô vẫn dùng vẻ bất khuất nhìn thẳng vào mắt anh, kiên cường.

Cơ thể Hitoshi dần thả lỏng, ánh mắt tối sầm đi, hạ tay xuống.

- Nếu như cậu còn giận, cậu có thể đánh tôi. Nhưng làm ơn đừng đánh vào mặt tôi, được không? - Hikari hạ giọng, cố gắng xoa dịu anh.

Tầm mắt của Hitoshi thu về một cô gái nhỏ nhắn nhưng kiên định ở ngay trước mặt mình. Bàn tay anh ôm nhẹ cánh tay cô, phát hiện ra cô đang run rẩy.

- Cậu rõ ràng là đang sợ, nhưng tại sao vẫn dám lao vào?

- Tôi sợ, nhưng tôi càng lo lắng cho cậu hơn. - Hikari yếu ớt đáp.

Có vẻ như Hitoshi đã nguôi giận, Hikari cũng vì thế mà đã bớt bất an trong lòng, cuối cùng cũng dám thở phào nhẹ nhõm.

- Hitoshi này, nếu anh mệt rồi thì em đưa anh về nhé. - Yuhi chứng kiến hết từ đầu đến cuối, thấy cuối cùng Hitoshi cũng chịu nguôi giận, liền bước lại, chen vào giữa Hikari và Hitoshi, hạ giọng. - Hikari-chan này, cậu có thể giúp tôi xin phép thầy nhé.

Hikari cười lạnh.

- Không cần. - Hitoshi toan gạt tay ra, nhưng chợt nhận ra Yuhi giữ rất chặt, không có ý định buông tay ra. Anh cúi xuống nhìn, nhận thấy ánh mắt kiên quyết và gương mặt nghiêm nghị kia của Yuhi, bèn chép miệng. - Không sao, tôi không cần về.

Hikari chớp mắt, rồi ngoảnh lưng một mạch trở về tòa nhà A dành cho năm nhất, mặc kệ hai con người đó.

...

Hanagato Hitoshi là người thừa kế của gia tộc Hanagato, vì vậy chuyện ẩu đả của anh có đến tai thầy cô nhưng mọi người cũng làm lơ đi như không có gì xảy ra. Chỉ là trong suốt ca học buổi chiều, cả học viện Stars xôn xao lên một đống drama ở nhà ăn hôm nay. Dù mọi người chỉ dám bàn tán sau lưng nhưng Hikari tự nhiên hiểu được.

Về phía Minatozaki Yuhi, buổi học hôm nay có hơi lạ thường khi cô ta không còn chủ động bắt chuyện với Hikari như thường lệ nữa. Hikari mẩm rằng cái vai "bạch liên hoa" của cô ta cũng khiến cô ta quá mệt mỏi để sắm vai rồi cũng nên.

Buổi học cũng đến lúc kết thúc. Hikari thở dài một tràng rồi xách ba lô lên, theo dòng học sinh trở ra ngoài. Thế nhưng vừa đặt chân xuống cầu thang tầng một, cô liền bị một nhóm nữ sinh chặn ngang.

Hikari vẫn còn nhớ cô ta. Sakurai Tsubaki, đã lâu rồi không thấy cô ta xuất hiện trước mặt cô, không ngờ hôm nay còn chủ động dắt theo người tới gây chuyện.

Hikari chép miệng, quay lưng né họ, nhưng tiếp tục bị chặn lại.

- Xem xem cái cô công chúa thủy tinh này, còn làm bộ thanh cao với ai chứ? - Tsubaki cất giọng sặc mùi hạnh họe cô.

Hikari còn chẳng thèm mở lời, giương một nửa con mắt nhìn mấy con người này xem họ định giở trò gì.

- Mày lườm ai? - Tsubaki vung tay lên toan tát cô, nhưng nhanh chóng bị Hikari bắt lại, gạt đi. Đánh trượt, cô ta càng nổi máu khùng.

Mấy đứa con gái đi cùng cô ta liền lao lại giữ chặt hai tay của Hikari. Mỗi bên hai đứa, ngay cả cô cũng không dễ dàng để thoát ra.

- Năm chọi một, cậu cũng đánh giá tôi hơi cao rồi đấy? - Hikari nhếch mép.

- Chết đến nơi rồi còn vênh váo! - Tsubaki vung chân lên đạp vào bụng cô. - Con khốn này, mày dám câu dẫn Oga-senpai? Cái vẻ mặt yếu ớt này của mày đừng hòng làm cho Oga-senpai động lòng. Mày căn bản không đủ trình độ cướp Oga-senpai ra khỏi tay hội trưởng!

Sakurai Tsubaki vung tay lên lần nữa, toan động thủ. Thế nhưng, từ trong đám đông vây quanh, một cô gái sải chân bước ra, nhanh nhẹn tóm lấy tay cô ta, bóp chặt:

- Từ khi nào chuyện của tôi và Kirihito lại đến lượt cậu quản?

Tsubaki tái mét mặt, vội vàng lùi ra, lắp bắp:

- Hội... Hội trưởng...

Hanagato Kazumi ném ánh nhìn về phía mấy đứa con gái kia, bọn nó vội vàng buông tay cô ra.

Hikari xoay xoay nhẹ vai:

- Tại sao cậu tới đây, Kazumi?

- Đương nhiên là cùng cậu về. - Kazumi soi xét một lượt người của cô. - Sao hôm nay lại để cho mấy đứa con gái khi dễ thế?

- Coi thường quá nên thiếu phòng bị, với cả cũng muốn xem bọn nó tấu trò gì. - Hikari mỉm cười, một nụ cười siêu thương mại, vươn tay ra phủi bụi trên áo.

- Tổn hại gì?

- Bị cô ta đạp vào bụng một phát.

- Ồ... - Kazumi ra vẻ gật gù, ánh mắt giương lên chán chường. Cô quay lại, còn chẳng thèm nhìn Sakurai Tsubaki, tay phải dứt khoát tóm lấy tóc cô ta, dập xuống. Đầu gối vung lên, dùng lực tấn công trực diện vào bụng cô ta. - Như thế này à?

Động tác của Kazumi nhanh, gọn, dứt khoát, không một động tác thừa, đã thế còn không nể nang, lực đạo mạnh vô cùng. Hikari đứng vỗ tay:

- Cô ta tuổi gì ra tay mạnh như thế?

Miệng Tsubaki hộc ra máu, cô ta ôm bụng, ngã lăn xuống đất, quằn quại kêu rên. Hikari lấy làm vui, nghiêng đầu ngó xuống:

- Này Kazumi, ban nãy cậu ra tay, à không, ra chân cũng trúng ngực, tôi đoán cô ta phải gãy một hai cái xương sườn ấy.

Hanagato Kazumi quay lại, hạ giọng:

- Sakurai Tsubaki, đình chỉ học một tháng. Những người còn lại, đình chỉ một tuần. Nếu còn dám một lần nữa phạm phải, lập tức nộp đơn thôi học.

Phán quyết của hội trưởng hội học sinh khiến cho đám đông tụ họp câm lặng. Hikari giương con mắt ngưỡng mộ nhìn Kazumi, nữ thần vừa xinh đẹp, lại còn quá tài hoa, ra tay rất soái mà giọng điệu quyền lực, chỉ sợ Kazumi mà là con trai thì Hikari nhất định sẽ không lọt mắt bất kì thằng nào khác.

- Cậu không thể, Hanagato Kazumi... - Tsubaki dù đang rất đau đớn nhưng vẫn cố gắng gào theo. - Tôi là đại tiểu thư của gia tộc Sakurai, cậu căn bản không được...

- Không được? Tôi là hội trưởng hội học sinh, ngôi trường này là của gia đình Oga Kirihito, số phận của cậu ở cái trường này không đến lượt cậu quyết. - Kazumi hất mái tóc đen nhánh của cô, cười khẩy. - Còn nếu cậu muốn nói chuyện pháp luật, hãy về thử hỏi cha cậu xem, có dám đứng ra đối đầu với tập đoàn Hanagato không rồi hẵng lên tiếng.

Sakurai Tsubaki câm miệng, không dám ho he tiếng nào.

- Ở cái trường này, tốt nhất là đem thành tích hay gia thế ra mà nói chuyện. - Kazumi phẩy tay, rồi nhanh chóng khoác tay Hikari trở ra ngoài.

Đám đông ngay lập tức ồn ào trở lại, không ít người ném con mắt thương hại và khinh miệt cho Sakurai Tsubaki đang vật vã với nội thương trong người. Xe cấp cứu một lúc sau mới đến, mấy đứa con gái kia loay hoay giúp Tsubaki đến bệnh viện chẩn đoán.

.

.

.

- Ban nãy cậu ra tay mạnh thật đấy. - Hikari trầm trồ. - Nhưng mà thật sự, rất soái a. Tôi nhìn còn muốn đổ nữa.

Hikari tíu tít khoác lấy tay Kazumi, trầm trồ. Cô luyên thuyên không thôi về cách Kazumi thị uy ban nãy, thật sự rất giống soái tỷ. Kazumi nhìn bạn mình, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

- À đúng rồi, Kazumi. Nhà cậu ở hướng ngược lại cơ mà, sao hôm nay tự nhiên lại cùng tôi đi về đường này? - Hikari chợt nhớ ra, quay sang hỏi.

- Quên mất, hôm nay tôi không muốn về nhà, có thể sang nhà cậu ngủ không, Hikari?

Hikari thoáng ngạc nhiên, nhưng chỉ một giây sau đó, cô nở nụ cười thật tươi:

- Đương nhiên được chứ! Sau này cậu có thể ghé nhà tôi bất cứ lúc nào cậu muốn, tôi rất vui đấy.

Nhìn gương mặt tràn đầy hạnh phúc của Hikari, Kazumi vô thức mỉm cười, gánh nặng trong lòng tự nhiên giảm bớt rất nhiều.

Với Kazumi, Hikari là một người bạn rất hiếm hoi có được. Cô trân trọng Manabu Hikari vô cùng, vì vậy cô không mong giữa cô và Hikari sẽ có chuyện gì không may xảy ra.

Cô muốn tin tưởng người bạn này, cũng không bao giờ muốn đánh mất...

___o0o0o___

Hết Chương 16.

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.