Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp đoạt (Hạ)

Tiểu thuyết gốc · 1106 chữ

Mặt của ai cũng biến sắc, Hạ Kính Thiên cũng không ngoại lệ. Tất cả tụ lại một chỗ, phóng dị năng tiêu diệt tang thi chuột.

Hàn Mặc kéo Tô Phỉ chạy theo con đường hệ thống chọn. Hắn một thân mồ hôi lạnh khi nhìn thấy một đội quân hùng hậu tang thi chuột theo sát phía sau. Tô Phỉ mặt mày nhăn nhó, luôn nhoài đầu ra sau tìm kiếm thân ảnh đoàn đội, rất có cốt khí hất tay Hàn Mặc ra.

Hàn Mặc thấy vậy sửng sốt, bản thân cũng không lao đi mà dừng lại.

“Phong nhận”.

Hàn Mặc thi triển kĩ năng càn quét một vòng những tang thi chuột lao tới, phạm vi trong vòng chục mét đều bị diệt sạch. Bọn tang thi chuột theo bản năng thấy con mồi này không dễ ăn liền thận trọng đứng vây xung quanh.

Hàn Mặc khó hiểu nhìn Tô Phỉ, muốn ở cô một lời giải thích. Tô Phỉ nhìn Hàn Mặc, cô biết hắn lo cho cô. Tuy không biết vì cái gì đứa nhỏ này lại đối với cô tốt như vậy nhưng cô không thể bỏ đi được. Tô Phỉ cô còn có đồng đội kề vai sát cánh, từ lúc mạt thế xuất hiện, đoàn đội này chẳng khác gì gia đình của cô.

Tô phỉ cúi thấp đầu, không để Hàn mặc nhìn thấy biểu cảm, chỉ nhẹ giọng nói một câu xin lỗi sau đó rút đao, một đường chém giết quay trở lại.

Hàn Mặc đứng tại đó ngây ngốc nhìn Tô Phỉ quay lại. Hắn như nhìn thấy bản thân trước kia, nhìn Tô Phỉ cùng Hạ Kính Thiên hắn lại nhịn không được nhớ tới hắn cùng Tô Tử Hiên cũng từng như vậy thân thiết, kề vai sát cánh.

Hàn Mặc cứ ngây ngốc đứng đó mặc kệ tang thi chuột đang kéo tới mãi tới khi hệ thống hét ầm lên mới hoàn hồn.

Ha… Hắn như thế nào đâu lại nghĩ tới tên cặn bã đó chứ?! Nực cười thật!

“Kí chủ, kí chủ, mau đi a!” Hệ thống nóng nảy thúc giục.

Hàn Mặc lơ đi hệ thống, rảo bước hướng Tô Phỉ mà đi, bắt lấy cổ tay của cô, nhìn lên khuôn mặt lấm lem toàn máu, cứng nhắc hỏi:

“Chị thật sự quay về sao?” Hàn mặc vừa vặn rút kiếm chém chết vài con nhảy tới.

“Kí chủ ngươi ngốc sao? Con mẹ nó sao lại quay lại? Mau mau rời đi thôi!” Hệ thống quân tức giận xù lông.

Tô Phỉ cười gượng, cô cũng sợ chết chứ nhưng nghĩa khí vẫn phải cần a. “Ừ. Mọi người đang đợi chị, đó là gia đình của chị, chị không thể bỏ rơi nó được.”

Hàn Mặc mím mím môi, sau đó lại thở dài lấy chiến mũ trên đầu xuống đưa cho Tô Phỉ, phất phất tay: “Nếu chị đã quyết vậy thì mau mau đi thôi. Cái này coi như quà gặp mặt.”

Hàn mặc bỏ mũ xuống để lộ ra khuôn mặt là Tô phỉ sửng sốt không thôi, cầm lấy chiếc mũ của Hàn Mặc không khỏi cười hắc hắc.

Đồ của soái ca, chị đây tuyệt không có chê nha.

Đội mũ lên đầu Tô Phỉ cầm đao lao lên, cứ tưởng rằng lại một đoạn chém giết nhưng khi cô vung đao lên một tia thiểm điện xuất hiện, đem tang thi chuột trong vòng 5 mét biến thành cục than, trong 30 mét bị tê liệt hoàn toàn. Tô Phỉ kinh ngạc quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy bóng lưng Hàn Mặc, hắn nói:

“Chuyện vừa rồi đừng kể với ai. Đi đi!”

Tô Phỉ dâng lên ấm áp trong lòng, mắt hơi đỏ lên quay đầu chạy như bay trở về bến tàu. Hàn mặc chỉ thở dài một hơi, khẽ hô “Vết cắt sấm” một đạo lôi quang đánh xuống, đem toàn bộ tang thi chuột chỗ này tiêu diệt không còn một mảnh. Vác kiếm lên vai, cô độc dời khỏi khỏi bến tàu.

“Kí chủ vì cái gì để cô gái đó đi a?” Rõ ràng vừa mắt người ta như vậy. Hệ thống nhịn không được hỏi.

“Đó là gia đình của cô ta.”

Hệ thống quân: “…” Này cái lí do cũng quá không hợp lí.

Hàn mặc lái xe cả ngày hôm đó trầm mặc không nói lời nào, hệ thống cũng khôn ngoan giả chết không đả động gì tới kí chủ. Kí chủ của nó a, chịu nhiều đau khổ lại vừa mới xuyên đến, tính tình có chút không ổn là rất bình thường, hệ thống tự an ủi bản thân.

Hệ thống: Ta mới không thấy cô đơn đâu QAQ.

Tối hôm đó Hàn Mặc buồn bực tìm một căn nhà ngủ, nhưng lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được bèn dứt khoát ngồi dậy gọi hệ thống:

“Ngươi có đó không hệ thống?”

“Hệ thống phục vụ quý khách 24/24 oa~”. Hệ thống lập tức trả lời Hàn Mặc sau đó rất có khí phách ngáp một cái thực dài.

Hàn Mặc: “…” “Hiện giờ bên Tô Phỉ thế nào?”

“…” Hệ thống trầm tư giây lát liền dõng dạc nói: “Chi phí là 1000 tích phân, kí chủ có muốn dùng?”

Lần này thì đến lượt Hàn Mặc im lặng, mẹ nó 1000 tích phân, hệ thống các ngươi có dám đào hố sâu hơn không? Hàn Mặc ảo não khoát tay tỏ ý không cần, 1000 tích phân hắn bù không có nổi a!!!

Hàn Mặc đứng dậy lấy một chiếc áo khoác mỏng từ trong không gian ra, cầm theo thanh kiếm đi ra ngoài, hệ thống nhao nhao lên:

“Kí chủ, kí chủ định làm gì a? Đêm khuya ra ngoài rất nguy hiểm, lỡ bị sắc lang tóm được sẽ rắc rối đó.”

Hàn Mặc khóe miệng giật giật, trừng hệ thống một cái. Nếu hệ thống có thực thể, hắn nhất định sẽ dạy dỗ tận tình, nhất, định!

Hàn Mặc hừ một tiếng, cười gằn. “Muốn đè ta, có thực lực rồi hãy nói.” Nói xong, Hàn Mặc không để ý hệ thống rưng rưng ủy khuất, trực tiếp đi ra ngoài.

Và rồi đêm hôm đó, tang thi đánh hơi được con mồi, kéo nhau từng đoàn từng đoàn lao tới, khắp một khu vực khá lớn ngoài tiếng kêu gào của tang thi thì chính là từng tia từng tia tử điện lóe sáng, đôi khi đánh ầm ầm vào mặt đất.

Bạn đang đọc Mạt thế phân tranh sáng tác bởi ThượngLy

Truyện Mạt thế phân tranh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThượngLy
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.