Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan Hồn

Tiểu thuyết gốc · 1906 chữ

Thành phố Cung Tinh, nơi nơi người người tấp nập, từng tòa nhà chọc trời mọc lên san sát nhau, không khí có vẻ ồn ào náo nhiệt.

Lúc này là buổi chiều vào giữa tháng sáu, tức thời tiết mùa hè chi vương, không khí ẩn ẩn chứa từng tia nóng nhè nhẹ khá khó chịu. Trên một hàng ghế dài ven đường đâu đó trong thành phố, một thanh niên quần áo cũ kĩ nhàu nát, nhan sắc không quá nổi bật, hai tay đan vào nhau giơ ra sau gáy, lưng dựa vào ghế, hướng ánh mắt lên trời xanh với vẻ vô thần.

Thanh niên này tên là Hồng Quân, một người không có gì quá nổi bật cả, cha mẹ mất sớm để hắn lại cho ông bà nuôi, lên mười năm tuổi thì ông bà vừa mất thế là hắn chính thức trở thành không người thân thích. Gia tài chỉ có một căn nhà cũ kĩ ven đường cùng với mấy chục triệu nguyên tiền tích góp cả đời dành dụm của ông bà hắn.

Tiền ăn học, chi phí sinh hoạt hàng ngày quá đắt đỏ, với vốn tiền ban đầu hắn căn bản chỉ có thể cầm cự được một năm có hơn. Chính vì vậy hắn bỏ học, lăn lộn trong xã hội, vớ được việc gì làm việc lấy để kiếm sống qua ngày.

Thời gian cứ từng ngày trôi qua, lặp đi lặp lại cho đến khi hắn hai mươi tuổi, trên khuôn mặt non nớt ngày nào giờ đây đã trưởng thành hơn hẳn, thấu hiểu một chút sự đời, đối với cái thế giới này tràn ngập không cam lòng cùng oán giận.

Tại sao hắn từ nhỏ đã không có cha mẹ, lớn lên lại thiếu thốn tình thương, tại sao hắn phải làm vất vả kiệt sức như vậy mà cũng chỉ chật vật sống.

Thật sự quá bất công.

Thở dài một hơi mệt mỏi, Hồng Quân chán nản đứng dậy, ánh mắt vô thần nhìn về phía trước lững thững đi. Xuyên qua vài con đường lớn cùng với ngoằn ngoèo các lối rẽ, rốt cục xuất hiện ở trước mặt hắn là một ngôi nhà hai tầng, từng vết rạn nứt xuất hiện bên ngoài tường, cùng với màu xanh thẫm của rêu phủ lên càng làm cho ngôi nhà trở nên cũ kĩ, sập sệ hơn.

Như đã quá quen thuộc, Hồng Quân nhẹ nhàng mở cửa tiến vào trong, hướng lên lầu mà đi, xung quanh đồ đạc cũng chẳng có mấy ngoài vài chiếc ghế gỗ cùng với cái ti vi đời cũ nhỏ đến đáng thương. Mệt nhọc nằm trên giường, cứ thế hắn thiếp đi lúc nào không biết.

"Nóng!!!"

"Mùi này là..."

Hồng Quân giật mình từ trong giấc ngủ trung tỉnh dậy, một cỗ hơi nóng rát phả vào mặt khiến cho hắn không tự chủ đồng tử co rụt lại.

Lửa, bao phủ xung quanh hắn là lửa, căn phòng tràn ngập mùi vị khét lẹt, khói đen cuồn cuộn không dứt bay ra, không khí ngột ngạt đến tột cùng.

Khụ, khụ, khụ...

"Chết tiệt, lửa từ đâu đến vậy???" Hồng Quân trong óc bất chợt hiện ra một dấu hỏi lớn, tuy nhiên ngay lập tức lí trí hắn đã áp xuống sự khó hiểu này mà điên cuồng vận chuyển, tư duy tìm cách thoát ra khỏi đây bởi nếu cứ ngồi nguyên chỗ này hắn sẽ chết.

Tầng hai hắn không có lối thoát, cửa sổ thanh sắt căn bản không phá được, mà cửa đại khóa chặt không kịp mở, sinh cơ chỉ lưu lại ở tầng một. Ngay lập tức Hồng Quân điên cuồng lao ra biển lửa, chạy xuống tầng một.

Đúng lúc này Hồng Quân chợt dừng lại, một cỗ cảm xúc khó tả trong lòng đột ngột phát sinh.

"Không phải ta vẫn luôn muốn chết sao, tại sao bây giờ lại dừng lại, không phải thế giới này quá bất công sao, nên giải thoát ngay bây giờ không phải sao???"

Ngay lập tức Hồng Quân lí trí tìm sinh cơ lại nổi lên, tuy nhiên đã không kịp, chỉ một chút thời gian chậm trễ đã khiến cho lửa bao phủ hoàn toàn lấy thân thể hắn, lửa điên cuồng mà thiêu đốt sinh mệnh, phá hủy từng tấc tế bào, tử vong chi khí nồng nặc xuất hiện.

Oán hận, tuyệt vọng, thống khổ, đủ mọi loại tạp niệm xuất hiện trong đầu Hồng Quân, cả người hắn bây giờ như tôn hình người hỏa diễm di động lung tung trong phòng, sinh mệnh trong cơ thể bị rút đi một cách nhanh chóng không phanh, duy trì độ nửa tiếng, Hồng Quân vô lực mà ngã xuống, sinh mệnh hoàn toàn tiêu thất để lại một cỗ thi thể cháy đen, xấu xí không ra hình dáng.

Quỷ dị một màn phát sinh, một điểm sáng nhỏ nhoi từ hư không xuất hiện bay lên trần nhà tỏa ra một cỗ lực hút vô hình ra xung quanh, không ngừng có oán khí, tử khí từ bốn phương tám hướng tập hợp lại, dần dần tích tụ ra một đoàn đám mây hình mặt người trong suốt trôi nổi trong phòng. Hai mắt dị vật nhắm chặt, miệng lộ ra khủng bố răng nanh cùng với sát khí lạnh thấu xương.

"Ong!!!"

Như đã đạt được mục đích, một tiếng âm thanh thúy vang lên, điểm sáng nho nhỏ lập tức phân liệt ra hàng trăm hàng tỷ điểm sáng nhỏ hơn tán loạn ra xung quanh cơ thể dị vật, dung hợp vào trong đó mà biến mất.

Chẳng biết đã qua bao lâu thời gian, từng tiếng bước chân vang lên đều đều ngày một rõ, thậm chí phảng phất cảm nhận được một tia hơi thở sự sống.

Những âm thanh trao đổi bất ngờ phát ra.

"Tầng một không có người!!!"

"Lên tầng hai kiểm tra!!!"

"Rõ!!!"

Âm thanh phát ra ngày một to hơn, một thân ảnh từ bên ngoài nhanh chóng tiến vào, xuất hiện trước mặt không xa lạ lại là một lính cứu hỏa, áo cam bảo hộ cùng kính trắng tiêu chí.

Nhìn xuyên qua kính trắng thì có thể thấy rõ khuôn mặt nam nhân trung tuổi.

Hướng ánh mắt của trung niên nam tử là xác chết cháy đen của Hồng Quân, không biết hắn nghĩ gì mà vẫn chần chờ không tiến lại.

"Cao trưởng, bên trong có ai không?" Một âm thanh nam tính vang lên khuấy động lại không khí căn phòng.

Liên tiếp sau đó là hai người lính cứu hỏa khác từ đằng sau tiến lại, thu hút sự chú ý của họ chính là xác chết cháy đen trên sàn nhà.

Ngay lúc này trung niên nam tử tên Cao trưởng lại lên tiếng phân phó công việc, hành động tỏ ra rất thành thục không hề có sai phạm: "Tiểu Trương, A Ngưu, hai người cẩn thận di chuyển xác chết ra bên ngoài, ta đi gọi cảnh sát."

"Chú ý cẩn thận đừng có sai sót gì." Như không an tâm lắm Cao trưởng nhấn mạnh lại một lần nữa.

"Rõ!!!"

Có người chết, thật phiền phức, không ai mong muốn cả.

Ngay lúc này, đang nhắm chặt mắt cùng bất động dị vật bất chợt chấn động, đôi mắt đỏ nhòm chằng chịt tơ máu không ngừng tỏa ra sát khí mang đến cho người ta cảm giác lạnh thấu xương. Miệng máu mở rộng lộ ra khủng bố răng sắc nhọn, cùng với khí tức tử vong, u oán làm cho nhiệt độ gian phòng hạ thấp xuống.

"Kiệt, kiệt, kiệt..."

Có vẻ như sinh mệnh sự sống đang khiêu khích, đối nghịch với dị vật khiến cho nó không thể không thức dậy đánh thức bản tính hung tàn vốn có.

Nhanh kinh hồn, dị vật điên cuồng lao hướng hai người lính cứu hỏa phía trước, mở ra miệng máu đỏ ngòm. Tuy nhiên dị vật lại hoàn toàn xuyên qua người mà không làm được gì, chỉ thấy nó quay đầu lại với vẻ mặt khó hiểu, miệng rộng mấp máy như muốn nói gì.

"Này A Ngưu, ngươi có cảm thấy lạnh không, chứ đột nhiên ta rùng mình một cái, cảm giác lạnh lẽo đột ngột." Có vẻ như người bị dị vật tấn công vừa rồi là Tiểu Trương, hắn lộ ra vẻ cảnh giác quay sang nói với đồng hành.

"Ngươi cứ nói đùa, nóng như thế này lạnh đâu ra." A Ngưu hoàn toàn không tin phản bác lại.

Gào!!! Không từ bỏ, dị vật tiếp tục tấn công nhưng lần này mục tiêu lại là A Ngưu.

Như xuyên qua ảo ảnh giống nhau, dị vật hoàn toàn không động đến được một lông tơ hào trên người A Ngưu.

"Tiểu Trương..., ta cũng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo rồi biến mất, chuyện này..." A Ngưu sợ hãi mà thốt lên.

Gào!!! Quá tức giận, dị vật như dã thú điên cuồng tấn công hai người, hết lần này tới lần khác nhưng kết quả lại hoàn toàn giống nhau, ngay lập tức xuyên qua.

HỪM!!!

"Nhanh lên A Ngưu!!! Chỗ này quá quỷ dị, không thể ở lâu." Lúc này Tiểu Trương và A Cường nội tâm phát ra sợ hãi mà đẩy nhanh tiến độ rời khỏi đây, cái cảm giác liên tục đang nóng đột nhiên lạnh tột độ rồi biến mất khiến cho họ không đủ can đảm lưu lại tiếp.

Dị vật con mắt đỏ ngầu gầm gừ không cam lòng nhìn hai người mang xác của Hồng Quân ra khỏi đây, sâu trong nội tâm cảm thấy cái xác rất quan trọng đối với nó nhưng hoàn toàn bất lực. Đang trong lúc tuyệt vọng thì một âm thanh máy móc vang lên khiến cho nó không tự chủ khựng lại.

"Keng! Kiểm trắc đến kí chủ hồn thể trạng thái hoàn toàn ổn định, bắt đầu dung hợp trí nhớ."

0%,12%,34%,56%,...,100%

"Dung hợp hoàn thành, hệ thống kết thúc nhiệm vụ."

Ánh mắt dị vật bây giờ toát ra không thể không tin thần sắc, miệng không tự chủ thốt lên: "Ta là Hồng Quân hay vẫn là oán khí chấp niệm của hắn."

Nghe đến dị vật nói hết câu cuối cùng thì quả thật rất chấn động bởi lúc này hành động của nó hoàn toàn mang tính lí trí trái ngược với vẻ dã thú tính lúc trước, tuy nhiên nhớ lại việc đã trải qua thì không khó để tiếp thu.

Cảm thụ trong đầu từng đoạn kí ức xa lạ mà quen thuộc, hồi tưởng đến từng sự kiện đã trải qua, dị vật rốt cuộc cũng đưa ra quyết định quan trọng cuối cùng, nó nói ra từng câu tràn đầy dứt khoát mà vô tình: "Ta là ta, Hồng Quân là Hồng Quân, Hồng Quân đã chết mà ta vẫn còn, từ bây giờ ta là Zoust."

Nhớ lại cảm giác mất mát lúc trước Zoust nhếch miệng cười lạnh lùng, hắn đã có được kí ức cùng trí tuệ, quản chi cái xác vô dụng đó. Hắn đã không còn dính líu một chút nào với Hồng Quân nữa rồi.

Bạn đang đọc Hỗn Nguyên Chi Linh sáng tác bởi Hắchỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hắchỏa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.