Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

May mắn hay cơ hội ?

Tiểu thuyết gốc · 1517 chữ

Lao vào ư ? Phải đó là cách tốt nhất mà Thiên Nhất có thể nghĩ ra rồi. Hắn lao thẳng vào hướng của kẻ sát nhân, được ăn cả ngã ngã về không. Bây giờ lao hay không lao thì hắn cũng bị đặt vào tình thế nguy hiểm. Đã phóng lao thì phải đi theo lao, hắn cứ nhắm mắt mà lao thẳng. Một giây, mười giây, hai mươi giây,... một phút chẳng có gì xảy ra cả.Thiên Nhất chẳng cảm thấy đau đớn hay thiếu mất cái gì cả. Hắn đã chết rồi hay sao mà không cảm thấy đau đớn thế này ? Từ từ mở mắt ra, hắn nhận ra mình vẫn còn lành lặn, hắn chẳng sao cả và kẻ sát nhân kia cũng chỉ đứng nhìn hắn mà thôi. Chuyện gì xảy ra vậy ? Một kẻ sát nhân giết người như cơm bữa, giết xong còn cắt cà trang trí cái xác mà lại cho hắn qua một cách dễ dàng như vậy sao ? Cái quái gì vây ? Đáng lẽ Thiên Nhất giờ phải đi gặp tổ tiên hắn rồi, hay đây chỉ là một hành động đùa giỡn vói con mồi trước khi giết của kẻ kia. Không, không suy nghĩ gì nữa càng ở lâu thì hắn càng gặp nguy hiểm. Chạy là thượng sách, Thiên Nhất lại cắm mặt chạy. Cái ngày hôm nay hắn phải dùng động cơ chạy bằng cơm của mình bao lần rồi ? Chạy được một đoạn thì bóng hình của người mà hắn nghĩ sẽ cho mình lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân đã mất hút.Thiên Nhất mới dừng lại và đặt tay lên một cái cây gần đó, hắn thở hổn hển. Ngày hôm nay thế này đã đủ tồi tệ với hắn rồi. Ấy thế mà Thượng Đế một lần nữa không buông tha cho hắn.

Đang lúc thở thì một luồng nguy hiểm chợt xoẹt qua Thiên Nhất. Hắn né sang một bên, chiếc rìu cứu hỏa cắm thẳng vào gốc cây nơi hắn vừa đứng. Lại nữa...một tên mặc đồ lính cứu hỏa đeo cái mặt nạ Jackson. Lại là bọn chúng,... Thiên Nhất còn chưa kịp hiểu tình hình thì một tiếng súng vang lên: Đoàng.... Gã đeo mặt nạ ngã xuống máu chảy lênh láng khắp chỗ đó.

- Ai vậy ?

- Yên tâm, bọn tôi không phải người xấu.

Thiên Nhất quay ra đằng sau. Hắn bất ngờ... đó là cảnh sát. Họ còn sống, hai người cảnh sát đi cùng nhau, một người là người vừa bắn súng, người này có lẽ khoảng 30 tới 40 tuổi, còn người kia trẻ hơn chắc cũng chỉ hơn hắn 3 tuổi là cùng. Họ có vẻ khá thân thiện....

- Cậu nhóc, không sao chứ ? - Người cảnh sát trung niên hỏi.

- Không sao ạ. - Hắn trả lời.

- Chú em mạng lớn đấy. - Người cảnh sát trẻ hơn vừa cười vừa nói.

- Hữu, đừng đùa thế.

- Tôi biết rồi mà sếp. - Cảnh sát trẻ nói.

Thiên Nhất im lặng, hắn có chuyện muốn hỏi hai người này.

- Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi nhưng hai người có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không.

- ......... - Người cảnh sát trung niên im lặng.

- Được rồi, tôi sẽ kể. - Người cảnh sát trẻ hơn nói.

- ....

- Mọi chuyện xảy ra thế nào tôi cũng không nhớ rõ nhưng khi vừa tỉnh dậy thì tôi đã thấy những kẻ sát nhân kia tàn sát dân thường. Và chúng tôi là cảnh sát thì phải có nhiệm vụ bảo vệ người dân. Đấy là mọi chuyện tôi biết.

- Tôi cũng giống cậu ta. - Người cảnh sát trung niên tiếp lời.

- .....

Thiên Nhất cũng hiểu chuyện hai người này nói. Và hắn cũng còn một câu hỏi nữa :

- Thế..... sở cảnh sát còn ai không ?

- ..... Chết sạch rồi. - Người cảnh sát trung niên nói.

- Hả ? Thật sao.

- ......

Thiên Nhất bất ngờ. Một điều khó mà tin được nhưng những gì hắn trải qua đã đủ cho hắn thấy đấy là sự thật. Vậy là hắn không cần tới sở cảnh sát nữa, cái giờ hắn cần là tìm cách đối phó với mối nguy hiểm luôn thường trực, bọn "Mặt nạ". Người cảnh sát trung niên giở súng của mình ra, anh ta đã hết đạn. Còn người cảnh sát trẻ tuổi thì lôi ra một con dao, anh ta định làm gì vậy ? Ngay sau đó người cảnh sát trung niên tiến tới nói với Thiên Nhất :"Hãy cẩn thận." Thì một lưỡi dao xiên thẳng qua cổ anh ta. Anh ta chỉ kịp ơ lên một tiếng rồi ngã xuống. Thiên Nhất biết con dao đó từ ai.

- Anh làm cái dell gì vậy ?

- Làm cái gì ư ? Trong pháp luật không cho phép chửi bới người đang thi hành công vụ đâu.

- !

- Bất ngờ hả ? Chuyện thường thôi. Tao giết tên này vì lợi ích của mình thôi. Hắn là cái thứ gì mà dám chỉ đạo tao chứ ? Vì hắn là sếp hả ? Tao không muốn đưa mạng của mình để bảo vệ vài tên dân đen đâu. Tao làm cái nghề này vì tiên thôi việc dell gì mà tao phải dấn thân vào nguy hiểm chứ ? Pháp luật của cái nước này chết rồi thì tao sẽ tự tạo lên luật pháp của tao. Ha...ha...ha. Và mày là người tiếp theo đấy.

Tên khốn nạn vừa nói vừa rút cây súng của hắn ra. Kẻ này cũng có súng ! Hắn giơ súng về phía Thiên Nhất chuẩn bị bóp cò thì .....vụt. Một mũi tên cắm thẳng vào giữa trán hắn, một mũi tên nỏ, rõ ràng mũi tên này không chỉ dành cho tên khốn nạn kia, nó còn dành cho Thiên Nhất. Tên khốn nằm sõng soài dưới đất, đấy là cái giá mà hắn phải trả. Tiếp theo, một mũi tên nữa cắm vào chỗ cũ, tên khốn chết không kịp nhắm mắt. Thiên Nhất núp vào một góc tường gần đó, mũi tên bay sượt qua mặt hắn. Kẻ kia là ai, mặt nạ hay người. Hắn là mặt nạ( spoil đến từ vị trí tác.) Nỏ, một loại vũ khí có âm thanh vô cùng nhỏ, phạm vi tấn công hiệu quả rơi vào 40m- Thiên Nhất biết điều đó. Tên mặt nạ nhắm nỏ về phía Thiên Nhất nhưng Thiên Nhất lú này đã chạy quá 50m rồi, y thừa biết cách đối phó với nỏ. Như lời tên cảnh sát kia nói, Thiên Nhất cũng hiểu rằng mọi chuyện không thể giải quyết bằng cảm xúc bình thường được. Thiên Nhất nhặt cái rìu cứu hỏa của tên sát nhân cứu hỏa, tên mặt nạ bắn nỏ tiến gần. Thiên Nhất ném rìu thẳng vào hướng kẻ kia. Chiếc rìu cằm vào tường khói bụi mù mịt. Tên mặt nạ kia bị chiếc rìu kia làm mù phương hướng. Thừa thời cơ, con mồi của y đã xổng mất. Thiên Nhất đã trốn thoát, hắn đã trốn đi đâu thì tên mặt nạ kia cũng không biết được. Mặt nạ bỏ đi Thiên Nhất mới xuất hiện, hắn giờ đang có kẻ thù dày đặc xung quanh. Giờ phải làm gì trong cái xã hội thực chất này. Phải tiếp tục giả tạo như mọi khi hay sao ? Thiên Nhất cũng chẳng hiểu, mọi thứ cứ thế rối tung lên. Sau đó vài tiếng Thiên Nhất cuối cùng cũng đã tìm được một căn nhà không khóa, mọi căn nhà khác đều bị bịt cửa bằng những tấm thép dày ghi chữ :"Cấm vào" nên hắn cũng đành chịu. Trong căn nhà mà Thiên Nhất ở cũng chẳng có lấy một thứ gì ngoài một chiếc hộp màu vàng cam ghi chữ Supply. Hắn quyết định sẽ mở nó ra sau. Trời đã nhá nhem tối, giờ không có đèn mà ra ngoài chẳng khác gì ra hiến mạng cho lũ sát nhân ngoài đó. Để đến với căn nhà này hắn cũng đã phải lẻn qua tới chục kẻ sát nhân rồi. Đang lôi cái bánh mỳ từ chiều ra ăn thì cái 1280 của Thiên Nhất reo lên tiếng chuông điện thoại :

- A lô ? Ai vậy ? -Thiên Nhất ngạc nhiên.

- Thiên Nhất, anh còn sống ư ?

- Tuyết Lan ? Cái gì vậy ?

- Không có thời gian để nói đâu, hãy đến gặp em ở tòa nhà số 60 phố hàng Mã.

- Hả ? Này... A lô..... A lô ??

- ....

Sau một cuộc hội thoại đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng bíp..bíp. THiên Nhất lại có thêm một việc phải làm rồi.

"Lời kết : Bản chất của con người là gì nó có nguy hiểm không ?Không ai biết rõ cả giống như việc tôi có drop bộ truyện này hay không đó! :). Dù sao chương này có vẻ hơi ngắn tôi sẽ cố viết nhiều hơn ở chương sau."

Bạn đang đọc Mặt Nạ Sát Nhân Thời Mạt Thế sáng tác bởi MCD-Tigar

Truyện Mặt Nạ Sát Nhân Thời Mạt Thế tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MCD-Tigar
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.